Chương 92
Gin vừa trở lại chung cư, vừa mở khóa cửa hắn liền nhận thấy sự khác thường, ánh mắt hắn hơi lóe, rút ra khẩu súng lục, nghiêng người chậm rãi đẩy cửa ra, trong nhà một mảng yên tĩnh.
Đôi dép lê của cô gái vứt bừa bãi ở lối vào, mùi bánh ngọt ngào vẫn còn vương vấn trong không khí, khiến sự im lặng trở nên khác thường. Gin mở chốt an toàn của khẩu súng lục, giơ nó ra trước mặt rồi nhẹ nhàng bước vào.
Trên bàn ăn có hai đĩa đồ khai vị đã nguội. Chiếc bánh trên quầy bếp đã cứng ngắc. Chiếc bút trang trí bánh kem nằm một mình trong góc cạnh tủ lạnh. Trên mặt đất bơ bị dẫm ra một đám dấu chân, còn có dấu vết của túm kéo.
Hắn thu hồi súng lục, trên mặt một mảng lạnh nhạt, chỉ có những đường gân xanh trên mu bàn tay của hắn nổi rõ, bộc lộ cảm xúc bất ổn không xong của hắn lúc này.
Hắn cẩn thận nhìn quanh bốn phía một chút, thấy một đĩa trái cây chưa được chạm tới cùng hai ly nước trái cây trên bàn cà phê trong phòng khách.
Gin cầm ly nước trái cây đã uống dở lên. Trên mép ly không có bất luận cái dấu vết gì, hắn động tác dừng lại một nhịp, buông cái ly nước bước đi đến phòng bếp, mở ra nồi súp trên bếp ga.
Trên bề mặt nồi canh đã lạnh có một lớp dầu trắng, còn có thể ẩn ẩn ngửi được mùi hương đặc thù của hương vị mới.
Tầm mắt đảo qua chiếc bát sứ trong bồn, khóe môi hắn nhếch lên một vòng cung, đáy mắt lạnh đến thấu xương, hàn quang làm tâm hồn người khiếp đảng.
Rất tốt!
-----------
Tada Momiji đang xách một chiếc túi đeo bên hông, đứng ở trong góc tuyến chính của nhà ga. Cô đội một chiếc mũ che gần hết khuôn mặt, cúi đầu nắm chặt quai túi. Trước khi xe tới, cô lại lần nữa lấy ra điện thoại di động, trên màn hình như cũ vẫn là trống rỗng.
Chị gái cô không liên lạc với cô.
Cô không dám nghĩ có phải hay không xảy ra chuyện gì, nữ nhân kia nhìn qua khủng bố như vậy. Đêm qua cô đang thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển đi nhưng chị gái cô vẫn chưa quay lại.
Kể từ khi chị gái ra quyết định chuyển nhà đi, liền thường xuyên không biết chạy đến nơi nào, nhưng chưa có lần nào đi lâu như vậy.
Đang lúc cô đang suy nghĩ có nên gọi cho chị gái mình hay không, bỗng nhiên ở lối vào có động tĩnh, cô đặt hàng lý xuống chạy tới, nhưng mới vừa chạy đến cửa, đã nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa, bước chân cô đột nhiên dừng lại.
Không giống như những người khác, Tada Aomi không thích tự mình dùng chìa khóa để mở cửa. Đặc biệt khi thời tiết trở lạnh, cô luôn ghét bỏ chìa khóa lạnh lẽo, trước nay đều là gõ cửa để cô ra mở.
Có lẽ trải nghiệm cách đây không lâu đã khiến cô nhạy cảm hơn trước, Tada Momiji nhanh chóng quay người chạy vào phòng khách, chui xuống gầm tủ, nhìn ra ngoài từ khe cửa.
Quả nhiên, không lâu sau chị gái cô bị chĩa súng, loạng choạng bước vào phòng khách.
"Em gái cô đâu?" Người kia mở miệng, là một cái giọng nữ dễ nghe "Sao không hôn từ biệt con bé lần cuối đi?"
Tada Aomi bị súng chỉ vào đầu, cô nhìn thoáng qua cái rương trên mặt đất cùng sách vở đang sắp xếp một nửa, theo bản năng đảo mắt qua cái tủ đứng, sau đó ngay lập tức quay mắt lại trừng Cynar "Momiji đi trường học, cô bất quá liền muốn giết ta, hà tất liền đem con bé tiến vào, con bé cái gì cũng không biết."
Cynar nhún nhún vai "không có biện pháp, đây là phong cách của bọn ta, Honey, không lưu lại dấu vết. Huống hồ— " nữ nhân lạnh lùng mà cười rộ lên, nâng lên báng súng, hung hăng mà đánh vào cằm Tada Aomi, đem cô đánh ngã nhào trên mặt đất.
"Huống hồ, so với đơn giản giết chết cô, ta càng muốn trước hết tra tấn cô."
Tada Aomi bị đánh đến khóe môi thấm máu, cô che miệng ngồi ở dưới đất, một đôi mắt đẹp đựng đầy lệ quang.
Cynar bị bộ dạng này của cô làm đến ghê tởm, rút ra con dao đè ở trên mặt cô "Quả nhiên mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ, cô là dùng khuôn mặt này để dụ dỗ Gin lừa tổ chức cho cô phải không? Cô cho rằng lên giường với hắn là tốt hơn? Nói cho cô biết, mỗi một nữ nhân của hắn, ta đều chưa từng buông tha."
....
Tiếng tàu chạy cách đó không xa khiến Tada Momiji thu hồi suy nghĩ, lại một lần nhìn về phía di động, như cũ vẫn không có tin tức gì từ phía Tada Aomi.
Cô từng nghe chị gái nói qua chị ấy như thế à nào được cứu, nhưng chị gái nói rất mơ hồ, nhưng có lẽ cô đã nắm bắt được điều gì đó. Chị cô thích Julian tiên sinh, hơn nữa chị gái còn gọi tên hắn là "Gin tiên sinh"
Lúc đó cô muốn chị gái mình nhanh chóng thoát khỏi vũng lầy nên cũng không nói cho chị gái về sự tình của Julian. Chính là đêm qua, nữ nhân kia nhắc đến "Gin" rất nhiều lần, tựa hồ lòng đối với hắn có tình yêu, càng là ở lòng đố kị đan xen, thiếu chút nữa cắt đứt da mặt chị gái cô.
Cô thật sự không có cách nào trơ mắt nhìn chị gái chết trước mặt mình, cho nên chỉ có thể thẳng thắn thú nhận về Ran tiểu thư.
Đương khi cô đẩy ra cửa tủ, đứng ra thời điểm, cô không dám nhìn tới đôi mắt tuyệt vọng của chị gái mình. Nói xong, nữ nhân kia lúc đầu không tin lời cô nói, nhưng nghe được cô biện giải, Gin tiên sinh là vì Ran tiểu thư mới giúp đỡ hai chị em bọn cô. Nghe xong lời này cả nữ nhân kia lẫn chị gái đều song song ngây ngẩn cả người. Tada Aomi sửng sốt, trong mắt chợt lóe lên một sự ý thức, Cynar nheo mắt rơi vào trầm tư.
"Ta tạm thời tin lời cô nói" Nữ nhân kia thu hồi dao nhỏ, đem khẩu súng nhét vào trong miệng Tada Aomi "nếu lời cô nói là sự thật, đem cô ta mang đến trước mặt ta, ta liền buông tha chị em các cô. Nếu lời cô nói là giả, ta sẽ chân chính mà lột da cô, làm thành một đôi giày."
"Cô hiểu không?" Trong đôi mắt lạnh lùng của cô ta hiện lên một tia điên cuồng, nhẹ nhàng hỏi cô.
Cô thực sự không còn lựa chọn nào khác, cô biết như vậy đối với Ran tiểu thư cũng không công bằng, nhưng chính là vị Gin tiên sinh kia sẽ bảo hộ cô ấy, mà chị em bọn họ thật sự là đường cùng.
Rốt cuộc, thế giới này chính là như vậy không công bằng, không phải sao?
Cuộc đấu tranh giữa những kẻ mạnh, ở giữa hy sinh luôn là những người không có năng lực phản kháng như bọn cô.
Chị gái có lẽ sẽ không thể đến, Tada Momiji cố kìm nước mắt. Cô siết chặt túi xách, nhìn chiếc xe sắp vào ga rồi bước đi.
"Nga~ muốn đi đâu?" Một giọng nam mang theo nụ cười lạnh lùng vang lên bên tai cô, ngữ khí của Gin nhẹ nhàng lại trầm thấp, nhưng cô lại cảm thấy máu toàn thân đông cứng lại trong giây lát.
"Tiên, tiên sinh" Cô cứng đờ mà mở miệng, lại bởi vì quá căng thẳng mà thanh âm bị vỡ ra "Tại sao?"
Những ngón tay thon dài của Gin vuốt ve chiếc gáy run rẩy của Tada Momiji, rồi đặt ở trên vai cô, hắn bình tĩnh nói "Ngươi hầm ra mỹ vị canh, ta đương nhiên muốn biểu đạt cảm tạ, hiện tại, ta muốn ngươi dẫn ta đi đón cô ấy."
Nói xong, trước khi Tada Momiji muốn lặp lại thủ đoạn cũ của mình, bỏ chạy ở nơi công cộng, khẩu súng lạnh lẽo đã chĩa vào eo cô. "Không cần có ý đồ phản kháng, ta cùng những thùng cơm của công ty Sebara cũng không giống nhau."
Tada Momiji nói cho hắn, Ran được đưa đến một bệnh viện bỏ hoang ở ngoại ô. Gin lái một chiếc Bugatti màu đen tới, quả nhiên nhìn thấy xe Cynar. Hắn trầm hạ ánh mắt, đỗ xe vào một góc không dễ phát hiện, mở ra cốp xe. Tada Momiji bị hắn bịt miệng, trói tay chân cùng súng ống ném ở sau cốp.
Một đường xóc nảy đã đánh thức cô, tựa hồ là biết dưới gương mặt bình tĩnh của nam nhân đang ẩn chứa lửa giận đáng sợ, trong mắt cô tràn ngập sự cầu xin.
Hắn làm lơ cô gái yếu đuối với những giọt nước mắt trên khuôn mặt, chỉ nạp đạn vào khẩu súng lục thường dùng thu vào túi áo, tiện đà lấy thêm khẩu MP5 hắn đã sử dụng ở tháp đôi, tròng lên ống giảm thanh, sau đó đóng cốp xe lại.
Đối phó với Cynar, hắn từ trước sẽ không thiếu cảnh giác, hiện tại sẽ càng không.
----------------------------
Khi sự tra tấn khủng khiếp này tiếp tục, Ran liên tục đau đớn như muốn bùng phát khắp cơ thể. Những lưỡi lửa đốt cháy từ trái tim dọc theo mạch máu, xuyên qua từng tấc da thịt.
Cô tưởng muốn giãy giụa, muốn quay cuồng, muốn thét chói tai .. nhưng là thân thể bị chặt chẽ cột lấy, ngoài miệng cũng bị Cynar dùng băng dính dán lên, cô chỉ có thể co ro ở trong góc , chịu đựng cơn đau như nham thạch làm tan xương. Điều đáng sợ hơn nữa là không biết địa ngục tra tấn này có kết thúc hay không.
Dường như cả đời đã trôi qua trước khi nỗi đau thể xác bắt đầu biến mất, nhiều cảnh tượng vụt qua tâm trí cô như một chiếc đèn lồng quay vòng, dưới đường phố không người ánh mắt nam sinh dâm loạn, đôi mắt nhợt nhạt của Miyano tiểu thư, cơ thể đầy máu của Julian, bệnh viện ban đêm, bị người đuổi giết, hoàng hôn thân mang thuốc nổ, rơi xuống máy bay, tòa nhà phát nổ, nước biển bao phủ đỉnh đầu...Tất cả những ký ức điên cuồng, hỗn loạn đan chéo vào nhau, ùa vào trong não của cô.
Không chỉ có như thế, nỗi đau thể xác do những trải nghiệm đó gây ra cũng lại lần nữa quay trở lại, thân thể đau đớn, sự ngạt thở khi sắp chết đuối, nỗi sợ hãi khi sắp chết— những cảm xúc mạnh mẽ như một cơn mưa rào đánh thẳng vào dây thần kinh não bộ của cô. Cô gần như bị đánh bại. Nước mắt trào ra hốc mắt, nhưng cô lại không thể kêu ra tiếng.
Không thể nhận thua, ta cần phải kiên trì.
Dần dần, cùng với những cơn đau này, Ran bắt đầu nhớ lại nhiều thứ hơn, trước khi chìm vào bóng tối ở Kanagawa ngửi được mùi thơm lạnh của quả gỗ thông, biểu tình trầm mê của Julian khi hôn cô, xúc cảm từ sự thô ráp từ bàn tay to lớn của hắn vuốt ve làn da cô...Rất nhiều thứ từng bị thân thể xem nhẹ, bị bộ não lãng quên, giờ giống như được một con dao khắc sâu, trở nên rõ ràng lên.
Cuối cùng, mọi nỗi đau cũng tan biến giống như thủy triều rút đi, cô nhớ tới nhiều năm trước, cô cùng Shinichi lần đầu tiên đi tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí Tropical, thanh niên xấu hổ buồn bực đỏ mặt, cô duỗi tay cười tủi tỉm xoa xoa mái tóc hắn.
Khi đó, Julian tiên sinh cũng đang có mặt trong đám đông.
"Julian tiên sinh..." Rốt cuộc cô cũng tìm lại được cảm giác của chính mình, một lần nữa cảm nhận được tay chân tồn tại. Ran có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh rõ ràng và nhạy bén hơn bao giờ hết.
Mùi máu, mùi khói súng và mùi nước hoa phụ nữ.
Nữ nhân kia ở thời điểm bị cô đang chịu đựng sự dày vò, không ngừng miêu tả cảnh tượng cô ấy cùng Julian tiên sinh phát sinh cái loại này quan hệ, cô ấy nói hắn tên là Gin, cô ấy còn nói, cô đối với hắn căn bản là hoàn toàn không biết gì cả, nếu đã biết nhất định sẽ căm hận hắn.
Ran cho rằng chính mình không có nghe thấy, nhưng hóa ra chỉ vì cơn đau đã chiếm hết ý thức nên âm thanh đó đã bị cô phớt lờ. Hiện tại những lời này cùng với mắt cá chân đau đớn cùng nhau trở lại cơ thể cô.
Vì cái gì cô sẽ căm hận Julian tiên sinh?
------------------------
Ngay khi Gin bước lên chiếc cầu thang duy nhất, đỉnh đầu truyền đến tiếng giày cao gót "cộc cộc". Hắn bình tĩnh ngẩng đầu, Cynar cũng không chút nào che giấu hành tung của chính mình. Hai người dưới tình huống như vậy gặp mặt, tư thái đều là một bộ bình tĩnh thong dong.
"Gin, anh quả nhiên tới." Cô đứng trên cầu thang tầng hai nhìn hắn, trên mặt treo nụ cười đáng yêu, nắm chặt tay vịn, từng bước một bước xuống dưới.
"Anh quả thực là quá sơ ý, như thế nào lại để cá lọt lưới a? Boss mà biết sẽ nghĩ ngờ năng lực của anh. Tada Aomi ta dã giúp anh giải quyết, không cần cảm tạ ta."
Gin hừ lạnh một tiếng, đối với trong giọng nói Cynar có ý uy hiếp, hắn cũng không chút dao động "Cô ấy đâu?"
Cynar siết chặt ngón tay, móng tay đỏ tươi cắm sâu vào lòng bàn tay "không phải ta nói rồi sao? Đã giúp anh giải quyết rồi."
Nữ nhân hiển nhiên là lãng phí thời gian, Gin nhướng mày lười nói những lời vô nghĩa, trực tiếp dùng họng súng chĩa thẳng vào cô.
Nụ cười của Cynar cứng đờ, không tin tưởng nói: "Anh thế nhưng vì cái không biết cái gọi là nữ nhân đối với ta động thủ?"
Gin cười nhạo "Nếu cô ấy thực sự là cái không biết cái gọi là nữ nhân, cô sẽ hành động lớn đến như vậy sao?"
Cynar thanh âm đột nhiên trở nên bén nhọn "Gin, anh đến tột cùng là có ý tứ gì?"
"Cynar, ta có hay không đã nói qua, cô tự mình đa tình thật sự rất thảm hại sao?" Môi mỏng của nam nhân khép mở, phun ra lời nói hết sức ác độc.
"Trước kia ta lười đến cùng ngươi so đo, nhưng hiện tại ngươi thực sự quá chướng mắt."
Khuôn mặt xinh đẹp của Cynar trở nên vặn vẹo, nhưng mà trong một lát, cô cười lạnh lên: "Anh là muốn làm cho ta mất đi lý trí? Anh hiểu biết ta, ta cũng hiểu biết anh, anh—"
Gin thấy cô ta không có mắc mưu, lại không có kiên nhẫn mà dây dưa, muốn nổ súng để không cho cô ta có bất luận cái gì cơ hội để ra tay nhấn nút nổ bom.
Cynar giơ cao nút điều khiển từ xa, "Gin!" ngón tay cái dừng ở trên cái nút đó "Anh muốn cùng ta đánh cược, xem tay ai nhanh hơn sao?"
Thấy nam nhân dừng tay đúng như cô dự đoán, Cynar càng liền tức giận "Gin, anh cũng sẽ bị đe dọa vì tính mạng của người khác, anh thật sự là thích cô ta! Chính là anh đã nghĩ kỹ sao? Bất quá là vì một cái nữ nhân uy hiếp đến tổ chức, mà anh muốn diệt trừ ta? Anh muốn vì cô ta mà phản bội tổ chức sao?" Cô biết rõ Gin hận nhất chính là phản bội.
Quả nhiên Gin lạnh lùng thốt, "Cô ấy đối với tổ chức không có bất luận cái gì uy hiếp."
Cynar cẩn thận quan sát biểu tình của Gin, hắn giữa mày thật sự không có một tia chột dạ, cô thật ra có chút giật mình kinh ngạc "Anh không biết?"
Thấy nam nhân cau mày, cô lần thứ hai phát ra tiếng cười chói tai "Anh thế nhưng thật sự không biết? Anh quên mất sao? Hahhaha!"
"Gin!" Cô đứng ở trên lầu cầu thang, trên cao nhìn xuống nói " Anh cười ta thảm hại, anh thì tốt hơn sao? Anh cho rằng Ran Mori sẽ giống như ta yêu anh sao?"
"Anh đại khái sớm đã vứt ra sau đầu đi? Không nhớ tới chính mình từng giết qua người nào?"
Gin ánh mắt lập loè mà nhìn nữ nhân đang cười to không thôi Cynar, lực chú ý của hắn nguyên bản tập trung vào chiếc điều khiển từ xa mà cô đang cầm, giờ phút này lại có chút ngạc nhiên.
Cynar lắc lắc ngón tay, đem điều khiển từ xa chuyển qua trước mặt rũ mắt nói, "Kudo Shinichi, bốn năm trước bị anh dùng APTX4869 giết chết cậu học sinh trung học trinh thám, còn nhớ rõ sao? Nhiệm vụ giao dịch với tên giám đốc ngu xuẩn tại công viên giải trí?"
"Hắn là thanh mai trúc mã của Ran Mori, mối tình đầu a."
Cynar vừa lòng mà nhìn chằm chằm Gin, cho dù nam nhân này không có biểu hiện ra biểu tình gì dư thừa, cô vẫn như cũ có thể nhìn ra đôi mắt hắn tối sầm lại, "Bất quá đừng lo lắng, ta sẽ giúp anh bảo mật. Bởi vì—" Cynar ấn thật mạnh xuống cái nút "Cô ấy sẽ không biết."
Đồng tử Gin co rụt lại, bỗng nhiên cất bước tiến lên, nổ súng bắn thẳng vào tay phải của Cynar, cánh tay phải của Cynar máu tươi bắn tung toé, nhưng không ngăn cản được cách đó không xa tiếng nổ mạnh.
"Ha ha ha—" Cynar cười đè lại vết thương ở cánh tay, Gin đôi mắt tối sầm, giơ súng lên bắn liên tiếp vào người cô, cắt ngang tiếng cười sắc bén của nữ nhân.
"Gin— Anh điên rồi! Tổ chức, Boss sẽ không —" Cynar không kịp rút súng, hỏa lực mạnh của súng tiểu liên khiến cô không thể chống cự được, bị thương nặng, cô cắn môi chống tay lên cầu thang nghiêng sang một bên, Gin vứt bỏ khẩu súng tiểu liên, thay bằng súng lục chĩa vào Cynar bắn nhiều phát, cho dù Cynar trốn thật mau vẫn như cũ không ngừng trúng đạn, bị thương càng ngày càng nặng.
"Gin, ta sẽ không bỏ qua cho cô ta! Anh biết mà!"
Cynar đứng ở cửa sổ tầng hai, người đầu là máu, ánh mắt điên cuồng khiến người không rét mà run, cô nói xong một câu như vậy, một tay chống người nhảy xuống.
Gin biết phía dưới là xe của cô ta, hắn cũng không có ý dây dưa, quay đầu nhìn lại nơi vừa phát ra tiếng nổ mạnh. Hắn gắt gao mím chặt môi nhỏ đến không thể phát hiện mà nhoáng lên, thu hồi súng chạy thật nhanh tới.
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn tâm sinh lo sợ.
---------------------------
Ran chống đỡ thân mình đứng dậy. Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối. Cô nhìn quanh phòng một chút, nữ nhân kia đã không còn ở, cô ấy đi đâu rồi?
Cơn đau ở mắt cá chân khiến suy nghĩ của cô quay trở lại. Chân cô bị nữ nhân tóc đỏ xích vào cột giường, bởi vì cô từ trên giường giãy giụa lăn xuống, mắt cá chân bị trật khớp do bị kéo mạnh, làn da cũng bị xiềng xích mà rách một tầng da, sưng đỏ đến lợi hại.
Ran chậm rãi bò về phía cột giường, để bảo vệ khớp mắt cá chân không cần chịu thêm ngoại lực. Cô nhìn xung quanh thấy mép giường khung sắt có bề mặt sắc nhọn do bị rỉ sét. Cô cố gắng di chuyển đặt sợi dây trói tay mình vào chỗ nhọn, cọ xát, cố gắng làm đứt nó.
Vì không nhìn thấy mặt sau, dây đai trói buộc lại rất cứng nên Ran dùng lực không vững, mấy lần tự đâm vào mình vài phát, không bao lâu liền cảm thấy cánh tay đau đớn không thôi. Cô cắn răng chịu đựng, không ngừng điều chỉnh góc độ cho đến khi tạo ra một khe hở ở một đầu của dây đai. Cô dùng hết sức kéo dọc theo khe hở, cuối cùng dây đai cũng đứt.
Bởi vì bị trói sau lưng khá lâu, khớp vai và cánh tay tê cứng, rất lâu không thể hồi phục, nhưng là Ran không có thời gian để lãng phí. Tuy rằng không biết nữ nhân kia đã đi nơi nào rồi, có thể sẽ quay lại. Ran xoa xoa cánh tay một chút, rồi lập tức rút xương mắt cá chân, bắt đầu nghĩ cách giải quyết chiếc cùm, tuy nhiên, sau một thời gian cố gắng, cô phải thừa nhận rằng cùm kim loại khác với thắt lưng, và cô sẽ không bao giờ có thể mở chúng nếu không có chìa khóa.
Ran bực bội quay lại nhìn, góc độ này khác hẳn lúc tỉnh dậy, cô liền nhìn thấy người phụ nữ không chịu nhắm mắt, nằm cách đó không xa, đôi mắt mở to nhìn về phía này.
Ran chợt cảm thấy sợ hãi.
Cảm giác sợ hãi mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng. Khoảnh khắc cô bị giết cứ lởn vởn trong đầu, người phụ nữ dựng đứng lông tóc nhìn cô, như thể giây tiếp theo sẽ vặn vẹo chân tay và bò về phía cô.
Ran đưa tay ra định kéo đứt còng tay, cô biết điều đó là không thể, nhưng giờ cô hoàn toàn mất kiểm soát lý trí, liều mạng bấm điện thoại của cảnh sát và đường dây nóng của Shinichi...
Vô ích, vô ích! Ran dùng hết sức đập vỡ chiếc điện thoại, hét lên như một đứa trẻ.
Một lúc sau, cô ôm lấy mắt cá chân của mình kéo nó ra một cách tuyệt vọng. Cô không quan tâm đến việc da đã bị bầm tím, cô khóc lóc, la hét cùng vùng vẫy để leo lên chiếc giường sắt. Chân bị kéo đến mức xương cô phản đối.
Ran run rẩy dựa vào tường, cố gắng hết sức tránh xa người phụ nữ đã sớm lạnh, che miệng khóc thầm.
Không bình thường, cảm giác sợ hãi này không bình thường, Ran hoảng sợ nắm bắt ý tưởng.
Vì cha mình, cô đã nhìn thấy thi thể của rất nhiều người đã khuất, mặc dù lần nào cô cũng cảm thấy khó chịu, nhưng cô không sợ đến mức này.
Trước khi có thể suy nghĩ rõ ràng về điều này, cô lại nghe thấy tiếng "bíp, bíp'' âm thanh quen thuộc đó.
Sau gáy cô lại vang lên âm thanh giống như tiếng đồng hồ báo thức điện tử, rất quen thuộc - đó là âm thanh đếm ngược.
Ran nhanh chóng đưa tay mò mẫm phía sau cổ thì phát hiện sau gáy có một vật cứng cố định. Dọc theo vật cứng đó có một sợi dây mỏng buộc quanh cổ cô.
Tiếng đếm ngược càng lúc càng dồn dập, tim Ran đập càng lúc càng nhanh, da đầu tê dại, những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nắm lấy sợi dây mảnh, Ran liều mạng kéo xuống, để lại vết máu trên ngón tay và cổ cuối cùng cũng kéo ra được.
Sau khi lấy được nó, cô lập tức dùng hết sức ném nó ra khỏi cửa sổ sắt
"Bang!"
Vật đó phát nổ giữa không trung ngay khi nó bay ra ngoài. Mặc dù hỏa lực không mạnh lắm, nhưng nếu cô không kịp lấy nó ra khỏi người, không khó có thể tưởng tượng được hậu quả.
Ran dựa vào chân giường, thở hổn hển. Cô lần lượt cảm thấy những cảm xúc mạnh mẽ gần như khủng khiếp sắp nổ tung trong lồng ngực. Cô ôm chặt lấy lồng ngực và thở dốc, miệng há to, nước mắt như vòi nước mở, tuôn ra không kiểm soát.
Thuốc đó!
Nhưng dù nhận ra có điều gì đó không ổn với mình, cô vẫn bị cảm xúc chi phối. Lúc này, tiếng súng dữ dội từ phía dưới nhà truyền đến, trong đầu Ran hiện lên vô số khả năng, cô hoảng sợ trèo ra khỏi giường lại trốn vào góc, ôm vai run rẩy.
Một lúc sau, tiếng súng dừng lại, Ran nín thở lắng nghe.
Tiếng bước chân chạy tới rất nhanh, khác hẳn với tiếng giày cao gót của người phụ nữ, là của người khác.
Nam nhân lao đến trước cửa, cố gắng mở nó, nhưng dường như cửa đã bị khóa. Có tiếng súng nổ, ổ khóa cửa liền bị vỡ.
Ran nhìn chằm chằm vào cánh cửa qua khe hở của chiếc giường khung sắt.
Một nam nhân tóc vàng bước ra từ trong làn khói. Hắn nhìn xung quanh thấy xác một người phụ nữ nằm trên mặt đất liền tiến lại gần vài bước.
"Mori Ran?" Giọng lo lắng và rung động hơn bao giờ hết.
Ran nhấc chân, chậm rãi đứng dậy dựa vào chiếc giường khung sắt, ánh mắt cô chạm vào hắn, ngơ ngác nhìn hắn.
"Anh..." Cô không biết nên gọi hắn như thế nào, cô đứng đó bất động, mím môi để kìm lại sự bất bình và do dự trong lòng. Cô hung hăng lau nước mắt, bướng bỉnh nhìn hắn.
Nam nhân im lặng bước qua người phụ nữ trên mặt đất, sải bước tới ôm chặt cô vào lòng. Sức mạnh của cánh tay hắn mạnh đến mức gần như khảm cô vào trong lòng hắn.
"Thật sự là đứa khóc nhè."
Nghe được giọng nói quen thuộc này, ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, Ran không kìm được cảm xúc mà vùi mình vào vòng tay hắn, khóc lóc thảm thiết.
Gin nhận thấy tư thế không tự nhiên của cô, nhìn thấy đôi chân bị trói dọc theo chân cô. Hắn giơ tay bắn vài phát để bẻ gãy sợi xích rồi bế cô lên với chiếc cùm vẫn còn gắn trên người.
Chiếc cùm nặng trĩu trên vết thương, Ran không khỏi rít lên, Gin nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
"Ngoan ngoãn, khi về ta sẽ mở ra cho em." Hắn chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với cô như vậy, mũi Ran lại đau nhức, cô gật đầu, tựa vào trong vòng tay hắn.
Nam nhân nhìn khuôn mặt bẩn thỉu và mệt mỏi của Ran, hắn không bao giờ biết rằng lần đầu tiên được nhìn thấy cô gái này còn sống trong vòng tay mình lại thỏa mãn đến thế.
Dường như có một giọng nói phát ra từ tận đáy lòng, đó là con thú hung dữ đang trầm giọng hát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro