Chương 91: Ngoại truyện: Tên của hắn
Chỉ cần đến Napoli vào buổi sáng và chết vào buổi tối là đủ.
Napoli từ lâu đã là hòn ngọc của châu Âu, được mệnh danh là thành phố của ánh nắng và hạnh phúc.
Napoli là một thành phố ven biển, nơi công nhân bến tàu bốc dỡ hàng hóa, đủ loại người ra vào, luôn có một nhóm trẻ em chân trần chạy tới chạy lui, cười nói la hét, xen lẫn với hỗn loạn tiếng người lớn răn dạy xua đuổi.
Phần lớn bọn họ đều là con cái của những công nhân bến tàu sau Thế chiến thứ hai.
Thành phố Napoli đầu tư vào việc tái thiết sau chiến tranh, thực mau phát triển thương mại cảng và công nghiệp, sinh ra một nhóm công nhân sống dựa vào biển để kiếm ăn.
Bọn họ từng vì để khôi phục thành phố này sống lại mà cống hiến mỗi giọt mồ hôi, nhưng rồi khi công nghiệp hoá trình độ ngày càng gia tăng, bọn họ giống như hộp cơm dùng một lần, bị thành phố này vứt bỏ.
Ngày nay, phần lớn những người này sống gần cảng biển, hàng ngày chen lấn vào cảng để kiếm một việc số lao động chân tay tạm thời. Nhà cửa đổ nát, con cái đói khát, công việc suốt ngày là tất cả những gì họ sống không có hy vọng, cũng không ký thác hy vọng. No được một ngày liền tính qua một ngày.
Khu vực này được gọi là "khu ổ chuột" ở Napoli.
Hầu hết trẻ em ở khu ổ chuột đều ngu ngốc, thô lỗ và thiếu hiểu biết. Nhưng bọn họ bởi vậy mà đạt được hạnh phúc vui sướng, không suy sét ngày mai thế nào, cả ngày khắp hang cùng ngõ hẻm, truy đuổi chơi đùa, chờ đến khi đạt độ tuổi nhất định, liền sẽ đi đến bến cảng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, tiếp nhận hàng hóa trên vai bậc cha chú, lặp lại cuộc sống của thế hệ cha chú.
"Này! Nhật Bản!" Một người đàn ông tóc nâu khỏe như một con gấu đen, đang ngồi trên bục nhà kho, cắn điếu thuốc bản địa mà hắn ta đã gói, nhìn về phía người đàn ông khiêng hàng hóa đang ngồi trong góc, phun ra một ngụm nước bọt, hắn nhe răng cười không ngừng
"Vợ ngươi thật hứng tình!" Lời nói của hắn đã thu hút đám đông đang bàn tán xung quanh. Bọn họ huýt sáo ồn ào.
Người đàn ông bị nhổ nước bọt vào đầu xấu hổ cười cười lại không dám hé răng, khiêng lên hàng hóa, lảo đảo hai bước ổn định thân hình. Tiếng châm biếm chế nhạo càng lớn hơn nữa.
"Nhật Bản không phải là phát xít sao? Ngươi như thế nào lại có bộ dáng nhu nhược đến như vậy?" Người đàn ông tóc nâu lúc đầu nhảy xuống, đi đến trước mặt người đàn ông Nhật Bản, cố tình chặn đường anh ta, "Ngươi đi đâu vậy?"
"Ngươi có thể thỏa mãn cô ấy sao?" Hắn cười dâm tà, không có hảo ý mà tiến đến gần người đàn ông Nhật Bản rụt rè sợ hãi đó "Ta đảm bảo có thể làm cô ấy sướng đến không nhấc mông lên được."
Người đàn ông Nhật Bản gân xanh mu bàn tay bạo khởi, hắn sắc mặt xanh trắng biến ảo, cuối cùng nặn ra một nụ cười nhợt nhạt xấu hổ: "Đừng trêu ghẹo tôi nữa, đứa trẻ còn đang chờ ăn cơm."
Mọi người đều cảm thấy không thú vị, than vài tiếng liền buông tha hắn.
Tuy nhiên, dù mặt trời có chiếu sáng quanh năm thì vẫn luôn có ngày và đêm luân phiên.
Đương tia nắng cuối cùng buông xuống, cái nóng trên mặt đất suốt ngày thiêu đốt dần dần rút đi, những làn gió biển ấm áp thổi qua, trong những con phố chật hẹp, từng ô cửa sổ, từng ngọn đèn đều tràn đầy sức sống.
"Cầu anh, cầu xin anh đừng đánh nữa." Những tiếng kêu nhỏ, khóc lóc cầu xin phát ra từ cửa sổ.
Nữ nhân nhỏ giọng mà khóc lóc, ôm đầu quỳ trên mặt đất cầu xin người đàn ông trước mặt thương xót. Người đàn ông mặt đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu, giơ sợi dây cao su dày hai mét quất đánh xuống vô lực phản kháng nữ nhân.
"Ta kiếm tiền nuôi cô, dưỡng cô, như thế nào? Cô dẩu mông đi ra ngoài để người khác cưỡi ?"
"Ta không có, ta thực sự không có..." Nữ nhân quỳ vài bước ôm lấy chân người đàn ông, ngẩng đầu lên, ngũ quan thâm thúy , đôi mắt xanh lam như làn nước đẹp nhất Địa Trung Hải. Cho dù mắt cô sưng đỏ vì khóc,trên mặt còn có dấu vết xanh tím của cái tát, nữ nhân nhìn qua vẫn như cũ đẹp đến kinh người, cùng cái túp lều rách nát này không hợp nhau.
Vẻ đẹp này từng khiến trái tim đàn ông rung động, giờ phút này lại đâm vào đôi mắt hắn đau nhức.
"Tiện nhân"Hắn lòng tràn đầy lửa giận hỗn loạn tự ti, đố kỵ. Hắn ném mạnh sợ dây cao su ra, tìm thấy một cây gỗ, quay người hung hăng đánh nữ nhân.
Tiếng thét chói tai, khóc gào, cùng với dơ bẩn lời hạ lưu chửi rủa, tràn ngập ở trong túp lều tồi tàn này.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông mệt mỏi ném cây gậy đi ngồi sang một bên thở dốc. Nữ nhân đầy vết bầm tím, co ro trong góc, ôm vai khóc nức nở. Từ cánh cửa đổ nát truyền đến một động tĩnh.
Cánh cửa được đẩy ra, một cậu bé gầy gò với bộ quần áo sờn rách bước vào. Chân đi một đôi giày thể thao đã được giặt trắng, trên tay ôm một cuốn sách cũng rách nát không kém. Hắn có mái tóc vàng hỗn độn, gần như bết lại chặn một nửa khuôn mặt.
Cậu bé liếc nhìn người đàn ông mặt đỏ bừng cùng nữ nhân đang run bần bật, trên mặt không có một tia dao động, lập tức đi thẳng đến một góc khác của ngôi nhà, lôi ra chiếc "giường" với những hộp bìa cứng xếp chồng lên nhau. Kéo ra vải lông nỉ toàn bánh pudding, đem sách đặt ở dưới đầu, đưa lưng về phía bọn họ , nghiêng người mà nằm.
"Phi!" Người đàn ông chán ghét mà phun một ngụm, lại không dám khiêu khích chọc vào hắn, vì thế lại tàn nhẫn đạp vào chân nữ nhân "Cô sinh hạ ra tiểu súc sinh chính là một tiểu quái vật!" Nói xong hắn đứng dậy xách cái áo khoác liền chuồn bị rời đi, nữ nhân thấy thế liền lao tới ôm lấy chân hắn.
"Anh muốn đi đâu? Anh không cần đi! Ta là vợ của anh, anh vì cái gì muốn đi ra ngoài tìm những người phụ nữ đó?" Nữ nhân tựa hồ quên mất vừa rồi mình bị đánh thống khổ, chỉ nghĩ giữ lại chồng mình. Người đàn ông tức giận đá vào đầu vào ngực cô không chút lưu tình "Nếu không phải bởi vì cô, ta như thế nào có thể lưu lạc vào tình trạng khốn khổ, thảm như vậy! Cút ngay!"
Cuối cùng, nữ nhân chung quy không giữ được chồng mình, nhìn hắn ta lấy hết tiền trong nhà, hùng hùng hổ hổ một đường chửi bới bỏ đi. Cô ngơ ngác ngồi trên đất hồi lâu, dùng ống tay áo lau nước mắt, sửa sang lại cổ áo bị lôi kéo đến mở ra, đi đến nằm xuống bên người cậu bé , nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu để kìm tiếng khóc, khe khẽ thì thầm.
"Julian, cha con chỉ là nhất thời nổi nóng, con là cái bé ngoan, là con trai duy nhất của cha mẹ."
Nữ nhân thay hắn sửa sang lại mái tóc rối bù trên mặt, cúi đầu ở trên trán hắn in một nụ hôn, bởi vì vừa rồi môi bị người đàn ông đánh rách, trên vầng trán tái nhợt của cậu bé lưu lại một vệt máu, cô lại đưa tay lau đi: " Hắn là yêu con, hắn cũng yêu mẹ. Trước đây hắn rất tốt với ta, hắn có thể có một cuộc sống giàu có, lại vì ta vứt bỏ hết thảy, hiện tại chỉ là có chút không thuận lợi, nên mất bình tĩnh phát giận. Mọi chuyện đều sẽ ổn, chỉ cần ôm hy vọng, hết thảy đều sẽ tốt."
Nữ nhân lại bắt đầu lải nhải chuyện xưa, về việc bà đã nhớ lại được hàng triệu ký ức như thế nào.
Đại thiếu gia anh tuấn thần bị phương đông Kurosawa đã đến Italia, như thế nào gặp được người phụ nữ xinh đẹp ở Venice rơi vào bể tình.
Bọn họ là như thế nào yêu nhau, thà rằng vứt bỏ hết tất thảy bỏ đi với nhau như thế nào, chạy trốn đến nơi vĩnh viễn có ánh mặt trời tươi sáng Napoli như thế nào.
Càng nói, nét mặt càng bớt bi thương, dần dần một lần nữa lộ ra mộng ảo gương mặt tươi cười. Tựa hồ chỉ cần dựa vào hồi ức liền có thể làm hoàn cảnh thê thảm hiện tại xem như không thấy.
Cậu bé không biết có hay không nghe vào, tựa hồ đã ngủ, lông mi theo hơi thở rung rung, cho dù là trong giấc ngủ, trên gương mặt tuấn mỹ non nớt cũng là một mảng lạnh nhạt.
------------
Julian ở khu ổ chuột này là một tiểu quái vật.
Hắn bộ dạng thừa kế thâm thúy của người phương tây cùng sự tinh sảo của người phương đông, dáng người thon gầy, một đầu kim sắc, không dài không ngắn, hỗn độn dừng ở đầu vai.
Cái này đều không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ như vậy, lại không khóc không nháo, cũng không cùng bọn trẻ con chạy đuổi đùa giỡn, thậm chí còn không có ai thấy hắn cười qua, luôn là giống bóng ma dưới ánh mặt trời, lén đi một góc trong thành thị.
Cha hắn tan tầm trở về, vừa uống nhiều liền sẽ đánh vợ , trên phố này mọi người đều biết, bọn họ không có hứng thú để ý tới, bởi vì loại sự tình ở bến cảng chen chúc này phát sinh đến quá nhiều. Bọn họ hiếm lạ chính là, chẳng sợ người đàn ông phương đông kia đem nữ nhân đáng thương đánh đến tróc da tróc thịt, đứa bé này đừng nói là khóc, liền ngăn mày cũng không nhăn một chút.
Nhưng duy độc một lần, người đàn ông ở bên ngoài thiếu nợ, hai cái lưu manh kéo đến nhà, thu không được tiền liền tính toán kéo nữ nhân đi "thịt", khi kéo dài đến bên đường phố muốn lột sạch quần áo của cô, cậu bé đã trở lại, hắn chỉ nói một câu "dừng tay" lưu manh tự nhiên không thèm để ý, vẫn như cũ túm nữ nhân giờ trò.
Sau đó toàn bộ đường phố đều thấy được, cậu bé quái gở ít nói, nhặt lên viên gạch ven đường ước lượng, đột nhiên đập vào đầu cái lưu manh, sau đó chuyên chú mà đánh một cái lưu manh khác, thẳng đến khi đầu đều không ra hình dạng, toàn bộ đường phố bị một màn này sợ ngây người.
Rốt cuộc khi hắn cảm thấy không sai biệt lắm dừng tay, mặt không đổi sắc mà ngồi trên người người chết kia, cực có kiên nhẫn mà chờ cái lưu manh nhất xỉu tỉnh lại. Lúc này người bên đường từ khiếp sợ đến khôi phục, một nữ nhân phát ra tiếng thét chói tai, lưu manh mơ mơ màng màng ngẩn đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy đồng bọn nằm ở trước mặt, từ cổ trở lên máu me nhầy nhụa một đoàn, sợ tới mứt đũng quần ướt sũng, mùi ô uế trong không khí tản ra.
Cậu bé cánh tay gầy đến da bọc xương, hắn nắm chặt viên gạch chỉ vào đũng quần của lưu manh, dị thường bình tĩnh mà gằn từng chữ "Lại đụng vào bà ấy, tiếp theo chính là ngươi"
Giết người tự nhiên là phải vào nhà lao, chính là cậu bé căn bản còn không đến tuổi ngồi tù. Ở cục cảnh sát ăn không ngồi rồi nửa năm bị đá ra. Bất quá chính là một cái lưu manh xó chợ đầu đường làm xằng làm bậy bị đánh chết, nói đến cùng đều không có quốc tịch của Itali, cảnh sát mới lười đến quản loại chuyện của khu ổ chuột này.
Từ đấy về sau, người đàn ông ở bên ngoài như thế nào làm xằng làm bậy, đều không có người dám tìm nữ nhân gây phiền toái, nhiều nhất cũng chỉ có thể hùng hùng hổ hổ mắng chửi, ngay cả người đàn ông một đoạn thời gian dài cũng không dám động thủ đánh vợ. Mỗi khi thấy con trai đều toàn thân run sợ, thẳng đến khi thấy hắn không can thiệp vào mối quan hệ của họ, mới chứng nào tật nấy.
Người lớn không một ai có thể tin, một đứa trẻ lại có thể ra tay tàn nhẫn giống quỷ như vậy, càng nguyện ý tin tưởng hắn là kẻ đầu óc có vấn đề, một kẻ điên. Mặt khác những đứa trẻ khác không thấy một màn này, nhưng là cha mẹ ở trong nhà đều ân cần dạy bảo, không được tới gần cái tạp chủng kia, dần dần đối với hắn né xa ba thước.
Julian đối với loại tình huống này thực vừa lòng, từ khi có ý thức tới nay, hắn liền ý thức được chính mình cùng người bình thường có điểm bất đồng, cùng với dơ bẩn tiểu hài tử đó có điểm bất đồng, hắn đối với tay bùn truy đuổi đùa giỡn không có một tia hứng thú. Hắn tựa hồ đối với tình cảm có chướng ngại, bất luận cái sự tình gì đều không khơi dậy nổi cảm xúc biến hóa của hắn.
Khi cha đánh mẹ, vô luận bà khóc lóc thét chói tai như thế nào, bà kỳ thực là vui vẻ chịu đựng, mỗi lần bị đánh xong liền sẽ ôm hắn ôn lại hồi ức, cuối cùng trên mặt đều là mật đường tươi cười, mang theo mong đợi đối với ngày mai tốt đẹp đi vào giấc ngủ. Ngược lại cha không có về nhà, bà mặc dù không bị ăn đòn, lại hằng đêm lấy nước mắt rửa mặt, hình dạng tiều tụy.
Cha đánh mẹ đều chỉ có như vậy mấy thứ công cụ tiện tay, sợi dây cao su dày dùng để chất hàng, những chiếc chân bàn mỏng manh đã gãy, hay chiếc thắt lưng quanh eo, mẹ còn cất những thứ này như đồ đạc.
Nếu bà nguyện ý bị đánh, hắn liền sẽ không nhúng tay, chỉ là mỗi lần đều sẽ nghĩ cách kiếm thuốc trị thương, thay bà bôi thuốc. Bởi vì nữ nhân này, trừ bỏ mù quáng mà luyến mộ người cha vô năng, vẫn là đủ tư cách làm mẹ, vẫn là luôn quan tâm đến con trai của mình, ngóng chông hắn đối với sinh hoạt tràn ngập hy vọng, không cần bị không khí ma ám tiêu diệt, trở nên lương bạc.
Đáng tiếc, Julian tự nhận không phải là cái loại này bởi vì bóng ma thời thơ ấu mà trở nên quái gở hài tử, hắn ước chừng là trời sinh lương bạc.
Ở thời điểm hắn còn nhỏ hơn một chút, cha hắn còn không bị nhà xưởng khai trừ, tuy rằng vì sinh hoạt mà mặt mày ủ rũ chau mày, nhưng là vẫn sẽ như cũ ôm mẹ con bọn họ đi vào giấc ngủ. Mẹ hắn sáng sớm liền sẽ ôm hắn đi ngoại ô hái hoa, bó thành bó hoa xinh đẹp mang vào trong thành bán. Ôm hắn ở trước cửa nhà hát, kịch nói, rạp chiếu phim... mang những bó hoa cúc đó bán cho tình lữ.
Ở đoạn ấm áp sinh hoạt đó, hắn liền không thể giống các hài tử khác giống nhau cười vui, làm nũng. Mỗi khi hắn nhìn đến gương mặt tươi cười của mấy hài tử kia, trong lòng sẽ sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, nhàn nhạt lại không thoải mái, cho nên hắn sẽ mím môi bỏ đi.
Sau này, khu ổ chuột mọi người liền đến bát cơm ở bến tàu đều không giữ nổi. Nền kinh tế phát triển nhanh chóng trong thời kỳ hòa bình. Napoli nhanh chóng trở thành một thành phố nổi tiếng ở châu Âu nhờ lợi thế địa lý được trời ưu ái cùng lịch sử văn hóa lâu đời. Viên minh châu không được xuất hiện tỳ vết.
Các cảng Địa Trung Hải nổi tiếng đã được công nghiệp hóa hoàn toàn, những người lao động thô lỗ, ngu muội đều nhanh chóng bị thay thế bởi một nhóm công nhân ăn mặc chỉnh tề. Ngay cả những con phố đổ nát mà họ sinh sống cũng phải được xây dựng lại hoàn toàn.
Nhóm người này hoàn toàn không thể xuất trình giấy chứng nhận bất động sản nghiêm túc. Chỉ có thể giống như chó nhà có tang giống nhau bị xua đuổi.
Đối với những người khác trên đường phố tới nói, này có lẽ là một thảm họa, đối với Kurosawa Nijikawa tới nói, đây là một cơ hội ngàn năm.
Itali muốn một lần nữa làm lại danh sách dân cư, Kurosawa Nijikawa là cái phi pháp người Nhật Bản , đại sứ quán Nhật Bản đăng ký sánh sách "dân cư mất tích". Mượn cơ hội này, tin tức của hắn ruốt cuộc được đưa về một chỗ khác, đảo quốc phương đông.
Hắn từng là đệ nhất người thừa kế của Kurosawa gia, ở thời điểm đắc ý nhất của tuổi tác, vì một nữ nhân chạy thoát khỏi gia tộc, một mình phiêu linh bên ngoài. Nếu nói ngay từ đầu, lão gia chủ tức giận đến muốn tự tay giết chết đứa con bất hiếu này thì sau hơn mười mấy năm huyết nhục tương ly chỉ còn lại lòng tràn đầy vướng bận.
Sau khi biết được tung tích của Kurosawa Nijikawa, máy bay riêng của gia đình Kurosawa đã bay tới Napoli, nghênh đón đại thiếu gia về nhà.
Vì thế, cái lưng bị cong trong nhiều năm của Kurosawa Nijikawa cuối cùng đã thẳng lại. Hắn ở cửa diện mạo sạch sẽ, cạo sạch râu che nửa khuôn mặt, mặc lại chiếc áo sơ mi hắn đã mặc khi bỏ trốn. Bộ vest, đồng hồ bỏ túi và những món đồ khác đã được đem đi cầm đồ từ lâu, chỉ có áo sơ mi, Elisa như ghê á nào cũng không chịu bán, không ngờ ngày hôm nay phát huy công dụng.
Hắn tuy rằng là người Nhật bản nhưng chiều cao của hắn không hề thua kém người da trắng. Nhiều năm qua bởi vì sinh hoạt, khuất phục vòng eo khom lưng, làm hắn nhìn qua thấp bé đáng khinh, hiện giờ có tinh thần khí thế, tựa như thay đổi thành một người khác.
Kurosawa lần thứ hai đứng ở đầu đường, phảng phất lại một lần nữa tìm về bộ dáng khí vũ hiên ngang năm đó.
Chung quanh đều là ôm gia phả bị phá ăn ngủ đầu đường cố nhân, từ xa rất ghen tị với hắn, lại rốt cuộc không dám tiến lên chửi bới lăng nhục. Người đàn ông tóc nâu từng nhổ nước bọt vào hắn giờ đang vác một chiếc bao tải rách trên lưng để nhặt những gì họ đã dọn dẹp.
Hắn ra hiệu cho vệ sĩ đợi sang một bên, tiến lên hai bước, giẫm lên tay người đàn ông khỏe mạnh với đôi giày bẩn thỉu, cúi đầu cười hỏi: "Darte, ngươi còn muốn làm tình với Eliza sao? Đi a! ngươi không phải muốn giúp ta thỏa mãn nàng sao?"
Người đàn ông mạnh mẽ nổi gân xanh, nhưng lại bị hàng vệ sĩ mặc đồ đen phía sau uy hiếp, hắn chỉ có thể cười nịnh nọt, như hắn lúc trước yếu đuối co rúm.
Eliza nhìn chồng, năm tháng ăn mòn cũng không giấu nổi khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia bi ai. Chính là nữ nhân này vì tình yêu mù quáng đã trở thành thói quen. Không chút nào nhìn thấy trong mắt người đàn ông lãnh quang, chỉ một lòng muốn cùng chồng quay về nhà hắn.
Trước khi lên máy bay, bà cài một bông cúc lên cúc áo của con trai và nhìn lại quê hương lần cuối.
"Đừng sợ, Julian. Chúa sẽ luôn mang lại hy vọng cho các con của Người. Dù chúng ta ở đâu, ba người chúng ta sẽ không bao giờ xa cách."
----------
Bích thảo um tùm, nơi này nguyên lai là nơi từng để hỏa táng.
Kyoto cổ kính, là một cái dân tộc phương đông, nghi thức tình cảm chảy xuôi khắc vào cốt tủy.
Kurosawa Nijikawa kỳ thực đã có vợ con. Năm đó một mình đi Itali nói hiệp ước, nhận thức thiên chân lãng mạn Elisa, tự cho là gặp chân ái của đời mình. Vợ hắn cũng là đại tiểu thư số một số hai của Nhật Bản, sao có thể để mặc hắn tùy ý ly dị, huống chi đã có một đứa con, liền tính vì lợi ích của con càng không thể thoái nhượng, cho nên Kurosawa Nijikawa mới bất đắc dĩ mang theo "chân ái" chạy trốn.
Hắn nói dối trong nhà hắn không đồng ý cưới một cái bình dân, cái kia vũ mị thiên chân nữ nhân chưa chưa bao giờ hoài nghi lời nói của hắn. Mặc dù hắn như thế nào đánh chửi mình, bà đều có thể bao dung, duy độc vừa bước chân lên cái này quốc thổ, nhìn đến một nữ nhân mặc trang phục đoan trang, nắm tay một cái thanh niên tóc đen cực giống Kurosawa Nijikawa, bà lại nháy mắt giống như già đi mười mấy tuổi.
Vợ hắn là một cái nữ tử truyền thống Nhật Bản, mặc dù chồng như thế hỗn trướng vẫn như cũ lấy phu làm trời. Một tay nắm nhi tử anh tuấn đĩnh bạc, một tay kia mà đỡ lên khuôn mặt thô ráp khô khốc phải chịu qua bão kinh phong xương, khuôn mặt tinh tế loáng nhăn mày lại, tràn đầy tưởng niệm cùng đau lòng.
"Nijikawa đại nhân, ngài rốt cuộc đã trở lại."
Một câu liền đứng vững vàng địa vị chính thất.
Tình yêu lúc ban đầu, tình cảm mãnh liệt sớm đã bị vô số buồn khổ tuyệt vọng mài mòn. Kurosawa Nijikawa sớm đã quên năm đó nắm tay Elisa kiều bộn tay mềm, cùng nắm tay đan vào nhau chạy vội ở trên đường, tim đập cùng rung động.
Mấy năm nay hắn vô số lần mộng hồi chính mình năm đó tiêu tiền như rác, Kurosawa đại thiếu gia, đám người theo hầu khom lưng gọi hắn là "Nijikawa đại nhân"
Đoan trang thê tử không giống Elisa mỹ lệ động lòng người, lại dựa vào sống trong nhung lụa chiến thắng năm tháng như ăn tằm lên tơ, lắng đọng lại sinh ra khí chất ưu nhã. Hai bên đối lập, Kurosawa Nijikawa không cấm được hoài nghi chính mình lúc trước vì cái gì bỏ vợ bỏ con. Bị nhiều năm sống nhục nhã như vậy uất ức.
Elisa cùng hắn ở giáo đường Napoli đối thần kinh phát lời thề, bọn họ hôn nhân ở Italy là hợp pháp, là chịu thượng đế chúc phúc chiếu cố. Chính là tiến vào Nhật Bản, bà giờ đây biến thành cái ngoại thất, tình nhân, trên lưng gánh từ phóng đãng , tội danh câu dẫn.
Bà cùng nhi tử bị an trí ở biệt thự ngoại ô Kyoto. Gia tộc Kurosawa không cho bà bất kỳ quyền lợi lên tiếng nào, đem người suốt đêm trói thành một bó ném tới nơi này, sau đó phái người giam lỏng.
Đại nhi tử của Kurosawa Nijikawa thập phần cường thế, cấp Julian sửa tên Kurosawa Jin, đăng ký dưới danh nghĩa con trai của mẹ mình, bị cưỡng chế đưa đi nước Mỹ ký túc phong bế trường học.
Elisa căn bản sẽ không nói tiếng Nhật, tiếng Anh cũng nói gập ghềnh, nơi này người lại hoàn toàn nghe không hiểu tiếng Ý. Duy nhất huyết mạch bên người bị người cướp đi, trở thành con trai trên danh nghĩa của người khác.
Ở tại đây một quốc gia xa lạ, bà tựa như một con thú mang trên lưng tội danh, bị nuôi dưỡng trong một lồng giam tinh xảo, không được triệu kiến.
Đúng vậy, từ đây Elisa không còn được gặp Kurosawa Nijikawa.
Ngày Julian lại một lần nữa trở lại bên người Elisa, là hắn rốt cuộc cường đại đến mức không còn bị anh trai cùng cha khác mẹ chi phối thời điểm.
Bà gần như gầy còn mỗi da bọc xương , hắn chậm rãi lau khô trên mặt dơ bẩn, giống như ngày bé bôi dược giống nhau.
Elisa nằm ở trên ghế sofa , đôi tay giao thiệp đặt ở trên bụng, bà chịu đủ tra tấn, trên mặt lại an tường mê man.
"Cha con nhất định là yêu chúng ta, hắn nhất định là không biết chuyện này."
Đôi mắt Elisa vẩn đục tràn đầy tơ máu, khuôn mặt tiều tụy không còn được như ngày xưa kinh diễm. Bà đưa tay bắt lấy cánh tay của hắn, như cũ cười giống như cái hài tử, treo thiên chân mộng ảo mong đợi "Hắn nói qua, hắn yêu ta thắng qua hết thảy, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra."
Đáy lòng Julian đạm mạc cực kỳ, hắn liếc mắt nhìn bình dược trên bàn, tầm mắt dời về trên mặt nữ nhân, ánh mắt bà đã bắt đầu tan rã, duỗi tay vuốt ve gương mặt của con trai mình, nỗ lực ở trên mặt hắn tưởng nhớ dấu vết "Nijikawa ... Nijikawa ..."
"Nijikawa , anh nói anh yêu ta,"
Bà cười khổ buông tay ra, ngưỡng mặt nhìn về phía không trung bên ngoài cửa sổ, giữa ánh nắng hè nhiệt liệt mà trói mắt, tựa như không trung ở Napoli.
Trước mắt bà tựa hồ lại hiện lên giữa hè năm tháng ấy, bà một thân váy trắng dài, ngồi ở đầu cầu Venice, vươn đôi chân nghịch nước. Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng cười ôn thuận, bà quay đầu lại đâm thẳng tiến vào đôi mắt đen hẹp dài tuấn mỹ, một thân hoa phục phương đông anh tuấn đĩnh bạc bất phàm, trên mặt hắn viết ra kinh diễn cùng ái mộ, trong nháy mắt làm bà đỏ mặt, từ đây rốt cuộc không thể tránh thoát.
"Ta nếu như chưa từng gặp được anh thì tốt rồi..."
Yếu đuối nữ nhân liền chết cũng là yếu đuối. Đương là yếu ở hy vọng hóa thành tuyệt vọng, cũng là đơn giản kết thúc sinh mệnh của chính mình.
Elisa đã chết.
Julian hắn cũng không cảm thấy cái là thực bi thương, hắn chỉ không rõ ràng lắm, chính mình rốt cuộc là ai , là Napoli Julian, vẫn là Kyoto Kurosawa Jin?
Hắn ngồi ở bên cạnh thi thể Elisa không nhúc nhích. Thẳng đến khi thi thể không chịu nổi đất trời , phát ra mùi lạ, hắn cứng đờ mà chuyển động cổ đi qua xem bà.
Nữ nhân mặt biến xanh trắng, thẳng tắt mở đôi mắt to, bởi vì cơ thể sưng vù hơi hơi há mồm. Xấu xí , đáng sợ, tử khí trầm trầm.
Hắn bỗng nhiên cảm giác được trên tay ướt át một mảng, cúi đầu mới phát hiện chính mình thế nhưng rơi lệ.
Hắn nhìn về phía bàn trang điểm của nữ nhân, bình hoa cũng chỉ cắm 7,8 cái hoa cúc non, khô khốc đến biến thành màu đen, cánh hoa cơ hồ đều tan biến mất.
Gương mặt kia rõ ràng là chiếu hình ảnh phản ngược của hắn, nước mắt theo gò má tái nhợt không ngừng chảy xuống, hắn lần đầu tiên cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt như thế.
Thật giống như cảm xúc lúc nhỏ nhìn đám hài tử làm nũng trong lòng cha bọn chúng. Bỗng nhiên bị phóng đại mấy lần, hắn rốt cuộc có thể rõ ràng minh bạch đó là cảm giác như thế nào.
Giết chóc chi tâm.
-------------------------
Hắn ở cái trại nuôi ngựa, nốt cuộc cũng tìm được cái kia nam nhân phụ thân, ngắn ngủi mấy năm, hắn trầm mê với xa hoa sinh hoạt, dưỡng thành một thân ngấn mỡ, một cái bụng bia, chính là ghé vào trại nuôi ngựa thả cửa uống rượu ngon, say giống như một con chó chết.
Julian mang hắn đến biệt thự vùng ngoại ô. Elisa ánh mắt nhìn người như vậy lợi hại, nam nhân mắt say lèm nhèm nhập nhằng, còn đang không ngừng oán hận như thế nào như vậy đen đủi "Tiểu Tử, ngươi cho ta cái phòng tốt nhất!"
Kurosawa Nijikawa hùng hùng hổ hổ, tuy rằng một lần nữa trở lại địa vị cao cao tại thượng hàng ngũ quý tộc , chính là ở mười mấy năm ở khu ổ chuột đã sớm ở trên người hắn lưu lại dấu vết sự thấp kém "Ngươi con mẹ nó, đừng tưởng ta không phải là đương gia liền coi thường ta, tên nhãi ranh kia là con trai của ta!"
"Cũng dám coi thường ta. Không có lão tử, nơi nào có hắn? Lão tử dù có chết cũng là phụ thân của hắn!"
Kurosawa Nijikawa không hề nhận ra người trước mắt, đúng là con trai mấy năm không thấy mặt, còn ở oán hận con trai cả bá quyền.
Julian không để ý tới nam nhân say mê sảng, chỉ dùng dây thừng đem hắn cột lên trên ghế, động tác bình tĩnh mà dứt khoát. Thẳng đến khi bị trói cứng nhắc Kurosawa Nijikawa mới có điểm thanh tỉnh, hắn dùng sức chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn xem từng vòng quấn lấy không thể cử động tay chân, lại ngẩng đầu nhìn kỹ gã sai vặt này.
"Ngươi trói ta làm cái gì?" Hắn lầm bẩm "Như thế nào như vậy thối?" theo mùi thối phát ra, hắn quay đầu nhìn đến nữ nhân sưng to cứng đờ trên ghế sofa.
"Đây là ai? Cô ta là bị làm sao vậy?" Mồ hôi lạnh toát ra thanh tỉnh cơn men say của hắn, Kurosawa Nijikawa bắt đầu kịch liệt giẫy giụa "Ngươi muốn làm gì? Ngươi là ai?"
"Ta cũng rất tò mò ta là ai."
Hắn giơ một giá cắm nên, ánh lửa lay động, đem gương mặt tươi cười của hắn chiếu đến lành lạnh "Ta hẳn là ai?"
Kurosawa Nijikawa cuối cùng cũng nhận ra con trai của chính mình, cái này là cái bằng chứng kết quả của sự ngu xuẩn của hắn "Là ngươi, cẩu tạp chủng! ngươi muốn làm gì?"
"Ta là cẩu tạp chủng, ông là chó hoang sao?" Môi hắn cong lên sự châm chọc, đáy mắt không hề có độ ấm "Cha"
"Ngươi muốn làm gì? ngươi cái này hỗn trướng! ngươi còn biết ta là cha ngươi!"
Người đàn ông chửi bậy, hắn lấy làm mắt điếc tai ngơ, chậm rãi đi đến bên cạnh ghế sofa, nhẹ nhàng vuốt mắt trợn to của nữ nhân.
"Ông đối Elisa nói qua, vĩnh viễn sẽ yêu bà, cùng bà vĩnh viễn bên nhau đi?"
"Dừng tay a, cầu xin ngươi đừng! Thả ta ra."
"Elisa đang đợi ông, đừng để bà chờ đợi lâu."
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Vô luận là ngọn lửa bạo liệt, vẫn là âm thanh của người đàn ông thê lương thảm thiết, cũng không thể gọi tới cảnh vệ của Kurosawa gia bố trí. Bởi vì bọn họ sớm đã ở trong phòng ngủ của Elisa nằm thành một loạt, chỉnh tề mà chết ở nơi bọn họ tùy ý đùa bỡn nữ nhân trên giường.
Kurosawa gia đến tột cùng có biết hay không Elisa gặp tra tấn, hắn rất tò mò- hắn rốt cuộc cũng tò mò tình cảm như vậy.
Máu đánh thức hắn cảm xúc, giải phóng vây thú ở đáy lòng của hắn.
Đã không biết chính mình là ai, nam tử tuổi trẻ không biết tên cười nhỏ, đạp lên ánh lửa cùng máu tươi đầy đất, từng bước một đi hướng nhà tổ Kurosawa.
Trong một đêm hắn giết hết một nhà trên dưới Kurosawa gia.
Khi cảnh sát đuổi tới thời điểm, Kurosawa gia từng một thời hiển hách, lão thái gia , đại phu nhân cùng đương gia chủ Kurosawa Hoshu một nhà, một nhà ba người tứ tung ngang dọc mà nằm trong cũng máu.
Vị kia trước mặt người khác cao quý ưu nhã đại phu nhân, toàn thân không sạch sẽ, bị chết không hề tôn nghiêm. Tại đây một mảng thi thể bên trong, ngồi cái bóng dáng nam tử trẻ tuổi cao gầy, hắn tóc vàng dừng ở sau vai, một chân nâng lên, khuỷu tay chống ở trên đầu gối nâng lên cằm.
Cảnh sát giơ súng vây xung quanh, hắn không lấy một tia dao động, thậm chí còn có vài phần chán đến chết, chỉ một đôi mắt màu xanh lục đảo qua tới, tựa như biển máu Lucifer, tuấn mỹ như vậy, khủng bố như vậy.
"Ngươi là ai?"
Hắn chậm rì rì giơ tay lên, nhìn đám cảnh sát, lộ ra một mặt ý cười "Ta cũng muốn biết, ta là ai?"
Vốn tưởng rằng phạm phải tội ác ngập trời như vậy, mặc dù ở cái quốc gia này cũng sẽ bị treo cổ. Không ngờ vụ án diệt môn của đại gia tộc to như vậy, thế nhưng bị che không lọt ra tiếng gió. Mặc dù ở thời đại Internet kém phát triển khi đó, cũng có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Hắn ở trại tạm giam suốt ba tháng, chờ tới không phải là thẩm phán phán án tử vong mà là cái nam nhân ngồi xe lăn. Hắn khoác một cái áo choàng đen nhánh, đem bọc kín đến không kẽ hở, chỉ có đôi mắt sáng quắc phát ra làm người sợ hãi.
Thanh niên ngồi dưới đất bất động, chỉ là đôi mắt màu xanh đậm cách mái tóc vàng kim phát ra đề phòng mà nhìn chằm chằm hắn.
"Ta thực thưởng thức tài hoa của ngươi" Người nọ phát ra âm thanh cùng vẻ bề ngoài hoàn toàn bất đồng, nghẹn ngào già nua.
"Nghe nói ngươi không biết chính mình là ai, ta có thể cho ngươi danh phận, một cái tên, làm ngươi từ nơi này đi ra ngoài."
"Ngươi nghĩ muốn cái gì?"
"Hiện tại mà nói, ta chỉ muốn mượn thiên phú của ngươi. Ngươi xem , cả đời quá ngắn. Ta sống lâu như vậy vẫn như cũ không tìm được chân chính mình muốn đồ vật, còn ngươi thì sao, người trẻ tuổi?" Ẩn nấp ở sau áo choàng màu đen nam nhân, giọng nói tươi cười hỏi.
Chân chính muốn đồ vật.
Trong đầu hắn lóe sáng lên bức tranh hình ảnh khi còn nhỏ. Ở kia dưới ánh mặt trời, Elisa nghịch nước hướng hắn cười khẽ. Hắn không thấy rõ mặt bà, chỉ nhìn thấy bà hướng hắn đưa đến một bó hoa cúc tím.
"Julian, một ngày nào đó con cũng sẽ gặp được hy vọng, độc dược chỉ thuộc về riêng con."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro