Chương 89
Bước vào trường tiểu học Teitan, ven đường đều là các quầy hàng do các em học sinh bố trí, có rất nhiều đồ chơi cùng đồ ăn vặt. Người lớn và trẻ em đều cười nói rôm rả.
Lần này, cùng trường cấp hai liên khánh, địa điểm hoạt động chủ yếu tập trung ở sân khối Tiểu học, đồng thời tiệc tối được tổ chức chung tại khán phòng của khối Tiểu học, bởi là vì suy sét để không ảnh hưởng đến việc học tập hàng ngày của khối Cao học, cho nên so với trước càng có vẻ náo nhiệt sôi động hơn.
Ran đi theo trí nhớ của mình, một đường nhìn đông nhìn tây, xem tới tấm bảng phòng học B4.
Có một tấm biển lớn ở cửa ghi "Loli Cafe".
"..." Điều này quả thực còn ác hơn cả quán cà phê phục vụ. Trẻ con ngày nay trưởng thành như vậy thật sự là được sao?
Đúng như dự đoán, trước cửa có hai cô bé lolita rất đáng yêu, mặc trang phục phục vụ nhỏ nhắn, chẳng qua một cái là xụ mặt , một cái là mặt lạnh.
"Conan-kun?!" Ran nhìn kỹ một chút, nhận ra cô bé loli kia, thế nhưng lại là anh tuấn tiêu soái em trai của mình.
Conan nghe thấy thanh âm quen thuộc, đại kinh thất sắc. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ran: "Ran, Chị Ran! Sao chị lại ở đây?"
Cái tiểu Loli mặt lạnh kia rốt cuộc lộ ra nụ cười, Ran lập tức cũng nhận ra đây là Ai-chan.
"Hai em, cái này loli...là thật sự toàn bộ đều phải giả trang thành nữ à?" Ran ngữ khí rất kỳ quái, mặt Conan đỏ bừng, hắn xấu hổ mà gầm gừ: "Chị Ran, như thế nào sao sớm như vậy liền tới rồi?!"
Ran đang muốn nói mình có hẹn với Ayumi, giây tiếp theo liền minh bạch, Ayumi tiểu bằng hữu 100% kêu cô đến trước chính là tới xem náo nhiệt. Không nghĩ tới cô bé khi còn nhỏ là đơn thuần đáng yêu, trưởng thành cư nhiên lại là cái phúc hắc. Nhưng là Ran rất có đạo đức bảo hộ đồng đội "Bởi vì không có việc gì, muốn đến sớm một chút tìm bọn em chơi, Conan-kun như vật thật sự đáng yêu a!"
Cậu bé trên đầu nổi đầy gân xanh giật giật "Nơi nào đánh yêu?!"
"Chị Ran, chị đến rồi!"
Ayumi từ bên trong giống như một viên đạn đại bác nhỏ lao ra. Cô cũng mặc một bộ váy loli rất dễ thương, theo sau là Mitsuhiko và Genta. Hai người chàng trai ăn mặc tiểu tây trang nghiêm túc.
"Ơ? Không phải các em đều ăn mặc như con gái sao?" Ran kỳ quái hỏi.
Genta và Mitsuhiko nhìn nhau cười trộm khúc khích, trong khi Ayumi nghiêm trang mà giải thích, lớp của họ tương đối ít nữ sinh nên họ chỉ có thể chọn một số nam sinh có vẻ ngoài "dễ thương" thế vai.
"Đây là kết quả của một rút thăm phải không, Conan-kun?" Ayumi dùng cùi chỏ chọc vào Conan, Conan hung tợn trừng mắt nhìn mép váy ren mà không nói một lời.
Ran trong lòng sáng tỏ, hơn phân nửa là do thời gian trước đã quá tách biệt, mọi người làm ra quyết định thời điểm, không kịp đưa ra ý kiến phản đối, cho nên bị "hy sinh". Ran trìu mến mà sờ sờ đầu nhỏ của Conan "Không có sao, Conan-kun thật sự phi thường, phi thường đáng yêu."
"Em không nghĩ chị nói như vậy!" Conan rầu rĩ ngơ ngác, còn Haibara Ai thì che môi cười khẽ.
Đúng lúc này, Genta bỗng nhiên chỉ vào Ran mở miệng "Chị Ran, sao môi chị lại bị sưng?" Ánh mắt của mấy đứa trẻ chợt tập trung vào môi Ran, mặt Ran đỏ bừng, "Ách... hôm nay buổi sáng chị ăn tương ớt."
Ayumi quan sát đến cẩn thận, "A, chị còn bị trầy da, cho nên mới ăn tương ớt một lần liền bị sưng lên."
Ran trong lòng đang đá đánh Julian, nhưng bề ngoài thì vẫn bình tĩnh nói chuyện.
"Chị Ran, mẹ em nói, buổi sáng tốt nhất đừng ăn đồ gì kích thích quá, không tốt cho dạ dày."
"Được..." Thực xin lỗi, ta đã lừa gạt bọn trẻ.
Bọn họ chỉ trực ban có ba tiếng, Ran cũng mang lên đồng phục phục vụ để hỗ trợ. Chờ sau khi kết thúc, bọn trẻ gấp không chịu nổi thay quần áo thường ngày, nóng lòng kéo cô đi khắp nơi.
Trước đó, Ran đã chụp rất nhiều ảnh về Conan. Có một cái siêu cấp đáng yêu được lấy làm hình nền điện thoại của cô, thay thế bằng ảnh chụp chung với Shinichi.
Một lúc sau, bác tiến sĩ Asaga cũng tham gia cùng mọi người, nhưng Conan- người không vui, liếc nhìn nước sốt trên râu của ông, không khách khí vạch trần việc bác tiến sĩ lén ăn một mình.
Haibara Ai cười lạnh hai tiếng, tuyên bố tiến sĩ hôm nay chỉ có thể ăn rau xanh.
"Cái gì..." Bác tiến sĩ Agasa cúi đầu đau lòng ai thán. Nhìn thấy người còn khó chịu hơn, Conan lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Ran mỉm cười nhìn sự tương tác giữa ba người, đột nhiên cảm thấy Conan và Ai-chan giống như người lớn, còn bác tiến sĩ thì ngược lại giống như một đứa trẻ.
"Conan-kun và Ai-chan giống hệt như Ba và mẹ." Cô lơ đãng đem suy nghĩ trong lòng buột miệng thốt ra, cơ hồ là đồng thời, tiến sĩ xấu hổ vò đầu, Conan xem thường trợn mắt, Haibara sườn mặt lạnh nhạt, Ayumi ánh mắt ảm đạm, Mitsuhiko cau mày.
"..." Thực xin lỗi, ta sẽ không nói chuyện.
Trừ bỏ nhạc đệm nho nhỏ này, mọi người đã có khoảng thời gian vui vẻ cả buổi chiều và ăn uống ở mọi quán ăn.
Ran đã giành cho họ một loạt quà nhỏ bằng môn bắn súng, nhảy vòng và đấm bốc, đồng thời Conan cũng dẫn dắt thiếu niên trinh thám đoàn bắt lấy quán quân giải đố.
Đã gần đến giờ ăn tối, mọi người vẫn chưa đói sau khi ăn nhiều đồ ăn nhẹ, cho nên dự định đến thăm bảo tàng lịch sử của trường để tham quan đóng dấu, thuận tiện tiêu thực.
Tiến sĩ Agasa cho biết ông và hiệu trưởng cũ là người quen cũ, hôm nay ông đã hẹn với bác tiến sĩ để đến văn phòng hồi tưởng lại quá khứ, thay vì đến bảo tàng lịch sử trường học nên ông nhờ Ran chăm sóc bọn trẻ.
Vì là ngày kỷ niệm nên bảo tàng lịch sử của trường đã trưng bày rất nhiều hiện vật thú vị, bao gồm một số hiện vật cũ, chữ ký và ảnh của các cựu sinh viên nổi tiếng cũng như một số quà lưu niệm do họ tặng.
Vì vậy, khi bước vào phòng triển lãm, họ phát hiện không chỉ có một số văn phòng phẩm và đồ dùng cá nhân của những người sáng lập trường thế hệ đầu tiên mà còn có chiếc mũ của Kogoro Moori ngủ gật.
"..." Vì cái gì sẽ có loại đồ vật này? ? ?
Ran đối với cái kia xám xịt mũ, thực sự cực kỳ không nói nên lời. Nếu không phải bảo tàng lịch sử trường học yêu cầu im lặng, cô đã gọi điện cho Ba để hỏi xem ông đang mưu trí lịch trình gì, có thể làm hắn làm ra loại sự tình mất mặt như vậy.
"Ai?" Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kinh hô của tiểu cô nương, Ran quay đầu nhìn lại, Ayumi và những người khác đang giơ ngón trỏ lên "suỵt" với nhau.
"Xin lỗi..." Cô bé che miệng, lắp bắp nói: "Nhưng chiếc mũ của hiệu trưởng đầu tiên đã mất rồi!"
"Làm sao có thể như vậy?" Giáo viên quản lý ở đây nghe vậy liền sửng sốt, vội vàng chạy tới, ghé vào kệ thuỷ tinh xem "Vừa rồi còn ở đây a?"
"Chẳng lẽ là ăn trộm?" Bọn trẻ cùng kêu lên nói.
Ran vẫn còn nhớ chiếc mũ đó, nó bụi bặm như chiếc mũ ngủ của Kogoro Mouri. Nếu có kẻ trộm rảnh rỗi như vậy, có lẽ cô sẽ trộm nó và giúp lau sạch.
Dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô không thể cưỡng lại được nhiệt huyết của đội thám tử thiếu niên.
Bọn trẻ khám phá hiện trường một cách hết sức nghiêm túc, trong đó có Conan được Ayumi kéo đi "giải quyết vụ án". Ran yên lặng thối lui sang một bên, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho cô Kobayashi, hỏi cô hôm nay có giám sát bảo tàng lịch sử trường học không.
Tin nhắn phản hồi của lão sư Kobayashi đến thực mau, quả nhiên là được mở ra.
Nhiều người không biết rằng mặc dù hầu hết những đồ vật trong bảo tàng lịch sử trường học đều vô giá trị nhưng màn hình lịch sử trường học được làm bằng bạch kim và được một cựu sinh viên tự làm vào năm trước tặng. Vì lý do này, một số camera giám sát đã được lắp đặt được cài đặt ở góc.
Giám sát thuộc gia đình Suzuki, cho nên Ran đã nghe Sonoko nói qua một câu.
Ran không có ý định làm gián đoạn trò chơi trinh thám của bọn trẻ nên chỉ đứng sang một bên quan sát. Quả nhiên có Conan ở đây, cho dù không có giám sát camera hỗ trợ, hắn cũng có thể phân tích hiện trường một cách kỹ càng, xác định được phạm vi của "nghi phạm".
Đứa nhỏ này thật sự rất giống Shinichi ngày xưa. Càng lớn càng giống. Ran im lặng nhìn cậu, trong tay vô thức nghịch mặt dây chuyền hải sâm trên điện thoại. ... Hiện tại, cô cũng không rõ ràng lắm, hắn là bộ dáng gì nữa.
Đột nhiên, một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên cạnh, cắt đứt sự mơ màng của Ran. Haibara Ai đang khoanh tay đứng ở một bên, lúc này đột nhiên bình tĩnh nói: "Thì ra là thế, cho nên không có khả năng trùng hợp thời điểm không có người , thần không biết quỷ không hay lấy đi mũ." vừa nói vừa tiến lên vài bước đứng bên cạnh Conan, tiếp tục nói: "Vậy thì 'tội phạm' nhất định phải có đồng phạm.
"Đúng vậy" Conan gật gật đầu, xoay người nhìn về phía mấy đứa trẻ "Đồng loã không có khả năng là không chút nào nhận thức người, cho nên chỉ có thể là các cậu." Hắn chỉ hướng hai chàng trai đang đứng cạnh nhau.
Ayumi Mitsuhiko và những người khác nhìn về phía Conan chỉ tay. Hai đứa trẻ thấp hơn họ hai bậc, cau mày cúi đầu im lặng, "A?! Là hai người sao? Tại sao lại trộm chiếc mũ?
"Chẳng lẽ nói cái mũ này thực đáng giá sao?" Genta khó hiểu.
"Cũng không phải" Conan chắp tay sau lưng mỉm cười tự tin, "Là vì lời giới thiệu về chiếc mũ này phải không?"
Hai cậu bé sửng sốt, Haibara đi nhìn thoáng qua lời giới thiệu, nở một nụ cười yếu ớt, "Thì ra là thế, các cậu đến đây vì hiệu trưởng bị ốm à?"
Ayumi và những người khác đi tới cùng nhau xem lời giới thiệu. Thì ra chiếc mũ này là do hiệu trưởng đầu tiên đội khi vào trường. Ông ấy thường xuyên bị đau đầu vì chứng thoái hóa đốt sống cổ. Nhưng trường học công việc thực vất vả không thể nghỉ ngơi, cho nên luôn mang theo mũ, sau trở thành tạo hình kinh điển của ông ấy, ngay cả bản thân ông ấy cũng nói, chiếc mũ này cho mình dũng khí cùng sự cổ vũ, khích lệ.
"Giống như chiếc mũ của sĩ quan Megurere!" Genta bắt chước một chút bộ dáng ấn mũ của sĩ quan Megurere, cười ngây ngô nói.
"Ha ha ha Genta học thật giống." Ayumi, Mitsuhiko cười ha hả, kỳ thật càng giống chính là hình thể, nhìn qua phi thường buồn cười.
Conan liếc nhìn ba người đang cùng nhau cười không nói nên lời, một lần nữa lại nói với hai nam sinh: "Các cậu biết hiệu trưởng cũng bị đau đầu do thoái hóa đốt sống cổ nên muốn dùng chiếc mũ này để cổ vũ tinh thần cho ông ấy sao?"
Hai chàng trai nhìn nhau gật đầu từ từ. Một người trong số họ lấy chiếc mũ gấp trong túi ra đưa cho Conan, người còn lại thấp hơn, kìm nước mắt nói:
"Chúng tôi không phải muốn trộm nó, chúng tôi chỉ là muốn mượn nó một chút thôi, bởi vì tối nay hiệu trưởng có tổ chức tiệc phải phát biểu trong gió lạnh, cho nên, cho nên chỉ cần đội nó một lúc liền hảo."
"Chúng tôi không phải là 'tội phạm', chúng tôi chỉ muốn mang đến cho hiệu trưởng lòng dũng cảm và sự cổ vũ mà thôi!"
Họ tưởng rằng mọi người sẽ chỉ trích họ, nhưng không ngờ Conan lại dứt khoát gật đầu "Được, chúng ta cùng nhau đem mũ qua cho hiệu trưởng đi."
Mấy đứa trẻ, bao gồm cả hội của Mitsuhiko cùng hoan hô lên, ngay cả giáo viên quản lý cũng không thể nhịn được cười rộ lên, cả phòng bảo tàng lịch sử tràn ngập sự ấm áp.
Thấy mọi người đang thảo luận muốn hiện tại liền gửi đến luôn cho hiệu trưởng, Haibara Ai trêu chọc mà quét mắt liếc hắn một cái "Như thế nào, đại trinh thám không tính toán đem 'tội phạm' ra trước công lý à?"
"Đương nhiên không phải, chẳng qua hình pháp Nhật Bản tuy rằng không có quy định giới hạn trộm cắp nhưng độ tuổi chịu trách nhiệm hình sự là 14."
Conan không nhịn được cười khi nhìn lũ trẻ reo hò. "Công việc chính của thám tử là vạch trần sự thật. Việc của sở cảnh sát là đưa ra trước công lý."
"Conan-kun và Ai-chan thực sự trưởng thành a!" Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau hai người, Conan gần như sợ hãi. Ran mỉm cười ôm đầu gối nhìn bọn họ: "Giống như Holmes và Watson!"
"Mới không phải!" Conan xoa mồ hôi lạnh lắc đầu phủ nhận, còn Haibara Ai thì ôm lấy cánh tay, đi đến một bên, vừa đi vừa nói "Thật đáng tiếc, ta cũng không phải là trợ thủ của hắn ."
Câu nói này chợt đập vào đầu Ran. Trong trí nhớ Miyano tiểu thư cũng là như thế, lãnh đạm mà nói cô ấy là trợ thủ của Shinichi.
Ran cũng ngay lập tức nhớ ra tại sao lúc đó cô cảm thấy Miyano tiểu thư trông rất quen.
Bởi vì cô ấy rất giống Ai-chan! !
Thấy vẻ mặt của Ran có gì đó không ổn, Conan vội vàng hỏi cô có chuyện gì, Haibara Ai cũng dừng chân, quay đầu lại. Ran nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng bình tĩnh của Haibara Ai nói nhỏ.
"Ai-chan, em có biết Miyano Shiho tiểu thư không?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Conan thay đổi, ánh mắt của Haibara Ai đột nhiên dừng lại, nhưng sau đó Haibara Ai lắc đầu, "Cũng không nhận thức, bất quá có nghe bác tiến sĩ nói qua, chúng ta lớn lên có điểm giống nhau."
Ran nghe vậy cười tủm tỉm "Khó trách, chị liền cảm thấy Miyano tiểu thư thực quen mặt, nguyên lai bởi vì nguyên nhân này."
"A đúng rồi, Chị Ran, chúng ta cùng nhau đưa hiệu trưởng chiếc mũ thôi." Conan lôi kéo tay cô lắc lắc, thực đáng yêu mà nói. Bên kia Ayumi cùng Mitsuhiko bọn họ lại nghe được hành động làm nũng đã lâu của Conan, đối với hắn lại một trận phê phán.
Conan mới mặc kệ đám người kia nói cái gì, kéo Ran đi ra ngoài. Ran cười mặc hắn lôi kéo.
[Không đúng, những gì Ai-chan vừa nói không phải là sự thật. ]
Ran nghĩ đến những kiến thức cơ bản nhất trong sách tâm lý học: khi đối mặt với những câu hỏi bất ngờ, người nói dối sẽ theo bản năng che giấu, để điều chỉnh các mối quan hệ logic mà thường xem nhẹ lẽ thường thực tế.
Ran hỏi không phải là "cùng Miyano tiểu thư có quan hệ sao?" mà là "biết Miyano tiểu thư sao?" Cô bé vẫn luôn ở tại nhà tiến sĩ, sao có thể Conan biết Miyano tiểu thư mà cô bé lại không biết? Cho dù chỉ gặp thoáng qua, ở bình thường đối thoại, chính xác câu trả lời tiêu chuẩn cũng nên là "biết".
Nhìn Haibara Ai sánh bước cùng một nhóm trẻ em, cô bé có khí chất đặc biệt luôn khiến mình nổi bật giữa đám đông.
Đêm đó tại bệnh viện Kanagawa, người phụ nữ có nốt ruồi trên môi đến gặp Miyano tiểu thư, nhưng cuối cùng khuôn mặt kỳ quái đó lại xuất hiện bên ngoài phòng của Ai-chan.
Lần trước cô cũng thắc mắc tại sao những người truy đuổi Miyano tiểu thư lại đuổi kịp họ. Ran lại nhớ đến thiết bị theo dõi trong ba lô của cô. Những người có mặt lúc đó đã loại trừ Ayumi và ba người còn lại, chỉ còn lại Conan, cô, Okiya tiên sinh cùng Ai-chan.
Cô nhớ rõ lúc ấy Ai-chan đã đem đi động bỏ vào trong túi.
Ran nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước, Ai-chan gặp nguy hiểm, cô nhào lên chặn họng súng. Vì cái gì sẽ có người lại ra tay với một đứa trẻ một cách tàn nhẫn như vậy?
Mối quan hệ giữa Haibara Ai và Miyano Shiho đến tột cùng là gì?
Cuối cùng toàn bộ tiệc tối, Ran làm bộ như không có việc gì mà giấu đi suy nghĩ của mình.
Cô đi cùng bác tiến sĩ Agasa, cùng nhau xem chương trình, chụp ảnh bọn trẻ, cùng hiệu trưởng chụp ảnh chung, không chút nào nhắc đến Miyano tiểu thư, phảng phất như kia chỉ là một ý tưởng đột phát, sớm đã bị lãng quên từ lâu.
Ran tin tưởng, vô luận là Ai-chan cũng hảo, Miyano tiểu thư cũng thế, đều không có tâm tư ác ý gì. Chẳng qua bọn họ đều không nghĩ muốn cho cô biết. Nhưng sự việc này đã để lại một vết sẹo khủng khiếp trên cơ thể và trong xương cô. Ran muốn biết tại sao. Cô nghĩ mình có quyền được biết toàn bộ câu chuyện.
Tiệc tối sau khi kết thúc, tiến sĩ Asaga lái xe đưa bọn trẻ về nhà. Bọn trẻ ôm cúp thắng được trong tiệc tối chạy vọt tới cửa chào hiệu trưởng. Ayumi bọn họ cũng chạy tới kéo theo Conan cùng Ai-chan, chỉ còn lại bác tiến sĩ cùng Ran sóng vai chậm rãi bước đi.
Khi đến gần cổng trường, bác tiến sĩ hỏi Ran có muốn đi nhờ không. Ran nghĩ đến xe của bác tiến sĩ dù sao cũng tương đối nhỏ. Trước kia khi mọi người còn nhỏ, cô còn có thể ôm Conan, hiện tại liền thực sự có chút quá mức chen chúc.
"Không cần, cám ơn bác tiến sĩ. Cháu có thể tự mình trở về, hơn nữa cháu muốn về chung cư, cũng không tiện đường."
"Nhưng bây giờ không có tàu điện ngầm, làm sao cháu quay về được?" Tiến sĩ Asaga có chút không yên tâm, Ran cũng có chút bối rối.
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên. Khi cô mở ra, thấy đó là tin nhắn của Julian, hắn đã đợi cô ở nơi đậu xe vào buổi sáng.
Julian tiên sinh mấy ngày nay đi cùng cô thực sự có điểm chặt chẽ a... Ran cảm thấy kỳ lạ. Liền tính là trùng hợp muốn đón cô, nhưng là vì cái gì luôn như vậy trùng hợp?
"Làm sao vậy , Ran-chan?" Thấy cô nhìn chằm chằm vào tay mình đến phát ngốc, tiến sĩ Asaga ra tiếng hỏi. Ran vội vàng lắc đầu, "không có việc gì, chỉ là vừa vặn, bạn của cháu tới đón, bác tiến sĩ đừng lo!"
"Ngô, như vậy thật tốt." Tiến sĩ Asaga gật gật đầu.
Vừa dứt lời - "Bác tiến sĩ!" "Chị Ran!" Mitsuhiko và Ayumi bỗng nhiên hấp tấp chạy trở về, trên mặt mang theo nôn nóng, thấy thế, bác tiến sĩ cùng Ran vội vàng chạy tới.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra cái gì?"
"Ai-chan, Ai-chan..." Ayumi đỡ đầu gối hụt hơi, Mitsuhiko nhanh chóng trả lời, "Haihara-san đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Conan và Genta ở bên cô ấy. Ayumi gật đầu, lại nói thêm một câu. "Ai-chan sinh bệnh đã xin nghỉ học lâu như vậy, có phải hay không cơ thể vẫn chưa hồi phục không?"
Sau khi nghe họ nói, bác tiến sĩ và Ran nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy đến cổng trường. Genta đang cõng Haibara Ai, quả nhiên cô bé sắc mặt trắng bệch.
Bất quá, cô bé có vẻ không muốn bị đối xử như một bệnh nhân, cúi đầu hướng Genta nhẹ giọng nói.
"Kojima-kun, không cần cõng ta, ta đã không có việc gì, để ta xuống thôi."
"Sao được, Haibara-san, vừa rồi cậu còn không thể đứng được!" Genta rất có khí khái nam tử, phủ quyết tiểu cô nương cậy mạnh. Ran nhìn quanh một chút hỏi Genta, Conan đang ở nơi nào. Genta lúc này mới phát hiện không thấy Conan đâu, mọi người còn đang kỳ quái đã thấy Conan quay trở lại, sắc mặt của hắn có chút không tốt.
"Conan-kun, em đi đâu thế? không sao chứ?"
Ran lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, có chút lo lắng. Conan lắc đầu, đẩy tay cô ra, vội vàng nói với bác tiến sĩ Agasa: "Bác tiến sĩ! Haibara không khỏe, mau đưa cô ấy về nhà đi!"
Bác tiến sĩ sửng sốt một lúc, sau đó lập tức gật đầu: "Được, ta liền mang xe qua đây."
"Không cần, chúng ta cùng nhau đi qua" Conan khẩn trương nói, "Càng sớm càng tốt!"
Ran thấy hắn như vậy khẩn trương lo cho Ai-chan, cô cũng lo lắng Ai-chan có phải hay không bệnh tình nghiêm trọng
"Conan-kun, nếu thân thể Ai-chan thực sự không thoải mái, không bằng đưa cô bé tới bệnh viện đi? Bạn của chị tới đón, chị có thể mang Ai-chan tới bệnh viện, bác tiến sĩ đưa bọn em về nhà?."
Conan lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Haibara Ai ở trên lưng Genta đã mở miệng trước "Yên tâm đi, giờ em khá hơn nhiều rồi. Về ngủ một giấc liền hảo. Em giấc ngủ không đủ liền sẽ như vậy."
Giọng nói của cô bé bình đạm bình tĩnh, nhìn qua trừ bỏ sắc mặt như cũ khó coi ra, đích xác là không có thương tổn gì.
Thấy thế Ran cũng không tiếp tục kiên trì nữa, miễn cho lãng phí thời gian của mọi người. Thấy bác tiến sĩ ôm Ai-chan từ trên lưng Genta xuống, hướng bãi đỗ xe đi đến. Ran nói với Conan "Conan-kun, mọi người đi trước đi. Xe của bạn chị đậu hướng ngược lại, nếu có chuyện gì thì nhớ liên lạc với chị kịp thời nhé."
Conan rối ren gật đầu, sau đó hỏi Ran bạn cô đã tới chưa, thấy cô gật đầu liền không chậm trễ nữa, phất tay xoay người chạy hướng tiến sĩ bọn họ.
Ayumi vừa rồi nói Ai-chan sinh bệnh thật lâu vẫn luôn xin nghỉ, Ran tổng cảm thấy chuyện này khiến cô có chút để ý, nhưng lại không rõ, chính mình là vì cái gì để ý.
Cô nhìn chằm chằm vào lưng họ một lúc lâu cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng họ nữa, Ran chậm rãi xoay người đi tìm xe Julian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro