Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86

Một lúc sau, Julian bước ra, nhưng Momiji không ra tiễn hắn, Ran có chút nghi hoặc, vì cái gì hắn ở trong phòng lâu đến như vậy, tổng không đến mức sắp chia tay Tada Momiji nói lời khen tặng đi, phải không?

Ran xuống xe bước nhanh về phía hắn, nhìn qua với ánh mắt có chút nghi vấn, mà Julian tránh đi ánh mắt của cô, bước tới phía trước xe mở cửa ghế phụ cho cô ngồi vào.

"Ta ngồi phía sau cũng được. Túi của ta..." Ran chưa nói được nửa câu sau, vẻ mặt không mấy thiện cảm của Julian khiến cô đem ý kiến phản đối nuốt trở về. "Đã xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của anh trông không tốt lắm" Ran thầm thắc mắc không biết ở nhà Tada có chuyện gì xảy ra, một tay giữ cửa xe, cẩn thận nhìn hắn.

Julian giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, thuận tiện đem khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dấu chấm hỏi của cô ấn xuống, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Ran đưa tay nắm chặt lấy bàn tay to lớn của hắn, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, "Julian tiên sinh, Mặc dù ta hy vọng anh giúp đỡ Tada Momiji, nhưng là anh có thể hay không có nguy hiểm?"

Ran biết công ty Sebara có bối cảnh thâm sâu, sợ Julian làm chuyện bất đắc dĩ, cảnh tượng lần trước hắn bị thương thật sự đã in sâu vào trong tâm trí của cô, Julian cũng sẽ là người cũng sẽ đổ máu, cũng sẽ bị thương.

Những ngón tay thon dài của Julian cử động, hắn nói ngắn gọn đơn giản: "Ta tự biết đúng mực", Ran biết hắn sẽ không kể chi tiết hơn cho cô nên cô đành phải đè nén lại lo lắng, cụp mi mắt xuống, má áp vào tay hắn cọ cọ.

Ngay lúc cô chuẩn bị buông tay Julian bước vào xe, bàn tay của nam nhân đột nhiên chạm vào một bên mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, chậm rãi hỏi: "Cô thực sự đang lo lắng cho ta sao?" Đôi mắt u ám của hắn sâu không thấy đáy, lại chặt chẽ khóa chặt đôi mắt của cô.

Nhịp tim của Ran không khỏi mất quy luật, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là ta lo lắng cho anh, không muốn anh gặp nguy hiểm. Ta sợ-" Không đợi cô nói xong, Julian đã cúi đầu, ngăn trở những lời cô chưa kịp nói.

Đây là lần thứ ba hắn hôn cô, không có say rượu, không có áp chế, cô có thể dễ dàng đưa tay đẩy hắn ra, hoàn toàn làm theo ý mình. Những nụ hôn của Julian luôn mang theo hương thơm lạnh lẽo lại vô cùng nóng bỏng, Ran lỗi thời mà nghĩ, sau đó làm ý tưởng của đáy lòng mình, cô đưa tay ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt lại.

Cảm nhận được động tác của cô, nam nhân yết hầu phát ra mấy âm tiết khàn khàn. Bàn tay vuốt ve một bên mặt cô di chuyển ra sau đầu, gần như là vội vàng mà đem cô ấn vào thành xe để gia tăng nụ hôn này.

Không biết qua bao lâu, hắn mới từ từ buông cô ra. Ran bị hôn có chút choáng váng, cho dù gương mặt lại một trận đỏ bừng, nhưng ánh mắt không hề chốn tránh, mở to đôi mắt mê mang mà nhìn hắn.

Đôi mắt của Julian càng thêm sâu thẳm, dường như có hai luồng ngọn lửa đang thiêu đốt ở cuối. Ran bị ánh mắt sáng quắc này đánh đến, sắc mặt ửng hồng càng tăng thêm nhưng lại cố chấp không chịu dời đi tầm mắt.

Một lúc sau, hắn than nhẹ một tiếng, che đôi mắt của cô lại: "Vừa rồi, ta chỉ dạy cho cô ta vài điều thôi." Hắn ghé vào tai cô, khó có thể có được kiên nhẫn mà giải thích: "Chuyện này với ta mà nói cũng không nguy hiểm, không cần lo lắng."

Ran gật gật đầu nới lỏng cánh tay đang ôm hắn, trượt đến trước người hắn. Những đốt ngón tay như ngọc của cô quấn quanh sợi tóc của hắn, giống như một chiếc nhẫn vàng bạch kim giữa các ngón tay của cô, trông thực sự rất đẹp. Julian nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn nhẹ. Ran nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng cười.

"Julian tiên sinh, chúng ta về nhà thôi."

Hai người lên xe rời đi, lại không chú ý tới có bóng người ở cửa sổ tòa nhà phía sau họ. Tada Aomi đứng ở cửa sổ cuối hành lang tầng hai, đem cảnh tượng phía dưới thu hết vào trong mắt.

Nửa đêm hôm qua, cô về nhà phát hiện em gái mình không có ở đó, nam nhân đó nói cho cô, chị em cô thực mau liền sẽ gặp mặt. Cô gạt bỏ mọi nỗi sợ hãi, ngồi trên ghế sofa bất động chờ đợi suốt bảy tám tiếng đồng hồ. Nghe thấy tiếng động ở tiền sảnh, còn chưa kịp xỏ giày đã chạy tới, không ngờ chân đã tê cứng vì ngồi quá lâu, thiếu chút nữa té ngã, cơ hồ là nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào cửa.

Em gái nhìn qua dường như không hề bị tra tấn, thậm chí so với trước càng có tinh thần hơn, trái tim Tada Aomi gần như buông lỏng, chưa kịp mở miệng nước mắt đã rơi xuống.

Tada Momiji nhìn thấy chị gái rơi lệ, cơ hồ lập tức cũng nghẹn ngào lên. Nếu không phải cảm giác áp bức của Gin quá mạnh, hai người chỉ sợ đã ôm nhau khóc rống một hồi.

Tada Momiji không dám để Gin chờ, lôi kéo tay chị gái định giới thiệu với cô, nhưng mà Tada Aomi nhìn đến Gin, không đợi cô nói năng gì liền trực tiếp mở miệng: "Tiên sinh, cảm ơn, cảm ơn ngài đã cứu tôi cùng em gái"

Ngữ khí của cô ấy không giống như là mới gặp, Tada Momiji kinh ngạc nhìn về phía Gin, lại sợ hãi mà phát giác nam nhân này tuy biểu tình vẫn đạm bạc như cũ, nhưng khí chất quanh thân so với khí chất ở trên xe vừa rồi, hoàn toàn bất đồng, cực kỳ lạnh băng.

"Ju..." Cô vốn cũng tưởng hướng hắn nói lời cảm tạ, còn chưa kịp nói ra tên hắn, thanh âm đã bị tầm mắt của hắn phong kín chặn lại. Tada Momiji trực giác hắn phản cảm cô hô thẳng tên của hắn, lắc lắc hồi thần, sửa sang lại câu nói của mình

"Tiên sinh, cám ơn ngài."

Gin nhíu nhíu mày, tầm mắt không nhìn cô nữa, mà đem tầm mắt chuyển đến trên người Tada Aomi. Đôi mắt sâu thẳm bắn ra hai tia lạnh lùng đáng sợ đến khiếp người.

Hắn thần sắc không rõ mà chăm chú nhìn cô một lúc, tựa hồ là đang cân nhắc cái gì, mà Tada Aomi mặc hắn đánh giá, một bộ dáng trông cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời.

Momiji kinh ngạc nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Bầu không khí kỳ lạ giữa họ làm người khó có thể bỏ qua, khiến cô không sờ rõ đầu óc. Cô không rõ chị gái vì cái gì tư thái lại kỳ lạ như vậy, mà Julian tiên sinh vì cái gì thái độ lại đột ngột thay đổi sau khi bước vào cánh cửa.

"Momiji, đi đem đồ đạc của mình đặt xuống trước đi." Tada Aomi cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, bình tĩnh nói.

Tada Momiji gật gật đầu, lại liếc nhìn người nam nhân một lần nữa, ôm túi chạy lên lầu.

Sau khi nhìn em gái mình đi lên lầu và biến mất khỏi tầm mắt, Tada Aomi mới quay đầu lại, chăm chú nhìn Gin " Tiên sinh, tại sao ngài lại cứu tôi? Ngài đã cứu tôi hai lần và cứu em gái tôi, tại sao ngài lại đối xử với tôi----"

"Lý do ngươi không cần biết, sự tình trước ngày hôm nay không được nhắc lại một chữ, vô luận là em gái ngươi hay là bất cứ ai khác " Gin ngắt lời cô, bên môi lộ ra một mạt mỉm cười, thong thả ung dung chậm rãi nói: "Nhớ kỹ, nhặt về một cái mệnh là vận khí của ngươi, nếu lại cùng ta nhấc lên quan hệ, chính là ngày chết của chị em cá người."

Tada Aomi không ngờ hắn sẽ nói những lời này, khiếp sợ quên mất sợ hãi, tiến lên hai bước mang theo vài phần nóng nảy nói "Chính là, ngài đã cứu tôi, tôi..."

Nhìn thấy bộ dáng này của cô, ánh mắt Gin càng lạnh lùng hơn, hắn lại lần nữa ngắt lời cô, gắn từng chữ một, "Đừng lại quên lời ta nói, nếu không, ta cho ngươi cái gì cũng có thể lấy đi."

Tada Aomi gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, thẳng đến khi xác nhận bên trong không có một tia độ ấm. Cô sửng sốt. Sau một lúc, dường như không có cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn, gật gật đầu ngoan ngoãn đáp: "Vâng, tiên sinh. "

Gin không kiên nhẫn lại cùng cô dây dưa, xoay người bỏ đi. Tada Aomi theo bản năng muốn đuổi theo, nam nhân nghiêng đầu, ánh mắt âm trầm thô bạo đem cô đóng đinh tại chỗ, dư quang ánh mắt của hắn lướt qua cầu thang , ánh mắt cảnh cáo.

Sau khi cánh cửa bị đóng sầm lại, Tada Aomi dường như đột nhiên phản ứng, quay người chạy lên lầu, đi ngang qua Momiji đang thu mình lại trên cầu thang cũng không dừng lại bước chân, Momiji thấy thế, vội vàng đứng dậy, chạy đến bên cửa sổ ở cuối hành lang cùng chị gái.

Vì thế, hai chị em đem cảnh tượng dưới cửa sổ đều thu ở trong mắt, tuy không nghe được họ nói gì, nhưng là từ hai người hôn nhau đến khi rời đi đều thấy được rõ ràng. Tada Momiji cũng không thấy lạ, cô đã sớm biết rằng bọn họ là loại quan hệ này, nhưng là - đôi mắt cô chuyển sang chị gái mình.

Tada Aomi một tay nắm lấy cái cốc, một tay nắm chặt đến gắt gao, nhìn hướng chiếc xe đang rời đi phát ngốc.
---------------------

Ngồi vào trong xe, Ran bất tri bất giác đến một trận xấu hổ. Cô đột nhiên ý thức được, mối quan hệ của cô với Julian dường như vẫn đang ở trạng thái ái muội mơ hồ, không rõ trạng thái. Hắn cũng không rõ ràng mà theo đuổi cô, họ cũng không có kết giao hẹn hò.

Nói đến kết giao, Ran lặng lẽ liếc mắt nam nhân đang lái xe một cái. Jilian thực rõ ràng so với cô lớn hơn nhiều, bối cảnh thần bí, công tác nguy hiểm, tính cách âm trầm bất định hơn nữa còn thực ác liệt.

Nếu là thật sự đem hắn làm đối tượng kết giao giới thiệu cho ba mẹ, baba có thể hay không bị đau tim? Mẹ khẳng định sẽ báo cảnh sát.

Phát giác thấy con đường trước mặt quanh co khác thường, Ran ôm trán rên rỉ một tiếng, nghiêng đảo tựa người vào cửa xe.

Julian khịt mũi hừ lạnh "Như thế nào, hối hận?" Hắn hai mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt rõ ràng thực không tốt.

Ran chớp chớp mắt ngồi dậy "Ta có thể hối hận sao?"

Julian tà tà liếc mắt nhìn cô một cái, cười lạnh nói "Đánh gãy chân cô."

Nghĩ đến đôi chân có thể chạy nhảy, Ran rụt rụt cổ, một lần nữa tựa người vào cửa sổ xe.

Lúc này tựa hồ là giờ nghỉ trưa, trên đường phố có không ít các cặp đôi đang sóng vai nhau nói chuyện đùa giỡn. Ma xui quỷ khiến, Ran mở miệng nhẹ giọng hỏi "Julian tiên sinh, chúng ta là đang kết giao sao?"

Lần này đợi hồi lâu Julian cũng không có trả lời, Ran trong lòng rầu rĩ. Một người như Julian sẽ chờ mong một mối quan hệ kết giao bình thường sao?

Tình yêu của mọi người đều sẽ quanh co như thế này, hay chỉ là mệnh hoa đào của cô tương đối đặc biệt thôi?

Trước kia cũng không có cơ hội vui vẻ hạnh phúc nắm tay đi dạo phố cùng chàng trai mình thích như một cặp đôi bình thường. Hiện tại càng đừng tưởng tượng không đến Julian sẽ giống người bình thường như vậy yêu đương, kết hôn.

Nếu không nghĩ muốn cùng cô kết giao, thì vì cái gì muốn hôn cô? Chẳng lẽ, hắn chỉ muốn chơi trò chơi ái muội thôi sao?"

Càng nghĩ càng chua xót, Ran không muốn đi xem biểu tình của hắn lúc này, chỉ nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ mà không nói một lời. Không khí an tĩnh xấu hổ ấp ủ ở giữa hai người.

Thật lâu sau, Julian đột nhiên rẽ sang hướng khác đạp phanh, xe ngừng ở ven đường. Ran kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Julian một tay đặt trên vô lăng, tay kia đưa ra nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô

"Lại ở đây giận dỗi cái gì?"

"Không có"

Ran mạnh miệng nói, tầm mắt vẫn cố chấp mà dừng ở bên cạnh, chính là không có nhìn hắn. Thấy thế Julian dùng sức ngón tay hơn một chút, cười nhạo một tiếng nói " Mori Ran, phương thức người trưởng thành kết giao, cô có thể thừa nhận nổi sao?"

"Thành, người trưởng thành..."

Ran lắp bắp lặp lại, mơ hồ cảm thấy đề tài này đã hơi chuyển sang chủ đề khác, khía cạnh chủ đề có chút nguy hiểm.

Nam nhân nở một nụ cười nham hiểm, ác liệt nói: "Cô sẽ không cho rằng, kết giao giữa người trưởng thành chỉ là hôn môi, đắp chăn nói chuyện phiếm đi?"

Julian nghiêng người, khóa Ran vào giữa cửa xe, ngữ khí ái muội nói "Cô còn quá nhỏ"

Có lẽ là bị sốc bởi hàm ý của những lời này, hoặc có lẽ là bị ảnh hưởng bởi sự ngược đãi độc hại hàng ngày của Sonoko. Khi Ran nghe được này ba chữ "quá nhỏ", theo bản năng mà cúi đầu nhìn lướt qua trước ngực mình, Julian thấy thế cười khẽ lên "Nga, cái kia nhưng thật ra không quá nhỏ."

Ran mặt lần thứ hai bạo hồng, lại nghĩ tới hắn đã từng "nhìn ra" "đo bằng mắt" vòng một của cô, dùng đôi mắt khiển trách cùng lên án mà trằng mắt hắn. Đầu ngón tay thô ráp của Julian xoa xoa gương mặt cô, hắn tặc lưỡi một tiếng, "Tổng dễ dàng đỏ mặt như vậy."

"Cùng người nào đó bất đồng, bởi vì da mặt ta tương đối mỏng" thẹn quá hoá giận, khắc nghiệt châm chọc mỉa mai nói.

"Ồ, vậy cô muốn từ đêm nay bắt đầu kết giao sao?" Nam nhân bình tĩnh người, nhàn nhã thản nhiên bình tĩnh nói.

"...." Ran thành khẩn mà trả lời " Ta cảm thấy, ta hiện tại tinh lực chủ yếu là tập trung vào chuyện học, nói chuyện yêu đương gì đó có chút còn quá sớm." Nói xong còn gật gật đầu tăng thêm ngữ khí.

Julian cười khẽ một tiếng thu hồi tay, một lần nữa khởi động động cơ, Ran chột dạ mà đảo mắt ra ngoài cửa sổ, đột nhiên có một bóng người lọt vào mắt cô, "Amuro Tooru tiên sinh?"

Cô lúc này mới phát hiện Julian trùng hợp ngừng xe cách văn phòng dưới lầu không xa. Mấy ngày không thấy Amuro-người đang khoá cửa quán cà phê , bên cạnh còn một người đàn ông chưa từng thấy mặt bao giờ.

Julian ban đầu chỉ vô tình liếc nhìn theo hướng nhìn của cô, nhưng khi nhìn thấy người đó, động tác khựng lại một nhịp, nheo mắt lại chậm rãi mở miệng "Cô nhận thức?"

"Vị kia là quản lý cửa hàng của quán cà phê Poirot Amuro tiên sinh" Ran chỉ vào Toru Amuro qua cửa sổ xe. "Amuro đã từ chức trước đó, ông chủ lần nữa thông báo tuyển người mới, anh ấy trở về là để lấy đồ sao?"

"Muốn đi chào hỏi không ?"

"A? Không cần đi, Amuro Tooru tiên sinh thoạt nhìn có vẻ không tiện"

Đây là sự thật. Mặc dù Ran nghĩ cùng hắn chào hỏi, nhưng Tooru Amuro lại cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng nói gì đó với người bên cạnh, tựa hồ không tiện quấy rầy.

"Các người rất quen thuộc sao?" Julian hiếm khi cảm thấy hứng thú đến chuyện của người khác, chỉ là hắn nhìn qua cũng không giống như là thật sự tò mò, ngược lại còn có chút cao thâm khó đoán.

"Rất quen thuộc. Amuro tiên sinh trước kia còn là học trò của baba, chẳng qua lúc anh ấy rời đi không có cùng chúng ta nói qua, điện thoại cũng gọi không được. Ba ba rất là mất mát a."


Julian ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm người bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói:

"Phải không?"

Tình tiết nhỏ này cũng không để lại dấu ấn quá sâu trong tâm trí Ran. Mấy ngày nay cô không có đi học, còn một đống bài tập phải làm, cho nên tính toán muốn trực tiếp muốn hồi chung cư, không tạm dừng ở văn phòng.

Đi được nửa đường, Julian liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, trực tiếp lái xe thẳng đến khu thương mại gần phố Beika.

"Hôm nay ăn cơm ở bên ngoài sao?"

Ran bước xuống xe nhìn về phía trước, con đường này đúng là con đường lần trước cô và Sonoko ngẫu nhiên gặp được Miyano tiểu thư, nơi này có mấy quán ăn gia đình khá ngon, nhưng cô thực nghi ngờ, hắn sẽ hạ mình tạm chấp nhận nhà ăn "bình dân" như vậy.

Julian đỗ xe rồi bước tới thực tự nhiên đưa tay nắm lấy tay cô, hai người sóng vai nhau đi dọc con phố một đoạn ngắn.

Ngay khi Ran được nắm tay, sự chú ý của cô hoàn toàn bị thu hút bởi bàn tay đang nắm chặt của hai người họ. Cô bị kéo đi trong trạng thái đờ đẫn suốt chặng đường, đến khi hắn ra hiệu cho cô đẩy một chiếc xe đẩy, cô mới nhận ra họ đã bước vào siêu thị.

"Anh đưa ta đến đây để mua đồ ăn à?"

Ran vô cùng hoài nghi mà nhìn chằm chằm hắn, Julian phớt lờ ánh mắt của cô, giọng điệu bình tĩnh "Đi chọn sườn dê"

Hai người ở siêu thị mua sườn dê chất lượng cao và một ít đồ ăn kèm. Toàn bộ quá trình, Julian vẫn luôn nắm tay cô, Ran chỉ có thể lao lực mà dùng một tay chọn lựa, lại ném vào trong xe đẩy, nhân viên thanh toán thấy thế trộm cười một chút, hâm mộ mà cảm thán tình cảm của họ thật tốt.

Tất nhiên, Julian đương nhiên là bộ dáng nhắm mắt làm lơ, nhìn như không thấy, như thể không có ai khác xung quanh mình. Ran-da mặt mỏng, không khỏi xấu hổ quay đi, lại vào lúc này nhìn đến một chàng trai đứng bên cạnh đang tò mò nhìn mình.

"Mori?"

Cái nam sinh kia nhìn cô nửa ngày, thẳng đến khi tầm mắt của Ran dừng trên người hắn, hắn mới thử thăm dò kêu một tiếng.

"A, Nakayama-kun?"

Nakayama-kun là bạn học của Ran từ cấp hai đến cấp ba. Hai người từng ngồi ghế trước và ghế sau nên quen nhau. Nakayama đã thay đổi kiểu tóc còn nhuộm lại, cả người khí chất đều trở nên thành thục lên rất nhiều, cho nên Ran không nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng trong mắt Nakayama, mặc dù Ran ăn mặc đẹp hơn hồi cấp hai nhưng ngoại hình của cô vẫn không thay đổi nhiều.
Nhưng vừa rồi hắn không dám tùy tiện chào hỏi một cách hấp tấp, ánh mắt hắn nhìn qua nhìn lại giữa Ran và Julian, vẻ mặt khiếp sợ thêm muốn nói lại thôi.

Tuy là đã lâu không gặp Kudo nhưng hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được, không đến một năm, lần thứ hai nhìn thấy Mori, cô ấy lại cùng một cái đáng sợ nam nhân dắt tay nhau dạo trong siêu thị, không khí ái muội còn vây xung quanh.

"Ách... vị này là...?" Nakayama trừng mắt hỏi, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan vào nhau của họ.
Ran đỏ mặt, Julian liếc qua Nakayama, bàn tay to lớn vẫn nắm thật chặt, Ran xấu hổ không dám vùng vẫy, chỉ có thể mặc hắn nắm, cười gượng hai tiếng "Vị này chính là... Ách"

Vấn đề này thực khó trả lời thật tốt. Bình thường Ran sẽ nói là bạn bè hay bạn cùng phòng, nhưng bây giờ họ đang nắm tay nhau thì nên nói gì đây? Bộ dạng muốn nói lại thôi, trong mắt Nakayama càng thêm một tầng ái muội mơ hồ.

Thấy bộ dáng rối rắm của Ran, khóe môi Julian nhếch lên một đường cong không có hảo ý, phá lệ vươn một tay khác về hướng Nakayama

"Người sống cùng của cô ấy"

Nakayama theo bản năng liền bắt lấy tay hắn, phản ứng về sau liền khiếp sợ nhìn về phía Ran, lắp bắp mà lặp lại "Cùng ,sống cùng?"

"Đừng nói nhảm!" Ran nhỏ giọng mắng Julian với vẻ xấu hổ và tức giận, sau đó vội vàng giải thích với Nakayama: "Chúng ta là hàng xóm"


Nakayama lúc này mới xoa xoa trái tim đang chấn kinh của chính mình, hắn như thế nào cũng không tin, người theo chủ nghĩa cổ hủ như Ran, lại có thể chung sống với ai đó khi còn là sinh viên năm nhất, hơn nữa đối tượng còn không phải là Kudo Shinichi.

"Chính là như vậy a...làm ta sợ muốn chết, liền nói Ku —- nga hahahaha!"

Hắn thiếu chút nữa buột miệng thốt ra hai chữ "Kudo", mới vừa nhảy ra mồm một chữ, liền cảm thấy toàn thân lạnh toát, vì thế đem chữ sau nuốt trở vào, cười gượng không thôi. Ran trong lòng biết hắn muốn nói gì, đồng thời cũng biết keo kiệt nam nhân đang dùng mắt lạnh trừng người, nên cô chỉ có thể mỉm cười hòa giải "Chúng ta đã gặp nhau rồi, Nakayama-kun sau này có cơ hội liên hệ với nhau nhiều hơn nha"

"Ân, hẹn gặp lại"

Nakayama bắt lấy tay cô, sau đó dường như nhớ ra điều gì, vội vàng giữ chặt tay Ran "A không đúng, Mori! Vừa vặn gặp nói cho cậu nghe chuyện này" Giây tiếp theo hắn liền cảm thấy tay mình lạnh hơn, vội vàng buông ra.

"Ách... Tớ chỉ muốn nói là chúng ta dự định sẽ tổ chức họp lớp trong hai ngày nghỉ đông này. Nếu cậu bằng lòng, tớ sẽ thêm cậu vào trong nhóm"

Ran hướng tới nam sinh đang co quắt bất an mỉm cười ôn hòa "Tốt, tớ rất mong chờ"

Sau khi hai người trả lại xe đẩy, Ran còn có chút buồn bực chuyện vừa rồi hắn nói ra ngữ khí kinh người như vậy, âm thầm trừng mắt liếc nhìn một cái sườn mặt nam nhân, nam nhân sườn mặt đường nét sắc sảo rõ ràng, chỉ cái liếc mắt này khiến Ran ngây ngẩn cả người.

Kỳ thật, khí chất của Julian rất không thích hợp với các siêu thị tiện lợi, hắn cũng hoàn toàn không có thói quen với những ánh nhìn kỳ lạ của những người xung quanh khi đi mua đồ, chính là bây giờ thoạt nhìn bộ dáng của hắn, tâm tình quả thực rất tốt.

Ran bỗng nhiên nhớ tới sự tình ngày hôm qua cô đã hứa làm món sườn dê cho Julian sau khi chuyện của Momiji qua đi. Cô vốn dĩ nghĩ rằng sẽ phải mất một thời gian mới giải quyết được chuyện của Momiji, nhưng không ngờ nhanh như vậy liền có thể thực hiện lời hứa.

Tâm tình hắn tốt như vậy là bởi vì vừa rồi ở trước mặt bạn, cô không có tránh cái nắm tay của hắn, hay là vẫn nhớ kỹ lời cô nói, thực chờ mong cô làm sườn dê a?

"Ngẩn người làm gì?" Hắn cười như không cười nhìn sang.

Nhìn biểu tình có chút trêu chọc của hắn, Ran chợt nhận ra, bất luận là cái nào cũng đều làm tâm trạng cô thực vui vẻ.

"Julian tiên sinh, anh thật đáng yêu a." Cô nắm tay hắn, cùng hắn vai kề vai, nhẹ giọng cười nói. Hắn nhẹ nhàng chế nhạo, không có phản ứng trước lời nói đùa giỡn lớn mật của cô.

Khi hai người về tới chung cư, Julian thay quần áo bước ra, thấy Ran đang ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, bóng hình xinh đẹp bận rộn ở trong phòng bếp đảo quanh, đáy mắt của hắn hiện lên một tia ôn nhu chưa từng có, ngay cả bản thân hắn cũng không thể phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro