Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81

Sau khi tạm biệt Sĩ quan Sato thì trời đã hơi tối, dọc cả đường đi Ran lo lắng buồn rầu không biết sự tình của Tada Momiji làm sao có thể giải quyết. Nghĩ nghĩ đã đi tới cửa hàng dưới lầu của văn phòng thám tử.

Không để ý tới không ngờ đã nhiều ngày trôi qua mà cửa quán cà phê Poirot vẫn đóng. Vốn Ran vẫn còn đang cân nhắc lần này Amuro Tooru tiên sinh đã đóng cửa thật lâu nhưng khi đến gần hơn, cô lại nhìn thấy tấm biển trên cửa đã thay đổi nội dung.

Thông báo tuyển dụng quản lý cửa hàng? Ran kinh ngạc cực kỳ, vội vàng chạy thật nhanh lên lầu.

"Ba, Amuro tiên sinh từ chức à?!"

"Cái gì? Ta không biết a!"

Đối mặt với cô con gái đang giật mình của mình, Mori Kogoro có vẻ càng mê man hơn, bất quá trong nháy mắt ông liên tưởng đến sandwich, những bữa ăn đơn giản, bánh kem .... mà ông dựa vào để sống sót đều đã biến mất. Đã chịu phải đả kích bộ ria mép trên mặt Mori đại thúc rung lên vì sốc, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy thần sắc tựa như bị phản bội giống nhau bị tổn thương sâu sắc.

Ran cố gọi cho hắn nhưng thấy số đã không còn tồn tại. Hai cha con nhìn nhau, Amuro tiên sinh luôn có quan hệ tốt với họ, chưa kể hắn còn từng coi mình là đệ tử của Kogoro Mori, không nên từ chức một câu đều không nói mới đúng.

Thật kỳ lạ nhưng lúc này Ran không còn nhiều sức lực để nghĩ về Amuro Tooru tiên sinh nữa, chuyện của Tada Momiji đã chiếm trọn tâm trí cô. Cô đang suy sét đến trường học của Tada Momiji gần căn hộ nơi cô đang thuê hơn, hơn nữa hệ thống an ninh ở đó cũng hoàn thiện hơn nên cô định đưa Tada Momiji đến sống trong căn hộ một thời gian cho đến khi cô tìm ra cách.

"Ran, ta không đồng ý. Bình thường con ở một mình ta cũng thấy yên tâm, nhưng lần này người truy đuổi tiểu thư Tada chính là hắc bang. Dù nói như thế nào cũng là con gái, ở bên ngoài rất không an toàn."

Mori Kogoro hiếm khi mang theo thái độ cứng rắn như vậy, ông không thể để con gái mình gặp nguy hiểm. Ai biết được bọn côn đồ đó sẽ dùng thủ đoạn gì, dù karate của Ran có giỏi đến đâu, cũng không thể thách thức cả một bang xã hội đen.

"Ba, nói như vậy ở nhà cũng không an toàn a~ Chung cư bên kia ít nhất an ninh của họ đạt chuẩn, phải có quẹt thẻ mới được đi vào."

"Ít nhất ta có thể bảo vệ con!

"So với ba ba, Ju —"

Ran đột nhiên ngừng nói, vốn dĩ cô muốn nói so với cha cô, Julian tiên sinh còn đáng tin cậy hơn. Vừa bắt đầu nói, cô mới nhớ ra mình đã đi một vòng lớn như vậy để tìm người, nhưng lại không có nghĩ đến bên cạnh chính mình còn có một cái hắc bang nhân sĩ a~!

Điều này khiến cô nảy ra một ý tưởng "táo bạo". Chuyện này cô có lẽ có thể hỏi Julian một chút.

Bất quá vẫn là hảo hảo suy sét một chút, như thế nào để mở miệng. Một mặt, cô không có thói quen nhờ hắn giúp những chuyện phiền toái như vậy, mặt khác, dù Ran không biết nhiều về chuyện băng đảng nhưng cô cũng biết công việc chắc chắn không an toàn. Dù tất nhiên rất muốn giúp đỡ Tada Momiji nhưng cô không thể để Julian tiên sinh lần thứ hai lâm vào hiểm cảnh nữa.

Cứu người có thể quên mình, nhưng không thể hy sinh người khác. Cho nên Ran cũng không có mở miệng nhờ Sonoko giúp đỡ.

Đánh giá theo những gì Sonoko nói, Suzuki gia cũng không tiện nhúng tay vào sự tình của bang Gutsuna nên sau khi hỏi Ran cũng không đề cập đến chuyện của Tada.

Sonoko vì cô nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ sự tình của Tada, nhưng nếu điều này không tốt cho gia đình Suzuki, cô thà tìm cách khác.
 
Sau khi đưa ra quyết định, Ran nghĩ cách thuyết phục Mori Kogoro. Sau đó cô giúp Tada Momiji thu dọn vài bộ quần áo cũ và nói chuyện ngắn gọn với cô ấy. Tada Momiji không phản đối sự sắp xếp của cô, nói chính xác là cô ấy không phản ứng gì cả, dường như cô ấy không quan tâm đến thế giới bên ngoài chút nào, vô luận Ran nói cái gì cô ấy cũng chỉ gật đầu.

Vừa lúc họ chuẩn bị ra ngoài, Conan cõng cặp sách to trên lưng lon ton chạy về tới. Thời điểm hắn nhìn thấy Tada Momiji có hơi sửng sốt một chút, nghi hoặc mà nhìn về phía Ran. Thấy vậy, Ran giới thiệu Tada Momiji với hắn một chút, nói rằng cô là học muội của cô, bởi vì trong nhà có chút chuyện cho nên muốn ở cùng cô một đoạn thời gian.

Ran không muốn Conan ở độ tuổi trẻ như vậy phải tiếp xúc với những chuyện phiền muộn áp lực như vậy cho nên tránh nặng tìm nhẹ mà nói vài câu, Mori Kogoro cũng không nói nhiều.

Nghe vậy, Conan liếc nhìn Tada người đang trầm lặng không nói, rõ ràng có chút do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn chỉ quay người lại lôi kéo Ran, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng giọng điệu ngọt ngào ngoan ngoãn mà nói.

"Chị Ran, em và chị đã lâu không gặp, nếu không chị cùng chị Tada ở nhà một khoảng thời gian đi, em muốn ở cùng chị Ran."

Ran đã lâu không được nhìn thấy Conan làm nũng, bỗng nhiên có chút không kịp thích ứng. Rốt cuộc trong ấn tượng của cô, Conan càng lúc càng trở nên thành thục, có đôi khi còn có phần thần bí. Mặc dù Ran rất muốn đáp ứng hắn, chỉ là hiện tại cô đang nóng lòng muốn giải quyết sự tình của Momiji, cho nên chỉ có thể kiềm chế xuống sự áy náy đối với Conan.

"Xin lỗi, Conan-kun, Chị cùng Tada vẫn còn một số việc phải giải quyết. Em ngoan ngoãn một chút nhé."

"Chuyện gì có thể nói cho em được không, em cũng có thể hỗ trợ a~, được không chị Ran?"

Conan đầy mặt đều là vẻ chờ mong, tựa hồ rất muốn giúp được Ran cái gì. Hai người đã lâu không nói chuyện vui vẻ, không nghĩ tới Conan vẫn quan tâm đến chuyện của cô như vậy, trong lòng Ran cảm thấy ấm áp, đưa tay sờ sờ đỉnh đầu vuốt ve mái tóc không nghe lời của hắn.

"Không có gì nghiêm trọng cả. Cảm ơn Conan-kun. Chờ chị xong việc liền trở về."

Tuy rằng Conan mất mát , ánh mắt lại vẫn luôn lo lắng khiến Ran cảm thấy có chút không đành lòng, Conan-kun đích thực là thông minh cũng thực  đáng tin cậy, nhưng chuyện này thật sự không cần đem tiểu hài từ liên lụy tiến vào.

"Tình hình thế nào rồi? Thám tử?"

"Đừng nói nữa... Tôi không thể liên lạc với cô ấy bằng số điện thoại của Shinichi. Ran căn bản không có khả năng nhờ sự trợ giúp của một đứa trẻ!"

Qua điện thoại Haibara Ai - hoặc là nói là Miyano Shiho gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng chán nản của thiếu niên, khóe môi không nhịn được cong lên, nhưng giọng điệu vẫn như cũ bình tĩnh.

"Vậy cậu định làm gì bây giờ? Khẳng định sẽ không đứng ngoài nhìn đúng không?

"Ta hiện tại cũng rất đau đầu a, chuyện này muốn nhúng tay cũng thực phức tạp. Dùng thân thể này căn bản không có biện pháp thủ tín với người a"

Hôm nay cùng Ran nói chuyện thời điểm, điện thoại di động của hắn dường như bị nhiễu sóng. Hắn lập tức phát hiện ra không ổn lập tức cắt đứt điện thoại sau đó liên lạc với Okiya Subaru .

Theo điều tra sau đó của FBI, đối phương đang theo dõi vị trí của hắn, 80% xác nhận hắn là Kudo Shinichi. Đây chắc chắn là một điều rất nguy hiểm. Cũng may lúc đó hắn không có ở văn phòng, cũng không ở gần nhà bác tiến sĩ, cho nên đối phương có lẽ cũng không thu được tin tức hữu dụng gì.

"Cho dù người đang theo dõi 'Kudo Shinichi' không phải là Gin, thì cũng có thể là người của tổ chức."

Nếu là người của tổ chức... Conan gian nan thì thầm mỉm cười khó khăn. Kudo Shinichi còn sống chuyện này sợ là che giấu không nổi nữa. Bất quá giống như Haibara Ai đã nói, chắc chắn có ai đó đã bắt đầu điều tra Kudo Shinichi, hơn nữa người này hiển nhiên bản lĩnh không nhỏ thậm chí còn khóa cả chiếc điện thoại mà hắn đang sử dụng.

"Ran sẽ không từ bỏ việc chăm sóc cô gái đó. Ta sẽ luôn tìm ra biện pháp... Thật là đáng giận, vì cái gì thân thể của cô sẽ không hồi phục a?"

Lần trước tại nhà bác tiến sĩ, làm một cái thí nghiệm. Không nghĩ tới cả hai thân thể đều hồi phục, hơn nữa thời gian lưu lại còn rất lâu, không đợi hắn cao hứng bao lâu thì cơ thể lại thu nhỏ lại.

Không giống như hắn, Haibara Ai cho đến nay vẫn không bị thu nhỏ lại, vẫn giữ nguyên hình dáng của Miyano Shiho. Kết quả là có rất nhiều phiền toái phát sinh từ vấn đề nghỉ học và thân phận, chưa kể gần đây tổ chức áo đen cắn đến thật chặt, hắn chỉ có thể sống tại nhà của chính mình cùng Okiya Subaru bảo vệ cô.

"Edogawa-kun, dù muốn làm gì thì cũng phải rõ ràng. Kudo Shinichi không bao giờ được xuất hiện nữa."

Giọng nói của Miyano Shiho vẫn không thay đổi, ngón tay nhanh chóng nhảy lên bàn phím. Hôm nay, điện thoại đã bị theo dõi, cô phải tạo một không gian an toàn hơn để sao lưu dữ liệu thử nghiệm mới nhất.

"Nam nhân kia, hắn quả nhiên là FBI đi? Thân phận thật của hắn, cậu còn định giấu diếm tôi bao lâu?"

"......"

Vấn đề không thể giải quyết lại thêm một cái, Conan nắm chặt điện thoại vô ngữ nhìn trời, thật sâu sắc cảm thấy phụ nữ là vấn đề rắc rối nhất trên thế giới này.
 
--------------------------

Trở về căn hộ chung cư, Julian không có ở nhà, Ran đem phòng mình nhường cho Tada Momiji.

Cô bé này tựa như có di chứng bị kích thích, không muốn tiếp xúc với người khác. Mặc dù cần phải điều trị di chứng nhưng là phải trông cậy vào bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp. Ran không có ý định thúc ép cô quá mức vào lúc này nên sau khi sắp xếp ổn thỏa xong Tada, cô thu dọn chăn ga gối đệm chuẩn bị ra sofa phòng khách chắp vá một chút.

Tada vốn đang ngồi quỳ trên thảm, nhìn Ran bận rộn dọn dẹp, chỉ nắm chặt tay véo vạt váy của mình. Thẳng đến lúc Ran ôm chăn đi ra ngoài, cô đột nhiên đứng dậy đi theo Ran, không nói một lời mà chỉ nắm lấy góc áo không buông.

Ran nhìn ra đáy mắt cô bé có sự bất an cùng ỷ lại, lòng cảm thấy đau xót. Cô đặt chăn xuống chạm vào mái tóc mềm mại của cô bé.

"Đừng lo lắng, có ta ở đây, không đi đâu cả, ta sẽ bảo vệ em."

Tada Momiji ngẩn người, cuối cùng không nhìn trộm Ran qua mái tóc dày nữa, cô nhìn thẳng vào Ran, tựa hồ không nghĩ tới, Ran đã biết chuyện của cô về sau có bao nhiêu phiền toái vẫn sẽ nói những điều như vậy.

Ran như cũ vẫn mỉm cười nhẹ nhàng với cô, giống như lần trước đã ân cần đứng cạnh cô trên tàu điện ngầm, với sự dịu dàng như vậy.

"Ừ..."

Cuối cùng cũng trấn an được cô bé Tada, Ran đợi cô bé ngủ rồi đóng cửa lại, rồi nghẹn ngào nhìn chằm chằm vào ghế sofa cứng họng.

Lần trước cô mang theo hành lý chạy chối chết, bây giờ cô lại đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nếu Julian nhìn thấy, thật là xấu hổ đến cực điểm. Chính là không còn cách nào khác, nếu ngủ với Tada, sợ cô bé sẽ không được tự nhiên.

Nhìn bộ đồ ngủ của mình, không biết có nên thay hay không, Ran lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cô cảm thấy đã quá muộn có thể Julian tiên sinh sẽ không quay lại nên cô từ từ kéo rèm ban công lại. Không ngờ, cô vừa ôm tâm lý may mắn cởi bỏ cúc áo để chuẩn bị thay bộ đồ ngủ, cô lại nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa từ phía sau.

"..."

Sự trùng hợp này thực sự khiến người ta rơi nước mắt. Ran muốn bỏ chạy nhưng Tada đang ngủ trong phòng không còn nơi nào để trốn.

Vì thế, đương Julian khoác chiếc áo khoác ở khuỷu tay, đi đến phòng khách thời điểm bước chân liền cứng lại. Chỉ thấy cô gái hôm qua mới chạy trối chết, hiện tại đang đứng một mình trong phòng khách ôm bộ đồ ngủ che ở trước người, khẩn trương mà nhìn hắn.

Bàn tay đang nới lỏng cổ áo của hắn dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua chiếc chăn bông trên ghế sofa, rồi quay lại nhìn cô gái đang luống cuống tay chân từ trên xuống dưới.

"Cô đang làm cái gì?"
"Không... chỉ là ghế sofa có vẻ khá thoải mái..."

Ran chột dạ lại hoảng loạn mà nhìn quanh, chính là không dám nhìn đến hắn, tuy rằng muốn cùng hắn thương lượng sự tình của Tada, nhưng... chính là vừa thấy hắn, theo bản năng liền khiếp đảm, không biết như thế nào mở miệng.

Julian xem bộ dáng ấp a ấp úng của Ran, lại quét mắt đến cửa phòng ngủ đang đóng chặt của cô, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ.

Hắn nhíu nhíu mày cũng không nói thêm gì, đem áo khoác vác lên trên vai, xoay người liền chuổn bị rời đi.

"Đừng đi!"

Vừa thấy hắn dứt khoát lưu loát muốn đi, Ran trong lòng quýnh lên, không kịp suy nghĩ kỹ đã chạy đến nắm lấy cánh tay hắn. Bởi vì sợ kinh động đến tiểu cô nương nhút nhát ở trong phòng, giọng cô rất khẩn trương và trầm thấp.

Ngay khi cô chạm vào hắn, liền cách lớp quần áo cũng cảm nhận được cánh tay hắn cứng đờ. Julian tuy rằng ngừng lại bước chân, nhưng là cũng không có xoay người, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh đậm lạnh lùng nheo mắt nhìn cô, tựa hồ chờ đợi hành động tiếp theo của cô.

"Anh, đừng đi, ta muốn..."

Ran lẩm bẩm nửa ngày nói không ra được mình muốn làm gì. Sự tình của Tada một hai câu không thể nói rõ, hơn nữa giờ phút này hai người đối mặt mà đứng, Ran khống chế không được lòng dạ hẹp hòi mà so đo. Người này rõ ràng phía trước đã hôn cô, nhưng hiện tại bộ dạng của hắn lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy cô quay trở về cái gì cũng không nói, thậm chí cô còn giữ chặt hắn lại nhưng hắn vẫn là một bộ dáng lãnh đạm. Chẳng lẽ với hắn mà nói, việc hôn người khác cũng là chuyện bình thường tùy ý sao?

Nếu là như thế này, cô phía trước quả thực là mặt dày khi nói hắn thích mình, thật là quá ngu ngốc.

Ran không nhận ra rằng suy nghĩ của mình đã rẽ vào một góc kỳ quặc, chỉ là nghĩ đến người ta thờ ơ không sao cả, chính mình còn rối rắm có phải hay không chính mình đối với hắn động tâm, liền nhịn không được cảm thấy lại tức lại ủy khuất.

"Anh đi đi ! Đi thôi!"

Ran mím môi, giận dỗi mà buông tay hắn ra, quay người liền trở lại ghế sofa, không ngờ vừa mới xoay người, đã bị một cỗ lực đạo kéo trở về đâm sầm vào ngực Julian.

Hắn cúi đầu nhìn cô, mày nhăn đến thật chặt, bất đắc dĩ mà thở dài.

"Lại nháo cái gì tính tình "

"Ta không có cáu kỉnh"

Loại hống này giống ngữ khí của tiểu hài tử làm mặt Ran trướng đến đỏ bừng, cô đưa tay đẩy ra vòng tay hắn đang ôm chặt lấy eo cô. Nghĩ tới phía trước ngực hắn bị thương, Ran không dám dùng sức giãy giụa, chỉ có thể nắm chặt lấy quần áo trước ngực hắn, nỗ lực bảo trì một chút khoảng cách. Cứ như vậy, hành động kháng cự của cô có chút khẩu thị tâm phi, Ran hiện tại càng không dám nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ tức giận nhìn chằm chằm vào chiếc cúc áo trước ngực của hắn.

Có lẽ những cử động vụng về lại cẩn thận của cô lấy được lòng hắn, Julian giơ tay ấn đầu cô tiến vào trong lồng ngực hắn. Sườn mặt cô cảm nhận được sự rung chuyển từ lồng ngực ấm áp của hắn, Ran một trận đại quẫn.

" Buông ta ra! Anh cười cái gì!"

Cô hư trương thanh thế tức giận làm cái này ác liệt nam nhân càng cười đến lợi hại hơn, bàn tay to lớn của hắn chuyển lên mặt cô, nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm tinh xảo của cô, cẩn thẩn nhìn khuôn mặt tức giận xấu hổ đan xe, hắn tặc lưỡi một cái nhéo nhéo vành tai của cô.

"Sao lại tức giận?"

"Ta không có"

"Vì cái gì mà tức giận?"

Nam nhân này căn bản không để ý tới lời nói của cô, Ran oán hận mà nghiến răng nghiến lợi. Những đầu ngón tay thô ráp của nam nhân chạm vào nơi mẫn cảm bên tai, khiến cho sau gáy một trận run rẩy, đẩy tay hắn ra, Ran gắt gao che lại đôi tai đã phiếm hồng của mình.

"Đừng, ta có chuyện chính sự muốn nói với anh!"

Sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, Ran cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc, vì cường điệu "chính sự" cô còn nghiêm trang gật gật đầu. Julian thấy thế nhướng mày, chân dài bước vòng qua cô, nhấc chiếc chăn bông của Ran bầy ra trên ghế rồi ngồi vào ghế sofa. Hai tay của hắn khoanh ở trước ngực, ý bảo cho cô ngồi xuống.

"Nói đi."
"Hả?"

Nam nhân thình lình bày ra tư thái đứng đắn, làm Ran có chút không theo kịp tiết tấu, dùng sức lắc lắc cái đầu, bước nhanh đến đầu ghế sofa bên kia rồi ngồi xuống, giả vờ tùy ý mà đem chăn đệm chặn giữa khoảng cách của hai người.

Đối với nỗ lực bịt tai trộm chuông động tác nhỏ của Ran, Julian không khách khí mà trào phúng cười một tiếng, lấy ra một chiếc bật lửa xoay ở trên tay hắn, phát ra ngọn lửa màu cam bập bùng.

"Kỳ thật ta muốn hỏi, là anh biết bang Sebara sao?"

Động tác ở ngón tay của Julian dừng lại, hắn bất động thanh sắc mà thu hồi bật lửa, ngữ khí nghe không ra cảm xúc.

"Cô cùng bang Sebara nhấc lên cái quan hệ gì?"

"Không phải ta, kỳ thật là ta ngày hôm qua ở tàu điện ngầm gặp một cái...sự tình tương đối đặc biệt"

Ran nhạy bén mà phát hiện ra thái độ của Julian có biến hóa, theo bản năng ôm chặt đầu gối của chính mình, căng da đầu đem sự tình của Tada lặp lại một lần nữa cho Juian nghe, cũng nói hiện tại Tada Momiji đang ở trong phòng mình, sau đó thấp thỏm mà nhìn trộm phản ứng của hắn.

Nhưng mà Julian nghe Ran nói xong một lúc lâu sau cũng không hề phản ứng, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa khô trên bàn xuất thần. Cho đến khi điếu thuốc trên tay cháy hết được một nửa, mới từ từ quay đầu lại, hướng về phía vẻ mặt đầy chờ mong, phun ra một vòng khói.

"Khụ, khụ, khụ!"

"Mới qua một ngày, cô thật đúng là chọc ra phiền toái"

"Quả nhiên...thực phiền toái sao?"

Ran vô thức ôm gối, thanh âm có chút hạ xuống. Julian là biện pháp cuối cùng của cô, nếu con đường này cũng không thông thì cô thật sự không nghĩ ra cách gì giúp được Tada Momiji.

"Cô thật sự muốn biết?"

Julian dập tắt điếu thuốc, giơ tay lên chậm rì rì xắn tay áo, trong giọng nói nhàn nhạt của hắn có chút gì đó vi tế không giải thích được, nhưng Ran, người đang đắm chìm trong sự mất mát, cũng không thể nhạy bén mà chú ý tới sự biến hóa của lần này.

"Nếu phiền toái quá thì quên đi. Công việc của Julian tiên sinh đã rất nguy hiểm rồi, không thể lại..."

Không đợi cái miệng nhỏ nhắn kia nhắc đi nhắc lại, Julian đột nhiên động thủ, cúi người kéo cô lại, ôm lấy eo cô, đem cô bế lên.

Ran bị động tác bất thình lình này làm cho ngốc, chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, vội vàng nắm chặt cổ áo hắn.

Julian ôm cô, sải bước đến cửa phòng, dùng một tay mở cửa.

Mãi cho đến khi nhìn thấy những bức tường xám đơn điệu và chiếc giường đen trong phòng Julian, cô mới phản ứng lại đây, chính mình bị tiến vào ổ sói.

Bây giờ Ran cuối cùng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, ra sức mà giãy giụa lên. Julian không chút nào để ý, theo sự vùng vẫy của cô, ném cô xuống giường, đóng sầm cửa phòng, duỗi tay kéo ra cổ áo của chính mình và đắp chăn cho cô.

Toàn bộ động tác phải nói là nhẹ nhàng lưu loát, Ran xem đến tê cả da đầu, cuống quýt bò đến méo giường mong muốn trốn thoát.

Julian kéo lấy cẳng chân cô, đem Ran kéo về dưới thân, quay người đè lại tay chân cô, chống lên thân thể của chính mình, trên cao nhìn xuống mà liếc coi cô.

Ở khoảng cách gần như vậy, mái tóc vàng bạch kim của hắn trượt xuống từ đôi vai rộng, rải rác quanh mặt và hai bên cô. Mùi thơm lạnh lẽo của cơ thể hắn hòa lẫn với mùi thuốc lá xộc vào mũi, mạnh mẽ xâm chiếm phổi cô, Ran gần như có thể nghe rõ nhịp tim mình sắp nổ tung.
"Julian..."
"Suỵt-"

Julian vươn hai ngón tay ấn vào môi cô, giọng nói trầm thấp dễ chịu, hắn dùng chiếc mũi thẳng của mình cọ xát chóp mũi cô, thực trầm mê mà ngửi ngửi hương khí ở cổ Ran.

"Hỗ trợ có thể, nhưng mà phải chi trả thù lao báo đáp"

Loại này tư thế, loại này ngữ khí, chỉ cần Ran không phải cái đồ ngốc, dùng ngón chân đều có thể nghĩ đến, hắn rốt cuộc nghĩ muốn cái dạng gì "thù lao".

Ran một bên nghiêng mặt tránh né động tác thân mật của hắn, một bên rất hoài nghi mà hỏi hắn.

"Anh thật sự có biện pháp sao? Tada sự tình thật sự khó giải quyết"

"Là có chút phiền phức, cho nên- cô chỉ cần hôn ta một chút, ta liền có thể giúp cô giải quyết chút rắc rối nhỏ này"

Hắn nói xong còn khẽ cắn chóp mũi Ran một chút, sau đó buông lỏng tay chân cô, bình tĩnh mà ngồi dậy.

Nam nhân nắm giữ quyền chủ động, lười nhác mà dựa lưng trên chiếc gối mềm mại ở đầu giường, nhàn nhã nhìn Ran.

Mà Ran vội vàng bò dậy, luống cuống tay chân lùi ra mép giường, xoa xoa cái mũi rồi cảnh giác mà nhìn lại.

"Anh không cần nói giỡn"

"Không có nói giỡn, cô bé đó thật đáng thương phải không? Chỉ cần cô thanh toán thù lao, cô bé đó lập tức có thể tự do mà về nhà."

Julian nâng lên khoé môi lộ ra một cái ác liệt tươi cười, hắn tựa như một con sói xám đang treo củ cà rốt để dụ dỗ con thỏ ngu ngốc. 

"Đơn giản như vậy, cô chỉ cần trả giá một cái  hôn, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng."

"Anh đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"

Con thỏ nhỏ đỏ mắt lên án nói "Dùng thủ đoạn thô tục như vậy, ngươi không cảm thấy thẹn thùng sao?"

Số xám gối đầu lên hai tay của chính mình, căn bản phớt lờ tới lời nói giận giữ không lựa lời của con thỏ đang xấu hổ, thảnh thơi nói "Đều tùy ngươi, không muốn có thể đi ra ngoài. Chúc ngủ ngon."

"......"

Ran xưa nay chưa bao giờ gặp phải một người chơi xấu như vậy, hắn luôn có thể bắt được nhược điểm, khi dễ cô dễ dàng. Mà cô luôn không có cách nào khác. Mặt Ran gần như sắp thiêu cháy, ngay cả làm da trên cổ cũng hồng hào.

Một nụ hôn có thể giải quyết được vấn đề này, chỉ cần một nụ hôn ngắn ngủi là cô bé Tada có thể về nhà. Ran nắm chặt ga trải giường, tự trấn tĩnh tinh thần. Cô đã từng liều mạng để cứu người khác, dù có liều mạng thì cô cũng không bao giờ hối hận. Chính là lúc này đây cô thật sự rối rắm a, loại phương thức hy sinh này thật là làm nhân tâm phức tạp.

Ran oán hận mà trừng mắt nhìn nam nhân xấu xa này, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi lần nữa, mà hắn còn đắc ý nằm đó nhắm mắt dưỡng thần, hắn như vậy thích bắt nạt người khác đến thế!

"Ta nhắc nhở cô, cắn không tính." Nam nhân tâm tình vui vẻ, chậm rãi nói.

"Ta, mới, sẽ, không, cắn, anh!"

Ran nhận ra rằng chỉ cần cô đối mặt với Julian, sự bao dung mà ngày thường được khen ngợi đều sẽ biến thành hư vô, sự nhẫn nại mà cô luôn lấy làm tự hào càng là một giây sụp đổ.

Cô biết tên xấu xa này liền sẽ không dễ dàng buông tha cô. Với lòng trắc ẩn ít đến đáng thương của hắn, Ran không chút nào nghi ngờ cho dù Tada liền tính có bị kéo đi trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không chớp mắt một cái.

Ấp ủ nửa ngày, Ran rốt cuộc căng chặt da đầu, tay chân cùng cử động mà chậm rãi bò tới gần hắn, cảnh giác mà đề phòng, thu hẹp khoảng cách từng chút một.

Julian phi thường bình tĩnh, cảm nhận được động tác của cô, mí mắt cũng không nâng lên một chút. Cái bộ dáng vô hại này thực sự khiến Ran mất cảnh giác.

Cô cọ tới cọ lui mà đến bên cạnh hắn, đôi lông mi màu vàng bạch kim giống như mái tóc dài của hắn, giống như hai chiếc quạt nhỏ, che đi đôi mắt xanh thẫm, mi mắt cùng sống mũi thẳng tắp tạo thành ngũ quan sắc bén thâm thúy, nhìn qua chính là cái lạnh lùng cứng rắn người.

Ran nuốt nước miếng, ánh mắt dừng lại trên môi hắn, môi hắn hình dáng rất đẹp, giờ phút này đang hơi hơi mím lại.

Ran nín thở, run run rẩy rẩy mà tới gần hắn. Khi môi cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, hôn một chút liền xong, dù sao lần trước đều đã bị hắn hôn qua, bất quá chính là hôn nhiều hơn một chút!!! Loại tâm lý an ủi này dùng không được, chỉ càng làm cô nhớ đến sự va chạm cảm xúc nóng bỏng đó- Ran mặt đỏ bừng, đột nhiên kéo ra khoảng cách.

"Ta làm không được ___a!"

Julian kiên nhẫn đã hao hết, vươn tay kéo cánh tay cô về phía mình, đè Ran xuống gối, hai tay chống ở hai bên của cô.

"Khó đến thế sao?"

Hắn ái muội mà tới gần cô, nhìn cặp mắt bị hắn bức cho long lanh ánh nước sáng ngời, lông mi rụng động không ngừng. Julian nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, chậm rãi cúi đầu lại gần, hắn hôn lên đôi môi run rẩy của cô gái.

Nụ hôn này không có giống lần trước xâm lược mười phần, hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô, vẽ hình dáng môi cô qua lại như một chiếc lông vũ.

Dù vậy, bị hắn ôm trong vòng tay, sau lưng là giường của nam nhân này, hô hấp của cô tràn ngập hơi thở của hắn, toàn thân Ran căng chặt, thậm chí cả ngón chân cũng cuộn tròn lại.

Cô nhắm chặt mắt lại, mọi giác quan đều tập trung vào điểm ấm áp đó, sự chênh lệch nhiệt độ trên da khiến cô có thể cảm nhận rõ ràng chuyển động của hắn.

Đúng lúc Ran cảm thấy mình sắp ngất đi vì căng thẳng, những ngón tay vô lực nắm lấy vạt áo trên ngực hắn, lòng bàn tay bị một vật cứng cộm lên.

Trong đầu cô một đoàn hồ nhão bỗng tâm trí hiện lên một vật nhỏ nhỏ nút tay áo. Julian tiên sinh quả nhiên vẫn luôn mang theo nó bên người.

Đột nhiên, nhận ra điều này khiến một cảm giác nóng bừng dâng lên trong lồng ngực, xua tan nỗi bất an trong lòng, cô từ từ thả lỏng, những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn.

Julian cảm nhận được thân thể của cô có biến hóa, kinh ngạc chợt lóe lên, hắn buông cô ra, cánh tay hơi dùng sức chống thân thể.

"Julian tiên sinh..."

Tiếng gọi nhẹ nhàng êm ái của cô vang lên bên tai, hắn ngước mắt nhìn sang. Mái tóc đen dài của Ran vương vãi trên chiếc gối và ga trải giường màu đen của hắn, những sợi tóc hòa quyện vào đó. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nhuộm một màu tươi sáng, đôi má trắng nõn ửng hồng say đắm. Cô hơi thở hổn hển, nhìn hắn bằng một đôi mắt ngấn nước.

Đồng tử Julian co rụt lại, chỉ cần liếc nhìn một cái, hắn đã cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt lấy.

Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt tinh xảo của cô, chỉ là nhìn đến gương mặt này dịu ngoan mà dựa sát vào tay hắn, ngực liền ngập tràn cảm xúc mạnh mẽ.

Một cảm xúc khát vọng cùng thương tiếc, vui mừng tình cảm đan xen.

--------------

Sáng hôm sau, khi Tada Momiji mở cửa, cô nhìn thấy một người đàn ông chưa từng gặp trước đây đang ngồi trên chiếc ghế sofa vuông ở bên ban công đọc báo.

Mặt trời sớm phía sau hắn như một lớp vầng hào quang, sườn mặt hắn thực anh tuấn, một thân màu đen phác họa ra dáng người cao lớn, nhìn tựa như một vị hoàng tử trong truyện tranh.

Chẳng qua ngay sau đó, "hoàng tử" nhận ra được ánh mắt của cô, ánh mắt lạnh băng như dao quét qua da đầu cô, cô nhìn thấy ánh mắt của nam nhân này vô cùng hung ác lạnh băng, toàn thân run lên, kinh hoàng muốn lui trở về phòng.

"Em dậy rồi à? Chào buổi sáng!"

Ran cầm một chiếc chảo rán nhỏ nhẹ bước ra khỏi bếp, sau khi chào cô, cô ấy khéo léo xúc ba quả trứng chiên ra ba chiếc đĩa riêng biệt.

"Bữa sáng cũng xong rồi, đánh răng rửa mặt xong có thể đến ăn cơm"

Tada Momiji quay lại theo giọng nói, nhìn thấy Mori Ran mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu đen, vạt áo nhét ở cạp váy ngắn. Cô ấy đeo một chiếc tạp dề, mái tóc đen được búi lại sau đầu, làn da trắng ngần của cô sáng lên như những viên ngọc trai khi ánh nắng chiếu vào.

Cô ấy hướng cô mỉm cười, giữa mày không có chút nào khói mù chỉ có ánh mắt thực dịu dàng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đơn giản như vậy kể từ khi chị em họ vướng vào thảm họa này.

"Chào buổi sáng, buổi sáng tốt lành."

Không nghĩ tới sẽ được tiểu cô nương đáp lại, Ran kinh ngạc mà liếc nhìn cô lần nữa, Tada Momiji lập tức cúi đầu xuống, để mái tóc dài che khuất tầm mắt.

Ran suy nghĩ một lúc rồi không nhìn cô nữa, quay trở lại bếp lấy chai sữa trong tủ lạnh ra rót vào cốc của ba người rồi vui vẻ nói.

"Momiji, mau tới ăn cơm đi, chuyện của em rất nhanh sẽ được giải quyết, không quá hai ngày là có thể được về nhà"

"Ai?"

Tada Momiji ngơ ngác mà đứng tại chỗ, tựa hồ không hiểu lời nói của Ran có ý nghĩa gì, Ran đối với cô cười nói lại một lần nữa, cô mới tin tưởng chính mình vừa nghe được cái gì.

"Có thật không?"

"Em ngoan ngoãn ăn cơm, ta liền nói cho em biết có phải là thật hay không"

"Không có khả năng, những người đó không có khả năng bỏ qua em, nếu chị liên lụy tiến vào, những người đó cũng sẽ không bỏ qua cho chị."

Có lẽ là vì đã lâu không cảm nhận được hơi ấm, Tada Momiji giọng điệu vừa lo lắng vừa sợ hãi, vội vàng hỏi.

Ran cởi tạp dề lau tay rồi bước nhanh ra phòng khách, đứng sau ghế sofa của nam nhân hung dữ, cánh tay trắng nõn thanh tú của cô tự nhiên đặt lên vai hắn, nghiêng đầu nháy mắt với cô.

"Yên tâm đi, ta chính là rất lợi hại!"

Nam nhân tóc vàng ý vị không rõ mà cười nhạo một tiếng, mặt Ran đỏ bừng. Ran nắm chặt tay họ nhẹ, tránh đi ánh mắt nghi hoặc của cô, cúi đầu trừng mắt liếc nhìn một cái với nam nhân tóc vàng.

"Julian tiên sinh, hôm nay cơm sáng chính là ta nghiêm túc làm, anh không được kén ăn a~"

"Nhàm chán"

Tada trong lòng có chút không tin, như vậy đáng sợ nam nhân cũng sẽ kén ăn. Bất quá sau khi ngồi trên bàn ăn, nhìn đến một quả trứng chiên bông xốp thơm phức, hai bông súp lơ xanh ngọc lục bảo, miếng giăm bông cắt thành từng miếng bánh mì nướng hình tam giác - hai khoanh ớt xanh dán lên trên - cô bỗng nhiên đối với nam nhân đáng sợ kia sinh ra một tia thân cận.

"Momiji, ớt xanh của mình cũng phải ngoan ngoãn ăn hết a!"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro