Chương 79
Giọng nói của Tada Momiji ngọt ngào đến không ngờ nếu chỉ nghe giọng nói của cô ấy, sẽ không tưởng tượng được cô ấy lại sống nội tâm như vậy. Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân này, cô ấy thực mau ngừng nói, càng vùi đầu vào ngực sâu hơn.
"Tada, tôi muốn giúp cô, nhưng tôi cần cô kể cho tôi toàn bộ câu chuyện. Cha tôi là một thám tử khá nổi tiếng. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô."
"Không ai trên thế giới này có thể giúp tôi... "
Cuối cùng cô bé ấy cũng ngẩng đầu lên. Dưới lớp tóc mái, đôi mắt là một mảng yên lặng không chút gợn sóng. Không còn chút hy vọng hay ánh sáng nào vì lời nói của Ran. Chúng hoàn toàn chán nản mờ mịt, không phù hợp với lứa tuổi của cô ấy.
Sau khi sự im lặng ban đầu bị phá vỡ, Tada Momiji đã dễ dàng nói hơn nhiều. Dưới sự hỏi thăm ôn nhu mà kiên nhẫn của Ran, cô dần dần kể lại chuyện đã xảy ra.
Nguyên lai là cha mẹ cô đã qua đời từ rất sớm, cô và chị gái dựa vào số tài sản ít ỏi mà cha mẹ để lại để trang trải cuộc sống sinh hoạt và đi học.
Sau khi chị gái tốt nghiệp cấp 3 đã lựa chọn đi làm, tình huống trong nhà hơi hơi chuyển biến tốt đẹp.
Cho đến khi chị gái bị một người tìm kiếm tài năng phát hiện, người này hứa sẽ cho chị một khoản tiền để cải thiện cuộc sống, làm diễn viên.
Chị gái cô lớn lên phi thường xinh đẹp nên không hề nghi ngờ gì, thực mau ký hợp đồng và nhận tiền.
Không ngờ đối phương tuy là công ty quản lý nghiêm túc nhưng lại là đào tạo một cái đáng sợ bẫy rập.
Chị gái cô đã nhận lời đi đến trường quay thì mới biết đó là một buổi quay phim người lớn. Dù chị cô đã cố gắng hết sức để chống cự nhưng hợp đồng lại viết trắng đen, nếu vi phạm sẽ bị đền bù rất lớn.
Sau đó chị cô mới phát hiện ra hợp đồng mà lúc đầu chị chưa đọc kỹ có thỏa thuận về phạm vi quay phim ở phía sau được định nghĩa một cách mơ hồ là theo sự sắp xếp của công ty dựa trên đặc điểm cá nhân của chị và những điều khoản bổ sung tuyên bố trực tiếp rằng phạm vi bao gồm phim người lớn.
Trước đó, do áp lực cuộc sống, chị gái cô thậm chí còn chưa từng yêu đương nên chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được việc làm loại phim này.
Ban đầu, sau khi bàn bạc, hai chị em quyết định bồi thường thiệt hại do vi phạm hợp đồng dù có khó khăn đến đâu, nhưng họ không ngờ công ty này đã chơi người rất thuần thục, tuỳ tiện giăng một cái bẫy, "chị gái cô không có khả năng trả nợ, nợ tiền còn phá huỷ thiết bị quay phim".
Họ từng gọi cảnh sát, cảnh sát đối với chị gái cô cũng thực đồng tình, nhưng chị gái đã trưởng thành rồi, thủ tục ký kết không hề có tỳ vết sai sót, hợp đồng hoàn toàn hợp pháp, chưa kể cái gọi là "hủy hoại thiết bị" nhân vật chứng đều đầy đủ.
Những người trong công ty này đều am hiểu sâu những điều này, cho tới nay đều thông minh mà đạp lên điểm mấu chốt của pháp luật, làm cảnh sát không thể bắt được bất luận cái gì dấu vết.
"Vậy tại sao bọn họ lại đuổi theo cô?"
"Bởi vì họ nói rằng chị gái tôi đã bỏ trốn, họ chỉ có thể tới tìm tôi đòi tiền."
Ran ban đầu muốn hỏi, tìm cô ấy có thể trả lại số tiền nào, nhưng Mori Kogoro đối với cô nháy mắt ra hiệu lắc lắc đầu, ý bảo Ran đừng hỏi nữa.
Ran không hiểu tại sao Ba không cho cô hỏi lại, nhưng cô luôn tin tưởng Ba trong những việc lớn như vậy cho nên cô vẫn im lặng.
Mori Kogoro cau mày châm một điếu thuốc còn chưa kịp đưa lên miệng, dường như nhớ ra cô bé này là học sinh cấp hai nên lại dập tắt điếu thuốc. Ông bực bội đứng dậy, vò đầu bứt tóc rồi đi vòng tới tủ lạnh lấy chai bia. Nhìn hành vi của Ba, Ran trong lòng sáng tỏ, chuyện này nhất định thực khó giải quyết.
Vì thế trước mặt cô gái này Ran cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ làm bữa tối đơn giản cho cô, chờ cô ấy ăn xong thuyết phục cô ấy đêm nay ở lại nhà mình. Tada Momiji có vẻ yếu đuối, bởi vì từ bé đã trải qua cuộc sống sinh hoạt trong gian nan, đã sớm nếm đủ lòng người ấm lạnh, cô có thể cảm nhận được sự thiện ý của hai cha con nên cũng không có cự tuyệt, đi tắm và ngủ thiếp đi theo sự sắp xếp của Ran.
Sau khi chắc chắn rằng cô ấy đã ngủ say, Ran đi xuống lầu quay trở lại văn phòng, Kogoro Mori đang cùng người nói chuyện điện thoại, nghe tiếng điện thoại bên kia hình như là một vị cảnh sát.
Ran thu thập mấy chai bia, mấy quả bóng giấy trên ghế sofa, cô mở một tờ ra, viết mấy số điện thoại lên đó rồi gạch bỏ từng số một.
Sau khi Mori Kogoro cúp điện thoại, Ran ngồi trên ghế sofa đợi ông nói chuyện.
"Ran, chúng ta không thể giúp được cô ấy."
Ran đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không khỏi cảm thấy buồn bã, thật sự gian nan mở miệng.
"Thật sự một chút biện pháp đều không có sao?"
"Những chuyện như thế này hầu như xảy ra hàng ngày ở Nhật Bản. Ta đã từng gặp những trường hợp như thế này trước đây, không chỉ khi còn là thám tử mà cả khi còn là cảnh sát. "
Mori Kogoro có chút không dám nhìn vẻ mặt thất vọng của con gái mình. Ông biết con gái mình chưa bao giờ tiếp xúc với phần đen tối nhất của thế giới, bao gồm tên tiểu quỷ trinh thám đó, cho dù họ đã gặp phải nhiều vụ án, nhưng nó chưa bao giờ là một tình huống đáng sợ và tuyệt vọng như vậy.
"Ran, loại ngành đó là ngành hợp pháp ở Nhật Bản, nó chiếm một phần đáng kể trong ngành điện ảnh sản xuất. Tuy rằng không phải tất cả mọi người và tất cả các diễn viên đều tự nguyện – ít nhất không phải trong lòng tự nguyện, nhưng họ đều tự nguyện về mặt pháp lý, cảnh sát cũng bất lực. Theo tiêu chuẩn , chị gái của Tada đã là người trưởng thành, thời điểm ký hợp đồng hoàn toàn tự do, ký hợp đồng xong còn cầm tiền thù lao của đối phương, cũng không có chứng cứ cho thấy cô ấy bị lừa, nên hợp đồng này được pháp luật bảo vệ."
"Pháp luật có chỗ cho cô ấy hối hận, nhưng cô ấy phải trả số tiền bồi thường đã thỏa thuận. Về khoản nợ mà cô ấy mắc phải, đó là một chiêu trò cũ trong ngành này. Những người đó chắc chắn phải chuẩn bị đầy đủ nhân chứng và vật chứng. Liền tính là khởi kiện, cuối cùng kết quả tốt nhất cũng chỉ là giảm bớt một phần nợ nần. Càng đừng nói đến hai chị em chắc chắn không có vốn để chống lại loại kiện tụng này, liền tính là mẹ con-Eri không phải chuyên gia trong loại vụ kiện tụng này, mà bên kia khẳng định đang có đội ngũ pháp lý đang đợi. "
Mori Kogoro nhét tàn thuốc vào gạt tàn. Vợ chồng ông không bao giờ muốn con gái mình tiếp xúc với mặt xấu xí và bất lực của thế giới, cho nên vẫn luôn cố gắng hết sức để bảo vệ cô.
Bản thân Ran cũng rất may mắn khi gặp được những người bạn tốt bụng, giữ được nội tâm hồn nhiên trong sáng, lớn lên thành một đứa trẻ ngoan ngoãn chính trực, thiện lương khiến ông vô cùng tự hào.
Tuy nhiên, loại vận may này sẽ không bao vây đứa con yêu quý của ông mãi mãi. Một ngày nào đó cô sẽ phải bước vào thế giới thực, và một ngày nào đó cô sẽ phải trải qua sự bất lực của cuộc sống. Là một người cha, ông muốn bảo vệ cô thêm một thời gian nữa, nhưng trong thâm tâm ông cũng biết rằng sẽ luôn có những nơi ông vô lực chạm tới.
"Ran, ta biết con rất khó có thể chấp nhận kết quả như vậy, nhưng thế giới là như vậy, có ánh sáng cũng có bóng tối, chúng ta chỉ có thể cố gắng chiếu sáng bóng tối, nhưng là tuyệt đối vô pháp tiêu diệt nó trừ tận gốc. Đây là điều mà không ai có thể làm được. Vừa rồi ta không cho con tiếp tục hỏi. Kỳ thật, ta đã đoán ra những kẻ truy đuổi cô ấy, hẳn chính là loại công ty quản lý cấu kết hắc bang"
Ran chợt nhớ tới cái kia bị gãy mũi Tsuma, hắn thật là thành viên của Gutsuna bang, mà cái này cũng là Tada nói cho cô biết, vậy nguyên nhân Tada sở dĩ biết thân phận của Tssuma, kỳ thật là bởi vì nguyên nhân này sao?
"Hơn nữa, có thể bức chị gái cô ấy bỏ trống, món nợ này tuyệt đối sẽ không nhỏ. Lương trong ngành này rất cao, nên để đảm bảo có thể moi đủ lợi nhuận từ cô ấy, chắc chắn đó không phải là con số mấy trăm vạn. Hắc bang thủ đoạn có rất nhiều, phỏng chừng đối với chị gái không có biện pháp, cho nên mới đối với em gái xuống tay"
"Nhưng Tada mới là học sinh cấp hai, điều này không phải là phạm pháp sao?"
"Cho nên bọn chúng mới ở tàu điện ngầm buông tha các con, bởi vì bộ phận này trái pháp luật. Bọn chúng một khi đã đắc thủ là sẽ không lưu lại nhược điểm. Cho dù hôm nay không phải là con, mà là một vị cảnh sát nào đó ngăn chặn bọn họ truy đuổi cô gái này, bọn chúng cũng sẽ chỉ nói đó là để tìm chị gái cô ấy—— Nhưng một khi bọn chúng đắc thủ, chúng sẽ gửi đứa trẻ đến một nơi có luật pháp tương đối lỏng lẻo... để hoàn thành 'món nợ' của chị gái cô ấy."
Khi Kogoro Mori nói lời cuối cùng, ông đã cúi thấp đầu xuống, ông cũng có một cô con gái. Đặc biệt là ngoại hình của cô bé đó có chút giống Ran, loại chuyện này nói tiếp luôn là vạn phần gian nan. Chính là loại tình huống này, trừ khi ông lấy ra được số tiền đó, trả nợ thay, bằng không đều không thể làm gì được.
"Tại sao lại như vậy..."
"Nếu không có hắc bang tham gia vào thì còn có thể dễ nói, chỉ cần có đủ tiền là có thể giải quyết, nhưng loại hắc bang này- ta cùng bọn họ nói qua, đối với chúng, các quy tắc quan trọng hơn nhiều so với tiền bạc. Nếu họ buông tay tha cho một người, liền sẽ mất đi lực uy hiếp cùng lực khống chế đối với những người khác. Đây là một cái cảnh cáo, vô luận là đối với chị gái cô ấy, vẫn là đối với bất kỳ ai muốn phản kháng, trừ khi chị gái cô ấy trở về gánh món nợ của chính mình, nếu không bọn chúng sẽ không bỏ qua cô ấy, chúng ta không thể bảo vệ cô bé ấy suốt đời được"
"Nhưng, nhưng là muốn con khoanh tay đứng nhìn, con không thể làm được. ..."
Ran nhớ tới Tada Momịi cứng nhắc không gợn sóng mà nói không ai có thể giúp được cô ấy. Cô ấy chắc hẳn đã trải qua điều đó rất nhiều lần. Không ngừng mà xin giúp đỡ, không ngừng mà ôm ấp hy vọng, chỉ để rồi tan vỡ từng cái một.
[Không ai trên thế giới này có thể giúp được tôi. ]
Một nữ sinh trung học với vẻ ngoài dễ thương, giọng nói ngọt ngào, lẽ ra ở độ tuổi này phải lo lắng về bài tập về nhà, tình yêu cùng hoạt động câu lạc bộ ở trường, lại nói ra những lời lạnh băng như vậy, hơn nữa còn như vậy khắc sâu, tuyệt vọng mà nhận thức đến những lời tàn khốc này.
Khi đó chính cô là người đưa tay giữ lấy cô ấy, chính cô là người tự tin nói rằng sẽ giúp cô ấy. Nhưng bây giờ, cô cũng muốn buông tay sao?
Lồng ngực Ran một trận mãnh liệt chua sót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống váy, ấn ra từng khối thẫm đen.
Ran chưa bao giờ trải qua loại này bất lực, vô luận như thế nào đều không thể cứu một người.
-----------------------------
Trong tòa nhà của tổ chức, Tada Aomi một mình rúc trong phòng không dám ra ngoài, ngày hôm đó người phụ nữ tát vào mặt, mặt sưng tấy hai ngày. Bất quá cô cũng bởi vậy nghe trộm được bọn họ vài câu đối thoại mơ hồ. Cô biết nam nhân đã cứu cô tên là Gin. Phải qua lâu như vậy, cô mới biết được tên của hắn.
Gin khẳng định không phải tên thật, hẳn là mật danh ở đây. Tada Aomi đủ thông minh để không nhắc đến nó trước mặt hắn. Cô biết loại chuyện này, càng biết càng ít càng an toàn nên vẫn gọi hắn là "Tiên sinh".
Hắn mang cô ra ngoài một lần để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày, sau đó liền rời khỏi phòng và không quay trở lại. Lúc đầu cô còn hoảng sợ, nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng mỗi ngày đều có người giúp việc mang đồ ăn đến, lúc này cô thở phào nhẹ nhõm vì mình không bị lãng quên.
Hôm đó bị Sebara Jingo đuổi đánh, không biết đã đánh rơi điện thoại ở đâu nhưng Gin không có ý định đưa điện thoại cho cô nên ở đây cô không thể làm gì khác ngoài xem TV.
Mấy ngày nay, cô chưa hề bước một bước ra khỏi căn phòng này. Không ai hạn chế sự tự do của cô, cánh cửa căn phòng này chỉ có thể được khóa từ bên ngoài, có thể mở ra bất cứ lúc nào từ bên trong - nhưng cô không dám.
Một mặt, cô không biết ngoài cửa có an toàn hay không, mặt khác, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ nếu không có mệnh lệnh của nam nhân ấy.
Cô không biết tại sao hắn lại giữ cô ở nơi này, cũng không biết người của Sebara có buông tha cô hay không, cô cũng không biết Momiji lẻ loi một mình phải làm sao bây giờ.
Tada Aomi ôm chặt đầu gối, đối với tương lai của mình một mảng mờ mịt.
Đột nhiên có tiếng động ở cửa, có người mở cửa, cô vội vàng thay biểu tình ngoan ngoãn chờ mong cư xử đúng mực để chào đón. Tuy nhiên, khi nhìn rõ người đó, mọi biểu cảm trên mặt cô đều đông cứng.
Lại là người phụ nữ đó.
Tóc đỏ mắt mèo hung ác nữ nhân mà Gin gọi là Cynar, đang có tâm trạng hoàn toàn khác so với lần trước đến. Một đôi môi đỏ tươi gợi lên nụ cười quyến rũ, nhìn qua còn có chút vui vẻ.
"Sủng vật tiểu thư, chủ nhân của cô đã quên cô rồi à?"
Tada Aomi không chắc chắn về thái độ của cô, càng không biết chính mình đối với Gin có cái gì giá trị, bởi vậy không dám trả lời, chỉ là co rúm lại bên giường, ôm đầu gối không hé răng gì.
Không nghĩ tới, hành động tỏ ra yếu thế của cô này càng thêm khơi dậy thần kinh nhạy cảm của Cynar. Cho dù cô cố tình đến đây để chế nhạo người đã bị Gin bỏ rơi nhiều ngày, cũng không thể không thừa nhận, thái độ ái muội của Gin khiến cô canh cánh trong lòng.
Chưa bao giờ có một người phụ nữ nào ở trong phòng hắn quá 24 giờ, cả về công việc lẫn riêng tư. Cô cũng từng khỏa thân nằm trên chiếc giường này, tay cũng từng xẹt qua mái tóc dài màu bạch kim đó.
Dù có tiếp xúc cơ thể nhiều đến đâu, đôi mắt xanh đậm của hắn vẫn lý trí lạnh nhạt. Ngay cả trong khoảnh khắc hạnh phúc nhất, tay hắn vẫn luôn ấn vào chiếc gối nơi khẩu súng đã nạp đạn.
Hắn chưa bao giờ sẽ bởi vì bất luận cái gì nữ nhân mà mất bình tĩnh, tình dục chưa bao giờ có thể trói buộc hắn. Cho nên, cô không nghĩ phụ nữ có thêm giá trị gì đối với Gin ngoài công cụ. Họ chỉ nằm trên chiếc giường này một lần rồi biến mất khỏi mắt hắn, càng miễn bàn ở trong lòng hắn lưu lại dấu vết. Vì vậy, cô thầm vui mừng vì cô không giống như những món đồ dùng một lần đó, cô sẽ đồng hành cùng hắn đến cùng.
Nhưng bây giờ, Tada Aomi này đã phá vỡ sự nhận thức này.
Nghĩ đến đây, ý cười trong mắt cô nhạt dần, nhưng đường cong môi lại càng tươi hơn. Cynar chậm rãi bước đến bên giường, lấy ra một bức ảnh từ trong túi xách vẫy nó trước mặt Tada Aomi.
"Cô sống dễ chịu như vậy, còn nhận thức cô gái này sao? Cô em gái đáng thương bị chị gái bỏ rơi?"
Đồng tử của Tada Aomi co rút lại, không tự chủ được cúi xuống. Ảnh chụp em gái cô rõ ràng là bộ dáng bị người truy đuổi, trông hỗn loạn và sợ hãi. Với động tác vẫy tay của Cynar, cô ấy trông càng thêm thê thảm.
Cô lao tới để chộp lấy bức ảnh.
"Momiji!"
Trong mắt Cynar lóe lên một tia lạnh lẽo, bàn tay đang cầm bức ảnh đột nhiên giơ lên, khiến Tada Aomi cũng đứng dậy, Cynar dùng cả năm ngón tay túm lấy tóc cô, hung hăng kéo ra sau.
Tada Aomi kêu lên đau đớn, vội vàng duỗi tay đi giải cứu đầu tóc của chính mình, còn không có đụng tới sau đầu nơi đối phương túm lấy, cánh tay truyền đến một trận đau đớn, cảm giác ấm áp theo cánh tay chảy xuống. Cô sợ hãi đến mức ôm chặt đầu để bảo vệ mặt, tuỳ ý để Cynar nắm tóc kéo cô đến mép giường.
Khi Cynar đưa bức ảnh lên mắt lần nữa, cô phát hiện ra trên mép bức ảnh có một lưỡi dao được ngón tay của người phụ nữ khủng khiếp này cầm, chính là lưỡi dao vừa làm rách cánh tay cô, lưỡi dao đang nhỏ giọt những hạt máu, thậm chí cả mép bức ảnh cũng dính máu.
"Cô thật là một người chị tốt. Trốn đến đây để sống yên bình, nhưng em gái cô ở đâu?" Cynar ôn nhu mà thì thầm, mềm mại giọng nói ẩn bên dưới là hơi lạnh thấu xương cùng có chút phấn khích, "Không có biện pháp, ai bảo cô phía trước nháo đến quá hung, đá bị thương tên nghị viên biến thái kia, kia tên đó hiện tại còn chưa có hồi phục a~. Cô nói hắn có thể hay không sẽ buông tha cô? Bọn họ không thể đối với cô làm ra cái gì, nhưng là cô bé đáng thương này thì sao?
"Cầm thú! Momiji còn chưa được 16 tuổi! Đây là phạm pháp"
"Không sai, Idono nghị viên quả thực là cầm thú. Bất quá, ta vẫn tương đối là mềm lòng, không thể nhìn tiểu cô nương bị tra tấn đến chết, cho nên hướng bọn họ cung cấp một chút kiến nghị. Ta có một lô hàng tốt muốn vận chuyển đến Bangladesh, nếu bọn họ có thể bắt kịp chuyến xe, em gái cô sẽ bắt đầu sự nghiệp mới ở đó ~ Dù khối lượng công việc có hơi lớn một chút, nhưng ít nhất cũng có thể giữ được mạng phải không?
Trẻ em/gái mại dâm rất phổ biến ở một đất nước như Bangladesh. Nếu Tada Momiji thực sự bị đưa đến đó, nhất định sẽ sống không bằng chết. Tada Aomi tim đau như cắt, bị gắt gao ấn chặt đầu, chỉ có thể cắn chăn phát ra tiếng kêu gào thê lương. Mà Cynar nghe thấy âm thanh như vậy, thế nhưng sung sướng mà cười ra tiếng, cô ta thậm chí còn lè lưỡi liếm máu trên mép bức ảnh, thần sắc rất là hưởng thụ.
Tada Aomi cố gắng hết sức thông qua màn nước mắt để nhìn rõ người phụ nữ điên này.
"Chính xác thì cô muốn gì?"
"Ta muốn cô tự mình rời khỏi đây, ta muốn cô đi tìm công ty kia, ta muốn cô tự nguyện đi tiếp công việc -" Cynar áp đôi môi đỏ mọng lên tai cô, ái muội dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm lấy vành tai cô, "Ta muốn cô đem ảnh công tác gửi cho Gin."
"Nếu không làm được, tất nhiên là cô sẽ nhìn thấy ảnh mới của cô em gái mỗi ngày. Nó đảm bảo tệ hơn những gì cô có thể tưởng tượng."
Tada Aomi toàn thân run rẩy, cô từ từ nhắm mắt lại, một dòng nước mắt trong suốt rơi xuống, thấm vào chăn không để lại dấu vết. Chưa bao giờ cô muốn nắm chặt lấy nam nhân kia như lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro