Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78

Ran trong lòng càng thấp thỏm hơn.

Khi ngồi vào phòng KTV còn chưa kịp ấm chỗ, đã phi thường không thích ứng được.

Này căn bản không giống như cô nghĩ, giao lưu hữu nghị, nam sinh khoa kinh tế đúng là không đủ người, liền kéo theo một số người khác. Mà mấy người đó tựa hồ trông thật láu cá, có mấy người rõ ràng là đã đi làm. Từ trong túi móc ra một đống bia rượu.

Không chỉ có như thế, ở thời điểm ca hát, mấy người này cũng là một bộ sắc lang. Lôi kéo mấy cái nữ sinh cùng nhau ca hát, thậm chí có một đôi còn nhảy liền kề.

Dần dần, nam nữ sinh cự ly kề cận ngày càng gần, nữ sinh đôi mắt thật vũ mị, nam sinh đôi mắt thật mê man. Hội trường càng ngày càng hỗn loạn.

Sakura là nữ sinh tổ chức bữa tiệc này, tự nhiên sẽ bị kéo đi không ngừng uống rượu ca hát, vô pháp ở bên cạnh Ran.

Kỳ thật, Ran đồng ý tham gia vào bữa tiệc giao hữu này, nói không giận dỗi là giả. Ước chừng là vì Shinichi có vị trợ thủ tóc ngắn màu nâu, hay là Julian có người phụ nữ mặc váy màu trắng. Chỉ có cô là ngây ngốc lưu tại một chỗ.

Ran cũng không ca hát, cũng thật câu nệ mà bảo trì khoảng cách với nam sinh, chỉ là vẫn bưng cái ly uống nước trái cây.

Dần dần trong đầu bắt đầu mông lung, không rõ vì cái gì mà không thể khống chế nổi tâm sự của chính mình--- tâm sự mà cô vẫn luôn kháng cự muốn nghĩ.

Ngày đó, nhìn đến Shinichi xuất hiện ở phố Beika, từ chối điện thoại của cô, bên người xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp. Trong lòng cô rõ ràng cảm thấy vô cùng nặng nề, ký ức tốt đẹp mong chờ bị đánh nát bấy.

Con đường phố đó là họ từng sóng vai bước đi vô số lần, chính là ngày đó cô thấy được một cái xa lạ Shinich, cùng một cái xa lạ chính mình.

Ran phát hiện chính mình không thể khống chế được cảm xúc, không nhịn được lầm bầm tự hỏi

"Cùng năm đó thực sự không giống nhau"

"Mỹ nữ, cái gì không giống nhau"

Mấy năm sinh là trêu đùa hướng Ran cấp thêm ly nước ngọt, đem mặt tới gần bên tai Ran, làm bộ mượn tay gác ở trên thành ghế sofa, cơ hồ là vòng qua lưng ôm lấy Ran.

Mà Ran giờ phút này đang bị đắm chìm vào suy nghĩ hốt hoảng của mình, tự nhiên không chú ý tới động tác nhỏ của nam sinh, cũng không chú ý tới ánh mắt đắc ý của hắn với bạn của hắn.

Cái gì không giống nhau? Là cô không giống nhau, là Shinichi không giống nhau, là bọn họ không giống nhau a....

Trước kia, cô có thể bởi vì khả năng Shinichi có thể xuất hiện ở đó, liền đuổi theo hắn mấy con phố, đá bay cánh cửa. Cơ hồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi mà dũng cảm đuổi theo thanh mai trúc mã của chính mình.

Trước kia, cô có thể bởi vì một nữ sinh đối với hắn có quan hệ ái muội, liền dám dò hỏi tới cùng. Nhất định phải để Shinichi giải thích rõ ràng, chưa bao giờ sợ hãi bị thương.

Từ khi nào bắt đầu, ngay cả điện thoại cô cũng không dễ dàng dám gọi? Liền sợ nghe được âm thanh bận, cùng câu nói bất đắc dĩ "Tớ không tiện"

Là từ khi nào cô đã quen hắn vắng mặt trong các dịp quan trọng. Thẳng đến khi sinh nhật cô cũng không có được một lời chúc.

Là từ khi nào cô bắt đầu so đo những chi tiết này, lại không dám mở miệng hỏi hắn một câu?

Hắn cùng cô là thành mai trúc mã, tựa hồ đến mức tâm ý tương thông.

Có lẽ là do cô thay đổi. Lớn tuổi rồi, năm tháng chung quy đoạt đi sự dũng cảm cùng không sợ. Cô tưởng lại một lần tin tưởng, đã từng Mori Ran chưa từng bị đánh mất.

Ran không biết vì cái gì, cảm xúc hiện tại của chính mình cứ như vậy mất khống chế. Thật giống như trước nay mọi sự chống đỡ, kiệt lực áp lực cùng bất an đều tìm được một vết nứt, cứ như vậy tràn ra.

Ran ôm ly nước không ngừng rơi lệ, nước mắt không ngừng chảy vào cái ly, ngay cả nước trái cây ngọt như vậy cũng trở nên chua xót.

Mọi người tựa hồ thực hưng phấn, tiếng ầ ầm âm nhạc càng ngày càng lớn, thân ảnh lắc lư không ngừng.

Bên người nam sinh láu cá nói chuyện không ngừng, Ran lại mắt điếc tai ngơ, cô chỉ tập trung uống đồ nước của mình, tưởng đem nước mắt của chính mình đều uống hết vào.

"Mỹ nhân đừng khổ sở, nghĩ đến nam nhân thúi sao? Không cần vì hắn mà khóc, ta có thể mang đến cho cô vui sướng"

"Ngươi gạt người"

Đúng vậy, gạt người. Nếu người thật sự thương tâm,  như vậy trên thế giới này trừ bỏ người làm người thương tâm, không có một ai khác có thể làm ngươi vui sướng.

"Là thật, ta không lừa cô. Nếu không cô thích dạng như thế nào, ta liền đổi thành như thế"

"Ngươi lại gạt người"

Sẽ không sửa đổi, mỗi người đều là chính mình. Sẽ không dễ dàng như vậy thay đổi.

Tựa như Shinichi giữa vụ án và cô vĩnh viễn sẽ chọn vụ án.

Tựa như Julian nói qua, hắn vĩnh viễn sẽ không đổi thành Shinichi.

Cô vẫn luôn sợ hãi, cô sợ Julian sẽ chán ghét chính mình một mặt, cho nên cô hiền huệ mà nấu cơm, ngoan ngoãn mà chung sống, thay đổi một cách vô tri vô giác mà ảnh hưởng tới hắn, đơn thuần ý niệm khiến hắn hiểu được, cô hy vọng hắn thay đổi, cô muốn hắn đối với sinh hoạt có mong đợi, cô muốn cho hắn biết, cuộc sống sinh hoạt bình thường cũng có thể ấm áp hạnh phúc.

Chính là bị hắn lạnh nhạt mà đâm xuyên qua, nguyên lai hắn vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ là xem cô ngu xuẩn ngây thơ như thế nào mà cho rằng chính mình có thể thay đổi hắn.

"Julian tiên sinh..."

"Mỹ nữ, cô nói gì a"

Ly nước trong tay Ran bị người lấy đi, thay bằng ly nước xinh đẹp khác. Cô tựa hồ nhìn thấy Sakura ôm chai rượu mà khóc, mấy nữ sinh khác đang vây quanh an ủi cô.

Cô cũng muốn đến an ủi cô ấy một chút, cũng muốn chiếu cố cô ấy một chút.

Ran dùng sức đứng lên, lại phát hiện tay chân chính mình không chịu nghe khống chế, trong đầu mông lung choáng váng.

Cửa KTV đột nhiên bị đẩy mạnh ra, Ran mê mang mà nhìn Tsuna tiến vào. Bởi vì người bên trong tương đối nhiều, Tsuna Fujioka cũng không có nhìn đến cô, chỉ cau mày nhìn Sakura đang oa oa khóc lớn.

"Fujioka..."

Các nam sinh đều hoảng sợ, bọn họ qua thế vận hội biết được Fujioka thực hung. Sợ hắn truy cứu bọn họ mang rượu tiến vào rót cho mấy cô gái.

Fujioka thở dài, lười cùng bọn họ so đo, chỉ là tiến lên mang Sakura sửa sang lại một chút rồi xách lên, sau đó mang cô ấy bế lên.

"Các ngươi ra đều nhớ kĩ, nếu hôm nay các cô gái ở đây có bị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các người nên nhớ tới thủ đoạn của ta"

Rốt cuộc là bọn họ tự nguyện quan hệ hữu nghị, hắn cũng không thể can thiệp quá nhiều. Huống chi Sakura say đến bất tỉnh nhân sự, hắn phải nhanh chóng đưa cô về nhà, cho nên Fujioka cũng không có nhìn kỹ, nữ sinh ở đây có những ai.

Cũng không nghĩ tới Ran trước nay đối với các hoạt động này đều là thứ lỗi cho tại hạ bất tài sẽ ở trong đó.

Hắn mắt lạnh quét ngang qua mấy cái nam nhân xa lạ lưu manh, làm ra cái cảnh cáo rồi rời đi.

"Oa, Fujioka-kun hảo soái a~"

Mấy nữ sinh sau khi hắn rời đi, ngưỡng mộ mà ồn ào, đưa tới ánh mắt bất mãn của nam sinh. Nhưng thực mau Microphone truyền lại, một vòng chơi mới lại bắt đầu.

Mới vừa rồi mấy cái nam sinh bằng hữu của nhau cố tình chắn ở phía trước Ran, không cho Fujioka nhìn thấy cô.

Ran tuy rằng đầu óc mơ mơ màng màng nhưng Ran vẫn hiểu rằng mình đã bị lừa và chắc chắn đồ uống đã bị pha thuốc.

Tuy rằng chưa bao giờ phải đối mặt với những thủ đoạn hèn hạ như vậy nhưng Ran, người quanh năm đối đầu với tội phạm, vẫn tìm được một tia sáng suốt.

Trên mặt cô không có chút thay đổi nào, lại dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi của chính mình, cố gắng dùng cơn đau để khuấy động lý trí.

Cô tiếp tục cầm chiếc cốc lảo đảo xiêu ven, mà tùy ý nam nhân bên người nụ cười, xảo ngữ, trong lòng bắt đầu nghĩ biện pháp thoát thân.

"Mỹ nữ, lát nữa chúng ta cùng đi chơi nhé?"

Nam sinh liên tục giục Ran uống. Cô ngoan ngoãn bưng rượu tới nhưng chỉ làm động tác giả khi đưa lên miệng, sau đó mượn cơn mê man mà làm rượu tràn ra ngoài.

May mà các nam sinh này uống rượu vào rồi cũng có chút choáng váng hồ đồ, không chú ý tới động tác nhỏ của cô.

"Ta muốn chơi một mình với ngươi, muốn ngươi nghe ta nói."

Ran biết tình trạng hiện tại của cô không thể đối phó với nhiều người, nhưng cô vẫn có thể thử một người, nên cô cố ý giả vờ rất quan tâm đến người này với vẻ mặt thân thiện, cô kéo hắn rời đi một mình.

Tên này vốn là một tên rất láu cá, nhưng khi thấy Ran say quá, lời nói có phần ngọng nghịu, hắn liền mất cảnh giác.

Hơn nữa, dưới sự kích thích của rượu, hắn đối với đại mỹ nhân cũng là khó có thể kháng cự. Thậm chí nghe nữ sinh nhẹ nhàng mềm mại làm nũng, hắn thật sự đối với đơn thuần đáng thương nữ sinh sinh ra yêu thích.

"Được rồi,ta dẫn cô đi chơi."

Hắn nháy mắt với bạn bè ra hiệu, một người đỡ Ran ra ngoài. Ran lảo đảo dựa vào người hắn, liếc nhìn qua ánh mắt hâm mộ cùng trêu ghẹo hạ lưu của đám nam sinh, minh bạch bước đi này mình làm đúng rồi.

Sau khi rời khỏi KTV, làn gió buổi tối mát lạnh thổi vào mặt, Ran càng lúc càng tỉnh táo. Tuy nhiên, cô vẫn không thể tự chủ được tay chân, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo đứng cũng không vững.

Cái nam sinh kia rất có kinh nghiệm, mang cô đi một đường nhỏ không có bóng người.

Ran biết mình không thể tiếp tục bước đi, người này như vậy thuần thục quanh co lòng vòng, khẳng định nắm chắc địa phương đích đến.

Có lẽ lớn như vậy cũng chưa gặp qua loại này nguy cơ, Ran lúc này mới thanh minh quyết đoán. Cô trượt chân ngồi dựa vào tường, giả vờ yếu đuối liên tục nói muốn nôn, không thể đi nữa.

Cái nam sinh này tuy rằng thủ đoạn lão luyện nhưng nhìn qua hình thể, không giống người có đủ sức lực ôm cô mà chạy. Lại sợ hắn gọi đồng bọn tới, Ran chỉ có thể tiếp tục ngụy trang.

Không ngờ, nam sinh nhìn đến bộ dáng của Ran mắt đều là màu đỏ.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, bên một con hẻm vắng, một cô gái thanh tú mỹ lệ má ửng hồng vì say, trong mắt ướt át, cắn chặt đôi môi đỏ mọng đẹp đẽ.

Cô câu mày dường như đang nỗ lực thanh tỉnh, nhưng vì khó chịu lại có chút giận ý, cổ áo hơi mở, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.

Cái loại thủ đoạn này, hắn hưởng qua không ít nữ sinh, nhưng chưa có người nào đẹp đến thế, loại này ngây thơ cùng vũ mị quyết rũ kết hợp, dụ hoặc thần hồn điên đảo, không khỏi khiến hắn, miệng lưỡi khô nóng cả lên.

"Mỹ nữ, nơi này không có người, chúng ta làm chút chuyện thú vị đi"

Ran âm thầm tích tụ sức lực, tiếp tục giả vờ bộ dáng không tỉnh táo, biết nam sinh đem khuôn mặt dán đến gần phần cổ. Ran bỗng nhiên xuất kích, một quyền hướng tới bụng hắn.

Chỉ là không ngờ động tác khi say so với thường ngày thật chậm không ít, mà nam sinh kia coi như là kiến thức rộng rãi, tiếp xúc vô số người. Ở thời điểm quan trọng lui về sau một bước, Ran chỉ đá tới hông hắn.

Hắn ta che eo, vốn rất tức giận, nhưng khi ánh mắt chạm vào Ran người một kích không thành, toàn thân toát lực thở dốc bộ dáng, sắc tâm lại một lần nữa nổi lên.

Lần này hắn kéo xuống cà vạt, trói chặt tay Ran, còn giữ chặt chân cô.

Ran nỗ lực bảo trì thanh tỉnh cũng đã hao phí rất lớn tâm lực, cô kiệt lực giãy giụa nhưng thân thể không nghe lời, cô không thể làm gì để giải quyết tình thế khó khăn, trong mắt hiện lên một tia lửa giận.

Không nghĩ tới, cô giãy giụa cùng phẫn nộ chỉ càng khiến cho nam sinh say rượu càng thêm ham muốn chinh phục.

"Cần gì phải thế, hãy tiết kiệm chút sức lực để chơi với ta, ta đảm bảo sẽ khiến cô thấy thoải mái"

"A? Nghe có vẻ rất vui, ngươi cũng có thể dạy ta được không?"

Một giọng nói khàn khàn mười phần hứng thú ở phía sau nam sinh vang lên.

Rõ ràng ngũ khí tràn ngập ý cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy âm lãnh rùng mình vô cớ.

Nam sinh bị dọa nhảy dựng, mới vừa quay đầu, mơ hồ nhìn đến một đạo thân ảnh màu đen, giây tiếp theo liền cảm thấy sườn mặt một trận đau nhức. Cả người đang ở trên người cô gái bị đá bay ra ngoài.

Giờ phút này láu cá nam nhân đang ở vị trí cách Ran 2,3m, gió đêm nhanh chóng mang theo ghê tởm của hắn bay đi, Ran cảm thấy hô hấp của mình đã dễ thở hơn.

Cô cố gắng hết sức để ngẩng đầu, thấy mái tóc bạch kim dài như lụa của nam nhân dưới ánh trăng, trong lòng đau xót, hơi nóng se lại lập tức xua tan cảm giác căng thẳng sợ hãi, Ran gần như mất hết sức lực.

Nhưng mà căn bản Julian hoàn toàn không nhìn cô, hắn sải bước về phía nam sinh đang ngã xuống đất kia, một chân đạp lên ngực hắn chậm rãi dùng sức, hài lòng khi thấy đối phương nghẹn thở vì đau đớn.

Khóe miệng xả ra một nụ cười, chỉ là ý cười kia không chạm đến đáy mắt, ánh mắt lạnh băng như bị tẩm độc.

"Thoải mái không?"

Không đợi nam sinh trả lời, hắn hung hăng đá mạnh vào cằm, làm người da đầu tê dại cùng tiếng thanh âm rên rỉ đau đớn của tên đó, thật quá đáng sợ.

Julian thu hồi chân nghiêng người tới, đưa tay nắm lấy cổ áo của hắn, ném vào tường rồi ấn cánh tay vào người hắn.

Vì chênh lệch chiều cao nên chân nam sinh hoàn toàn không thể chạm đất chỉ có thể lắc lư một cách yếu ớt.

"Nếu ngươi không trả lời ta, ta chỉ có thể tiếp tục."

Nói xong, hắn đấm một quyền vào bụng, phát ra âm thanh nặng nề như da thịt dính vào nhau.

"Nói đi!"

"Nói"

Vừa rồi nam sinh bị một cước đá nát xương hàm, vừa mở miệng liền phun ra máu tươi, căn bản không nói được, huống chi là bị đánh đến không thở được.

Julian không nghe được câu trả lời, tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, hắn tặc lưỡi, đem nam sinh vứt xuống mặt đất, không chút lưu tình mà đá đánh.

Từng lúc, nam sinh lúc đầu vẫn có thể kêu lên, nhưng dần dần hắn ta ngay cả kêu cũng kêu không nổi.

Bây giờ Ran rất lo lắng. Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, người này thở ra thì nhiều hít vào thì ít, nếu tiếp tục đánh là ra cái mạng người.

Hai tay cô bị trói chỉ có thể dùng thân mình cọ vào tường. Cô đứng dậy loạng choạng dịch về phía Julian.

"Dừng lại, vậy đủ rồi Julian..."

Julian dư quang quét đến Ran gian nan chống đỡ bộ dáng, đáy mắt lửa giận càng tăng lên.

Hắn hung hăng đạp lên tay nam sinh, thẳng đến khi nghe thấy tiếng xương đứt gãy mới dừng lại.

Sau đó hắn ngồi xổm xuống trên cánh tay bị gãy, ác ý thì thầm vào tai nam sinh cái gì đó, kia nam sinh trên mặt toàn máu hiện lên vẻ sợ hãi, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

Julian lộ ra hung ác tươi cười, kéo cổ áo đứng lên, cẩn thận sửa sang lại nút tay áo, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Ran đang chật vật bất kham.

Bị ánh mắt của hắn chạm vào, Ran lạnh sống lưng. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến Julian làm ra vẻ tàn ác như vậy, từ lúc đầu căm hận đến sợ hãi và lo lắng nhưng áp lực cũng chẳng là gì so với ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua.

"Julian tiên sinh..."

Hắn sải bước về phía cô không nói một lời, cũng không giúp cô cởi trói mà chỉ cởi áo gió ra, quấn chặt lấy Ran.

À, hành động này nhìn quen quen, vừa rồi Tsuna ôm Sakura cũng quấn áo cho cô ấy!

Ran vừa nghĩ đến đây, vừa cân nhắc xem vai hắn trước đây đã bị thương, có thể vẫn chưa khỏi hẳn. Đang chuổn bị mở miệng cự tuyệt, ngay sau đó liền cảm thấy một trận choáng váng.

Julian trực tiếp đem cô vác ở trên vai không bị thương rồi khiêng cô đi.

Giống như ở công trường các ông chú khiêng bao xi măng lên xe tải như vậy.

Ran vốn đã choáng váng, bây giờ đầu cô đang cúi xuống, trong mắt Ran tràn ngập ngôi sao màu vàng.

"A-Julian tiên sinh, thả tôi xuống..."

Julian rõ ràng không nghe lời cô, hơn nữa cảm xúc của hắn lúc này hiển nhiên không tốt, uy hiếp mà đánh một cái vào cái mông của cô. Ran sợ tới mức gắt gao bịt chặt miệng.

Nơi này cách chung cư cũng không xa, nhưng hắn vẫn như cũ lái xe, đem Ran thô lỗ mà ném vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn cho cô. Cô như một chiếc bánh bao bị quấn chặt.

Ran lúc này càng choáng váng hơn, chỉ biết dựa vào thành ghế thở hổn hển, không còn chút sức lực nào để chống cự.

Đôi mắt Julian đỏ hoe, dường như từ khi khởi động xe đến tầng hầm của căn hộ chỉ mất vài phút.

Lúc khiêng Ran vào thang máy, nếu không phải lúc này không có người ra vào, Ran liền có chút hoài nghi thật sự sẽ có người báo cảnh sát - kiểu hành vi côn đồ này giống như giết người để bịt miệng, tiêu hủy xác chết để xóa dấu vết.

Nguyên tưởng rằng Julian sẽ ném cô lên ghế sofa, không ngờ bọn họ mới vào đến cửa, hắn liền đem cô đặt xuống, dùng tay đẩy cô ép vào cửa.

Hắn cưỡng bách khiến cô ngẩng đầu, đôi mắt găng kín tơ máu, hung hãn mà trừng mắt cô, lời hắn nói cũng đầy ác độc.

"Cô không phải thích thanh mai trúc mã sao? Hay bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể hôn cô?"

Dù không tỉnh táo lắm nhưng Ran cũng biết những lời này rõ ràng hàm chứa những lời buộc tội ác ý.

Nói đùa, ngay cả nụ hôn đầu cô còn chưa có, làm sao cô có thể chịu nỗi oan ức lớn đến như vậy.

"Mới không phải, ta rõ ràng là bị bắt"

Julian cười nhạo một tiếng, nhéo cằm cô đem mặt cô nâng lên càng cao, đáy mắt ý vị châm chọc càng sâu.

"Cưỡng ép? Kẻ phế vật như vậy cũng có thể cưỡng ép cô làm cái gì?"

"Ta là bị đánh thuốc, nước trái cây rõ ràng có vấn đề!"

Ran ngạnh cổ lên án, chỉ càng đưa tới ánh mắt nam nhân khinh thường hừ lạnh, hắn từ trên cao mà nhìn xuống cô, phun ra lời cay nghiệt

"Đúng là ngu ngốc như heo"

Ran lập tức bị chọc giận, kích động mà giãy giụa lên. Bất quá bởi vì tay chân bủn rủn, vùng vẫy lên thật sự giống một con heo con bất lực bị con sói đói ghì chặt.

"Anh mới là heo, ta đều đã thấy được! Thứ sáu tuần trước anh cùng một cô gái, hai người, hai người..."

Julian ban đầu không rõ ràng Ran đang nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tránh né của cô, hắn đột nhiên lĩnh ngộ hiểu ra, đáy mắt lửa giận liền tiêu tán.

Hắn chậm rãi đến gần cô, trên môi nở ra một nụ cười ranh mãnh.

"Ta hôn cô ta, cô ghen tị à?"

"Anh, anh sẽ không hôn cô ấy..."

Lúc này đầu óc cô không nhanh nhẹn nói ra điều trong lòng, khuôn mặt càng lúc càng đỏ hơn.

Đôi mắt càng lúc càng cường điệu, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ, trên mặt tràn ngập chột dạ.

"Ah?"

"Cô ấy rất giống tôi. Nếu anh thích cô ấy thì anh sẽ không đến... Nếu anh thích tôi thì anh sẽ không hôn cô ấy..."

Julian thu liễm sắc mặt châm chọc, một đôi mắt màu xanh đậm trầm tĩnh mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực rỡ lấp lánh của cô gái, dường như đang cố gắng kìm nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

"Vì cái gì?"

"...bởi vì anh chính là người như vậy."

Julian mỉm cười. Hắn nhẹ nhàng buông cô ra, đem cô hoàn toàn vây ở giữa trong lồng ngực hắn và cánh cửa, cúi đầu nhìn chăm chú cô.

Ran bị hắn nhốt ở trong ngực, mùi hương lạnh lẽo của nam nhân hòa lẫn với mùi thuốc lá tràn ngập hô hấp của cô, hơi nóng từ cơ thể hắn truyền đến bề mặt da cô, tạo cho cô một trận ái muội run rẩy.

Mặt Ran càng ngày càng nóng, cô bất lực mà dựa vào khuỷu tay của hắn, dưới bàn tay nóng bừng đến mức đáng báo động.

"Ngẩng đầu."

Ran theo lời ngẩng đầu, bàn tay ấm áp của nam nhân chạm vào đỉnh đầu cô, sâu thẳm trong ánh mắt, tình cảm dày đặc khiến cô co rúm. Nhưng lúc này đầu óc cô choáng váng hồ hồ đồ đồ, không biết lấy đâu ra sự tự tin kỳ dị mà nhìn thẳng lại hắn.

"Mori Ran."

Julian bình tĩnh gọi tên đầy đủ của cô, như thể hắn đã gọi tên đầy đủ của cô rất nhiều lần.

Mấy từ này giống như một câu thần chú giải phóng con thú trong lòng hắn.

Hắn khát vọng cô, lồng ngực hắn kêu gào xé rách.

Này thuần khiết mà ôn nhu, nữ nhân này đâm xuyên vào mắt hắn, đốt cháy trái tim hắn.

Cô mềm mại nhỏ xinh, ở trước mặt hắn vô thố mà ngóng nhìn hắn, chỉ một cái cúi đầu là có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của hắn ở trong mắt của cô. Chỉ có hắn.

Cô như vậy cứng cỏi mà cường hãn, đôi tay chống lên tay hắn, biểu tình đề phòng mà khẩn trương, như thể giây tiếp theo liền sẽ rời xa hắn.

Một ngày nào đó cô sẽ biết, hắn chưa bao giờ là Dạ xoa hai mặt, hắn chính là ác quỷ.

Khuôn mặt tươi cười kia, sớm đã bị chính tay hắn xẻo đi.

Hắn sẽ không yêu người, hắn chỉ yêu cô.

Hắn dùng gương mặt ác quỷ đó yêu cô.

Vô luận sau này cô biết được chân tướng sẽ thất vọng, oán hận như thế nào, hắn đều không nghĩ đi cố kỵ điều đó nữa, hắn sẽ không bao giờ để cô trốn thoát nữa.

Rốt cuộc là, ta đã từng để ngươi rời đi, đây chính là ngươi lựa chọn.

Thân ái cô nương, thế giới này chính là như vậy, chính mình phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.

Một khi đã nói lưu lại, liền không thể lại rời đi.

Không hề nhẫn nại, Julian dùng sức chế trụ cô, cúi người gần sát tâm ma của hắn, nguồn gốc ham muốn của hắn.

Ran bị dọa sợ vì động tác bất thình lình của hắn, vừa định lùi về phía sau, không ngờ lại bị chế trụ cái gáy, còn không đợi cô kịp phản ứng. Đôi môi mỏng đã bịt kín môi cô.

Ran theo bản năng giãy giụa lên, nam nhân động tác càng mau, đem hai tay cô giữ ở sau lưng, đầu gối nhanh chóng mà đưa vào giữa tách ra hai chân của cô, khiến hai chân cô bị kiễng lên, toàn bộ sức lực đều không còn.

Ran bị một loạt động tác từ ôn nhu đến cường thế của hắn, cả kinh không kịp sinh khí, chỉ mở to đôi mắt nhìn nam nhân gần trong gang tấc.

Hắn nhắm hai mắt, khuôn mặt đầy vẻ điên cuồng cùng khao khát, nhưng giữa lông mày lại có một tia thống khổ, tổn thương không ngờ.

Tim Ran như bị một mũi kim mỏng đâm vào, tê dại đau nhức, chua sót không thôi.

Hắn môi lưỡi như có ma lực, kinh nghiệm lão làng mà đùa giỡn, đùa giỡn với cô gái ngây ngô này.

Luận là thân thể tranh đấu, cô sao có thể là đối thủ của hắn?

Ran bị hôn mặt đến đỏ bừng, cô nỗ lực lui về phía sau, muốn thoát ly khỏi chiến trường đáng sợ này, nam nhân phát ra âm tiết bất mãn, ép cô vào cửa, hôn cô càng sâu.

Môi/lưỡi đan vào nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Hắn đang hôn cô, hắn đang hôn cô, hắn đang hôn cô...

Bộ não bị cả kinh sốc đến mức ngừng hoạt động, chậm rãi hoạt động lên, Ran bị cái nhận thức này không thể suy nghĩ thêm được điều gì nữa.

Cô vô lực tự hỏi càng nhiều, chỉ là khiếp sợ tại đây bị Julian ấn ở trên cửa, đoạt đi nụ hôn đầu tiên của cô.

Kỹ thuật hôn cao siêu của nam nhân đã khơi mào lên phản ứng sinh lý ngây ngô non nớt nhất /phản ứng trực tiếp nhất của cô gái trẻ non nớt, khiến đôi chân của Ran trở nên mềm nhũn.

Toàn thân cô tê dại vì nụ hôn, đầu ngón chân cũng không còn chịu nổi sức nặng của thân thể. Thân thể cô mềm nhũn dựa vào lồng ngực hắn.

Julian tựa hồ bị cái đơn thuần phản ứng này lấy lòng, hắn phát ra một tiếng cười nhẹ từ cổ họng, ngực hắn khẽ rung lên.

Bàn tay còn lại vốn đang kiềm chế cô, nhẹ nhàng đỡ phần lưng dưới của cô lên, bàn tay to ái muội còn xoa bóp vòng eo của cô.

Đôi tay của Ran được tự do, vươn ra tới trước người, hơi chống lại ngực hắn, những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ áo hắn, cô không còn sức lực đẩy hắn ra, chỉ có thể tận lực giữ chặt hắn, tránh cho mình bị trượt xuống.

Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc buông cô ra, giữa môi lưỡi của họ có ái muội dấu vết tương liên.

Ran xấu hổ đến đỏ bừng hai má, ủy khuất lại mê mang, trong mắt chớp động sương mù ngấn nước, đôi môi sưng đỏ hô hấp dồn dập.

Đôi mắt Julian tối sầm, ngay khi niềm khao khát cháy bỏng trong lồng ngực hắn lắng xuống, nó lại cuốn trở lại một cách mãnh liệt hơn.

"Anh, anh sao lại thế này!"

"Ân"

Nam nhân lười biếng mà kéo dài âm điệu, đáp lại lời chỉ trích vụng về của cô gái trong ngực. Hắn rũ mắt xuống liếc nhìn cô, trên gương mặt hung ác lộ ra sự ôn nhu cùng ham muốn không thể che giấu.

Ran bị sự thẳng thắn vô sỉ của hắn mà tức giận bật cười. Cô tức giận đến mức giơ tay túm lấy cổ áo hắn lên án.

"Muốn làm gì thì làm, anh là một kẻ lưu manh!"

Đơn thuần người chính là như vậy. Cô không tìm được lời lẽ nào gay gắt hơn nữa để mắng hắn, cô cũng không nhịn được mà phản kháng lại hắn. Chỉ có thể dùng mềm mại vô lực lời nói, biểu đạt chính mình xấu hổ cùng giận giữ.

"Muốn làm gì thì làm?"

Julian nhếch môi, lộ ra một nụ cười tà ác. Tay hắn đặt ở dưới eo cô, bỗng nhiên dùng lực, đem cô áp vào lòng mình. Cơ thể họ gắt gao dính chặt vào nhau.

Thấy Ran thần sắc từ kinh ngạc đến bị dọa đến khiếp sợ cùng tu quẫn, hắn thậm chí còn ác ý huých nhẹ bụng dưới của cô, vừa lòng mà xem khuôn mặt đỏ bừng hiện lên sự bối rối xấu hổ buồn bực cùng co rúm của cô.

"Cô đại khái đối với mấy từ "muốn làm gì thì làm" có cái gì đó hiểu lầm."

Cô cho rằng nụ hôn này là toàn bộ sự khát cầu của hắn, nhưng mà nó bất quá cũng chỉ là một góc của tảng băng trôi.

Hắn đã dùng sức chịu đựng cả đời để kiềm chế bản thân, để cảm xúc tùy ý lan tràn trong lồng ngực căng lên đến mức gần như muốn nổ tung, không muốn hành động thiếu suy nghĩ sợ hù dọa làm con mồi trong ngực đề phòng cảnh giác.

"Ta khát vọng cô."

Hắn dứt khoát đơn giản tuyên bố.

Nam nhân cúi đầu, nhẹ nhàng mổ lên cánh môi đang hé mở vì sự kinh ngạc của cô, chậm rãi buông cô ra.

Ran theo ván cửa vô lực trượt xuống, ngồi xuống đất che lại miệng chính mình, ngẩng đầu ngơ ngác mà nhìn hắn.

Julian một tay sửa sang lại cổ áo, rũ mắt liếc cô. Mới vừa rồi mê loạn cùng ôn nhu đã tan biến, hắn tựa hồ lại biến trở về cái kia lạnh nhạt nam nhân, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy. Ran trong lòng dâng lên một trận ủy khuất khó giải thích.

"Ta phải về nhà."

Cô cúi đầu lôi kéo vạt áo của chính mình, không nhìn hắn.

Julian động tác dừng lại một chút, ở nơi Ran không nhìn thấy, trong mắt hắn toàn bộ hoàn toàn là tra tấn cùng điên cuồng.

Hắn không nghĩ muốn dọa đến cô, hắn không muốn ép buộc cô.

Cái cô gái ngốc nghếch này, hoàn toàn không hiểu gì về nam nhân, cô cái gì cũng không biết.

"Tùy cô"

------------
Nói là phải về nhà nhưng tình trạng lúc đó không cho phép Ran cậy mạnh.

Julian bình tĩnh nhượng bộ mà tránh ra, Ran ôm đầu choáng váng, lê bước chân về căn phòng đã lâu cô chưa trở lại. Cô mò mẫm mở khóa cửa rồi ném mình lên giường cũng không thèm tắm rửa.

Nụ hôn đó và vẻ mặt lạnh nhạt của Julian đan xen nhau, giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc quay tốc độ cao, lướt qua tâm trí cô, đè nặng cô đến mức không dám ngẩng đầu lên, thực mau liền chìm vào hôn mê trong bóng tối.

Khi Ran tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, không những không thoải mái như đã ngủ một giấc ngon, ngược lại phi thường mệt mỏi.

Dường như cô đã mơ rất nhiều, mơ hồ có cảm giác giãy giụa khóc lóc, nhưng cẩn thận nhớ lại hồi ức lại không nhớ được gì.

Ran ôm chăn phát hiện mình vẫn còn mặc bộ quần áo hôm qua mặc ở lớp học, xoa xoa ký ức ngày hôm qua sau giờ học trở nên rất hỗn loạn, muốn nghĩ lại một chút làm sao mình về được chung cư.

Cảnh tượng cuối cùng của ký ức ngày hôm qua đột nhiên đi vào ý thức vẫn còn mơ hồ của cô, Ran bị hình ảnh trong đầu dọa sợ ngây người, giơ tay che miệng lại khó có thể tin được.

[Cô cùng Julian hôn môi? ]

Sắc mặt Ran nhanh chóng nóng bừng, trong đầu cô chỉ còn lại câu hỏi này, loại kinh hãi này giống như sao chổi va vào trái đất, vô pháp xác định là chân thật phát sinh sự tình hay là một giấc mơ làm người cảm thấy thẹn.

Nhưng mà, tay vuốt ve qua cánh môi truyền đến cảm giác hơi hơi đau, nhắc nhở cô rằng đây có lẽ không phải là một giấc mơ.

Ran lập tức lao xuống giường, chạy tới chiếc gương soi thật kỹ.

Sắc mặt hơi tái nhợt vì mệt mỏi, đôi môi có chút sưng đỏ, môi dưới thậm chí còn có chút trầy da.

[Thật sự hôn! ]

Dần dần, từng chi tiết của ngày hôm qua bắt đầu trở nên sống động. Cô nhớ lại những ngón tay mảnh khảnh với khớp xương rõ ràng của nam nhân độc đoán lướt qua cần cổ cô, không chấp nhận cự tuyệt mà đè lại vòng eo cô, kia làm người cảm xúc run rẩy còn lưu lại dấu ấn trên làn da của cô.

Ngẩng đầu lên lần thứ hai, cô gái trong gương có khuôn mặt đỏ bừng.

Bất kể nụ hôn có ý nghĩa gì, chỉ cần cô nghĩ đến cái kẻ xấu lợi dụng người khác đang trong hoàn cảnh khó khăn có thể đang ở ngoài cửa, Ran một lần nữa nghiêm túc cân nhắc khả năng từ cửa sổ tầng 16 đi xuống lầu.

Có lẽ Julian nghĩ đến tình huống xấu hổ sẽ xảy ra sau khi cô tỉnh dậy. Đương Ran lấy hết can đảm cẩn thận chui ra cửa phòng thì hắn đã rời đi.

Ran thở dài nhẹ nhõm, chợt nghĩ đến bộ dáng có tật giật mình của mình rất giống lần say rượu trước đó.

Thế là đầu óc Ran bị chập mạch vội vàng xách túi rồi lại bỏ chạy. Mãi cho đến khi xuống tàu điện ngầm, cô mới nhận ra nơi nào đó không quá thích hợp - Nói như thế nào thì lần này người phải chột dạ không thể là cô a.

Rõ ràng Julian là người đã lợi dụng tình thế, biết rõ là đầu óc cô không thanh tỉnh, còn đối với cô...

Không dám tiếp tục nghĩ về cách hắn đối xử với cô, Ran tuyệt vọng xoa mặt, cố gắng giải tỏa nỗi xấu hổ tột độ mà không cần nhìn cũng biết rằng bây giờ mặt cô lại đỏ bừng.

Dù cô có muốn đổ lỗi tất cả sự xấu hổ này cho ý thức không thanh tỉnh của mình đến thế nào đi nữa, nam sinh lưu manh ngày hôm qua và hơi thở kinh tởm của hắn ta khiến cô không thể tự lừa dối mình được nữa, cho dù cô có không tỉnh táo đến đâu, cô cũng không phải là người dễ bị người khác chiếm tiện nghi.

Cô rõ ràng là thích Shinichi. Ran gắt gao nắm chặt những ngón tay. Hẳn là thích Shinichi mới đúng, nhưng lại không cách nào kháng cự lại nụ hôn của Julian. Điều này có nghĩa là gì...

Julian, cái người nam nhân hung ác, lạnh nhạt lại cường thế người này.

Không đợi Ran suy nghĩ kỹ xem mình đang nghĩ gì, đột nhiên có một tiếng động bất ngờ từ lối vào ở đầu bên kia của ga tàu điện ngầm.

Ran theo bản năng quay đầu lại nhìn thấy cô gái mặc đồng phục trung học cơ sở đang nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía mình chạy tới, hình như có ai đó đang đuổi theo phía sau.

Vừa chạy, vừa ngoái lại nhìn. Mồ hôi trên trán ướt đẫm tóc mái, những sợi tóc dính chặt vào trán cô, hơi thở hổn hển vì kinh hãi và tuyệt vọng.

Đó là cô gái luôn đi theo Ran! Không kịp suy nghĩ, thân thể của Ran đã nhanh hơn suy nghĩ, một bước bước tới kéo cô gái đến trước mặt mình, thận trọng quan sát những người đàn ông đang đuổi theo cô.

Khi cô gái bị kéo đi, theo bản năng liền muốn vùng vẫy, nhưng khi ánh mắt cô chạm vào mặt Ran, dừng lại với vẻ ngạc nhiên rõ ràng, đưa tay nắm lấy góc áo của Ran, đôi môi mở ra rồi khép lại, tựa hồ muốn nói điều gì đó, nhưng mà chưa kịp xuất khẩu thì những người đuổi theo cô đã vây quanh tới.

"Nữ nhân ngu ngốc kia, đừng xen vào chuyện của người khác"

Câu nói mở đầu phi thường kinh điển của người xấu, cộng thêm dáng vẻ càng thêm kinh điển đáng khinh sắc mặt, cho dù tính tình tốt như Ran, cũng không nhịn được nội tâm mênh mông ý muốn phun tào: Nhìn xem Julian tiên sinh, người ta là hắc bang lão đại- xã hội đen cao cấp là phải như thế nào?   Nhìn nhìn đến những người trước mặt, từ quần áo, biểu cảm cho đến lời kịch, vừa nhìn đã thấy là tiểu lâu la.

Chẳng lẽ loại này đáng khinh thực chất là một cái luật lệ.

Gác lại những suy nghĩ ngày càng xao lãng, Ran bảo vệ cô bé phía sau, căng thẳng toàn thân theo dõi từng cử động của chúng. Thật bất ngờ, một trong những tay sai bất ngờ chỉ vào Ran.

"Lại là ngươi, ngươi như thế nào âm hồn không tan?"

Ran ngẩn người, theo hướng thanh âm kia nhìn qua, chờ thấy rõ mặt đối phương, hình ảnh nam đáng khinh trong trí nhớ của cô trùng lặp. Người này rõ ràng là cái người đáng khinh lần trước quấy rối cô, trên mặt hắn vẫn còn đeo nẹp trên sống mũi và quấn một miếng gạc dày quanh cằm.

"Đây hẳn là lời thoại của tôi..." 

Hiển nhiên là trải nghiệm lần trước đã để lại bóng ma tâm lý cho người đàn ông đáng khinh bất hạnh này, bởi vì ngay sau đó hắn liền dùng hai cái tay che kín cái mũi lại, trong mắt tràn đầy cảnh giác và co rúm lại.

"Tsuma, cô ta chính là người cắt bỏ hàm của ngươi à?"

"Không phải cắt bỏ mà là đánh nát, chính là cô ta"

Nghe vậy mấy nam nhân hai mặt nhìn nhau, tựa hồ có điểm không tin. Rốt cuộc, một cô gái yếu đuối như vậy lại có lực sát thương lớn đến như vậy. Bọn họ đã nghe nói về một người phụ nữ, dứt khoát lưu loát chỉ với hai cú đánh liền đem Tsuma phải đến bệnh viện để bó bột, còn tưởng đối phương nhất định phải là cái gì cao thủ cấp  bậc kim cương.

Tiểu lâu la được xưng là Tsuma bị đồng lõa nhóm ánh mắt không tín nhiệm xúc phạm tới. Hắn cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Nhưng cái mũi cùng cằm đồng thời bị thương không thể làm ra khuôn mặt biểu tình kịch liệt, cho nên trong lúc nhất thời trên mặt hắn trong vô cùng vặn vẹo méo mó.

"Là cô ta! Sống mũi của tôi bị cô ta đánh gãy, tất cả những cơn ác mộng trên khuôn mặt của tôi đều là vì cô ta. Làm sao tôi có thể nhận sai được?!"

Mấy đồng lõa yên lặng đem tầm mắt chuyển qua người Ran, mà Ran nhân cơ hội này, trong lòng dự tính một chút nhân số của đối phương. Đối diện ánh mắt phẫn nộ có, không tin có, nghi ngờ có, mà Ran vô tội sờ sờ cái mũi, phi thường tốt bụng ân cần mà mở miệng nhắc nhở.

"Nếu các ngươi trình độ cùng vị Tsuma tiên sinh này không sai biệt lắm, thì năm người các ngươi cũng không đánh lại ta"

"...."

Có lẽ là bị sốc trước lời khuyên chân thành của Ran, hoặc có thể là do ngày càng có nhiều người trong Ga tàu điện ngầm. Mọi người nhận thấy điều không ổn, rõ ràng là có người đã lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cảnh sát.

Năm đáng khinh nam nhân ánh mắt lướt qua Ran nhìn chằm chằm vào cô gái đang co ro ở phía sau,  nhổ nước bọt xuống đất.

"Lần này may mắn đấy, nhưng tốt nhất ngươi nên biết không ai có thể giúp được ngươi . Chúng ta tương lai còn dài!"

Nói xong, bọn họ lại trừng mắt liếc nhìn Ran, hùng hùng hổ hổ mà rời đi.

Ran thấy bọn họ đi xa, lúc này mới quay đầu lại nhìn cô bé đang run rẩy phía sau. Cô gái vẫn nắm lấy vạt áo của Ran, dùng tay kia lau nước mắt nhưng cắn chặt môi để không bật khóc.

Ran thở dài, không hỏi gì ngay mà chỉ lấy chiếc khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng giúp cô gái lau mặt.

Lúc này cô gái nhất định thực sợ hãi, càng hỏi càng bất an. Chờ cô gái cảm xúc thoáng ổn định, đem khăn tay đặt vào tay cô. Ran mới nhẹ nhàng nói

"Chúng ta ra ga tàu điện ngầm trước nhé? Nhà tôi ở gần đây, đến nhà tôi uống cốc nước rồi nghỉ ngơi một chút nhé?"

Cô bé không nói gì, chỉ gật đầu rồi từ từ buông tay ra. Ran không quan tâm tới bộ quần áo nhăn nheo của mình, nhẹ nhàng nắm tay cô bé dẫn cô rời khỏi đây.

Trở lại văn phòng, Mori Kogoro sớm đã nhận được  điện thoại của con gái, đang ngồi ở trên sô pha chờ đợi.

Có lẽ là Ran rất ít khi nghiêm túc mà nhờ cậy hắn cái gì, cho nên lúc này đây Mori đại thúc thực hiếm thấy không có oán giận phiền toái, thực kiên nhẫn mà chờ đợi cô gái cúi đầu nắm lấy vạt váy lên tiếng.

Qua nửa ngày, cô gái vẫn không chịu nói chuyện, chỉ quay đầu lại nhìn Ran, tựa hồ sợ cô không kiên nhẫn. Ran bưng đồ uống lại đây liền vẫn như vậy luôn ngồi bên cạnh cô bé.

Ran sở dĩ đưa cô gái này về nhà, chủ yếu là bởi vì những lời tàn nhẫn của bọn côn đồ trước khi rời đi để lại. Rõ ràng đây không phải là lần đầu và chắc chắn cũng không phải là lần cuối bọn chúng làm như vậy.

"Tôi tên Mori Ran. Đây là Ba tôi. Cô tên gì?"

Cô bé chỉ cúi đầu dùng tóc mái để che đi mọi thứ khiến cô sợ hãi. Mori đại thúc thực bất đắc dĩ mà gãi gãi đầu. Nếu đối phương không hợp tác thì ông cũng không giúp được gì.

Tuy nhiên, đúng lúc ông và Ran tưởng cô gái sẽ không trả lời thì một giọng nói mỏng manh phá vỡ sự im lặng.

"Tên tôi là Tada Momiji."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro