Chương 76
Trong hành lang tối tăm, tiếng giày cao gót chạm đất giòn vang, phát ra âm thanh đều đặn. Người tới đi rất nhanh, tiến thẳng về một hướng không chút do dự.
Có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực Cynar, đốt cháy sự tỉnh táo của cô từng inch một.
Vốn dĩ cô đang đi làm một cái nhiệm vụ, thời điểm nghe thấy tin tức này, tựa hồ không dám tin tưởng, thẳng đến khi Nicole xác nhận cô mới tin, Gin mang theo một nữ nhân trở lại tổ chức, không chỉ có thế hắn đem cô ta an trí ở trong phòng của hắn, không được bất luận kẻ nào đến gần.
Nữ nhân kia đã sống ở đó được non nửa tháng, ăn mặc, đi lại đều đích thân hắn sắp xếp, không để người khác làm.
A, Kim ốc tàng kiều sao?
Cô dùng thủ đoạn thô bạo nhất cùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết mọi mục tiêu rồi lao thẳng về tổ chức. Cô muốn tận mắt chứng kiến loại phụ nữ nào đã khiến hắn mất đi sự đúng mực.
Khi đến trước cửa nhà Gin, Cynar xoay tay nắm cửa, quả nhiên là bị khóa. Cô không chút chần chừ rút ra một chiếc chìa khóa, cắm vào ổ khóa đang định đẩy cửa vào thì cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện ra. Nữ nhân kia mang theo một vẻ kinh hỉ cùng ngượng ngùng đến chói mắt, sau khi nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ ở cửa, cô ta dần dần trở nên kinh ngạc.
Cynar chậm rì rì thu hồi chìa khóa, mắt luôn dán chặt vào khuôn mặt người phụ nữ. Cô một tay chống cánh cửa, một tay ngả ngốn mà xoa xoa mặt đối phương.
"Cô là người phụ nữ mà Gin đưa về?"
"A, Đúng vậy, ta là...-"
Lời tự giới thiệu của Tada Aomi bị một cái tát cắt ngang, cô cơ hồ bị đánh đến ngốc, ôm mặt dựa vào tường khó hiểu mà nhìn nữ nhân vừa động thủ.
Cynar xoa xoa tay, nhếch lên đôi môi đỏ mọng, ánh sáng lạnh lùng trong mắt khiến Tada Aomi da đầu râm ran.
"Cái dạng gì rác rưởi cũng dám dùng giọng điệu như vậy với ta?"
Nếu đã muốn gây rắc rối, dù ngươi cư xử thế nào cũng sẽ bị bắt.
Tada Aomi minh bạch ý đồ của nữ nhân đến, che mặt lại, không hề nhiều lời.
Cynar càng tức giận hơn trước thái độ của cô. Người phụ nữ này quả thực không hề ngu ngốc.
Xem cô ta đang mặc trên người là yukata của Gin, bộ dáng quen thuộc mở cửa, dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết, Gin đối xử với cô ta khác với bình thường.
Đôi mắt mèo hiện lên sát ý, Cynar chạm vào khẩu súng ở thắt lưng, nhưng trước khi cô kịp thực hiện động tác tiếp theo, vòng eo của cô đột nhiên cứng đờ.
"Cynar, cô ở chỗ của ta, tính làm cái gì?"
Gin-người không biết đã đến từ lúc nào, lười biếng mà mở miệng. Dí súng vào eo của cô, ngữ khí rất là không kiên nhẫn.
"Gin, anh đưa cô ta đến đây, anh không biết tôi sẽ làm cái gì sao?"
"Hừ"
Gin ném mấy túi đồ trên tay cho Tada ra hiệu cho cô vào trước.
Tuy rằng hắn không có bất kỳ hành vi ái muội nào, nhưng này rõ ràng là động tác che chở khiến Cynar thầm hận không thôi.
Hắn hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của cô, chỉ dùng tay trái đóng cửa lại, chặn người trong ngoài.
Khẩu súng trên tay hơi hơi dùng sức, khiến Cynar phải tiến lại gần hắn. Hắn thấp giọng cười khẽ, như lời thì thầm mơ hồ giữa những cặp tình nhân.
"Cô nếu đã dám xuống tay điều tra ta, ta tự nhiên sẽ đem người đặt dưới mí mắt"
"Cynar, ta giống như đã nói qua, nếu cô còn dám nhúng tay vào chuyện của ta, ta sẽ ở giữa lông mày của cô khoét một cái lỗ"
Không đợi Cynar trả lời, hắn tay phải xoa gương mặt của cô, động tác vô cùng ôn nhu, ánh mắt cũng vô cùng lạnh, cuối cùng dừng lại trên trán cô.
Lông mi của Cynar khẽ run lên, như thể đối với động tác thân mật của hắn, vô lực chống cự. Đối với phản ứng của cô, đôi mắt lạnh lùng của nam nhân hoàn toàn là châm chọc.
Bàn tay to lớn của hắn che lấy đôi mắt của Cynar, cách mu bàn tay của chính mình ở giữa hàng mày in một nụ hôn.
"Ngoan một chút, Lena"
Nghe được cái này xưng hô, được hắn dùng sự ôn nhu mà đối đãi, trên người Cynar, mỗi sợi tóc đều muốn động tình.
Chính là trong một khoảng khắc, cô lại nghĩ đến, tất cả sự ôn nhu của Gin lúc này, đều là vì nữ nhân đằng sau cánh cửa kia. Trái tim cô dường như bị axit ăn mòn.
Cô vòng tay qua eo Gin, ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng nhận lời, đáy mắt lại mang theo sát khí đáng sợ.
Nhưng mà, ở một nơi cô không nhìn thấy, ánh mắt Gin ánh mắt âm lãnh cũng không sai biệt lắm nhìn chằm chằm vào cô.
Ngoan một chút, Lena. Sẽ không còn lâu nữa đâu.
-----------
Sau khi lớp học thực nghiệm kết thúc, sinh viên có vài ngày cuối tuần rảnh rỗi, vì vậy khi buổi thực tập quan sát bệnh viện kéo dài một tuần bắt đầu, phòng thí nghiệm đã chật kín người.
Khi nhận được tin, giữa đám đông đang than khóc, chỉ có Ran là người vô cùng hạnh phúc. Cô thực sự không muốn cuối tuần phải trải qua một mình.
Cuối tuần trước, cô mang bánh quy và đồ ăn chưa nấu chín về nhà một mình. Sau đó, nhờ Conan giao chúng cho Okiya tiên sinh.
Hơn nữa, lợi dụng lấy cớ này, cô có thể lấy lại mặt mũi mà đàng hoàng trở về chung cư.
Ở nhà lâu quá sớm muộn gì cũng nghiêng ngửa, càng quan trọng hơn là cô phát hiện ra một vấn đề khó giải quyết.
Conan đã lớn không còn là một cậu bé không để ý vấn đề giới tính nữa. Cậu càng ngày càng cao, dung mạo non nớt dần dần thối lui, khiến cô vô pháp bỏ qua sự thật cậu bé đã trưởng thành.
Hai người ở chung, không biết bắt đầu từ khi nào, khó tìm lại được cảm giác thân thiết trong quá khứ. Ran trong lòng ẩn ẩn có chút sợ hãi, cũng không biết sợ hãi cái gì, chính là đôi khi theo bản năng liền trốn tránh Conan, cuối cùng chỉ có thể quy kết do có lẽ giới tính nam nữ khác biệt, nhiều chuyện không tiện.
Bệnh viện nơi lão sư của Ran làm cách xa trường nên Ran hẹn với Sakura sau giờ học đến xem địa điểm trước để tránh sáng mai bị trễ vì bối rối không biết phương hướng.
Sakura gần đây đang cãi nhau với Tsuna, có vẻ như cuối cùng hắn cũng bày tỏ tình cảm của mình, nhưng đã xảy ra sự cố.
Hai người cố tình phớt lờ nhau, Kurosawa và Ran chỉ có thể cảm thấy khó xử khi ở giữa, nên dù bốn người họ được phân vào cùng bệnh viện, như cũ vẫn là hành động đi theo cặp.
Để đến bệnh viện này cần phải ngồi xe điện. Ran chưa từng đến bệnh viện này, hơn nữa nhà Sakura cũng cách đó không xa. Cô cũng xem bản đồ để tìm đường. Sau khi xuống xe, phương hướng hai người đi tới, tòa nhà càng ngày càng ít. Rốt cuộc họ cũng nhận thức được, mình đã đi chệch hướng.
Hai cô gái thuộc tính mù đường, nhìn nhau không nói gì, trên đầu một loạt dấu ba chấm xẹt qua.
"Sakura, không bằng chúng ta đi hỏi người qua đường một chút đi "
"Đúng rồi, haha, haha!"
Hai người tìm được người hỏi một chút, quả nhiên trên bản đồ chỉ đánh dấu phương hướng chung chung. Hai người ở giao lộ thứ nhất đã đi nhầm, sau đó nhìn vào bản đồ mắc thêm nhiều cái lầm nữa. Hiện tại, gần như đã gần đến ngoại thành của Tokyo.
Sau khi người qua đường hỏi họ địa điểm muốn đến, trên dưới đánh giá hai người, đáy lòng phát ra một trận cảm thán.
"Các cô, hai cái nữ sinh viên, có thể đi xa được như vậy cũng là lợi hại"
"..."
Không còn cách nào khác chỉ có thể quay lại, nhưng theo sự chỉ dẫn của người qua đường, họ quay lại theo một con đường tắt, nghe nói là có thể rút ngắn không ít thời gian.
Chẳng qua đi được một lúc, hai cô gái lại sinh ra nỗi sợ hãi mới.
"Ran... Tại sao càng đi tớ lại càng cảm thấy có gì đó không ổn"
"Đúng vậy a, nơi này một người cũng đều không có"
"Gặp được người chúng ta lại hỏi một chút đi"
"Được rồi..."
Mù đường là cảm giác chua xót đến nhường nào, rất nhiều người đều không hiểu được. Kỳ thật hai người cũng không thể hiểu được, tại sao có người vẫn tìm được đường mà không có cơ sở nào.
Bất quá lần này, còn chưa đi được vài bước, hai người đều thấy một người. Tuy trong lòng thực muốn hỏi đường nhưng mà ở dưới thời điểm hoàng hôn, người đứng ở giữa giao lộ, tóc dài váy trắng, thực là có điểm khủng bố a.
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là kháng cự nên gật đầu với nhau, im lặng từ chối ý định hỏi đường.
Họ ép mình tăng tốc vượt qua người phụ nữ, sợ ma-Ran càng điên cuồng cúi đầu mà đi.
Khi họ đi ngang qua, người phụ nữ đột nhiên quay lại liếc nhìn họ. Ran không biết điều này, nhưng cô nghe thấy Sakura hít một hơi lạnh.
Mãi cho đến khi họ đi được một quãng xa, chắc chắn rằng người phía sau không chú ý đến mình, Sakura mới kéo Ran nói nhỏ với giọng ngạc nhiên. "Ran, người phụ nữ đó trông rất giống cậu! **Lúc cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, tớ cứ tưởng là cậu. Cậu có thể tưởng tượng ra cái bóng tâm lý của tớ lúc đó không?"
"Phải không? rất giống sao?"
"Đặc biệt giống. Nhưng mà đôi mắt không giống, nếu không nhìn kỹ, ta thật sự muốn đau tim."
Ran vừa rồi một chút cũng không ngẩng đầu, cho nên cũng không chú ý tới diện mạo của đối phương. Nghe Sakura nói như vậy, theo bản năng quay đầu nhìn xem. Vị nữ nhân kia vẫn đứng ở giao lộ,
nhưng lần này cô ấy ngẩng đầu nhìn sang một bên, như thể đã nhìn thấy người mà mình đang chờ đợi.
Cái sườn mặt kia, đích xác là cùng cô có vài phần tương tự.
Vẻ mặt người phụ nữ không rõ ràng lắm, nhưng cô hơi nghiêng người về phía trước, chắp hai tay trước ngực, tư thế này dường như thể hiện rằng cô rất tôn kính người cô đang chờ đợi, đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy cô rất ỷ lại vào người đó. .
Ma xui quỷ khiến, Ran dừng lại bước chân. Cô bỗng nhiên có một linh cảm kỳ quái mãnh liệt, người mà cô gái đó đang chờ đợi là người nào khiến cô không thể buông xuống được tò mò.
"Ran?"
Giọng nói có chút bối rối của Sakura vang lên bên tai cô, trước mặt cô là con đường xa lạ lúc hoàng hôn chạng vạng. Ánh mắt cô nhìn đến cuối giao lộ kia xuất hiện một thân hình cao lớn.
Julian.
Mái tóc vàng bạch kim của hắn được ánh mặt trời lặn nhuộm rực rỡ, xõa ra sau lưng chiếc áo gió tối màu, theo từng bước nện chân, vẽ ra một đường cong tiêu sái.
Hắn bước đến gần người phụ nữ, chiều cao không quá thấp của cô đứng với chiều cao của hắn, giống như chim non nép vào lòng, khiến cô trông rất đáng yêu.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nói điều gì đó. Julian cúi đầu liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nghe cô ấy nói xong tựa hồ gật gật đầu. Cô gái lập tức nở ra nụ cười.
Sau khi hắn đi ngang qua người phụ nữ, cô ấy cũng vén váy lên đi theo hắn. Tấm lưng của họ, một cao một thấp, ánh mặt trời lặn chiếu vào họ, hình ảnh thật sự đẹp mắt.
"Bọn họ là một cặp sao? Wow, đột nhiên từ phim kinh dị chuyển thành phim lãng mạn."
Sakura nhìn bóng lưng hai người, vẫn chưa kịp phản ứng. Cô chưa bao giờ gặp qua một nam nhân như vậy, nhìn qua rất giống lão đại hắc bang trong truyện tranh.
Hồi lâu không nghe thấy Ran trả lời, Sakura kỳ quái quay đầu nhìn cô, mới phát hiện ra vẻ mặt của Ran thập phần kỳ quái, khuôn mặt tái nhợt cùng biểu tình nói không nên lời một vẻ kỳ lạ khó tả.
Ran vẫn giữ nguyên góc độ đó, nhìn theo bóng lưng của hai người, thẳng đến khi không còn nhìn thấy, cô cũng không dời đi tầm mắt. Chỉ là tay ôm chặt lấy áo ở trước ngực, tựa hồ có chút hô hấp không tiện.
"Ran, làm sao vậy? Sắc mặt cậu tệ quá"
"Không, không có gì, chúng ta đi thôi."
Sau hơn nửa tháng chiến tranh lạnh với bạn cùng phòng, Mori Ran 19 tuổi, đột nhiên nhận ra có một số chuyện đã vượt quá giới hạn kiểm soát và hiểu biết của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro