Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 75

Tổ chức ở ngoại ô Tokyo có một chỗ bất động sản. Bề ngoài nó trông giống như một công ty tư nhân bình thường, nhưng thực chất nó là một phòng thí nghiệm mới của tổ chức.

Ngoài phòng thí nghiệm ra, các thành viên nòng cốt ở đây cũng có một nơi để nghỉ ngơi, nhưng cơ bản sẽ không có ai ở lại thường chú ở đây.

Một mặt, mỗi người cũng không thiếu nơi đi. Mặt khác, ngay cả khi họ ở cùng một tổ chức, cũng không một ai sẵn sàng để động thái của mình ở trong tay kẻ khác.

Ngay cả Gin cùng Vodka như vậy cộng sự mười mấy năm, ngoài nhiệm vụ sẽ không hỏi đến hành tung của đối phương.

Đã gần một năm kể từ lần cuối Gin quay lại đây, nhưng căn phòng của hắn vẫn không một vết bẩn.

Trong tòa nhà này có rất nhiều người giúp việc luôn luôn túc trực.

Tada Aomi ôm chặt hai tay, trước sau yên lặng đi theo hắn suốt cả đoạn đường, vào phòng cũng không dám nhìn ngó xung quanh, chỉ nơm nớp lo sợ đứng ở bên ghế sofa chờ đợi mệnh lệnh của hắn.

Quần áo trên người cô bị bọn Sebara Jingo xé rách không ít. Thời tiết đã chuyển sang cuối thu, gió đêm rất lạnh, da thịt dọc theo đường đi nổi đầy da gà, cô chỉ có thể liên tục cọ xát, ý đồ cố gắng tăng nhiệt độ.

Từ đầu đến cuối, nam nhân tùy ý cứu cô, từ lúc rời khỏi Sebara công ty cho đến nay đều thờ ơ với sự chật vật của cô, cô cũng không dám mở miệng.

Vết thương trên ngón tay cô vẫn còn nhức nhối, tuy máu đã ngừng chảy nhưng vết thương bên ngoài vẫn khiến cô nhớ đến người nam nhân trước mặt đáng sợ đến cỡ nào.

Không quan tâm đến cô gái đang run rẩy phía sau, Gin ném chiếc áo gió lên ghế sofa, đi thẳng đến chiếc bàn cao cạnh cửa sổ, lấy ly, rót chất lỏng màu hổ phách uống một hơi cạn sạch.

Dừng một chút, hắn lại rót thêm một ly nữa rồi quay lại ghế sofa với chiếc chai trên tay.

Người phụ nữ trước mặt càng thêm co rúm lại vì hắn đến gần, Gin phảng phất giống như vô giác, đem bình rượu đặt trên bàn trà rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc da mềm mại.

Tổ chức sẽ luôn cung cấp cho họ những tiện nghi vật chất tốt nhất dù đây chỉ là điểm dừng chân tạm thời nhưng lại được trang bị nội thất vô cùng sang trọng và rượu vang hảo hạng.

"Đem chính mình rửa sạch."

Nam nhân ánh mắt thậm chí còn không cho cô,  trước sau chỉ nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay, lời nói phát ra từ đôi môi mỏng lạnh nhạt không gợn sóng.

Tim Tada Aomi đập dữ dội. Cô vô thức siết chặt cánh tay nhanh chóng nhìn xung quanh.

Cách đó không xa, trong một không gian tương đối độc lập, có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn, bên cạnh có một cánh cửa trông giống như một phòng tắm.

Vì sợ khơi dậy sự thiếu kiên nhẫn của nam nhân, cô không dám trì hoãn, cúi đầu đi về phía cửa.

Khi nước nóng cuối cùng cũng làm ấm cơ thể gần như đông cứng của cô, Tada Aomi nhắm mắt lại để nước từ vòi phun vào mặt, rửa sạch bụi bẩn trên người cùng những giọt nước mắt tủi nhục và sợ hãi mấy ngày qua.

Cha mẹ cô mất sớm, để lại một gia tài nhỏ cho hai chị em cô sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống tương đối túng quẫn.

Từ các bạn cùng lớp ở trường cho đến đồng nghiệp trong công ty, cô rõ ràng không thua kém gì họ, nhưng cô luôn lùn hơn họ một cái đầu.

Chính sự không cam lòng cùng không không cân bằng mờ nhạt này đã khiến cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ khi "trinh sát tài năng" chìa một cành ô liu về phía mình.

Tất cả là lỗi của cô khi tự tin về mỹ mạo, ham muốn nổi tiếng quá mức, mất đi bình tĩnh cùng lý trí, lại không nghĩ tới mình ngây ngốc hồ đồ mà ký xuống cái này hợp đồng, rơi vào bẫy mà không hề hay biết.

Sau này lại không rõ nguyên nhân mà mắc một khoản nợ khổng lồ, bị lấy hết gia sản của ba mẹ không nói, còn bị yêu cầu đóng phim để trả nợ. Kiệt lực chống cự, kết cục chính là bị đưa tới cho tên nghị viên biến thái.

Cô luôn cho rằng chị em cô đã phải sống dưới đáy xã hội, chẳng có gì trong tay nhưng chỉ trong vài ngày càng mở mang tầm hiểu biết như thế nào là một địa ngục còn đáng sợ hơn. Đừng nói đến tự tôn, ngay cả cơ thể mình còn không thể giữ được.

Dựa theo nam nhân kia phân phó, Tada Aomi cẩn thận rửa sạch sẽ chính mình, toàn thân trần trụi mà đứng ở trước gương trên bồn rửa mặt, nhìn thân thể đường cong quyến rũ mà phát ngốc.

Cô không phải là đứa trẻ ngây thơ đơn thuần, nam nhân kia mang cô trở về không cần đoán cũng biết nam nhân đó muốn làm gì.

Đêm nay, cô lăn lộn trên mặt đất như rác rưởi, mặc người đá đánh. Lúc ấy, cô sinh ra một khát vọng chưa từng có, khao khát được sống, được mạnh mẽ và có được thứ không bao giờ thuộc về mình - làm chủ vận mệnh của chính mình.

Khi cô nhìn thấy hai cha con Sebara, người đã đẩy cô vào tuyệt vọng không còn sức phản kháng, lại đối với nam nhân này cung kính, thậm chí còn rất sợ hãi. Khi cô đi ngang qua Sebara Jingo rất tức giận nhưng cũng không dám nói năng gì, cô cảm thấy đối mặt với bóng dáng ngột ngạt áp bách trước mặt, cảm xúc vặn vẹo xen lẫn sợ hãi và khao khát.

Sau khi lau tóc, Tada Aomi nhìn thấy hai bộ quần áo treo trên giá treo khăn, một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối và một chiếc áo sơ mi nam. Cô không chút do dự làm ra lựa chọn.

Khi Tada Aomi đứng trước mặt Gin, hắn hiển nhiên đã một mình uống vài ly. Gin nâng trán quay mặt lại, người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu đen, để lộ một bên bờ vai tròn trịa mịn màng, vạt áo  dài đến hông, đôi chân thon thả dài xuống.

Cô đứng chân trần trên mặt đất, như cảm nhận được ánh mắt của hắn, những ngón chân trắng nõn bất an mà rụt rụt.

Gin nheo mắt lại đánh giá cô, mái tóc dài ẩm ướt có chút lộn xộn, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, cùng hình bóng trong ký ức vủa hắn trùng lặp, hắn đột nhiên cảm nhận được một trận khô nóng nóng bừng.

"Aomi."

Tada Aomi bị giọng nói trầm thấp từ tính bên tai đốt cháy. Dù vẫn còn lo lắng và sợ hãi nhưng trong lòng không khỏi dâng lên một trận kích động.

Nam nhân hơi mang men say này, lãnh khốc mà cường đại, hắn là quyền trượng của cô---chỉ cần cô có thể hấp dẫn được hắn.

Hơi mang theo run rẩy tiến lên hai bước quỳ gối dưới hai chân hắn, cô thả người mềm nhũn, nhẹ nhàng đặt đầu lên chân hắn, ngoan ngoãn nhìn hắn qua hàng mi run rẩy.

Ánh mắt nam nhân có chút mơ hồ, trong mắt hiện lên một tia dục vọng tình dục mơ hồ, thân thể dần dần nóng rực lên.

Cô cố gắng ổn định lại cảm xúc quá căng thẳng của mình, cố gắng thể hiện khía cạnh quyến rũ phong tình nhất của mình. Run rẩy ngẩng đầu lên dựa sát vào hắn.

"Aomi..."

Đôi môi mỏng hơi hé ra, nam nhân dường như không tự chủ mà đến gần cô, đôi mắt hơi khép hờ, vẻ mặt mê loạn.

Cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào mặt, cùng với men say mùi thuốc lá khiến trái tim cô mất đi quy luật, cô vô thức không tự chủ được mê hoặc mà hôn lên hắn.

"Vâng, thưa tiên sinh..."

Nam nhân bỗng nhiên mở to hai mắt, hỗn loạn chật vật đáy mắt hiện lên một tia thanh minh, hắn đột nhiên nghiêng đi khuôn mặt, đôi môi đỏ của cô chạm vào quai hàm hoàn hảo của hắn.

Giấy tiếp theo Tada Aomi cảm nhận được cỗ lực mạnh mẽ đem cô đẩy ra, cô vẫn duy trì trong tư thế quỳ chưa kịp đứng vững, đã bị lực đạo này ném đi, trán bị đập thật mạnh vào cạnh bàn trà.

Gin bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay nhéo giữa lông mày, dưới chân là nữ nhân đang nằm chật vật trên mặt đất, bình rượu trên bàn trà rơi xuống đổ lên người phụ nữ. Nguyên bản chiếc áo sơ mi khó khăn lắm mới che được chút ít cơ thể giờ càng trở nên lộn xộn, bó sát hơn. Trên mặt sự quyến rũ còn chưa tan đi, kinh ngạc cùng co rúm lại ập đến, vô thố mà nhìn chằm chằm vào hắn.

"Ha ha..."

Nam nhân thấp thấp tiếng cười, trong tiếng cười tựa như có vô tận trào phúng cùng bất lực.

Không đợi Tada Aomi kịp hiểu, tất cả sự giễu cợt cùng nóng rực trên mặt hắn đều biến mất, thay vào đó là biểu tình lạnh băng âm trầm đáng sợ.

Hắn cúi xuống đưa tay nhéo cằm cô. Không giống như lần trước, lần này lực đạo của hắn gần như nghiền nát quai hàm của cô.

"Không có lần sau"

Hắn bình tĩnh lãnh khốc mà nói.

Nói xong, Gin ném mặt cô đi, xách lên chiếc áo gió, đá bay bàn trà ra rồi sải bước bỏ đi.

Không đi quản vẻ mặt của nữ nhân phía sau, cũng không đi quản trong lòng quay cuồng tức giận cùng chật vật đến tột cùng là vì sao.

Hắn rời đi tòa nhà của tổ chức, dùng tốc độ nhanh nhất đánh xe về căn hộ chung cư nhỏ.

Sau khi bước vào cửa căn hộ, Gin tiếp tục bước đi, tiến thẳng đến cánh cửa có bảng tên màu hồng.

Hắn lấy ra chìa khóa ra, thô lỗ mà chọc vào ổ khóa, đẩy cửa mà vào.

Trong phòng cô gái không có ai, không gian trống trải, hồng hào, hương thơm đặc trưng của cô phiêu tán khắp bốn phía.

Gin nhìn vào tấm gương có dán hoa trang trí khắp cạnh gương, trong gương hắn quần áo hỗn độn, đáy mắt một mảng huyết hồng.

Hắn cảm thấy chung quanh hết thảy vớ vẩn đến buồn cười.

Hắn đẩy ra nữ nhân khác, đánh xe đến căn phòng trống không một bóng người này nổi điên.

Hắn cả đời từ trước đến nay đều luôn làm theo ý muốn của chính mình tùy tâm sở dục, nhưng hiện tại hắn lại trở thành tù nhân của chính mình.

Thời điểm nữ nhân giống như cô kia, run rẩy hàng mi mà hôn lên hắn, hơi thở không thuộc về cô, nháy mắt xua tan mọi ham muốn dục vọng của hắn.

Cứ như vậy vẻ mặt hùa theo cùng động tác mê hoặc quyến rũ, rõ ràng là một cảnh tượng cực kỳ khó chịu. Vì cớ gì cảnh tượng này có thể khiến cho bất luận người nam nhân nào đều sẽ sinh ra thương tiếc cùng tình dục, chiếu vào mắt hắn lại là một trận buồn nôn.

Một đôi mắt trong sáng, thuần khiết đọng lại trong tâm trí hắn vứt đi không được, bên tai thế nhưng còn nghe tiếng cô nhẹ nhàng gọi hắn là "Julian tiên sinh".

Gin nhìn xuống đôi bàn tay đang run rẩy nổi gân xanh. Đột nhiên, một cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực gần như đốt cháy lục phủ ngũ tạng hắn, sau một lát lại hóa thành vô lực lạnh lẽo.
------------------

Thời gian trôi qua thật nhanh, một tuần nữa lại trôi qua. Mọi việc nhà trong tuần đã hoàn thành, lớp thực nghiệm kết thúc. Cuối tuần Ran không có việc gì làm, cô nhớ lại lời cô nói trước đây về việc đi thăm Okiya tiên sinh.

Ran ước hẹn Sonoko đi cùng mình. Sonoko nghe nói đi gặp soái ca, tự nhiên trăm phần trăm là đồng ý. Kyogoku tiên sinh đã sớm về Mỹ để tham gia thi đấu, cô hiện tại có khoảng lớn tự do.

"Nhưng cậu đã liên lạc trước với Okiya tiên sinh chưa?"

"Tớ gọi điện nhưng anh ấy không trả lời, nên tớ nghĩ nếu anh ấy không có nhà thì mình sẽ dọn dẹp một chút phòng sách."

Hiện tại, Okiya tiên sinh ở tại nhà của Shinichi, cô không muốn quấy rầy khu vực sinh hoạt riêng của hắn, cho nên nếu hắn không có ở nhà, cô sẽ chỉ dọn dẹp, lau dọn hút bụi chút khi vực phòng sách thôi.

"Ai~~ kia còn không gặp được soái ca, còn phải hỗ trợ quét tước vệ sinh? Cái tên tiểu quỷ kia đâu? Mang nó theo đi. Giờ nó chắc chắn có thể là người gánh vác lao động rồi."

"Conan-kun hôm nay cùng bác tiến sĩ ra ngoài, ngày thường tớ không có ở nhà, Conan cùng baba sinh hoạt đã đủ vất vả, cuối tuần vẫn là để nó vui vẻ đi chơi đi."

"...Thật là."

Tuy rằng Sonoko đối với cái này oán hận không thôi, nhưng là động tác ra cửa một chút cũng không do dự, thậm chí còn trang điểm tinh xảo nhẹ nhàng.

Khi hai người gặp nhau ở ngã tư, Sonoko rất hài lòng khi thấy quần áo của Ran hôm nay rất giống với cô.

Ran mặc chiếc quần bút chì màu xanh tôn lên đôi chân thon dài, bên trên là áo sơ mi trắng rộng thùng thình khiến cô trông giản dị tràn đầy năng lượng.

Mà cô, vừa lúc hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trễ vai, kết hợp với một chiếc váy ôm sát hông màu trắng trông thật thời thượng.

"Chúng ta thật sự có tâm linh tương thông a ~"

"Sonoko, cậu ăn mặc đẹp quá đi gặp Okiya tiên sinh, không sợ Kyogoku tiên sinh tức giận sao?"
"Cậu không nói, tớ không nói. Hắn vì cái gì sẽ tức giận? Ta chỉ nhìn thôi, trong lòng chỉ có Makoto một người a~."

"..."

Hai cô gái một đường vừa đi vừa trêu ghẹo nói chuyện phiếm, đi tiến về phía nhà Kudo Shinichi.

Sonoko cũng sắp trở về Hoa Kỳ, một số hành lý đã được gửi đi. Bất quá bởi vì phía trước một trận giận dỗi làm ra cái giao lưu du học sinh, nên dù có nhớ vụ hôn phu yêu quý của mình đến đâu , cô cũng phải đợi đến hết học kỳ này lấy được tín chỉ mới có thể rời đi.

"Tớ thật sự là lấy đá đập chân mình, Claire gửi cho tớ cái tin nhắn nói, ở bên nước mỹ kia lại có một tiểu cô nương suốt ngày sùng bái Makoto"

Nói đến cũng thật kỳ quái, Momiji tiểu thư đến bây giờ vẫn cùng Kazuha đánh nhau, mà Claire thì khác.

Cô ấy trở về Mỹ không quá 2 ngày, đã kéo 3 người vào nhóm chát. Hiện tại thế nhưng cùng Sonoko, Ran quan hệ đều không tồi.

Đặc biệt, giữa Sonoko và cô ấy đã nảy sinh một tình bạn kỳ lạ khiến Ran cảm thấy thế giới này rất ảo giác.

Khi chuẩn bị đến nhà Shinichi, Ran muốn mua một số thứ ở cửa hàng gần đó. Cô chỉ mang theo những chiếc bánh quy do chính cô làm. Sẽ tốt hơn nếu mua một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng. Việc phục hồi sau chấn thương cần phải có chế độ dinh dưỡng cân bằng.

Về quá trình hồi phục sau chấn thương, Ran cho rằng chính mình phi thường có quyền lên tiếng.

Thế là hai cô gái quay lại đi về phía con phố thương mại gần nhất. Sản phẩm ở một số cửa hàng ở đó rất tốt, đặc biệt là trên tầng hai của dãy cửa hàng ở ngã tư có một bếp riêng bán một số sản phẩm bổ dưỡng rất độc đáo.

Nhận thấy tay nghề nấu ăn của Okiya tiên sinh ngày càng tốt hơn, Ran tính mua một ít đồ ăn bán thành phẩm để hắn tự chế biến thuận tiện hơn.

Hai người vừa mới mua sắm xong, chưa kịp xuống
lầu thì đã nhìn thấy một đám đông đang tràn ra lối ra của một cửa hàng bên dưới, tựa hồ đã xảy ra rối loạn.

"Ran, nhìn xem, lối ra đã bị chặn, xảy ra chuyện gì thế?"

"Không biết a, vừa rồi còn không có nhiều người như vậy"

Sonoko và Ran nhìn nhau, có chút do dự, bởi vì nhìn biểu tình bên dưới, không giống như là có cái gì chuyện tốt

Sonoko tóm lấy một người đàn ông dường như vừa tới xem náo nhiệt, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra.

"Giết người!"

"Lại giết người?!"

Sonoko thật vô ngữ, nhất thời lỡ lời nói ra lời nói trong lòng. Có lẽ ngữ khí quá mức buồn bực, khiến người nọ ánh mắt bất mãn nhìn tới. Cô vội vàng che miệng lại, họ khan vài tiếng, thay bằng biểu tình cực kỳ đau buồn, tỏ ra rất buồn bã.

"Ý tôi là... à, lại có thêm một sinh mạng vô tội nữa mất đi!"

Sau khi nghe những lời cô nói, sắc mặt người đàn ông mới đẹp lên một chút. Hắn đánh giá một chút Ran cùng Sonoko, thấy hai người không giống như những người sống gần đó. Hắn che miệng lại, lặng lẽ đến gần họ nói một cách thần bí.

"Thật ra là chưa có chết, đã được đưa đi bệnh viện. Kết quả vẫn chưa biết. Bất quá cũng không phải là người vô tội, ở nơi này nổi tiếng là người khắc nghiệt xấu tính, nghe nói còn cặp kè với đàn ông đã có vợ a"

Đối phương ngữ khí âm u kết hợp với biểu tình dày đặc làm Ran và Sonoko chớp chớp mắt. Người này rõ ràng là kiểu người thích chia sẻ thông tin với mọi người. Nhưng mà các cô cũng không muốn biết nhiều thông tin chi tiết như vậy, thông đồng với đàn ông có vợ gì đó, nghe rất là bát quái.

"Hiện tại cảnh sát đã đến, vấn đề chính là hiện trường chỉ có ba người, bọn họ đều có ác cảm với cô ấy. Tôi nghe nói bọn họ đều có lý do không thể phạm tội, các cảnh sát đều rất bối rối."

Người đàn ông nọ chia sẻ những gì mình biết rất là thỏa mãn, mang theo vẻ mặt thương xót cùng cao thâm dời đi, tựa hồ nóng lòng cũng người tiếp theo thấy hứng thú giao lưu.

Hai người vô ngữ nhìn hắn dời đi, bước xuống lần can nhìn xem tình hình. Từ góc độ này vừa hay có thể nhìn đến dưới lầu có người đang chỉ huy mọi người tránh ra một khoảng đất trống. Lúc này, đám đông bên ngoài vẫn còn hỗn loạn.

"Tớ cũng muốn to đầu... Ran, tớ vẫn luôn cho rằng chỉ có Ba cậu, chồng cậu và em trai cậu mới có thể chất thu hút được vụ án, như thế nào không có bọn họ vẫn có thể gặp được vụ án?"

"..."

Tuy rằng đối với vụ án bản thân cũng cảm thấy không có hứng thú , nhưng là thói quen từ xưa đến nay thúc đẩy Ran vẫn là ghé vào lan can nhìn chốc lát. Vừa rồi nghe là vụ án khó khăn Ran theo bản năng lấy ra di động muốn liên hệ baba. Bất quá hiện tại phía dưới quá nhiều người, cô cũng không hiểu quá rõ tình hình, chỉ có thể tạm thời nhìn xem tình huống.

Đúng lúc này, một giọng nói nhỏ đột nhiên vang lên từ dưới lầu náo động.

"Tôi nghe nói đó là thám tử trung học Kudo Shinichi..."

Nghe vậy, Ran và Sonoko nhìn nhau để chắc chắn rằng mình nghe nhầm.

Ran sửng sốt, tay cầm lan can đột nhiên siết chặt, sắc mặt có chút kỳ quái, nhưng Sonoko không chú ý sự khác thường của Ran, còn dùng sức vươn cổ nhìn xem.

"Ran, chúng ta đi xuống bên dưới nhìn xem. Ở đây không nhìn thấy."

"Hiện tại ở đây không thể đi xuống, tất cả các cửa thanh máy đều có cảnh sát phong tỏa, cửa hàng tôi ở dưới lầu cũng không thể đi xuống"

Ông chủ cửa hàng tiện lợi ở tầng một chắp tay cũng có mặt ở đây xem náo nhiệt, nghe xong lời Sonoko nói, có lòng tốt nhắc nhở. Ông chỉ vào một điểm nằm gần như ở đầu bên kia của con phố.

"Chỉ có thể đi xuống cầu thang bên kia! Mặt đất ở đây hoàn toàn bị phong tỏa, từ đây có thể nhìn rõ."

Nghe được hắn nói, Sonoko từ bỏ ý định đi xuống lầu, nhưng cô lại không thấy được. Ngay cả khi cô  vươn đầu ra sau khi kiểm tra tình hình và nhớ ra ông chủ nói cửa hàng của mình ở tầng dưới, cô tròng mắt xoay chuyển, lập tức treo lên lễ phép, cũng kính tươi cười.

"Ông chủ! Có người vừa nói là thám tử học sinh trung học Kudo Shinichi ở đó, anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Sonoko hỏi xong, Ran cũng nhìn về phía ông chủ, đồng thời ngón tay cô nắm chặt điện thoại. Ông chủ sờ sờ đầu, hắn thật sự biết điểm này. Khi sự việc bắt đầu, hắn ở tầng dưới trước khi cảnh sát đến. Hắn nhìn thấy sự việc lúc đầu, nhưng sau đó có quá nhiều người nên hắn không thể mở cửa hàng nên chỉ đóng cửa lại lên lầu ăn trưa. .

"Lúc đầu, người này ngã xuống đất, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì có một thanh niên đã chạy ra báo cảnh sát, đồng thời yêu cầu mọi người bảo vệ hiện trường. Tôi nghe thấy ông già đi cùng gọi hắn là Shinichi "

Không đợi Sonoko lộ ra bát quái, ái muội mà trêu ghẹo Ran, ông chủ lại bồi thêm một câu nói khiến gương mặt tươi cười của cô cứng đờ.

"Ngoài ra còn có một cô gái xinh đẹp, gọi anh ấy là 'Kudo-kun', hẳn chính là Kudo Shinichi mà cô đang nhắc đến đi?"

"Ông xác định, là cái cô gái xinh đẹp?"

Sonoko vén tay áo nắm lấy cổ áo của ông chủ, biểu tình vô cùng đáng sợ. Đồng thời liên tục nháy mắt ra hiệu cho ông ta sửa đổi lời nói.

Tuy nhiên, ông chủ là một người 24 tuổi thuần thẳng nam, hơn nữa thẳng rất nhiều năm, hắn không những không hiểu hàm ý của ánh mắt này, thậm chí còn thập phần ngay thẳng mà gật gật đầu.

"Đúng vậy, cô ấy có mái tóc ngắn màu nâu nhạt, nhìn có chút giống con lai. Cô ấy cũng đẹp như bạn của cô - Cô ơi, mắt cô không thoải mái sao?"

Sonoko, người có đôi mắt rất thoải mái cứng đờ mà buông hắn ra, không muốn nhìn người kéo thấp toàn bộ EQ Nhật Bản này xuống nữa.

Cô không dám nhìn sắc mặt bạn tốt của mình, chỉ có thể giả vờ chú ý đến chuyện đang xảy ra ở tầng dưới, vừa cúi người về phía trước nhìn xuống, vừa ra vẻ phong đạm vân khinh mà mở miệng.

"Nói không chừng là bạn của ông già đó, nói không chứng ông già đó là bác tiến sĩ Agasa! Haha! Rốt cuộc, người bạn tốt tóc ngắn màu nâu của tên kia đó không phải chỉ có duy nhất mình ta thôi sao? Hahaha!"

Nếu là trước đây, cô sẽ rất tức giận. Nhất định sẽ vén tay áo mà xúi giục Ran xuống lầu hỏi rõ ràng, nhưng bây giờ cô sợ hãi không hiểu, thậm chí còn có chút lo lắng, cũng không biết mình đang lo lắng cái gì.

Ran cũng không giống như cô tưởng tượng như vậy kích động thậm chí có thể gọi là rất bình tĩnh.

"Liền tính là bạn của Shinichi cũng thực bình thường đi, chúng ta đã lâu không gặp. Tớ cũng có những người bạn mới. Shinichi chắc chắn cũng  phải có cuộc sống của riêng mình..."

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, bởi vì Ran bị chính những lời nói của mình khiếp sợ tới rồi. Cô chợt phát hiện ra một vấn đề những lời nói khiếp sợ đó là chính mình nói ra, một vấn đề khiến cổ họng cô bị tắc nghẽn, hốc mắt cũng theo đó mà lên men.

Cuộc sống của Shinichi như thế nào?

Họ đã xa nhau quá lâu, sinh hoạt lớn nhỏ của cô đều kể cho hắn, nhưng Shinichi lại chưa từng kể cho cô điều gì về cuộc sống của hắn trong vài năm qua.

Về việc riêng của hắn cho đến nay chỉ có 3 loại cách nói: bận vụ án, rất nguy hiểm, hắn ở nước ngoài...

Đáng lẽ cô phải nhận ra điều đó sớm hơn, nhưng vào lúc này, khi cô nghe được điều đó. Là một cô gái khác bên cạnh hắn, cô chợt nhận ra mình chẳng biết gì về người mà cô từng biết sâu sắc nhất.

"Không thể nào, tên Kudo đó đã nhìn thấy Kurosawa và những người khác... ừm..."

Sonoko cố gắng làm dịu bầu không khí, nhưng đến giữa câu cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

"Người nhìn thấy bọn họ chính là Kid." Ran mỉm cười nói.

Cô vừa nghĩ đến điều này và dùng điều này để tự trấn an mình. Shinichi không biết về Julian tiên sinh và chỉ mới gặp Sakura và những người khác nên việc có một người bạn khác giới của hắn mà cô chưa từng nghe nói đến là điều bình thường. .

Tuy nhiên, cô nhận ra rằng Shinichi chưa bao giờ gặp bạn bè mình.

Shinichi uống rượu cùng Kurosawa và những người khác, Shinichi cho phép Sakura buôn chuyện đều là giả tạo.

Chỉ khi đó cô mới nhận ra rằng họ đã mất liên lạc trước sinh nhật thứ mười chín của cô. Bởi vì sự xuất hiện của Kid và tất cả những thay đổi xảy ra trong quá trình đó, cô có ảo tưởng rằng họ vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.

"Nhưng sau đó chàng trai trẻ đã bỏ đi một mình. Hình như có chuyện gì đó khẩn cấp, anh ta đã rời đi trước khi cảnh sát đến."

Lời nói của ông chủ cắt ngang sự im lặng của Ran và Sonoko. Thấy vẻ mặt Ran không ổn, Sonoko có chút ngơ ngác nhưng vừa mở miệng chính là cắm đao, thẳng đến khi ông chủ nói "Kudo đi rồi" cô mới có dũng khí mở miệng hỏi hắn.

"Nếu hắn đã đi rồi, tại sao người ở tầng dưới vẫn nói về hắn?"

"Điều đó thì tôi không biết, sau đó tôi liền lên đây."

"Cho nên Ran, tớ khẳng định cái kia không phải là bạn của hắn, nếu không thì Shinichi làm sao có thể bỏ rơi bạn bè mà rời đi trước?"

Có đôi khi dây thần kinh thô của Sonoko nổi lên không kém gì Mitsuhiko. Nói được một nửa, nhớ lại rằng Shinichi đã để Ran "đi trước" vô số lần.

Cô cắn mạnh vào đầu lưỡi, tự suy ngẫm chính mình hôm nay sao không phải người câm.

Đám đông ở tầng dưới đột nhiên náo động, trong chốc lát, một số cảnh sát từ giữa bước ra, đỡ một người phụ nữ đang khóc, còn áp giải một người đàn ông cúi đầu không nói gì rời đi.

Có vẻ như vụ việc đã được giải quyết, một lúc sau đám đông dần dần giải tán. Sonoko nhận thấy cầu thang đã được dọn sạch và cảnh sát đã dỡ bỏ phong tỏa.

"Ran, đi xuống nhé?"

Ran đang định đồng ý, lúc này Sở cảnh sát Megurere và Thanh tra cảnh sát Takagi từ phía sau tay cầm mũ đi ra, khiến cô chú ý là hai người đang quay lại chào tạm biệt với bác tiến sĩ Agasa.

Mà người phụ nữ đứng bên cạnh bác tiến sĩ đang đội mũ lưỡi chai, tuy rằng chiếc mũ bị kéo xuống thấp không thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy mái tóc nâu nhạt dưới vành mũ.

Cô ấy có dáng người cao gầy, ăn mặc rất đơn giản nhưng có thể nhìn ra phẩm vị không tồi. Kết hợp với những gì ông chủ vừa nói, cô ấy hẳn là một người rất xinh đẹp.

"Hôm nay phải cảm tạ Kudo cùng vị này là--- Miyano tiểu thư phải không?"

"Đúng vậy, nhưng nếu có thể, xin hãy nhờ sở cảnh sát giữ bí mật về hai người họ." Tiến sĩ Agasa bất lực nói, xoa xoa cái gáy của mình.

Sở cảnh sát Megurere có vẻ bất đắc dĩ cũng có điểm kỳ quái. Ánh mắt chuyển sang người phụ nữ ăn mặc giản dị, nhưng sự hiện diện của cô ấy không hề mờ nhạt.

"Miyano tiểu thư cũng muốn bảo mật sao? May mắn cô vẫn giữ liên lạc với Kudo còn thực hiện rất nhiều công việc hỗ trợ. Chúng tôi mới có thể phát hiện ra chân tướng phạm tội, cũng có thể tính là lập công."

Nữ nhân tựa hồ gật gật đầu, tựa hồ hạ giọng nói chút gì đó khiến Sở cảnh sát Megurere bất lực lắc đầu, cảm thán mỗi lần nhắc đến công lao thật là có điểm xấu hổ.

Nhưng vì đối phương đưa ra yêu cầu rất mạnh mẽ nên hắn không muốn làm khó người giúp mình nên đành phải đồng ý.

Chỉ là cảnh sát Takagi có vẻ rất quan tâm đến mối quan hệ giữa người phụ nữ này và Kudo.

"Ừm...Tôi xin lỗi, nhưng tôi muốn hỏi, mối quan hệ của tiểu thư với Kudo-kun là thế nào—?"

Thanh tra cảnh sát Takagi xấu hổ hỏi. Thực ra trong lòng hắn cũng xấu hổ không muốn hỏi nhưng lại lặng lẽ gửi email cho Miwako để nói về quá trình vụ án.

Miwako luôn có quan hệ tốt với Ran, tự nhiên sẽ thay Ran quan tâm đến vấn đề này, nhất định hắn phải hỏi rõ ràng mới được.

"Chúng ta?"

Giọng nói của người phụ nữ lạnh lẽo mà trong suốt, thoải mái như dòng nước suối lạnh lẽo rơi xuống chiếc đĩa pha lê, cô do dự một lúc rồi nhanh chóng trả lời bằng ngữ khí đầy ẩn ý.

"Mối quan hệ của chúng ta rất phức tạp. Theo lập trường của anh, có thể hiểu là trợ thủ"

"Tôi hiểu rồi... cô là trợ lý của Kudo-kun, không hổ danh là trinh thám a"

Takagi ý đồ kết thúc phụ họa, nhưng là khiến bầu không khí càng thêm xấu hổ, bởi vì mọi người đều biết Kudo Shinichi đã biến mất được vài năm, thậm chí không có kết luận nào trên Internet về việc hắn còn sống hay đã chết. Nơi nào tới danh trinh thám đâu.
 
Bất kể người ở tầng dưới xấu hổ đến mức nào, người ở tầng trên đều bị những từ như "quan hệ phức tạp", "trợ thủ" vả mặt sưng lên.

Sonoko che khuôn mặt sưng tấy của mình lại, trở nên tức giận, không để ý đến sự thấp thỏm cùng lo lắng trong lòng, thật là thẩm thẩm có thể nhẫn nhưng thúc thúc không thể nhịn. Rốt cuộc xắn lên tay áo, lôi kéo Ran định lao xuống.

"Trợ thủ cái gì! Quan hệ còn phức tạp? Ta muốn hỏi rõ ràng!"

Ran bị Sonoko kéo mấy bước, hơi hơi dùng sức tránh thoát khỏi tay bạn tốt, ngược lại giữa chặt tay bạn mình.

Ran hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để nở một nụ cười chân thành, điềm tĩnh không chút ngụy biện.

"Sonoko , tớ không nghĩ đi hỏi. Tớ cùng Shinichi không có kết giao quan hệ, tớ cũng không có lập trường tư cách chất vấn vòng bạn bè của hắn. Huống chi tớ cũng chưa từng nói cho hắn về Julian. Chúng ta từ các loại nguyên nhân có thể kết giao bạn bè tự do"

"Nhưng ..."

"Không có nhưng. Huống chi hắn không nói cho tớ, có lẽ là đang suy xét gì đó. Nói tóm lại tớ tin tưởng Shinichi"

Lời lẽ chính mình cỡ nào chính dáng, làm ơn đừng tiếp tục truy vấn. Sonoko, đừng lại làm ta càng không chốn dung thân.

Ran siết chặt di động trong tay, mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh, cô kiệt lực kìm nén cảm xúc đáy lòng nặng đến hít thở không thông.

Điều Sonoko không biết chính là sau khi biết được có một vụ án khó khăn, cô vốn định gọi cho Ba mình, nhưng lại vô thức gọi Shinichi.

Con số quen thuộc, lời nhắc tắt máy quen thuộc.

Tuy nhiên, Sở cảnh sát Megurere đã cảm ơn cô Miyano vì đã giữ liên lạc với Shinichi và cùng nhau giải quyết vụ án.

Mất mát là không thể tránh khỏi, nhưng không có danh phận mà đi tìm người phụ nữ kia làm ầm ĩ, như
vậy tính là cái gì?

Bất quá là làm chính mình xấu hổ, còn tạo thêm một  tầng ác ý.

"Được, tớ nghe cậu."

Có lẽ là tin lời Ran nói, cũng có lẽ là nhìn thấy trong mắt Ran sự khẩn cầu, Sonoko lúng ta lúng túng gật gật đầu.

Hai người cầm theo túi bánh quy nhỏ cùng món quà dưỡng thương thăm hỏi, đi đến ra đường, trầm mặc không nói lời nào.

Có người nói thời gian có thể thay đổi hết thảy nhưng điều này không hoàn toàn đúng.

Thực ra, tất cả những suy nghĩ trong đầu cô vừa rồi, ở trong quá khứ chưa bao giờ khiến cô dao động như thế này.

Không biết sinh ra hoài nghi, hoài nghi sinh ra yếu đuối, kẻ yếu đuối liền không có dũng khí đối mặt   với bất luận chuyện gì.

Vấn đề không còn là có thích hay không nữa. 

Ở đây liếc mắt Mori Ran đến tột cùng rốt cuộc là cái dạng gì?

Có thể có tín nhiệm giao phó nửa đời người?
Hay là cái đơn thuần vô tri bạn thủa nhỏ cùng chơi?

Mori Ran, 19 tuổi, người đã xa cách thanh mai trúc mã hơn ba năm liền, bỗng nhiên phát hiện chính mình mất đi tự tin cùng dũng khí trong chuyện hiểu biết hắn, đồng hành cùng hắn và dũng khí để hỏi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro