Chương 70
Bởi vì Julian bị thương, kỳ nghĩ còn dư lại mấy ngày Ran đều ở bên chiếu cố hắn.
Julian tựa hồ cũng chặt đứt liên lạc với những người khác, đi động cũng không biết ném đi nơi nào, hoàn toàn biệt lập với thế giới an tĩnh dưỡng thương.
Cuối cùng khi hắn được tự do di chuyển thì đó cũng là ngày nghỉ cuối cùng của Ran.
Hôm nay, sau khi thay thuốc, Ran tuyên bố hắn có thể xuống giường, nhưng mà việc đầu tiên hắn làm là lấy di động của cô gọi pizza, sau đó mặc áo khoác vào, kẹp một chiếc gối giữa hai tay rồi di chuyển đến ghế sofa ngồi chờ.
Biết hắn sắp phát điên vì đủ loại thuốc bổ máu, cũng biết rõ thói ở sạch của nam nhân đã thực ghét bỏ giường đệm của chính mình, Ran cũng không can thiệp nhiều.
Chỉ là phòng ngừa trong trường hợp hắn bị xuất huyết làm hỏng ghế sofa mới được giặt sạch, cô đành phải nhịn đau mang tấm đệm nhỏ của mình đến lót cho hắn.
Chiếc nệm nhỏ mềm mại thơm tho vô cùng thoải mái nên dù có màu hồng nhưng hắn cũng không có cự tuyệt.
Chỉ là khi vừa quay người lại, hắn đã nhìn thấy dòng chữ ấu trĩ nhỏ viết trên mép nệm: Quan tâm đến sự đặc biệt của bạn mỗi ngày.
Julian ban đầu không hiểu rõ ý nghĩa của câu này, cau mày suy tư, một lát sau như tỉnh táo lại, sắc mặt trở nên tối sầm.
Nhưng mà lúc này Ran không hề sợ ánh mắt tàn ác của hắn, cô hếch cằm lên, dùng ánh mắt nghiêm nghị hơn để biểu thị người được hầu hạ không có tư cách bắt bẻ.
Lần đầu tiên ở trước mặt Julian chiếm thế thượng phong, Ran tâm tình rất tốt, ngân nga một giai điệu, mang giỏ đựng quần áo đến phòng hắn để tháo ga trải giường cùng vỏ chăn.
Đêm đó vết máu còn sót lại nhiều đến mức bất cứ ai cũng phải sợ hãi mà gọi cảnh sát, khẳng định là vô pháp giao cho bác gái giặt sạch.
Không giặt không biết, không gian cá nhân của Julian nhàm chán đến mức độ nào.
Tất cả chăn ga gối đệm của Julian, kể cả lõi chăn và lõi gối, đều chỉ có một màu - đen, nhưng chất liệu thì khác nhau, lụa đen và bông đen.
Cô không hiểu thói ở sạch vậy phải dùng màu trắng mới đúng bởi vì màu đen nhìn không ra bẩn. Cho đến khi cô mở tủ quần áo của hắn ra phát hiện bảy tám cái ga giường cùng vỏ chăn được gấp gọn gàng.
"Chẳng lẽ người này mỗi ngày đều đổi khăn trải giường sao..."
Cô chỉ biết ở trường trung học có bạn nam sẽ tích góp một đống tất, không nghĩ tới có người sẽ tích góp khăn trải giường.
Không chỉ vậy, hơn 80% quần áo của hắn đều là màu đen, chỉ có một số ít quần áo màu nâu hoặc là màu xám nhạt.
Nghĩ đến mỗi lần đi cùng hắn ra ngoài trước đây, cô vẫn thấy ngạc nhiên khi quần áo của hắn luôn có màu tối như vậy. Hóa ra Julian đã cố gắng hết sức để chọn những bộ quần áo "sáng sủa nhất".
"..."
Luôn luôn đối mặt với màu sắc như vậy sẽ dẫn đến bệnh tâm lý phải không?
Lại nhìn cái két sắt khổng lồ một lần nữa, trong căn phòng không được trang trí này nó càng đột ngột lạc lõng đến cực điểm.
Chiếc khóa đa mã phức tạp đang tỏa sáng với ánh kim loại lạnh lẽo. Căn bản không cần mở ra, Ran cũng có thể đoán được những thứ bên trong chiếc tủ này sẽ khiến Sở Cảnh sát Thủ đô Tokyo bận rộn cả ngày.
Julian trước đó đã nói rằng việc này không liên quan gì đến cảnh sát, mặc dù sự nghi ngờ của cô vẫn chưa hoàn toàn bị xóa bỏ, nhưng cô cũng không nhìn thấy bất kỳ thông tin nào.
Từ góc độ này xem ra, khó có khả năng cảnh sát sẽ không vào cuộc. Nhiều khả năng đó là vấn đề giữa hoặc trong các băng đảng. Cho đến nay, không ít hắc bang ở Nhật Bản đều là hợp pháp. Dù luật pháp đã đưa ra nhiều hạn chế nhưng cũng khó xóa bỏ được những vùng xám mơ hồ này.
Có thể nói, xã hội đen luôn đi trên lưỡi dao, nếu không cẩn thận sẽ có kết cục thảm khốc.
Nhận ra điều này không khiến Ran cảm thấy thoải mái chút nào. Thở dài nặng nề cô rất giật mình khi chính mình lại bao che dung túng Julian theo cách này. Càng giật mình hơn nữa là, giờ phút này thế nhưng điều cô lo lắng lại là sự an toàn của hắn.
Thực ra trước đây cô đã hỏi hắn câu "Có phải là cảnh sát" không? Đó thực sự là một câu hỏi không thể trả lời khi cô suy nghĩ. Bởi vì cô không thể tưởng tượng được mình sẽ làm gì nếu một ngày nào đó thực sự phải đối mặt với sự lựa chọn như vậy.
Nếu là lần đầu gặp nhau, chắc chắn Ran sẽ báo ngay cho sĩ quan Sato. Nhưng mà giờ phút này, cô chẳng những giả vờ câm điếc, thậm chí còn không có tự tin đi suy nghĩ sâu xa. Đối với chính mình như vậy Ran gần như có một cảm giác không thực về bản thân mình. Cô không hiểu sự tình đến tột cùng là như thế nào lại đi đến cục diện hiện tại.
"Haizz ..."
Lần thứ hai thở dài, cô như cũ mà thành thành thật thật đi giặt vỏ gối, vỏ chăn, ga trải giường v.v. đã bị vấy bẩn trong hai ngày qua, hơn nữa còn cố gắng hết sức để chà sạch lõi chăn dính máu. May mà chưa đến thời điểm phải đắp chăn bông, chăn đơn mỏng vẫn tương đối dễ giặt.
Khi những bộ chăn ga gối đệm màu tối này được giặt sạch treo trên ban công, ánh nắng chói chang ban đầu gần như bị che phủ hoàn toàn, căn phòng dường như đã bước vào buổi tối từ giữa trưa.
Hôm nay Ran từ lúc mở mắt vẫn luôn bận rộn, căn bản không có thời gian nấu nướng chút nào.
Cuối cùng, hai người cùng nhau ngồi ở phòng ăn, mặt đối mặt ăn pizza mang về trong ánh sáng mờ nhạt trong bếp.
Để bữa ăn bớt cẩu thả qua loa, Ran mang hâm nóng chiếc bánh pizza, cắt một ít trái cây và rau củ trộn vào bát salad, cuối cùng đặt lên bàn bằng bộ dao kéo mà hai người đã cùng chọn.
Cái gọi là hiền huệ, đại khái cũng chỉ là cơm hộp, cô ấy cũng có thể phát huy ra khí chất ấm áp.
Bất quá Julian đối với loại trạng thái này tựa hồ phi thường hài lòng. Hắn đã gọi vài vị pizza, dường như đang cố gắng xua tan nỗi sợ hãi bị chi phối bởi những món ăn bổ máu những ngày này.
Có lẽ vì quá bận rộn nên cuối cùng hai người cũng có được giây phút bình yên, mỗi người chìm trong suy nghĩ của chính mình mà an tĩnh ăn cơm.
Julian tuy rằng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng tư thế vẫn như cũ ưu nhã mà thong dong, tựa hồ không phải trong căn phòng tối tăm này ăn pizza, mà là đặt mình trong một khách sạn xa hoa sang trọng nhắm nháp đỉnh cấp thượng phẩm bít tết.
Sự yên bình mờ mịt này bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại của Ran. Cô lấy điện thoại di động ra thấy đó là cuộc gọi từ Sonoko, Ran ngẩng đầu lên làm động tác xin lỗi với Julian, ấn trả lời cuộc gọi.
"Ran!! Tớ nghĩ đến một vấn đề!!!"
Ngay từ đầu, giọng nói của Sonoko lớn đến mức gần như xuyên qua màng nhĩ của Ran qua điện thoại di động. Ran xoa xoa lỗ tai, vừa bất lực vừa buồn cười hỏi tới bạn tốt nghĩ đến cái gì mà kích động như vậy.
"Tiệc đính hôn của tớ cùng với tiệc sinh nhật của cậu, không phải Kudo đang bị Kid giả trang sao?"
"Đúng vậy a..."
Ran không rõ vấn đề này có gì đáng kinh ngạc. Kết hợp lời khai của cô và Conan, đã biết Kaito Kid đã giả làm Shinichi trong bữa tiệc đính hôn và ngày hôm sau để tiếp cận Ran.
Vào ngày lấy trộm viên đá quý, Kid nhân cơ hội hóa trang thành Ran, trong khi trợ lý của hắn hóa trang thành Shinichi để thu hút sự chú ý của cảnh sát và hắn đã trốn thoát.
Sau đó, viên kim cương được tìm thấy trên giường trong phòng ngủ của Sonoko cũng coi như là vậy quy nguyên chủ.
"Cho nên nói Shinichi đã tặng quà sinh nhật cho cậu! Thực ra Kid-sama đã tặng nó cho cậu phải không?! Đó là quà của Kid-sama a! Anh ấy đã tặng cậu cái gì vậy!!
" Đúng vậy a... nhưng mà tớ còn chưa có xem."
"Hả?"
Sonoko không thể tin được rằng bạn mình lại trì độn đến vậy. Ran không khỏi cười khổ. Sau khi cô bị gây mê, vừa từ bệnh viện trở về liền gặp phải Julian đang bị thương, cô căn bản không còn tinh lực để nghĩ đến món quà chứ đừng nói đến việc mở nó ra.
"Dạo này tớ bận quá nên quên mất."
"Cậu bận gì mà quên mất món quà của chồng Shinichi!"
"Nhưng không phải món quà đó là của Kid sao?
"A. Cậu thừa nhận Shinichi là chồng của cậu?"
"...Shinichi không phải là chồng tớ!"
Ran bên này tu quẫn cực kỳ, trò chơi này Sonoko đã chơi lâu như vậy vẫn không chán. Hai người tranh cãi vài câu xem nên đỏ mặt hay nhớ chồng thì Ran chạy về phòng lấy món quà từ đáy túi ra.
Gói quà màu đen được gói bằng một dải ruy băng vàng. Trước yêu cầu mãnh liệt của Sonoko, Ran bắt đầu cuộc gọi video trực tiếp để mở quà.
Chiếc điện thoại nắp gập của cô khác với điện thoại thông minh ở chỗ nó có thể tự đứng vững miễn là nó gập hình tam giác ra nên tình huống này rất thuận tiện.
Khi cô đang điều chỉnh, màn hình rung lắc dữ dội vài lần
"Ran, cậu thực sự nên đổi điện thoại. Thỉnh thoảng cậu không cảm thấy bất tiện khi sử dụng điện thoại nắp gập sao?"
"...Không sao đâu, bởi vì..."
"Bởi vì, cái này điện thoại di động là do chồng Shinichi tặng phải không?"
"Sonoko!"
Julian trên mặt vẫn là biểu tình hờ hững, an tĩnh ngồi ăn, chỉ liếc mắt nhìn Ran một cái cũng không nói lời nào, nhưng Ran vẫn nhạy bén mà cảm giác được khí áp quanh thân của hắn lạnh xuống mấy độ. Julian thực không thích tại thời điểm ăn cơm có âm thanh quấy nhiễu, cô vội vàng cắm tai nghe vào.
Không dám chần chừ nữa, Ran thực sự sợ hãi cô bạn tốt của mình có hay không sẽ phát biểu ra lời nào khiến cô muốn tìm khe nứt mà chui vào. Ran thành thạo mà bóc ra món quà.
Rất nhanh, cái gói màu đen đã được mở ra, bên trong là một cái gói màu vàng.
"..."
Lại mở gói vàng ra, bên trong có gói màu đỏ, sau đó là xanh lục, tím và xanh lam.
"Kid-sama sẽ không tặng cậu một món quà Nga đi..."
Khiếp sợ trước sự keo kiệt nhàm chán của Kid, Sonoko hét lên rằng mình đã bị lừa. Nhưng Ran giơ cái gói nhỏ màu hồng lên lắc lắc thì nghe bên trong có tiếng cùm cụp.
"Bên trong hình như có thứ gì đó."
Ran lại mở gói hàng màu hồng ra, cuối cùng bên trong không còn gói hàng nào khác, đó là một tấm bảng gỗ cũ rộng bằng hai ngón tay, dài bằng nửa ngón tay, có hình dáng như một chiếc bảng chương, mặt trên buộc một đoạn tơ hồng đã phai màu. Sonoko trợn to hai mắt, áp sát vào màn hình sau khi kiểm tra hồi lâu vẫn không nhìn ra được đó là cái gì.
"Cái gì thế này? Sao rách nát thế này!"
Ran ban đầu không nhận ra, mãi đến khi lật lại thì thấy trên đó viết hai hàng chữ nhỏ bằng bút dạ. Mặc dù một số nét chữ đã mờ đi nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là nét chữ của Shinichi, đó là chữ viết của thời cấp hai.
"A! Đây là..."
Có một lần vẫn còn học trung học cơ sở. Cô cùng Shinichi đã cãi nhau. Rõ ràng họ đã hẹn nhau đi chơi vào cuối tuần, nhưng cả hai đều không chịu cúi đầu.
Đến ngày đã hẹn, Ran đợi ở nhà ga rất lâu nhưng Shinichi vẫn không đến. Vừa tức giận, cô đã tự mình lên xe, tưởng mình sẽ đi vui vẻ một mình.
Không ngờ, cô lại ngủ quên trong xe, sau khi đến bến xe, cô xuống xe và phát hiện mình đang ở rìa một cánh đồng không xác định, cuối tầm nhìn của cô cũng không có bóng dáng con người.
Ran ngơ ngác quên nhờ tài xế giúp đỡ, điện thoại cũng hết pin. Đứng ở sân ga cũ hết đường xoay sở.
Đối với nỗi sợ hãi không biết, cùng sự ủy khuất vì cãi vã với Shinichi hơn nữa còn đói bụng. Ran thật sự thảm đến không chịu đựng được.
Cô sợ lạc đường không dám chạy loạn, nghĩ đến muốn đợi chuyến xe ngược chiều tiếp theo tới rồi lại lên xe nên cô đứng đó thảm hại chờ đợi cho đến khi mệt đến mức ôm lấy đầu gối của mình cuộn tròn ở sân ga.
Lúc đó, Ran không biết cái trạm ngược của ga này phải băng qua lùm cây cạnh cánh đồng, hơn nữa hơn hai tiếng mới có một chuyến.
Lúc đó mới là đầu mùa xuân, cô không đợi được xe đến mà đợi được trời tối. Một người ở trên cánh đồng hoang, tiếng gió xào xạc như tiếng ai đó đang thút thít từ xa.
Cô đúng là sợ đến chết khiếp.
Ran ngồi xổm ở đó, bịt tai lau nước mắt, ngay lúc cô tưởng mình sẽ chết ở đây, cách đó không xa có một giọng nói gọi lớn tên cô.
"Ran! Cậu đang ở đâu? Ran!"
Đó là giọng của Shinichi! Shinichi đạp xe xuất hiện từ xa.
Quá phấn khích, Ran vội đứng dậy, nhưng vì đã ngồi xổm khá lâu chợt đứng dậy trước mắt một trận choáng váng, chống tay lên lan can với đôi mắt đầy sao.
Sau khi Shinichi tới, nhanh chóng đỡ cô nhưng Ran chợt nhớ ra có một số hồn ma sẽ giả làm người thân, bạn bè, lừa dối lòng tin của nạn nhân rồi ăn thịt họ. Cô lập tức trở nên cảnh giác. Rốt cuộc, ở nơi hoang dã, không ai biết cô đang ở đâu. Sự xuất hiện đột ngột của Shinichi trông thật đáng nghi.
Chính là Shinichi liên tục miễn cưỡng xin lỗi vì đến muộn, hắn giải thích rằng có một vụ án xảy ra gần nhà, hắn cảm thấy hứng thú nên lưu lại trong chốc lát không nghĩ tới Ran đã bỏ đi trước. Cô liền lập tức xác nhận, này kẻ cuồng suy luận tuyệt đối chính là thanh mai trúc mã của cô.
Cuối cùng cô cũng thả lỏng lòng, nhưng trong lòng cũng dâng lên rất nhiều nỗi sợ hãi. Lúc đó Ran dù sao cũng chỉ mới học cấp hai nên đã ôm vai Shinichi mà khóc lớn.
Shinichi sợ đến mức phát hoảng, nghĩ rằng Ran sẽ không tha thứ cho mình, vì thế đem sự tình cãi vã lần trước cũng lấy ra xin lỗi dỗ cô vui vẻ.
Cuối cùng, biết được Ran khóc như vậy là do cô đã đói lâu rồi, Shinichi miễn cưỡng lấy trong túi ra một nắm cơm thiếu một miếng.
Bởi vì hắn đã tìm kiếm tất cả những nơi mà hắn suy luận rằng Ran có thể đến, cũng không có thời gian để ăn cơm, chỉ là từ siêu thị mua mấy miếng cơm nắm, trên đường ăn sạch chỉ để lại mỗi cái này.
Cuối cùng, cô ngồi ở ghế sau xe Shinichi, ăn cơm nắm thiếu một miếng, nghe hắn oán giận cùng dỗ dành, lặng lẽ lau nước mắt.
"Wow... hai người còn có trải nghiệm như vậy. Tớ thật sự không nhịn được hoài nghi chúng ta có phải hay không cùng nhau lớn lên. Tại sao tớ lại không biết gì về chuyện đó"
Sonoko nghe Ran kể chuyện xong, trước mắt cơ hồ tưởng tượng ra cảnh tượng siêu sợ ma-Ran cùng siêu hôi hám-Shinichi, hai người cùng đạp xe trên cánh đồng.
"Nhưng điều này thì liên quan gì đến tấm mộc bài nhỏ?"
"Cái này nha, sau khi ngồi trên xe của Shinichi, tớ mới phát hiện là mình ngồi xe đến tận Ekoda" Ran sờ sờ cái mũi, có chút hoài niệm mà nhớ lại khoảng thời gian đó.
"Chúng ta đều rất đói bụng nên quyết định ở Ekoda ăn một bữa no nê trước khi trở về"
Ekota lúc đó có một nhà hàng nhỏ tinh tế mới mở vào thời điểm đó. Người chủ vừa mở một bức tường ước nguyện, mọi khách hàng đều có thể lấy một tấm bảng gỗ nhỏ viết ra những điều ước của bạn. Nếu có ai đó để ước, hãy đưa nó cho họ. Nếu không, bạn có thể treo nó lên tường.
Nữ sinh cấp hai thích nhất loại chuyện này nên cũng không vội ăn mà kéo Shinichi đi ước.
"Shinichi siêu cấp không tình nguyện, cuối cùng dưới sự bức bách của tớ vẫn là viết một tấm thẻ bài"
Ran nhớ tới bộ dáng không tình nguyện của Shinichi lúc đó không nhịn được muốn cười.
Tớ viết chính là " Hy vọng tôi và Shinichi sẽ không cãi nhau" trộm đi xem Shinichi viết, hắn cư nhiên viết chính là "Tôi hy vọng có thể trở thành thám tử giỏi nhất"
Bị cái này đầu óc toàn là trinh thám chọc tức, cự tuyệt đem mộc bài giao vào tay hắn, tức giận treo ở trên tường. Sau khi Shinichi viết xong, do dự một chút cũng treo nó lên tường.
Sau đó, khi cả hai quay trở lại Phố Beika, họ đã bị mắng như dự đoán. Mặc dù luật sư Eri Kisaki đã chuyển đi nhưng chú Mori thấy đã quá muộn mà Ran vẫn chưa về nên đã gọi điện hỏi thăm vì cả hai đều không liên lạc được với con gái mình nên Eri Kisaki đã trực tiếp lái xe tới.
Vừa xuống văn phòng ở tầng dưới, tình cờ bắt gặp hai người vừa trở về trong bộ dạng mặt mày xám tro liền một trận mắng mỏ.
Hai người liếc nhìn nhau, nhớ lại hồi tiểu học bị Eri Kisaki mắng, cùng nhau nhịn không được haha cười rộ lên. Luật sư Eri khá bất lực chỉ có thể rửa tay nấu một bữa tối "ngon" cho bọn họ.
Sau này, tấm biển gỗ mờ dần trong trí nhớ của cô.
"Vậy tại sao Kid-sama lại có tấm mộc bài này và tại sao anh ấy lại trả lại cho cậu?"
"Chắc là vì điều này!" Ran cầm tờ giấy đính kèm trên bao bì lên, trầm ngâm.
Tờ giấy ghi -[Xin chào quý cô, quy tắc ước nguyện trong cửa hàng này là nếu tấm gỗ ghi mục tiêu không được giao cho đối phương thì nó sẽ không thành hiện thực. Ký tên Kaito Kid
"Thẻ bài của chồng cậu có mục tiêu không? Chẳng phải là trở thành một thám tử vĩ đại sao?"
"Ừ, nhưng..."
Ran lật lại tấm thẻ bài cũ kỹ, bút ký non nớt đoan chính mà viết
[Tôi mong mình trở thành thám tử giỏi nhất và luôn có thể tìm thấy Ran, cô bé hay khóc nhè. ]
"...Thật sự là đủ rồi!" Sonoko trầm mặc một lát, bỗng nhiên oán hận mở miệng "Ta sắp phải dời đi Nhật Bản nhưng vẫn phải nghe những điều khoe khoang kiểu gì vậy? "
Lúc đó hai người còn non nớt, chưa hiểu gì cả. Kỳ thực cô đã có rất nhiều kỷ niệm như thế này, trước đây mỗi lần nghĩ đến cô đều cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng không biết từ lúc nào trong sự ấm áp này luôn có một chút chua xót. Nhiều đến nỗi cô dần không còn nhớ nữa.
Ran bất đắc dĩ cười với Sonoko một hồi rồi cúp điện thoại. Xếp chồng giấy gói quà và hộp bánh pizza lại với nhau, cô đặt tấm mộc bài trên điện thoại rồi đẩy nó sang một bên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro