Chương 67
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, cô dường như nghe thấy một âm thanh yếu ớt phát ra từ lối vào, Ran vô thức nhìn lên đồng hồ trên tường - đã quá muộn rồi, là Julian đã về? Hay có người đến thăm?
Như không phải ảo giác, cô tháo tai nghe, cẩn thận lắng nghe - hình như có ai đó đang vặn nắm cửa ở lối vào, âm thanh ngắt quãng khá kỳ quái.
Ran-người sợ ma, lập tức sợ hãi nuốt nước bọt, cẩn thận bước đến lối vào, dậm chân nhìn ra ngoài qua lỗ nhòm.
Hồi lâu không nhìn ra là ai, chỉ có một bóng đen, càng đáng sợ hơn phải không? Tại sao Julian tiên sinh vẫn chưa quay lại! Ran cởi đôi dép xỏ ngón hình heo con ra, hết sức cảnh giác nhìn vào tay nắm cửa.
Ngay khi Ran đang cân nhắc có nên gọi cho Julian hay không, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập mạnh, dường như có ai đó đang nặng nề dựa vào cửa, trong hành lang im lặng có thể nghe rõ tiếng người nọ dồn dập thở dốc.
Thanh âm này có chút quen thuộc.
Trước khi cô kịp nhận ra sự quen thuộc đó đến từ đâu, cơ thể cô mở cửa nhanh hơn cả não.
Khi không khí lạnh ngoài cửa xâm chiếm vào da, Ran bàng hoàng nhận ra sự liều lĩnh của mình, sau đó trở nên sợ hãi.
Tuy nhiên, trước khi cô kịp nhìn kỹ hơn, hình bóng đó đã mất đi chỗ dựa ngã xuống, hơi thở nặng nề của phả vào tai.
Sự tiếp xúc bất ngờ khiến tim Ran lỡ nhịp, cô gần như suýt hét lên. Theo bản năng ra tay lại ngửi được mùi hương mơ hồ quen thuộc của nam nhân. Khó khăn lắm mới dừng lại được động tác, kinh ngạc cực kỳ hỏi.
"Julian tiên sinh?"
Giọng nói mơ hồ của nam nhân dường như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Thân hình cao lớn của hắn giống như một ngọn đồi, bóng tối bao trùm lấy Ran có chút nhỏ nhắn.
Ran cố gắng đưa tay bật đèn lên để nhìn kỹ hơn xem chuyện gì đang xảy ra nhưng Julian đã tóm lấy cổ tay cô.
Hắn tránh né sự thăm dò của cô, loạng choạng đi về phía cửa. Bàn tay giữ khung cửa nổi đầy gân xanh, tay còn lại ấn chặt vào bụng.
Nhưng mà hắn bước chân hỗn độn, hơi thở không xong, chỉ sau vài bước liền không thể đứng vững. May mắn Ran cảm thấy có gì đó không ổn, dùng sức đỡ lấy hắn, mới không làm hắn bị ngã bổ nhào xuống đất.
Khoảnh khắc tay cô chạm vào, Julian kêu lên một tiếng, thân thể cơ hồ dựa hoàn toàn vào Ran.
Mùi thuốc lá mát lạnh trên người hắn giờ phút này bị thay thế bằng mùi tanh nồng nặc, Ran cảm thấy dưới tay mình ươn ướt lạnh lẽo.
Tim cô đột nhiên co rút, bắt đầu đập dữ dội, cô nhìn kỹ hơn với ánh sáng mờ nhạt trong phòng khách - bàn tay cô đầy máu.
"Anh bị thương?!"
Giọng nói không khống chế được mà run rẩy, cô không dám trì hoãn nữa. Dùng hết sức lực nửa đỡ nửa chống, tiến vào phòng khách. Khoá cửa, kéo rèm thật kỹ mới dám bật đèn.
Ánh sáng chói lóa đột ngột khiến cả hai người đều cảm thấy khó chịu.
Ran nheo mắt, lúc này mới nhìn rõ tình trạng của Julian: mắt nhắm hờ, nước da tái nhợt, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh chảy ra từng giọt lớn trên trán, mái tóc vàng hoe lộn xộn dính vào trán.
Tay phải gắt gao ấn chặt vào bụng, máu từ ngón tay chảy ra, nhanh chóng thấm vào bộ quần áo đen.
Hắn bị thương rất nghiêm trọng.
Ran lập tức chạy về phòng ngủ lấy hộp thuốc y tế. Sau khi trở lại phòng khách, cô quỳ xuống cạnh sofa, ý đồ đẩy tay hắn ra để kiểm tra miệng vết thương.
Julian dường như không thể giữ được ý thức thanh tỉnh. Hắn cảm nhận được Ran tới gần, đột nhiên gây khó dễ, nhanh chóng dùng tay trái tóm lấy cổ họng cô, dùng sức siết chặt.
Ran bỗng nhiên hít thở không thông, lại không dám vùng vẫy quá mạnh, sợ chạm vào vết thương.
Lúc này, nam nhân nguy hiểm này giống như một con sói đơn độc tuyệt vọng bị thương nặng, điên cuồng đáng sợ, hắn vô cùng cảnh giác với mọi thứ xung quanh, híp mắt để nhận dạng người trước mặt.
"Ai?"
"Là tôi, Mori Ran!"
Nam nhân luôn toàn năng mạnh mẽ trong lòng cô giờ đây lại yếu đuối như vậy, trong lòng Ran vừa sợ hãi vừa chua sót.
Nghe thấy giọng nói của cô, Julian từ từ thả lỏng sức lực. Hắn cố gắng nhận dạng nhưng không thể nhìn rõ. Bàn tay thô ráp đang ôm lấy chiếc cổ thon thả của cô lướt dọc theo đường quai hàm xinh đẹp của cô gái.
Hắn xác nhận một lát, giọng trầm khàn khàn thấp giọng dò hỏi.
"Mori Ran?"
Ran gật đầu, chịu đựng chua sót để hắn chạm vào nhận dạng cô.
Cô dùng một tay đè lại bàn tay to lớn của hắn, vùi mặt vào đó, cô kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, ngữ khí mang theo run rẩy, cười mà đáp lại hắn.
"Không phải tôi, thì còn có thể là ai?"
Rút tay ra, Julian xả ra một mạt ý cười, nhưng vô tình ảnh hưởng đến vết thương của hắn, sắc mặt lập tức tái nhợt, toàn thân trở nên căng chặt vì đau đớn.
Ran vội lục lọi hộp thuốc lấy thuốc cầm máu khẩn cấp, cô đã sớm biết từ lâu, một người như Julian khẳng định sẽ phải sống cuộc sống liếm máu từ con dao bất cứ lúc nào, nhưng chỉ khi cô nhìn thấy hắn bị thương nặng, mới nhận ra nó khủng khiếp đến thế nào.
Sau khi tìm được loại thuốc mình cần, cô đang định với tay tháo cúc áo của hắn thì cổ tay mảnh khảnh lại bị hắn giữ lại.
Ánh mắt Julian dừng lại trên khuôn mặt cô, đôi mắt thâm thúy u ám, trong giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào.
"Cô hiện tại hẳn là nên rời đi. Thời điểm này cô gái ngoan nên trở về nhà."
"Anh và tôi đều biết điều này là không thể."
Nếu bỏ rơi hắn vào lúc này, vậy không phải là Mori Ran.
Dù thế nào đi nữa cũng không thể bỏ mặc một người sắp chết phải tự sinh tự diệt, cô chính là người như vậy.
"Vậy thì đừng hối hận."
Julian thậm chí không còn sức lực để cười nhạo cô.
Bất đắc dĩ buông tay ra, thả nó xuống mép ghế sofa mà không có chút phản kháng chống cự nào.
Ran run run ngón tay cởi bỏ nút áo sơ mi của hắn.
Cơ thể vạm vỡ của nam nhân với những đường cơ trơn nhẵn, được bao phủ bởi những vết sẹo cũ và mới, trong đó có nhiều vết sẹo chí mạng, thậm chí còn có một vết sẹo cắt thẳng từ xương quai xanh xuống bụng dưới, gần như chia đôi toàn bộ ngực và bụng.
Thật sự khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi thảm trạng lúc đó.
Bả vai cánh tay phải của hắn đã được quấn băng, nhưng điều khiến tim Ran lúc này càng thắt lại chính là bụng trên bên phải của hắn có một lỗ thủng, đang ồ ạt đổ máu.
Đây là lỗ đạn!
Cô cắn chặt môi, đem kinh hô nuốt trở lại rồi lấy ra một miếng gạc vô trùng để lau bên ngoài vết thương.
Nhưng là bột cầm máu không có tác dụng gì cả, ngay lập tức bị máu cuốn trôi.
Ran phải dùng tay giữ chặt vết thương, nhớ lại những kiến thức đã học trên lớp.
Nơi này, phía dưới gan, gần ruột non, có động mạch dày đặc, không biết nội tạng có bị tổn thương hay không nhưng phải cầm máu ngay.
Không có đủ kinh nghiệm để gắp đạn, không thể khâu vết đạn càng không có đồ nghề truyền máu.
Hắn có thể sẽ chết mất. Nghĩ đến đây nước mắt cô trào ra. Một lần nữa lại khẩn khiết nhìn đối phương, ánh mắt mang theo cầu xin.
"Chúng ta có thể đến bệnh viện được không?"
Nam nhân suy yếu mà cười nhạo, đôi mắt nhắm nghiền vẫn lộ ra vẻ giễu cợt ngạo mạn thường ngày.
Khi hắn cười như thế, Ran biết câu trả lời.
Cô hung hăng lắc đầu, nước mắt rơi càng nhiều.
"Như thế nào lại khóc?"
Julian bất đắc dĩ nói. Có lẽ vì suy yếu nên giọng nói của hắn có chút dịu dàng.
Hắn đưa tay ra định chạm vào mặt Ran nhưng dừng lại khi thấy tay mình đầy máu.
Lúc này hắn mới nhận ra mình vừa để lại vết máu trên cổ và má cô.
"Vết thương nhỏ này sẽ không chết, tự lau mặt cô đi."
"Tôi khóc thì khóc, cũng sẽ không ảnh hưởng cái gì."
Ran cho rằng lúc này hắn vẫn còn so đo đến việc cô không lau nước mắt, càng là khó thở hơn.
Cô nhanh chóng làm một miếng băng khẩn cấp băng bó ch hắn, đổ hết bột cầm máu, dùng bông quấn gạc lại và ấn chặt vào vết thương, rồi quấn quanh lại bằng miếng băng chưa dùng đến từ vết thương ở vai trước đó.
Mặc dù máu đã tạm thời cầm lại nhưng Ran biết rằng tiếp tục như vậy không phải là giải pháp.
Ngoài thuốc hàng ngày, trong hộp thuốc của cô chỉ có một số loại thuốc trị vết bầm tím và vết thương nhỏ.
Chỉ có một loại bột cầm máu bất quá cũng chỉ như là muối bỏ biển. Nếu không lấy ra số đạn còn lại là không được.
"Không thuốc đông máu, không thuốc chống viêm, không kim khâu - Tôi phải quay lại trường học!"
Chưa bao giờ Ran biết ơn chuyên ngành mình đã chọn đến thế.
Trong phòng thí nghiệm hàng ngày, dụng cụ y tế cùng một số loại thuốc phẫu thuật cơ bản là những dụng cụ học tập phổ biến nhất.
Ran đặt tay Julian lên vết thương và ấn nó qua lớp gạc.
Cô dùng đôi bàn tay run rẩy gạt đi mớ tóc rối bù trên khuôn mặt hắn.
Trên khuôn mặt sắc cạnh kéo dài từ trán đến khóe mắt, làm tăng thêm chút hung dữ cho khuôn mặt vốn đã tàn nhẫn của hắn.
"Julian, nhìn tôi!"
Mồ hôi lạnh bao phủ trên trán nam nhân, cơn đau dữ dội và suy nhược do mất máu khiến ý thức của hắn có phần mơ hồ.
Ran chăm chú nhìn vào mắt hắn nói từng chữ.
"Anh tuyệt đối không được ngủ. Hãy ấn chặt vết thương, chờ tôi quay lại!"
Như thể nhận ra cô muốn rời đi, Julian nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô, dùng ánh mắt diều hâu khóa chặt cô lại.
Đôi môi mỏng của hắn mở ra rồi khép lại, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Ran miễn cưỡng gượng cười, vỗ nhẹ vào bàn tay đang nắm chặt cô để an ủi.
"Đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại sớm, tôi đảm bảo!"
Cô thô bạo mở tay hắn ra. Dù người này là người tốt hay người xấu, cô cũng không thể nhìn hắn chảy máu đến chết.
Không ngờ Julian lấy ra một khẩu súng lục nhỏ bằng bạc bên hông đưa vào tay cô. Hắn phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên của cô, chỉ đưa tay che mắt rồi quay mặt đi.
Ran dừng một chút, cũng không nói nhiều, chỉ cầm lấy mũ, chìa khóa và ba lô, bước ra cửa, mặc áo khoác, do dự một lúc vẫn là đặt khẩu súng lên tủ ở cửa, cũng không quay đầu lại mà rời đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro