Chương 63
Trong lòng biết mình không nên khiêu chiến điểm mấu chốt của người đàn ông này nữa, Kid chỉ vào mái vòm phía sau anh ta.
Một nụ cười đáng sợ hiện ra từ đôi mắt hung dữ của Gin, buông cổ hắn ra, bàn tay vung lên xé bỏ lớp ngụy trang trên mặt Kid, chán ghét ném nó sang một bên.
Giây tiếp theo, Gin bị phân tâm bởi khuôn mặt dưới họng súng của mình.
Gương mặt này hắn rất quen thuộc bởi vì ngày hôm qua hắn đã điều tra lại tất cả cơ sở dữ liệu.
"Kudo Shinichi?"
Mắt thấy sát ý của người đàn ông lại nổi lên, Kid lần đầu tiên cảm thấy vô cùng đau buồn khi thường xuyên giả làm thám tử Kudo.
Lúc này, hắn không biết phải giải thích thế nào rằng mình không phải Kudo Shinichi, hắn chỉ có thể chủ động bại lộ thân phận của chính mình.
"Tôi không phải thám tử đó, tôi chỉ là một tên trộm chuyên mượn đá quý của người khác để sử dụng mà thôi."
"Kaito Kid?"
Gin bỗng nhiên nhớ tới, cô gái trong lúc say mèm đã từng nói qua, Kaito Kid thường xuyên giả trang thành Kudo Shinichi như vậy.
Đang lúc hắn đang suy nghĩ có nên bắn xuyên thủng khuôn mặt khiến hắn cực kỳ hung bạo này hay không thì điện thoại di động trong túi hắn đột nhiên vang lên.
Hắn một tay giữ khẩu súng giữa lông mày Kid, tay kia nhấc điện thoại di động lên để trả lời cuộc gọi, mắt không hề rời khỏi người dưới họng súng.
"Kaito Kid!"
Di động bên kia truyền đến tiếng của em trai của Ran. Giọng nói giận dữ của cậu bé gầm lên tên của tên trộm.
Gin nhướng mày một lần nữa xác nhận lại người gọi trên màn hình thực sự là Vermouth.
———————————————————
Lúc này, phòng vệ sinh ở tầng một của Bảo tàng Nghệ thuật Suzuki.
Conan chĩa súng gây mê vào "Kudo Shinichi" trước mặt và cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh ta, trong khi Shinichi bình tĩnh lấy điện thoại di động ra bấm số.
Đối với thái độ nhàn nhã không nhanh không chậm, không hề áp lực của hắn ta, Conan rất khó chịu.
"Kaito Kid!"
"Ồ ~ Conan, không phải em ngưỡng mộ anh lắm sao? Tại sao lần trở lại này em lại có vẻ không thích anh?"
"Ngươi không phải giả ngu, ngươi chỉ có thể lừa gạt người khác. Giờ ngươi đã không còn đường để thoát."
"A? Cả ngày nay anh đã ở bên cạnh cảnh sát Megure nha?"
"Ta không biết ngươi đang giở trò gì, nhưng ngươi đã cố tình tiếp cận chúng ta vào đêm tiệc chỉ để có cơ hội cho hôm nay. Viên kim cương này ta sẽ không để cho ngươi cầm đi!"
"Đêm tiệc sao? Cậu dựa vào cái gì chắc chắn tôi không phải Kudo Shinichi?"
Conan tự nghĩ, có phải đầu của Kaito Kid bị hư rồi không? Làm sao hắn biết được? Tất nhiên là vì hắn mới là Kudo Shinichi thật sự!
" Ngươi giả ngu cái gì ? Kudo Shinichi không thể nào xuất hiện được! Bởi vì tôi-"
Hắn chưa kịp nói xong thì người trước mặt đột nhiên tiến tới, đưa tay che miệng hắn lại, trên mặt nở nụ cười vô cùng quỷ quyệt.
Conan gần như lập tức dựng tóc gáy. Khí tức rùng mình quen thuộc đến mức cậu lập tức hiểu ra người trước mặt không phải là Kid.
"Kudo" dùng tay kia ấn tắt điện thoại, cười tủm tỉm mà mở miệng, tiếng nói phát ra lại là giọng nói lười biếng đầy quyến rũ của một người phụ nữ.
" Nói tới đây là được rồi. Trẻ con nói quá nhiều sẽ bị trừng phạt."
Vermouth!
"Ngươi không phải Kid, vậy Kid là ai?"
Khi hỏi ra câu đó, một ý tưởng chợt lóe lên - nếu Kudo Shinichi đột nhiên xuất hiện hôm nay là Vermouth, mà cô ta không biết về bữa tiệc, thì chỉ có một người có thể giúp che giấu là - Ran!
Chỉ có một khả năng, bắt đầu từ sáng nay, Ran bị Kaito Kid giả trang nên điện thoại di động của cô rõ ràng là đang bật nhưng không kết nối được. Kaito Kid sợ bị lộ nên đã đưa các cuộc gọi của Shinichi vào danh sách từ chối trước.
Hiện tại, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Shinichi đang mất tích và việc "Ran" đó trốn thoát rất dễ dàng.
Trong lúc nhất thời, Conan không biết nên đuổi theo Kid trước hay tập trung đối phó với ma nữ ngàn mặt trước mặt.
Như thể nhìn thấu sự do dự của hắn, một tia sáng đen tối gần như thương hại lóe lên trong mắt Vermouth.
Cô tháo mặt nạ trên mặt ra, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của mình.
"Tôi đề nghị cậu không nên lãng phí thời gian với tôi ở đây. Tôi cũng không phải ở đây một mình."
Lời này vừa nói ra, sự do dự của Conan đã biến mất thật sâu nhìn Vermouth, quay người chạy về phía Ran biến mất đi.
Vermouth cũng thu hồi vẻ mặt thoải mái, ánh mắt sâu thẳm.
Kudo Shinichi một lần nữa xuất hiện trở lại vào ngày hôm kia, sau khi Gin trở lại tổ chức, hắn đã lần đầu xem lại những rắc rối mình đã "giải quyết".
Cái chết của Kudo Shinichi đã được xác nhận trong danh sách tổ chức, nhưng lại bị Sherry thay đổi. Dù bản thân cô đã giúp che giấu dấu vết nhưng sẽ rất khó để che giấu nếu Gin muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Ngay lúc cô đang nghĩ cách lập kế hoạch, không ngờ Gin lại trực tiếp liên lạc với cô tới để cùng điều tra xem ngày đó thám tử cấp ba có thực sự đã chết hay không.
Khi Vermouth nhận được cuộc gọi liền đoán được, hắn không liên lạc trực tiếp với Vodka và Kir mà liên lạc với cô, 8 phần là cùng Ran có quan hệ.
Để tránh cho Conan ở đây bị lộ, cô chỉ có thể đảm nhận nhiệm vụ, còn Gin thì lên tầng trên.
Kaito Kid cũng chưa từng gặp mặt Gin. Vạn nhất hắn thực sự coi Gin như một người bạn bình thường của Ran, nói ra điều không nên nói, Conan cùng Sherry sẽ bị bại lộ.
Cô đã làm tất cả những gì có thể, còn lại cô chỉ có thể hy vọng ông trời sẽ phù hộ.
"Thật sự là gây rắc rối đấy."
——————————————————————
Gin ném điện thoại vào túi, nhiệm vụ của Vermouth tối nay là làm rõ ràng, buổi tối hôm trước tại yến tiệc là "Kudo Shinichi" đã chết hay Kaito Kid?
Bây giờ đã rất rõ ràng rằng tên tiểu quỷ dưới họng súng của hắn cũng ngu xuẩn như tên thám tử đã chết thích chơi trò trinh thám, giả trang thành vong hồn đã chết dưới tay hắn nghênh ngang mà xuất hiện.
Kỳ thật lựa chọn tốt nhất tối nay là không nên tiết lộ quá nhiều với những người không biết về tổ chức, bao gồm cả tên trộm nổi tiếng này.
Nhưng mà hắn phát hiện, vô luận là Kudo Shinichi hay Kaito Kid, họ đều có một số điểm tương đồng, làm hắn rất khó khắc chế được ý định giết người đang dâng trào của mình.
Đặc biệt, cảnh tượng đêm hôm kia hiện ra, hắn chợt nhận ra sự thật mình đã cố tình xem nhẹ bấy lâu nay.
Nếu cô biết hắn đã làm gì, với tính cách của cô, sẽ hận hắn đi?
Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ thì giọng nói có chút buồn ngủ, bối rối của Ran đột nhiên vang lên từ cầu thang mái vòm phía sau lưng.
"Julian? Shinichi? Hai người đang làm gì vậy?"
Gin theo bản năng nhìn lại, nhưng chỉ nhìn thấy một cầu thang trống rỗng, giây tiếp theo hắn liền minh bạch đây là khả năng nói tiếng bụng cực kỳ tinh tế của Kid, khiến hắn gần như bị mơ hồ phương hướng.
Gin chưa kịp phản ứng thì Kid đã chớp lấy cơ hội nhất thời này và ném thứ gì đó vào Gin, Gin theo bản năng bắt lấy.
Lợi dụng khoảng trống này, Kid dùng súng mỏ neo nhanh chóng tạo khoảng cách cho hai người, đồng thời giơ tay ném xuống hai quả bom khói.
Lợi dụng tầm nhìn của kẻ nguy hiểm đang bị chặn, Kid nhanh chóng lao tới rìa tòa nhà, dang rộng đôi cánh và bật thiết bị giật dùng một lần trên thắt lưng chỉ trong vài giây, hắn đã bay lên trời cao với độ giật rất lớn.
"Tên kia rốt cuộc đã khiêu khích loại người nào?"
Dù đã tiến vào không trung an toàn nhất nhưng Kaito Kid vẫn sợ hãi.
Những người hắn từng gặp trước đây, cho dù họ là cảnh sát, Hakuba Saguru hay Shinichi Kudo, đều đã đấu trí, đấu dũng với họ, nhưng đối phương sẽ không bao giờ có ý định giết người thực sự, cho dù là năm đó mới dấn thân vào hay ngay cả khi Milkha hạ sát thủ, hắn cũng chưa từng cảm nhận được sát khí đáng sợ như tối nay.
Người trước chẳng qua là hoàn thành nhiệm vụ nổ súng, nhưng người đàn ông này lại tận hưởng niềm vui khi đoạt mạng người khác.
Khói dần dần tán đi, Gin cầm trên tay thứ đồ vật mà Kid vừa ném qua, đó là một chiếc chìa khóa.
Hắn ngước nhìn Kaito Kid, người đã bay được một quãng, nhanh chóng nghĩ kĩ, giờ phút này cảnh sát đang ở tầng dưới, lúc này mới chậm rãi buông khẩu súng lục xuống. Hắn quay đầu nhìn lại mái vòm nơi Kid vừa chỉ.
Gin cất súng đi về phía đài quan sát trong mái vòm, bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, cánh cửa nặng nề của đài quan sát đã đóng chặt. Hắn tra chiếc chìa khóa Kid để lại vào rồi vặn nhẹ ổ khóa, " cùm cụp" một tiếng khoá cửa đã bị mở ra, Gin bước chân không hề dừng lại, đẩy cửa bước vào.
Hơn một nửa bức tường của đài quan sát, bao gồm cả trần nhà, được làm bằng kính trong suốt. Ánh trăng sáng chiếu sáng toàn bộ không gian.
Trên chiếc ghế mềm ngắm sao ở giữa, Ran đang nằm ở đó.
Mái tóc đen dài của cô gái xõa ra một cách lộn xộn, khuôn mặt trắng nõn của cô trông mơ màng vì buồn ngủ.
Cô khoác một chiếc áo khoác, trên cổ lộ ra một viên đá quý màu đỏ như máu trên làn da trắng như tuyết của cô khiến viên đá quý trông càng đỏ hơn.
Cô đang mặc một bộ váy thường ngày màu sáng, có vài sợi lụa mềm quấn quanh người.
Rõ ràng tối qua được đưa đến đây, nghĩ rằng Ran có thể đã ngủ ở đây cả ngày, có lẽ do tác dụng của thuốc mê, hắn đột nhiên cảm thấy mới vừa rồi dễ dàng buông tha tiểu phi tặc thật là có chút đáng tiếc, lẽ ra hắn phải cho tên đó một viên.
Cô gái ngủ yên bình dường như đang có một giấc mơ đẹp.
Gin vòng một tay ra sau cổ cô, tay còn lại luồn qua đầu gối, nhẹ nhàng đem cô bế lên.
Thân hình Ran tinh tế thon dài, tỷ lệ phập phồng quyến rũ, nhưng là tỉ lệ mỡ trên cơ thể rất thấp, cho nên thể trọng không nhẹ như vẻ bề ngoài, nhưng với hắn mà nói, bế cô lên vẫn dễ dàng như trở bàn tay.
Bây giờ cô ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay hắn, khuôn mặt mềm mại dựa vào ngực hắn, sát ý và cơn thịnh nộ bị đè nén mấy ngày qua đã tan thành mây khói, tan đi một cách quỷ dị.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi nhếch lên, ngực phập phồng theo hô hấp, hắn gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào ngực mình.
Một loại khát vọng khác đang chậm rãi từ đáy lòng vươn răng nanh ra, bắt đầu rít gào.
Lại một lần, tựa hồ những dục vọng đạm bạc của hắn, khi đối mặt với cô luôn dễ dàng dâng trào dữ dội.
Hắn tưởng nghĩ muốn phá hủy sự trong sáng của cô, lại nhịn không được mà một lần lại một lần mà kiệt lực khắc chế chính mình, trái với bản chất mà ra tay bảo hộ cô.
Đối với một người như hắn, loại cảm tình này là cực kỳ nguy hiểm.
Dường như có một phép thuật giống như lời nguyền trong cơ thể Mori Ran. Cô ấy là một loại thuốc độc chỉ có tác dụng với hắn.
Lúc này Ran không có khả năng tự vệ, đôi mắt bình tĩnh nhắm lại, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, cô không biết gì về tâm tư đáng sợ của người đàn ông bên cạnh, không biết gì cả thật như không tiếng động dụ dỗ người đang ôm mình.
"Mori Ran..."
Gin giống như bị mê hoặc, chậm rãi cúi đầu xuống.
Ngay lúc hắn chuẩn bị chạm vào nơi khiến trái tim mình rung động, hắn dư quang quét thấy một cái chấm đỏ đang chậm rãi hướng về phía hắn.
Lính bắn tỉa!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro