Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Những ngày đi học luôn là hết sức phong phú, bất tri bất giác, trước khi Ran kịp nhận ra thì tất cả những bông hoa anh đào ngoài cửa sổ đều đã rụng rồi.

Sau khi vào đại học, các khóa học dành cho sinh viên năm nhất có rất nhiều kiến thức lý thuyết, Ran có rất nhiều khóa học để lựa chọn, rất nhiều khóa học lẽ ra phải học từng bước lại chất đống trước mặt cô.

Cho dù thông tuệ chăm chỉ Ran học bá cũng có chút lực bất tòng tâm, không thể không lấy ra hoàn toàn nỗ lực.

Ran mỗi ngày đều di chuyển giữa các lớp học, thư viện và chung cư.

Khi về nhà vào cuối tuần, cũng là dành thời gian dọn dẹp và bắt đầu học bài.

Ran từ khôi phục việc đi học về sau liền không có đi ra ngoài chơi qua, bất tri bất giác bạn trẻ Conan bắt đầu phàn nàn rằng Ran là một người ham mê học tập và không quan tâm đến gia đình.

Sau khi nghe những lời nửa nũng nửa là oán trách của hắn, Ran học bá cảm thấy tâm lý mệt mỏi bấy lâu nay đã biến mất.

Trong lúc nhất thời, không nhịn được mà kéo Conan vào lòng ôm, không ngừng cọ má vào cái đầu nhỏ của cậu bé.

Conan đá chân vùng vẫy, mặt đỏ bừng.

Nhìn thấy Conan ngượng ngùng như vậy, Ran tâm lý thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trong hai năm qua, Conan rõ ràng đã cao lên một chút. Xem phim kinh dị thời điểm đã không thể đem hắn coi như gối ôm mà ôm vào trong ngực được nữa, hai người mạc danh cũng có một ít xa lạ ngăn cách.

Ran từng cho rằng Conan đã đến tuổi hiểu được tình yêu và hiểu được nam nữ khoảng cách.

Nhưng vấn đề là hắn không những chưa từng có bạn gái, cảm xúc cũng càng ngày áp lực, đôi khi ánh mắt sâu thẳm đến mức chẳng giống trẻ con chút nào!

Cũng không biết tuổi này hài tử không lo ăn không lo uống, mỗi ngày đều ở sầu lo cái gì.

Có nhiều lúc Ran muốn ra tay, trực tiếp kéo đi đưa tới bác sĩ tâm lý nhìn một cái xem liệu cậu có bị rối loạn tâm thần do phải xa cha mẹ lâu ngày hay không.

"Vậy tại sao chị không đưa em đến đó?"

"Bởi vì, không phải vậy..." Ran trả lời trong tiềm thức sau khi nghe câu hỏi, cô mới nói được nửa câu thì nhận ra có gì đó không đúng.

Khi cô tỉnh lại - ugh! Tiểu gia hoả! Đó chính là ánh mắt này!

Conan đặt tay lên bàn và nghiêng người về phía trước, trong mắt cậu ấy dường như có xoáy nước, khiến cho việc phân biệt trở nên khó khăn.

Ran nuốt nước bọt và lắp bắp, "Ke... Conan-kun muốn chị đưa em... đi đâu?"

"Hừ!"

Đáp lại cô là một đôi mắt lạnh căm căm hình viên đạn của đối phương cùng một tiếng hừ lạnh.

😭. Có cậu em trai quá trông minh cũng thật khổ sở.

Để làm em trai vui, Ran đã dành thời gian hoàn thành bài tập về nhà và bí mật liên lạc với cô bé Ayumi.

Với sự giúp đỡ của điệp viên Ayumi, Ran đã tập hợp được hai trợ thủ còn lại từ Đoàn thám tử trẻ và mọi người gặp nhau tại một tiệm bánh để bàn kế hoạch tác chiến.

Mọi người phải đưa được Conan thiếu niên và Haibara thiếu nữ đi chơi vào Chủ nhật tới.

Sau khi sắp xếp chiến đấu cẩn thận, bốn cái tay đặt chồng lên nhau -
"Cố lên!"

"Hai người này càng ngày càng kỳ quái!"

"Đúng vậy, chị Ran, bọn họ thật đáng sợ, càng ngày càng cáu kỉnh."

"Conan-kun thường xuyên biến mất, còn Haibara-san thì ngày càng giống mẹ em!"

Họ vội vàng phàn nàn với Ran về những phản ứng bất thường của hai thành viên trong nhóm, và người cuối cùng lên tiếng là cậu nhóc Mitsuhiko.

Ran thương hại nhìn Mitsuhiko: Mọi người đều biết cậu bé có tình cảm với Ai-chan, nhưng cậu có phải là đàn ông khi miêu tả một cô bé học lớp ba tiểu học như thế này không?" Bạn có thích những cô gái giống mẹ không, bạn có mắc hội chứng yêu mẹ không?

"Giống mẹ của cậu á? Tại sao?" Genta tò mò hỏi đứa bé.

"Có nghĩa là - Haibara-san có thể đã đến tuổi mãn kinh!" Mitsuhiko nói với vẻ mặt ngớ ngẩn.

"Phốc!!!" Ran phun ra một ngụm nước trái cây.

"A! Chị Ran!!"

"Xin lỗi, xin lỗi..."
...
Sau khi chốt thời gian, Ran đặt sáu vé công viên giải trí vào Chủ nhật tuần sau và kế hoạch chiến đấu đã thống nhất.

Ran bí mật gửi tin nhắn cho Mitsuhiko trên điện thoại di động dưới gầm bàn, yêu cầu cậu bé ở lại sau khi mọi người đã về hết.

Vẻ mặt của Mitsuhiko không thay đổi khi xem tin nhắn một lúc, cậu bé giả vờ như có chuyện gì đó ở nhà nên mọi người ngừng trò chuyện và giải tán.

Đối mặt với sự lo lắng chân thành của Ayumi, Mitsuhiko càng thành khẩn đáp lại:"Không cần vì tớ mà lo lắng, tớ như thế nào có thể có phiền toái khiến Ayumi lo lắng."

Sau đó, sánh bước cùng cô bé Ayumi rời đi, năm phút sau, cậu bé quay lại bằng cửa sau.

Ran ngoài mặt bất động thần sắc, nhưng trong lòng âm thầm bội phục..

Chàng trai trẻ này có tiền đồ a. Này EQ cao hơn rất nhiều so với Shinichi hồi đó.

"Chị Ran, chị có chuyện gì muốn nói riêng với em không?" Mitsuhiko lại ngồi xuống, đi thẳng vào chủ đề, trên mặt tràn đầy bí mật hành động kích động.

E Hèm, Ran hắng giọng và nghiêng người về phía trước.

"Mitsuhiko-kun, có cô bé nào mà Conan thích mà em ấy không thể theo đuổi không?" Cô thần bí hỏi.

"Đây chính là chị Ran muốn hỏi..." Học sinh tiểu học rất thất vọng.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Đã đến lúc các em gặp phải loại rắc rối này ~"

"Người khác thì em không biết, nhưng Conan có lẽ sẽ không như vậy." Mitsuhiko có chút chán nản nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì..."

Sau khi Mitsuhiko rời đi, Ran vẫn đang sắp xếp lời nói của mình.

Vậy là Genta thích Ayumi, Ayumi thích Conan, Mitsuhiko thích Ai-chan, nhưng cậu bé nghĩ Ayumi cũng rất dễ thương, nhưng Ai-chan và Ayumi đều thích Conan.

Conan khả năng bắt cá hai tay, gần nhất ở cùng Ai-chan vì cái này sự tình sinh khí, Ai-chan bởi vậy còn giận chó đánh mèo người theo đuổi Mitsuhiko, Mitsuhiko vì làm Ai-chan cao hứng cổ vũ Genta theo đuổi Ayumi, Ayumi không biết như thế nào đã biết nghĩ lầm Mitsuhiko thích mình, Mitsuhiko vừa không muốn cho Ai-chan hiểu lầm lại không nghĩ chọc Ayumi sinh khí......

Cái gì lung tung rối loạn!

Mitsuhiko-kun! Mỗi ngày cùng mẹ xem gì trên TV vậy? Làm sao một đứa trẻ như vậy có thể tạo ra một kịch bản lớn như vậy chỉ bằng cách nắm tay nhau?

Đây có được coi là ngũ giác tình yêu không?

Cuối cùng, Mitsuhiko nói cậu bé nghi ngờ nhất là Conan bắt cá hai tay đối tượng có khả năng không phải Ayumi mà là Megumi Ito của Lớp C, bởi vì cậu bé từng nhìn thấy Conan lấy ra hai chiếc điện thoại di động giống hệt nhau và sử dụng. Dùng một cái cấp Haibara đồng học nói chuyện điện thoại, dùng một cái khác cùng người khác nhắn tin, biểu tình còn phi thường "sexy".

Ito Megumi

...ai?

Hơn nữa hai cái điện thoại, mọi người đều không phải đèn cạn dầu a.

Ran xoa cằm, có lẽ chỉ có Genta-kun mới là học sinh lớp ba tiểu học chân chính a.

Ran trong lòng cảm thấy có lỗi với Genta-kun. Có hai người bạn rất xuất sắc trong trí tuệ. Còn cậu bé chỉ nghĩ đến cơm lươn mỗi ngày, có thể sẽ khốn khổ nếu sau này có thể phải cạnh tranh với họ.

Ran không thể hiểu được những vấn đề cảm xúc khó hiểu của học sinh tiểu học trong một thời gian dài nên cô đành bỏ cuộc và chỉ ra câu thoại tình cảm của Conan -

Ayumi/Ai-chan/Ito Megumi → Conan → Ai-chan / Ayumi? Ito Megumi?

Tình địch: Mitsuhiko, Genta.

Conan-kun, quả thực áp lực là có nguyên nhân.
-----------------------------------------------

Ran, đã thu dọn suy nghĩ và về nhà, cô sẽ quan sát Conan trước khi chuẩn bị ra ngoài chơi vào Chủ nhật tới.

Trong nhà có cái không bớt lo đệ đệ, đại tỷ ta thật đúng là rầu thúi ruột.

Đại tỷ...

Nói mới nhớ, sau lần đó Kaspar tiên sinh chưa bao giờ đến đây nữa.

Julian tiên sinh dạo này hay đi sớm về trễ, nếu không phải lần nào hắn cũng ném dép lê khắp nơi, Ran sẽ không biết hắn đã trở về qua .

Đã từng có một lần, Ran thấy bữa tối rất ngon nên lấy ra một ít bỏ vào tủ lạnh để hôm sau hâm nóng cho bữa sáng.

Ngày hôm sau, cô mở tủ lạnh ra phát hiện thức ăn cô để hôm qua đã biến mất.

Chẳng lẽ Julian tiên sinh nghĩ đây là bữa ăn cô đặc biệt để lại cho hắn? Đây thực sự là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.

Nhưng cái bát đã đi đâu?

Sau khi lặp lại việc này vài lần, Ran để lại một tờ giấy dính trong bếp - Julian tiên sinh, nếu anh thực sự không thích rửa bát, anh có thể bỏ bát vào bồn rửa, ta sẽ rửa vào ngày hôm sau. Nếu cứ vứt đi như thế này thì mọi người sẽ không còn bộ đồ ăn nào để ăn.

Hôm nay chỉ có thể dùng đĩa để thay bát cơm!
Ran ký tên.

Ran tức giận phát hiện chiếc đĩa vẫn biến mất và lập tức quyết định bắt tên ăn vụng.

Không ngờ tối hôm đó, sau giờ tan học trở về căn hộ, cô bàng hoàng phát hiện trên bàn ăn có hai thùng giấy.

Ran đang đoán xem đó là đồ vật của ai thì cô tìm thấy một mảnh giấy dưới chiếc hộp nhỏ có viết hai chữ lớn - Cầm lấy!

Julian tiên sinh quả nhiên là có khí phách của một ông chủ lớn. Ran đặt cược 5 yên đây là đang kêu cô lấy.

Khi mở ra, Ran thấy chiếc hộp nhỏ chứa đầy đủ bộ đồ ăn và bát đĩa. Chiếc hộp lớn đựng một chiếc máy rửa chén cao cấp.

...Người đàn ông này thật sự là đại lão, bá đạo tổng tài trong truyền thuyết.

Ran xếp đồ vào máy rửa chén và nấu xong bữa tối, để lại một phần bữa ăn cho hắn bằng bộ đồ ăn mà hắn mua.

Ngày hôm sau, cơm quả nhiên biến mất, còn bộ đồ thì nằm trong máy rửa chén, sáng bóng.

Từ đó, hai người liền có loại hiểu biết ngầm, Ran chịu trách nhiệm nấu nướng còn Julian chịu trách nhiệm ăn uống.

Nế hắn không về, Ran sẽ hâm nóng thức ăn để hôm sau tự mình ăn.

Sau một lần sử dụng chiếc máy rửa bát cao cấp này, Ran đã ngay lập tức bị chinh phục cả về thể chất lẫn tinh thần.

Chỉ cần đặt bộ đồ ăn vào sau bữa ăn, nó sẽ tự động khử trùng và khô sau khi rửa sạch.

Ran, người luôn bị công việc nhà chi phối, ngay lập tức nhận ra ý nghĩa sâu sắc của thông điệp trên trang tựa sách giáo khoa khoa học tiểu học: Khoa học kỹ thuật giải phóng nhân loại!

Sự nghèo đói đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi.

Julian tiên sinh, xin ngài vạn lần đừng từ bỏ sự bá đạo tổng tài này!

Hôm nay Ran tan học rất sớm, khoá học ban đầu của cô được dời sang tuần sau.

Cô quyết định nấu một bữa ăn thịnh soạn để chiêu đãi bản thân.

Khi đi đến siêu thị thì có đợt giảm giá, vận khí của Ran luôn tốt cướp được một miếng cá có vẻ rất được ưa chuộng và mua một ít rau tươi theo mùa.

Hay ya! Tối nay sẽ làm món - Bít tết cá chanh và súp rau tươi!

Kết cấu của loại cá cô không biết tên này rất chắc không béo chút nào, rất lý tưởng để làm món cá bít tết.

Chỉ là nó hơi lớn.

"Nếu Julian tiên sinh về sớm, chúng ta vẫn có thể cùng ăn được bữa cơm này."

Món cá này làm xong rất nhanh nguội, nếu cho vào tủ lạnh sẽ bị cứng, hâm nóng lại cũng không còn tươi, cho nên Ran không có ý định để riêng cho Julian tiên sinh.

Không nghĩ tới ngay sau khi cô làm nóng nồi, hắn đã trở về.

Người này... chẳng lẽ trong nhà mình đã cài đặt máy nghe trộm?

Tại sao lần nào nó cũng xảy ra trùng hợp như vậy? Ran không khỏi nói thầm.

Julian liếc nhìn Ran đang bận rộn trong bếp, không nói gì rồi trở về phòng với vẻ cao quý lạnh lùng.

Ran không ôm hy hy vọng sếp lớn tổng tài sẽ là trợ thủ của mình.

Cẩn thận chiên tốt cá đã ướp trong khi súp sôi trong nồi hầm, mùi thơm càng lúc càng đậm đà.

Ran nuốt nước bọt, đặt miếng cá chiên ra đĩa rồi rưới nước sốt đã chuẩn bị sẵn lên trên.

Sau khi bưng bát đĩa đã chuẩn bị sẵn ra khỏi bếp, Ran nhận thấy Julian đã thay quần áo rồi đi ra, đang thoải mái tựa lưng vào ghế sofa đọc báo.

Ôi chà - đúng là bộ dáng của ông chủ lớn đang chờ đồ ăn!

Hôm nay hắn không mặc bộ quần áo toàn màu đen, thay vào đó hắn mặc một chiếc áo vest dệt kim màu xám bên ngoài áo sơ mi đen. Đôi chân dài buông thõng, mái tóc vàng nhạt được buộc gọn gàng ra phía sau. .

Tạo hình biến đổi, cả người khí chất đều thay đổi rất nhiều - Julian tiên sinh vẫn có nét giản dị và hiền lành như vậy.

Người đàn ông bị quan sát lén lút không thay đổi tư thế khi đọc báo mà liếc mắt nhìn sang, tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn.
......!

Người không làm gì khác ngoài chờ ăn mà tính tình còn kém như vậy, Ran quay vào bếp tiếp tục lải nhải.

Bất quá mấy ngày không gặp, tóc của hắn vẫn là như vậy phiêu dật soái khí.

Ran thật sự muốn hỏi Julian tiên sinh hắn dùng dầu gội của hãng nào.

Rất nhiều lần đều thiếu chút nữa hỏi ra miệng, nhưng linh cảm mà cô luôn tự hào hét lên bảo cô hãy im miệng nếu không muốn chết.

"Cảm giác mà hỏi thì sẽ có hậu quả rất xấu."

"Hỏi cái gì?"

"Dầu gội của Julian tiên sinh... à!"

Ran cứng đờ cổ cùm cụp cùm cụp chuyển qua đi, người này không biết khi nào đi đến phía sau lưng cô, tiếng bước chân hoàn toàn bị tiếng ùng ục ùng ục trong nồi hầm che lấp.

Hắn dựa vào khung cửa với tư thế tiêu soái, khoanh tay nhìn cô.

Trong căn bếp tràn ngập sát khí, Ran cảm thấy cái tính tình đột nhiên đáp lời người...thật sự khó chịu quá đi.

Conan cũng vậy, Julian tiên sinh cũng vậy! !

----------------------------

Ran sau khi ăn no bụng, ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, lười biếng đọc tạp chí câu được câu không nói chuyện. Julian tiếp tục đọc báo, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn nhưng chưa bao giờ trả lời chủ đề nhàm chán của Ran.

Ran hoàn toàn không để ý đến sự thờ ơ của đối phương, sau bữa tối là dễ chịu nhất và không cần phải rửa bát.

"Nói mới nhớ, món cá tối nay rất ngon, cũng không biết đó là loại cá gì."

"..." Sự chú ý của Julian cuối cùng cũng rời khỏi tờ báo, hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng bày tỏ sự quan tâm đối với người thiểu năng trí tuệ.

"Ta cướp được cá này từ trong thiên quân vạn mã! Là cá rất đắt tiền! Nhãn bị xé xuống làm sao mà ta biết được a!" Ran xấu hổ tức giận trả lời.

"Cá mập." Julian lạnh lùng thu hồi ánh mắt, một lần nữa cầm tờ báo lên.

"Ơ?" Ran ngồi thẳng dậy, "...tiên sinh nói cái gì cơ?"

Đối phương còn không thèm nhìn cô, Ran đột nhiên ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra với vẻ mặt vui vẻ – nhìn hành động của cô như vậy, tĩnh mạch ở trán của Julian giật giật lên, hắn đột nhiên đứng dậy  quay trở lại phòng.

"Kazuha?! Nói cho cậu biết hôm nay tớ đã ăn cá mập..."

Người phụ nữ phía sau đang hăng say thực hiện một cuộc điện thoại có thể kéo dài hai tiếng đồng hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro