Chương 57
Giọng nói quen thuộc mà xa lạ này khiến trong lòng Ran chấn động, sống lưng cứng đờ, cô không dám quay đầu lại, chỉ cố gắng nhận biết hơi thở quen thuộc đến mức giống như một bộ phận của cơ thể mình, nhưng cô không thể. Cô không chắc đó có phải là trí tưởng tượng của cô ấy không.
Cô chưa kịp quay người lại, Kazuha đã che môi kêu lên, gọi tên người đó.
"Kudo-kun?"
Kazuha thúc cùi chỏ vào Hattori, không dám tin tưởng quay về phía hắn để xác nhận rằng liệu mình có nhìn nhầm hay không.
Lúc này, Hattori không còn tinh thần để đáp lại cô. Hắn dùng ánh mắt trừng trừng nhìn Conan rồi nhìn Kudo.
Mà Kudo đang đứng đối diện với Igarashi, hai chàng trai có ngoại hình xuất sắc chắc chắn sẽ khó tránh khỏi sự chú ý của người khác.
"Đây là Kudo Shinichi sao?"
Kitagawa Sakura đột nhiên lấy lại tinh thần, kéo mạnh Tsuna, lôi kéo hắn kích động lại cẩn thận mà đánh giá vị trúc mã "thám tử lừng danh" của Ran.
Tsuna rất không vui khi bị cô lôi kéo, càng không vui khi cô lại quá quan tâm đến người đàn ông khác. Hắn nheo mắt nhìn hai người đang đối chọi gay gắt trước mặt mình.
Igarashi từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của một người thừa kế, từ trước đến nay khí chất luôn xuất chúng, nhưng người đàn ông đang nhìn hắn cũng không hề thua kém, thậm chí còn không bị ảnh hưởng bởi khí thế xung quanh của hắn.
Kudo Shinichi đút tay vào túi, nửa dựa vào cột đá cẩm thạch, cũng nhướn mày đánh giá hắn.
Khóe môi luôn nở nụ cười trang nhã của Igarashi không biết từ khi nào đã hạ xuống, nhưng Kudo Shinichi lại nở một nụ cười có chút tà khí, thanh sắc trên mặt trăng đầy không chút để ý, đôi mắt lại lộ ra nghiêm túc.
Shinichi chậm rãi mở miệng. Mặc dù ánh mắt vẫn dán chặt vào Igarashi lại vẫn tiếp tục những gì vừa nói với Ran ở bên cạnh.
" Không sai đi, Ran?"
Hắn chậm rãi quay lại nhìn cô. Giọng nói giỡn của hắn thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa hai người. Chỉ là hắn lại nhìn thấy con ngươi ẩn nhẫn, cùng vành mắt phiếm hồng liền ngẩn người, không khỏi đứng thẳng thân mình.
"Ran..."
Igarashi nhìn thấy vậy, trong mắt lóe lên, hắn không cùng vị này đối trọi gay gắt nữa, hắn lùi lại một bước, lại nở nụ cười như thường ngày, vẫn là nam nhân ôn hòa.
"Ran tiểu thư, chúng ta là bạn bè, và việc theo đuổi là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai."
Igarashi nhướng mày, ra hiệu cho các công tử tiểu thư gia đình quý tộc đang chào đón hắn ở đằng kia, "Tôi xin lỗi. Nhân tiện, Ran từ nay cũng có thể gọi tôi là Kurosawa."
Nói xong, hắn khẽ cúi đầu và thực hiện nghi thức cung đình tiêu chuẩn với Ran, gật đầu với mọi người rồi rời đi.
Những người bên cạnh đã ăn hết dưa, chưa kịp nhìn rõ tình hình thì một bên đột nhiên rút lui. Nói chung, cảnh này nên coi là Igarashi nhượng bộ, Kudo Shinichi rõ ràng chiếm ưu thế.
Chỉ có Sakura nhỏ giọng thì thầm vào tai Tsuna, "Igarashi này quả thực là một cao thủ, khi tình thế không ổn, anh ta sẽ rút lui ngay lập tức. Bằng cách này, anh ta sẽ không phải mạo hiểm bị từ chối mà còn giữ được hảo cảm. Ran cũng không thể từ chối."
Tsuna không bình luận gì, hắn giơ tay đẩy kính lên, không thể biết đang nghĩ gì.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được "Kudo Shinichi" có sức ảnh hưởng lớn như thế nào đến Mori Ran.
Ít nhất quen biết hơn nửa năm Sakura chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Ran như thế này - khiếp sợ, ngẩn ngơ, không dám tin tưởng lại vạn phần kinh hỉ, một cảm xúc đan xen vô cùng phức tạp, nhưng cô chỉ đứng đó, không dám tiến lên.
"Shinichi?"
"Là tớ..."
Một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt Shinichi, nhưng một chút áy náy thoáng qua trong mắt hắn.
Ran đang bị sốc nên không kịp để ý đến vẻ áy náy thoáng qua trong mắt hắn, càng không để ý đến Conan và bác tiến sĩ bên cạnh đều có vẻ mặt kinh hãi.
Lúc này Conan đầy mặt suy sụp - *** Kaito Kid, ngươi lại đến à? ! !
Bầu không khí xung quanh Kudo và Ran rất tinh tế.
Mọi người im lặng giữ khoảng cách để cho hai người có không gian riêng.
Conan là người duy nhất kiên trì tiến về phía trước địch ý của cậu bé rất rõ ràng, thái độ của cậu hoàn toàn bất đồng với thái độ thường ngày của cậu đối với Shinichi.
"Này, Heiji, cậu đi đưa Conan đi. Tại sao sự thông minh thường ngày của cậu ấy lại biến mất như vậy?"
Nhìn thấy Conan dầu muối không ăn, đối với các loại dấu hiệu rõ ràng cùng ẩn ý đều làm lơ không thấy, vẻ mặt thiếu ánh mắt của cậu làm người giận sôi.
Kazuha lo lắng nắm lấy Hattori thì thầm chỉ dẫn, ra lệnh cho hắn cất chiếc bóng đèn nhỏ này đi. Ran chậm như vậy, đuổi Conan đi chắc chắn không thể, nhưng chính là vất vả lắm Ran cuối cùng mới gặp được Shinichi!
"Hahaha, cậu đang nói cái gì vậy? Thằng bé cũng rất vui khi được gặp Kudo. Dù sao thì họ cũng là họ hàng mà, được chứ?"
Hattori đầu to như cái thùng chỉ có thể ngắt lời với một nụ cười ngốc nghếch, giả vờ không hiểu ý tứ của Kazuha.
Làm ơn đi, tên Kaito Kid này chắc chắn vì Kudo không dám nói gì nên mới vênh váo vào nhà, hắn ta còn đã trêu chọc Ran rồi, hắn có thể kéo anh em của mình đi sao?
Vạn nhất nếu thực sự có chuyện gì xảy ra trong "không gian riêng tư" ấy, thì cho dù hắn có tự sát cũng không đủ đền tội.
Hơn nữa, ánh mắt Kudo rõ ràng đang phát cho hắn tìm một cái cớ để kéo Kid đi, hắn bị kẹt ở giữa thực khó xử a.
Bất quá nói đi nói lại, Hattori cũng không thể chỉ ngồi yên bỏ qua một tên đạo tặc mà không nhìn đến được.
"Kai, không phải, Kudo, chúng ta đã lâu không gặp, nói một chút chủ đề huynh đệ đi?"
Hattori không thể chịu nổi ánh mắt hình viên đạn của Kudo thật, đành bất đắc dĩ bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của Kazuha, vòng tay qua cổ Kudo giả, vẻ mặt thể hiện là anh em tốt, cố gắng dồn anh ta vào một góc để giải quyết.
Sera Masumi lúc này cũng phản ứng lại gật đầu nhiệt tình, công bố có rất nhiều vụ án muốn chia sẻ với Kudo. Chọn ngày không bằng gặp mặt có thể cùng nhau thảo luận.
"Ran, cậu không phiền chứ?"
Masumi Sera quay lại với nụ cười rạng rỡ với Ran, khoe một chiếc răng hổ dễ thương. "Kudo", người bị hai người họ cuốn lấy, trông có vẻ u ám, liều mạng lắc đầu để chứng tỏ rằng mình quan tâm.
Hattori mỉm cười đè lại đầu của hắn, người ngoài hoàn toàn không nhìn ra được hắn dùng bao nhiêu sức lực, Conan ở một bên cũng hồn nhiên kéo tay áo.
Kỳ thật Ran và Kazuha đối với tình huống kỳ lạ trước mắt đều rất ngây thơ, nhưng bữa tiệc đã đến giai đoạn trang trọng, cho dù có bị ám ảnh bởi vụ án đến đâu, họ cũng không thể bỏ đi lúc này.
"Tớ thì không liên quan gì, nhưng bây giờ tiệc đính hôn đã bắt đầu, rời đi không tốt lắm đâu?"
Ở giữa sân khấu, bà Suzuki đã ra hiệu cho Sonoko và Kyogoku bước vào. Mọi người đều háo hức chờ đợi cặp đôi mới cưới. Phần quan trọng nhất của tiệc cưới từ từ diễn ra, mọi người đều lịch sự giữ im lặng và chờ đợi. Cứ như vậy những người trò chuyện lôi lôi kéo kéo ở bên này trông có vẻ hơi lạc lõng vào lúc này. Ngay cả ôn hòa như Ran trước mắt cũng cảm thấy không được tự nhiên.
"Nhưng anh ta..."
"Suỵt!"
Một vài đứa trẻ quay lại giơ ngón tay lên để ngắt lời bọn họ. Dưới ánh mắt trách móc của Genta Mitsuhiko và những người khác, Conan tạm thời không còn cách nào khác chỉ có thể nắm chặt lấy tay áo Shinichi không chịu buông ra.
Hắn cùng Haibara Ai trao đổi ánh mắt. Haibara Ai gật đầu rồi quay người đi đến khu ăn uống để tìm bác tiến sĩ đã lẻn đi ăn bít tết trong lúc hỗn loạn.
Ayumi bước tới chỗ Conan thấy cậu vẫn đang ôm Shinichi, tỏ ra không đồng tình.
"Chị Sonoko sắp xuất hiện. Anh Shinichi chắc chắn sẽ muốn xem. Họ lớn lên cùng nhau, phải không?" "
"Đúng vậy, chúng ta sẽ nói về vụ án sau."
"Kudo" thực tự nhiên mà thoát khỏi ràng buộc của hai cánh tay, sửa sang lại cổ áo tư thế bình tĩnh.
Khi không có ai chú ý, hắn cho Conan một cái ánh mắt đắc ý thích thú: Thám tử, chẳng lẽ ta không nghĩ tới điều này sao? Bữa tối hôm nay có sự kết nối với nhau trước khi ta nhìn thấy viên đá quý, cậu chắc chắn sẽ không có cơ hội.
Conan tức đến mức ngứa răng, càng tức giận hơn vì tên trộm đã bước tới đứng cạnh Ran một cách rất tự nhiên, với vẻ mặt kiêu ngạo.
"Heiji, cậu uống nhầm thuốc à. Bảo cậu đưa Conan đi, cậu lại ôm Kudo mạnh như vậy? Cậu thực sự không có mắt nhìn gì cả!"
Kazuha, người không hề biết gì, hạ giọng nói một cách dữ dội, cô thực sự sốc và tức giận trước EQ thấp kém của thanh mai trúc mã của mình.
Hattori chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngốc nghếch cười gượng, liếc nhìn Kazuha vẫn đang tức giận, cảm thấy sâu sắc vô tri mới là ý nghĩa thực sự của hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro