Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56

Ran đang mặc một chiếc váy dài với thiết kế đơn giản và thanh lịch mà Eri Kisaki đã giúp lựa chọn trước đó.

Phần thân trên có thiết kế cổ chéo màu đen, viền gạc màu xám bạc tỏa sáng dưới ánh đèn.
"Mori, hôm nay cô thật xinh đẹp."

Ran quay người lại, người khen ngợi là hội trưởng Igarashi. Hắn mặc một bộ lễ phục thẳng kiểu quân đội, mái tóc nâu nhạt hơi xoăn, một đôi mắt sáng lấp lánh ánh dịu dàng, chiếc mũi thẳng đôi môi mỏng, tuấn tú trang nhã.
"Cảm ơn, Igarashi-kun."

Ran nhanh chóng cúi đầu cảm ơn. Tiếp đó Igarashi-kun đã bày tỏ hỏi thăm tình hình của cô. Dù chuyện chưa được giải quyết đến khi được giải quyết bởi vì gặp phải bị thương phải nghỉ, Igarashi vẫn hoàn thành trách nhiệm của mình với tư cách là hội trưởng. Ở thời điểm khi cô nằm viện hắn cũng đến thăm, Ran trong lòng cảm kích hắn.

Hai người trò chuyện một lúc, dần dần nói về trường học và sở thích. Igarashi là người hiểu biết, lịch sự. Trò chuyện với hắn vừa không nhàm chán cũng rất thú vị.

Lúc này, Kitagawa Sakura cũng tìm thấy Kurosawa, Tsuna và những người khác rồi kéo Tsuna tới.

Tất nhiên, Kitagawa cũng thay quần áo, mặc một bộ sườn xám được thiết kế riêng theo phong cách Trung Quốc, đứng cạnh Tsuna có khí chất lạnh lùng trông khá quyến rũ.

Cả Kurosawa và Tsuna đều mặc lễ phục thẳng tắp, một xám một trắng, khí chất nổi bật. Mọi người đều học cùng trường và quen nhau thường xuyên. Gặp gỡ người quen trong môi trường này tự nhiên càng thêm thân thiết, trò chuyện vui vẻ.

"Chị Ran, mọi người đang gọi chị!"

Tay của Ran đột nhiên bị kéo, khi cô cúi đầu xuống, nhìn thấy bé Conan đang ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nói ngây thơ, thật sự đáng yêu.

Cậu bé nắm tay Ran chỉ về phía đám đông phía sau. Ran nhìn theo hướng cậu chỉ nhìn thấy Kazuha đang vẫy tay với cô và Hattori cùng những người khác với vẻ mặt kỳ lạ.

"Thật xin lỗi, hình như bạn tôi đang gọi, tôi qua trước một chút."

Nhìn thấy Kazuha vẫy tay với cô ở đằng kia, Ran hướng những người khác ở đây giải thích ngắn gọn rồi xách váy đi tới.

Kazuha vốn đã xinh xắn, dễ thương nay càng trẻ trung, xinh đẹp hơn trong chiếc váy xếp ly trễ vai màu ngọc trai.

Hattori Heiji vẫn mặc đồ đen nhưng đã thay đổi từ bộ đồng phục trung học hồi đó sang bộ đồ trưởng thành.

Ran thuận tay mang đồ ăn nhẹ cùng đồ uống đến cho đội thám tử thiếu niên.

Bên này Hattori Heiji không được tự nhiên mà điều chỉnh cổ áo, một lúc lâu nó càng ngày càng lỏng lẻo. Kazuha thở dài rồi đưa tay nắn thẳng lại cho hắn. Chàng trai da ngăm đen vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy những lọn tóc xoăn đáng yêu trên đầu cô gái, Kazuha khẽ cau mày, cẩn thận giúp hắn cài lại nút cổ áo.

Mặt Hattori đột nhiên nóng bừng.
"A! Anh Heiji, anh đỏ mặt rồi!"

Conan ở một bên chỉ vào mặt Hattori, nói bằng giọng trẻ con, như thể nhìn thấy điều gì kỳ lạ, nhưng đôi mắt nheo lại đầy trêu chọc.

Ran và mấy đứa trẻ nghe được tin này, nhìn ngang qua khuôn mặt đen tối của Hattori thực sự đỏ bừng, khiến mọi người bàn tán xôn xao.

Trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, thiếu niên da đen vùng thoát khỏi tay Kazuha, không chịu thừa nhận mình đang đỏ mặt.

Kazuha chưa kịp tức giận khi bị đẩy đi một cách thô lỗ, đã nhìn thấy vẻ ngượng ngùng không kịp che giấu trên mặt của hắn, trong giây lát mặt cũng đỏ bừng theo.

Hai người ngượng ngùng quay lưng lại, nhất thời không nói nên lời. Không khí một lần nữa ái muội cực kỳ.
"Tch!"

Conan mạc danh có chút không vui, vốn dĩ hắn tìm cơ hội trêu chọc Hattori thanh toán "Hận thù cũ" luôn trêu chọc hắn, còn chưa kịp trải nghiệm thú vui trả thù, bỗng nhiên đã bị ăn một đống cẩu lương.

Hắn liếc nhìn Ran đang mỉm cười. Trong mắt cô hiện lên tia ngưỡng mộ cùng mất mát, không thoát khỏi sự quan sát nhạy bén của vị thám tử vĩ đại, trái tim Conan như đông cứng lại.

"Chị Ran, hôm nay thật xinh đẹp."

Hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt của cô như vậy nên tiến lên hai bước, nắm tay cô, rất nghiêm túc khen ngợi.

Tâm tư Ran bị cắt ngang như vậy, vẻ mặt mất mát vừa rồi tiêu tán, cô mỉm cười cảm ơn quý ông nhỏ bé này.

"Này ~ Ran, những gì em trai này nói giống hệt những gì Kurosawa vừa nói ~"

Kitagawa Sakura đã dẫn vài người từ Đại học đến, tình cờ nghe thấy cậu bé đẹp trai này đang khen ngợi Ran với vẻ mặt ngưỡng mộ, không thể không cười trêu chọc trước những người theo đuổi Ran có ở mọi lứa tuổi.

"Tiểu quỷ, em định truy đuổi Ran của chúng ta sao? Vậy thì em phải xếp hàng!"

"Vậy ta là người đầu tiên nói lời này với tiểu thư Mori "
Kurosawa người luôn tỏ ra lịch sự thành thục, đột nhiên nói, một nữa trêu đùa một nửa nghiêm túc.

Những lời nói có phần trẻ con của hắn đã khiến nhiều người quen biết hắn phải ngạc nhiên.

Bản thân hắn lại không hề quan tâm đến những ánh nhìn xung quanh, thậm chí còn khá bình tĩnh ngay cả khi nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ trong mắt Conan.
"Cho nên, ta xếp hàng ở phía trước"
"..."

Đôi mắt Kurosawa lóe lên, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng, Ran thấy da đầu tê dại, vội vàng giới thiệu với mọi người.

Tsuna và Kitagawa Sakura đã từng gặp mọi người trước đây, người lạ duy nhất là Kurosawa, thực ra mọi người đã nghe nói đến ngay từ đêm lễ hội Bekai. Bây giờ cuối cùng họ cũng nhìn thấy người này, phát giác người này thật sự anh tuấn tiêu sái.

Ran vốn dĩ lo lắng loại tình huống này dù sao đều là người tứ phương không quen biết nhau, nếu như cùng lúc gặp mặt, khó tránh khỏi nhất thời không biết nên nói lời gì.

Không ngờ Kurosawa lại không bị ảnh hưởng gì cả, có lẽ hắn đã quen với việc nhìn thấy đủ loại cảnh tượng.

Hắn chào hỏi mọi người một cách bình tĩnh thong dong, điều này khiến mọi người sinh ra hảo cảm.

Không chỉ vậy, hắn còn kiên nhẫn một cách đáng ngạc nhiên với trẻ em, chào hỏi khá trịnh trọng.

Ngay cả Haibara Ai, người luôn thờ ơ, dường như cũng có ấn tượng tốt với Igarashi Kurosawa, điều này giúp Ran giảm bớt rất nhiều sự ngại ngùng.

Sau khi họ giới thiệu nhau xong, cũng là lúc người dẫn chương trình bước lên sân khấu.
Ran và những người khác cùng vỗ tay đều lắng nghe người trên sân khấu nói về sự kết hợp hoàn hảo giữa Suzuki và Kyogoku.

Cô bé Ayumi đợi cơ hội để nói rồi bước tới chỗ Ran nhẹ nhàng kéo váy cô, dùng một tay che miệng, như muốn nói thầm với Ran điều gì đó.

"Chị Ran, người anh trai này đang theo đuổi chị à? Còn anh Shinichi kudo thì sao?"

Cô bé một mặt có cảm giác như người anh trai Shinichi mà cô đã gặp nhiều lần là một thành viên trong gia đình nhưng anh trai to lớn đẹp trai trước mặt cũng khiến cô dao động.
"...."
Ran không nói nên lời.

Cô bé dường như đang thì thầm, giọng nói không hề nhỏ một chút nào.

Vừa dứt lời, Ran liền cảm thấy có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào sau đầu mình. Cô cười cứng ngắc, giả vờ như không cảm nhận được, đồng thời cũng dùng tay che miệng lại như đang thì thầm.
" Igarashi chỉ là bạn của chị, Shinichi..."

"Thưa tiểu tiểu thư, có phải anh trai Shinichi mà tiểu thư đang nói đến là bạn trai của Ran không?"

Ran chưa kịp nói kết quả thì Igarashi đã trực tiếp đối mặt với Ayumi, thực hiện nghi lễ hoàng gia như một hoàng tử.

Ran rất ngạc nhiên khi Igarashi đổi chức danh nhanh như vậy, sau khi nghe hết câu, cô đỏ mặt ngượng ngùng kiên quyết phủ nhận.

"Không! Tôi không phải... Bạn gái của Shinichi."

Nghe vậy, lông mày dịu dàng của Igarashi nhướng lên, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Ayumi và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó, trông rất trang nhã.

"Vậy thì tôi có thể giữ tư cách để theo đuổi Ran. Ta và Ran hiện tại là bạn bè bình thường. Điều này có được không, cô bé?"

"Nhưng... có thể đi?"

Anh đẹp trai giống như vị hoàng tử đối xử như công chúa, Ayumi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lắp bắp trả lời, chỉ là càng nói thanh âm càng nhỏ, ngập ngừng lo lắng ngẩng đầu nhìn phản ứng của Ran.

Ran bị một màn vừa rồi đánh trở tay không kịp, còn chưa kịp làm ra phản ứng.

"Xin lỗi, sợ là không được."

Một giọng nam hơi mũi đột nhiên vang lên, thanh âm đặc biệt, giọng điệu ghen tị nhưng kiên quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro