Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

Ran không còn cách nào khác đành đặt điện thoại xuống. Vì không có gì nghiêm trọng nên cô cảm thấy yên tâm. Cô cúi đầu chọn lại giỏ trái cây, chọn quả táo to nhất, đỏ nhất, đẹp nhất mà không ngẩng đầu lên, cô hỏi Julian có muốn ăn cùng không, nhưng đợi rất lâu lại không nghe thấy tiếng phản hồi.
"Này ~"

Cô vẫy quả táo, hắn cũng không hề phản ứng, tiếp tục nhìn vào màn hình tin tức không có nội dung. Phải đến khi quay lại giao diện phát thanh viên, Julian mới định thần lại. Ran đi theo xem xét nhưng không thấy có gì kỳ lạ.

"Anh đang nhìn gì vậy?"

Hắn không trả lời Ran, chỉ bỏ nĩa xuống đứng dậy, quay vào phòng không nói một lời rồi đi ra ngay với bộ đồ màu đen.

Ran vẫn đang cầm quả táo, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Julian. Tại sao người bên này cũng đột ngột phải ra ngoài.

"Julian tiên sinh, anh muốn ra ngoài sao?"

Julian nghe thấy tiếng quay lại nhìn cô, trên mặt hắn thần sắc lãnh khốc, sát ý nồng đậm trong ánh mắt chưa kịp thu liễm. Ran nhìn thấy hắn như vậy, cô cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Quả táo trong tay cô lại rơi xuống đất, lăn lộc cộc.

Trong cùng một cảnh tượng tương tự, lần trước Julian giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lần này hắn lại nhếch môi mỉm cười. Cùng với vẻ mặt phấn khích lúc này, hắn trông lạnh lùng đến khó hiểu.

Nhìn thấy cô gái đang có rúm lại một chút, ánh mắt hắn lóe lên, vẻ mặt bình tĩnh lại, hạ tay nhặt quả táo đỏ tươi lên sải bước đến bàn cà phê, lấy ra vài tờ giấy, thản nhiên lau quả táo, đưa lên môi cắn một miếng. Giọng nói trong trẻo khiến Ran nhớ đến hàm răng trắng đều đặn mà hắn vừa lộ ra, cô rụt cổ lại, cảm thấy lúc này hắn rất nguy hiểm.

"Tôi đi ra ngoài, ngoan nhé."

"Cái gì ngoan..."

Julian phớt lờ câu trả lời bất đắc dĩ của cô, hắn đặt quả táo xuống, đưa tay xoa đầu cô, sau đó ngón tay thon dài cầm lên điện thoại đi động trên bàn cà phê, bấm số rất lưu loát.

Hắn một bên quay người bỏ đi trong khi nghe điện thoại. Trước khi cửa ra vào đóng lại, Ran nghe thấy hắn đang nói gì với người ở đầu bên kia điện thoại, vì hắn cố tình hạ giọng nên cô không nghe rõ nhưng cô có thể nhận ra niềm vui khó kìm nén trong giọng nói của hắn.

"Không sai, là tên kia..."

Tên kia nghe có vẻ không hay ho chút nào.

Không hiểu sao Ran lại cảm thấy chán nản, cô nhìn đi chỗ khác, nhìn thấy quả táo đỏ lẻ loi trên bàn cà phê, cô nghĩ đến hành động xoa đầu cô vừa rồi, dừng lại một lúc lâu mới gian nan cầm lấy quả táo cắn một miếng.

"Ý Julian là để mình ăn xong phải không?"

Tình tiết nhỏ này không để lại quá nhiều dấu vết trong lòng Ran. Julian thần thần bí bí không phải chỉ một hai lần như vậy.

Điều kỳ lạ duy nhất là sau đó Conan chỉ gọi một cuộc điện thoại về nhà nói ở lại nhà bác tiến sĩ một thời gian dài.

Khi Ran trở về nhà vào cuối tuần, chỉ thấy Kogoro Mori say xỉn một mình trong văn phòng, với hộp cơm chất cao dưới chân.

"Ba!! Tại sao lại ăn cơm hộp nữa! Conan vẫn đang tuổi lớn!"

"Tiểu quỷ kia hai ngày nay vẫn luôn ở nhà tiến sĩ" Mori Kogoro không chút để ý xua xua tay "Ta một thân một mình lười ăn cơm, con về rồi thì nhanh chuẩn bị món gì ngon cho ta đi!"

Ran giật giật khóe miệng, cho dù ở nơi nào cô thực sự không thể thoát khỏi số phận của người đầu bếp.

Cô đang mong chờ bữa tiệc đính hôn ngoài vườn trong kỳ nghỉ thu, ít nhất cô có thể sống ở đó duỗi tay là cơm đến miệng trong hai hoặc ba ngày. Chỉ nghĩ thôi đã thấy cuộc sống thật tốt đẹp.

Sau khi ảo tưởng kết thúc, Ran chấp nhận số phận, xắn tay lên làm việc.

Cuối tuần ở nhà, Ran vẫn như cũ dọn dẹp nhà cửa, ôn luyện bài tập, điểm khác biệt duy nhất là hẹn với Eri Kisaki để đi mua sắm chuẩn bị váy dự tiệc sau này.

Thời gian trôi qua, Ran, người vẫn đang phàn nàn về sự thiếu chú ý của Ba, không biết chuyện gì ly kỳ đã xảy ra vào ngày cuối tuần tưởng chừng như bình thường này mà cô không hề hay biết.

Đã hai tuần trước kỳ nghỉ thu, cô mới gặp lại Conan. Kazuha chấp nhận lời mời của Sonoko đến Tokyo cùng Hattori.

Họ đã hẹn với Sonoko vào ngày mai, tối nay Kazuha vẫn sẽ ở lại nhà Ran, nhưng Ran vẫn còn một cuộc thử nghiệm phải hoàn thành nên đã mời Kazuha đến căn hộ của mình vào tối hôm đó.

Cứ như vậy, sáng mai Ran có thể đi kết thúc thí nghiệm, hai người có thể trực tiếp đi đến nhà Sonoko.

Kazuya tỏ vẻ rất vui mừng từ lâu đã muốn được xem căn nhà bên ngoài mà Ran ở trông như thế nào nên Hattori tranh thủ chạy đến nhà bác tiến sĩ để đưa Conan về.

Lần trước hắn ở nhà bác tiến sĩ, bởi vì cô bé Haibara Ai rất coi trọng sự riêng tư nên lần này dù thế nào hắn cũng chỉ có thể ngủ trên ghế sofa.

Vì thế khi Hattori xuất hiện ở cửa văn phòng bất cẩn nắm lấy cổ áo Conan, Ran và Kazuha đang định đi ra ngoài thì cô vô cùng bất ngờ khi thấy cánh tay Conan quấn đầy băng gạc.

"Conan-kun! Tại sao em lại bị thương?"

"Thằng nhóc này lần trước dính líu đến một vụ án đã bị thương!"

Hattori biết chuyện của tổ chức áo đen không thể nói cho Ran, nên cho rằng mình có tâm giải thích thay hắn, cũng không hề bàn bạc trước. Kết quả cuối cùng là hắn một lần nữa trở thành "đồng đội heo"  bán đứng Conan.

"Cái gì? Conan-kun, lần trước em nói rõ ràng là không sao mà! Vậy là em bị thương nên không về nhà mà ở lại nhà bác tiến sĩ? Tại sao em không nói cho chị biết?  Chẳng lẽ chị có thể không quan tâm chăm sóc được em sao?

Ran ngày thường rất dễ nói chuyện, nhưng chỉ có một số việc là bãi mìn của cô ấy, và rõ ràng việc che giấu vết thương là một trong số đó.

Cô thả hành lý xuống, dùng một tay nhấc Conan lên và ném cậu vào ghế sofa. Tuy trông có vẻ hùng hổ  nhưng thật ra thực chú ý nặng nhẹ.

Sau khi Conan ngoan ngoãn ngồi xuống với vẻ mặt buồn bã, Ran ngồi đối diện cậu, rất nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của cậu.

Conan cực kỳ không nói nên lời, lén móc mắt hướng Hattori đang chắp tay xin lỗi nhưng bị Ran ấn đầu xoay lại.

"Đừng nhìn chằm chằm vào Hattori-kun, trả lời chị đi! Rốt cuộc là chuyện như thế nào, nghiêm trọng sao? Hiện tại tình huống như thế nào?"

"Không...... Không có gì, chính là lần trước vụ án người quá nhiều, em không cẩn thận té ngã, ở nhà sẽ phiền toái chú, cho nên......"

"Cho nên em liền đi phiền toái tiến sĩ cùng Ai-chan? Nếu em nói cho chị, chị sẽ trở về chăm sóc tốt cho em, huống hồ này căn bản là không phải cái gì phiền toái a, vì cái gì gạt chị?"

"...... Bởi vì sợ chị lo lắng."

Điều này khá chân thành. Một đứa trẻ như vậy lại rất hiểu chuyện, Ran thực sự không thể tiếp tục giữ bộ mặt giận dữ. Cô đau khổ xắn tay áo Conan lên rồi băng bó lại, sau khi xác nhận rằng vết thương thực sự đã lành cô mới yên tâm.

Trên thực tế, Conan chỉ đưa ra một nửa lý do không trở lại văn phòng, mặc dù lo lắng của Ran là một trong những nguyên nhân, nhưng lý do quan trọng hơn là cậu sợ chú Mori và cô sẽ bị liên lụy.

Lần trước khi nghe Ran kể vụ án được truyền hình trực tiếp trên tivi hắn liền biết đấy là tin dữ.

Trước đó, Haibara Ai đã bí mật sử dụng cơ thể của chính mình để tiến hành thí nghiệm thuốc, ghi lại cơ chế hình thành kháng thể.

Vốn dĩ cô đã giấu chuyện này với mọi người, nhưng không ngờ lại bị kích thích bởi loại sô cô la chứa đầy rượu đặc biệt được làm ở nhà hàng đó, cơ thể không ổn định của cô đột nhiên thay đổi.

May mắn là cô đã phản ứng kịp thời, chạy vào phòng tắm bất chấp cảm giác khó chịu. Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu một cô gái chạy vào phòng tắm hồi lâu không ra, lại có một người phụ nữ trưởng thành mặc quần áo hở hang bước ra, nhất định sẽ thu hút sự chú ý.

Conan và bác tiến sĩ tất nhiên hoàn toàn chỉ trích hành vi liều lĩnh của cô bất kể sự an toàn của bản thân, nhưng điều quan trọng hơn lúc này là danh tính và sự an toàn của cô. Vì thế Conan đè nén cơn tức giận, yêu cầu bác tiến sĩ đến cửa hàng gần đó mua quần áo trước, còn cậu ở lại đây một mình canh gác.

Một bàn khách còn chưa thanh toán, người lớn cũng không quay lại, người trẻ ngồi xổm trong nhà vệ sinh, theo thời gian trôi qua, những người phục vụ trong khách sạn chắc chắn sẽ bắt đầu nghi ngờ và muốn đi vào để xem chuyện gì đang xảy ra.

Tất nhiên, hắn- một đứa trẻ, không thể ngăn cản họ. Vào thời điểm quan trọng này, một vụ án xảy ra trong phòng riêng của khách sạn khiến nhiều người chú ý.

Vào thời điểm bác tiến sĩ giao quần áo, hắn đã phân tích được kẻ sát nhân là ai.

Tuy nhiên, tình trạng nguy cấp của Haibara Ai không cho phép hắn từ từ nghĩ ra cách để báo cho Sở cảnh sát Megure và những người khác nên hắn đã trực tiếp yêu cầu bác tiến sĩ  vạch trần sự thật. Vốn dĩ sự việc kết thúc ở đây, nhưng không ngờ người đã khuất hóa ra lại là một nghệ sĩ nổi tiếng, còn hung thủ lại chính là người mà anh ta đã bí mật kết hôn.

Điều này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của giới truyền thông và người hâm mộ vây quanh cửa. Họ lo lắng nếu bị chụp ảnh lan truyền trên mạng, nên không dám trực tiếp rời đi.

Vì vậy, Conan đã lợi dụng việc Sở cảnh sát Megure và những người khác đang bị giới truyền thông truy đuổi, tìm kiếm cơ hội, hy vọng sẽ rời đi vào thời điểm thích hợp.

Bởi vì một khi hàng rào cảnh sát được dỡ bỏ, phóng viên tràn vào, sẽ không còn nơi nào để trốn.

Không ngờ nó lại được truyền hình trực tiếp bắt gặp. May mắn là cuộc điện thoại của Ran đã nhắc nhở hắn, không dám chần chừ nữa, Miyano Shiho đội mũ trùm đầu lên nhanh chóng rời đi, cách đó không lâu, chiếc Porsche của Gin đã đậu trên đường.

Bởi vì lần trước gặp mặt ở Ginza, Conan và bác tiến sĩ đánh giá, dù Gin có nghi ngờ hắn hay không thì lúc này cũng không thể để hắn ta nhìn thấy chính mình.

Nếu có quá nhiều sự trùng hợp thì ai cũng sẽ nghi ngờ.

Vì vậy, hắn phải bảo bác tiến sĩ thanh toán hóa đơn, lái xe đến dãy nhà tiếp theo để đón Miyano Shiho, rồi trèo ra ngoài qua cửa sổ nhỏ của phòng tắm khách sạn.

Thật tốt nếu cứ rời đi, nhưng hắn không cam lòng muốn đi vòng đến xe của Gin gắn thiết bị theo dõi lên đó.

Lần này là lỗi của hắn vì quá bất cẩn, hắn không bao giờ nghĩ rằng Gin và Vodka không phải là những người duy nhất của tổ chức, một chiếc Ferrari màu đỏ đậu bên đường đã lâu, đồng phạm của họ là Vermouthe và một người phụ nữ tóc đỏ lạ mặt.

Lúc đó hắn đã ngồi xổm cạnh xe của Gin định đặt thiết bị theo dõi ở gầm xe, người phụ nữ tóc đỏ thực sự đã nhận ra hắn, bước xuống xe và đứng phía sau nhìn hắn. Nếu không phải Vermouth bỗng nhiên mở miệng ra tiếng, hắn sợ là mình đã bị lộ.

Vào thời điểm quan trọng, hắn chỉ có thể giả vờ là một đứa trẻ vô tri thích thú với những chiếc xe sưu tầm, cầm lại thiết bị theo dõi trên tay rồi chậm rãi rời đi.

Nếu người phụ nữ đó có thể nghi ngờ một đứa trẻ thì chắc chắn là người phải cực kỳ cảnh giác nhạy bén.

Hắn không dám đi về hướng xe của bác tiến sĩ, với Miyano Shiho vẫn ngồi bên trong. Hắn chỉ có thể đi theo hướng ngược lại, nhưng chưa bước được vài bước thì đã thấy Gin đang đi về hướng này với vẻ mặt âm trầm.

Bị tấn công từ cả hai phía, Conan chọn cách quay lại đối mặt với người phụ nữ lạ mặt và Vermouth.

Có thể hiểu rằng hành vi của hắn vẫn làm dấy lên sự nghi ngờ của người phụ nữ.

Ánh mắt trầm ngâm của cô ta dường như có nội dung, nhìn hắn một cách sắc bén lạnh lùng.

Conan lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

May mắn Vermouthe, người luôn có thái độ không rõ ràng, nhìn mối nguy hiểm của hắn bằng con mắt lạnh lùng, sau đó đột nhiên mỉm cười như thể không nhận ra sự nghi ngờ của người phụ nữ tóc đỏ, hướng Gin đang đi tới, lực chú ý của nữ nhân kia mới bị dẫn dắt đi.

Để không thu hút sự chú ý của Gin, càng sợ khả năng một phần triệu Miyano Shiho bị lộ, Conan cân nhắc một lúc đã đưa ra quyết định nhanh chóng. Dựa vào tiểu hài tử thân thể từ ven đường rào chắn xuyên đến bên ngoài đê đập, lợi dụng sức kéo đai lưng trượt xuống.

Vì vậy, vết thương trên cánh tay của hắn không phải là một cú ngã đơn giản mà là bong gân do một tay bám vào tường để ổn định cơ thể nhằm ngăn chặn âm thanh bất ngờ rơi xuống nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro