Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Tiết lộ thẳng thừng gần như không cần che giấu của Julian đã khiến Ran tránh mặt hắn như một con đà điểu trong nhiều ngày.

Cô phải lấp đầy mọi khoảnh khắc thức giấc bằng việc học tập. Ran thiếu nữ lớn lên, cô gặp phải hai người khác giới khiến cô cảm thấy vô thố. Một người là hành tung không rõ trúc mã Shinichi, người còn lại là ái muội không rõ lão đại Julian.

Người trước chờ không tới, người sau nói không ra, cả hai đều là những người không thể giải quyết được bằng kiến thức trong sách giáo khoa ... Kiệt sức, Ran đem sách vở bỏ qua, nằm trên giường đắp chăn che khuất đôi mắt, sau một lúc lâu thở dài.

Mặc dù mấy ngày qua cô đã tránh mặt hắn như chim sợ cành cong, nhưng Julian tựa hồ không hề phát hiện, như cũ mỗi ngày buổi sáng cô đi học, hắn còn không có rời giường, buổi tối cô trở về hắn đã chờ cơm ăn.

Vậy chính xác công việc của Julian tiên sinh là rốt cuộc là cái gì, tự do như vậy thật sự không thành vấn đề sao?

Ban đêm, Ran giơ di động cùng Kazuha nói chuyện phiếm, Kazuha bên kia tựa hồ lại gặp vấn đề về tình cảm.

Hai người đang nói chuyện thì Ran ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chờ đến khi thức dậy vào lúc nửa đêm, thấy mình đã ngủ mà không đắp chăn, điện thoại vẫn ở trên tay liền như vậy ngủ thiếp đi. Không chỉ đau cổ mà còn khát nước.

Cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi dép vào bếp rót nước, thấy trăng soi sáng mọi thứ trong bếp đều rõ ràng nên cô không bật đèn.

Vừa đặt ấm nước xuống, cô chợt nghe thấy phía sau có thứ gì đó chuyển động, cô lập tức ý thức được trong phòng bếp có người, trong lòng kinh hãi, nâng lên tay phải về phía sau đánh tới, lại bị người phía sau mạnh mẽ nắm chặt cổ tay...

Khoảnh khắc có người nắm lấy tay cô, Ran ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, cơ thể tự nhiên thả lỏng.

Không ngờ hắn lại không buông cô ra mà dùng tay đem Ran ấn đến trước người. Khi cô nhận ra tư thế của hai người, thần kinh vừa mới thả lỏng của cô lại căng thẳng.

Julian nắm lấy cổ tay phải của cô bằng tay trái và kéo tay phải của cô ra trước cơ thể cô. Hắn hơi nghiêng người về phía cô, dùng cơ thể của mình để  ngăn chặn chuyển động của cô. Sự căng thẳng từ buổi tập karate lần trước quay trở lại, nhưng lần này nó trở nên mơ hồ hơn vì những gì đã xảy ra trước đó.

"Julian?"

Ran hắng giọng nhẹ nhàng gọi hắn. Cô cử động cơ thể, dùng cổ tay hơi vùng vẫy ra hiệu cho hắn buông ra. Julian không những không buông ra mà còn ôm chặt hơn, thậm chí còn cúi đầu ngửi cổ cô.

"A, như thế nào không cần kính ngữ?"

Hắn phát ra một tiếng cười nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng vui tươi chưa từng thấy, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn. Qua bộ đồ ngủ mỏng, Ran có thể cảm nhận rõ ràng mép áo khoác của nam nhân cọ vào vai và lưng cô khi hắn nghiêng người, tựa hồ còn mang theo cái lạnh ngoài trời.

Như thể không hài lòng với sự vùng vẫy của Ran, động tác giam cầm càng thêm mạnh mẽ hơn, lần này hắn thực sự ôm cô vào lòng. Ran đứng thẳng, không dám cử động chút nào, sợ hai người tiếp xúc cơ thể càng mơ hồ.

Julian rất hài lòng với phản ứng ngoan ngoãn của cô, hắn khẽ gật đầu dùng tay phải vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, như thể đang dỗ dành một con vật nhỏ ngoan ngoãn.

"Julian! Buông tôi ra!"

Ran xấu hổ, giận dữ và buồn bực, cô quay đầu lại muốn trừng mắt nhìn hắn để hắn có thể nhìn rõ sự tức giận trên mặt cô, lại không nghĩ vừa quay lại, đập vào mắt là đôi mắt mê man của hắn.

Julian lời nói và động tác rất tỉnh táo, nhưng ánh mắt của hắn không thể lừa gạt được ai. Đôi mắt lạnh lùng và hung dữ ngày xưa rõ ràng hiện tại đã hơi say. Cô đưa tay trái ra chạm vào trán hắn.

"Anh uống rượu à?"

Vừa chạm tay vào trán hắn, Ran đã cảm thấy hối hận trong lòng, này còn không có thoát thân liền duỗi tay đi đụng vào hắn, tốt hơn hết hẳn là trước làm hắn buông ra chính mình.

Nhưng mà Julian say rượu đương nhiên không quan tâm, hắn trực tiếp kéo bàn tay nhỏ bé lo lắng của cô ra khỏi đầu mang đến trước mặt, nheo mắt nhìn thật kỹ.

Như thế rất tốt, cô giống như một miếng bánh, bị vặn vẹo và điều khiển trong vòng tay hắn.

Haha, may mà mình dẻo dai, nếu không có thể bị trật khớp, Ran thầm than thở.

"Là bàn tay này."

Đột nhiên, người đàn ông say rượu nói với giọng hung dữ, nói một câu không đầu không đuôi như vậy. Trước khi Ran có thể hiểu ý của hắn là gì, Julian lộ ra khuôn mặt trắng bệch của mình cắn vào đốt ngón tay ngón đeo nhẫn của cô. Hơi thở nóng hổi, cảm giác ẩm ướt và cảm giác đau nhói nhẹ. Ran sợ ngây người.

"Xịttt..."

Cùng lúc đó cô còn sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi, sợ hung ác say nam nhân đem tay cô coi như xương cốt mà gặm.

Cô dùng sức giãy giụa, nhưng không ngờ hắn lại ôm cô chặt hơn.

Đối mặt với sự phản kháng không nghe lời từ người trong lòng mình, Julian nghiến răng trên ngón tay cô vài lần.

Môi nam nhân chạm vào làn da cô, Ran thậm chí có thể cảm nhận được chiếc lưỡi ấm áp của hắn lướt qua đầu ngón tay cô, cảm giác tê dại chạy dọc khắp người cô.

"Anh say thật rồi!"

Lúc này Ran thực sự lo lắng. Cô giơ chân đá vào cánh tay trái đang trói mình của hắn. Theo động tác của cô, tay trái của Julian theo phản xạ buông ra, dùng tay giữ chặt chân đang đá của cô, Ran nhân cơ hội xoay người, nghĩ cách cứu viện tay trái đáng thương của mình.

Nhưng cô chưa kịp chạm vào hắn, hắn lại giống như bị bỏng, đột nhiên buông tay, lùi lại một bước.

Liên tiếp động tác vừa rồi dường như khiến hắn thanh tỉnh. Julian đứng trước khung cửa bếp cùng phòng ăn, cau mày không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tay phải của mình.

Ran cảnh giác tìm kiếm để xác nhận xem hắn có thực sự tỉnh táo hay không, hai người nhất thời không nói nên lời.

Một lúc sau, hắn như nhận ra ánh mắt bất an của Ran, ngước mắt nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng không có chút ấm áp.

Khi hắn nhìn cô như vậy, Ran liền có điểm giận dỗi, rõ ràng là hắn bất ngờ tấn công cô, ôm cô và cắn cô, cô còn không có so đo nhưng lúc này người gây họa ngược lại vẻ mặt không vui.

Cô xoa xoa cổ tay, cầm lấy cốc nước vừa rót cho mình, đang định uống nước rồi rời đi, vô tình nhìn thấy Julian đang nhéo lông mày tựa hồ thực không thoải mái dừng một chút vẫn là đem cái ly đưa cho hắn.

"Hình như anh đã uống nhiều rồi, uống chút nước đi..."

Nhìn thấy Julian vẫn bất động phớt lờ cô, cảm giác bực bội trong lòng Ran bắt đầu dâng cao. Cô đặt cốc trực tiếp lên bồn rửa cạnh hắn, rót thêm cốc nữa rồi mang đi.

Khi họ đi qua nhau, cô cảm thấy im lặng có chút xấu hổ, không khỏi thấp giọng nhắc nhở hắn rằng thuốc giải rượu lần trước hắn mua đang ở trên bàn  trong phòng khách.

Julian vẫn như cũ không nói, ánh mắt đều không có nhìn một cái, Ran cũng không để ý bưng cái ly về phòng.

Bên này, Ran đang ở trong phòng, đổ nước vào bụng, cô tức giận vén chăn lên chuẩn bị đi ngủ, tay cô có chút mát lạnh, cô mới nhớ ra vừa rồi ngón tay mình bị cắn, lấy ra một mảnh giấy lau lau xoa xoa. Gắt gao nhắm mắt lại vùi đầu vào gối.

Trong bếp, Julian đứng yên ở tại chỗ, giữa mày một mảnh thanh tỉnh, cúi đầu nhìn trong tay cái ly thần sắc tối sầm.

Uống say sao?

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm bông cúc trên cốc tỏa sáng dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro