Chương 49
Đột nhiên bị tỏ tình còn buồn nôn như vậy, Sonoko đỏ bừng cả mặt, Makoto rõ ràng vụng về lại thẳng nam, đột nhiên tới thổ lộ lại luôn là bá đạo đến làm người mặt đỏ tim đập.
Ran & Kazuha & Sakura & Sera: Chúng tôi sợ mình bị lừa, bộ dáng tình thâm nghĩa trọng như vậy là ngoại tình xuất quỹ tra nam sao?
"Kyogoku Makoto! Anh nói vậy là có ý gì?" Claire không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, chỉ nắm chặt vai cánh tay của Kyogoku Makoto "Cô ấy không biết karate và không hiểu anh. Anh dựa vào cái gì liền như vậy nhận định cô ấy? Cô ấy có gì tốt chứ?"
Kyogoku quay đầu lại nhìn khuôn mặt tức giận của Claire, hắn không biết phải giải thích thế nào.
"Sonoko bất cứ chỗ nào cũng đều tốt! Không phải là cô ấy không biết karate mà thành khiếm khuyết. Sonoko nơi nào cũng đều tốt hết."
Người đàn ông bất khả chiến bại trên sân thi đấu, vị vua thiên tài của karate, vào lúc này, trước mặt người hắn thích, không thể nói được điểm tốt nào của cô ấy, chỉ lặp đi lặp lại "Cô ấy nơi nào cũng tốt", một cách nghiêm túc lại kiên định, không hề có sự chiếu lệ hay do dự.
Sonoko lại bật khóc, nhưng cô vẫn giữ được một tia sáng suốt.
"Vậy tại sao anh lại đưa cô ấy về? Và anh cũng đưa cô ấy đến gặp sư phụ Takagen."
" Đúng vậy! Nếu anh thích Suzuki Sonoko đến vậy, tại sao anh lại nói rằng tôi có thể đi theo anh miễn là tôi đủ mạnh." Claire giọng the thé nói
Mọi người kinh ngạc, cái gì cơ? Kyogoku thực sự đã nói điều này? Nhưng mà, Kyogoku còn ngạc nhiên hơn nữa.
"Không phải là vì cô muốn tập karate với tôi sao?"
Mọi người: =_=
"Tôi đưa cô đến gặp thầy Takagen vì sẽ tốt hơn nếu cô tập cùng thầy. Thầy Takagen đã đồng ý rồi ."
Nói xong, Kyogoku Makoto còn có điểm tự nhiên, tựa hồ cảm thấy chính mình ném xuống người muốn cùng luyện tập không có điểm nào bất hợp lý.
"Kỳ thực ta vẫn luôn muốn nói cho cô biết, lúc ta cùng cô đối luyện, luôn bị bó tay bó chân, cũng không hiểu làm sao dạy được cô. Đối với chúng ta đều không có tiến bộ gì cả''
Mọi người: Thẳng nam thương tổn đã đủ lớn, thẳng nam X võ sĩ thật là lực sát thương x gấp bội.
Bên kia nhân viên công tác đã phẫn nộ hét lên kêu Kyogoku Makoto nhanh lên báo cáo. Một bụng phát hỏa ngay cả giọng Osaka cũng kêu ra tới. Bên này Kyogoku Makoto còn ở nghiêm túc giải thích, ở trong lòng hắn đạo tràng là chẳng phân biệt nam nữ đứng ở trước mặt chính là đối thủ, nhưng về sau hắn nhất định sẽ nhiều hơn chú ý, sẽ không làm Sonoko hiểu lầm thương tâm.
Sonoko vừa bật cười vừa đẩy mạnh Kyogoku Makoto ra sân thi đấu. Hai người một đường ngược cẩu mà xô đẩy qua đi. Không chỉ người nhà, nhóm bạn mà cả khán giả cũng cười và la ó đem hai người náo loạn đỏ thẫm mặt.
Conan mắt tam giác phun trào: "Haha, bây giờ anh Kyogoku chắc chắn có thể đánh bại Ryan Black."
Theo trọng tài phất tay ý bảo, tất cả mọi người ở chú ý hôm nay cuối cùng một hồi thi đấu, trận này chờ mong đã lâu "thiên tài chi chiến".
Tuy nhiên, Ran nhận thấy Claire, người đã bị mọi người lãng quên, ngơ ngác nhìn về phía Kyogoku Makoto và Sonoko.
Nước mắt cô trào ra, vừa quay người bỏ chạy vừa kéo áo khoác.
Ran đang định đuổi theo thì phát hiện mình vẫn đang mặc trang phục Đạo phục.
"Cho chị Ran." Conan đưa áo khoác cho Ran với vẻ mặt "Ta liền biết".
Ran gật đầu cảm ơn Conan, cầm lấy chiếc áo khoác mặc vào trước khi chạy ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa võ đường, Ran nhìn thấy Claire đang đứng trước thang máy, cô đang bịt miệng khóc, một tay nhấn nút thang máy.
"Claire!"
Claire nghe thấy thanh âm của Ran, không đợi thang máy, quay đầu liền hướng cầu thang bước đi, Ran xem loại này tinh thần trạng thái của cô ấy, cửa chính là tám đạo ngã tư đường, căn bản vô pháp bỏ mặc, chỉ phải đuổi theo.
Hơn nữa, Claire có lẽ đã rất tổn thương trước cảnh tượng vừa rồi.
"Cô rất đắc ý có phải hay không?"
Claire kìm nước mắt, nâng cằm nhìn chằm chằm vào Ran. Cô gái trước mặt cô không thể đánh bại, ngay cả chạy cũng chạy không lại.
"Tôi chỉ lo lắng cho cô. Chạy ra ngoài như thế này quá nguy hiểm."
" Đừng giả mù sa mưa, cô trong lòng khẳng định rất đắc ý!" Claire bị một câu lo lắng kích đến càng khó chịu. Không có gì so thắng chính mình, người ta nói lo lắng càng làm cho cô cảm thấy nan kham, vì thế nói chuyện cũng không hề khách khí.
" Hừ, Kyogoku Makoto thích cô ta lại như thế nào, bọn họ liền nhất định sẽ hạnh phúc sao? Sẽ không!"
"Việc này... phải do người trong cuộc có thể quyết định chứ? "
''Cô biết ta là kia khi nào thích hắn sao, lại là khi nào muốn cướp đi hắn sao?"
Ran thành thật lắc đầu, mơ hồ cảm thấy đã đến lúc vai ác thổ lộ nội tâm bi thương.
Ban đầu cô không thích thái độ trước đây của Claire. Nhưng vừa rồi Claire quay người bỏ chạy, trông cô còn sốc hơn cả khi trọng tài công ba kết quả. Cô không khỏi có thêm chút đồng cảm với cô gái thua cuộc thi đấu lại mất đi tình yêu này.
"Chúng ta đã thi đấu cùng nhau ở Mỹ, trận đấu đó đối thủ rất mạnh. Kyogoku thực sự đã vật lộn với hắn rất lâu, mặt lấm lem nhưng cuối trận thi đấu anh ấy rất vui. Tuy rằng không có nụ cười trên khuôn mặt, nhưng là một đôi mắt rực rỡ lấp lánh, ta liền biết hắn thực vui vẻ.
Giữa sự hoan hô của mọi người, ta nghe thấy nhịp tim của chính mình. Ta thích cái này cường hãn nam nhân, hắn như vậy thuần túy nhiệt tình yêu thương Karate, thi đấu gặp được đối thủ cường lại gian nan hắn cũng khoái hoạt như vậy. Ta chưa bao giờ vui vẻ, lại mừng cho người khác đến vậy! Ta liền biết mình đã yêu hắn!"
"Nhưng giây tiếp theo, Suzuki Sonoko xuất hiện với vẻ mặt không vui. Cô ấy tức giận đến thế mắng anh ấy bị thương và tức giận vì cuộc thi kéo dài quá lâu, ánh sáng trong mắt Kyogoku lập tức biến mất, chỉ còn lại nụ cười bất lực và những lời an ủi nhẹ nhàng, chính vào thời khắc này ta quyết định cướp đi hắn. Cô ấy nhiều nhất chỉ có thể đứng hoặc ngồi, ở trong khán phòng hô cố lên, cô ấy không thể ở gần anh ấy trong võ đường yêu thích của anh ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ hiểu được tất cả những gì tôi biết''
''Không có kết hôn liền tính đối xứng cũng không có, các ngươi ở xung quanh chỉ có chỉ chỉ trỏ trỏ, làm như Suzuki Sonoko nhiều ủy khuất, ta nhiều xấu xa. Bởi vì thời gian áp đặt trách nhiệm thật là buồn cười, không có chân chính tâm ý tương thông cảm tình tính là cái gì?"
"Ta so với cô ấy càng thông minh hơn càng xinh đẹp hơn, càng quan trọng là cô ấy căn bản không hiểu hắn một chút nào, ta mới là người hiểu hắn! Suzuki Sonoko có thể so sánh với ta ở điểm nào? Cho dù anh ấy là Kyogoku, tôi cũng không quan tâm đến một người đàn ông thiếu gu thẩm mỹ như vậy! Thích ta người nhiều như vậy, ta không tin không có một người so với hắn ưu tú hơn, so với hắn có phẩm vị hơn''.
Rõ ràng là đều là lời nói phẫn nộ ghét bỏ. Claire lại là vừa rơi nước mắt vừa nói, vẫn luôn kiêu ngạo tùy ý nữ vương, hiện tại ôm chặt lấy ngực khóc lóc nói một đằng nghĩ một nẻo.
Ran chợt hiểu tại sao cô luôn cư xử ngạo mạn với Sonoko, và tại sao một cô gái kiêu ngạo như vậy lại dùng nhiều thủ đoạn để chia cắt một cặp đôi yêu nhau.
Cái gọi là lập trường bất đồng, bất quá chính là chuyện như vậy đi!!
Ran lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô.
Có lẽ vì vẻ mặt quá chân thành và dịu dàng nên Claire tạm thời quên đẩy ra , để mặc cô lau đi.
''Claire tiểu thư, vậy cô có biết Kyogoku tiên sinh yêu Sonoko từ khi nào và được Sonoko thích khi nào không?"
Mặc dù Claire vẫn tỏ ra khinh thường nhưng là Ran lại bắt giữ đến đáy mắt của cô một tia để ý. Thiên hạ nữ tử chấp nhất để ý nhất là câu nói tại sao anh ấy không thích tôi mà lại thích cô ấy.
"Kỳ thật Sonoko trước kia thường xuyên cho ta oán giận, nói chúng ta khi cùng nhau đi ra ngoài nam sinh ánh mắt chỉ dừng ở trên người ta," Ran bất đắc dĩ cười cười, chính mình nói loại này lời nói thật đúng là có điểm mặt dày.
"Nhưng Kyogoku tiên sinh ,hắn đối Sonoko là nhất kiến chung tình. Năm đó ta tham gia Karate cuộc thi đô thị. Sonoko đứng ở thính phòng lớn tiếng liều mạng vì ta hô cố lên, bộ dáng đó đánh trúng tâm hắn. Hơn nữa, dáng người Sonoko rất tốt, cô ấy sẽ xinh đẹp hơn trong bộ áo quây hoặc váy khoe lưng, nhưng Kyogoku tiên sinh lại không thích luôn là nhắc mãi cô ấy hảo hảo mặc quần áo. Cô xem, thứ hắn muốn là cô gái cổ vũ bên lề sân chứ không phải cô gái xinh đẹp, hoặc là——" Ran chỉ vào mình, "Một Karate quán quân."
''Sonoko, cô ấy chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo tính khí đại tiểu thư, cho nên có rất nhiều người đàn ông xấu tiếp cận cô ấy vì tiền ,vì đủ loại mặt khác nguyên nhân tiếp cận cô ấy. Bọn họ có lấy lòng, có lừa gạt, thậm chí có một lần thiếu chút nữa bắt cóc cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ gặp được người như Kyogoku tiên sinh, hắn thích không phải Suzuki tập đoàn tài chính người thừa kế, hắn chỉ thích Sonoko, rõ ràng là người ít nói, lại luôn có thể nói những lời yêu thương khiến người ta đỏ mặt vì cô ấy "
''Cô nói Kyogoku tiên sinh yêu nhất chính là Karate, có lẽ vậy. Nhưng khi anh ấy thổ lộ tình cảm của mình với Sonoko lần đầu tiên, anh ấy đã thay cô ấy chắn một dao. Dù anh ấy nói điều đó không quan trọng nhưng tất cả chúng ta đều minh bạch đối với tuyển thủ chuyên nghiệp để bị thương là sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng. Sau đó... anh ấy không trách Sonoko mà càng ngày càng yêu cô. Cảnh tượng vừa rồi cô cũng thấy, cái mà cô cho là vô cùng quan trọng đối với anh ấy, nhưng anh ấy lại không nghĩ vậy. Vì Sonoko, Kyogoku tiên sinh cái gì đều có thể trả giá."
'' Thời khắc cô động tâm ở trận thi đấu kia, trái lại mà ngẫm ,đương tất cả mọi người ở vì Kyogoku tiên sinh hoan hô, nhưng có ai sẽ quan tâm trên mặt hắn bị thương, lo lắng hắn thi đấu quá vất vả đâu? Các ngươi nhìn đến chính là Karate thiên tài, Sonoko trong mắt lại chỉ có Kyogoku Makoto mà thôi".
Claire không ngờ điều đó. Hai người tưởng chừng như không hợp nhau lại có quá khứ như vậy. Trước đây cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng Kyogoku, một người yêu võ thuật và bị ám ảnh bởi võ thuật, lại bỏ thi đấu vì nước mắt của một người phụ nữ. Cô cũng không thể tưởng tượng được rằng người đàn ông cao lớn, thẳng nam lại nói những lời thẳng thắn như vậy.
Là tại vì sao?
Những lời cuối cùng của Mori Ran khiến cô nhận ra điều gì đó. Lúc ở trận thi đấu khiến cô động tâm đó, tuy rằng gian nan nhưng anh ấy vẫn thắng. Toàn trường bao gồm cả huấn luyện viên của anh ấy, đều đập tay và hoan hô. Ngay cả cô cũng chỉ mừng cho anh ấy vào lúc đó. Chỉ có cái kia đại tiểu thư là chạy đến bên anh ấy, không rảnh tự hào kiêu ngạo mà chỉ một mặt lo lắng đau lòng.
Claire ngẩng đầu thấy Ran mỉm cười ngóng nhìn mình, rõ ràng là cùng tuổi nhưng đôi mày lại đầy sự trưởng thành và dịu dàng, như thể đang an ủi một cô em gái.
"Claire tiểu thư, cô quả thực rất xinh đẹp, dáng người đẹp và thông minh, gia đình giàu có, karate giỏi. Nhưng trên đời có rất nhiều cô gái, không phải cái vẻ đẹp cô cho là đẹp nhất, xứng đôi nhất lại là tốt nhất. Sonoko không xinh đẹp như cô, nhưng cô ấy có một đôi mắt luôn tràn đầy năng lượng và không dính bụi bẩn, cô ấy không biết karate. Nhưng bạn thân và chàng trai yêu quý của cô ấy đều giỏi karate. Chúng tôi bảo vệ cô ấy không phải vì cô ấy yếu đuối, mà là bởi vì chúng tôi cam tâm tình nguyện.''
'' Luận về gia thế Sonoko so với cô mạnh hơn rất nhiều, các ngươi nháo không thoải mái tới nay, cô ấy từng có một lần lợi dụng gia thế đả kích cô, trả thù Kyogoku tiên sinh sao? Không có đi? Ít nhất lần này, làm ban tổ chức, nếu Sonoko sẵn lòng, cô ấy có thể ngăn cản cô tham gia bất kỳ cuộc thi nào, nhưng chính là cô ấy vẫn chọn cách ngồi trên khán đài, nhìn cô thể hiện vẻ đẹp của mình. Cô ấy vẫn chọn cách tin tưởng vào tôi dùng đường đường chính chính phương thức đánh bại cô''
''Claire, thích là một điều tuyệt vời, không phải thị trường mua đồ vật có xứng đôi hoặc không xứng. Nếu tôi nói Kyogoku tiên sinh không xứng với cô, liệu cô có ngừng thích anh ấy không? Trái lại Kyogoku tiên sinh cũng là giống nhau. Claire, cô rất tốt, ta tin tưởng cô sẽ gặp được một người không bởi vì gia thế, Karate ưu tú mà người thích cô, hắn sẽ chỉ thích cô vì chính cô, khi đó cô liền sẽ minh bạch."
Claire choáng váng bị cô gái Nhật Bản lải nhải thao thao bất tuyệt, không biết từ khi nào nước mắt cũng đều ngừng. Cô gái trước mặt nói chuyện ngây thơ và nghiêm túc đến mức người khác sẽ thấy trẻ con và buồn cười, nhưng lúc này cô không khỏi ghen tị với cô ấy, đôi mắt luôn trong sáng và không bao giờ có một chút khinh thường hay chế giễu. Niềm tin của cô kiên định như vậy, dường như cô ấy rất tin tưởng vào từng lời mình nói. Cô ấy rõ ràng là người cường ngạnh và cố chấp nhưng thái độ lại rất bình thản, ôn nhu.
Claire lau mặt một phen, hất mái tóc xoăn, vẻ mặt ngạo kiều.
"Tch, cô nói như vậy ta càng ghen ghét Sonoko tên kia!"
"Ơ?"
"Sao cô ngơ ngốc thế!" Cô liếc nhìn Ran với vẻ ghét bỏ, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo. "Ta gặp được người đó, nếu không như cô nói, ta sẽ quay lại tìm cô!"
Ran hơi giật mình, sau đó đột nhiên mỉm cười, mạnh mẽ gật đầu.
Claire cũng khẽ cười một tiếng, đôi lông mày thường nhướng lên nhuốm vẻ dịu dàng. Cô xua xua tay, nhìn Ran thật sâu một cái rồi quay người rời đi.
Rời đi nơi này, rời đi cái này quốc gia, cũng rời đi —— người đàn ông không thuộc về cô này.
Khi Ran trở lại sàn đấu, Kyogoku vẫn đang đấu với Ryan Black.
Sonoko đã lấy lại được sức sống như xưa, với chiếc áo khoác Kyogoku quấn quanh eo, một chân gác lên lan can, vẫy cờ và hò hét cuồng nhiệt.
Ngược lại, những người còn lại ngồi ở ghế gia đình và bạn bè lại có chút im lặng dưới cái nhìn của khán giả xung quanh.
Chỉ có Conan là có biểu cảm đau răng bị Sonoko kéo lấy cùng nhau cố lên.
Chàng trai trên đầu bị buộc chiếc ruy băng "tất thắng" lên trán thay cô phất lá cờ, còn cô có trách nhiệm la hét.
"Cái này quá..." Khoa trương đi. Những lời còn lại Ran không dám nói ra, cuối cùng Sonoko đã khôi phục.
"Đây đã là cái gì... Chị Ran, vừa rồi chị còn không biết mình đã bỏ lỡ điều gì." Cô bé Ayumi vẻ mặt đều là suy yếu, biểu tình như thể nhìn thấu hồng trần giống hệt biểu tình lãnh đạm của Haibara Ai.
Ran không thể tưởng tượng được điều gì đã xảy ra khiến mọi người đều như vậy. Sakura tỏ ra thờ ơ, nâng cằm nói với Ran bằng giọng bình tĩnh nhất những gì cô đã bỏ lỡ.
Lúc Ran đuổi theo Claire ra ngoài, mọi người ở đây đều háo hức chờ đợi trận đấu bắt đầu. Sonoko đẩy Kyogoku sang một bên đấu trường, xấu hổ đến mức thấp giọng cổ vũ anh. Kyogoku đỏ mặt cười ngốc nghếch rồi ngồi xuống buộc áo khoác quanh eo cho Sonoko.
Vào thời điểm Kyogoku thực sự bước lên sân khấu, Ryan Black đã đi tới với nụ cười ngượng nghịu nhưng lịch sự và đưa tay ra, sẵn sàng thể hiện ngoại giao thân thiện.
Khi trận thi đấu chuổn bị bắt đầu, các nhân viên công tác hữu hảo mời cô quay lại khán phòng. Cô ngượng ngùng gật đầu và đi theo các nhân viên ra bên lề.
Đi được nửa đường, Sonoko chợt nhớ ra có điều gì đó không ổn, vừa rồi Kyogoku thực sự nói rằng anh không thể đánh bại Ryan vì tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là cô ấy. Nếu Kyogoku thực sự thua, chẳng phải là do cô liên lụy hắn sao? Đại tiểu thư vừa đi lập tức lại muốn quay lại, nhân viên công tác có thể vui? Muốn lôi kéo cô ấy thật nhanh ra ngoài. Nói thì chậm chứ diễn biến thì thật nhanh, Sonoko đã chộp lấy micro của nhân viên. Đúng vậy, chính là chiếc micro vừa rồi la hét gọi Kyogoku đi báo danh.
"Makoto! Cho dù trong đầu chỉ nghĩ đến ta, anh cũng nhất định phải thắng! Ta phải gả cho nhà vô địch thế giới mới được! Anh nhất định phải cố lên!"
Này một tiếng, rung động đến tâm can, tuyên truyền giác ngộ, Sonoko thanh âm trung khí mười phần hơn nữa có loa phóng thêm vào, ở cái này hội trường thi đấu thật lâu quanh quẩn. Tất cả mọi người an tĩnh, tất cả mọi người nhìn Sonoko. Lúc này, trên sân thi đấu Kyogoku Makoto, thế nhưng phi thường kinh hỉ kích động lớn tiếng trả lời, "Được!"
Dưới ánh nhìn rất hợp tác, Sonoko bình tĩnh quay trở lại bàn của người thân và bạn bè, lật lá cờ đỏ nhỏ có viết chữ "Ran" lên xé nó lên - —Mặt sau thực sự có hai lớp. Sau khi xé lớp vỏ trên bề mặt, bên dưới có chữ " Makoto ".
"Thấy chưa, trên lá cờ vẫn có tên cậu kìa."
Sakura chỉ vào Conan, cậu bé có khuôn mặt xấu xí vẫy lá cờ trong tay.
Ran nhìn theo chỉ dẫn của Sakura nhìn sang, Một mặt "Ran" một mặt " Makoto "....
"Sau đó, toàn bộ khán giả bừng tỉnh và bật cười. Họ đối với chúng ta cười khoảng mười phút..."
Ran chớp chớp mắt với đôi mắt tròn xoe, chỉ có thể mở miệng an ủi, "Không sao đâu, không sao đâu ." "Họ không nhìn rõ mặt chúng ta."
"Chị Ran, chị quên à? Trận đấu hôm nay sẽ được phát sóng trên toàn quốc, chưa kể nó sẽ được phát sóng ở nhiều nước..."
"Chú Mori vừa rồi còn đối với màn ảnh một phen diễn thuyết sau đó bị bác gái trấn áp."
"Mọi thứ đều được phát sóng trực tiếp. Các bạn cùng lớp đã gửi tin nhắn trêu đùa em ..."
Mitsuhiko vừa nói xong, điện thoại di động của Ran vang lên. Cô lấy nó ra thấy đó là tin nhắn của cảnh sát Sato.
[Dù sao thì, xin chúc mừng Ran đã giành chiến thắng và... em đã rời đi vào thời điểm tuyệt vời. ]
Cảm ơn thanh tra Sato, nhưng ta bỏ đi thì có ích gì? Tên Mori Ran, được treo trước bàn gia đình và bạn bè này a ...
Đương nhiên, Kyogoku, người bị bạn gái đe dọa kết hôn, đã giành chiến thắng trong cuộc thi.
Trong buổi trao giải, Ran và Kyogoku Makoto cùng nhau đứng ở vị trí cao nhất để nhận sự công nhận. Claire đã rời đi và được trợ lý thay thế nên chỉ có Ryan Black đứng ở bậc á quân.
Black cũng là một người tuyệt vời. Khi phóng viên phỏng vấn anh về suy nghĩ của anh đối với cuộc thi, anh cho biết ấn tượng của anh là nữ quán quân bên cạnh quá xinh đẹp, khiến trái tim anh rung động. nói xong còn nâng tay trái của Ran lên và hôn nhẹ vào tay cô. Với mái tóc vàng hất lên, đôi mắt xanh quyến rũ đầy duyên dáng, Ran còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì khán giả đã hô vang xém bay cái nóc nhà thi đấu "Ở bên nhau" và "Ở bên nhau".
Không cần phải nói, nó lại được phát sóng trực tiếp.
Ran không còn muốn tưởng tượng buổi phát sóng trực tiếp này nghiêm trọng đến mức nào và liệu sau này cô có bị loại khỏi các cuộc thi hay không.
Sau khi mọi người xuống sân khấu, bạn bè của họ đều lao lên dẫn đầu là Conan, lao vào giữa Ran và Black, trừng mắt nhìn người đàn ông tùy tiện vô ý này.
Trên thực tế, Ran có thể cảm thấy rằng Black tiên sinh chỉ nói đùa để giảm bớt sự bối rối trước câu hỏi sắc bén của phóng viên, không những anh đã thua cuộc mà Claire, người cũng là á quân, cũng trực tiếp rời đi. Đứng một mình ở bục á quân, khó tránh khỏi cảm giác có chút xấu hổ.
Thế là Ran nắm lấy tay Conan, thẳng thắn cười với Black, ngược lại, Black không ngờ rằng cô gái có vẻ rất bảo thủ và nghiêm túc này lại phóng khoáng và lưu loát như vậy, nụ cười trên mặt cũng có phần chân thật và tán thưởng hơn.
"Sonoko, xin hãy nói cho anh biết sự thật."
Trước khi mọi người rời khỏi võ đường, Sonoko và Kyogoku dường như lại nói điều gì đó. Ran dẫn Conan đi về phía họ, từ xa đã nhìn thấy Kurosawa-kun cũng ở đó.
"Lần trước em cùng vị tiên sinh này vì cái gì cùng nhau đi mua sắm?"
Sonoko vẫn ôm Kyogoku cánh tay, nghe vậy nhìn về phía Kurosawa đang nở nụ cười ấm áp.
"Hắn a, hắn là bạn của Ran. Thực ra lần trước Ran đi mua sắm với hắn, em chỉ đi theo tham mưu thôi."
Một lời đã ra, hai người bọn họ liền dính dính vào nhau ân ái tình cảm Sakura cùng Kazuha đều khiếp sợ.
"Ran?! Tại sao cậu lại đi mua sắm với Kurosawa-kun?" Kudo-kun đâu? CP thanh mai trúc mã khổ tình cp đâu?
Ran: ...Mỗi lần bạn mình rải cơm chó, ta lại cảm thấy nguy hiểm không thể giải thích được.
Lời giải thích này lại dẫn đến trên người Claire, Kyogoku thực sự hài lòng, Sonoko lại nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Không đúng! Makoto! những chuyện khác đều dễ nói. Hôm đó ở trung tâm thương mại đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người:...
Nói trắng ra thì hóa ra ngày hôm đó Kyogoku Makoto mua quần áo là vì Suzuki Jirokichi ngưỡng mộ chàng trai trẻ này và không muốn anh ta chia tay Sonoko như vậy nên để đáp lại lời thách thức của Kid, ông đã lén mời Kyogoku Makoto. Để đạt được mục đích của mình, ông lão thậm chí còn viết " trang phục lộng lẫy tham dự ". Kyogoku chính là đi chọn ''trang phục lộng lẫy'' này nhưng Claire nghe được nên xung phong và nhất quyết đi theo với tư cách là người tư vấn.
Kyogoku không hiểu tại sao Sonoko lại chia tay mình vào thời điểm đó, và anh thậm chí còn không nghĩ rằng Claire là người châm ngòi nên đã đồng ý đi cùng cô.
"Vậy hôm đó anh đã đi mua quần áo để gặp em à? Claire cũng biết à?"
"Ừ, sau này... Anh tưởng Kurosawa-kun là tình yêu mới của em nên đã từ chối lòng tốt của chú Suzuki. Sau lại xem được tin tức, em thiếu chút nữa gặp nguy hiểm, anh rất hối hận, Sonoko, từ giờ anh nhất định sẽ ở bên cạnh bảo vệ em!"
"A Makoto~~" Sonoko cảm động đến nước mắt lưng tròng
Tình yêu mới Kurosawa: Haha
Mọi người:...
------------------------------------------
Sau khi bận xong chuyện thi đấu, Ran ở nhà tu chỉnh hai ngày mới trở lại chung cư.
Vừa mở cửa, đôi giày da nam màu đen hiện ra. Trong lòng Ran có chút hưng phấn, vội thay giày chạy ra phòng khách nhìn thấy bạn cùng phòng đang ngồi đó gõ máy tính, nghe thấy cô bước vào mà không hề nhấc mí mắt lên, Ran bỗng nhiên liền có chút buồn bực.
"Julian tiên sinh, anh về rồi à?"
Rõ ràng là cô ấy vừa vào nhà, nhưng cô ấy đã nói những điều vô nghĩa như vậy với nam nhân ăn mặc giản dị và ở nhà trên ghế sofa. Julian hoàn toàn không dao động, như cũ tiếp tục làm việc của chính mình. Ran bực mình, cũng không nói lời nào dẫm lên dép lê bùm bùm đi trở về phòng ngủ, sau khi cất đồ đạc, cô lại bước ra ngoài, kéo chiếc ghế nhỏ lên và ngồi trước mặt Julian.
"Julian tiên sinh vì cái gì không để ý tới tin nhắn của tôi cũng không đi xem tôi thi đấu?"
Julian ngước mắt lên liếc nhìn cô gái với sắc mặt đang không vui. Trên tay động tác vẫn không ngừng gõ máy tính, đưa mắt trở lại màn hình. Ngay lúc Ran tưởng hắn sẽ tiếp tục phớt lờ cô thì hắn lại mở miệng, bình tĩnh nói bằng giọng hơi khàn.
"Biểu hiện không tồi."
Đây là khen cô thi đấu? Ran chớp chớp mắt, hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng, thờ ơ. Nếu không nhìn thấy cử động môi của hắn, Ran sẽ tưởng rằng cô đang ảo giác.
"Anh nhìn TV phát sóng trực tiếp?"
Đối phương không hề trả lời cô, Ran vui vẻ một lát hướng bạn cùng phòng luyên thuyên nhìn qua lạnh như băng, kỳ thật vẫn là thực chú ý thi đấu. Luyên thuyên một lúc, cô nhận ra không khí có chút lạnh lẽo, cô liếc nhìn thì thấy Julian có vẻ không vui, nói chính xác là hắn rõ ràng đang tức giận, chưa kể phóng thích khí lạnh không nói, sắc mặt cũng thật khó coi.
"Ừm, Julian..." Ran ngồi thẳng, khoanh tay xoa xoa. Đây là tư thế thường ngày của cô khi nghĩ cách mở miệng nói chuyện, "Anh, sao lúc trước anh không về nhà?"
"Có việc."
''...''
Ran ở đỉnh áp lực, thật vất vả hỏi được một câu vấn đề gian nan, kết quả đối phương dùng hai chữ đánh trở về, kế tiếp không biết nói như thế nào chỉ biết xoa xoa tay.
"Như thế nào?"
Giọng nói trầm thấp có chút thiếu kiên nhẫn. Ran lén nhìn hắn lần nữa nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của hắn bắt gặp.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Chính là, lần trước anh đã cứu tôi. Làm sao anh biết tôi đang gặp nguy hiểm?"
" Trùng hợp."
"Vậy làm sao anh lên được tầng trên? Ở dưới tầng đều là cảnh sát.
"..... "
Hắn hiển nhiên không có ý định trả lời vấn đề này, ánh mắt đã có chút không thiện ý.
Ran nuốt nước bọt xấu hổ. Kỳ thật cô cũng không muốn hỏi vấn đề này, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện không biết nên nói thế nào, cô lại không khỏi luyên thuyên, liền sẽ nhịn không được nói đông nói tây, thuận tiện âm thầm tích lũy dũng khí. Cô hung hăng ở trong lòng đánh lên tiếng cổ vũ, lấy ra thứ vừa lấy ra khi quay lại phòng ngủ.
"Cái này là cho anh!"
Julian bất động thanh sắc cụp mắt xuống. Trong tay cô gái có một hộp quà tinh xảo. Đó là một loại trang sức nam. Nhìn hộp lớn nhỏ liền biết món quà có bao nhiêu vô dụng. Sự chú ý của hắn bị thu hút bởi đôi bàn tay trắng nõn của cô. Mori Ran dường như rất thích đưa đồ vật bằng cả hai tay. Mỗi lần như vậy, đều làm hắn sinh ra cảm giác cô đối với đồ vật trong tay phi thường trân trọng.
"Cái gì?"
"Nút tay áo a!"
"..."
"À! Đây là quà tạ lễ, cảm ơn anh!"
Julian đóng máy tính lại, duỗi tay cầm lấy hộp quà, dùng ngón tay thon dài gỡ xuống một chiếc nút tay áo, qua lại thưởng thức, cẩn thận đánh giá.
Ran nhìn không ra hắn có thích hay không nên cô khẩn trương mà chờ đợi phản ứng của hắn. Julian nhìn một hồi lâu mới đem tầm mắt chuyển qua trên mặt Ran, thần sắc vẫn như cũ bất biến.
"Tạ lễ ơn cứu mạng?"
Câu hỏi có phần ý cười, ngụ ý mạng sống của cô giá trị bằng hai chiếc nút tay áo? Thấy lão đại nghi ngờ sự thành tâm của cô, Ran vội lắc đầu.
" Không đúng không đúng, đây là cảm tạ anh bồi luyện Karate. Trước đây tôi đã mua nó, nhưng chưa tìm được cơ hội đưa cho anh."
"Anh đã cứu ta một mạng...Ân cứu mạng... có chút lớn, tôi chưa có... vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó..."
"Cô có thể lấy ra cái gì cảm tạ ta cứu cô sao?"
Julian tựa hồ đối vấn đề này càng cảm thấy hứng thú, hắn ngồi ở trên sô pha, Ran ngồi ở ghế đẩu thượng, vốn chính là trên cao nhìn xuống, lúc này càng là hơi hơi cúi xuống, khóe môi treo lên hứng thú, nửa là vui đùa nửa là nghiêm túc.
"Tôi không biết...... Julian tiên sinh vẫn luôn đối tôi thực tốt, luôn là giúp tôi, còn đã cứu mạng tôi, tôi lại không thể giúp cái gì......"
Nói nói, Ran gục đầu xuống, chậm rãi quy về an tĩnh.
Người xưa nói nhận đại ân không thể không báo đáp, thiếu người một cái mệnh, lấy cái gì có thể đền? Huống chi, hơn nữa ở công viên Kanagawa lần đó, hắn đã cứu chính mình hai lần. Cùng Julian quen biết tới nay, tác dụng lớn nhất của cô chính là làm cơm cho hắn, vẫn luôn tiếp nhận sự trợ giúp của hắn cùng quà tặng, bất tri bất giác thế nhưng thiếu nhiều như vậy.
Kỳ thật, hắn mỗi một lần ra tay đều bức cô càng thêm thanh tỉnh nhận thức là hắn nguy hiểm, cố tình cô lại không có kháng cự.
Người nam nhân này tựa như hoàng hôn hắc ám, lặng yên không một tiếng động mà thấm tiến vào cuộc sống sinh hoạt của cô, cho tới bây giờ mặt đối mặt, hắn chất vấn cô có thể lấy cái gì đền đáp, cô mới kinh ngạc phát hiện hắn đã chiếm cứ một cái lùi không xong, trả không được vị trí.
Thấy Ran thần sắc ngẩn ngơ, Julian hơi không thể nghe thấy mà cười khẽ một tiếng. Hắn chậm rãi cúi người, càng gần mà đến gần sát khuôn mặt nhỏ của cô, ngữ khí mềm nhẹ mà mê hoặc hỏi.
"Cô nói, ta sẽ tùy tùy tiện tiện cứu một người, đối với một người tốt sao?"
Ran nghe vậy ngẩng đầu, bỗng nhiên đối mặt với nam nhân có ánh mắt hung ác, đáy mắt hắn hung ác, lạnh băng giờ phút này có kỳ dị cảm xúc ấp ủ, làm trong lòng cô co rúm không chỗ che giấu.
Ran há miệng thở dốc, trong đầu tràn đầy hình ảnh hai người ở chung thời điểm, người nam nhân này, hắn......
Julian ngón tay gập lại, đem nút tay áo ở trước mặt Ran lung lay một chút, giọng nói hắn trầm thấp khàn khàn tiếng lạnh băng ý cười.
"Ta thực thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro