Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Ngày ngày huấn luyện căng thẳng, ngay cả Ran, người có thể lực phi thường từ nhỏ cũng có chút choáng ngợp, càng đừng nói bị người quăng ngã đập đánh còn mang buộc chặt.

Ran tuyên bố đình chiến một ngày vì tương lai lâu dài.

Hai ngày qua, cô luôn không tìm thấy cơ hội để tặng đôi nút tay áo, lại không tiện hỏi chuyện riêng tư như ngày sinh nhật các kiểu...

Ran trực giác cảm thấy, đối với Julian, để cô có thể sống tốt, tốt nhất là lắng nghe những gì hắn muốn nói. Việc hỏi quá nhiều câu hỏi sẽ không có lợi cho mối quan hệ hòa hợp giữa hai người.

Mắt nhìn hôm nay là ngày thích hợp, gần đến giờ ăn tối, Ran không những không vào bếp mà xách ba lô nhỏ phấn chấn đề nghị đi ăn.

Cô dự định đãi hắn một bữa ăn như một lời cảm ơn, sau đó tặng quà khi họ đang ăn.

Trước suy nghĩ đột ngột của Ran, Julian nhíu nhíu mày cũng không có phản đối, dứt khoát cầm áo khoác, cầm chìa khóa xe rời đi, còn quay đầu lại một ánh mắt ý bảo Ran đuổi kịp.

Ran: Ta thật là một người thông minh.

Sau khi lên xe không lâu, cô phát hiện ra mọi chuyện không như cô tưởng tượng. Vốn dĩ cô tưởng hai người sẽ nói chuyện đơn giản về vấn đề "ăn ở đâu", sau đó cô tự nhiên đề nghị chiêu đãi. Nhưng bây giờ rõ ràng Julian đã có ý tưởng của riêng mình, rất phù hợp với phong cách của một ông chủ lớn, vừa bước vào xe đã nhấn ga, chiếc Porsche màu đen lao ra như một mũi tên. Hắn nhìn thẳng, không hề tỏ ra do dự, khiến Ran không khỏi đoán rằng hắn đã nghĩ đến đích đến của mình ngay từ khi cô mở miệng.

Cũng là, lão đại ăn cơm tùy tiện cũng phải tìm một địa phương thích hợp bộ dáng?

Ran: Nhưng ví tiền của ta không nhất định chịu đựng được nha. 😭

Địa phương Julian đi đến quả thực có chút vượt quá dự đoán của Ran, cũng không phải chỗ nhà hàng xa hoa ở Tokyo.

Địa điểm Julian lái xe tới là một cửa hàng trang hoàng phong cách cổ xưa. Đứng ở ngoài cửa, Ran có chút ngơ ngác, Julian nhàn nhạt quét mắt liếc một cái, Ran rất có ý thức đuổi kịp.

Nam nhân tựa hồ rất quen thuộc nơi này, trực tiếp mang cô xuyên qua đại sảnh đi đến một cầu thang hướng tầng hầm ngầm kéo dài phía trước.

Trước khi bước chân xuống bậc thang, Julian bỗng nhiên ngừng bước chân quay đầu lại, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia ý cười.

"Cô thành niên sao?"

"Còn...... Còn không có." Ran lắp bắp trả lời, này cơm còn cần thành niên mới có thể ăn?

"Vừa lúc." Hắn dứt khoát nói, tay cắm túi xoay người mà xuống.

Ran chỉ phải đuổi theo, bậc thang màu tím nhung thiên nga, xúc cảm mềm mại. Theo đi xuống dưới, có thể ẩn ẩn nghe thấy âm nhạc du dương.

Đến cuối cùng một tầng bậc thang, một chiếc cửa đỏ sậm, một bên là một người phụ vụ mặc áo màu đen, hắn đẩy cửa ra làm ra tư thế mời.

Ran theo Julian đi vào, nguyên lai là một chỗ quán bar.

Ran: Ta chưa vị thành niên, vừa lúc cái gì a? Tiếp xúc thực tế sao?

Chỉ có mấy cái đèn mờ nhạt đốt sáng lên không gian hoàng tuyến ấm áp. Theo ánh đèn, Ran chú ý tới, người ở đây rất ít, tốp năm tốp ba ngồi ở góc cái bàn.

Quầy bar không có khách nhân, chỉ có một vị nhìn không ra tuổi, bartender an tĩnh chà lau ly pha lê, phía sau lưng, trên mặt tường đều đặt rượu sang quý, rượu trong bình đang ở dưới ánh đèn lập loè loá mắt phát quang.

Nơi này trang hoàng phong cách là Châu Âu cổ, cùng với tiếng nhạc dương cầm, không khí tựa hồ là hoà thuận vui vẻ lưu động, thần bí lại ấm áp, làm người có chút hoảng hốt.

Julian thực tự nhiên hướng đi quầy bar, hắn tùy tay cởi áo khoác treo ở lưng ghế, nới lỏng cổ áo, một cái tay khác hơi gập ngón tay gõ gõ mặt bàn, ý bảo Ran ngồi ở hắn trong tầm tay.

Ran lần đầu đi vào quán bar có chút không biết làm sao, vì thế vâng theo chỉ thị mà làm, một bộ ngoan ngoãn bộ dáng nghiêng đầu chờ đợi động tác tiếp theo của Julian.

Tay hắn dừng một chút, không có dư thừa biểu tình, Ran từ trong ánh mắt của hắn vi diệu đọc ra tới đối phương đang cười nhạo cô ngốc nghếch khờ khạo, vì thế cô nắm tay nhẹ nhàng khụ một chút.

"Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì? Chúng ta không phải ăn cơm chiều sao?" Ran ngồi ngay ngắn thân mình, hạ giọng hỏi.

Tích chữ như vàng Julian không có trả lời cô, chỉ đối bartender-người pha rượu khẽ gật đầu, "Như cũ, thuận tiện thêm một suất cơm."

Nơi này còn có thể gọi món ăn? Ran nhìn bartender, biểu cảm không chút nào kỳ quái, người phục vụ bên cạnh liền xoay người rời đi.

Ran chưa từng tới những nơi như thế này, không biết nơi như này còn cung cấp thêm thức ăn.

Bartender tiên sinh cũng không có nhiều lời, xoay người từ sau lưng trên giá lấy hai bình rượu mang sang một cái ly hình vuông, hắn rất quen thuộc mà thêm đá điều rượu, động tác nói không nên lời ưu nhã chuyển động. Một lát liền đem ly tự đặt ở trên một tấm lót đẩy hướng Julian.

Rượu thấu trong ly pha lê ánh lên kim sắc vòng quanh một khối băng cầu rực rỡ lung linh, Julian ngón tay thon dài chế trụ miệng ly, hơi hơi đong đưa vài cái.

"Anh không ăn cơm......" Ran có chút lúng ta lúng túng, Julian tiên sinh nếu không nghĩ ở bên ngoài ăn, vì cái gì như vậy dứt khoát đáp ứng?

Chẳng lẽ nói, hắn tưởng cô rất muốn ra ngoài mới miễn cưỡng cùng nhau tới sao? Nhưng cô là muốn cảm tạ hắn, mới nghĩ cơm nước hằng ngày có mức hơi xoàng qua loa có lệ. Nếu hại hắn bỏ bữa cơm chiều, chẳng phải là phản tác dụng sao.

Julian không để ý đến Ran rối rắm về cơm chiều, chỉ như cũ ngồi uống.

Bartender tiên sinh cũng rũ mắt, tiếp tục công việc, cúi đầu chà lau cái ly tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ lau xong cái ly, hắn ngồi đối diện hai vị khách nhân thái độ có thể nói là thờ ơ.

Ran đối với nơi này vẫn là rất tò mò, lặng lẽ khắp nơi đánh giá, trên mặt hoàn toàn ngạc nhiên. Cô trước đây cho rằng quán bar đều là cái dạng ngợp trong vàng son, ầm ĩ mê loạn, không nghĩ tới nơi này ưu nhã yên lặng đến vậy.

Một lát sau, người phục vụ bưng một cái mâm đồ ăn trở về, mang vào bao tay tuyết trắng. Đối phương động tác ngắn gọn mà tiêu chuẩn, hắn từ mâm đồ ăn bưng lên một cái bát pha lê đặt ở trước mặt Ran, lại đem hai cái cái đĩa một ly nước trái cây cùng bộ đồ ăn đặt lên.

Hiển nhiên quán bar bưng lên cũng không phải là cơm, mà là đồ ăn xứng với không khí của quán.

Một đĩa tinh xảo chocolate đặt trên một quả cầu tuyết, một phần tròn trịa đáng yêu pudding cùng một trản trứng cá muối phối hợp. Cho dù Ran là người vẫn luôn thích ăn cơm ba bữa, giờ phút này ngón tay cũng muốn cử động.

Nam nhân bên cạnh vẫn như cũ uống rượu, Ran âm thầm quyết định buổi tối trở về làm một bữa ăn đêm thật tốt đền bù, vì thế bình tĩnh rút ra khăn chà lau tay, rồi cầm lấy bộ đồ ăn.

Chocolate kem hương vị thơm nồng, hơi có chút đắng kèm theo vị ngọt, pudding trái cây phối hợp nãi hương, thoải mái mát mẻ ngon miệng. Mà cái này trứng cá muối, màu sắng trong sáng hạt no đủ, thật là —— cực phẩm.

Julian khóe mắt thấy Ran cúi đầu dứt khoát mà cầm thìa bắt đầu ăn, vươn tay ở trước mặt trên bàn gõ gõ, "Cho cô ấy một ly rượu ngọt."

Ran ngẩng đầu, bartender tiên sinh căn bản không có hỏi đến cô tuổi hay không thành niên, chỉ thực thuận theo duỗi tay lấy bình rượu. Ran bỗng nhiên liền bắt đầu sinh một cỗ khí gan lớn, học Julian bộ dáng, bình tĩnh tự nhiên mà mở miệng.

"Không, ta muốn Vodka."

Julian nhướng mày liếc cô, Ran không chút nào lùi bước trước ánh mắt của đối phương.

"Rượu ngọt tôi từng uống qua, không có gì khác biệt."

Nhìn bộ dáng phô trương thanh thế của cô gái, Julian giơ lên chén rượu ngăn trở gợi lên khóe miệng.

"Nha, anh như vậy là đồng ý."

Không có phản đối chính là ngầm đồng ý, bartender tiên sinh mặt không đổi sắc cất lại bình rượu ban đầu, đổi lấy một chai rượu khác, thêm cùng một lọ nước trái cây, liền đổ vào một chiếc cốc dài điều chế một ly, đặt ở trước mặt Ran, còn bỏ thêm một quả anh đào.

Julian đối bartender tự chủ trương không nói một từ, Ran đối với pha rượu hoàn toàn không hiểu, ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục ăn.

Cho dù bartender tiên sinh chiếu cố đã điều chỉnh thích hợp vị rượu cho Ran, Vodka đối Ran, nói như cũ vẫn quá mức nồng nhiệt.

Cô uống thử một ngụm liền có chút học không thuộc loại nước vị cay này, rượu vừa vào miệng đã đánh sâu vào khoang miệng, khoang mũi kích thích, hơi nóng xúc cảm theo yết hầu tràn đi xuống, nuốt vào bụng còn có lửa thiêu đốt, cảm giác khắp nơi trong cơ thể nhiệt nóng đều lan tràn.

Ran hoàn toàn không hiểu vì cái gì Julian có thể chậm rãi nhấm nháp rượu mạnh, biểu tình hưởng thụ bộ dáng tựa như đang uống tơ lụa ca cao nóng,  bộ dáng này cùng ba ba uống bia hoàn toàn bất đồng.

Khi đó Ran cô nương còn không phải rất rõ ràng, rượu mạnh không ngừng là uống lên cùng bia khác nhau như trời với đất, một ly hai ly hậu quả, cũng hoàn toàn không phải bia của Mori Kogoro có thể so sánh.

Chờ Ran ý thức được sự chênh lệch giữa hai người, đã dần dần hoảng hốt.

Ran ghé vào trên bàn gối cánh tay của chính mình, nhìn chằm chằm chén rượu, cô chỉ cần nhẹ nhàng nhìn lên, ánh đèn trên đỉnh đầu như vầng sáng chuyển qua chuyển lại.

Julian quay đầu lại xem, cô chính là đang ha ha cười rộ lên, ánh mắt mê ly, lộ ra vài phần vũ mị, nhưng biểu tình dị thường hồn nhiên ngây thơ, cô vừa giống con rắn bé nhỏ lại giống mèo con, đối với mị lực của bản thân hoàn toàn không biết gì cả.

Bartender tiên sinh thực săn sóc, bưng cho cô một ly nước ấm, nhưng là Ran lúc này hiển nhiên sẽ không bưng lên ly nước chính mình thanh tỉnh được.

Julian thu hồi tầm mắt, uống một hơi cạn sạch ly rượu, buông cái ly đứng dậy xách lên áo khoác. Cô gái vẫn như cũ dựa vào trên bàn, quay đầu lại nhìn hắn nở nụ cười, hiển nhiên đã say thấu.

Julian thở dài, tựa hồ không thể tưởng được có người mới uống hai ngụm rượu liền lảo đảo.

Hắn duỗi tay ý đồ nâng cô dậy, Ran lại đẩy ra tay hắn rồi ngồi thẳng.

"Tôi thực thanh tỉnh!" Ran đỡ cái bàn xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, "Chỉ là có điểm không vững."

"Ân." Julian cực có lệ mà đáp lại, một tay hơi hơi đỡ lưng của cô, kỳ thật hắn nhìn qua càng muốn nhắc chính là cô tự mình đi. Xử lý người say rượu hắn thật sự không am hiểu, dĩ vãng người cùng hắn uống rượu chưa một ai dám uống say.

"Ta hôm nay ăn no, thực vui vẻ! Chúng ta về nhà đi!" Ran nhíu nhíu mày, nghiêm túc chỉ thị, "Về nhà."

Không biết câu nào lời nói chọc trúng Julian, ánh mắt hung ác hiếm thấy nhu hòa một chút, giơ tay nắm lấy cánh tay của cô.

Ran tuy rằng bước chân hơi yếu, nhưng tinh thần lực hơn người, làm cô như cũ vẫn duy trì được một tia thanh minh, trở tay cũng bắt lấy cánh tay Julian, cực lực ổn định bước.

Julian xoay người đối bartender ánh mắt ý bảo ghi sổ, bartender gật đầu đã hiểu, Ran lần thứ hai quay đầu lại cùng bartender phất tay cáo biệt.

Ở phía sau hai người, vẫn luôn là bộ dáng vô biểu tình bartender, lúc này nhíu chặt mày lộ ra dị thường phức tạp biểu tình, quỷ dị cười.

Gin, thế nhưng hôm nay ngươi lại có một mặt như vậy a.

Hai người ra khỏi quán, bên ngoài bóng đêm bao phủ. Khắp nơi đèn đường chiếu sáng lên đường cái, bên đường trên cây quấn quanh đèn nhấp nháy thưa thớt sáng lên, chợt lóe chợt lóe làm nổi bật lên khung cảnh  hoang vắng tối tăm.

Nơi này ban đêm mặt đường cơ hồ không có người đi đường, ngẫu nhiên có ô tô cũng là an tĩnh lướt qua.

Hai bên đường kiến trúc đều là mô phỏng phong cách châu âu, Ran hốt hoảng cho rằng chính mình đã ở nước ngoài.

Julian sau khi đi xuống cầu thang lập tức buông lỏng tay, chỉ là hơi lui nửa bước đi ở phía sau.

Ran nhớ rõ mình là cùng Julian cùng nhau tới, bọn họ hiện tại là đi bãi đỗ xe trên đường —— Julian tốc độ xe kinh người, nguyên lai là đã đem cô xuất ngoại.

"Máy bay ngừng ở nơi nào?"

Ran nghiêm túc hỏi nam nhân.

Julian không nói nên lời trong một thời gian dài. Hắn là một tên tội phạm kiên nhẫn nhưng không phải là một người kiên nhẫn, nhưng con ma men trước mặt đang thách thức sức chịu đựng còn lại của hắn.

"Thật đấy! Anh lái xe quá nhanh! Tôi đã muốn phê bình anh mấy lần rồi." Ran lung lay vươn một tay ra. Làn da trắng ngần của cô dưới ánh đèn đường sáng lên như ngọc. Cô giơ một ngón tay lên lắc lắc. Còn nói: "Cũng may là tôi không phê bình anh!"

Julian trừng mắt liếc nhìn cô gái vẫn còn vô tư, say không còn biết gì.

"Nếu tôi phê bình anh – chẳng phải tôi đây rất mất mặt sao? Đây mà là đang lái ô tô! Rõ ràng là anh đang lái máy bay! Hahahaha..."

Ran ôm bụng cười lăn lộn, chỉ vào khuôn mặt đã đen như đáy nồi của hắn.  "Chúng ta đều đã tới nước ngoài!"

Julian:...

"Nhưng mà tôi cũng đã từng lái máy bay!" Cho dù say Ran đối với nguy hiểm như cũ vẫn có trực giác mãnh liệt, nam nhân bên cạnh, gân xanh ẩn ẩn, cô linh cơ nhanh chóng chuyển chủ đề trong giây lát.

"Khi đó, cả cơ trưởng cùng cơ phó đều gặp nạn, tôi bị giao trọng trách điều khiển lái một chiếc máy bay - một chiếc máy bay chở khách cỡ lớn! Tôi thậm chí còn chưa bao giờ chơi trò chơi lái xe, đột nhiên làm tôi lái máy bay haha."

Một bên Ran lải nhải về câu chuyện lái máy bay, bên kia Julian xoa xoa lông mày bất lực, "Lúc đó tôi rất sợ hãi. Trên máy bay nhiều tính mạng của hành khách như vậy, tôi như thế nào gánh nổi? Ở thời điểm tôi sợ hãi nhất —— Shinichi đã gọi cho tôi..."

Người đàn ông dừng lại, đôi mắt tối sầm, "Shinichi? Kudo Shinichi?"

"Bằng không còn sẽ có cái nào Shinichi? Cái kia siêu kiêu ngạo đại trinh thám cuồng suy luận!"

Ran ngây thơ mỉm cười, như thể người mà cô đang nói đến đang ở ngay trước mặt, cô vung nắm đấm hai lần. Khóe môi Julian nhếch lên một nụ cười ấm áp chưa từng thấy trước đây, nhưng nụ cười đó lại không chạm tới tận đáy mắt, vừa nguy hiểm lại lạnh băng.

"Cô vẫn còn liên lạc với Kudo Shinichi đó chứ?"

Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi, như thể hắn chỉ thuận miệng mà hỏi một câu. Ran say rượu không có nhìn ra, lúc này trong mắt hắn sâu không thấy đáy, lóe lên một tia quỷ quyệt, không có chút độ ấm nào.

Đôi mắt lạnh lùng dán chặt vào góc nhìn nghiêng của Ran, không bỏ sót một thay đổi nào trên gương mặt cô.

"Giữ liên lạc?" Cô gái dường như đã nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, cười ha hả nửa ngày, "Sao có thể? Cuộc gọi trên máy bay... của chúng ta thực ra là do Kaito Kid gọi, bởi vì hắn cũng có mặt trên máy bay lúc đó."

"Kaito Kid là một người kỳ lạ, hắn có thể cải trang thành người khác trong vài giây, từ giọng nói đến ngoại hình! Anh đừng không tin nha, thực sự có một người như vậy, thật sự!" Ran sợ người trước mắt không tin vào kỹ năng kỳ diệu này, nhấn mạnh một cách nghiêm túc còn làm như có thật gật gật đầu.

"Ta biết." Giọng Julian không có chút cảm xúc nào.

"Thật là một năng lực kỳ diệu a... Chính là vì cái gì, vì cái gì luôn ở trước mặt tôi mà lộ tẩy? Thà rằng hóa trang cùng diễn càng giống, tôi cũng có thể tự an ủi chính mình."
 
Ran nhìn bóng hai người đi ngang qua ngọn đèn đường dần thay đổi, từ một người cao một người nhỏ nhắn thành hai thân hình sợi mì dài không cân đối, rồi lại nén thành quả bóng ở ngọn đèn đường bên cạnh. Những ngọn đèn đường lần lượt đi qua, luân hồi hết lần này đến lần khác. Cô và Julian tiên sinh sống chung dưới một mái nhà, hắn thích ăn đồ cô nấu, tặng cô bộ kimono và tập luyện cùng cô, cô sớm thành thói quen cùng hắn ở chung..

Ran dù có ngốc nghếch đến đâu thì cô cũng không còn là cô học sinh cấp 3 ngày ấy nữa, cô ngơ ngác và nhận ra mối quan hệ của mình với nam nhân này có chút mơ hồ giới hạn.

"Julian tiên sinh, tôi thích thanh mai trúc mã của tôi, thật sự rất thích, nên tôi muốn chờ hắn trở về. Những người khác bảo tôi nên từ bỏ. Tôi biết họ có ý tốt, có lẽ bọn họ nói đúng.''

Ran dừng lại hơi quay lại nhìn Julian, khẽ mỉm cười.

"Chính là, chính là tôi giống như đã lạc đường, không tìm được đường về."

Nói cho Julian, cũng như nói cho chính mình.

Julian cúi đầu nhìn vẻ mặt của Ran, cô bước tới trước mặt hắn nửa bước rồi quay mặt về phía hắn.

Ánh đèn đường chiếu sáng nửa khuôn mặt cô, nửa còn lại khuất trong bóng tối.

Đôi má xinh đẹp của cô gái hơi say, dưới vầng hào quang có chút hồng hào, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh, nửa ngây thơ nửa quyến rũ, đôi môi hồng khẽ gợi lên nụ cười dịu dàng.

Julian, người chưa bao giờ hiểu cảm thông là gì, thực sự cảm thấy đồng cảm với người khác vào lúc này.

Đó là điều trước nay chưa từng có, hắn cảm nhận được cô tuy rằng cười lại chân thật bi thương.

Cùng lúc đó, một cỗ tức giận đột nhiên trào dâng trong lòng hắn, vốn vừa rồi còn ẩn chứa sát ý. Cơn giận này đột nhiên xuất hiện làm hắn mê hoặc không thôi.

Ma xui quỷ khiến vươn tay đặt ở trên đầu của cô, so với tưởng tượng cảm xúc càng mềm mại hơn. Mái tóc màu xanh đen của cô gái dường như có ma lực dọc theo cánh tay hắn, nhẹ nhàng làm dịu đi từng đợt từng đợt nỗi vô cớ nôn nóng trong lồng ngực hắn.

Cô vẫn đang lẩm bẩm nói mớ, Julian, Julian, gọi tên hắn thật nhẹ nhàng.
Thậm chí còn không phải là tên thật của hắn.

Hai người nam nữ cho hắn sinh mệnh, hắn chỉ được thừa kế cái tên trên chứng minh thư từ họ của người đàn ông Kurosawa. Mà người phụ nữ kia, một người phụ nữ ngây thơ và ngốc nghếch, đã đặt tên cho hắn là Julian.

Tên phía trước hắn khinh thường nhưng không thể không dùng, tên phía sau cơ hồ không ai biết đến.

Ấn tượng về người phụ nữ ngốc nghếch đó đã mờ nhạt từ lâu, hắn chỉ nhớ được những lời mơ hồ bên tai.

"Julian, đây là loài hoa từ quê hương của mẹ, đất nước mà ta không bao giờ có thể quay trở về."

Đó là loài hoa thuần khiết nhất, bình phàm lại kiên cường, vĩnh viễn tràn ngập hy vọng, loài hoa yêu thích nhất của mẹ."

Nữ nhân từng nói như này, cuối cùng lại tuyệt vọng mà tự sát.

Điều nực cười nhất trên đời này chính là hy vọng.

Những người luôn nói về hai từ này thường là những người tuyệt vọng nhất. Những người không nhìn rõ hoàn cảnh của mình, theo đuổi những thứ không thuộc về mình, bất tài và yếu đuối nhưng lại nghĩ mình có thể thoát khỏi số phận - những người mà hắn ghét nhất.

Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng ghê tởm của một người như vậy đang cố gắng hết sức để chuộc lỗi, từng giọt máu trong người đều sôi lên, từng dây thần kinh đều cười lên, nói rõ ràng chính mình đã tự tay kết liễu đối phương đến mức nào.

Không có gì khiến hắn vui hơn việc nhìn niềm hy vọng trong mắt một người như vậy dần dần mờ nhạt cho đến khi không còn sức sống.

Tuy nhiên, vào một ngày tháng Tư, hắn gặp một nữ nhân trông giống như một bông hoa cúc.

Cô ấy mặc một bộ quần áo lố bịch, tắm trong ánh nắng sớm mai. Cô quay lại khi nghe thấy giọng nói của hắn, đôi mắt tươi cười tràn đầy hy vọng và sức sống.

Cô bước đến gần hắn với một nụ cười, ngẩng đầu lên nói chuyện với hắn. Hắn bị thu hút bởi đôi mắt đó, lại nghe thấy giọng nói của chính mình: "Tên tôi là Julian."

Trên người cô có đặc điểm hắn khinh thường nhất, khịt mũi coi thường hết thảy đặc tính, lại đem chúng nó hài hòa hoàn mỹ mà dung hợp. Hắn thế nhưng vô pháp đối với cô hạ sát thủ, thậm chí còn làm không được thờ ơ lạnh nhạt.

Một lần lại một lần phá lệ.

Từ kia một khắc đến bây giờ, dù buồn hay vui, ánh mắt của cô vẫn không hề thay đổi.

Cũng không có bất luận cái gì một khắc làm hắn ý thức được:

Cô và hắn là hai loài hoàn toàn khác nhau.

Cho dù hắn cũng khoác lớp da người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro