Chương 42
Quá trình chọn quà diễn ra rất nhanh chóng, vượt xa sự mong đợi của chính Ran, bởi cô nhìn thoáng qua đã thích thú với một cặp nút tay áo: chiếc khuy đơn giản nhưng cao cấp được khảm đá topaz sẫm màu, sâu thẳm, tưởng chừng như tan chảy, bên trong có ánh vàng, rực rỡ lung linh nhẹ nhàng mà sang trọng.
Ran gần như nghĩ ngay đến nam nhân đó, hắn sâu thẳm như một cái giếng cổ, với khí chất u ám và lạnh lùng đến ngột ngạt nhưng lại tỏa sáng rực rỡ không thể giải thích được.
Cô chỉ vào cặp nút tay áo, ngẩng đầu lên nói với người quản lý rằng cô đã chọn chúng. Sonoko ngẩng đầu nhìn xem, sửng sốt ngây người một lát, sau đó ánh mắt ranh mãnh lộ ra vẻ hiểu biết.
Cô ấy nói với Ran như thế nào mà không tết không sự kiện lại đột nhiên muốn tặng cho chú một món quà. Nhìn chiếc nút tay áo này cô còn có gì không hiểu, với phong cách sang trọng như vậy, cô tuyệt đối tin tưởng Ran sẽ cho rằng nó cùng với chú Mori hòa hợp, người ngay cả bộ vest cũng không có.
Ran hơi đỏ mặt quay sang hỏi Kurosawa muốn xem gì mà không nhìn vào ánh mắt trêu chọc của bạn mình.
Kurosawa khẽ lắc đầu, cười nhạt tỏ vẻ không có.
Cuối cùng khi tính tiền, giám đốc quả nhiên cho Ran một cái chiết khấu giảm giá thật lớn, bằng không Ran thật sự không nhất định mua nổi.
Ba người đều không có cái gì muốn mua đồ vật liền tính toán lên lầu ăn cơm
Nhắc đến trên lầu khu ăn uống liền nhớ tới Julian, đó là hắn lần đầu tiên không chút nào che giấu chính mình hắc ám, hiện tại ngẫm lại ước chừng chính là ở khi đó hắn dần dần xé xuống cái nhãn bạn cùng phòng bình thường.
Bên này Ran còn đang suy nghĩ điều gì đó, Sonoko đột nhiên dừng lại bước chân, gắt gao nắm chặt tay Ran. Ran theo bản năng nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt vừa mới tươi cười của Sonoko trong nháy mắt mất hết màu sắc, lông mày nhíu chặt.
Kurosawa cùng Ran đều có chút khó hiểu phản ứng của Sonoko, nhìn theo ánh mắt của cô, họ nhìn thấy hai người trong một cửa hàng quần áo nam.
Kyogoku Makoto và Claire.
-------------------------
Kyogoku mặt đỏ gãi đầu, bộ dạng tựa hồ thực khó xử, Claire giơ hai chiếc áo khoác ở trên người hắn so tới so lui, vừa nói vừa cười.
Ran dùng tay trái tóm lấy Sonoko, vòng tay ôm lấy cô không cho cô nhìn, nhưng ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên cô tức giận với ai đó như vậy. Kyogoku tiên sinh đây là đang làm gì cái gì? Thực sự có liên quan gì đến Claire không?
Kurosawa ở bên cạnh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy chị họ của mình, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của hai cô gái bên cạnh, trong mắt hắn chợt lóe lên, trong mắt hiện lên một vẻ hiểu biết.
Có lẽ là do ba người họ đứng đây có vẻ quá lạc lõng giữa khu mua sắm đông đúc ở đằng kia. Claire cũng nhìn sang. Cô nở nụ cười đắc thắng, kiễng chân lên nói gì đó vào tai Kyogoku, chàng trai da đen sợ hãi nhanh chóng lùi lại, lấy một bộ quần áo từ tay cô và bước vào phòng thay đồ.
Claire chậm rãi đưa quần áo còn lại cho nhân viên thu ngân rồi nhàn nhã đi tới. Nhìn lên xuống Sonoko một cách kiêu ngạo, cô đưa bàn tay trắng nõn thanh tú của mình ra nắm lấy cằm Sonoko.
" A nha nha, này không phải Suzuki sao? Cô là tới tìm Makoto?"
"Liên quan gì đến cô."
Không đợi Sonoko trả lời, Ran đã nắm lấy cổ tay Claire, giọng cô khác hẳn với sự dịu dàng thường ngày cực kỳ lạnh và khắc nghiệt.
Bị chặn lại giữa chừng, Claire ban đầu còn ra vẻ chẳng hề để ý, đến khi cô cố gắng rút tay lại nhưng thấy không thể làm được, lúc này mới có vài phần kinh ngạc nhìn về phía Ran.
"Cô là ai? Buông ta ra!"
Claire lúc này thực sự tức giận, âm thầm dùng sức giãy dụa, nhưng Ran vẫn giữ chặt không chịu buông ra, ngược lại còn chậm rãi kéo tay mình ra trước mặt hai người, ánh mắt lạnh lùng xuyên xương.
Claire giật mình trước luồng khí đáng sợ tỏa ra từ cô gái có vẻ mỏng manh này. Cô choáng váng ngẩn người trong giây lát, nhận ra rằng mình đang bị một cô bé người Châu Á dọa sợ.
Cô vùng vẫy mạnh mẽ hơn. Ran di chuyển nhanh hơn, ngay trước khi Claire hít một hơi thật sâu chuẩn bị hành động, Ran đã hất mạnh cô ra, Claire mất sức, loạng choạng bước ra vài bước.
Cô ôm cổ tay định bước tới với vẻ mặt tức giận nhưng bị tay Kurosawa chặn lại.
"Chị họ, tự nhiên đi tới khiêu khích là muốn làm gì vậy? Đây là Nhật Bản, không phải Hoa Kỳ, chưa kể chị đang ở trên lãnh thổ của Tập đoàn tài chính Suzuki, phải đối Suzuki tiểu thư động võ sao?"
Kurosawa chút nào không bởi vì Claire là chị họ của mình mà bảo trì trung lập không nói, ngược lại lạnh lùng ngăn lại Claire.
Claire lúc này mới chú ý tới nam sinh bên người Sonoko là em họ của mình. Cô có vẻ hơi sợ Kurosawa, một con hổ hay cười, cô ngừng di chuyển khi nghe thấy điều này và ngạc nhiên hỏi tại sao cậu ấy lại ở đây.
"Cùng Sonoko tiểu thư đi mua sắm." Kurosawa lắc lắc sản phẩm dưỡng da trong tay, rất bình tĩnh.
Sonoko:o_0
"Em quen Suzuki Sonoko à?" Claire vừa sốc vừa tức giận, thấy Kurosawa không có ý định trả lời, cô chỉ vào Ran: "Vậy cô là ai?"
Ran không có thói quen bị người dùng ngón tay chỉ vào mặt mình, cũng không trả lời, chỉ khẽ nhíu mày nghiêng người.
"Đều nói cùng cô có quan hệ gì, nghe không hiểu sao? Dùng ngón tay chỉ vào người khác một chút lễ phép đều không có, thật là thô bỉ!"
Rốt cuộc Sonoko tìm về tính cách một hồi trừng mắt Claire, không chút nào yếu thế.
Claire không tranh cãi với cô, quay đầu lại, cẩn thận nhìn kỹ Ran, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, dần dần trở lại vẻ kiêu ngạo trước đây, mang theo một tia khinh thường.
"Cô là Mori Ran. Makoto nói với tôi rằng cô rất giỏi karate?"
"Nghe nói cô cũng không kém, nhưng cô có móng tay dài như vậy. Cuộc thi Karate Thế giới không được phép, phải không?
Ran nhàn nhạt đáp lại, một ngữ hai ý nghĩa đã thừa nhận chính mình thân phận lại cho thấy chính mình cũng dự thi.
Claire lúc này bắt đầu thấy hứng thú, cô nheo mắt, nhếch môi mỉm cười, sau đó chậm rãi đưa tay rút ra một mảnh móng tay.
Lúc này Ran mới nhận ra cô ta dán móng tay giả.
Claire, trước mặt mọi người, từ từ rút từng mảnh móng tay ra, rồi ngước mắt lên nhướn mày nhìn Ran.
"Cuộc tranh tài lớn sẽ sớm bắt đầu. Tôi rất mong chờ trận quyết đấu của tôi với cô. Tôi hy vọng cô có thể sống sót đến trận chung kết."
Đối với loại trình độ khiêu khích này, Ran căn bản không để ý tới, chỉ là gật gật đầu tỏ vẻ biết.
Claire tựa hồ rất bất mãn bộ dạng vân đạm phong khinh của Ran.
Ngay trước khi cô định mở miệng, Kyogoku bước ra khỏi phòng thay đồ, hắn có chút ngạc nhiên khi không thấy Claire, vì vậy ngước mắt lên nhìn xung quanh.
Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ngay khi liếc nhìn Sonoko và Ran, trên mặt tràn đầy không thể tin tưởng và vui mừng lộ rõ.
Hắn không quan tâm đến việc mình vẫn đang mặc quần áo của cửa hàng, chạy như bay về hướng bên này.
Kyogoku Makoto rời đi mặt tiền cửa hàng, nhân viên cửa hàng liền gọi ở phía sau đuổi theo la hét, đưa tới ánh mắt chung quanh người xem náo nhiệt.
Kyogoku Makoto căn bản mặc kệ, lung tung cởi quần áo ném lại, chỉ mặc áo sơ mi, bộ dáng trông rất kích động.
Claire nhíu nhíu mày không hé răng.
"Sonoko, Sonoko! Vì cái gì sao em lại đột ngột chia tay anh, không trả lời điện thoại, còn từ chối gặp anh?"
"Tớ không muốn cùng hắn nói chuyện."
Mặc dù Kyogoku đang ở ngay trước mặt, Sonoko lại hướng về phía Ran nói, bịt tai lại, quay đầu sang một bên.
Kyogoku đi tới muốn đỡ vai Sonoko, Sonoko nhanh chóng rút vào trong vòng tay Ran, từ chối giao tiếp với Kyogoku.
Ran nhận thấy vẻ mặt lo lắng và đau khổ của hắn không có vẻ gì là giả tạo, hắn cũng không che giấu sự lo lắng của mình trước mặt Claire, nghĩ rằng chắc chắn giữa hai người có sự hiểu lầm nào đó.
Tại đây Kyogoku Makoto nhìn thấy Kurosawa đứng cạnh Sonoko.
Bởi vì hắn luôn biết về sự tồn tại của Kudo Shinichi nên trong tiềm thức hắn không hề nghĩ đến mối quan hệ giữa Kurosawa và Ran.
"Tình yêu mới" của Sonoko, vẻ mặt hắn trở nên cứng ngắc, ánh sáng trong mắt trong giây lát mờ đi.
"Sonoko, em thật thích người khác sao?"
"Không cần quan tâm ta làm gì, anh đi mua quần áo đi!"
Sonoko bị người này nói nhảm lên đầu mình, tức giận cười, kéo Ran rời đi.
Thấy Kyogoku thực sự muốn bước tới, cô vòng tay còn lại quanh Kurosawa nhìn lại đầy khiêu khích.
Kyogoku thực sự cảm thấy mình như bị bỏng, đột nhiên lùi lại về sau một bước. Khuôn mặt tuấn tú da ngăm đen đầy mất mát và tổn thương.
Nhìn thấy bộ dạng của Kyogoku, Ran thực sự cảm thấy anh ấy không phải loại người giả vờ đáng thương nên muốn ngăn Sonoko lại và nghe anh giải thích xem có hiểu lầm gì không.
Ran chưa kịp nói, Claire đã bước tới, nắm lấy tay áo Kyogoku bằng vài ngón tay, thì thầm điều gì đó, với khuôn mặt sáng sủa vừa dịu dàng vừa dễ thương.
Lúc này Sonoko không nghe Ran nói gì nữa, kéo Ran chạy thật nhanh. Ba người kéo theo nhau ra khỏi cửa trung tâm thương mại, khi dừng lại thì đã gần đến góc đường.
Sonoko thở hổn hển, khi nhìn thấy hai người cũng dừng lại thở dốc, cô mới nhận ra bọn họ đang định lên lầu ăn cơm.
" Thực xin lỗi, làm hại mọi người cũng chưa được ăn cơm."
"Đang nói về cái gì vậy, Sonoko, gặp loại tình huống đó, tớ nuốt trôi được cơm mới là, nhưng thật ra Kurosawa-kun, cậu vừa nói đây là quà cho Sonoko, tính sao bây giờ?''
"Quên đi, Suzuki tiểu thư đã nghiêm túc chọn lựa nó. Loại tình huống này phát sinh, ta cũng thật không muốn đưa lễ vật này."
''Ơ? Vừa rồi cậu không phải mới gọi Sonoko bằng tên của cô ấy sao?''
Kurosawa cùng Sonoko liếc nhau, đối với Ran trì độn đều thực không nói nên lời, hai người nhịn không được cười rộ lên, Ran càng thấy kỳ quái.
Sau khi lấy lại hơi thở đều đặn, Kurosawa đưa chiếc túi trên tay cho Sonoko.
"Sonoko tiểu thư vừa mới nói cái này cũng thích hợp với cô, ta đưa cho cô tạ lễ, coi như hôm nay đã làm cô khó chịu."
"Này không tốt lắm......" Sonoko xấu hổ từ chối.
Tuy nhiên, Kurosawa đã đẩy nó vào tay Sonoko không chấp nhận lời cự tuyệt, với thái độ rất kiên quyết.
Việc một chàng trai bộ dạng thư sinh đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy thực khiến người ta sinh ảo giác, Sonoko ngơ ngác mà tiếp nhận. Ran thấy thế, nhịn không được hỏi.
"Vậy cậu định tặng gì cho chị họ mình?"
Cô thực sự không muốn gọi tên Claire. Thật hiếm khi Ran lại ghét một người như thế này. Kurosawa nhún vai, tỏ ra thờ ơ.
"Tớ đã suy nghĩ và quyết định rằng ma-nơ-canh sẽ phù hợp với cô ấy hơn."
"Phốc--"
Sonoko không nhịn được cười, ngay cả Ran cũng không nhịn được cười.
Thấy hai người phụ nữ đã mỉm cười trở lại, Kurosawa trầm ngâm đề nghị họ đến một nhà hàng nổi tiếng gần đó để ăn tối, mọi người nhất trí đồng ý.
Trong bữa ăn, Kurosawa khéo léo bày tỏ quan điểm của mình, dường như hắn nghĩ rằng Sonoko và Kyogoku tiên sinh đã có hiểu lầm.
"Chúng ta đều là con trai. Tôi có thể thấy anh ấy rất coi trọng cô. Nhìn thấy cô cùng ta.... -" Kurosawa ngập ngừng tạm dừng một chút, hai người còn lại hiểu ý hắn gật gật đầu, "Hắn thật sự chịu đả kích, ít nhất khổ sở tuyệt đối là sự thật ." "
''Tớ cũng nghĩ vậy. Vừa rồi Kyogoku tiên sinh trông rất tổn thương. Cậu đã nói thẳng với anh ấy chưa Sonoko?''
Thấy trên bàn hai người đều thành khẩn thay Kyogoku Makoto nói chuyện, Sonoko cắn cái muỗng sau một lúc lâu không nói, suy nghĩ thật dài thời gian mới mở miệng.
"Thật ra tôi biết tình cảm của Makoto dành cho tôi sâu đậm đến mức nào, nhưng chuyện này đã xảy ra không chỉ một lần. Claire quá kiêu ngạo. Khi hai người ở bên nhau, vấn đề không chỉ là tình cảm. Nếu Makoto luôn đối xử với những cô gái khác ôn nhu cùng dung túng, tôi không chấp nhận được. Hơn nữa, thái độ của Claire đối xử với tôi như vậy, anh ấy đều làm lơ không thấy".
Sonoko luôn cởi mở hơn Ran trong vấn đề tình cảm. Nếu Sonoko đã nói như vậy Ran cũng sẽ không nhiều chuyện, chuyện tình cảm đó là chuyện của bản thân hai người, có xứng đáng hay không, chia tay hay kết hợp, có yêu nhau hay không, không bao giờ là chuyện mà người ngoài có thể bình luận.
Cô chỉ có thể bày tỏ quan điểm của mình là ủng hộ mọi quyết định của Sonoko.
Sau bữa ăn, Kurosawa đề nghị đưa họ về nhà, nhưng Ran và Sonoko từ chối. Hai người muốn trò chuyện chậm rãi trên đường đi thuận tiện tiêu thực, Kurosawa thấy thế cũng không nhiều lời làm miễn cưỡng, từ biệt liền rời đi.
"Ran, bạn học của cậu tính cách rất tốt, ân cần thông minh, quan trọng nhất là đẹp trai."
Ran dở khóc dở cười, vừa rồi tiểu tổ tông còn thương tâm muốn chết, giờ phút này lại có thể đánh giá trai đẹp. Nhưng thà thế này còn hơn là buồn nên Ran hiếm thấy mà phối hợp lắng nghe ý kiến của Sonoko.
"Bất quá cậu hôm nay bắt lấy cái tay Claire thời điểm, ánh mắt thực khủng bố a, tớ lần đầu tiên thấy cậu có bộ dáng khí thế như vậy."
"Cái kia nha ~" Ran cười mà không nói, kỳ thật cô lúc ấy chính là có chút khó chịu cái người Claire này đoạt bạn trai của người khác, còn đối Sonoko như vậy khinh mạn đắc ý, giơ tay chỉ là hành vi theo bản năng bảo hộ Sonoko, chờ duỗi tay bắt được, nhìn đến móng tay cô ta dài liền càng phẫn nộ, nếu làm thương đến trên mặt Sonoko thì làm sao bây giờ? Trong lúc nhất thời còn liên tưởng đến thái độ cô ta một hai phải cùng Sonoko so Karate, cho nên nhịn không được phẫn nộ.
Vô tình, cô lại sử dụng vẻ mặt lạnh lùng, khắc nghiệt, có chút khinh thường của Julian. Có lẽ cô đã nhìn thấy quá nhiều lần, khi sử dụng không ngờ lại rất dễ dàng. Khi nhìn thấy Claire bị chấn kinh, chính mình cũng có chút kinh ngạc, có lẽ về sau khi thi đấu có thể áp dụng một lần.
Sau lần cùng Claire giằng co sau, Ran huấn luyện càng nghiêm túc hơn. Nếu nói trước kia chỉ là bởi vì hứa hẹn không nghĩ thua, tự mình sau khi tiếp xúc, hoàn toàn là phát ra từ nội tâm không nghĩ bại bởi cô ta.
Cái cô gái này quá mức kiêu ngạo, đắc ý, căn bẳn không để ai vào mắt, thái độ của cô ấy đối với Sonoko đã thực sự đụng đến điểm mấu chốt của cô.
Dây thần kinh vận động của Ran phát triển mạnh mẽ, khả năng học tập cường, một khi đã có điểm nhận thức liền thông suốt. Thêm nữa, Ran có nền tảng luyện tập karate rất vững chắc từ khi còn nhỏ nên đã tiến bộ rất nhanh.
Julian phân tích sức chịu đựng của cô so với nữ giới thực không tồi, nhưng là kém hơn một chút so với con trai. Xét về thể lực của Claire, Ran đã bổ sung thêm rất nhiều bài tập rèn luyện sức bền.
Ngoài ra, Julian cho rằng các động tác của cô quá mức quy củ, điểm này Ran cảm nhận sâu sắc. Cô là loại võ sĩ đi theo con đường chính trực, không đủ linh hoạt nhạy bén, nên cô đã nỗ lực nhiều nhất vào khía cạnh này trong quá trình luyện tập.
Cô thậm chí còn đến Osaka để đấu với Kazuha trong một khoảng thời gian.
Môn võ của Kazuha dựa trên sức mạnh và sự kết hợp kỹ năng với judo. Khi Kazuha thực sự kiệt sức vì bị cô tra tấn, dứt khoát đem Ran ném đến võ đường và xin sư phụ dạy dỗ một phen.
Quá trình luyện tập cùng Julian thực sự là nguyên nhân quan trọng nhất giúp Ran tiến bộ nhanh chóng.
Vốn dĩ, sau khi Ran dần học được bí quyết chiến thuật, cô có thể chiếm thế thượng phong trước Julian, nhưng mánh khóe là hắn thường có vũ khí lạnh trợ giúp khó lòng phòng bị, khiến Ran ăn khổ không ít.
Có một lần, Julian dùng kỹ năng cú đấm thép khóa tay chân Ran. Cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng Julian đã ghim cô xuống đất.
Trước đây, khi hai người đánh qua lại, thỉnh thoảng có tiếp xúc thân thể, Ran cũng không mấy quan tâm. Nhưng lần này thì khác, bởi vì trước đó cuộc chiến quá căng thẳng nên cả hai đều tiêu tốn rất nhiều sức lực. Không chỉ cô đổ mồ hôi đầm đìa mà hắn cũng có chút thở dốc.
Trong trường hợp này, việc tiếp xúc cơ thể có chút khó xử, đặc biệt là khi nhiệt độ trên cơ thể hắn cao đến mức khiến cô cảm thấy phần tiếp xúc sắp bốc cháy.
Mặt cô đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là do nóng nữa.
Phần da sau gáy lộ ra có cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, cô muốn quay lại nhìn người phía sau, nhưng Julian đã tiến lại gần, đưa mặt hắn sát vào dái tai cô.
Hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào tai cô, toàn thân Ran cứng đờ.
Trong chốc lát Ran không dám giãy dụa nữa.
Sau một lúc bế tắc, Ran vừa định cắn răng nhắc nhở hắn có thể buông tay thì cô nghe thấy Julian cười thầm bên tai rồi bỏ đi.
Ran thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp nghĩ xem tại sao hắn lại cười thì cô đã thấy mình bị mắc kẹt.
Ran: cái gì cơ?
Hắn trói tay chân cô bằng dây thép rồi ném cô xuống tấm nệm. Ran quá sốc, cởi trói hồi lâu cũng không cởi được, cuối cùng chỉ có thể vặn vẹo như một con ốc sên tội nghiệp.
Ốc sên Ran tức giận: Đánh lén thật vô liêm sỉ! Ngày thường anh sẽ dùng dây thép cùng người đánh nhau sao?
Julian bình tĩnh nói: Không, tôi thường dùng súng, muốn thử một chút sao?
...
Ốc sên Ran rụt cổ nói: Không, tôi nghĩ sợi dây thép khá tốt, tôi cũng có thể học được kỹ năng thực tế là thoát ra, hahahaha...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro