Chương 41
Khi kỳ tuyển chọn phân chia kết thúc, kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc.
Ran đã trải qua khoảng thời gian vô cùng phong phú, mỗi ngày đắm mình vào hai việc là học tập và luyện tập.
Cô đã theo kịp các khóa học của trường nhưng đã hình thành thói quen học tập.
Cô giáo rất thưởng thức cô bé năng động và tài năng này nên đã đưa Ran tham gia khóa thực tập hè vào năm thứ hai của cô.
Lòng cảm kích của Ran đối với thầy cô kết thúc khi cô nhìn thấy nhiều mẫu vật, các loại tiêu bản trong phòng thí nghiệm.
Ran vốn luôn rụt rè trong vấn đề này, biết rằng ngày này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng cô luôn hy vọng nó sẽ đến muộn hơn, không ngờ tới lại thẳng tay liền đánh ra huyết án như vậy.
Sau hai buổi học giải phẫu, Ran ôm thùng rác nôn mửa dữ dội, các sư huynh, sư tỷ không những không trách còn đưa cho cô một chén cháo để ăn trước khi vào tiết học lại nôn.
"Bụng trống rỗng nôn mửa sẽ tổn thương dạ dày."
"..."
Lòng can cảm của con người ngày càng lớn dần theo sự luyện tập, điểm này Ran không chút nào nghi ngờ.
Dần dần, cô có thể coi hiện tượng dao trắng đi vào và dao đỏ đi ra là chuyện bình thường.
Trong lớp có một người học giỏi hơn Ran, đó là Kurosawa. Gia đình họ điều hành một bệnh viện, Ba hắn là trưởng khoa kiêm chức vị chủ tịch.
Kurosawa đã đến bệnh viện với tư cách là thực tập sinh từ rất sớm, tuy là không có tư cách động dao phát biểu ý kiến nhưng là quan sát giải phẫu, nghiên cứu ca bệnh, học tập trị liệu phương pháp đều có rất lớn ích lợi. Bởi vậy, ở trường, Kurosawa với tư cách là trợ lý gia sư đã sớm được tiếp xúc với các khóa học nâng cao, còn Ran ngược lại trở nên giống như học muội của hắn.
Kurosawa rất thân thiện với Ran, người học cùng lớp, thậm chí còn đưa cho cô chìa khóa dự phòng của phòng thí nghiệm để cô có thể học bất cứ lúc nào bất cứ khi nào rảnh rỗi.
So với việc học trong thư viện hay phòng học, cô có thể hỏi các sư huynh sư tỷ của mình bất cứ khi nào gặp câu hỏi khó, chưa kể việc mở tủ thuốc để đọc thành phần của các loại thuốc, đọc ghi chú của đàn anh, thậm chí còn tự mình đối với các mô hình xuống tay, bắt chước luyện tập.
Ran rất biết ơn sự giúp đỡ của Kurosawa, ban đầu cô nghĩ mình không biết phải bày tỏ lòng biết ơn như thế nào, nhưng Kurosawa sau khi biết chuyện đã chủ động đòi thù lao, đồng thời cực kỳ kiên nhẫn tính toán với Ran: hàng ngày sẽ hướng dẫn và giúp đỡ được coi là một ân huệ, và sự cho phép ra vào phòng thí nghiệm lại là một ân huệ khác.
Ran bị vẻ ngoài rõ ràng và logic của hắn đánh lừa đến mức sửng sốt, cảm thấy những gì hắn nói đều có lý.
"Vì vậy, về phần hướng dẫn, có thể dùng bánh quy tự làm để thay thế, nhưng về phần quyền hạn ra vào ~ Ran-san, giúp tôi một việc nhé!"
Kurosawa đẩy đẩy kính lên, mỉm cười rất dịu dàng và rạng rỡ rồi nói một cách lịch sự.
Cái gọi là giúp đỡ là đi cùng hắn để chọn một món quà cho sinh nhật của chị gái của hắn. Kurosawa thực sự rất xấu hổ khi tặng quà cho các cô gái (Tsuna: Tôi thực sự không thấy điều này). Tuy nhiên, tính cách của người chị này cũng tương đối khó đối phó. Cô ấy đã nói rõ cô ấy sẽ không nhận đồ trang sức, váy áo, càng không nhận những món quà do quản gia chọn, một hai yêu cầu hắn phải tự mình chọn.
Kurosawa nhìn như quý ông, nhưng trong lòng lại không phải là người kiên nhẫn cho lắm. Nhớ lại vẻ ngoài, dưới nụ cười lịch sự hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Ban đầu, tôi tính toán định tặng một con ma-nơ-canh."
"..."
Để tham khảo rõ hơn, Ran yêu cầu được xem ảnh của chị gái Kurosawa.
Khi Kurosawa trăm cay nghìn đắng tìm thấy nó trên điện thoại của hắn, cô không khỏi than thở thế giới này độc ác đến mức nào.
Cô gái có mái tóc xoăn màu nâu, làn da trắng ngần, nét mặt hơi sẫm hơn người châu Á và đôi mắt màu sô cô la đầy nụ cười rộng mở. Đây không phải là Claire Brando sao?
"...Kurosawa-kun, chị gái cậu là người nước ngoài a?"
"Ừ, chị họ, một người chị trông như cách xa ngàn dặm."
Kurosawa giải thích rằng người chị này thực sự có huyết thống tương đối xa với gia đình hắn, chẳng qua sau khi tính toán cẩn thận, công việc kinh doanh thường xuyên lui tới nên không thể lơ là. Lần này chị họ đến Tokyo và ở lại nhà hắn, nếu không đối xử tốt với cô ấy là điểm không tốt.
Ran không dám giữ bí mật thông tin lớn như vậy, nhưng cô cũng cảm thấy nếu nói với Sonoko mà không có sự đồng ý của Kurosawa thì không hay cho lắm.
Vì thế cô suy nghĩ kỹ lời nói của mình, cô khéo léo bày tỏ rằng mình có một người bạn đang du học, rất hiểu biết về sở thích của người nước ngoài và rất nhiệt tình, cô muốn tham khảo ý kiến của người khác.
Kurosawa đương nhiên làm theo và nói rằng chỉ cần một món quà có thể vượt qua bài kiểm tra thì những cái khác Ran có thể đưa ra quyết định.
Sonoko thực sự rất nhiệt tình, không chỉ đưa ra tài liệu tham khảo mà thậm chí còn trực tiếp đến đưa ra ý kiến tại chỗ.
Đáp lại điều này, nụ cười của Kurosawa-kun càng tăng gấp đôi.
Ran trực giác cảm nhận được sự nguy hiểm lặng lẽ tự giác kéo ra một khoảng cách. không ngờ Kurosawa liếc mắt một cái bắt được động tác nhỏ của cô..
"Bạn của Ran-san thực sự là một người thú vị."
Vốn tưởng rằng sẽ khó xử, nhưng không ngờ rằng Sonoko thì thầm điều gì đó với Kurosawa, Kurosawa đột nhiên không phản đối việc cô ấy gia nhập mà không được phép, ngược lại hai người họ rất hăng hái lên kế hoạch ra ngoài.
Ba người quỷ dị cùng nhau đến trung tâm thương mại của gia đình Suzuki
Đúng vậy, chính là trung tâm mà lần trước Ran không có hứng thú với đồ ăn.
Theo thông tin của Sonoko, Claire là một cô gái rất tự cao, luôn nổi bật theo cách riêng của mình.
Mặc dù trước mặt Kurosawa đang châm chọc chị họ của hắn, nhưng hắn chỉ là đẩy đẩy kính lên, rõ ràng là không thể bác bỏ nhận xét này.
Ở loại này, Ran và Sonoko nhìn nhau không mua được quần áo, vật trang trí hay đồ trang sức nên chỉ còn lại một thứ.
Sản phẩm chăm sóc da được phái đẹp yêu thích.
Kurosawa có thể đưa ra những ý kiến tham khảo khá chi tiết về điểm này, theo quan sát của hắn, làn da của Claire trắng trẻo nhưng không mỏng manh và đều màu như da của Ran, không bị khô cũng không bị nhờn nhưng cũng không săn chắc và căng bóng phát sáng như của Ran.
Sonoko:......
Bằng cách này, đích đến của họ là một sản phẩm cao cấp được cung cấp tại Nhật Bản. Ba người đi thẳng đến cửa hàng đó, tất cả những gì Kurosawa phải làm là quẹt thẻ. Kurosawa rõ ràng biết rất rõ điều này, bình tĩnh cầm lấy một cuốn tạp chí dày cộm, nhìn hai cô gái đang thử rất nhiều chai lọ, tranh luận không thôi, cuối cùng làm ra quyết định thời điểm Kurosawa đã xem xong một nửa quyển. Hắn không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn mà còn rất biết ơn hai người đã mất nhiều thời gian giúp mình chọn quà. Khi ở thời điểm tính tiền , hắn thuận tiện tặng hai người mỗi người một chai nước hoa.
"Ran, bạn của cậu cũng rất biết điều ha, như thế nào liền có một cái chị họ như vậy!"
"Sonoko!"
"Ồ, đúng vậy, nghĩ tới những thứ này đều là chọn cho cô ta liền đau lòng, rõ ràng cũng thực thích hợp với làn da của tớ."
Ran không muốn phàn nàn về việc thiếu sản phẩm chăm sóc da của Suzuki đại tiểu thư, càng không muốn vạch trần ý tưởng thông minh, lý do cô ấy đến trung tâm mua sắm chính là tiểu tâm tư buồn cười, nước phù sa không chảy ruộng ngoài của cô ấy.
Ran chỉ chọc vào trán Sonoko, bất lực lắc lắc đầu.
Nhưng là bất quá đã tới đây, hai cô gái không khỏi muốn đi mua sắm nhiều hơn một chút, đặc biệt là Ran đang định mua quà cho Julian.
Cô một mặt muốn cảm ơn hắn vì đã giúp cô luyện tập và huấn luyện gần đây, mặt khác cô vẫn nhớ bộ kimono đắt tiền nên muốn tặng lại hắn một món quà. Thế là lấy cớ mua quà cho Ba, ba người đi vòng quanh khu vực bán đồ nam.
Ran đã nghĩ sẵn sẽ tặng gì. Học bổng của cô vừa được trao, với khả năng tài chính của cô, mua một đôi tinh xảo nút tay áo là hoàn hảo. Về việc tặng quà cho nam giới, Sonoko khá có kinh nghiệm nên đưa thẳng Ran đến một cửa hàng phụ kiện nam rất lịch sự, sang trọng có nội hàm.
"Tớ có thẻ thành viên kim cương của cửa hàng này, mỗi lần đều mua quà cho baba và Makoto tớ đã có đủ điểm để được giảm giá siêu chiết khấu, cho cậu nè''
Sau khi nói xong, Sonoko lấy ra một tấm thẻ bạc sáng bóng từ trong túi xách của cô nhét vào tay Ran, như sợ Ran từ chối, vừa lẩm bẩm về việc Makoto đáng ghét, cô ấy sẽ không bao giờ đến đây nữa.
Ran trong lòng cảm động tự đáy lòng nói lời cảm tạ.
Nhưng người giám đốc giám thị tình cờ đang kiểm tra bên cạnh đã nhận ra Sonoko, khóe miệng giật giật khi nghe điều này.
"Suzuki tiểu thư, đây là bạn của cô chúng tôi chắc chắn sẽ giảm giá tốt nhất kể cả không có thẻ này. Chúng tôi cũng mong cô sẽ đến thăm chúng tôi nhiều hơn trong tương lai."
Giám đốc vội vàng tỏ thái độ, hơn nữa tự mình tiếp đãi ba người.
"Ai du, còn có chuyện tốt như vậy? Hắc hắc, ta đây cần phải đem thẻ thu hồi tới, lần sau mua lễ vật cho baba, tóm lại không thể không có bạn trai liền không hiếu thuận baba được."
Sonoko bị nhìn thấu thân phận, thái độ không chút nào bất biến, như cũ là vẻ mặt chiếm đại tiện nghi tiểu bộ dáng. Loại này đáng yêu lại chân thật làm vẻ ta đây, không chút nào lay động đại tiểu thư cái giá, chỉ có Ran hiểu ý cười, ngay cả giám đốc cùng Kurosawa đều vì điều này mà ghé mắt nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro