Chương 37
Những lời nhận xét gây sốc của Sonoko đã khiến Ran trốn suốt cả tuần mới dám đối mặt.
Trong khoảng thời gian này, cô đã tránh mặt Julian.
Thỉnh thoảng khi phải nói chuyện, sẽ thật thô lỗ nếu không nhìn vào người đối diện nên cô phải cố gắng hết sức để tránh nhìn nhau.
Nhưng là quay mặt đi, liếc nhìn nơi khác, tiếng hét chói tai của Sonoko lại vang lên trong đầu cô.
Ví dụ:
"Julian tiên sinh——"
Vai rộng!
"Ừm... tôi tưởng là..."
Hông hẹp!
"Không, tôi muốn hỏi!"
Chân dài!
Không có cách nào để nói chuyện đàng hoàng! Cuối cùng, Ran chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái bóng trước mặt Julian, không dám liếc nhìn xung quanh chút nào.
"Tối nay anh có về ăn tối không?"
Cuối cùng cũng nói được một câu hoàn chỉnh, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, người trước mặt đã biến mất.
Ran: =_=
Ran che mặt quỳ bụp xuống đất. Thật chịu đủ rồi! Tôi muốn gọi cảnh sát!
---------------------------
Phải nói rằng những ngày tháng đáng sợ đó là cách tốt nhất để Ran giải tỏa cuộc sống bổ túc học hành, đồng thời cũng khiến cô không còn thời gian để đau buồn cho tâm tư con gái.
Khi cô nhận ra mình đã lâu không liên lạc với Shinichi thì lúc đó đã là kỳ nghỉ hè.
Trường của Sonoko có thể nghỉ phép theo sự sắp xếp của chính mình.
Cô ấy đã đẩy các khóa học lên trước đó, nên lần này cô quay lại nghỉ hè, nói sẽ đợi đến qua sinh nhật của Ran rồi mới rời đi.
Ran học ở thư viện hàng ngày, thỉnh thoảng ra ngoài chơi với Sonoko, đúng ngày trở về nhà để dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc người già trẻ nhỏ bị bỏ rơi ở nhà.
Những ngày bận rộn nhưng nhẹ nhàng kéo dài thêm một thời gian, Ran gần như quên đi bóng ma tâm lý cùng thắc mắc, sự kiện ở công viên Kanagawa để lại, cuộc sống dường như đã trở lại với sự đơn giản cùng bận rộn.
-------------------------------------
Hôm nay, Ran dọn dẹp căn hộ và thấy có rất nhiều thứ cần phải mua.
Cô đang cố gắng đền bù cho hành vi sai phạm trước đây của mình, để thay đổi tình cảnh ở chung hiện tại, kỳ thực là chủ yếu do cô đơn phương xấu hổ. Ran nồng nhiệt mời Julian cùng đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa.
Sau khi nhận được lời mời giống như bà chủ gia đình này, đôi mắt hung dữ đang nhìn từ phía trên máy tính của Julian hoàn toàn ngơ ngác, có vẻ như hắn không rõ nơi nào đã khiến người phụ nữ trước mặt hiểu lầm rằng hắn có khả năng đồng ý. Vẻ mặt như băng tràn ngập cự tuyệt.
Nhưng Ran cũng là người kiên cường, phi thường kiên quyết hơn nữa còn biết cách, đánh rắn phải đánh dập đầu.
"Lần này mua đồ rất nhiều, cô quét dọn chắc chắn sẽ không mua hết được. Hơn nữa anh cũng biết cái bát cô ấy mua lần trước trông như thế nào, nếu không để ý đồ dùng trong nhà trông như thế..."
Điệu bộ cầm điện thoại của Julian dừng lại. Sau một lúc, Ran giơ một cái bát tráng men hoa mẫu đơn có in hình cá chép đỏ và cá chép xanh lên rồi vẫy vẫy trước mặt hắn.
"Và tôi cần một tài xế. Bây giờ bắt taxi ở Tokyo quá khó khăn." Ran đặt chiếc bát rực rỡ xuống, chắp tay trước ngực, chân thành cầu xin "Hơn nữa anh xem, đây là những thứ cần thiết hàng ngày của chúng ta nha."
" ..."
Trong siêu thị, Ran vui vẻ so sánh hai chiếc cốc rồi liếc nhìn nam nhân đang đứng trước kệ toát ra khí chất người lạ chớ tới gần.
Thật tốt khi có Julian ở đây, có thể mua mọi thứ một cách dễ dàng. Với đôi mắt hung dữ có thể khiến một đứa trẻ rơi nước mắt, ngay cả giảm giá đặc biệt 40% - thịt bò siêu chất lượng cũng nhẹ nhàng tới tay.
Vâng! Trong lòng Ran viết chữ V biểu thị thắng lợi, nhưng cô có chút tiếc nuối vì không thể mỗi ngày đưa hắn đến đây. Nghe nói giảm giá đặc biệt của ngày mai là cá hồi biển sâu!
"Julian tiên sinh, anh thích cái nào?"
Julian nghe vậy quay lại, Ran cười rạng rỡ, trên mặt mang theo chút đắc ý. Trong tay là hai cái cốc không có gì khác biệt.
Thấy hắn im lặng hồi lâu, Ran nhìn chiếc cốc trên tay, nhận ra thẳng nam đều giống nhau nên cô giơ nó lên trước mặt hắn và chỉ ra những điểm khác biệt tinh tế.
"Nhìn kỹ đi, chiếc cốc này in hình hoa lan, chiếc cốc này in hình hoa anh đào."
Tuy tên cô có chữ "Lan" nhưng hoa anh đào cũng rất đẹp, Ran có thể dễ dàng vướng vào cái chi tiết nhỏ mà rối rắm.
Julian rời mắt khỏi những ngón tay thon thả của Ran cũng không có trả lời, hắn bước đến kệ bằng đôi chân dài, lấy một chiếc cốc khác xuống đưa cho Ran. Ran đặt chiếc cốc trên tay xuống, cầm lấy chiếc cốc Julian đã chọn để nhìn kỹ hơn.
"Bông hoa này là hoa cúc. Dễ thương quá! Tôi thậm chí còn không để ý đến nó."
Có người đã giúp đưa ra quyết định, việc mua hàng của Ran tăng tốc rất nhiều, chờ đến lúc tính tiền cô phi thường cảm thây may mắn vì chính mình khuyên can đem hắn kéo tới đây.
Ran đang mang theo những túi đồ đạc lớn nhỏ. Mặc dù Julian tiên sinh có vẻ bất khả xâm phạm và xa cách nhưng lúc này hắn cũng đang cầm một chiếc túi giấy khổng lồ trên tay.
"Thật xin lỗi, Julian tiên sinh, nhưng nguyên liệu không ép được nên tôi phải làm phiền anh."
Kỳ thật Julian cũng không có mở miệng cự tuyệt. Đó là vì cô không dám để hắn xách quá nhiều.
Rốt cuộc, để lão đại mang theo chất tẩy rửa vệ sinh, nước giặt hay thứ gì đó, chỉ nghĩ đến nó thôi cũng khiến đôi chân mềm nhũn.
Bãi đậu xe của cửa hàng bách hóa này không nằm dưới lòng đất, nhưng cũng cách đó không xa, nên hai người đi dọc vỉa hè tuy im lặng nhưng không khí lại rất hài hòa.
Nhưng mà, thứ phát sinh lại xảy ra vào lúc này.
"Ăn trộm a!!!!"
Một giọng nữ sắc bén cắt qua bầu trời phía trên đường phố, Ran theo phản xạ ngước lên.
Đám đông phía trước rõ ràng đã bị đẩy ra xa, một người đàn ông tóc đen lao về phía này.
Anh ta rõ ràng là người được gọi là kẻ trộm.
Khả năng Ran gặp phải kẻ trộm hoặc kẻ cướp cao đến mức cô không khỏi nghi ngờ rằng có thể mình đã thừa hưởng di truyền kỳ lạ nào đó từ cha mình.
"Julian tiên sinh, giúp tôi xem đồ!"
Ran đặt túi mua sắm bên đường, bước tới chặn đường tên trộm.
Julian không hề hoảng sợ, hắn chậm rãi lùi lại bên đường với chiếc túi giấy trên tay, dựa vào cột đèn khá nhàn nhã.
Hắn thậm chí còn cúi đầu hút một điếu thuốc.
"Cút ngay! Đừng chặn đường!"
Tên trộm rõ ràng không coi trọng Ran, trên thực tế trong tình huống này trăm lần, đối phương cũng sẽ không coi trọng Ran.
Ran đã quen, hoàn toàn không để bụng bởi vì thực tế sẽ sớm khiến họ hiểu ra một sự thật sâu sắc - không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Người phụ nữ có vẻ yếu đuối nhanh chóng đá vào mặt trái của người đàn ông bằng một cú đá vòng tròn, tên trộm cùng chiếc túi của mình lùi lại hai, ba mét nặng nề ngã xuống đất.
Nhìn thấy điều này, Julian, người đang dựa vào cột đèn, thổi tiếng huýt sáo, tư thế lười biếng khiến người xem rất khinh thường.
Cô gái lao tới phía trước, còn ngươi lại ở một bên xem kịch!
Bất quá Ran cũng phải thừa nhận có một tình huống mà cô cũng gặp khá nhiều, đó là đối phương có súng.
Tên trộm bị đá mạnh đến nỗi không thèm nhặt chiếc túi của cô gái hắn vừa cướp giật. Khi đứng dậy, hắn rút súng ra chĩa vào Ran.
Nửa mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng sưng tấy. Nửa còn lại vặn vẹo giận dữ, trông rất hung dữ.
''Con mẹ nó, xen vào việc người khác xú nữ nhân!"
Không xong, sự căm ghét đổ dồn lên người.
Chậm rãi kéo ra một khoảng cách nhỏ, Ran nín thở nhìn ngón tay của người đàn ông đặt trên cò súng.
Những người xung quanh lập tức giải tán, bầu không khí hoảng loạn quét qua con phố vốn rất sôi động.
Ngay khi cả hai đang bế tắc thì có người hét lên gọi cảnh sát.
Tên trộm rõ ràng có vẻ lo lắng hơn nhưng Ran đã tự tin hơn rất nhiều.
"Ngươi đã nghe thấy rồi. Cảnh sát sẽ đến đây sớm thôi. Đây là một khu nhộn nhịp ở Tokyo. Ngươi không thể chạy trốn. Rất nhanh..."
Trước khi Ran kịp nói "giơ tay chịu trói", Julian đứng thẳng lên, cất tiếng phá vỡ khoảnh khắc bế tắc.
"Thật là nhàm chán."
Người đàn ông một tay cầm túi giấy chứa đầy nguyên liệu, tay kia đút túi quần.
Hắn đang hút một điếu thuốc, vẻ mặt Ran rất quen thuộc - khinh thường và khinh thường, nhưng điều khác biệt hôm nay là dưới vẻ mặt khinh bỉ có một chút tức giận.
Khuôn mặt chế nhạo kinh điển của Julian, kỹ năng này sẽ khiến người bị chế nhạo đồng thời trở nên chột dạ cùng tức giận.
Đúng như dự đoán, khuôn mặt tên trộm run lên vì tức giận. Thật khó để biết hắn đang lo lắng hay tức giận.
" Ngươi con mẹ nó nói cái gì?"
Đại ca, mạnh mẽ nha! Thực sự hỏi thăm mẹ của Julian, Ran đối với vị vô tri trước mặt sinh ra cảm giác kính nể cùng thương hại.
Julian rõ ràng cũng không nghĩ như vậy. Hắn nghiền nát điếu thuốc, nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng.
Hắn ưu nhã bước đi, nhàn nhã về phía tên trộm đang cầm súng có khuôn mặt dữ tợn.
Với tư thế nhàn nhã của hắn, Ran gần như nghi ngờ người đối diện không phải súng lục mà là súng nước.
"Julian!"
Lo lắng, Ran không để ý đến kính ngữ nữa, điểm này kiến thức cô vẫn có, khẩu súng này chắc chắn không phải là giả.
"Ngươi mẹ nó như vậy vội vã muốn chết sao?"
Tên trộm tức giận với người đàn ông đang nhàn nhã, khinh thường trước mặt.
Ran lúc này không dám hành động liều lĩnh, cô cũng không dám đánh cược động tác của mình nhanh hơn hay hắn nổ súng nhanh hơn. Chỉ có Julian, người bị chĩa súng, vẫn bình tĩnh không một gợn sóng.
"Dừng lại! Dừng lại, Ngươi con mẹ nó dừng lại cho ta!"
Tên trộm hiển nhiên rất khẩn trương, bàn tay hắn đang cầm cũng run lên.
Hắn càng kích động, Ran càng lo lắng.
Đại đa số các phạm nhân đều nổ súng khi họ vô cùng khẩn trương.
Nhưng mà Julian vẫn không hề lay chuyển, trên mặt vẫn giữ vẻ thờ ơ như thể đang nhìn xuống một con kiến.
"Đi tìm chết đi!"
Bị vẻ mặt khinh thường của Julian kích thích, ánh mắt tên tội phạm cầm súng lóe lên dữ tợn, hắn chỉ vào khuôn mặt đáng ghét của người đàn ông và bóp cò.
Ran sợ hãi đến mức vô thức lao tới ôm lấy eo Julian, định kéo hắn xuống.
"Julian - hả?"
.......
Cò súng được bấm nhưng không có gì xảy ra. Ran ngây người bám lấy Julian, ăn trộm tiên sinh không tin tà ma liền ấn thêm vài lần. Một mảng xấu hổ trầm mặc, tên ăn trộm chớp chớp mắt, Ran cũng chớp chớp mắt.
Julian nắm lấy cổ tay đang cầm súng bằng một tay, dùng lực mạnh, tiếng gãy xương tê dại vang lên. Sắc mặt người đàn ông trở nên tái nhợt.
"Ngu xuẩn!"
Hắn còn chưa kịp kêu lên, Julian đã nhấc chân đá mạnh vào bụng hắn, dưới cơn đau dữ dội Julian dễ dàng rút súng ra khỏi tay, thành thạo dỡ xuống băng đạn, băng đạn mang theo viên đạn rơi xuống đầy đất.
Rõ ràng đó không phải là phong cách của Julian dừng lại ngay sau khi đối thủ ngã xuống. Hắn dẫm lên ngực và bụng của người đàn ông đến mức Ran gần như nghe thấy tiếng xương sườn của anh ta gãy.
Cô ôm chặt lấy Julian và kéo hắn lại, hoảng sợ hét lên bình tĩnh lại.
Julian bình tĩnh xoa đầu cô, vỗ đầu cô hai cái rồi bình tĩnh rút chân về.
Ước chừng là đau đớn thể xác lẫn tổn thương tinh thần đả kích quá nặng. Tên trộm đã bỏ cuộc, co ro trên mặt đất như một con tôm, không cố gắng phản kháng nữa mà chỉ nằm rên rỉ.
Ran chưa kịp thông cảm cho anh ta, liền nhận ra tư thế của mình lúc này rất xấu hổ - hai tay cô vẫn ôm lấy vòng eo săn chắc của Julian, áp vào cơ thể hắn.
Julian dường như không quen với việc người khác ở gần như vậy, cơ bắp đều căng lên, hắn chỉ cụp mắt xuống, thờ ơ nhìn cô.
Nhanh chóng buông tay, Ran lùi lại với vẻ mặt đỏ bừng như bị bỏng.
Vẻ mặt Julian không thay đổi, hắn không nói một lời nào về hành vi của cô, chỉ ném chiếc túi giấy luôn cầm trên tay phải cho Ran. Cầm lấy khăn giấy ra từ từ lau khẩu súng lục.
"..."
Lau xong, hắn ném khẩu súng xuống đất, quay lại cột đèn mà hắn đã tựa vào bên đường, một tay nhặt chiếc túi lên rồi sải bước rời đi.
Không nghe thấy tiếng Ran đi theo mình, hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn.
"Còn không đi!"
"Hả? A!"
Ran chất phác bình tĩnh ôm túi giấy chạy mấy bước đuổi theo, lại không khỏi quay đầu nhìn khẩu súng trên mặt đất, cắn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro