Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Trong lớp hoạt động thực hành của trường tiểu học Teitan.

Bọn trẻ đang trò chuyện rôm rả xung quanh những chú thỏ và sóc nhỏ của mình.

Chỉ có một cậu bé đeo kính đang trốn bên góc tường bấm di động gửi email liên tục.

"Edogawa-kun tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu."

Haibara Ai đứng bên cạnh vẻ mặt có chút do dự.

Thấy cô nhìn có vẻ không đúng, Conan hiểu ý gật đầu, cất điện thoại đi theo cô, hai người lần lượt đi đến một góc phía sau chuồng.

"Sao vậy? Thần bí quá."

Cô gái tóc ngắn do dự một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra cho Conan xem.

Trên điện thoại di động có hình ảnh Okiya Subaru lướt qua cửa sổ nhà Kudo. Lạnh lùng sắc bén, hoàn toàn khác hẳn trước đó.

"Người đàn ông này là ai?"

Conan nhìn thấy hình ảnh đó cảm thấy không xong, nghe xong lời này đầu óc càng choáng váng, cứng đờ nhìn từ điện thoại đến mặt cô gái, hồi lâu không nói nên lời.

Bức ảnh này có lẽ là từ lần cuối cùng họ có một cuộc họp nhỏ cùng nhau trong thư viện ở nhà. Lúc đó Haibara Ai không phải đang ngủ ở nhà bác tiến sĩ sao?

Thấy vẻ mặt của hắn khó coi như vậy, Haibara Ai đưa tay ra ngăn lại trước khi Conan kịp mở miệng biện giải.

"Tôi biết cậu muốn nói cái gì, nhưng tôi chỉ muốn biết, hắn có biết về thân phận của cậu không? Hắn có liên quan đến tổ chức không?"

"Không thể nói như vậy..."

Conan không ngờ rằng Haibara Ai sẽ đột nhiên đặt câu hỏi về thân phận của Okiya Subaru.

Conan im lặng một lúc không biết trả lời như thế nào.

Hắn không muốn bịa ra những lời nói dối để lừa dối Haibara, nhưng hắn không thể tự mình làm chủ nói với Haibara khi chưa có sự đồng ý của Akai.

"Hắn đang theo dõi tôi phải không?"

"Không phải anh ấy đang theo dõi cậu." Anh ấy là bảo vệ cậu a.

"Cậu quả thực biết thân phận của hắn," Haibara Ai thở dài, cụp đôi mắt nhợt nhạt xuống

"Nếu cậu có điều khó nói, tôi cũng không hỏi nữa, nhưng hy vọng cậu  không nên quá tin tưởng hắn. Tôi không nói người này là không đáng tin cậy, cậu tin tưởng hắn nhất định là có lý do của cậu, nhưng cậu cũng không nên quá tin tưởng hắn."

Nhìn thấy Haibara Ai giọng điệu chân thành cùng ánh mắt kiên định, Conan chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Conan cho rằng Haibara Ai nói như vậy chỉ là vì cô không biết thân phận thực sự của Akai Shuichi, nhưng là không biết nam nữ lý giải hai chữ ''tin tưởng'' này khác nhau như thế nào. Giờ phút này Conan không đem lời nói của Haibara Ai đặt ở trong lòng, làm cho sau này cái giá mà Conan phải trả có bao nhiêu lớn.
------------------------
Sau khi trở lại cuộc sống bình thường, Ran bị bỏ lỡ rất nhiều bài tập ở trường, hầu hết các bạn cùng lớp của cô đều đã hoàn thành bài tập cho kỳ nghỉ hè sắp tới.

Mà Ran lúc này mới bắt đầu, cô ước tính mình sẽ có một kỳ nghỉ hè "rất phong phú". Mỗi ngày cô đều sẽ bận rộn đến mức thở không ra hơi. Có thể tưởng tượng, cô chạy đua đợt học này nói không chừng sau khi hoàn thành phải nhập viện nằm mấy ngày.

Ran ở bên này trời đất như quay cuồng, Mori Kogoro ở bên kia gần đây cũng bận rộn đến mức chân không chạm đất, liên tục mấy vụ án đều phải đi xa.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Conan đến nhà bác tiến sĩ một lần nữa.

Conan thực sự rất ngoan ngoan hiểu chuyện, còn đối với Ran dặt dò đừng quá lo lắng.

Ngoài ra, dưới sự đàn áp của Ran, Mori Kogoro đau lòng giao thẻ ngân hàng của mẹ Conan để lại cho Conan.

Cô hướng Conan trăm dặn, ngàn dặn phải ăn những thực phẩm bổ dưỡng. Đứa trẻ này rất ngoan ngoãn, nhạy cảm, nhưng cậu ấy sẽ quên ăn quên ngủ khi bị ám ảnh bởi việc học một thứ gì đó. Cậu bé giống hệt Shinichi.

Vì lý do này, Ran cũng đặc biệt nhờ bác tiến sĩ và Ai-chan giúp cô để ý Conan nhiều hơn.

Cuối cùng cũng trở về căn hộ, Ran dang tay ra hít một hơi thật sâu.

Mặc dù ở nhà rất thoải mái nhưng phải nói là căn hộ mang lại nhiều tự do, thư giãn hơn và cô có nhiều không gian cho riêng mình hơn.

Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay Julian vẫn luôn chưa trở về.

Ran ước chừng học tập cả ngày. Đóng laptop lại, sắp xếp lại đống ghi chú dày cộp mà cô đã sao chép, vỗ vai rồi thong thả bước vào bếp chuẩn bị pha cho mình một tách trà đen.

Vừa đổ nước sôi vào ấm trà, chưa kịp thơm mùi trà thì đã nghe thấy có người gõ cửa.

Ran đặt ấm nước xuống cảm thấy kỳ lạ. Cô và Julian chưa bao giờ gõ cửa. Họ luôn tự mình mở cửa bằng chìa khóa.

Cô rất ngạc nhiên nên bước tới mở cửa, khi đến gần cửa, cô chợt nhớ ra Julian trước kia ghét bỏ cô thiếu cảnh giác như vậy nên kiễng chân nhìn qua mắt mèo nhỏ nhìn ra ngoài.

"Sonoko?!"

"Ran!"

Ran vội vàng mở cửa thì bị người bạn thân nhất của mình hung hăng lao tới ôm thật chặt.

Ran dang rộng vòng tay ôm lấy lưng cô, ngửi thấy mùi hương vừa quen vừa lạ của Sonoko, không khỏi đỏ mắt.

Hai người họ chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy kể từ khi học mẫu giáo.

"Tớ nhớ cậu rất nhiều!"

"Sonoko, đây là lời thoại của tớ!"

Sonoko được Ran khiêng vào cửa, mới phát hiện ra hai người đã trò chuyện ở cửa hơn hai mươi phút.

Hai cô gái tâm sự với nhau nỗi đau khi nhớ nhau, ôm nhau còn khóc rất lâu.

Dù có kết bạn mới bao nhiêu cũng không ai có thể thay thế được địa vị của nhau.

Sau hơn nửa năm không gặp, hai cô gái dường như đã trải qua một khoảng thời gian cực kỳ dài dòng tâm sự, Sonoko muốn xem vết sẹo trên vai của Ran.

"Chắc chắn là rất đau đi, vết thương này, tớ không ở bên cạnh cậu lúc cậu gặp nguy hiểm như vậy."

"Không còn đau nữa. Thực ra lúc đó cũng không đau lắm." Hai người rốt cuộc nói được đến khi miệng lưỡi khô, trà đã uống hết, Ran giơ tay nhìn đồng hồ.

"A, đã đến giờ này rồi!"

"Tớ đói quá, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi! Vừa mới về nhà cất hành lý, liền mang phiếu giảm giá chạy đến cho cậu!''

Trước lời nói của cô bạn thân, Ran đổ mồ hôi một giây, không khỏi tò mò muốn biết vẻ mặt của bà Suzuki có hay không rất khó xem, đi vào bếp mở tủ lạnh ra nhìn nhìn.

"Hôm nay trong tủ lạnh có nguyên liệu, tớ nấu cơm cho cậu ăn nhé?"

"Thật ra tớ cũng muốn ăn đồ Ran nấu, nhưng có phiền lắm không?"

Ran lắc đầu lấy từng món trong tủ ra. Một bên ra hiệu cho Sonoko lại đây.

"Không, chừng này chắc chắn là đủ cho ba người chúng ta ăn."

"Ba người?"

Nhớ ra mình còn chưa giới thiệu với bạn tốt về bạn cùng phòng, Ran mỉm cười nói, tối nay Julian hẳn là sẽ trở về ăn cơm, đến lúc đó có thể giới thiệu bọn họ làm quen.

Sonoko đáp lại một cách nhiệt tình, nói rằng cô nhớ trước đó Ran đã nói với cô qua điện thoại rằng bạn cùng phòng là một anh chàng đẹp trai nhưng tính tình lập dị.

"Lâu như vậy mà cậu vẫn nhớ?"

"Chuyện của soái ca, làm sao mà quên được, haha."

Tuy Sonoko không nói tiếp, nhưng Ran biết ý cô, không khỏi mỉm cười.

"Sonoko, cậu thực sự chẳng thay đổi gì cả!"
---------------------------------
Vì vậy khi anh chàng đẹp trai lập dị mở cửa bước vào, không chỉ mùi thơm của bữa tối xộc thẳng vào mũi hắn mà còn bị một người phụ nữ xa lạ đập vào mặt.

"..."

Julian chậm rãi bỏ tay ra khỏi eo, lông mày nhíu chặt.

Nếu trước đó hắn không cẩn thận điều tra quan hệ giữa các cá nhân của Mori Ran, thì khi một người sống lù lù như vậy lao vào hắn, hắn sẽ khiến đối phương không thể đứng dậy được nữa.

"Xin chào! Anh chàng đẹp trai!"

"Sonoko!!"

"..."

Ran giới thiệu hai bên một chút, Julian chỉ hơi vô hình gật đầu, Sonoko không hề bận tâm đến thái độ lạnh lùng của anh.

Tất cả là nhờ sự chuẩn bị tốt qua điện thoại của Ran trước đó. Sonoko từ lâu đã xếp Julian vào loại người không giỏi ăn nói.

Không khí bữa tối rất hấp dẫn , bữa cơm này Ran ăn đến gian nan.

Sonoko thực sự không biết nhiều về Julian nên hoàn toàn không nhìn thấy những đường gân co giật của lão đại, còn hứng thú bừng bừng mà liên tục balabala.

Sonoko ngây thơ cho rằng vẻ mặt nham hiểm là sự phản ánh tính cách lập dị của hắn, bầu không khí ngày càng lạnh là do sự chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối ở Nhật Bản.

Julian: ###

Người có thể cảm nhận được sát khí: 😭

Người không thể cảm nhận được sát khí: Soái ca, chúng ta trao đổi số điện thoại nhé!

----------------------- 
Ran đã lén lút nắm lấy chiếc dĩa, sẵn sàng đề phòng trường hợp Julian giận giữ cướp đi mạng sống của bạn mình bất cứ lúc nào.

Không ngờ Julian vẫn im lặng, giọng nói đơn phương phát ra của Sonoko dường như bị một rào cản vô hình chặn lại.

"Julian tiên sinh..."

Ran không nhịn được bầu không khí càng ngày càng khó xử. Cô nhìn Julian thận trọng nói.

"Cái gì?"

"Muốn ăn thêm không?"

"Không."

Sonoko cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Cô quay đầu lại nhìn Ran và Julian vài lần.

''Tớ muốn thêm một chén nữa, cảm ơn Ran!"

"Rắc!"

Khi đang thu dọn chén đĩa, Ran nhìn thấy hai chiếc đũa gãy trong bát của Julian.

"..."

Đêm đó, Sonoko qua đêm ở chỗ Ran.

Hai cô gái xa nhau quá lâu, dường như những điều muốn nói vẫn chưa nói hết.

Sau khi tắm xong, cả hai mặc bộ đồ ngủ ngồi trên giường tiếp tục trò chuyện một cách thích thú.

Tuy nhiên, nội dung trò chuyện lúc này khác với buổi chiều, nội dung chính là Sonoko đã quan sát và phân tích toàn diện bạn cùng phòng của Ran ở hai cấp độ, ba góc độ và bốn khía cạnh, cuối cùng đưa ra kết luận một cách thần bí. Thật sâu sắc, đáng suy nghĩ và thậm chí là chói tai.

Vai rộng, hông hẹp và chân dài, kiểu đàn ông này được việc nhất!

Ran: ...Ngươi đang nói cái gì mà ta nghe không hiểu???

Sonoko dường như nhìn thấy thần sắc quỷ dị khó coi của Ran, cho rằng cô không tin nên lặng lẽ tiếp cận Ran để bổ sung một bằng chứng quan trọng.

"Tớ vừa xác nhận anh ấy có eo nam!"

Ran: ...Ta sẽ giả vờ ngắm cảnh.

Trò chuyện một lúc, Sonoko nhận thấy Ran đang ở trạng thái không tồi, không khỏi hỏi về Shinichi. Thực ra cô đã kìm nén chuyện này suốt một ngày rồi.

"Cái tên cuồng suy luận Shinichi đó, chúng ta đã lâu không có liên lạc trực tiếp rồi."

"Cái gì?!" Sonoko không nhịn được chửi thầm. Chẳng lẽ tên khốn Kudo này đã lên sao hỏa để giải quyết các vụ án?

Bất quá khi lén nhìn Ran, vẻ mặt Ran cũng rõ ràng không có biến hóa, nhưng ánh mắt trầm lặng quá mức đó lại càng khiến cô cảm thấy bất an hơn.

"Ran, cậu còn thích hắn không?"

"Thích a. Người đã thích lâu như vậy sao có thể nói không thích là không thích?" Ran trả lời một cách tự nhiên, không chút do dự.

Sonoko thu chân lại ôm đầu gối, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên ga trải giường, không biết đang nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời càng ngày càng u ám.

Nhìn vẻ mặt chán nản của cô, Ran thấy buồn cười, nghiêng đầu xem cô sẽ nói những lời gây sốc gì.

"Ran..." Sonoko do dự.

"Cái gì?" Ran mỉm cười.

"Lừa hắn! Bắt lấy bạn cùng phòng đối diện của cậu đi!!!" Sonoko nắm chặt tay hét to, mạnh mẽ và hào hùng

"Vai rộng, hông hẹp, chân dài, người đàn ông này làm việc tốt nhất! Hơn nữa, anh ta có - - "

Tổ tiên của tôi ơi! Cách âm ở đây không tốt. Mau im đi, im đi! AAA !

Ran lao tới bịt miệng Sonoko lại, nhưng điều cô không thể che được là những giọt nước mắt chảy ra từ trong tim cô, chắc hẳn Julian đã nghe được ô ô ô!

Trong thâm tâm, cô hận chính mình vừa rồi còn có tâm trạng thưởng thức phong cảnh mà không kịp thời giáo dục cảm hóa tư tưởng đáng khinh của bạn tốt, kết quả nhận báo ứng tại đây.

Sonoko, ngươi đã thay đổi, ngươi trở nên càng nguy hiểm hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro