Chương 34
Mọi người chơi chán nên quyết định đi ăn trước.
Sự khác biệt nảy sinh vào thời điểm này. Thám tử vĩ đại ở Kansai và Genta là những người ủng hộ quyết định ăn món của Osaka, lươn yaki và cá dày yaki.
Kazuha, Ayumi và Haibara muốn ăn Mizu Yokan và bánh bao hấp pha lê là đặc sản của Lễ hội Beika.
"Mấy người đang nói cái gì vậy? Mizu yokan là món tráng miệng sau bữa ăn phải không? Tất nhiên là sau bữa ăn có thể tuỳ ý ăn một chút, nhưng đến Tokyo thì phải ăn đặc sản"
" Heiji ngươi mới kỳ quái, Đặc sản không có nghĩa là đặc biệt ngon. Đặc sản Osaka ở Osaka ăn còn chưa đủ sao?"
"Vậy vì cái gì ở Osaka một ngày ba bữa đều ăn nó?"
"Cậu cưỡng từ đoạt lí!"
"Cậu vô cớ gây rối!"
"Hừ!" X2 hai người đồng thời quay đầu, ôm cánh tay một bộ hầm hừ bộ dáng.
...............
Nói thật thì, chén cẩu lương này có mùi vị rất lạ.
"Ran-chan! Cậu thấy thế nào!"
Hơn nữa chén cẩu lương này còn rất nguy hiểm.
"...... Ách, tớ cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể đều ăn."
"Vấn đề là ăn trước cái gì a!"
"Đúng vậy đúng vậy, trình tự là mấu chốt!"
Trước khi bắt đầu một vòng chiến mới, Dẫn đầu Conan quyết đoán tách ra vợ chồng Osaka, túm Hattori kéo đi.
"Mỗi người đều tự lấy đồ ăn của mình! Lát nữa mọi người sẽ mang đồ ăn của mình đến và gặp nhau ở ghế dài phía trước để cùng ăn! "
Conan-kun! Làm tốt lắm. Ran tán thành Conan trong lòng.
"Ran-chan, cậu mua nhiều đồ như vậy, bọn họ có thể ăn nổi sao?" Kazuha đổ mồ hôi lạnh.
Trong quá trình chọn đồ ăn, Ran vẫn nhớ cô đã thầm hứa sẽ gọi món lươn-yaki cho Genta, nhưng bây giờ bị Kazuha kéo đi, cô phải mua một số đồ ăn vặt cho Genta và mọi người mỗi thứ một ít, trong chốc lát cô nghĩ Genta chắc chắn sẽ có thể ăn nhiều hơn nữa đi.
"Yên tâm đi, chỉ có không đủ ăn sẽ không có chuyện ăn không nổi."
Đang lúc Ran và hai cô bé đang cố gắng theo kịp sự hưng phấn của Kazuha, cô đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.
"Ran! Ran!"
Ran theo thanh âm tìm một lát thì thấy Sakura và Tsuna đang vẫy tay với mình.
"Hey!" Ran cũng vẫy tay thật mạnh, hai người đằng kia nhìn thấy phản ứng của cô mới sóng vai lại đây.
"Trời ạ, nếu cậu không đáp lại, tớ tuyệt đối không dám nhận! Ran, cậu thật xinh đẹp! nữ thần của ta thật sự thật xinh đẹp!"
Từ khi gặp Ran, đã liền coi cô như nữ thần rồi ! khi nào nhìn Ran cũng mang theo bộ lọc của người hâm mộ, điểm này làm da mặt mỏng - Ran cô nương rất khó làm quen.
"Ran-chan, đây là bạn cùng lớp của cậu, sao cô ấy lại kích động như vậy?"
"Ừm..."
Ran hướng bọn họ giới thiệu ngắn gọn, rồi nói về việc mình sẽ làm sau bữa tối.
"Ran cũng đi thăm đền à? Tsuna và tớ cũng đi, sao không đi cùng nhau?"
"Có được không?"
Ran có chút do dự nhìn hai người thân mật.
"Có chuyện gì vậy? Sẽ vui hơn khi có nhiều người hơn! Phải không Tsuna?"
Mặc dù Tsuna đồng ý với Sakura nhưng khuôn mặt anh ấy rõ ràng có chút bối rối.
Ran đồng tình mà nhìn hắn một cái. Vì Sakura nhiệt tình như vậy nên cô không thể từ chối.
Vì vậy, khi họ gặp các chàng trai, đám đông những người đến thờ thậm chí còn đông hơn.
Mấy đứa trẻ nhìn thấy đồ ăn của nhau thì reo hò vui vẻ, cùng nhau ngồi ăn không ngừng nghỉ.
Sakura hoàn toàn là tính của một đứa trẻ con, cùng mang đồ ăn của chính mình gia nhập với bọn trẻ, chỉ cần là cộng đồng đồ ăn vặt, liền trở thành bạn tốt.
"Chị Sakura, chị thật giỏi trong việc chọn đồ ăn nhẹ, chúng rất ngon!"
"Đúng vậy phải không? Mấu chốt của takoyaki không phải là kích cỡ mà là màu sắc của nó. Nếu màu nhạt thì có nghĩa là có quá nhiều bột mì và không có đủ nước sốt !"
"Đúng không?"
"Tên ngốc Tsuna đó không biết chọn vẫn không tin ta, thật là không phẩm vị!"
........................
biểu tình Tsuna càng thêm một lời khó nói hết.
Ran thấy bọn họ ở chung thật sự hòa hợp liền yên lặng rút lui. Việc nhìn thấy quá nhiều khuôn mặt xấu hổ sẽ dẫn đến sự trả thù trong tương lai.
Này rút lui, liền sau này bớt xảy ra chuyện.
Bên này Ran vẫn đang xem tờ giới thiệu về ngôi đền cùng với Okiya Subaru và Conan, bỗng nhiên bên kia truyền đến thanh âm của bọn trẻ kinh ngạc cảm thán.
Ran chưa kịp quay lại để nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì Ayumi đã chạy tới kéo mình, Kazuha cũng kéo Hattori đi vòng quanh với vẻ mặt kinh ngạc.
"Chị Ran! Chị Ran! Đây có phải là sự thật không?"
"Cái gì?"
"Chị Sakura, nói......chị Sakura." Ayumi chạy đến quá gấp có chút hụt hơi, đứt quãng nói
"Sakura nói cái gì? Chậm một chút đừng có gấp."
Conan lấy một chai nước đưa cho, Ayumi vẫy tay ra hiệu rằng cô ấy không sao.
"Chị Sakura...nói chị Ran ở đại học có bạn trai"
"Cái gì?!" "Cái gì?!"
Conan là người duy nhất ngạc nhiên cùng lúc với Ran, đồ uống trong tay hắn rơi bịch xuống mặt đất.
"Chị Ran, chị đang yêu. Còn Anh Shinichi thì sao? Anh Shinichi ở đâu?"
"Ran, Anh Shinichi mà họ đang nói đến là ai?"
Ayumi và Sakura hỏi Ran với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Bạn trai? Là ai? Ai?"
Ran càng thêm kinh ngạc, như thế nào mà tự nhiên cô có bạn trai. Vì cái gì mà Sakura lại nghĩ như vậy. Không biết vì cái gì phản ứng đầu tiên của Ran là chột dạ. Chẳng lẽ là...
"Là ai? Chẳng lẽ có rất nhiều?" Tsuna lấy điện thoại ra bấm bấm, không biết là đang nhắn tin cho ai, nghe được câu trả lời của Ran thậm chí còn hào hứng hơn hỏi.
"Không, không có a, cho nên mới thắc mắc Sakura đang nói tới ai?!"
Ran cảm thấy câu hỏi này thật đau lòng, vạn năm chờ đợi một người, tự nhiên lại có vài vị.
"Tất nhiên là Igarashi!" "Tất nhiên là Kurosawa!" "Tất nhiên là Kudo!"
Tổng cộng có bốn người, cặp đôi đại học và cặp đôi Osaka, đưa ra cho Ran ba đáp án khác nhau.
"hả?"
Sau khi Ran giải thích về tình bạn cùng lớp với Kurosawa và tình bạn với chủ tịch hội học sinh, Kazuha nói với Sakura rằng Kudo Shinichi là người nào, Hattori Heiji nhiệt tình bổ sung thêm một số trường hợp kinh điển về việc họ sống chết cùng nhau tôn lên màu sắc huyền thoại của hai con người đã lay chuyển cả thế giới.
"Ran...Tớ thực sự đã trèo tường!"
"Trèo cái gì tường cơ?!"
Nghe thấy điều này, Sakura thậm chí còn lo lắng hơn Ran.
"Tớ từng ủng hộ CP của hội trưởng hội học sinh đẹp trai và cô nữ sinh xinh đẹp, nhưng bây giờ, đúng như dự đoán, chính đôi bạn thuở nhỏ yêu nhau và đồng hành, họ không thể tách rời và sẽ không bao giờ rời xa nhau càng cảm động hơn!"
Kazuha thành công dẫn một người, vô cùng vui mừng gật đầu. Tình bạn của cô gái cũng rất vi diệu, lúc này, cô dang rộng vòng tay để Sakura, nữ hoàng phim truyền hình, ôm lấy mình.
"Nhưng, không phải là đã hơn một năm không gặp và mấy tháng không liên lạc với nhau sao?" Mặc dù Tsuna thừa nhận câu chuyện giữa hai người đã huyền thoại như truyện tranh, nhưng hắn nghĩ đến người bạn tốt của mình, vẫn không nhịn được vùng vẫy một chút.
"Ừm..." Kazuha cứng lại.
"Đó là vì vụ án! Vụ án! Đó là để bảo vệ người phụ nữ yêu quý của mình!" Hattori nhanh chóng ra tay giúp đỡ khi nhìn thấy người anh em tốt của mình với khuôn mặt u ám.
"Nhưng đây đều là lời nói một chiều của anh, có lẽ người đó cũng có... Hừm!"
Kitagawa Sakura nhặt một quả táo nhét vào miệng Tsuna. Tên ngốc này chỉ có một dây thần kinh trong đầu! Thật ngu ngốc không quan tâm đến hoàn cảnh. Nói mà không thấy nụ cười của Ran biến mất.
Tsuna gần như ngạt thở sau khi bị tập kích, mặc dù không hiểu tại sao Sakura lại đột nhiên tấn công, nhưng khi nhận được ánh mắt hung dữ của cô, cảm thấy da đầu tê dại, ngoan ngoãn ngồi sang một bên tập trung ăn táo
"Con trai thì biết gì? Đây là tình yêu sinh tử! Superman và Lois có hiểu không? Anh ấy đang cứu thế giới, còn cô ấy thì đang chờ đợi sự trở lại của anh ấy. Hạnh phúc quá!"
Sakura lớn tiếng khinh thường Tsuna trong khi nhìn trộm phản ứng của Ran.
"Ừ, thật sao?" Vẻ mặt của Ran rất tự nhiên, nhưng không nhìn ra được cảm xúc thật của cô ấy, cô chỉ thản nhiên chơi đùa với chiếc quạt mỏng manh của mình, "Nghe có vẻ như siêu nhân rất là lợi hại ha!"
"Chị Ran, chị quá ngây thơ, chị thật sự hạnh phúc à? Những người yêu nhau đeo kính thì không thể nhận ra nhau. Superman thậm chí còn hẹn hò với Wonder Woman, nhưng cô ấy lại không hề biết. Louis sau này sẽ già đi, nhưng Siêu nhân vẫn còn trẻ, thậm chí không thể cùng nhau già đi."
Mitsuhiko chống cằm, vẻ mặt thật sâu, hồi lâu không nghe thấy ai bình luận về bài phát biểu triết lý của mình, nhìn xung quanh.
"Eh? Mọi người bị sao vậy? Tại sao sắc mặt đều khó coi như vậy?
Mitsuhiko tiểu bằng hữu một phen ngôn luận cắm đao hiệu quả là kinh người, không chỉ khiến đương sự Conan không còn hơi thở, Kazuha cùng Hattori cũng liếc nhau cúi đầu không nói . Mặc dù Sakura và Tsuna không hiểu những khúc mắc nhưng họ rõ ràng đã nhận được những làn sóng điện từ khó chịu phát ra từ mọi người.
Một số đứa trẻ thậm chí còn nhìn nhau không dám nói to.
—— Nơi này là xấu hổ trầm mặc ba phút ——
Đây là ba phút im lặng ngượng ngùng.
Ran thấy mọi người xung quanh đều tỏ ra cẩn thận, cảm thấy có chút áy náy, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
"Chuyện Louis và Superman làm mọi người thương cảm tới vậy sao?"
Ran cài chiếc quạt vào thắt lưng rồi nhàn nhã đưa tay lấy ra chiếc mặt dây chuyền bằng sắt óc chó mà cô vừa mua.
"Nhưng dù sao đi nữa, tớ cũng nên là Natalie đi, phải không?"
Sau khi nói điều này, cô giáng xuống một lòng bàn tay sấm sét.
Hai quả óc chó sắt tội nghiệp chưa ăn được bao nhiêu đã biến thành quả vụn óc chó. Sức mạnh này khiến mọi người xung quanh đều phải ngạc nhiên.
Sakura thậm chí còn kiểm tra bàn cẩn thận xem có vết nứt nào không.
"Nếu dám gạt ta, cho dù có là siêu nhân, khi quay lại nhất định ta sẽ đánh cho hắn một trận!" Ran bình tĩnh nói.
"..."
Haibara Ai liếc nhìn người có khuôn mặt xanh xao, mỉm cười mở ra khép lại.
Tự, cầu, nhiều, phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro