Chương 33
Phía trước ở công viên trò chơi Julian lúc đó lộ ra dáng vẻ bắn súng một tay phi thường soái.
Sau đó, Ran biết được trong trường cũng có một hội bắn súng nên cô lập tức đăng ký tham gia lớp huấn luyện nghiệp dư do hội tổ chức.
Sau đó ở chung cư, khi cô đang tập bắn vào bia ngắm với khẩu súng tập luyện, thực sự đã bị Julian hung hăng cười nhạo.
Đối phương cao ngạo lãnh đạm lại khinh thường mà châm chọc..
"Súng đồ chơi còn cần luyện tập sao?"
Ran rất không phục. Cô liếc nhìn dãy cúp gấu bông của công viên giải trí trên ghế sofa, lấy tờ huấn luyện và sách huấn luyện trải ra trước mặt Julian.
"Thấy được sao? Đây là chương trình huấn luyện chuyên nghiệp, và tôi là một nữ nhân đang tham gia kỳ thi lấy bằng."
"Nhàm chán."
"...... Tiên sinh, ngài tới."
Vì thế Julian liền tự thể nghiệm mà nói cho cô biết rằng thế nào mới là chuyên nghiệp.
Dù là súng tập nhưng Julian vẫn mang đến cảm giác đầy ớn lạnh, lạnh lùng ngay khi cầm trên tay một tư thế nạp đạn chuẩn mực khiến cô-nữ nhân đang thi lấy bằng bình tĩnh lại.
Khẩu súng ở trong tay Ran có phần khó khống chế, nhưng vừa lên tay Julian lại giống như là đồng đội ăn ý. Đôi vai rộng của nam nhân đỡ báng súng, hơi cúi xuống, vòng eo săn chắc, đôi chân thon tràn ngập sức mạnh.
Sau đó, hắn chế nhạo từng chữ trong sách hướng dẫn tập luyện chuyên nghiệp bằng những hành động thiết thực, sau khi vứt súng tập đi, hắn không khách khí mà mở miệng châm chọc, công bố cái gọi là khóa học chuyên nghiệp, ở Nhật Bản cả đời cũng không lấy được giấy phép chuyên nghiệp, không bằng làm hộ chiếu còn nhanh hơn.
Ran xem đến ngây người, ngốc xong về sau liền lập tức kích động mà bái sư thỉnh giáo, không chút nào sợ nam nhân khắc nghiệt lời nói cùng ghét bỏ ánh mắt.
Cứ như vậy ở Julian đại phát từ bi giáo ( không ) học ( phải ) hạ, cùng với khả năng phản xạ xuất sắc của Ran, cô đã tiến bộ nhanh chóng và đạt tiêu chuẩn hoàn thành lớp học trong một tháng.
Vị hội trưởng cao và hói vạm vỡ của Hiệp hội Bắn súng hào hứng bắt tay Ran, nói thẳng ông chưa bao giờ gặp một đứa trẻ thông minh như vậy.
Cực lực cổ động khuyến khích Ran tham gia hiệp hội của họ, trở thành thành viên chính thức, từ đây cùng mọi người trong hiệp hội bắn súng cùng nhau đi lên luyện tập tăng cường mạnh mẽ hơn.
Luyện tập tăng cường mạnh mẽ hơn...
Ran không biết tại sao, nhưng cô thực sự nhìn thấy bóng dáng của Dragon Ball, nhưng liên tưởng đến chính mình —— quyết đoán mà cự tuyệt.
Mặc dù lớp học kết thúc với kết quả xuất sắc nhưng Julian vẫn chế nhạo trình độ của cô.
Vì vậy, Ran vốn rất bướng bỉnh không chịu thừa nhận thất bại, da mặt dày tiếp tục mượn súng tập của hiệp hội, chăm học khổ luyện.
Về cơ bản, mặc dù cô không có yêu cầu về phần cứng để xin giấy phép, nhưng cô đã có đủ điều kiện để vượt qua kỳ thi. Julian miễn cưỡng ngừng thúc giục với thái độ khinh thường.
"Bang! Bang! Bang!"
Dứt khoát lưu loát động tác, bảng điểm liên tục nhảy lên để hiển thị số tích lũy là 9 và 10.
Những người còn đang cười đã bị Ran bóp cò không ngừng và bảng điểm tiếp tục bay lên.
Hai con gà chọi Conan và Hattori vẫn đang đưa mắt nhìn nhau cũng ngơ ngác nhìn sang.
"Chị Ran... chị thật mạnh mẽ..."
Các cậu bé tự nhiên tôn sùng chuyên gia súng đạn trước khi Ayumi có được con thỏ tuyết, Mitsuhiko và Genta đã bị mê hoặc bởi phong thái đẹp trai của Ran.
"A? Tư thế của Ran rất chuyên nghiệp."
Hattori thường xuyên nhìn thấy các sĩ quan cảnh sát trong buổi huấn luyện cảnh sát, hắn khá ngạc nhiên trước kỹ năng chuyên nghiệp của Ran, sờ sờ cằm.
"Thật sao? Tớ không chú ý đến tiêu chuẩn. Tớ chỉ nghĩ Ran-chan quá ngầu!"
Bác tiến sĩ Asaga lúc này cũng có chút kinh ngạc. Ông không biết cô bé cùng lớn lên dưới mắt mình còn có kĩ năng này, không khỏi nhìn về phía Conan.
Conan hiển nhiên cũng có vẻ mặt không hiểu, hắn còn nhớ trước đây Ran bắn súng không giỏi, không am hiểu xạ kích. Vẫn luôn thích dùng chân.
Ran nhìn thấy con số trên bảng điểm đã đạt đến số điểm của hai con thỏ tuyết, cô chủ động dừng lại.
Các bia ngắm ở đây được mở cho khách du lịch bình thường.
Không chỉ khoảng cách rất gần mà bia ngắm cũng rất lớn.
Cô ở hiệp hội luyện tập, bia ngắm của hiệp hội ít nhất phải 10 mét trở lên.
" Vào đại học về sau có học qua xạ kích, qua loa đại khái liền được người đứng đầu hiệp hội yêu thích mà huấn luyện chỉ dạy"
"Chỉ là huấn luyện của hiệp hội liền lợi hại như vậy sao? Ran-chan quá giỏi!"
Kazuha vỗ tay đến càng vang lên, Ran sau khi thể hiện qua đi có điểm xấu hổ ngượng ngùng.
"Không phải tất cả... Tớ cũng có bài tập của riêng mình."
Ran tiếp lấy con búp bê thỏ tuyết từ tay ông chủ đưa cho Ayumi, người có vẻ mong đợi. Cô bé dụi mặt vào con búp bê, rất vui vẻ.
Ran quay lại nói vài câu với ông chủ đang đen mặt, hai tay chắp lại, sắc mặt ông chủ tốt hơn một chút, lấy ra một con búp bê cá mập trên kệ với số điểm thấp hơn một chút.
"Ai-chan, cái này cho em" cô mỉm cười đưa cho cô bé đang im lặng, "Vừa rồi em nhìn chằm chằm vào cái này, chắc là thích nó phải không?"
Haibara Ai đột nhiên bị điểm danh, ngẩng đầu liền thấy Ran đưa qua một con thú bông. Ngơ ngác mà tiếp nhận, trong tràn ngập kinh ngạc.
"Cảm, Cảm ơn..."
"Không có gì."
Haibara Ai nhìn xuống con búp bê trong tay, rõ ràng là một con cá mập, nhưng trên khuôn mặt lại nở một nụ cười ngốc nghếch, như thể đang rất vui vẻ.
Vừa rồi cô cũng chỉ có một chút để ý, không nghĩ tới Ran vẫn là chú ý tới.
"Con cá mập này thật dễ thương, không hề đáng sợ chút nào!"
Ran nhìn con búp bê trong tay cô bé rồi đưa khẩu súng cho các cậu bé hào hứng muốn thử.
"Có con cá mập nào mà không đáng sợ không?"
"Tất nhiên là có, cá mập voi, cá mập miệng, nhiều con cá mập rất hiền."
"Là sao...?"
Nhìn thấy lông mày của Haibara dịu lại khi ôm búp bê cá mập, Ran giật mình nghĩ. Đứa nhỏ này, ở ngoài bộ dáng vẫn luôn là cự người ngàn dặm, nhưng cô có thể nhìn ra được, dưới lớp vỏ bọc, Ai-chan thực ra trong lòng rất mềm yếu.
Nên nói thế nào nhỉ, điểm tương phản mạnh mẽ có chút dễ thương.
------------------------------------
"Ran-san, học bắn súng từ ai vậy?"
Giọng nói dịu dàng của Okiya cắt đứt dòng suy nghĩ của Ran, Ran quay người lại trả lời trong tiềm thức.
"Họ là thành viên của hiệp hội bắn súng trường học..."
"Chỉ vậy thôi sao?"
Okiya Subaru không biết khi nào đi đến bên người Ran. Dù vẫn mỉm cười ấm áp như thường lệ nhưng Ran cảm thấy một áp lực khó tả.
"Hành động bắn súng vừa rồi của Ran-san làm tôi nhớ đến một người bạn cũ."
Ran bối rối, hành động bắn súng? Động tác của cô hoàn toàn uyển chuyển, chuẩn mực như sách giáo khoa.
Julian thường chê bai tư thế của cô, cho rằng thật nhàm chán, không có phong cách riêng.
Tại sao Okiya tiên sinh lại nghĩ động tác của mình giống người khác?
"Thật sao? Huấn luyện viên nói động tác của em rất chuẩn, có lẽ ai bắn cũng có tư thế này."
Ran cảm thấy Okiya tiên sinh có lẽ chưa thấy nhiều người bắn nên đã lầm tưởng rằng động tác chuẩn này rất giống.
"Ồ? Thật sao?"
Okiya Subaru hơi mở mắt, khóe mắt sắc bén tràn đầy năng lượng.
Ran choáng váng trước ánh mắt sắc bén hiếm có của Okiya, nhưng trong đầu cô chợt hiện lên một hình bóng, người đó cũng có đôi mắt như vậy.
Cô cau mày lại, nhớ lại hình dáng đó một cách cẩn thận, nhưng trong chớp nhoáng lại giống như cái gì cũng chưa bắt lấy.
"Có khá nhiều người giống nhau, có lẽ là do tôi tưởng tượng."
Okiya lại nhướng mày, đẩy đẩy mắt kính lên, nhìn sang chỗ bọn trẻ bắn súng.
"Thật sao..."
Ran bối rối, cô luôn cảm thấy trong câu hỏi của Okiya tiên sinh có gì đó ẩn ý, nhưng cô không biết ý anh là gì.
Đây là lần thứ hai anh nói cô giống những người khác, nhưng cô nhận thức sâu sắc rằng lần này Okiya tiên sinh có ý thâm sâu, dường như đang thăm dò điều gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro