Chương 3
Chương 3:
Hôm nay là sáng chủ nhật, Ran vừa từ nhà đi về chỗ phòng thuê chung cư để chuẩn bị tổng tổng vệ sinh.
Cô mặc bộ váy ở nhà bằng vải cotton màu trắng, đeo tạp dề hình mèo dễ thương, đứng trên ghế đẩu ngoài ban công lau kính, ngân nga một giai điệu dưới ánh nắng chói chang của chung cư cao tầng.
Đột nhiên có tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa từ phía sau, Ran ngạc nhiên quay lại.
Một bác gái trung niên đẩy cửa bước vào, ngoài ra còn mang theo túi lớn, túi nhỏ.
Đây là...bạn cùng phòng bí ẩn của cô sao? Ran có chút kinh ngạc.
Bác gái vào nhà, đóng cửa lại, quay lại nhìn thấy Ran, bác gái còn ngạc nhiên hơn cả Ran.
Chiếc túi trên tay bác gái rơi xuống đất, chân lùi lại vài bước, đập lưng vào cánh cửa. Bác gái lớn tuổi tỏ ra hoang mang và sợ hãi, sắc mặt tái xanh rồi lại trắng bệch.
Hành động này ý gì?
Sao vậy?
Ran cũng hợp tác, đánh rơi miếng giẻ trên tay, lau tay vào tạp dề, lúng túng nói.
"Xin chào, cháu là người thuê phòng khác. Cháu tên Mori Ran."
Bác gái không hề có ý định chào hỏi lại mà nhanh chóng kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó cầm túi xách lên, mở cửa chạy ra ngoài.
.....................
Hả????
Sau khi bạn thuê nhà chung bỏ chạy, Ran phát hiện bác gái quên mang theo một chiếc túi nilon màu đen. Ran nhặt chiếc túi lên, phát hiện bên trong có một chiếc chai được đậy kín, bên trong chứa một loại chất bột màu trắng không rõ là thứ gì.
Đây là thứ gì? Ran có chút cảnh giác nên nhặt nó bọc trong một miếng giẻ lên rồi lật lại - vài ký tự to lớn với nét bút sắc nét:
Thơm, sạch, vệ sinh,...
...
Thực ra, từ hồi ở công viên giải trí cùng thanh mai trúc mã đi chơi, sau đó trúc mã chạy mất, cô liền có một loại cảm giác kỳ quái. Thế giới này dường như thực sự đã sụp đổ.
Vậy ra bác gái này là người dọn dẹp được thuê bởi người bạn cùng phòng bí ẩn mà người quản lý quản trị viên đã nói!
Nhưng tại sao bác ấy lại ngạc nhiên và sợ hãi đến vậy? Ran đặt chai nước tẩy thơm xuống, sờ cằm suy nghĩ.
Có thể nào? ! Ran nắm chặt tay, đập mạnh vào lòng bàn tay, cô hiểu rồi! !
Bác ấy hẳn đã nghĩ rằng mình đã bị sa thải!
Khi bước vào, bác ấy thấy cô đang lau cửa sổ, chắc cú thất nghiệp quá lớn khiến bác ấy choáng váng nên không nghe thấy cô nói cô là người thuê nhà.
Nhưng không sao cả, cô chỉ cần gọi điện cho bạn cùng thuê là sẽ giải quyết được thôi. Có thể bạn cùng thuê của cô sẽ vui mừng quay lại gặp cô khi họ biết có người chuyển đến!
Ối! ! Quên rửa tay rồi! Ai biết chất tẩy rửa nhà vệ sinh này đã được sử dụng trước đây chưa?
Ran phản ứng lại nhanh chóng lấy khăn giấy lau cằm.
Cô đang định đi vào phòng tắm để rửa tay, bước ra một hai bước rồi dừng lại rồi lại lùi lại lấy nước tẩy bồn cầu lên xem xét.
Hình như cô nhớ ra điều gì đó.
À! Cô quên mua nước tẩy bồn cầu! Mượn trước đi, tối đến cửa hàng bên dưới mua trả lại.
Thế là Ran gác lại những lo lắng, xắn tay áo vui vẻ trở về phòng dọn dẹp nhà vệ sinh.
Về bạn cùng phòng, Ran đã đoán đúng.
Người dọn dẹp thực sự nghĩ rằng mình đã bị sa thải. Còn tưởng rằng mình trộm chai nước tẩy vệ sinh, báo khống số lượng sử dụng, ăn thêm tiền hoa hồng bị bại lộ, sợ đến mức ngay cả chứng cứ phạm tội cũng quên mang.
Bác gái bình tĩnh lại cảm thấy có gì đó không đúng. Bà đã làm nghề giúp việc nhiều năm nhưng chưa từng thấy một cô gái vừa trẻ, vừa xinh đẹp và chân dài thực sự như vậy lại đi làm việc này? Có lẽ đó là tiểu tình nhân! Vì thế thấp thỏm bất an gọi điện cho sếp để hỏi.
Vì thế, người bạn cùng phòng bí ẩn của Ran nhận được cuộc gọi từ người dọn dẹp gọi cho người trung gian và người trung gian gọi cho mình và được biết có người đã thuê phòng đó.
Người trung gian qua điện thoại rất lo lắng, liên tục xin lỗi, nói rằng hắn không ngờ chuyện này lại xảy ra ngay khi hắn vừa rời khỏi nước.
Hắn đi điều tra một chút, phát hiện ra người thuê nhà chính là con gái của Mori Kogoro, nếu dùng thủ đoạn đuổi người, sợ là sẽ càng rắc rối. Nếu không thì đổi cho Ran cái địa phương khác.
Nguyên bản người bạn cùng phòng này có tâm trạng cáu kỉnh, tại sao hắn lại phải ở nhà thuê như vậy? Nếu không phải hai năm qua ở Nhật Bản giao tranh ác liệt, chính mình thân phận mẫn cảm không thể quang minh chính đại mua được phòng thì làm gì đến mức phải đi thuê nhà?
Cả ngày đầu treo ở lưng quần, chạy trong mưa bom bão đạn, còn phải đại đại ẩn ẩn chỉ thị phải sống ẩn dật trong thành phố và phải thuê nhà trọ, thực sự khiến hắn thấy đau bụng.
Thuộc hạ dưới trướng của hắn không phải phế sài thì chính là phế vật, điều này thực sự khiến hắn muốn rút súng ra.
Nhưng Mori Ran?
Người trung gian toát mồ hôi từ đầu đến cuối. Sau khi kể xong, hắn ta thầm nghĩ rằng mạng sống của mình đang gặp nguy hiểm.
Không ngờ người bên kia điện thoại lại nói
"Ồ? Con gái của Mori Kogoro? Thú vị."
"Ngươi không cần phải xen vào, chuyện này ta chính mình xử lý, ngươi đem chìa khóa đặt ở chỗ cũ là được."
Cho đến khi cúp máy, người trung gian vẫn chưa nhận ra nhịp điệu đó là gì. Lần trước có một người đàn ông cổ trắng giản dị, lương thiện thuê căn nhà này, người đó yêu cầu hắn giải quyết mà không nói một lời. Còn có cô gái ưu tú của lần trước, cô gái trung niên của lần trước nữa, lần trước của lần trước... Người này chưa bao giờ cho hắn lựa chọn nào khác.
Tại sao lần này lại phải tự mình động thủ?
Người trung gian nhìn bức ảnh Mori Ran trên tay, cô gái mặc váy cotton trắng, xách túi rác xuống lầu. Cô vừa tắm rửa xong, má hồng hào, mắt sáng, tóc mái tinh nghịch và dáng người ...!
Nguyên lai là thuộc kiểu tiểu muội muội ha.
Trên đây đều là những điều mà Mori Ran không biết.
Điều Ran không ngờ là cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới thế nhưng không có bán lọ tẩy rửa vệ sinh đó. Vì cái gì chung cư dưới lầu cửa hàng tiện lợi lại không bán lọ tẩy rửa vệ sinh? Cửa hàng trưởng thực khinh thường tỏ vẻ hắn ta chỉ bán những thứ cần thiết hàng ngày chứ không bán những thứ đó.
Những loại đồ vật nào? Ran mơ hồ bóp chặt lọ kem đánh răng trên tay. Nhu cầu thiết yếu hàng ngày của hắn không bao gồm nước tẩy bồn cầu sao? Nhà hắn sử dụng kem đánh răng để làm sạch nhà vệ sinh sao? Nhắc mới nhớ... cửa hàng này cũng không bán bàn chải toilet, chỉ có bàn chải đánh răng thôi...
Ran từ chối tưởng tượng gia đình quản lý cửa hàng dọn dẹp toilet như thế nào.
Cô nên làm gì bây giờ? Cô đã sử dụng hết chai tẩy rửa nhà vệ sinh của bạn cùng phòng.
Rốt cuộc, ai lại dùng một chiếc chai nhỏ như vậy để đựng nước tẩy bồn cầu? Nó chỉ có thể làm sạch một lần một nhà vệ sinh thôi.
"Liều lượng tính toán kỹ như vậy, chẳng lẽ là lô hàng đa dụng vài lần ăn hoa hồng sao?" Ran không khỏi thắc mắc.
Bác gái nào đó: Hắt Xì!
Không còn cách nào khác. Nếu cô không thể trả lại tiền nước tẩy bồn cầu, cô phải đi mua thứ khác.
Ran ngửa mặt lên trời thét dài, lần đầu tiên trộm dùng đồ của người khác liền bị trả giá.
Vì thế đêm đó Ran đang ôm Sóc thú bông ngủ ngọt ngào. Người bạn cùng phòng bí ẩn của cô mở cửa quay lại, nhìn vào căn phòng tối, cẩn thận lắng nghe sự im lặng. Người kia nhướng mày, nhấc chân đi về phòng.
Hình như có cái gì đó ở cửa.
Người bạn cùng phòng bí ẩn rất thận trọng, nhanh chóng giơ tay bật đèn, lập tức cúi người tiến vào điểm mù bắn tỉa do ghế sofa và bức tường tạo thành.
Được rồi, rõ ràng!
Người kia lại đứng thẳng lên, đóng chặt rèm lại rồi thả lỏng cơ thể căng thẳng. Hắn sải bước tới cửa, nhìn xuống đồ vật dưới đất:
Bốn hộp kem đánh răng, được xếp ngay ngắn vào nhau. Một chai thủy tinh rỗng được đặt bên cạnh, có dán một tờ giấy dính.
Đây là...... Lễ gặp mặt sao? Kem đánh răng? Không cảm thấy khó coi sao?
Người bạn cùng phòng bí ẩn xé tờ giấy ghi chú đọc nó:
Bạn cùng phòng thân mến:
Thực xin lỗi vì đã sử dụng những thứ mà người dọn dẹp của bạn quên lấy mà không được phép. Tôi đã mua bốn tuýp kem đánh răng này ở cửa để trả lại cho bạn. Nếu bạn không thích nó, xin vui lòng cho tôi biết, tôi sẽ mua bản gốc và trả lại.
Mori Ran tràn ngập cảm kích và xin lỗi 😊
p/s: Kem đánh răng này rất hữu ích, bạn có thể dùng thử trước.
Người vệ sinh quên lấy đi đồ vật?
Người bạn cùng phòng thần bí đưa tay cầm chiếc lọ nhỏ lên, xoay lọ nhìn lại - nước tẩy toilet thơm.
Loại đồ vật này quá bình dân, thế cho nên, người không dính khói lửa phàm tục bạn cùng phòng nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Dần dần, đối phương mặt càng ngày càng đen, kem đánh răng thay thế nước tẩy rửa bồn cầu? Còn kêu hắn thử xem? Còn thực dùng tốt?
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, bạn cùng phòng sắc mặt nhanh chóng chuyển từ đen sang xanh, trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy chán ghét.
Hắn giơ tay ấn mạnh tờ giấy dính vào chai, không thèm động vào kem đánh răng trực tiếp bước qua, sắc mặt đen thui đẩy cửa bước vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro