Chương 26
Vừa đến bệnh viện, Ran đã gặp một người quen bác sĩ Araide mới đến trực ban.
Ran giới thiệu bác sĩ Araide với Eri Kisaki. Sau khi mọi người chào nhau, Eri Kisaki vội vàng đến giúp Ran và Conan đăng ký.
Bác sĩ Araide không rời đi, thay vào đó nhìn vết đỏ trên cổ Conan một cách trầm ngâm. Thấy Ran có chút nghi hoặc, liền hỏi Conan làm sao vậy.
Sau khi nghe Ran giải thích về tình trạng thể chất của Conan, bác sĩ Araide suy nghĩ một lúc rồi mới nói.
"Ran-san, tình cờ tôi quen một bác sĩ da liễu. Cô đi kiểm tra vết thương ở vai trước đi, tôi sẽ đưa Conan đến bác sĩ da liễu kiểm tra."
"Như vậy quá phiền toái tiên sinh, vẫn là em dẫn Conan đi thì tốt rồi."
Ran hơi xấu hổ luôn là phiền toái Araide bác sĩ. Đối phương vội vàng nói hắn sắp tan sở, thực ra cũng không có việc gì, hắn sẽ dẫn Conan đi kiểm tra kỹ càng hơn.
"Chị Ran, cho em đi với bác sĩ Araide. Anh ấy quen bác sĩ sẽ thuận tiện hơn."
Thấy bác sĩ Araide nhiệt tình và quyết tâm như vậy, Conan cũng nói như vậy nên Ran cũng phải đồng ý.
Xuất phát từ sự tin tưởng vào bác sĩ Araide, dù Ran cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng vẫn là đem Conan giao cho hắn dẫn dắt và đợi Eri Kisaki đăng ký xong đi vào khám.
Tiễn Ran cùng Eri Kisaki, hai mẹ con dời đi, cậu thanh niên đang cười tủm tỉm vẫy vẫy tay, ngữ khí bỗng trở nên thành thục.
" Bác sĩ Araide, cảm ơn anh."
"Không sao, cô Judie hướng tôi làm ơn hỗ trợ thời điểm, tôi còn có điểm kinh ngạc" bác sĩ Araide tính tình tốt cười cười, sớm đã quen thiếu niên này biến đổi sắc mặt.
"Nhưng mà, ta xem đốm đỏ trên cổ của cậu, cho dù là dị ứng cũng có điểm quá nghiêm trọng, vì cái gì không muốn kiểm tra?"
"Này không phải dị ứng, đây là di chứng của dược vật thí nghiệm, hiện tại thân thể của em huống tương đối đặc thù, không thể tiếp thu thâm nhập kiểm tra."
Conan giơ tay sờ sờ đốm đỏ trên cổ, chỉ cần đụng tới liền sẽ đau đớn. Hắn bất đắc dĩ cười khổ từng cái, gọi điện thoại cho Haibara Ai, báo mọi chuyện đã qua.
Bên kia chuẩn bị sẵn sàng kế hoạch B, Ai khép lại di động ngáp một cái ý bảo tiến sĩ có thể đánh xe rời đi.
"Dược vật thí nghiệm? Thân thể của em có cái gì vấn đề sao? Gạt Ran tốt sao?"
"Không có gì, cơ thể em khỏe mạnh không ngại, không nghĩ làm chị Ran lo lắng thôi."
Conan gắt gao nắm chặt di động, quay đầu, không để bác sĩ Araide nhìn đến chính mình trong mắt toàn là mất mát.
Khỏe mạnh không ngại, nhưng chính là khôi phục xác suất cũng......
------------------------
Sau khi Conan đi khám ngày hôm đó, bác sĩ kết luận rằng đó là một loại viêm da dị ứng phổ biến ở trẻ em sau một thời gian thời tiết hanh khô.
Ran tuy có chút nghi ngờ nhưng cô cũng không còn cách nào tốt hơn, cô chỉ có thể cùng các bạn cùng lớp ở khoa da liễu của trường tìm hiểu cách chăm sóc Conan, tìm hiểu thử nhiều cách khác nhau để chăm sóc Conan.
Nhưng bản thân Conan càng trở nên chán nản, đặc biệt là ngày hôm đó trong bệnh viện, khi cậu chạy đến gặp Ran sau khi khám, vô tình nhìn thấy vết khâu trên vai của Ran đã được cắt bỏ.
Tình cờ bác sĩ lại là người chăm sóc Ran trong bệnh viện trước khi năm học bắt đầu.
Bà không ngừng lải nhải cô về việc lần trước cõng bom, lần này bị đạn bắn... lúc ấy Ran liền chú ý tới Conan sắc mặt không đúng, vội vàng trấn an.
Nhưng mà vùng bóng ma tâm lý của Conan vẫn ngày càng lớn hơn, có nhiều lúc cậu ngơ ngác nhìn Ran.
Ran tổng cảm thấy đứa nhỏ này trong mắt cảm xúc cuồn cuộn, giống như thiên ngôn vạn ngữ nói không nên lời..
Cô cố gắng hiểu cậu nhưng vô ích, cô phải gọi cho Shinichi, Conan luôn ngưỡng mộ Shinichi, có lẽ sự giác ngộ của anh hiệu quả hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng Shinichi, người hùng này, lại chuyển hướng thư thoại!
Ran đành phải nhắn với hộp thư rằng dạo gần đây Conan không được khỏe, đồng thời mong được cậu ấy cho thêm lời khuyên.
"Shinichi, tiểu tử Conan đó rất kính trọng cậu, cậu nên khai sáng cho cậu bé nhiều hơn đi. Gần đây Conan lo lắng rất nhiều, không biết khi nào cậu bé mới mở lòng với tớ, cậu bé luôn giấu kín những lo lắng của mình với tớ... Nói đến đây, có một số việc cậu đều có thể cùng tớ nói, nói không chừng tớ có thể giúp được gì đó..."
Nói xong, Ran bản thân cảm thấy có chút hụt hẫng, giọng điệu càng ngày càng thấp.
"Có lẽ, trong mắt cậu, tớ có lẽ không giúp được gì..."
"A! Tớ đang nói cái gì vậy? Tớ muốn nói về sự tình của Conan? Khi nào cậu có thời gian, giúp tớ thuyết phục cậu bé. Vậy thôi, tạm biệt."
Ran phản ứng nhanh chóng dừng lại.
Ngừng nói nhảm và đặt điện thoại xuống. Cô cầm bức ảnh chụp chung với Shinichi trên bàn lên mê mẩn hồi lâu.
-------------------------
Kỳ thật, cô nhớ có một lần, khi Kazuha bị thương vì dính líu đến một vụ án, cô đã đưa Conan đến thăm Kazuha.
Khi đó, Kazuha vẫn đang ngủ, cô giúp rửa bình, chuẩn bị cắm hoa tặng Kazuha.
Cô chưa kịp bước vào phòng thì chợt nghe thấy Hattori-kun dường như đang nói chuyện điện thoại với Shinichi, bởi vì điều cậu ấy nói là:
"Kazuha bởi vì tớ mới bị thương, tớ đại khái có thể lý giải, cho dù bị cô ấy hiểu lầm, cho dù sẽ làm cô ấy lo lắng rơi lệ, tớ không thể để cô ấy lần thứ hai cuốn vào nguy hiểm nữa, người duy nhất trên thế giới này là không thể bị thương. Cậu cũng nghĩ như vậy phải không Kudo?"
Ran vốn dĩ khi nghe thấy từ Kudo cô sẽ đẩy cửa mà vào, nhưng lúc đó nghe Hattori- Kun nói những lời ấy, cô không thể nhấc nổi bước chân.
Ran đặt khung ảnh xuống, không muốn nhìn hai người cười ngốc nghếch mà vùi đầu vào lòng.
Dù biết Hattori-kun nói vậy vì quan tâm và yêu thương Kazuha nhưng Kazuha đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ Hattori-kun vào thời điểm quan trọng và việc đưa ra lựa chọn này là do chính cô ấy lựa chọn.
Nếu một ngày Hattori-kun gặp nguy hiểm và cô ấy không thể làm gì vì đang được bảo vệ và giấu kín, liệu Kazuha có thực sự hạnh phúc?
Ngay cả khi gặp nguy hiểm, họ vẫn có thể ở gần nhau. Đây là điều Kazuha mong muốn.
Việc Hattori-kun đưa ra quyết định này là điều dễ hiểu khi nhìn thấy Kazuha trên giường bệnh, nhưng mặt khác, liệu ý định của Kazuha có được hiểu rõ không?
Đó là ngày cô quyết định từ bỏ chuyên ngành điều tra tội phạm mà ban đầu cô muốn chọn, thành học ngành y.
Nếu Shinichi cảm thấy cô được hắn bảo vệ sẽ tốt hơn thì cô nên cố gắng trở thành chỗ dựa vững chắc.
Nếu không thể cùng nhau chiến đấu thì ít nhất cô cũng có thể giúp đỡ khi hắn bị thương.
Tuy nhiên, cô phải làm gì với mong muốn bảo vệ người kia bằng mạng sống của mình, được đồng hành và sát cánh bên người kia?
Đây có phải là sự khác biệt giữa nam và nữ?
Rốt cuộc ai đúng và ai sai?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro