Chương 21
" Thật đúng là thảm."
Không chờ Ran làm ra phản ứng, hắn buông cằm cô ra, đưa tay phải qua lưng đỡ eo và hông cô rồi dùng một tay đem cô bế lên.
Ran tựa vào lồng ngực hắn. Mùi quả gỗ thông và thuốc lá quen thuộc phả vào mũi cô, áp tai vào ngực hắn, cô có thể nghe thấy hơi thở lên xuống đều đặn.
Cảm giác quen thuộc và an toàn mạnh mẽ khiến Ran từ từ thả lỏng cơ thể. Ý thức càng ngày càng không rõ ràng, cuối cùng nhắm mắt lại rơi vào bóng tối.
Thấy người trong tay mình đã ngủ say, Gin đứng dậy chĩa súng vào người đàn ông vẫn đang rên rỉ trên mặt đất.
Người đàn ông nhìn thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi hét lên: "Tôi không làm cô ấy bị thương nặng, chỉ là súng gây mê thôi!"
"Gọi điện thoại cho cô ta"
Gin không kiên nhẫn cùng hắn nói nhảm nhiều, dứt khoát ra mệnh lệnh.
Người đàn ông rất thức thời. Không nói gì, hắn ta run rẩy lấy điện thoại di động và bấm số sau hai tiếng bíp, cuộc gọi đã được kết nối.
"Uy? Nhanh như vậy sao? Mọi việc đã xong....-" Một giọng nữ lười biếng vang lên từ bên kia.
"Là ta." Gin nhếch môi cười nhạo ra tiếng.
Giọng nói quyến rũ của người phụ nữ vỡ ra, im lặng đến mức liền như hô hấp đều ngừng lại.
Hắn giơ chân lên giẫm vào bụng người đàn ông nơi hắn ta bị bắn, vừa lòng nghe thấy tiếng thở hổn hển của người đàn ông dưới chân mình.
"Ta nhắm chuẩn chính là dạ dày. Đánh vào đây sẽ không giết chết hắn ta ngay lập tức."
Bất chấp phản ứng ở đầu dây bên kia, Gin vẫn tự lẩm bẩm, giọng nói trầm trầm, nghiêm túc như đang nếm thử một điều gì đó rất thú vị.
Nói xong, hắn đột nhiên giẫm lên vết thương của người đàn ông, dùng sức giẫm nát nó.
Vẻ mặt tức giận đáng sợ, nhưng giọng điệu lại trở nên ôn hòa hơn.
"Quá trình dịch dạ dày ăn mòn nội tạng có thể kéo dài hàng chục phút, hắn ta sẽ từ từ nếm được mùi vị của cái chết."
" Đây là ta muốn hắn cảm thụ thống khổ —— sống không bằng chết."
"Cô hiểu sao, Cynar?"
Gin kéo dài giọng. Hỏi đến cực kỳ quan tâm.
Người đàn ông trên mặt đất hét lên thảm thiết, âm thanh đau đớn và sợ hãi khiến da đầu hắn tê dại.
Ngay lập tức, phần dưới cơ thể hắn bốc ra một mùi hôi thối, hắn rên rỉ đau đớn, điện thoại trong tay trượt xuống, vẫn còn kết nối.
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp nhẹ.
Gin khẽ buông chân ra, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông thở dốc, chật vật bò ra khỏi chân mình, tư thế còn hoảng sợ tệ hại hơn Ran vừa rồi rất nhiều.
"Chà, giòi bọ giống nhau hấp hối giãy giụa, lại có cái gì ý nghĩa đâu?"
----------------------------
Sau khi chiêm ngưỡng trò hề của người đàn ông một lúc, Gin ôm chặt người con gái trong vòng tay mình bằng cánh tay phải, hơi giơ tay trái lên và từ từ đặt ngón tay mảnh khảnh lên cò súng với vẻ mặt bình tĩnh.
Người đàn ông nằm trên mặt đất nghe thấy tiếng chốt an toàn của khẩu súng lục vô cùng tuyệt vọng mà quay đầu lại.
Vẻ cầu xin của người đàn ông dưới khẩu súng khiến Gin vô cùng hài lòng.
Hắn treo nụ cười tàn nhẫn mà dữ tợn trên môi, không chút do dự bóp cò bắn vào đầu hắn ta.
Người đàn ông ngã xuống đất, chết mà không hề rên rỉ. Vẻ mặt sợ hãi của hắn ta cứng đờ máu bắn tung tóe.
Gin điều chỉnh một chút tư thế, hơi hơi cúi người, đối với điện thoại nói với giọng điệu không phù hợp với lời nói hung ác của hắn.
"Ta nhắc nhở cô, dài tay sẽ bị chém."
"Lần sau, cái lỗ xinh đẹp này sẽ mở ra trong đầu cô."
"Nếu không tin, có thể thử xem."
Julian nói xong cười nhạo một tiếng cũng mặc kệ đối phương hay không đáp lại, hắn giơ tay bắn điện thoại thành từng mảnh. Hắn cất súng, giữ vững cô gái trong tay rồi quay người bước đi.
Mái tóc dài ở sau lưng lưu loát vẽ một vòng cung.
Hắn rời đi không lâu, một người đàn ông cao lớn khác và một cậu bé mặt tái nhợt xuất hiện.
Conan không màng chạy vội kịch liệt thở dốc, liếc mắt một cái nhìn thấy người đàn ông nằm trên mặt đất với đôi mắt mở to nhưng đã chết.
Trán của người đàn ông chảy máu đầm đìa từ lỗ đạn giữa hai lông mày, phần sau đầu của hắn ta rõ ràng đã bị bắn chết ở cự ly gần.
Conan không thèm để ý đến hắn, chỉ liên tục gọi tên Ran, hoảng loạn khắp nơi tìm kiếm cô gái.
Nhưng mà bốn bề vắng lặng, chung quanh cũng không có dị động, chỉ nhìn thấy chiếc huy hiệu rơi trên mặt đất cách đó không xa.
Không có máy truyền tín hiệu, Conan không thể làm gì được.
Cái chết của người đàn ông trước mặt thật kinh hoàng, điều đó cho thấy kẻ sát nhân tàn nhẫn đến mức nào.
Lúc này Ran không rõ tung tích, trong lòng gần như bị nỗi sợ hãi đâm thủng.
So với Conan thì Okiya có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn ngồi xổm xuống xem xét cái chết bi thảm của người đàn ông trên mặt đất, đồng thời quan sát cẩn thận những vết đạn trên đầu và bụng.
Đôi mắt Okiya thâm trầm. Hắn nhặt chiếc điện thoại di động bị hỏng trong tay người đàn ông lên, lặng lẽ bỏ vào túi.
"Bình tĩnh một chút. Người đàn ông này có trang bị tương tự như những người đang truy đuổi chúng ta. Hắn ta chắc chắn ở cùng nhóm này. Nơi này..."
Hắn chỉ vào mặt đất cách người chết không xa, dường như có vết kéo và vết máu nhỏ. "Khoảng cách chưa đến hai mét, chỉ có vài vết máu lẻ tẻ. Nếu là dấu vết do Ran để lại, chắc cô ấy tạm thời không gặp nguy hiểm."
Quả thật Okiya Subaru phân tích không tồi, nhưng tìm không thấy Ran bóng dáng, thiếu niên cơ hồ ngã gục.
Cậu bé quỳ xuống đất, dùng tay đấm xuống đất, dù móng tay bị gãy chảy máu nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!!"
---------
Nơi nào đó, một nữ nhân mặt không biểu tình nghe điện thoại, lạnh nhạt bưng lên ly thuỷ tinh trước mặt.
Người phụ nữ ưu nhã thong dong uống rượu ngon, môi đỏ da trắng, vô cùng gợi cảm.
Chỉ là một cúi đầu, ảnh phản chiếu ở trong rượu một đôi mắt mèo, toàn là điên cuồng hận ý.
Một mỹ nhân yểu điệu khác đi tới kéo ra ghế ở bên cạnh tư thái vũ mị ngồi xuống, vắt chéo đôi chân thon dài, hai bàn tay đan vào nhau chống má, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
"Bị âu yếm Gin mắng à, Cynar." Vermouth mang thái độ xem kịch vui, trêu đùa nữ nhân một mình ngồi uống rượu, "Gin thật đúng là không hiểu đến thương hương tiếc ngọc."
Cynar mắt điếc tai ngơ, thu hồi điện thoại, chỉ lo chính mình uống rượu.
Nhìn đến đối phương thái độ hờ hững, Vermouth thấy không thú vị mà nhún nhún vai, nhưng mà ở nơi Vermouth nhìn không thấy, kiều mị nữ nhân, móng tay đã cắm thật sâu ở lòng bàn tay.
"Gin quá tệ, cô như vậy một mình uống không thú vị, uống một ly Martini đi thế nào?"
Những lời này rốt cuộc khiến cho miêu đồng nữ nhân phản ứng, ả híp mắt quay đầu lại, đôi môi đỏ tươi gợi lên, "Vermouth, cô là đang xem ta chê cười?"
"Nga? Có sao? Ta chẳng qua hướng cô giới thiệu rượu bảo bối."
"Cái kia Sherry, ta phái hai cái sát thủ giết ả." Cynar trở tay cẩn thận xem xét nhẫn đá quý trên tay, giống như không sao cả nhún nhún vai, "Bởi vì Gin nói tổ chức chỉ có hắn có thể giết chết nó, cho nên ta tìm người ngoài tổ chức."
Vermouth ánh mắt chớp động, móng tay xinh đẹp nhẹ nhàng xẹt qua ly, tư thái một bộ chăm chú lắng nghe.
"Hắn giết bọn họ, một cái tại chỗ bắn chết, một cái trên đường bị ngắm bắn, liền một lời nửa tiếng cũng chưa tới kịp lưu lại. A, cô nói —— hắn vì cái gì lớn như vậy nổi giận?"
"Hắn thật sự chỉ là vì cảnh cáo ta, hay vẫn là vì bảo hộ Sherry?"
"Nếu tiểu tiện nhân rơi xuống tay của ta, ta sẽ xẻo thịt ả."
Cynar mỹ lệ miêu đồng phát ra tia sát ý, một ngụm uống cạn ly rượu, không nhẫn nại ở lại xem gương mặt tươi cười xem trò vui của Vermouth, chỉ để lại một xấp tiền giấy, xoay người dời đi .
Vermouth vươn tay vuốt tóc. Chung quanh các nam nhân nhìn đến nơi này thấy một vị đại mỹ nhân một mình mua say, sôi nổi tưởng tiến lên đến gần.
Đại mỹ nhân môi đỏ hơi kiều lộ ra châm chọc cười hình cung, duỗi tay rút ra băng trùy, thủ đoạn một nhát phá nát khối băng.
Mấy nam nhân mặt lộ vẻ ngượng ngùng, từng người tan đi.
Vermouth đẩy ly rượu ra xa chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Cynar đó không hiểu Sherry nên việc ả ta ghen tị và hiểu lầm rằng Gin có những tình cảm không đáng có với Sherry là điều bình thường.
Nhưng cô thì khác. Cô đã nhìn thấy sự tàn nhẫn của Gin đối với Sherry, Gin đối Sherry không buông tha hung ác sát ý. Tình yêu/ham muốn không quan trọng, chỉ là Sherry cực kỳ thành công trong việc khơi dậy cơn giận của Gin.
Những kẻ phản bội, chị em phản bội, liên quan đến Moroboshi Dai, từ trong tay hắn trốn thoát mấy lần... tất cả đều là vảy ngược của hắn.
Liệu hắn sẽ giận vì Cynar đã dồn Sherry vào chân tường không? Cô không nghĩ vậy.
Gin sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.
Nếu Cynar thực sự giết chết Sherry, chỉ sợ hắn còn có tâm trạng vui vẻ để tự mình nạp đầy súng, sau đó khui một chai rượu đối với thi thể Sherry nâng chén.
Càng không nói đến hắn thậm chí không tra xét Cynar lý do tại sao Cynar lại theo dõi một nhóm học sinh tiểu học mà thay vào đó chỉ đơn giản là dứt khoát diệt khẩu không lưu một tia đường sống.
Khi biết tin Cynar đang truy lùng nhóc kia mà Ran cũng đang ở đó, cô thực sự toát mồ hôi lạnh.
Cô hiểu Cynar hơn ai hết điên cuồng đến mức nào.
Lúc đó cô đã lái xe chuẩn bị đi đến đó, dù phải liều mạng bại lộ cũng không thể khiến Ran gặp nguy hiểm.
Không nghĩ tới, cô còn chưa tới, liền nhìn nhận được tin, hai sát thủ đều đã chết. Chỉ trong vài giờ, tình hình đã thay đổi.
Hơn nữa, đó lại là dấu vết của Gin.
Việc bắn tỉa và giết chóc những kẻ liều lĩnh bị truy nã giữa ban ngày trên những con phố đông đúc ở Kanagawa tàn bạo đến mức cô không nói nên lời.
Hoặc là, lòng căm thù của Gin dành cho Cynar lớn hơn lòng căm thù Sherry và sự tỉnh táo đáng tự hào của hắn.
Hoặc có điều gì đó xảy ra khiến hắn cảm thấy bị đe dọa, mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Cái trước rất khó thành lập miễn là Cynar không phản bội tổ chức.
Điều này rất hấp dẫn. Điều gì có thể khiến Gin trở nên hung hãn như vậy?
Vermouthe nheo đôi mắt đẹp lại, lấy ra băng chuỳ chơi vài lần.
Lúc này, điện thoại trong tay cô hơi sáng lên, khi nhìn thấy tên người gửi, cô nhanh chóng mở màn hình khóa, xem tin nhắn, đôi mắt xinh đẹp chợt mở to, một lúc sau cô nở nụ cười vui tươi.
"Chà, điều này thực sự thú vị. Ta không thể không mời cô một ly rượu đắng, Sherry."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro