
Chương 19
Trong lúc bọn trẻ đi câu cá bắt cua thì Ran và Okiyan đi lấy củi để dựng nồi.
Ran ước chừng còn phải chơi thêm một lúc nữa nên cũng không vội nhóm lửa mà đi xem phía xa có rau dại nào không, còn Okiyan ở lại trông lều.
Ran nhặt được mấy loại rau dại tươi ngon, cũng hái được mấy trái núi, sau đó xách giỏ đi ra suối tìm Conan và những người khác.
Trước khi đến gần đã nghe thấy tiếng cười cùng tiếng la hét.
Quả nhiên, bọn họ chơi thật sự vui vẻ.
"Các em thế nào rồi?" Ran nhảy lên những viên đá nhỏ tiến lại gần họ.
"Chị Ran! Genta dùng lực quá mạnh, cần câu và cá mắc vào trên cây!"
Ayumi che miệng cười, chỉ vào một cái cây bên bờ suối nói với Ran.
Genta chán nản ngước lên đôi mắt tam giác, ở một bên âm thầm buồn bực.
"...Cành cao như vậy?"
Genta-kun luôn khiến Ran âm thầm bội phục.
Cây này rất cao, thân phủ đầy rêu xanh, một số cành dốc sâu xuống phía trên con suối.
Cần câu và dây câu quấn lộn xộn trên cành cây, cuối dây câu có một chú cá nhỏ tội nghiệp. Con cá nhỏ hơi thở thoi thóp, đuôi của nó hơi đung đưa.
"Conan-kun muốn trèo lên, nhưng thân cây quá trơn."
Ran nhìn về phía xa, đưa chiếc giỏ trên tay cho Ayumi và kiểm tra độ cao của cần câu. Cần câu vị trí rất cao, cô nhón chân cũng với không tới.
Sau khi đánh giá độ dày của cành cây, Ran lùi lại vài bước chạy lấy đà, uyển chuyển nhẹ nhàng giơ tay nắm lấy thân cây rồi trèo lên cây.
"Wow!! Chị Ran quá soái!"
"Giống như ninja vậy!!"
Lũ trẻ bên dưới reo hò vỗ tay, phấn khích như xem biểu diễn nhào lộn.
Ran mím môi cười gượng ổn định cơ thể rồi từ từ leo lên, tiến lại gần cần câu.
Tìm được sợi dây câu rối rắm, cô lấy con dao mà cô từng chặt cành cây ra cắt nhiều lần.
Cần câu và con cá nhỏ rơi xuống, mấy đứa trẻ chạy lên nhặt.
Ran đang định từ trên cây đi xuống thì nhìn thấy vài bóng người trong rừng bên kia con suối.
Đứng trên mặt đất thì không thể nhìn thấy, nhưng bây giờ cô ấy trên cao nhìn xuống nên thấy thật rõ ràng.
Công viên này chỉ mở ra đến dòng suối nhỏ, phía đối diện không mở cửa cho công chúng.
Cô nhìn kỹ thì thấy hình như có hai người, một người đang cầm thứ gì đó giống như điện thoại di động trước mặt người kia, gật đầu và ra hiệu cho biết mình đã biết.
Sau khi người cầm đồ còn nói thêm gì nữa thì quay người rời đi, ánh mắt quét qua đây, Ran vô thức cúi người trốn vào trong đám lá cây.
Người đàn ông dường như không nhận thấy điều gì kỳ lạ, bỏ đi vài bước rồi lên xe máy bỏ đi.
"Nơi này giống như không cho phép xe máy tiến vào đi."
Cô lẩm bẩm một mình chưa kịp hiểu mình đã nhìn thấy gì thì đứa trẻ bên dưới đã bảo cô đi xuống.
Trong lòng Ran nói, hẳn là không trùng hợp là cô lại gặp phải một vụ án đâu. Cô lắc đầu, dùng tay trái ôm lấy thân cây rồi quay người nhảy xuống.
Đánh bắt cá và hái rau rừng xong, Ran đem rửa sạch sẽ rồi cầm theo thu hoạch trở về.
Về đến nơi, mang nguyện liệu nấu ăn ra, đổ thêm hai bình nước khoáng là sẽ được bữa canh.
Okiya Subaru chịu trách nhiệm điều khiển lửa, Ran chịu trách nhiệm nêm gia vị còn bọn trẻ chịu trách nhiệm chơi đùa.
Cách đó không xa, họ đang vui vẻ bày thực đơn, bày bát đĩa vui vẻ vô cùng.
Okiya Subaru ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, tay cầm một cành cây gẩy gẩy đống lửa dưới nồi, trong khi Ran quỳ xuống thêm gia vị và các món ăn kèm vào nồi.
Okiya nheo mắt nhìn một lúc, mặt Ran đỏ bừng vì bị xông hơi, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ. Một sợi tóc đen dính vào má cô, trong quá trình cử động, cô có vẻ hơi ngứa.
Okiya Subaru đẩy đẩy kính lên, ngoảnh mặt đi tiếp tục mân mê nhánh cây.
Ran thầm thở phào nhẹ nhõm, thực ra cô cũng nhận ra ánh mắt của Okiya Subaru và cảm thấy xấu hổ.
Nhắc mới nhớ, không biết từ bao giờ, Okiya Subaru tiên sinh thường xuyên nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không hề khó chịu nhưng lại khá căng thẳng.
Hắn dường như chỉ nhìn vào vẻ ngoài của cô, không có chút mơ hồ hay gì khác.
"Ran-san đừng để ý."
Đang lúc Ran đang lơi lỏng thì giọng nói của Okiya Subaru đột nhiên vang lên bên tai cô.
Hắn hơi nhích lại gần Ran ôn hòa mà nho nhã mỉm cười nói..
"Em luôn làm tôi nhớ đến một người bạn cũ." Hắn không nhìn Ran đang ngạc nhiên mà chỉ là chuyên chú động tác trên tay.
"Em rất giống cô ấy, so với trước kia, bây giờ càng giống."
"Là...Sao? Là diện mạo sao?"
Ran không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, không khỏi hỏi thêm vài câu.
"Ừ, chỉ là trông hơi giống nhau, tính tình cũng giống nhau."
Vẻ mặt của Okiya có vẻ rất hoài niệm, lại có vài tia có chút lạnh lùng.
"Cô ấy... là bạn của anh à?" "
"Không, cô ấy là vợ sắp cưới của ta."
Khiếp sợ, tuyệt đối là khiếp sợ . Ran chợt nghĩ đến Sonoko và bác gái Yukiko, những người luôn trồng hoa si bởi hắn, cô tự hỏi liệu hai người này có biết rằng Okiya tiên sinh đã có vợ sắp cưới hay không.
Điều mà trước đây cô chưa từng nghe đến, cô vô thức nhìn xem trên ngón tay trái của hắn xem có chiếc nhẫn hay không.
Okiya Subaru nhận thấy ánh mắt của Ran và đưa tay trái ra để cô nhìn gần hơn.
"Chúng ta vẫn chưa đạt đến mức đó."
"Như vậy a... như vậy a."
Hai người họ không nói nên lời trong một lúc. Món canh cá đã bắt đầu tỏa ra mùi thơm, trong lúc nhất thời chỉ có nơi xa tiếng bọn trẻ cười đùa cùng âm thanh trong nồi ùng ục ùng ục sôi.
"Cô ấy và em... thực sự giống nhau sao?" Ran không khỏi hỏi.
Xem ra đây không phải là lần đầu tiên trong trí nhớ của cô có người nói cô giống ai đó.
"Là rất giống nhau, nhưng sau khi tiếp xúc gần, lại thực sự rất khác nhau. Nếu cô ấy thực sự giống em, hẳn là..."
"hẳn là...?"
Okiya Subaru chỉ cười không nói, đưa cho Ran một chén canh nhỏ
"Đây, nếm thử đi."
"Cảm ơn..."
[Nếu cô ấy thực sự cứng rắn và mạnh mẽ như cô gái trước mặt, cô ấy hẳn là sẽ không như vậy lặng yên không một tiếng động mà chết đi. ]
Ran tiếp nhận thời điểm có chút hoảng hốt, Okiya Subaru không nhận thấy sự tạm dừng ngắn ngủi này.
"Thật ra, Okiya Subaru tiên sinh cũng có phần giống với một người mà em biết."
"Thật sao?"
Okiya Subaru mím môi mỉm cười, trông vẫn khiêm nhường như thể sự lạnh lùng và hoài niệm vừa rồi đã tan biến. Hắn khuấy nồi canh rồi lấy một cái bát nhỏ nếm thử.
"Ồ, ngon quá."
Ran nhấp một ngụm canh trong bát. Hương vị đích xác thực tươi ngon.
Okiya Subaru tiên sinh trên người có loại quen thuộc cảm, trước kia nhận thức hơn hai năm cô đều không có loại cảm giác này, thẳng đến gần đây nhất mới có.
Bởi vì cảm giác quen thuộc này đến từ Julian, một người dịu dàng tao nhã, người còn lại lãnh đạm lạnh lùng, nhưng Ran lại cảm thấy họ giống nhau đến lạ lùng.
Như một thói quen hình thành từ việc luyện tập karate lâu năm, cô sẽ vô thức quan sát chi tiết của đối thủ.
Okina đưa cho cô bát súp bằng tay trái và cô nhận thấy anh giống hệt Julian, với những vết chai ở ngón trỏ ở bàn tay trái.
Vừa rồi nhìn kỹ hơn, Ran càng tin chắc rằng tay trái của Okiya Subaru trông rất giống tay Julian.
Cô nhớ rằng sĩ quan Sato cũng có một vết chai như vậy ở vị trí tương tự trên tay phải. Cô từng tò mò hỏi, câu trả lời của sĩ quan Sato là gì?
"À, cái này là dấu hiệu của việc cầm súng lâu và tập bắn súng." ————————
"A! Sao chị Ran và anh Okiya lại lén uống canh!"
Genta tố cáo hai người lớn đang cầm bát suy nghĩ như bị phản bội.
"..."
Khi bọn trẻ ăn xong thì đã hơn nửa ngày trôi qua.
Bầu trời phía đông đã xám tối , hôm nay không phải là ngày tốt để đi tìm mẫu vật trong rừng.
Ayumi cùng Ran ra suối rửa nồi, bát đĩa, trong khi những người khác nhặt rác, đi theo Okiya nhặt cành cây đốt lửa trại.
Khi Ran cùng Ayumi vừa quay về trại vừa trò chuyện thì thấy Haihara Ai đang ngồi một mình ngoài lều đọc sách, Ran đã chủ động bắt chuyện với cô.
"Không phải Ai-chan cùng mọi người đi nhặt củi sao? Chờ một mình chán lắm à?"
"Em không thích người đó. Hơn nữa so với việc chạy loanh quanh thì đọc sách thú vị hơn không? "
Người kia là nói Okiya tiên sinh sao? Ai-chan thực sự là một đứa trẻ thẳng thắn và kỳ lạ.
Ran lau đi giọt mồ hôi lạnh không tồn tại, cùng Ayumi nhìn nhau bằng ánh mắt mờ mịt.
Sau bữa tiệc lửa trại tối hôm đó, mọi người vào lều nhỏ của mình theo vị trí được phân công.
Ran và hai cô bé ngủ trong chiếc lều lớn hơn, Okiya và Conan ngủ trong một chiếc, Mitsuhiko và Genta ngủ trong chiếc còn lại, còn hành lý và đồ đạc còn lại thì được đặt trong lều chính.
Lối vào bên ngoài của lều chính có khóa kéo, có thể khóa từ bên trong. Mọi người đều không kéo khóa kéo của những chiếc lều nhỏ tương ứng của mình nên giống như đang ở trong một ngôi nhà.
Sau khi bọn trẻ chơi mệt ngủ thiếp đi, Ran lặng lẽ tắt ngọn đèn cắm trại giữa lều chính.
Okiya Subaru bế Mitsuhiko và Genta, hai đứa trẻ ngủ lăn lộn trong lều chính, trở lại túi ngủ trong lều của họ.
Ran và anh mỉm cười với nhau, chúc nhau ngủ ngon rồi trở về lều của mình.
Trước khi đi ngủ, Ran thấy Haihara Ai không chui vào túi ngủ mà đang tựa vào góc với cuốn sách trên tay, gần như lăn ra khỏi lều.
Cô im lặng cong môi, dù trông có giống người lớn thế nào đi chăng nữa thì trong lòng cô vẫn là một đứa trẻ.
Cô đưa tay ôm lấy Haibara Ai, cởi áo khoác, cất sách vở cho cô. Đúng lúc này, một chiếc điện thoại di động rơi khỏi tay Haibara Ai. Ran nhặt nó lên đặt vào góc lều rồi nhẹ nhàng đặt cô bé vào túi ngủ.
Cô nằm xuống một mình rồi nhắm mắt lại.
Rừng núi yên tĩnh, côn trùng, chim hót líu lo, một đêm ngủ thật ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro