Chương 18
Về đến chung cư thuê đã là buổi chiều, Ran mua hoa quả và đồ uống cho vào tủ lạnh.
Thời gian còn sớm, Ran nhìn nguyên liệu trong tủ lạnh, muốn gửi email cho Julian tiên sinh để hỏi xem hắn có về ăn tối không, nhưng hắn hiếm khi trả lời cô, có hỏi cũng vô ích.
Kể từ sự cố lần trước ở trung tâm thương mại, số lần quay trở lại căn hộ thuê của Julian đã giảm đi rất nhiều.
Đôi khi hắn đột nhiên xuất hiện trong giờ ăn, thường xuyên trở về vào đêm khuya.
Ran chỉ có thể từ tủ giày ở tiền sảnh mà suy đoán tối qua hắn có về hay không.
Lúc đầu Ran sẽ nấu canh, để lại một ít ở trong nồi để hắn trở về có đói thì hâm nóng lại, nhưng liên tiếp vài lần Julian đều không động đến.
Với ngày về không xác định như vậy, Ran rất khó có thể kiểm soát lượng nấu nướng, Ran vừa thầm phàn nàn vừa gọt những lát khoai tây. Để không lãng phí đồ ăn, cô quyết định làm món cà ri. Dù có nhiều quá cô cũng có thể cho vào tủ lạnh để ngày mai ăn.
Nhưng hôm nay, ngay khi nồi vừa sôi, tiếng chìa khóa cho vào ổ khóa va chạm nhau vang lên từ lối vào, Julian đã quay lại.
"Tiên sinh về rồi." Ran thực tự nhiên chào hỏi, đầu cũng không quay lại.
Julian cũng không trả lời cô. Như thường lệ, sau khi đổi giày hắn liền trở về phòng để thay quần áo.
Một lúc sau hắn bước ra, chậm rãi đến phòng bếp, khoanh tay dựa vào khung cửa.
"Tối nay ăn gì?"
"Cà ri cay và dưa chua."
"..."
Ran quay lại nhìn người nam nhân đang trầm lặng lắc lắc cái muỗng.
"Anh có cái gì bất mãn à? Gần đây hành tung của anh không thể đoán trước được, anh lại cũng không nói có trở về ăn cơm hay không, rất dễ gây nên lãng phí..."
"Không có bất mãn"
Đối mặt Ran quá độ phản ứng, Julian bình tĩnh trả lời
Thấy Ran nhất thời cứng lại, Julian nâng môi cười khẽ, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bếp.
Sự thật chứng minh, Julian đối với món cà ri cay đích xác không có gì bất mãn, hắn còn thực vừa lòng mà thêm cơm.
Sau bữa tối, Julian ngồi trên ghế sofa xem TV, liên tục chuyển kênh.
Trong phòng khách không có ngọn đèn lớn nào bật lên, chỉ có màn hình TV nhấp nháy, ánh sáng mờ ảo phản chiếu căn phòng.
Ran dọn xong bát đĩa, cho vào máy rửa bát, lau bàn và rửa sạch tay cũng trở lại phòng khách.
"Về nhà ba ngày thật sự rất nhớ chiếc máy rửa chén này." Cô vươn vai chân thành tận đáy lòng cảm thán, "Khoa học kỹ thuật thật tốt."
Julian ngước mắt lên nhưng không nói gì, Ran kéo chiếc đệm mềm mại đến ghế sofa đặt nó lên bắt chéo chân cùng ngồi xem TV.
Cô hơi tựa người vào ghế sô pha, hơi lắc lư qua lại, mái tóc dài xõa mượt sau lưng.
"Gần đây Julian tiên sinh rất bận sao?" Ran tùy tiện tìm chút lời nói để nói chuyện phiếm.
"Ừm."
"Cuối tuần này tôi sẽ đi chơi với bọn trẻ ở ngoại thành."
"Ừm."
"Hôm nay anh về rất sớm!"
"Ừm."
Dù Ran có nói gì thì Julian cũng chỉ trả lời một từ thôi, xác thực nói chính là một cái âm tiết.
Ran không để bụng. Phần lớn cuộc trò chuyện giữa cô và Julian đều như thế này. Cô nói còn hắn nghe.
Hắn đang dựa vào ghế sô pha, nhìn lười biếng vô tư, như thể đang suy nghĩ điều gì đó nhưng lại dường như không nghĩ gì cả.
Hắn chống khuỷu tay trái lên tay vịn, chống cằm nghe Ran tuỳ ý nói chuyện phiếm.
Ngón trỏ tay phải lần lượt gõ nhẹ vào điều khiển từ xa, phát ra âm thanh gõ chậm.
"Cứ như vậy , Ba ba mỗi ngày đều xuống quán cà phê dưới lầu để ăn...nhưng công việc của ông ấy không đều đặn, thực sự rất vất vả."
"Ừm"
"Julian tiên sinh, công tác của anh cũng giống như cũng không quy luật, rất vất vả sao?"
Nam nhân không trả lời. Ran không đợi được câu trả lời liền nghiêng mặt lại nhìn hắn.
Julian vẫn tựa cằm, những đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt hắn ngày càng trở nên sâu hơn trong ánh sáng mờ ảo của TV.
Nhận thấy hành động của cô, hắn cụp mắt nhìn cô, lông mi che đi một nửa, vẻ mặt thờ ơ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người hồn nhiên nghi vấn, một người thì đen tối thâm trầm.
Ran chớp chớp mắt, Julian đột nhiên ném chiếc điều khiển từ xa đi, giơ tay phải lên ấn vào mắt cô.
"Julian... tiên sinh?" cô ngập ngừng hỏi.
Trước mắt cô tối sầm, cảm giác ấm áp, khô khốc đọng lại trên gương mặt, Ran không rõ nguyên do mà nheo nheo mắt, lông mi nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn.
"Bánh quy đâu?"
Một lúc lâu, giọng nói trầm khàn khàn của nam nhân vang lên trong căn phòng tối tăm, giống như tiếng cười khúc khích hoặc tiếng thì thầm.
Julian hôm đó ở trung tâm thương mại thực khác thường. Hắn có thể nói là người thẳng thắn và bộc trực về mặt cảm xúc.
Sau đó, bắt đầu sống một cuộc sống không ổn định sinh hoạt, dường như cố tình tránh tiếp xúc với cô.
Mức độ giao tiếp giữa hai người dần giảm đi, gần như quay lại thời điểm ban đầu.
Ran có thể không phải là người tinh ý nhưng lại rất nhạy cảm.
Sự xa lánh của Julian không khiến cô cảm thấy khó chịu, ngược lại, cô mơ hồ cảm thấy hắn không có ý bài xích cô, mà hơn thế nữa...
Ran không biết diễn tả cảm giác này như thế nào, nó giống như một rào cản vô hình giữa hai người đang ngày càng nhạt.
Cho dù hắn cách ly cô rất xa, nhưng hắn cũng so với trước kia càng gần.
Ran rất ít tự tìm phiền não, ngoại trừ một kẻ điên cuồng lý luận nào đó, Ran cơ hồ sẽ không vì một chuyện khác mà vắt óc trằn trọc.
Nhưng gần đây Julian bất thường khiến cô vô tình chú ý.
Julian trên người có loại khí chất nóng nảy đến mức dường như hắn không có gì để níu giữ, xa cách đơn bạc.
Ran chưa bao giờ gặp một người như vậy trong đời.
-----------------------------------------
Mãi cho đến khi dạo chơi ngoại thành Ran cũng chưa gặp qua Julian.
Hắn ngày đó về nhà một chuyến tựa hồ là vì ăn một bữa cơm với lấy cái bánh quy.
Trên chiếc xe thuê, Okiya Subaru lái còn Ran thì ngồi ở ghế phụ.
Phía sau đội thám tử thiếu niên, ba đứa trẻ đang hát hò sôi nổi, Conan đang nghịch điện thoại di động, còn Haibara Ai thì chống cằm nhìn phong cảnh như mọi khi với vẻ mặt lạnh lùng.
Khi kết thúc bài hát, Ran thực nể tình vỗ tay tán dương. Ba đứa trẻ rất vui khi được khen, nhưng lại tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng rõ ràng của Conan.
"Tại sao Conan luôn không hát cùng mọi người?"
"Chính là cứ như vậy sẽ bị cô lập!"
"Hát sai giai điệu cũng không sao. Có ai để ý đâu?"
Bị điểm danh phê bình Conan chỉ vào Haibara Ai, "Cậu ta cũng không hát."
"Haibara Ai với Conan không giống nhau, Haibara Ai giọng nói không thoải mái."
"Đúng vậy, Ai-chan, bây giờ cậu thấy khỏe hơn chưa?"
Vừa rồi còn đối Conan trừng mắt, đảo mắt đối Haibara Ai hỏi han ân cần Conan lúc này mới minh bạch vì cái gì buổi sáng tập hợp, Haibara Ai bình tĩnh từ trong túi rút ra khẩu trang mang lên.
"Đáng giận..."
Haibara Ai tuy rằng không có gì biểu tình nhưng là bỡn cợt ánh mắt rõ ràng minh bạch viết lên hai chữ đắc ý, thiếu niên chống cằm khó chịu mà quay đầu.
Ran quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, không khỏi che miệng cười khúc khích, xoay người ngồi xuống, lại bắt gặp ánh mắt Okiya Subaru trong gương chiếu hậu.
Ran hơi sửng sốt, còn Okiya Subaru thì mỉm cười ấm áp với cô.
Sau khi đến nơi, Ran và Okiya cùng nhau dựng lều. Chiếc lều sang trọng này được chia thành một lều chính và ba lều nhỏ. Điều sang trọng là lều chính và lều nhỏ có thể thông nhau. Các mặt của lều chính đều có khóa kéo, có thể mở ra thành cửa thông nhau.
Ngay khi dựng lều, Ayumi Mitsuhiko và những người khác đã rất phấn khích, thậm chí còn cho biết cảm giác như họ đã xây được một ngôi nhà nhỏ trên núi.
Sau khi sắp xếp xong, mọi người lấy ra những dụng đơn giản đã mang theo.
"Lần này mang theo nồi, bát và nguyên liệu. Lát nữa chúng ta sẽ đi câu cá, bắt cua và tự nấu ăn"
Ran một bên dọn dẹp, một bên nói với bọn trẻ hành trình, khiến bọn trẻ hoan hô không thôi, nhanh chóng hỗ trợ mang đồ vật từ trên xe xuống.
Okiya Subaru giúp dọn xong nồi, trong khi Conan và Haibara Ai bày túi ngủ trong lúc nhất thời mọi người đều bận bận rộn rộn.
"Ran-san thật sự muốn tự nấu ăn sao?"
Sau khi vài đứa trẻ xách xô nhỏ và cần câu đi câu cá ở suối nước nhỏ, Okiya bước đến gần Ran và hỏi.
"..."
Ran quỷ dị đọc được từ đôi mắt tươi cười của hắn rằng hắn rất muốn thử, mà không nói nên lời.
"Có nghĩa là, để bọn trẻ nấu canh cá tươi... còn em kỳ thực đã mang theo hộp cơm trưa và đồ ăn nhẹ."
"Vậy à..."
Này, Okiya Subaru tiên sinh thông minh và hiền lành, sự thất vọng rõ ràng của anh rất trẻ con a!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro