Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Bài tập về nhà của Teitan tiểu học năm 4 là bài tập quan sát, giáo viên giao nhiệm vụ thu thập mẫu vật.

Sau một cuộc thảo luận sôi nổi, những đứa trẻ của đội thám tử nhí đã quyết định chọn một công viên gần Kanagawa làm điểm đến.

Sáng thứ bảy, khi họ đang lên kế hoạch lộ trình ở nhà bác tiến sĩ, Ran trùng hợp đi nhà Shinichi quét tước vệ sinh.

Buổi tập luyện cho đại hội thể thao cuối tuần này được tạm dừng để mọi người có thể tự tập luyện.

Ran nhớ ra lâu rồi không giúp Shinichi dọn dẹp, trước tiên hỏi qua Okiya tiên sinh sau ước định hôm nay tới tổng vệ sinh một chút.

Okiya Subaru không chỉ viết thư lại bày tỏ sự chào đón Ran mà còn xắn tay áo dọn dẹp cùng Ran ngày hôm đó.

Hắn vốn thích sự ngăn nắp nên việc dọn dẹp không hề khó khăn.

Hai người đeo khẩu trang nhanh chóng hoàn thành việc dọn dẹp từ trên xuống dưới.

Sau đó, mời Ran ở lại ăn trưa, Ran chủ động đeo tạp dề, chính mình động thủ.

Cô thực sự không thể chịu được tài nấu nướng giàu trí tưởng tượng của Okiya Subaru tiên sinh nên đã chủ động đảm nhận công việc nấu nướng.

Okiya tiên sinh có vẻ rất thích nấu ăn.

Hắn vừa phụ giúp vừa chăm chú theo dõi từng cử động của Ran.

Thỉnh thoảng hắn cũng hỏi bí quyết nêm gia vị món hầm thịt, dùng giấy bút ghi chép một cách nghiêm túc, tỏ vẻ sẵn sàng như thể đó là một việc quan trọng vậy.

Hắn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn có chút nhiều, hầm ra tới một cái nồi lớn, sau đó ngỏ ý mời bác tiến sĩ một ít, Ran vui vẻ đồng ý.

Thế là hai người gõ cửa nhà bác tiến sĩ, mang theo thịt hầm và dưa chua mà Ran mua dọc đường.

Vừa mở cửa ra, đã có vài cái đầu nhỏ đáng yêu chen vào.

Nghe được mùi thơm của đồ ăn, Genta-kun giơ tay lên, vui vẻ reo hò.

Đương nhiên, cả hai ở lại nhà bác sĩ và dùng bữa cùng mọi người luôn.

Trên bàn ăn, Ran nghe nói về việc sắp xếp kỳ nghỉ của Đội Thám tử Thiếu niên liền nhớ ra mình trúng xổ số một bộ lều sang trọng nhưng chưa có dịp để sử dụng nên đề nghị đưa cho họ.

Chiếc lều đó thực sự sang trọng, quá thích hợp cho một chuyến du lịch của gia đình. Đội thám tử thiếu niên lại một trận hoan hô.

Nhưng thời gian này bác tiến sĩ đang gặp một số bất tiện khi một trong những công việc của ông đang đi đến hồi kết.

Thấy cả Ran và Okiya Okiya Subaru đều có hứng thú, ông đã mời họ tham gia cùng.

Sau khi thảo luận, kế hoạch là vào cuối tuần tới, Okiya và Ran sẽ dẫn đội thám tử thiếu niên đi chơi thay vì bác tiến sĩ, đảm nhận trách nhiệm hướng dẫn viên du lịch và người giám hộ.

Cả hai người đều mỉm cười đồng ý, kế hoạch liền như vậy được xác định.
------------------------------------

Sau khi trở về nhà, Mori Kogoro một lần nữa được ăn bữa tối do con gái nấu gần như rơi nước mắt.

Trên bàn cơm, ông lấy ra khí thế gió cuốn mây tan, càn quét đồ ăn, còn không ngừng cảm thán trong nhà có một người phụ nữ thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Nghĩ lại thì khoảng thời gian này Ran bận rộn không về nhà nên vị thám tử nổi tiếng quả thực đã sống lôi thôi luộm thuộm.

Ran nhìn bộ dạng tị nạn của Ba, vừa giận vừa buồn cười, không khỏi có chút trách móc ông. Chỉ là một mình ông bê tha thì thôi, còn kéo theo Conan ăn cơm không tốt, thật sự là đáng lo ngại.

Nghe được Ran oán hận, Mori Kogoro thờ ơ xua tay.
Gần đây Conan thường ăn cơm tối tại nhà bác tiến sĩ hoặc là ăn ở quán của Toru Amuro tại quán cà phê Poirot ở tầng dưới.

Ran nghe vậy thở dài, bí mật quyết định làm một ít đồ ăn nhẹ để cảm ơn Amuro tiên sinh, đồng thời ở tiệm cà phê quẹt thẻ, không thể suốt ngày cho ba ba ăn đồ miễn phí được.

Conan ngược lại an ủi Ran, hắn hiện tại năm 4 nên có thể tự nấu một số bữa ăn nhẹ, tự chăm sóc bản thân không gặp vấn đề gì.

Ran nhìn Conan hiểu chuyện, nhớ tới mấy ngày nay cô không quan tâm nhiều đến cậu, trong lòng áy náy không thôi, nhịn không được một tay đem hắn ôm vào trong ngực.

"Conan-kun ngoan quá."

Conan đỏ mặt, vẻ mặt lúng túng muốn vùng vẫy nhưng lại không nghĩ vùng vẫy, thực sự chạm đến khía cạnh dễ thương của Ran.

Cô ôm chặt cậu bé và dụi mặt mình vào cậu.
Conan mặt đã đỏ bừng, miễn cưỡng từ bỏ giãy giụa nhìn thiếu nữ trong tay, nhịn không được đưa tay sờ sờ gò má của cô.

Ran ngước mắt lên, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng áp vào lòng bàn tay khô ráo và mềm mại của chàng trai.

Cô cong mắt, cười nhẹ, nhưng không thoát ra mà để cậu bé thực hiện những động tác thân mật.

Đã lâu rồi hai người không có mối quan hệ hòa hợp thân mật như vậy, trong chốc lát họ đã đắm chìm trong đó đến mức không nỡ phá vỡ nó.

Tuy nhiên, luôn có người làm hỏng phong cảnh.

"Ahem!" Trong khi Ran và Conan đang nhìn nhau dịu dàng, Mori Kogoro nhìn trái nhìn phải, phá vỡ bầu không khí khó hiểu kỳ lạ bằng hai tiếng ho khan.

"Hai đứa còn ăn cơm sao? Không ăn thì cho ta thêm chén cơm a!"

Ran mỉm cười áp trán vào đầu nhỏ của Conan, sau đó cô buông cậu bé có đôi má đỏ bừng ra, nhận lấy bát cơm đi qua bên ba cô để lấy thêm cơm.

Conan cứng đờ tay chân, ngồi trở lại chỗ ngồi, chớp mắt, cầm bát dùng đũa chọc chọc cơm.

Mori Kogoro tiếp nhận cơm, đã quên mất cảnh tượng vừa rồi, chỉ lo cúi đầu ăn.

Ran nhẹ nhàng xoa đầu Conan, nhìn đến thiếu niên ửng đỏ vành tai, lòng tràn đầy mềm mại.

"Conan-kun, ăn ngon nhé. Về sau chị sẽ thường xuyên quay lại nấu ăn cho em."

"Vâng."

Sau bữa tối, Ran rửa bát xong cũng không cởi tạp dề xuống mà lấy ra các nguyên liệu như bột mì, bột men, bơ... , bắt đầu làm đồ ăn nhẹ.

Chiều cao của Conan đã phát triển rất nhiều, đứng tới bàn bếp mà không còn cần phải nhón chân, cậu còn đeo một chiếc tạp dề nhỏ vào để trợ giúp Ran.

"Chị đang định nướng mấy cái bánh quy nhỏ gửi cho Amuro tiên sinh để cảm ơn vì đã chăm sóc cho em." Ran ước tính lượng bột để làm.

"Em cũng muốn ăn bánh quy do chị Ran làm." Conan dựa vào mép bàn nghiêng đầu nhìn Ran.

Ran nhìn thấy cử chỉ vô cùng gần gũi của Conan, lại cảm thấy dễ thương.

Từ khi Ran vào đại học, Conan dường như gắn bó với Ran hơn, luôn nhìn cô bằng ánh mắt cẩn thận và dịu dàng.

Cái nhìn này dường như có chất, khiến Ran vừa vui vừa đỏ mặt không hiểu tại sao.

"Đương nhiên là có làm cho em rồi, chị sẽ làm thêm một ít để em cầm đi chia sẻ cho mọi người nữa. Những nguyên liệu còn lại, chị sẽ nướng thêm cho em mấy cái bánh nướng nhỏ!" Nói xong Ran gõ nhẹ vào mũi Conan, để lại một vệt trắng nhạt.

Cậu bé nhăn mũi nhưng thay vì lau đi thì lại gật đầu cười rạng rỡ.

"Vậy thì em muốn vị sô cô la!"
"Được."

Khi mẻ tác phẩm cuối cùng ra lò, Ran cất những chiếc bánh nhỏ nướng cho Conan vào tủ lạnh để bảo quản, còn bánh quy thì được gói trong những túi đựng thực phẩm xinh đẹp, được đóng gói đặc biệt. Một chiếc túi lớn viết thiệp cảm ơn rồi treo lên.

Conan vừa cùng Ran nấu ăn còn kiêm thêm chức nếm thử.

Vốn dĩ mới ăn cơm tối xong hiện tại bụng no căng đến khó thở.

Ran chê cười hắn nửa ngày, thiếu niên vừa xấu hổ buồn bực không thôi.

Tắm rửa xong, Ran trở về phòng, ngồi trên giường gửi email cho Amuro tiên sinh xác nhận thời gian làm việc ngày mai, đảo mắt, cô liếc nhìn email trước đó với Julian.

Ngón tay của Ran dừng lại ở đây một lúc, sau đó bấm vào đoạn hội thoại giữa hai người, nói ra điều mà cô đã suy nghĩ bấy lâu nay.

"Julian tiên sinh, tôi đã làm một ít bánh quy và muốn mang đến cho anh. Không biết anh có thích chúng không."

Ran gõ những dòng chữ đơn giản một cách chậm rãi. Thấy không đúng chỗ nào, hình như có chút... Cô sờ lên má mình, có vẻ hơi nóng.
Ran lắc đầu xoa mặt, xóa những lời nói trước đó và nhập lại.

"Tôi đã làm một ít bánh quy. Thứ hai tôi sẽ mang về nhà cho anh ăn thử. Chúng khá ngon"

Thế này thì thoải mái hơn. Ran không suy nghĩ kỹ về sự khác biệt giữa hai cách diễn đạt mà chỉ trực giác chọn cách diễn đạt mà cô cảm thấy thoải mái hơn rồi đặt điện thoại xuống, kéo chăn lên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đến rạng sáng vẫn chưa nhận được hồi âm.

Sáng chủ nhật Ran ở nhà tổng vệ sinh một lần, một tay chống eo, một tay lau mồ hôi, nhìn những dãy ga trải giường và vỏ chăn bay phấp phới trong gió, không cấm cảm thán chính mình thực sự là một con ong nhỏ chăm chỉ.

Thứ sáu buổi chiều quét tước chung cư, ngày hôm qua tổng vệ sinh nhà Shinichi, tới rồi hôm nay lại đến đem nhà mình từ trên xuống dưới lau một phen. Đặc biệt là văn phòng của ba ba, thật là gấp đãi một hồi lễ rửa tội mới có thể lại thấy ánh mặt trời a.

Conan cũng mang khẩu trang giơ chổi hỗ trợ, Mori Kogoro đã sớm bỏ chạy, bất quá ông ở nhà cũng giúp không được cái gì, Ran liền tùy để ông trốn đi..

Khi việc dọn dẹp hoàn tất thì đã là trước bữa tối. Conan tình nguyện làm công việc rửa rau nấu cơm, còn Ran tranh thủ thay quần áo mang bánh quy nhỏ xuống lầu tìm Amuro Tooru tiên sinh.

Amuro Tooru tiên sinh đã làm việc ở Poirot quán cà phê được ba bốn năm, Ran thực sự có chút ngạc nhiên.

Ban đầu cô tưởng anh ấy chỉ đang học nghề, nhưng không ngờ anh ấy rất coi trọng công việc này và hiện đã trở thành quản lý cửa hàng.

Ngay khi cửa quán cà phê vừa mở, tiếng chuông reo lên. Người đứng sau quầy nhìn lên thấy cô gái, người ngay lập tức chuyển từ nụ cười lịch sự công thức sang nụ cười ấm áp chân thành.
"Ran-San đến rồi." Toru Amuro từ phía sau quầy bước ra, giơ tay ra hiệu cho Ran ngồi xuống nói chuyện.

Ran biết nghe lời phải ngồi ở bên cửa sổ. Toru Amuro lấy một ấm trà và hai chiếc tách từ quầy rồi bước tới ngồi xuống.

"Lúc này trong tiệm không có gì người, ta cũng nhân cơ hội lười biếng một chút."

Hắn nháy mắt với Ran, trên khuôn mặt làn da ngăm đen nở nụ cười nghịch ngợm, toả sáng như ánh mặt trời.

Ran không khỏi cùng cười rộ lên. Trên người Toru Amuro tiên sinh có một loại kỳ diệu, giống như một người anh trai, lại cũng giống như một người bạn đồng trang lứa.

Hai người trò chuyện một lúc, Ran lấy ra mấy chiếc bánh quy để giải thích lý do cô đến đây, đồng thời chân thành cảm ơn anh đã chăm sóc hai người nhà của mình.

Toru Amuro không từ chối, hắn lập tức mở túi ra nếm thử một miếng rất là tán thưởng.

Ran bị khen đến có chút thẹn thùng, Amuro Tooru lại không chỉ là khách sáo, ngược lại còn hỏi Ran phương pháp làm bánh, đồng thời thần kỳ lấy từ trong túi tạp dề ra một cuốn sổ nhỏ để ghi lại.
Cảnh tượng này trùng hợp với cách Okiya tiên sinh trịnh trọng ghi lại quá trình hầm thịt bằng giấy bút ngày hôm qua, Ran không khỏi mỉm cười.

"Amuro tiên sinh giống hệt Okiya tiên sinh."

Toru Amuro nghe xong liền dừng lại, dưới ngòi bút hung hăng gạch một đạo rồi tiếp tục ghi chép một cách tự nhiên.

"Thật sao?" Giọng điệu của hắn không hề thay đổi.

"Vâng, hôm qua ở nhà Shinichi, anh ấy cũng rất nghiêm túc trong việc ghi lại các bước nấu ăn bằng giấy bút."

Sau khi nghe Ran giải thích, Toru Amuro mỉm cười không bình luận gì, chỉ nhún vai.

Ran chỉ nghĩ họ không quen cũng không nghĩ nhiều.

Sau đó, Ran mời Toru Amuro đến nhà mình ăn tối nhưng hắn lịch sự từ chối vì vẫn đang trực.

Bất quá trước khi Ran rời đi, hắn chợt vô tình hỏi một câu.
"Ran-san, cách đây không lâu, là thứ sáu cách đây hai tuần. Em đi cùng ai?"

Thứ sáu hai tuần trước, Ran cẩn thận nhớ lại đó là ngày cô và Julian gặp Conan và những người khác sau khi ăn tối.

Ran sững sờ một lúc, cô không ngờ Toru Amuro lại đột nhiên hỏi điều này, nhưng cô vẫn trả lời.

"Em đang ăn tối với bạn cùng phòng của mình. Có chuyện gì thế?"

"À, anh lúc đó nhìn thấy xe của một người quen cũ, mơ hồ thấy người trong xe hơi giống em."

Tay Toru Amuro chống cằm, thần sắc tự nhiên thân thiết, như thể đang nói về một chủ đề không liên quan.

"Thật sao? Có lẽ là bọn em trông giống nhau."

Ran không coi trọng điều đó. Người giống người khá nhiều.

Hơn nữa, ở trong mắt của cô, Julian tiên sinh là người bí ẩn và nguy hiểm còn Amuro tiên sinh giống như anh trai nhà bên cạnh, hoàn toàn không thể gặp nhau.

Toru Amuro nhún vai, hoặc vì lý do tương tự, nên cũng không đi sâu vào chi tiết.
------------------------------------
Sáng thứ Hai, Ran lên đường trực tiếp từ nhà để đến lớp, cô đã mang rất nhiều bánh quy tự làm cho Kitagawa Sakura và những người khác.

Kitagawa Sakura là một cô gái trong lớp của Ran, cô ấy có tính cách sôi nổi, vui vẻ và nhiệt tình.

Khai giảng không bao lâu cô ấy đã kết bạn với hầu hết mọi người.
Kitagawa Sakura và Ran đặc biệt có duyên phận.

Khai giảng không bao lâu, Ran đang đi dạo phố nhìn thấy một tên cướp đang bị truy đuổi, quyết đoán hạ gục hắn bằng một cú đá xoay tròn.

Người một đường chạy như điên thở hồng hộc mà đến chính là Kitagawa Sakura . Từ đó, Ran trở thành nữ thần tỏa sáng trong mắt Kitagawa Sakura. Trùng hợp là Kitagawa cũng thuộc bộ phận thể thao kể từ cuộc thi thể thao, mối quan hệ giữa Kitagawa, Fujioka, Kurosawa và Ran ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.

Kitagawa có thói quen bỏ bữa sáng, thường mang cái bụng đói khi đến lớp.

Nhìn thấy bánh quy của Ran như gặp người thân, cô xúc động đến rơi nước mắt, vừa ăn vừa nghẹn ngào cảm thán giá trị đạo đức của Ran không có gì đáng nói.

Fujioka trêu chọc Kitagawa vì sự thiếu nữ tính của cô nhưng lại bí mật đưa cho cô một ít bánh quy của hắn. Ran và Kurosawa mỉm cười khi nhìn hai người này. Có một số việc a ~ chỉ có đương sự chính mình không tự biết.

"Này Kurosawa-kun, sao cậu không thử tay nghề của Ran?" Kitagawa hỏi một cách kỳ lạ khi thấy Kurosawa không động đến phần bánh quy của mình.

Kurosawa từ từ cất bánh quy đi, đẩy đẩy mắt kính, cười đến ôn nhu cực kỳ.

"Hôm nay nghỉ trưa. Hội trưởng nhất quyết triệu tập họp hội học sinh. Tôi sẽ đợi đến giờ nghỉ trưa rồi ăn."
"..."
Kitagawa & Fujioka: Kurosawa là một phúc hắc, phải không?
Ran: Hôm nay Kurosawa-kun không kịp đi nhà ăn trưa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro