Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Bên kia tiến sĩ Agasa chú ý tới có một chiếc túi ẩn ở phía trên bên trái áo khoác của nạn nhân. Có hai nếp gấp song song rõ ràng trên chiếc túi ẩn. Ông hướng cảnh sát giải thích rằng việc hình thành nếp gấp này có nghĩa là chiếc túi được cho là chứa thứ gì đó và anh ta đã quen với việc đặt nó ở đó, nhưng điều kỳ lạ là bây giờ chẳng có gì ở đó cả.

Sau khi xác định những đồ vật mà nạn nhân mang theo, giám khoa nhận thấy chỉ có hình dáng của chiếc ví trùng khớp với nếp gấp của chiếc túi được giấu kín.

"Hầu hết mọi người không phải lúc nào cũng bỏ ví vào một túi. Ngay cả khi họ đã quen với việc này, họ cũng có thể bỏ nó vào túi khác một lúc." Sĩ quan Takagi có chút khó hiểu.

"Nhưng thật kỳ lạ! khi đi vệ sinh thì phải ngồi xuống, chẳng phải ví sẽ dễ dàng rơi xuống sao"

Conan thay bác tiến sĩ trả lời vấn đề này, sau đó ngồi xuống bên thi thể của nạn nhân kéo quần áo của nạn nhân. Giám định khoa cảnh sát có chút khẩn trương, chuẩn bị tiến lên ngăn cản, Megure xua tay ra hiệu, ý bảo Conan tiếp tục

"Hơn nữa mọi người xem, trong túi của anh ấy có những dấu vết pha lê trắng."

Giám định khoa ngó đầu ra nhìn và phát hiện quả thực có những dấu vết màu trắng kỳ lạ bởi vì chúng rất nhỏ nên ban đầu chúng không được chú ý đến.

"Giám định khoa lập tức giám định." Sở cảnh sát Megure xua tay ra lệnh.

"Không cần, cháu đã biết nó là gì rồi" Conan ngây thơ trả lời, chỉ vào bồn rửa ngoài phòng vệ sinh, "Mùi pha lê này giống mùi xà phòng rửa tay hình kim cương nhỏ bên cạnh bồn rửa!"

"Điều này có nghĩa là?" Sở cảnh sát Megure và sĩ quan Takagi bối rối.

"Có nghĩa là nạn nhân đã rửa tay rồi," Haibara Ai đột nhiên nói, giọng nói lạnh lùng của cô gái thu hút sự chú ý của mọi người, "Bình thường mọi người đều là đi vệ sinh xong thì rửa tay, tại sao lại phải rửa tay trước khi đi vệ sinh? Không phải rất kỳ quái sao?"

"Hơn nữa, nạn nhân còn cho tay vào túi trước khi kịp rửa sạch." Conan nói thêm: "Nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại này đều được trang bị đầy đủ nước rửa tay, khăn giấy và thậm chí cả khăn lau kính."

Cậu bé chỉ về phía bồn rửa, không chỉ có một lon xà phòng rửa tay hình kim cương nhỏ mà các đồ dùng cũng được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, nước rửa tay, khăn giấy,... đều có sẵn.

"Tại sao một người lại thò tay vào túi để lấy thứ gì đó khi đang rửa tay giữa chừng? Anh ta đang lấy cái gì vậy?" Sự ngây thơ biến mất trên khuôn mặt cậu bé và nhìn những kẻ tình nghi bằng ánh mắt sắc bén, "Đồ của anh ta tất cả đều ở trong túi."

Xung quanh im lặng. Có lẽ là không ngờ rằng chàng trai trẻ có thể giải quyết một câu hỏi lớn như vậy chỉ từ một dấu trắng nông chỉ trong vài từ.
Có lẽ là đang suy nghĩ về những gì trong túi của nạn nhân.

"Khụ khụ."

Cô bé tóc nâu nắm chặt tay ho hai lần, nheo mắt nhìn chàng trai.

"Đương nhiên là bác tiến sĩ nói với cháu nơi này nhất định có điểm kỳ quái." Conan đột nhiên mỉm cười xua tay "Bác tiến sĩ còn nói, nếu kiểm tra những vật dụng khác xem có vết trắng hay không thì sẽ biết nạn nhân đã lấy thứ gì. "

Vài vị cảnh sát tầm mắt tụ tập trên người tiến sĩ, tiến sĩ Agasa cười gượng gãi gãi đầu, "Đúng vậy, giám định khoa kiểm tra một chút đi."

Ngay khi một số cảnh sát từ phòng pháp y đi ngang qua Ran, điện thoại di động của Ran đột nhiên reo lên. Cô lấy điện thoại di động ra thì thấy là email từ một số lạ, chỉ có mấy chữ:

"Bên trong túi áo khoác, bắt taxi về nhà. 414362 – Julian"

Ran không khỏi mà cười cười, tuy không rõ ràng lắm Julian như thế nào biết về số của cô, nhưng không thể không nói loại này cùng loại "xong việc bỗng nhiên nhớ tới" dặn dò này luôn có cảm giác hơi dễ thương khi đặt vào Julian, người luôn có tính khí "kiểm soát mọi việc trong toàn cảnh".

Sau khi Ran lưu lại số điện thoại của Julian, cô thò tay vào túi trong áo khoác, tìm thấy một vật cứng gì đó.

Ran lấy ra thấy đó là một tấm thẻ đen tuyền có hoa văn màu bạch kim sẫm bên trên. Hẳn là thẻ tín dụng.

Cô lật tấm card lại nhìn thấy những dòng chữ được viết bằng bút dạ màu bạc ở mặt sau. Chữ viết sắc nét và tao nhã như lời nhắn của Julian, và đó là ba chữ cái tiếng Anh.

Ran cẩn thận xác định chữ viết bay bổng của nam nhân, nhẹ nhàng thì thầm
"Gin."

Thật dễ dàng để nhận ra các chữ số đằng sau email, đó có thể là mật khẩu, nhưng Gin có nghĩa là gì?

Kết quả kiểm tra của bộ phận giám định nhanh chóng đưa ra, bên trong ví của nạn nhân có những viên pha lê màu trắng giống nhau giữa nhiều thẻ ngân hàng.

Đồng thời, bộ phận nhận dạng cũng đưa ra nhận định sơ bộ về hóa chất. Xà phòng rửa tay ở cửa hàng bách hóa là sản phẩm đặc biệt được làm từ hoa và sữa, có kết cấu mỏng manh, ẩm ướt nhưng không dễ làm sạch nên hầu hết khách hàng sẽ chọn loại xà phòng rửa tay dễ làm sạch, xà phòng rửa tay chủ yếu được những khách hàng sành điệu hơn sử dụng.

"Tôi hiểu rồi," Haibara Ai chắp tay sau lưng cúi đầu nói: "Người bình thường không thể lấy ví ra trong toilet với xà phòng rửa tay đầy xà phòng trơn trượt, phải không?"

Nạn nhân trong ví tiền có rất nhiều thẻ tín nhưng chỉ có tiền mặt là rất ít.

Trên miệng túi đựng tiền chỉ có vài vết trắng nhưng có nhiều vết xà phòng ở hai mặt sâu trong túi.

Các cảnh sát nhìn vào kết luận của bộ phận pháp y, bác tiến sĩ Agasa đằng sau đột nhiên lên tiếng.

"Vì vậy, vụ việc thực ra rất đơn giản. Nạn nhân không hề bị đau tim trong phòng mà bị buộc phải rút ví ra và giao số tiền mệnh giá lớn trong đó khi đang rửa tay sau khi đi vào trong nhà vệ sinh. Tên tội phạm để lại một ít tiền lẻ"

"Có lẽ vì trong xã hội ngày nay, thẻ ngân hàng cùng thẻ tín dụng cho dù cướp đi cũng không có chỗ dùng. Phạm nhân chỉ nhắm vào tiền mặt để tiến hành cướp bóc. Nhưng trong ví có dấu vết cho thấy một số thẻ đã bị lấy đi, có thể là thẻ mua sắm ẩn danh có giá trị lớn."

"Bất quá, ước chừng là kẻ phạm tội cướp bóc sau chuẩn bị xoay người chạy trốn, không nghĩ tới người bị hại bỗng nhiên nhào lên tới bắt hắn, kẻ phạm tội đẩy người bị hại ra sau. Nạn nhân ngã xuống đất, lên cơn đau tim đột ngột. Nạn nhân đang ôm tim nên có một chút mùi xà phòng rửa tay ở bên ngoài ngực trái áo. Khi tên tội phạm nhìn thấy nạn nhân ngã xuống đất, hắn ta tuyệt vọng kéo nạn nhân vào trong tủ, để trì hoãn thời gian phát hiện nhưng nếu chiếc ví có thể kiểm tra đo lường dung dịch-"

"Chắc chắn còn lưu lại tiền mặt bị lấy trộm trước khi phạm nhân kịp thời gian tiêu. Ngoài ra, ngay cả khi đó là một thẻ mua sắm ẩn danh, theo cuộc điều tra về số sê-ri thẻ cũng có thể tiết lộ manh mối về sự lưu hành? Tên tội phạm trong vụ cướp bóc khiến người tử vong này là——"
Tiến sĩ vừa dứt lời, Conan bỗng nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện, nắm lấy cánh tay người đàn ông mặc áo khoác màu nâu, "Đại ca, tay áo của anh cũng có pha lê màu trắng à?"

Người đàn ông mặc áo khoác mở to mắt, môi run run, trong tiềm thức nhìn vào cánh tay của mình, quả nhiên có một vết trắng nhạt.

Sĩ quan Takagi nhanh chóng nắm lấy vai hắn ra hiệu cho hắn duỗi tay ra. Người đàn ông mặc áo khoác định vùng vẫy nhưng đã bị Takagi dùng tay trái giữ lại.

"Tôi không phải cố ý! Tôi không muốn giết người!" Người đàn ông không kiềm chế được mà hét lên.

Mọi người xung quanh chợt nhận ra chân tướng vụ án đã sáng tỏ.

Ran tò mò hỏi Conan: "Sao bác tiến sĩ lại biết hắn ấy còn chưa kịp tiêu tiền?"

"Đây là chị nói với em đó, chị Ran. Người này trên tay không có đồ vật mua sắm, trong thời gian ngắn nếu muốn đem tiền tiêu ra ngoài, khẳng định là đi khu ăn uống, nhưng cuối cùng chị nói là hắn không rời khỏi thang máy."

Conan mỉm cười trả lời. Sau khi nói với bác tiến sĩ thông tin này , bác tiến sĩ liền nghĩ về điều này.

Ran nghe xong cảm thấy có chút kỳ quái, cô nhớ rõ người này không phải từ giữa đi vào thang máy mà đi lên từ tầng một với cô.

Lối vào thang máy ở cửa hàng bách hóa này nằm ở bên ngoài tòa nhà. Nói cách khác, hắn ta không phải vào tầng trên cùng của tòa nhà để phi tang đồ ăn trộm, nếu không hắn ta đã ra ngoài mà không cần phải vào lại. Chắc chắn cô đã gặp hắn ngay sau khi hắn ta bước vào. Lúc đó hắn ta lấy đồ ăn trộm ở đâu?

Ran chợt nhớ tới ánh mắt đầy ẩn ý của Julian khi nhìn người đàn ông này, có vẻ rất thú vị, không hiểu sao cô lại rất quan tâm đến điều đó.

Phạm nhân bên trong thú nhận rằng mình quá nghèo, không còn lựa chọn nào khác trước khi nghĩ đến việc ăn trộm.

Vốn dĩ hắn định đi đến trung tâm thương mại để thử vận may nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trả tiền, lộ ra một lượng lớn tiền mặt trong ví, hắn bị ám ảnh bởi tiền bạc, nhất thời tham lam bí quá hoá liều. Hắn theo nạn nhân vào nhà vệ sinh, buộc nạn nhân phải giao toàn bộ số tiền trong khi anh ta đang rửa tay. Kết quả sau vụ cướp không thể trốn thoát, bị nạn nhân ôm chặt. Bởi vì nạn nhân liên tục kêu người tới nên phạm nhân hoảng sợ đẩy nạn nhân xuống.

Hắn không ngờ rằng người đàn ông này sẽ chết chỉ sau một cú ngã, hắn ta nghĩ rằng anh ta chỉ bất tỉnh nên nghĩ đến việc đặt nạn nhân vào khoang để câu giờ trốn thoát ...

Nói xong hắn đã bụm mặt quỳ trên mặt đất, bộ dáng thống khổ không thôi.

Sở cảnh sát Megure thở dài ra hiệu cho cảnh sát Takagi còng tay hắn ta và đưa hắn ta về đồn cảnh sát.

Ran vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, do dự một lúc, cô lấy điện thoại di động ra gửi email đến số cô vừa lưu.

Trên đường, điện thoại của người nam nhân đột nhiên rung khi đang lái xe. Hắn nhấc máy và thấy một tin nhắn mới chưa đọc từ "Daisy".

Ngón tay dừng một chút click mở email. Ánh sáng mờ ảo từ màn hình chiếu sáng không gian tối tăm trong xe, phản chiếu quai hàm sắc như dao của nam nhân. Hắn lướt nhanh, phát ra một tiếng mũi nhẹ, dùng ngón tay thon dài bấm nhanh vài lần rồi ném màn hình khóa sang một bên.

"Gin, có cái gì thú vị sao?"

Một giọng nói quyến rũ vang lên bên cạnh, Julian bất động nhìn về phía trước. Chủ nhân của giọng nữ có vẻ hơi bất mãn với thái độ phớt lờ của hắn nên tiến lại gần.

"Anh có một bí mật ~ anh như vậy, ta không thể không tò mò." Người phụ nữ có mái tóc ngắn màu đỏ rực, đôi môi trắng như tuyết và đôi mắt mèo tỏa ra ánh sáng quyến rũ. "Biểu tình vừa rồi xem điện thoại làm cho ta... Ta ghen tị."

Giọng điệu của người phụ nữ nửa thật nửa giả, duỗi ngón tay ra cẩn thận nhìn vào móng tay đã sơn, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lùng và tàn nhẫn.

Người đàn ông nhếch đôi môi mỏng, vẽ ra một đường nét khinh thường.
"Nhàm chán."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro