Chương 1
1.(ĐN Conan - GinxRan) Nàng cưỡi ngựa trắng hỏi năm xưa
Văn án:
Đã ba năm trôi qua nhưng Mori Ran vẫn là Mori Ran.
Nhưng đứng ở đây là Mori Ran 18 tuổi, không còn là Mori Ran 16 tuổi nữa.
Mori Ran 18 tuổi vẫn đang đợi trúc mã, nhưng cô cảm thấy hơi mệt nên đổi tư thế để tiếp tục chờ đợi.
Thiện lương ôn nhu nữ sinh trung học dễ thương cưỡi bạch mã của thời gian trên đường đời, dần dần biến thành một nữ sinh viên đại học.
cp: XinRan, QinRan, kết thúc 1v1
Dù bài viết này có hướng đi gì, tôi là một fan thuần khiết đã kiên trì 15 năm, nhưng tôi cũng có thể yy một chút. Bài viết này là một sản phẩm của điều đó.
Các điểm chính:
1. Các điểm mìn quan trọng của bài viết này là sản phẩm của YY(Tự tưởng tượng, tự sướng) , phong cách viết rất thanh tao, mơ hồ, không chắc chắn. Có thể có niềm vui, hiện thực và bóng tối?
2. Văn viết còn non nớt, mọi người đều có thể phàn nàn và đưa ra lời khuyên, nhưng xin hãy nhẹ nhàng hơn.
3. Cập nhật không chắc chắn, bùng nổ liên tục lại càng không chắc chắn.
4. Tôi sẽ không chỉ trích bất kỳ nhân vật nào, nhưng là nhân vật có tác giả chính mình lý giải.
5. Gin vĩnh viễn không phải người tốt, Ran vĩnh viễn sẽ không hắc hóa.
Nếu bạn chấp nhận những điều bên trên, hãy thầm niệm Ran Gin và khởi động tàu!
Đăng bởi Exile4ever vào ngày 10-12-2017 01:01
Chương 1:
Hoa anh đào đang bay khắp bầu trời, lại là một thời điểm tốt đẹp nữa trong năm.
Một nữ sinh có dáng người mảnh khảnh với mái tóc đen và làn da trắng đã thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường ở lối vào cổng trường Đại học Tokyo.
Nữ sinh đang kéo một chiếc vali khổng lồ, đội một chiếc mũ che nắng. Tuy xinh đẹp nhưng điều thu hút nhất ở cô chính là nụ cười dịu dàng, trong sáng và đôi mắt trong veo như trẻ thơ.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, có đôi mắt thuần khiết khiến cả người cô tràn ngập vẻ quyến rũ nửa phong tình nửa sạch sẽ thanh tao.
Chà, là một mỹ nhân tiềm năng của trường, những học sinh cuối cấp đã dần dần tụ tập quây xung quanh.
Mà cô gái này, với vẻ mặt không thay đổi ngay cả khi mọi người xung quanh nhìn cô, lặng lẽ nắm chặt tay vì chính mình cổ vũ.
Mori Ran năm nay 18 tuổi, sinh viên năm nhất Đại học Tokyo.
Hôm nay là hai tuần sau khi khai giảng, ở đây có một bữa tiệc chào mừng sinh viên mới và là buổi gặp mặt sinh viên năm nhất, vì vậy ai cũng tham gia!
Trong văn phòng, Ran cố gắng thẳng lưng trước những ánh mắt truyền đạt mơ hồ của các thầy cô.
"Hôm nay mới đến làm thủ tục? Không phải đã vào học rồi sao?"
"Tôi nghe nói là do dính vào một vụ án."
"Có vấn đề gì không? Đã hai tuần rồi mà vẫn còn giữ lại học tịch."
"Trong nhà có bối cảnh sao?"
"Tôi nghe nói..."
...==
Không, thực ra ta đã làm xong thủ tục rồi, Ran bất lực nghĩ.
Vào ngày đầu tiên đến trường, một nhà ba người kéo nhau đến trường đại học nơi cô sẽ học. Mẹ cô thì cảm khái con gái của mình lớn lên quá nhanh, xúc động ôm ôm. Ở bên cạnh là ba cô, thám tử nổi tiếng Mori Kogoro đang cầm nước mắt ngay trước cổng trường.
Lúc đó Ran bỗng cảm thấy ớn lạnh, bỗng nhiên một trận bất an, liền lúc ấy có một loại dự cảm không ổn.
Sự thật đã chứng minh rằng những linh cảm của cô luôn chính xác. Sau khi hoàn tất các thủ tục báo cáo, Ran, Ba mẹ cô và Conan thậm chí còn chưa hoàn thành được 1/3 chuyến tham quan Đại học Tokyo thì Kogoro Mouri bất ngờ nhận được một cuộc gọi nặc danh cho biết đã âm thầm đem một bao thuốc nổ nhét vào cặp màu hồng đáng yêu của con gái bảo bối của ông, yêu cầu thực hiện giao dịch.
Làm theo chỉ dẫn qua điện thoại, Mori Ran cứng đờ rời khỏi khuôn viên trường và ngồi trên chiếc ghế dài trong khu vườn rộng mở giữa thành phố trước đôi mắt đẫm lệ của Ba mẹ cô.
Đối phương tỏ vẻ nếu Mori Kogoro ngủ gật không giải quyết được vụ án trước khi mặt trời lặn thì con gái ông sẽ ngủ vĩnh viễn trong bông sen đỏ rực rỡ.
Lúc đó trong lòng Ran cũng đang bị công phá.
Vì cái gì phải dùng dùng bom hẹn giờ để thúc đẩy ba cô phá án? Chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi?
Hơn nữa, vì cái gì luôn là ước định như trước khi mặt trời lặn, trước khi trời tối, v.v. trước các linh tinh kịch bản, hiện giờ là mùa xuân, bây giờ trời tối sớm. Đây không phải là một trò đùa đối với Ba cô sao?
Mà nhắc mới nhớ, cô có thể đặt cặp sách của mình xuống được không? Nhất thiết phải mang nó trên lưng không?
Câu trả lời tất nhiên là không thể.
Đối phương nói rất rõ ràng mạch lạc, nếu đối phương phát hiện cô đang cố gắng đặt cặp sách xuống thì nó sẽ phát nổ ngay lập tức.
Việc có gọi cảnh sát hay không không quan trọng nhưng ngay khi có cảnh sát đến gần, nó sẽ phát nổ ngay lập tức.
Nếu cố gắng rời khỏi khu vực hoạt động được chỉ định, nó sẽ phát nổ ngay lập tức.
Nếu cô có ý đồ rời đi khỏi phạm vi được chỉ định, nó sẽ phát nổ ngay lập tức.
............
Đây là điều mà kẻ điên kích nổ quy định.
Phạm vi xung quanh băng ghế có một phòng vệ sinh công cộng và một điểm cung cấp nước uống.
Không thể không nói, tên điên này còn có điểm chu đáo.
Ran thầm phàn nàn. Nếu không thể thống nhất được thời gian cụ thể, cô có thể cứ xem phim hay gì đó, thay vì lo lắng như bây giờ nếu không xem hết sẽ rời khỏi thế giới trong tiếc nuối.
Ở trên tất cả chỉ là nói đùa thôi.
Thực sự lúc đó toàn thân Ran lạnh ngắt, thậm chí môi cũng run rẩy. Tuy nhiên, cô vẫn kiên quyết từ chối lời yêu cầu đi cùng của mẹ. Cô dọa đặt cặp sách xuống, đồng thời tàn nhẫn đuổi đại luật sư Eri Kisaki đi, người vẫn đang khóc đi theo kéo vali, và Sonoko, người hôm nay ban đầu sẽ sang Mỹ du học. Sau khi biết tin, Sonoko nhảy ra khỏi chiếc Bentley và hoả tốc chạy thẳng đến đây nhưng bị cảnh sát không cho phép đến gần, vẫn luôn đứng ở rất xa địa phương đỡ Eri Kisaki đang rơi lệ không ngừng, đồng thời liên tục gọi điện cho Kudo Shinichi.
Cảnh sát đã sơ tán đám đông xung quanh bên đường và thiết lập hàng rào. Trên đường phố đô thị của Tokyo lần đầu tiên trở nên yên tĩnh đến vậy giữa ban ngày. Không có ai khác trong công viên và cả khu phố ngoại trừ cô.
Ran khoanh tay trên đầu gối, sống lưng thẳng đến đoan chính, nhìn cô như đang ở một tư thái bình tĩnh thong dong. Thực tế là không dám hướng ánh mắt đến nơi mẹ và bạn thân cô đang đứng.
Ran thầm nghĩ ngợi, cô có thể đợi đến cuối một mình cũng tốt, tuy rằng không gặp được Shinichi có điểm hơi tiếc nuối.
Kỳ thật Ran đã sống trong nguy nan từ khi còn nhỏ, ở thời điểm nguy nan nhất cô có thể khóc, có thể sợ hãi nhưng không bao giờ cúi đầu chịu thua. Vì vậy, cô vẫn giữ tư thế và đôi mắt quật cường, ngồi trên ghế suốt bảy tiếng đồng hồ với một gói thuốc nổ trên lưng.
Im lặng và bất động.
Cuối cùng ở thời điểm hoàng hôn mặt trời lặn, cô đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên dùng điện thoại di động để gửi email và viết vài lời cuối cùng hay không.
Ba cô, trên người vẫn còn vết bầm tím, cùng Conan, người cũng bị thương, cánh tay đang được cố định bằng một miếng băng đơn giản, đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn.
Hai người không màng chật vật, chỉ mang theo vẻ mặt ngây ngô cười, hào hứng chạy về phía cô. Phía sau là nhóm cảnh sát kích động ra mặt.
Điều này có nghĩa là được giải quyết rồi phải không? Hoặc là... Ran chăm chú nhìn vẻ mặt của hai người, có một tia do dự, chính mình có phải hay không đã chết.
"Ran! Chúng ta được cứu rồi! Đừng sợ! Ba ở đây!" Nước mắt của Mori Kogoro vẽ nên hai vết buồn cười trên khuôn mặt bẩn thỉu của ông.
"Chị Ran, đội chống cháy nổ sẽ sớm đến đây! Chị bình an vô sự!" Conan, một người đàn ông nhỏ bé nhưng rất đáng tin cậy, nắm tay cô.
Đúng lúc đó, Ran cảm thấy những làn hơi nóng nóng trên mặt trượt xuống từ hàng mi.
Thực sự thì cô đã rất sợ hãi.
Cô sợ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cha mẹ mình, không bao giờ gặp lại Conan, không bao giờ chờ đợi được vị thám tử trung học vĩ đại đó nữa.
Cô sợ rằng mình thậm chí không có thời gian để cảm nhận nỗi đau và sẽ chết một mình trong khu vườn hoang vắng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro