Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Hai người vừa vào cửa sau không bao lâu thì liền trở về hình dạng ban đầu.

Shimayama Kiri, sau khi ngạc nhiên vì vận may của mình hôm đó đã không dẫn đến cảnh tượng kinh hoàng của một vụ hoán đổi giới tính ngoài trời, đã chỉnh trang lại bản thân, trông có vẻ hơi luộm thuộm.

...

Bó hoa hồng đỏ kia sau khi dính ướt nước mưa trông càng thêm bắt mắt và tươi đẹp hơn, được đặt cẩn thận trong bình thủy tinh trống.

Cùng chậu hoa nhỏ kia đặt sát bên nhau.

Hagiwara Kenji ngây người nhìn một lúc, những ngón tay thon dài của anh ấy thản nhiên nghịch những cánh hoa rực rỡ. Khi chậu cây nhỏ bé dính nhớp vươn cành lá ra quấn quanh cổ tay chàng trai trẻ, anh ấy khẽ cười khúc khích.

"Thấy sao? Kiri tặng tôi đấy."

Những chiếc là bám chặt vào lòng bàn tay chàng trai trẻ, run rẩy khe khẽ và háo hức, và vài bông hoa xinh đẹp nở rộ trong tay anh ấy.

Một trong số đó cũng là một bông hoa.

Hagiwara Kenji nhìn đám hoa với chủng loại và màu sắc đều không giống nhau, nhưng lại rõ ràng rực rỡ tươi đẹp hơn bó hoa trong bình thủy tinh bên cạnh, nhịn không được cười.

"Hoa Kiri tặng đẹp mắt hơn."

Chậu hoa nhỏ cứng đờ như bị sét đánh.

"Nhưng mà..."

Chàng trai cúi đầu, đôi môi mềm mại mỉm cười khi chạm vào bông hồng trong lòng bàn tay.

"Kiri nói, cô ấy muốn tặng cậu cho tôi làm tín vật đính ước đó, chậu hoa nhỏ ~"

...

Anh đứng dựa vào khung cửa, nhìn Shimayama Kiri đang treo chiếc áo khoác ướt trên ban công, cầm một chiếc chăn dày, khô rồi quay lại và bất ngờ và vào lòng vòng tay anh.

"Hả?"

Cô thốt ra một từ đơn âm ngắn ngủi, bối rồi.

A, không sai, anh đích xác chính là cố ý chờ ở nơi này.

Mái tóc hơi dài của chàng trai tạo nên một chiếc bóng mờ ảo, mờ ảo trong đêm. Anh cúi đầu, nhìn đỉnh đầu cô, chớp mắt đầy ẩn ý, một ánh sáng tím nhẹ nhàng gợn sóng từ đôi mắt anh.

Sau đó duỗi tay ôm lấy cô gái, biến thành một cái ôm.

Tuy rằng có chút thân mật và đột ngột, nhưng Hagiwara Kenji lễ phép giữ lại một chút không gian cho nhau, cũng hoàn toàn không hề cường thế, kiểm soát ở một khoảng cách tuyệt đối sẽ không làm người ta phản cảm và kháng cự, nhưng lại đủ cho sự thân mật phát triển.

Shimayama Kiri được bao bọc trong một mùi hương tươi mát và tinh tế, khuôn mặt cô được ôm chặt trong vòng tay mềm mại, dịu dàng.

Mưa mùa đông lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Nhưng một cái ôm mùa đông có thể quyến rũ và khiến trái tim người ta rung động.

Trong sự hỗn loạn đáng ghét, hơi nước và khí lạnh khiến người ta nhịn không được nhíu mày, Hagiwara Kenji ôm lấy cô.

Cô hít một hơi thật sâu, luồng không khí lạnh lẽo vừa mới tràn vào cơ thể cô ngay lập tức bị xua tan bởi hơi ấm ấm áp, dễ chịu từ vòng tay anh.

Cùng với nhiệt độ không thể bị vải vóc quần áo ngăn cản, như thể thẩm thấu từ nơi tiếp xúc vào da thịt, lan truyền đến toàn thân.

Cảm giác an toàn và thoải mái mà hơi ấm cơ thể anh mang lại và hơi thở ấm áp dễ chịu của anh khiến cô hoàn toàn thư giãn.

Tuy nhiên, cô không thể hoàn toàn khuất phục trước cảm giác an toàn và phụ thuộc này.

Ngược lại.

Cô đứng sững tại chỗ, có phần choáng váng, bất lực như một con mèo đột nhiên bị túm lấy gáy rồi bị bắt nạt, vuốt ve chân và vuốt ve bộ lông.

"Kiri trên người ướt hết rồi đó."

Đối phương mở miệng, làn sương trắng từ hơi thở của họ dần tan biến trong không khí.

Vì khoảng cách có chút gần, nên Shimayama Kiri cũng có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng của người kia khi họ nói chuyện, và giọng nói trầm ấm, quyến rũ như đang ở ngay bên tai cô.

"... Vẫn ổn."

Cô cứng đờ tại chỗ, chỉ là theo bản năng mở miệng trả lời.

Khác với cơ thể cô gái, khác với cơ thể trẻ con, khác với cơ thể chú chó, nếu nhất định phải nói, thì đây là sự tiếp xúc gần gũi với Hagiwara Kenji.

Sự chênh lệch lớn về chiều cao hình thể, cùng với áp lực và cảm giác căng thẳng khó lòng bỏ qua, khiến cô nghĩ đến Hagiwara Kenji khi vừa khôi phục hình người từ Border Collie.

Giờ đây, nó thậm chí còn gần hơn.

Chàng trai trẻ đã thay quần áo, má cô áp vào ngực anh, cô có thể cảm nhận được những đường cong nhấp nhô và những đường cơ bắp ấm áp, đàn hồi qua lớp vải mỏng.

Và có một mùi hương thoang thoảng, sảng khoái bao quanh họ, cùng với một giọng nói dịu dàng, quyến rũ.

"Phải giữ ấm cho tốt nha ~ Cảm lạnh thì mệt lắm đấy." Hagiwara Kenji nhận lấy chiếc thảm lông từ tay cô.

Những ngón tay trắng muốt mềm mại của cô gái, cùng với một góc chăn, hoàn toàn nằm gọn trong bàn tay dài rộng của chàng trai.

Trước khi cô kịp phản ứng, Hagiwara Kenji đã buông lỏng tay, như thể anh đang bao bọc bàn tay mát lạnh, mềm mại của cô trong vòng tay mình.

"Kiri?"

"... Ừm, tôi biết rồi."

Chỉ sau khi gần như bộ lòng bàn tay cô chạm vào những ngón tay của Shimayama Kiri, cô mới từ từ rút tay về, cảm thấy lòng bàn tay của người khi nóng quá mức.

"Ừm ừm ~ Quả nhiên không giống nhau đâu."

Vừa định nói gì đó, Hagiwara Kenji lại lên tiếng, có thể như rất thản nhiên.

"... Cái gì?"

"Ý anh là — cảm giác thời tiết hôm nay quả nhiên không giống nhau đâu."

Chàng trai tóc dài bình tĩnh quấn cô gái trong chiếc chăn khô ấm áp, thay cho cái ôm trước đó. Anh khẽ mỉm cười và nói bằng giọng dịu dàng.

"... Ngày mưa sao."

Shimayama Kiri ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, cố gắng bình tĩnh đáp lại.

"Tôi từng cực kỳ ghét những ngày mưa. Tôi không thể ra ngoài, tôi không thể chịu được những con đường ướt át, lầy lội, và giày dép cùng ống quần của tôi lúc nào cũng lấm lem những vết bẩn khó coi. Thật là phiền phức —"

Chàng trai nói như đang cảm thán.

Shimayama Kiri kéo chiếc thảm lông xù, ngước mắt nhìn về phía đối phương.

Cô cũng giống vậy, ghét ngày mưa.

"Hôm nay cũng cảm thấy phiền phức đi? Lịch trình và sắp xếp đều bị gián đoạn, trên người cũng trở nên rất chật vật..."

"A — ý anh không phải là vậy."

"... Không phải sao?"

"Hôm nay thì, hoàn toàn — không ghét!"

Nụ cười của chàng trai trẻ có phần ranh mãnh, nhưng không hề khó chịu, đôi mắt tím sẫm của anh nhìn thẳng vào cô.

"Bởi vì hẹn hò cùng Kiri, Kiri mua hoa cho anh, cùng nhau đi phương tiện giao thông công cộng, cùng nhau ăn cơm, và thậm chí còn cùng nhau chịu đi bộ về nhà dưới một chiếc ô."

"Đều là chuyện rất bình thường..."

"Nhưng là bởi vì làm cùng Kiri, nên siêu cấp vui vẻ luôn ~"

"... Kenji."

"Ừm?"

"Anh ôm em chặt quá."

"Ể — đây là nói sang chuyện khác sao?"

Chàng trai trẻ nhún vai, lại đè nặng lên người cô "Cứ tưởng Kiri sẽ kêu anh buông ra chứ."

"... Là Kenji nói, muốn ôm cũng không sao đi."

"......"

Lần này biến thành một cái ôm không để lối thoát, siết chặt lấy Shimayama Kiri.

Vòng tay Hagiwara Kenji siết chặt hơn, chúng ấm áp, gần gũi, thân mật hơn trước. Không hề gượng ép, nhưng lại có vẻ không thể cưỡng lại.

"Kiri, nói những lời như vậy, phạm quy quá đó."

"Là lời thật."

Hagiwara Kenji không nhìn cô, chỉ chống vào eo cô, mỉm cười dịu dàng.

"Anh biết rồi, vậy không phải càng phạm quy sao?"

Má Shimayama Kiri áp lồng ngực phập phồng của anh, nhiệt độ truyền qua lớp vải dường như nóng gấp đôi. Cô nghe thấy tiếng tim chàng trai trẻ đập nhanh, và giọng nói của Hagiwara Kenji cũng văng vẳng bên tai.

"Đến nỗi tim anh sắp nhảy ra ngoài và chạy đến bên Kiri rồi."

... Có ý gì?

Shimayama Kiri hoàn hồn, theo bản năng lùi về sau, nhưng lại cảm thấy có chút không tự nhiên sau khi rời xa nguồn nhiệt.

Chàng trai cũng ngoan ngoãn buông lỏng cái ôm, tùy ý đối phương trốn thoát.

Mái tóc nửa dài mềm mại của anh rủ xuống bên mặt, hàng mi rõ ràng và nhẹ nhàng phẩy phẩy mang theo hơi nước, mặt mày sáng sủa sâu thẳm lại vì biểu cảm thỏa hiệp và ôn hòa mà có vẻ hơi ôn nhu.

"Nhưng đôi khi anh cũng muốn thấy Kiri thể hiện một biểu cảm khác... Suy cho cùng thật quá bất công nếu anh cứ mãi là người bị mê hoặc."

Cô gái xoay mặt đi, cảm giác như thể mình sắp nghẹt thở. Nhưng cô không thể nói gì để phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

Cứ như thể chính không khí mang theo hơi ấm từ cơ thể của Hagiwara Kenji, khiến người ta nhịn không được hít mạnh, lại cảm thấy tai cũng đang nóng lên.

Đôi mắt hoe đỏ thường ngày lạnh lùng và bình tĩnh của cô, như dòng nước bị khuấy động, phản ánh một sự căng thẳng bối rối và khó che giấu.

Trong mắt Hagiwara Kenji, lại càng rõ ràng đến vừa xem hiểu ngay.

Dáng vẻ hoảng loạn, đáng yêu quá.

Hagiwara Kenji chuyên chú nhìn cô, bỗng chốc nở nụ cười.

"Sao vậy."

"Biểu cảm này của Kiri mới là thu hoạch lớn nhất của anh hôm nay nha."

Khóe môi thanh niên tóc nửa dài nhếch lên mềm mại, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên ngọt ngào nhẹ nhàng.

...

Cô lộ ra biểu cảm kỳ quái gì sao?

Nhưng trước khi để cô kịp hiểu hết cuộc trò chuyện đầy ẩn ý đó, Hagiwara Kenji buông tay cô ra, mỉm cười đẩy cô từ ban công vào phòng.

"Đi nào, đi nào ~ Gặp mưa thì phải tắm nước ấm cho tốt mới được ~"

...

Shimayama Kiri quấn mình trong chăn, đứng giữa phòng tắm, do dự hồi lâu, rồi ngước nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, vẻ mặt có phần đờ đẫn.

Màu sắc rực rỡ trên mái tóc dài màu bạc của cô không chỉ là đôi khuyên tai, mà còn là đôi tai.

Và trên khuôn mặt thường ngày điềm tĩnh và xa cách ấy, một chút ửng hồng bối rối hiện rõ mồn một.

Cô gái chậm rãi nâng tay, dùng đầu ngón tay ướt sũng, dính hơi thở nước mưa, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt mình.

... Ôi, nóng quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro