
Chương 2
" Kakeru sao thừ người ra đấy ngoan nào , mở miệng ra tỷ tỷ cho ăn "
" Em xin lỗi " Kakeru thoát khỏi hồi ức
Nhìn trước mặt xinh đẹp đại tỷ tỷ đang ôn nhu cho chính mình ăn cháo, Kakeru vừa nghĩ tới viễn cảnh chính mình từ nay sẽ được chị ấy chăm sóc thì sướng tận thời mây . Bỗng cuống họng dâng lên cổ khó chịu làm cậu trở tay không kịp .
" Ai nha, Kakeru ngươi đúng là... Đang ăn đừng có phun lung ta lung tung nha, coi như muốn ho thì cũng phải che miệng chứ... Ngươi xem, bây giờ mặt ta toàn là cháo đây này... Như vậy là không ngoan nha. " Mine vội vàng buông bát cháo xuống, lấy ra khăn tay vội vàng lau chùi gương mặt xinh đẹp dính đầy cháo nóng kia.
" Xin lỗi, Mine tỷ tỷ! " Kakeru mặt mày ủ rủ .
Mine Ayaka động tác cứng đờ, lần nữa sờ trán của Kakeru lẩm bẩm nói: " Đúng là không có sốt a." Luôn luôn trầm mặc lại có chút Tsundere Aizawa Kakeru, lại đột nhiên gọi mình làm tỷ tỷ, để cho nàng vui để đến lo lắng Kakeru bị bệnh đây.
" Mine tỷ tỷ, ngươi đừng làm loạn nha! " Kakeru cuống quít dùng bàn tay nhỏ bé đẩy ra thân thể mềm mại mà thơm ngát mùi nước hoa của nàng.
" Hì hì! Được rồi, để ta giúp ngươi thay quần áo đi, sau đó ta đưa ngươi ra ngoài hít thở không khí a." Mine cười khẽ một tiếng, không nhìn sự phản kháng của Kakeru, vươn người tới cởi quần áo của hắn.
Đối với một học sinh cấp ba như Mine Ayaka, Kakeru mới 10 tuổi còn chưa dậy thì chỉ cao đến ngang ngực nàng thôi , làm sao chống đối lại được nàng. Mine vừa ôm một cái, Kakeru liền không tránh khỏi.
" Không... Không tránh được "
" Mine tỷ tỷ!!! Nhanh thả ta ra, nếu không thì... Nếu không thì ta... Ta sẽ... " Thấy quần áo của mình bị lột sạch, Kakeru vội vàng che thân thể của mình, đỏ mặt nói.
" Ồ, nếu không thì Kakeru muốn thế nào nha. " Mine cười đùa nhìn hắn.
" Nếu không thì... Nếu không thì ta sẽ nhảy thoát y đó nha. "
" Vậy ngươi nhảy a, tỷ tỷ rất chờ mong được thấy Kakeru nhảy đấy. "
" Ô! "
Kakeru cắn chặt hàm răng, nhắm lại đôi hai mắt to kia, đứng trước mặt nàng, trước sau đong đưa thân thể của mình.
Cả căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ có Kakeru vẫn đang đong đưa, khuôn mặt khả ái kia đỏ đến sắp thành Hinata phiên bản Shota rồi. Đến cuối cùng, hai mắt của Kakeru giống như những con Pokemon bị thua trận vậy, hai mắt thành hình vòng xoáy.
Bây giờ hắn mới bội phục mấy thằng cha trong quán bar ở phương Tây, có thể tự tin nhảy thoát y trước mặt bao người. Quả là bậc tiền bối cao nhân, hắn còn phải học hỏi nhiều lắm.
" Ô, tại sao trông Kakeru... Kakeru lại đáng yêu như vậy chứ." Mine bật cười, sau đó khống chế không nổi chính mình mà đem Kakeru ôm thật chặt ở trong ngực, để hai ngọn núi kia cà cà trước ngực hắn, dùng mặt cọ mặt của Kakeru.
Dù là cô bé nào, thấy được đứa bé đáng yêu như Kakeru nhảy thoát y, đều sẽ chỉ cảm thấy hắn thật đáng yêu, mà không phải buồn cười hay cảm thấy xấu hổ.
Nếu như Kakeru lại lớn thêm mấy tuổi, có lẽ các nàng mới có thể đỏ mặt quăng lại một câu " Hentai " sau đó chạy đi.
Đợi đến Kakeru khôi phục thanh tỉnh, hắn phát hiện mình đang ở phía ngoài căn phòng, ngồi ở trên xe lăn, đằng sau là Mine đang đẩy cậu đi.
" Kakeru - kun, ngươi nhảy thoát y rất khả ái a, lần sau lại nhảy cho tỷ tỷ xem nữa đi. " Mine cười đến híp cả mắt. Đôi mắt to tròn đều trở thành hình trăng lưỡi liềm, duỗi đầu ra phía trước, mặt kề mặt nhìn Kakeru, trong mắt đều là ý cười ôn nhu.
" Không... Không bao giờ. "
Gương mặt của Kakeru nóng lên, hắn ngượng đến sắp chết rồi, nào dám cùng Mine đối mặt a. Vì sao mình lại dám ở trước mặt xinh đẹp ôn nhu Mine tỷ tỷ làm ra những hành động đáng xấu hổ như vậy chứ ...
Eiko Aizawa đang nấu cơm, thấy Mine Ayaka đẩy Kakeru ngồi xe lăn xuống thì lập tức dừng lại, vội vàng chạy lại cầm tay hắn.
" Kakeru, ngươi cảm thấy thế nào rồi? " Ánh mắt quan tâm như muốn hòa tan Kakeru.
Nhìn ánh mắt của nàng, Kakeru không khỏi cảm thấy ấm lòng.
" Ta không sao rồi, mẹ. "
Đây là cảm giác có cha mẹ sao? Kakeru nghĩ thầm.
Trước kia hắn vừa sinh ra đã bị cha mẹ đưa vào trại trẻ mồ côi, tự nhỏ đến lớn vẫn chưa được cảm nhận tình cảm cha mẹ, nên bây giờ Kakeru rất trân trọng thứ tình cảm thiêng liêng này.
Thấy Kakeru đột nhiên trầm mặc, hai mắt lại đột nhiên xuất hiện từng ngấn lệ khiến Eiko Aizawa và Mine Ayaka không khỏi hốt hoảng.
Eiko Aizawa tưởng là hắn lại nhớ đến Mishima Nana, vội vàng an ủi :
" Đừng buồn Kakeru, sau này ngươi cũng có thể gặp lại Nana – chan thôi mà. "
Nhìn ngắm khuôn mặt đã bắt đầu xuất hiện chút nếp nhăn của Eiko, nhìn ánh mắt lo lắng của nàng Kakeru rất là cảm động.
" Mẹ, ta không sao. "
Hiện tại Mishima Nana đi Mỹ cũng coi như là một điều may mắn đối với Kakeru. Nếu có Mishima Nana ở đây, hắn vừa tiếp xúc đến quả bóng thì chắc chắn sẽ bị nàng nhận ra điểm khác thường.
" Được rồi. Ta hiện tại đưa Kakeru đến bệnh viện kiểm tra, cô chú không cần chờ cơm đâu. " Mine Ayaka nói với Eiko Aizawa.
Mine đẩy Kakeru ngồi xe lăn, đi đến bệnh viện Tokyo.
Tuy đây không phải là lần đầu Kakeru đến Nhật Bản, kiếp trước hắn cũng dùng tiền làm thêm của mình đi Nhật Bản chơi một hai lần. Thế nhưng hiện tại lại khác hẳn, hắn đang ở một thế giới mới.
Nhìn những cô gái đi trên đường, người nào người nấy đều có dung mạo thanh tú, rất ít người có thể gọi là xấu, quả không hổ là nhị thứ nguyên a.
Bệnh viện.
" Hừm... Thật kì lạ, so với trước kia thì thể lực của cậu bé này gia tăng rất nhiều nha. Trái tim cũng đã hoàn toàn khớp với bệnh nhân rồi. " Bác sĩ nhìn Kakeru không khỏi tấm tắc kêu lạ.
" Cảm ơn bác sĩ. " Mine khom người cảm ơn bác sĩ, sau đó vừa cười vừa sờ đầu của Kakeru.
" Kakeru, chúng ta về nhà a... Ta sẽ làm cơm cho ngươi ăn." Mine nói.
Vừa mới đẩy cửa ra, Kakeru liền thấy một người ngoại quốc có mái tóc nâu đeo kính râm đi đến.
" Cẩn thận phía trước, đừng đụng vào người ta nha Mine tỷ tỷ. " Kakeru nhắc nhở.
Mine cũng nhìn thấy người đàn ông kia, lập tức kéo lại xe lăn. Nhưng hình như người nước ngoài kia lại chủ ý muốn gây khó dễ cho họ, thân thể loạng choạng càng muốn đụng vào Kakeru.
" A! "
Kakeru rên lên một tiếng, người kia vừa đụng trúng bên ngực trái còn đang quấn băng vãi của hắn. Tiếp theo cả người hắn như muốn đổ ầm lên người Kakeru.
" Cẩn thận! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro