Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương7: Cuộc gặp tới từ thiên đàng

Quater Lin là công viên giải trí vừa được xây dựng cách đây hơn nửa năm, nhưng đã thu hút được sự chú ý của đông đảo khách du lịch bởi những bức tượng hùng vĩ như phim Hollywood, hay các tác phẩm nghệ thuật điêu khắc đa sắc màu và hệ thống sinh thái đẹp như tiên cảnh. Với chi phí đầu tư lên đến hàng tỷ yên, nơi đây hứa hẹn sẽ là thiên đường giải trí của tất cả mọi người.

Cuối tuần, một ngày có nắng.

Koharu đứng dựa người vào gốc cây chờ bạn trai đi mua nước uống trở về.

Kỳ thi cuối năm Cao trung Hinode vừa kết thúc cách đây không lâu, đồng nghĩa với việc chỉ cỏn ít ngày nữa thôi Koharu sẽ đặt chân đến cánh cửa năm 2 cao trung học. Để không bỏ lỡ thời gian nghỉ quý báu của mình, cô ấy quyết định dùng phân nửa thời gian nghỉ tại Hokkaido để ở nhà chơi với Shiori, và chỉ chịu ló mặt ra ngoài đường khi nhận được cuộc gọi từ người bạn trai bằng tuổi ở Tokyo khi ngay ngày thứ 2 cô chuyển đến. Cậu ấy rủ cô đi Quater Lin, phần vì một năm học mới nữa sắp lại bắt đầu, cũng phần vì kể từ lần gặp cuối cùng ở đảo Okinawa đến nay họ vẫn chưa một lần gặp mặt.

Nói về bạn trai của cô ấy, Tsutsumi Toshihiro, là một cậu trai nhan sắc bình thường không có gì là nổi trội. Cả hai học khác lớp nhau, tình cờ biết nhau trong một tình huống dở khóc dở cười trên tàu điện. Lần ấy trong lúc đi học về Koharu đã bị một thanh niên say rượu quấy rối. Chính Tsutsumi đã đứng ra bảo vệ cô, kết cục là bị gã đánh đến xây xẩm mặt mày. Sau chuyện đó cả hai dần thân thiết với nhau hơn. Họ nói chuyện qua lại một thời gian thì Tsutsumi ngỏ lời, còn Koharu cũng gật đầu đồng ý sau vài giây im lặng.

Về mối quan hệ của hai người họ, ba của Kohau mặc dù không phản đối nhưng cũng không có ý là đồng thuận. Dù ông ấy không nói ra nhưng cô có cảm giác ba không thích Tsutsumi thật. Cô đã thử vài lần hỏi lý do tại sao nhưng ông chỉ chậc lưỡi bảo bản thân không tin vào chuyện tình trẻ trâu, ngày mai ngày mốt là chia tay nên không cần thiết phải ủng hộ :))

Sau bao lần nhớ lại câu kinh điển đó Koharu vẫn không giấu nổi tiếng thở dài. Chán bố! Chẳng hiểu sao hồi đó mẹ lại đồng ý lấy bố được.

Koharu một lần nữa mở điện thoại ra nhìn. 14 giờ 25. Đã 10 phút trôi qua mà Tsutsumi vẫn chưa quay trở lại. Cô thở dài, tự nhủ rằng chắc Tsutsumi gặp phải chuyện gì đó. Anh chàng vụng về mà, có lẽ lạc đường trong mê cung của công viên này cũng nên. Nghĩ đến tính cách hơi hậu đậu của bạn trai, cô khẽ mỉm cười. Dù sao cô cũng thích tính cách chân thật và ấm áp của cậu ấy.

Đứng một mình, cô ấy chẳng có việc gì làm là quan sát những người khác đang tận hưởng không gian của Quater Lin. Có những gia đình vui vẻ chụp ảnh cùng nhau, những cặp đôi tay trong tay trò chuyện rôm rả, và cả những nhóm bạn trẻ đang thỏa sức vui chơi. Hình ảnh ấy khiến Koharu cảm thấy chút ghen tị, một chút cô đơn giữa dòng người đông đúc. Cô ước gì ba cô có thể nhìn thấy cảnh tượng này, có lẽ ông ấy sẽ bớt lo lắng về chuyện tình cảm của cô. Nhưng rồi cô lại tự nhủ, tính khí của ba vốn dĩ khó thay đổi.

Koharu khẽ nhíu mày, ánh nắng chiều vàng rực chiếu xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Quater Lin quả thực rất đẹp. Những bức tượng khổng lồ, với những đường nét sắc sảo đứng sừng sững giữa những mảng xanh tươi tốt của cây cối. Ánh sáng phản chiếu trên những sắc màu rực rỡ của các tác phẩm điêu khắc tạo nên một khung cảnh lung linh huyền ảo như trong truyện cổ tích. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ khiến cho tâm trạng cô có phần thư thái hơn.

Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương dễ chịu của hoa anh đào. Koharu hít một hơi thật sâu, cố gắng để tâm trí mình thư giãn hơn. Cô lại nghĩ về Tsutsumi, về mối quan hệ của hai người, về những khó khăn mà họ phải đối mặt. Mặc dù có chút lo lắng nhưng trong lòng cô vẫn tràn đầy hy vọng và niềm tin vào tình yêu của mình. Tình yêu của cô và Tsutsumi dù có những khó khăn thử thách nhưng nó vẫn luôn đơm hoa kết trái, mạnh mẽ và bền bỉ. Thời gian nửa năm yêu xa còn chẳng là cái đinh mục gì thì hiện tại khi khoảng cách địa lý đã được rút ngắn, chỉ cần trái tim của hai người vẫn chung một nhịp đập, mọi chuyện chẳng phải vẫn sẽ ổn thôi sao!

Koharu đứng nép mình bên cột đèn, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn xuống con đường đông đúc mà chờ đợi Tsutsumi. Điện thoại trong túi rung lên nhưng đó không phải là tin nhắn của anh. Messenger thông báo là tin nhắn của người lạ, nhưng cô ấy quá lười để mở ra xem là ai.

Đột nhiên, một bóng người to lớn chắn ngang tầm nhìn của cô. Một gã đàn ông trung niên, gương mặt đỏ bừng, hơi thở nồng nặc mùi rượu đứng chắn trước mặt Koharu. Ánh mắt gã dán chặt vào Koharu đầy vẻ tham lam và dâm dục.

-Này cô bé!-Giọng gã khàn khàn.-Đi chơi một mình thôi à? Để anh đưa em về nhé?-Gã đưa tay ra, cố chạm vào cánh tay Koharu.

Koharu giật mình lùi lại, đôi mắt mở to kinh hãi. Cô run rẩy lắc đầu, cố gắng tránh ánh mắt gã.

-Tôi...Tôi đang chờ bạn...-Giọng cô run đến mức khó nghe. Đôi chân cô đột nhiên không thể chạy đi cho dù cố gắng di chuyển bao nhiêu. Bụng cô cảm thấy nỗi sợ hãi đang tích tụ và những ký ức ám ảnh về kẻ quấy rồi lần trước ùa về trong tâm trí cô ấy.

Gã đàn ông cười lớn, tiếng cười nghe như tiếng sấm vang lên giữa dòng người đông đúc. Gã tiến lại gần hơn, bóng tối bao trùm lấy Koharu. Ánh mắt gã trở nên hung dữ, tay gã vẫn giơ ra không hề rút lại. Không khí xung quanh cô trở nên ngột ngạt, sự sợ hãi bao trùm lấy Koharu hoàn toàn. Cô không biết phải làm sao, chỉ biết run rẩy nép mình lại, hy vọng Tsutsumi sẽ sớm xuất hiện.

Gã đàn ông tiến thêm một bước, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Koharu. Cô khép chặt mắt lại. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập. Mùi rượu nồng nặc và mùi cơ thể gã đàn ông khiến cô muốn nôn. Cô nghe thấy tiếng cười khúc khích của gã - tiếng cười chế nhạo và đắc thắng.

Xung quanh, dòng người vẫn tấp nập di chuyển. Những người đi đường đều nhìn thấy cảnh tượng đó. Một vài người dừng lại, vẻ mặt ái ngại, nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi tiếp tục cuộc sống của mình như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Một số người khác thì cố tình ngoảnh mặt đi, giả vờ như không thấy gì. Có người thì nhìn với ánh mắt tò mò, nhưng điểm chung của họ là không ai dám can thiệp. Chỉ có tiếng bước chân hòa lẫn với tiếng cười đắc ý của gã đàn ông. Không ai dám xen vào, không ai muốn trở thành người tốt trong tình huống rắc rối. Sự thờ ơ của đám đông càng khiến Koharu tuyệt vọng và sợ hãi hơn. Cô hoàn toàn cô độc giữa biển người đông đúc. Sự sợ hãi và bất lực dâng lên nghẹn ngào trong cổ giờ chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ và sự chờ đợi tuyệt vọng.

Đúng lúc gã đàn ông đưa tay chạm được vào Koharu thì một giọng nói lạnh lùng khác vang lên, cắt ngang mọi thứ:

-Nào nào! Chờ đã!

Cô ấy quay ngoắt lại, thầm mong đó là Tsutsumi. Và một lần nữa cô sai!

Đứng đó là chàng trai lạ mặt. Tay anh ta nắm chặt gã, chắn giữa Koharu và gã đàn ông.

-Gì cũng phải từ từ chứ ông anh. Ông anh làm con nhà người ta sợ rồi kìa.-Người này tiếp tục nói bằng giọng điệu châm biếm hài hước.-Bỏ cô ấy ra đi.

Lời nói chẳng ăn khớp với hành động, cái người mang dáng dấp thư sinh kia nom vậy mà khoẻ như một con quái vật, khi anh ta chỉ trong một lần siết chặt cổ tay kẻ quấy rối đã có thể khiến kẻ này đau đớn mà thả Koharu ra.

Koharu nhìn thoáng qua ân nhân. Đó là một người con trai dáng cao với mái tóc nâu đậm dài, đôi mắt sắc bén như chim ưng, ánh nhìn đầy sát khí. Ánh nắng phản chiếu trên lưỡi dao găm nhỏ gọn trong tay anh tỏa ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Gã đàn ông sững lại, vẻ mặt biến sắc. Hắn nhìn tóc nâu (tạm gọi là thế!), rồi nhìn lại Koharu, vẻ mặt đầy do dự và sợ hãi. Sự xuất hiện đột ngột và mạnh mẽ của tóc nâu đã phá vỡ sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy Koharu, đồng thời làm cho đám đông xung quanh cũng giật mình.

Tóc nâu không nói nhiều, anh chỉ đứng đó, thân hình vững chãi như một bức tường thành bảo vệ Koharu khỏi sự đe dọa. Lưỡi dao trong tay anh vẫn sáng loáng, sẵn sàng phản ứng. Ánh mắt anh lạnh lẽo đầy uy lực khiến gã đàn ông không dám manh động thêm. Sau vài giây im lặng đầy căng thẳng, gã đàn ông lắp bắp vài câu xin lỗi rồi vội vàng bỏ chạy, khuất dạng giữa dòng người.

Koharu - vẫn đang run rẩy, chậm rãi ngước nhìn anh. Ánh mắt cô chứa đầy sự biết ơn và kinh ngạc. Cô không ngờ lại được cứu giúp vào lúc này. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt tuy dịu đi một chút nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. Sự xuất hiện đúng lúc của anh đã mang lại cho cô sự an toàn và hy vọng sau khoảnh khắc kinh hoàng ấy. Sự im lặng của đám đông tan biến, nhường chỗ cho những tiếng xì xào bàn tán, nhưng lần này không phải là sự thờ ơ, mà là sự ngạc nhiên và bàn luận về hành động dũng cảm của người hùng.

-Đằng đấy không sao chứ?

Khi đã dần bình tĩnh trở lại, Koharu mới có cơ hội quan sát kỹ ân nhân. Phải nói là người đàn ông này cao— rất cao— có khi phải hơn Tsutsumi một tẹo. Người này mang vẻ đẹp của tạo hoá, khi anh ta chỉ mặc độc bộ quần áo thể thao đen nhưng vẫn thu hút như thường.

Sực nhớ ra mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, Koharu khẽ gật đầu:

-Không ạ.. Cảm ơn anh vì sự giúp đỡ.

-...

-...

Giữa họ đột nhiên có một sự im lặng khó chịu. Nó gần giống như việc cả hai đều muốn nói điều gì đó quan trọng nhưng không muốn là người nói đầu tiên. Koharu nhìn mọi thứ trừ tóc nâu; còn anh ta thì chỉ nhìn chằm chằm vào cô, mắt mở to và miệng kêu lên một tiếng:

-Hả?

-...

-Chỉ cảm ơn không thế thôi à?

Tóc nâu khom người. Gương mặt họ gần nhau đến nỗi Koharu có thể ngửi thấy mùi kẹo bạc hà thoang thoảng trên miệng anh. Và giọng anh chàng nghiêm túc tới mức khiến cô ấy nghĩ mình vừa làm gì đó rất rất sai. Nhưng điều này nhanh chóng bị gạt đi bởi một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng mình:

-KOGA-SAN!

Cô gái quay ngoắt lại, lần này thì đúng là Tsutsumi. Cậu ấy đã trở về, trên tay là ly trà sữa trông rất ngon mắt. Cậu tiến lại phía cô, mắt nhìn chàng trai cao lớn vẻ nghi ngờ. Tóc nâu lúc này cũng đứng thẳng người dậy, mắt nhìn theo hướng của cô ấy, điệu bộ ngạc nhiên khi thấy Tsutsumi.

-Cậu đang làm gì thế?-Cậu ấy gằn giọng, bàn tay rất nhanh kéo Koharu tránh xa khỏi tóc nâu.

-Bạn trai đằng ấy đây à?-Chàng trai lạ nhướn mày khi thấy cái đầu của Koharu hơi gật xuống trước câu hỏi. Anh ta giữ nguyên tầm nhìn trên người cô một chốc rồi mới rồi mới quay sang Tsutsumi.-Có một kẻ quấy rối đến gây sự với cô gái của cậu nên tôi đã giúp đỡ cô ấy. Chàng trai trẻ à, một cô gái xinh đẹp nhường này cậu lại bỏ cô ấy đứng một mình sao?

-Liên quan đến anh à? Tôi không hề nhờ anh giúp.-Tsutsumi gằn giọng. Koharu nhìn sang cậu, ánh mắt ngỡ ngàng đến khó tin. Cậu ấy có biết nếu không có tóc nâu thì cô đã bị kẻ quấy rối kéo đi từ hồi nào rồi không?

Tóc nâu trái lại vẫn cười hiền hoà.

-Mah~ Đừng gắt gỏng mà mất đi vẻ đẹp trai! Cậu nên biết là tôi chỉ cần đến chậm một giây nữa thôi thì cô ấy đã bị người lạ kéo đi rồi.

Tsutsumi nhìn sang Koharu. Không hiểu tại sao nhưng khi đối diện với ánh mắt đó cô lại có chút hơi giật mình— Giống như kiểu cậu ấy hoàn toàn tin vào lời nói của tóc nâu, nhưng lại cho rằng nguyên nhân cô bị quấy rồi là do lỗi của cô vậy!

-Tôi có một lời khuyên dành cho cậu này.-Tóc nâu tiếp tục lên tiếng. Giọng anh ta theo gió truyền thẳng đến tai đối phương không sót một từ nào.-Đừng bao giờ để cô gái của mình ở một mình quá 3 lần. Nếu không cậu sẽ mất cô ấy mãi đấy!

-Không phải việc của anh.

Tsutsumi hừ lạnh. Không một lời cảm ơn, cậu chỉ mạnh bạo nắm lấy tay Koharu kéo đi mà không thèm nhìn lại tóc nâu một cái. Cử chỉ thô bạo của cậu khiến Koharu giật mình nhưng lại không dám phản kháng. Đám đông lập tức nhường đường cho họ đi ra, dần dần giải tán khi thấy không còn gì đáng để xem. "Đng bao gi đ cô gái ca mình mt mình quá 3 ln. Nếu không cu s mt cô y mãi mãi!" Câu nói của chàng trai lạ mặt cứ quanh quẩn trong trí óc Koharu, và cô ấy vô thức quay lại nhìn về nơi mà tóc nâu đang đứng...

Bỗng một cảm giác đau đớn truyền từ nơi cổ tay kéo Koharu trở về với hiện thực. Cô quay lại đối diện với tấm lưng của Tsutsumi, giật mình khi thấy cậu đang nhìn cô bằng nửa con mắt đầy giận dữ. Ánh mắt cậu dán chặt vào Koharu, nhưng không phải là sự lo lắng hay quan tâm mà là sự chiếm hữu ích kỷ và giận dữ. Có một sự lạnh lẽo, xa cách đáng sợ trong ánh mắt ấy. Cô cúi đầu, cố lờ đi cái cổ tay đau, lờ mờ hiểu vì sao cậu lại giận như vậy. Sự thân thiết bất ngờ giữa cô và ân nhân— dù chỉ là sự an ủi đơn thuần lại khiến Tsutsumi nổi cơn ghen dữ dội. Sự im lặng của cậu lúc này còn đáng sợ hơn cả bất kỳ lời nói nào.

Nhưng sức chịu đựng của cô ấy không diễn ra được quá lâu. Khi cả hai bước đến cạnh đài phun nước, Koharu đã không chịu được mà la lên:

-Đau!!-Cô nói, cố gắng thoát khỏi cái nắm tay đầy thô bạo của bạn trai.-Cậu bị làm sao vậy hả?

-Ờ! Đau!-Tsutsumi gắt lên.-Sao cái lúc thằng đó quấy rối không phản kháng như vậy đi. Cậu thích tỏ ra yếu đuối để cầu sự giúp đỡ à?

Koharu sựng lại, đồng tử chăm chăm nhìn vào đối phương. Những lời vừa rồi thực sự vừa thoát ra từ miệng Tsutsumi sao? Cô ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng để cơn giận dữ dâng trào trong lòng lắng xuống. Đôi mắt cô trước đây chứa đầy sự tin tưởng, giờ đây lạnh lẽo và xa cách. Cô từ từ rút tay mình ra khỏi tay Tsutsumi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu ta. Sự im lặng bao trùm lấy không gian, nặng nề đến nghẹt thở. Chỉ có tiếng thở dốc nhẹ của Koharu và tiếng gãi đầu vụng về đầy lo lắng của Tsutsumi phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.

Cuối cùng, Koharu lên tiếng, giọng nói không còn chút dịu dàng nào:

-Cậu vừa nói gì vậy?-Giọng cô run rẩy, không phải vì sợ hãi mà vì sự thất vọng sâu sắc.

Tsutsumi, vẫn đang bối rối, lắp bắp:

-Mình...Mình không có ý đó... Tớ chỉ...-Cậu tìm kiếm một lời giải thích nhưng không thể tìm ra lời nào đủ để xoa dịu cơn thịnh nộ đang âm ỉ trong mắt Koharu. Cậu ta nhìn thấy trong ánh mắt đó không chỉ là sự tổn thương, mà còn là sự nghi ngờ, là sự tan vỡ của niềm tin. Sự hối hận bắt đầu len lỏi vào trái tim chàng trai nhưng lời xin lỗi lại mắc kẹt ở cổ họng.

Koharu không nói gì thêm, chỉ quay lưng bỏ đi. Cô bước đi nhanh, không thèm ngoái lại nhìn Tsutsumi. Sự im lặng của cô còn đáng sợ hơn bất cứ lời trách móc nào. Tsutsumi nhìn theo bóng lưng cô, sự hối hận trong lòng cậu càng thêm mãnh liệt. Cậu muốn đuổi theo, muốn giải thích, muốn xin lỗi, nhưng những lời lẽ trước đó của cậu đã dựng lên một bức tường ngăn cách giữa hai người, một bức tường khó lòng phá bỏ. Cậu đứng đó, bất lực, chỉ biết nhìn Koharu biến mất trong dòng người đông đúc.

...

...

Asahina, 16 giờ.

Koharu trở về nhà sớm hơn dự kiến, nhưng không khí trong căn phòng có vẻ nặng nề. Ema nhìn thấy nét buồn thoáng qua trên đôi mắt của cô gái mới đến, khiến cô cảm thấy lo lắng. Thay vì hỏi han một cách trực tiếp, Ema quyết định giữ im lặng, cho Koharu không gian để mở lòng nếu bản thân muốn.

Cô ấy đặt một tách trà nóng lên bàn và mời Koharu ngồi xuống.

-Em cần nghỉ ngơi một chút không?-Ema hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng, cố gắng tạo một không gian ấm áp và thoải mái.

-Vâng...-Koharu gật đầu nhận lấy tách trà và nhìn ra ngoài cửa kính, nơi ánh nắng đã bắt đầu nhạt dần.

Những phút giây im lặng giữa hai cô gái trôi qua đầy cảm xúc. Ema biết rằng có điều gì đó đang đè nén trong lòng Koharu. Cô không muốn ép buộc, nhưng cũng không muốn để em ấy phải chịu đựng một mình.

-Em nghĩ bọn em có gì đó không ổn rồi chị ơi..-Cuối cùng, sau một lúc trầm tư, Koharu cũng chịu lên tiếng.

Ema gật đầu, cảm nhận được sự tôn trọng trong từ ngữ của đối phương.

-Chị luôn ở đây nếu em cần sự giúp đỡ.-Cô ấy nhẹ nhàng nói. Điều đó khiến Koharu cảm thấy bớt nặng nề hơn, ít ra thì cô không phải đối mặt với mọi chuyện một mình.




✨✨✨Ủng hộ tui nha✨✨✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro