Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. [Ngoại Truyện] Dưa Gang Dưa Gang

Ấn tượng đầu tiên gặp cô chẳng mấy tốt đẹp. Căn bản cô giống biến thái nhìn trộm, quan sát hắn chằm chằm như thể hắn là cuốn sách mở mà cô có mọi quyền được đọc. Trùng hợp thời điểm cô đi ngang đều là giờ hắn chăm sóc cây. Mỗi ngày như thế, hắn sớm không còn để tâm đến ánh nhìn nóng rực không khắc chế ấy.

Tất nhiên, hắn đã quen với việc bị nhìn chằm chằm. Ở đây, mọi người đều tọc mạch khi bạn là đứa trẻ lai tạp, đặc biệt là những tin đồn về việc hắn dính líu đến các vụ án chưa được giải quyết vẫn còn đó. 

Suy đoán về cô xuất hiện nhiều lần trong đầu, suy nghĩ lộn xộn toang tạc, đầu óc trống rỗng.

Khoảnh khắc Melon biết cô không bình thường là khi cô bị đá đập vào người trong cuộc chạm trán lố bịch với bọn ấy.

Nhưng khi cô né tránh... theo bản năng , giống như một con mồi phản ứng với nguy hiểm. Loài cáo sẽ không di chuyển như vậy—trừ khi có điều gì đó hơn thế ở cô.

Rồi mùi máu từ vết thương bốc lên. Nó không đúng; quá nhẹ, quá mỏng. Không phải mùi kim loại sắc nhọn của một loài ăn thịt hoàn chỉnh. Mùi hương gần như... quen thuộc.

Loài lai tạp.

"Nhóc ổn chứ?" Người nọ nghiêng đầu, cất tiếng nói mềm mại, cho dù vậy vẫn cảm thấy sự máy móc trong đấy.

Song lại có gì rất kỳ lạ ở người kia. Trông cô không lớn, ít nhất là nhỏ tuổi hơn hắn, tuy nhiên cách cách xưng hô lại khác biệt với vẻ bề ngoài rõ rệt, như cách đàn chị đối xử với đàn em.

Nhưng cô cũng quá trẻ để nói chuyện với giọng điệu hiểu biết, gần như là tiền bối đó—như thể cô lớn hơn hắn nhiều tuổi. Cô đối xử với hắn như một đứa trẻ cần phải bảo vệ, phải dạy dỗ. 

Nhưng... có chút khó chịu với với cách người kia nhìn hắn, gần giống như cách mẹ xem hắn như người cha linh dương ấy...

Một hình ảnh thay thế.

Thật muốn móc nó ra.

Bị khủng bố với suy nghĩ của bản thân, hắn trong vô thức cắm ngón tay vào da thịt, bản năng lại nổi loạn.

Nói chẳng rằng, cô ngang nhiên ngồi phịch xuống, ánh mắt không chút gì nhận ra "đồng loại" mình.

Loài lai đều được ưu ái giác quan nhạy bén, sẽ lập tức phát hiện nhau chỉ bằng mùi máu, tuy nhiên cô thì lại không. Thật sự cần kỳ lạ quá mức như thế sao?

Thoáng tránh né với hành động vô tư kia, rồi lại thôi. Cô chỉ chờ có thế, mọi chuyện như đang theo dự đoán của mình.

Cô mỉm cười rất dễ gần, giọng nói không chút uy lực nào nhưng lại khiến bạn bất giác trả lời mọi câu hỏi người kia. "Đã từng phản kháng?"

Phản kháng à? Trước đó hắn không chọn phản kháng, vì sao vậy nhỉ?

"Vậy khoảng thời gian ấy là bao nhiêu lâu rồi, nhóc?"

Trước câu hỏi này, hắn chợt dừng lại suy nghĩ.

Ồ, về sự việc vài năm trước cũng tạm tính đi, cơ mà hắn không lý giải nổi mình đã nghĩ gì. Cảm giác đó, giống như một quyết định không có chiến thắng hay cảm giác tội lỗi.

Cứ nói là hắn chỉ tùy tiện chăng? S

uy cho cùng, mỗi lần nghĩ về hôm ấy hắn đều cảm thấy đó là một lựa chọn không sai lầm chút nào. Hắn đã được giải thoát khỏi đám nhóc đó, chỉ vậy thôi.

Nhưng bạn không thể giải thoát khỏi những thứ như thế này. Bạn chỉ cần... đổi một rắc rồi này lấy một rắc rối khác. Để rồi bây giờ hắn phải chịu đựng chúng, cũng không thể nói với người lớn để tránh bị nghi ngờ liên quan.

Hắn, đáng lẽ phải dọa cô bỏ chạy ngày hôm đó, kết thúc trò chơi này trước khi nó có thể bắt đầu. Nhưng khi hắn tìm thấy chìa khóa của cô nằm quên trên mặt đất, có điều gì đó khiến hắn nhặt nó lên.

"Alice... Lớp 2B. "

Như dự đoán lúc đầu, Alice chỉ là một đứa nhóc, thậm chí còn kém tuổi hắn. Nhưng lời nói và hành động của cô không bao giờ khớp với hình ảnh mà cô thể hiện. Cô không nhất quán, một loạt mâu thuẫn — một người trông và nói như một đứa trẻ, nhưng lại cư xử hệt một người phụ nữ trưởng thành.  Mỗi khi đối diện với Alice, hắn có cảm giác đây không chỉ đơn thuần là một đứa bé lớp hai.

Và hắn tin-tuyệt-đối vào trực giác của mình; Rằng Alice không chỉ có như vậy.

.

Melon cúi đầu nhìn vết thương do hắn tự cào chính mình vài hôm trước, trong vô thức, hắn ghim móng tay chồng lên vết thương ấy. 

Dòng máu màu đỏ tươi khó nhìn, và cứ như thuốc an thần, tâm trạng hắn lại tốt hơn hẳn.

"Càng nghĩ về sự tồn tại của cô tôi lại càng đau đầu, như kẻ đến từ thế giới khác vậy," Melon tùy tiện lướt đầu ngón tay qua vai ai đó đang ngẩn người kế bên, khẽ thấp giọng nói. "Bây giờ, tôi có mà giết cô ngay tại đây, liệu cô sẽ trông như bọn chúng chứ?"

Giống như ba năm trước vậy.

Một ký ức mơ hồ, hắn cũng không nhớ đã bao lâu từ ngày hôm đó.

Khi ấy, hắn gần như bật cười. Cô thoải mái một cách vô lý, ngồi đó quay lưng về phía hắn, như thể hắn không phải là mối đe dọa nào cả. Một là cô ngây thơ một cách nguy hiểm, hoặc cô đang che giấu điều gì đó.

"Cậu có thật là linh dương?"

Thứ duy nhất hắn còn nhớ là đôi mắt như một hồ nước màu đỏ của người kia. Cả cơ thể ấm áp cùng hơi thở xa lạ ấy chỉ khiến hắn muốn đẩy cô ra nhưng lại không thể.

.

Hắn dựa vào hàng rào mắt cáo rỉ sét, ẩn một phần bởi những bụi cây rậm rạp mọc dọc theo mép cổng. Đôi mắt sắc bén của hắn quét qua sân trường nhộn nhịp từ xa, dõi theo những khuôn mặt quen thuộc nhưng không để ý đến họ—cho đến khi nhìn thấy .

Alice.

Cô đứng gần tòa nhà lớp học, trò chuyện sôi nổi với một số bạn cùng lớp, bộ lông trắng của cô sáng lên yếu ớt dưới ánh nắng buổi chiều. Đôi mắt đỏ tím kỳ lạ lấp lánh khi cô bật cười trước điều gì đó mà một cậu bé nhỏ tuổi hơn nói, vui vẻ vỗ vai cậu bé như thể cô thuộc về nơi này. 

"Alice! Buổi chiều tốt lành nhé."

"Alice, đợi đã! Cậu quên bút chì này!"

"Alice, hôm nào rảnh cho tớ qua nhà cậu đi!" 

"Haha, có thể thôi nhé."

Cô quay về phía mọi giọng nói, trả lời với sự ấm áp tự nhiên mà cảm thấy... không tự nhiên. Gần như là đã được tập luyện.

Ánh mắt Melon đanh lại. Chúng đều là giả dối. Cô cười quá nhiều, nói quá dễ dàng, như thể cô cần phải làm thế—như thể việc hòa nhập là một trò chơi mà cô đã thành thạo. Sức thu hút dễ dãi của cô khiến hắn khó chịu, nhưng tệ hơn nữa, chúng... khiến hắn tò mò.

Phải mất cả buổi Alice mới gỡ được bản thân ra khỏi đám người thay phiên nhau chào tạm biệt cô. Ánh mắt cô hướng về phía cổng bên, khóa chặt hắn ngay lập tức.

"Melon! Tan học cậu định đi đâu chứ?"

Cô mỉm cười, giơ tay vẫy chào một cách thoải mái. Đáp lại cô, Melon cũng hơi híp mắt, hòng che giấu đồng tử bất thường của loài báo, điều này khiến hắn trông giống với một con linh dương hơn.

Đi được nửa đường, cô bị chặn lại, bởi một cậu bé cùng lớp, tay cầm một tờ giấy nhàu nát. "Alice! Tớ—tớ quên hỏi—cậu—có thể—"

Melon chỉ nhìn, không di chuyển. Hắn không cần phải làm vậy.

Đuôi cậu bé theo bản năng cụp xuống, cậu ngập ngừng lùi lại một bước khi thấy hắn. Mắt cậu đảo qua lại giữa Alice và hắn. Cậu không chạy, nhưng sự căng thẳng là không thể nhầm lẫn.

Melon đã chứng kiến ​​điều đó diễn ra hàng nghìn lần trước đây. Sự do dự, sự cảnh giác—nhận thức có điều gì đó không ổn với hắn. Không ai từng ở gần hắn lâu. Họ nhìn, họ giật mình, họ lùi lại.

Đó là bản năng.

Alice, như thường lệ, không để ý—hoặc nếu có, cô sẽ giả vờ không để ý. Cô quay sang cậu bé, nói chuyện nhẹ nhàng, xua tan nỗi lo lắng của cậu đã qua tôi luyện.

Thực lòng Melon cũng không hiểu tại sao, trong số tất cả mọi người. Alice lại chọn làm bạn với một người có thể làm hỏng hình ảnh của mình như vậy.

Cậu bé liếc nhìn Melon một cách cảnh giác lần cuối qua vai, trước khi lẩm bẩm gì đó rồi lao đi, iến mất vào đám đông. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào nơi cậu bé vừa đứng - nơi mà thế giới của mình và thế giới của Alice gần như đã va chạm.

"Xin lỗi về chuyện đó." Alice thở dài, xoa xoa gáy trước khi quay lại nhìn hắn. "Cậu rảnh chứ? Đi chơi với tớ không?"

Trước khi để hắn kịp trả lời, người kia liền bất chấp kéo hắn đi. 

Melon một thoáng đã cố rụt tay lại nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ, hắn ghét bị đụng chạm, điều đó lại khiến hắn nhớ đến người mẹ của mình.

Sau đó, hắn đi theo cô mà không thắc mắc gì. Cô dẫn hắn lên sân thượng một tòa nhà bỏ hoang nào đó, và ngồi cạnh hắn với một miếng sô cô la mà cô nhận được từ một trong những người hâm mộ 

Một ngày của ba năm trước. Cũng là trên sân thượng trường.

Của máu... và những cơ thể ấm áp... và hương vị của thứ gì đó đã lãng quên.

"Cậu được yêu mến nhỉ?" Melon không nhìn cô, chăm chú quan sát khu phố vào buổi chiều. "Lạ thật, xét đến việc cậu là người bạch tạng, họ thường bị xa lánh cơ. Ý tớ là, cậu biết đấy-"

Alice chớp mắt, môi cong lên thành một nụ cười hờ hững. "Chà, dù nghe khá kỳ quặc nhưng việc khác người cũng có đặc quyền riêng của nó đấy. Nếu tôi có thể phát huy sự khác biệt của mình vừa đủ, tôi sẽ hòa nhập ngay. Không giấu gì cậu, khá nhiều người sợ hãi tôi vì tôi nhìn giống ma quỷ đó."

Ánh mắt cô nhìn hắn không chút quan tâm, thậm chí, có cảm giác không thật.

Thế giới này trong mắt cô rốt cuộc như thế nào, là chân thật hay chỉ là ảo tưởng?

"Ý cậu là truyện dân gian cáo mắt quỷ mà cậu đã dọa đám lúc trước?"

"Đúng vậy," Alice gật đầu cười. "Nhưng này, nếu ai đó biến tôi thành trò cười, tôi chỉ dọa rằng tôi sẽ nhai linh hồn người đó. Cậu sẽ ngạc nhiên về việc người ở đây có thể mê tín đến mức nào."

"Loài lai hay loài bạch tạng là một món quà và cũng là lời huyền, mặc dù giống như lời huyền hơn," Alice nháy mắt tinh nghịch, nói. "Quan điểm của tôi là, loài bạch tạng hay loài lai, không ai nên cảm thấy bị áp lực khi phải tuân theo một khuôn mẫu mà xã hội cho là bình thường. Điều đó giống như cố gắng biến một pizza thành món salad. Tại sao phải bận tâm nhỉ?"

"Cậu dài dòng thật," Melon cúi đầu nhìn lan can, giọng hắn nhỏ dần. "Nhưng tớ sẽ nhớ."

Melon là người thông minh, Alice nói một nhưng hắn có thể hiểu được chín. Melon biết những lời sáo rỗng này đều nhắm vào bản thân hắn... 

Và cả cô.

Nghĩ tới đây, hắn muốn chế giễu, muốn nói với cô rằng cô thật lố bịch. Nhưng hắn vẫn im lặng, quan sát cô nhìn về phía chân trời một cách xa xăm, kỳ lạ. Cô không phù hợp với thế giới này—cô thậm chí còn không phù hợp với chính dòng máu giữa hai loài chảy trong huyết quản. Nhưng cô vẫn nói như thể cô hiểu mọi thứ.

Mặt trời đang dần lặn xuống phía chân trời. Alice liếc sang đồng hồ đeo tay, cô bất ngờ đứng dậy rồi nhét hộp sô cô la đang ăn dở vào tay hắn. "Đây, cậu có thể lấy phần còn lại. Bây giờ cũng khá muộn rồi nên tớ về đây, kẻo thôi bị mắng mất."

Alice rời khỏi sân thượng này, bóng dáng khuất mất dưới cầu thang ọp ẹp. Trước khi cô vẫy tay và quay đi, Alice bỗng sực nhớ ra gì đó. "Cậu biết không, khi tôi mới bắt đầu giúp đỡ cậu, một số người đã không thích điều ấy. Nhưng tôi đón nhận và khai thác nó, vì vậy tôi mong cậu cũng có thể tìm ra cách riêng của mình."

Nói tới đây, Alice thấp giọng, có lẽ chỉ định để mỗi bản thân nghe. "Thay vì như tôi lúc nhỏ."

Melon khó hiểu nhìn theo bóng lưng của người kia, Alice bây giờ chỉ mới tám tuổi, lúc nhỏ là lúc nào?

Thế là Melon ngồi đây một mình, không có gì ngoài mặt trời lặn dần qua những mái nhà. Ánh nắng nhạt dần, làn gió êm dịu, hắn lơ đãng với lấy một cục sô cô la.

Mùi thơm dịu của cacao, mềm và mịn như kem, caramel tan chảy trong miệng. Vị ngọt lẽ ra phải dễ chịu.

Nhưng tất cả những gì hắn nếm được chỉ là... cát.

.

Ngày 13 tháng 4, XX06

Cái Chết Thương Tâm Của Một Cậu Bé Từ Sân Thượng Tại Tòa Nhà Bỏ Hoang

-------o♡o-------

Huhu cầu bình luận, hãy cho tôi biết cái fandom flop ẻ này vẫn có vài mống người đi mà 😔😔😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro