Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Lớp Mặt Nạ Trượt

15/12/2024: Chuyện là tới tận bây giờ tôi có thêm mấy ý tưởng tuổi thơ mà không biết nhét vào chỗ nào, nên trực tiếp nhét lại vào mấy chương này cho bớt điêu tí vậy...

"Được rồi, các em."

Cô giáo Hargrove lên tiếng, quay lại đối mặt với lớp.

"Ai có thể giải bài toán trên bảng?"

Cả lớp im lặng.

Bài toán trên bảng trải dài các con số và ký hiệu, đủ để dập tắt ý chí học tập của mọi trẻ em khi nhìn vào.

Nhưng không phải là vấn đề với bộ não già chát này.

Tôi khá may mắn vì là người lớn trước khi xuyên không, cho nên môn toán không phải là một thử thách. Nhưng tôi vẫn rất vui lòng đóng vai học sinh tiểu học này, cũng không định nhảy lớp.

Người ta xuyên không đi phá đảo thể giới, viết lại số phận. Nhưng tôi chỉ muốn tận hưởng những ngày tháng dễ dàng.

Cô Hargrove chỉnh lại kính, rõ ràng không kiên nhẫn.

"Alice," cô gọi lớn, giọng đầy mong đợi. "Sao các em không lên thử xem?"

Trong một khoảnh khắc, cả lớp học cùng nín thở.

Mấy bài toán tiểu học này dễ như ăn bánh!

Nói không quá nếu bảo tôi là học sinh có thành tích tốt nhất lớp đâu. Chỉ sợ đến giữa cấp hai thì mới là vấn về, nhưng bây giờ, tôi cả ngày hoàn toàn có thể chỉ ăn và chơi mà vẫn học giỏi.

"Vâng ạ," Tôi đứng dậy khỏi ghế, vuốt phẳng chiếc váy đã phai màu với sự bình tĩnh đã được tôi luyện. Không vội vàng, không lo lắng—quy tắc của một streamer là không được mắc cỡ với đám đông.

Khi đi ngang qua những đứa trẻ đang làm việc riêng, tụm tay ăn vụng bánh kẹo đủ màu. Tiếng cười khúc khích của một cậu bé đột ngột vang lên.

"Haha, nhỏ đấy trông giống như một con ma. Tao cá là nhỏ dọa trẻ em vào ban đêm," Cậu ta nói, đủ lớn để thu hút sự chú ý nhưng đủ nhỏ để tránh rắc rối với giáo viên.

Tôi dừng lại nửa giây, vẻ mặt không thể đọc được.

Lại nữa, cách kinh điển để thu hút sự chú ý. Cậu nhóc ấy không hẳn nhắm đến tôi, đúng hơn đang cố gây ấn tượng với bạn bè, hy vọng có được một vài tiếng cười để nâng cao địa vị.

Không khí giữ nguyên sự tĩnh lặng đó. Những người trong nhóm ấy liếc nhìn giữa chúng tôi, chờ đợi phản ứng.

Trẻ em ở độ tuổi này rất dễ đoán: Nếu bạn lờ chúng đi, chúng sẽ nghĩ bạn yếu đuối. Nếu bạn tức giận, chúng sẽ thắng.

Với vẻ ngoài bình thản, tôi tiếp tục đi đến trước lớp.

Tôi cầm viên phấn lên, bề mặt nhám quen thuộc gợi lại ký ức cũ về các kỳ thi và những buổi học khuya. Chỉ bằng vài động tác, mỗi con số đều trượt vào đúng vị trí.

Nhận được cái gật đầu tán thành của cô. Tôi bước xuống, khi đi ngang qua bàn của tên nhóc đã bình luận trước đó. Nụ cười nhếch mép trước đó của cậu ta vẫn chưa phai, vẫn còn đang phởn với nỗ lực trong việc trở nên hài hước.

Nhân lúc cô quay đi, tiếp tục bài học. Tôi hơi nghiêng người về phía trước, giọng nhẹ nhàng nhưng đủ lớn để cậu ta nghe thấy.

"Cậu không sai đâu."

Người kia nhíu mày liếc sang. Những đứa trẻ ngồi gần đó ngẩng đầu lên, bị thu hút bởi tiếng của tôi.

Tôi tinh nghịch nói nhỏ, "Cậu đã nghe nói về cáo mắt quỷ, phải không? Con cáo lén vào thị trấn trong đêm... lén lút như một con muỗi và..."

Giọng tôi hạ xuống thành tiếng thì thầm trầm, đầy kịch tính. Những đứa trẻ khác nghiêng người về phía trước, đôi mắt ngây ngô của chúng mở to, vẻ tò mò lộ rõ.

Cậu ta khoanh tay, cố tỏ ra không ấn tượng. "Và sao nữa?"

Tôi để sự im lặng kéo dài, đủ lâu để trí tưởng tượng của chúng lấp đầy khoảng trống. Sau đó, tôi cong ngón tay một cách kịch tính, như thể đang nắm chặt một thứ gì đó vô hình.

"...Và ăn trộm bánh kẹo của trẻ em nếu chúng không chia sẻ."

Một loạt tiếng há hốc hoàn hảo, đồng bộ từ những cô bé gần đó.

"T- thật sao?" Một bé gái vội túm lấy bịch kẹo hoa quả của mình.

Cánh tay của cậu nhóc lúc nãy buông thõng xuống một chút, khuôn mặt tự tin nứt ra.

"Có thể có, có thể không."

Tôi xua tay, quay trở về chỗ ngồi, cố nhịn cười đến run rẩy. Trêu chọc con nít đúng là vui thật mà!

"Thư giãn đi, tớ chỉ đùa thôi!" Tôi nháy mắt với cậu nhóc. "Nhưng này, nếu cậu lo lắng cho an nguy, cậu có thể biếu tớ một thanh kẹo. Tớ không ngại đâu."

Nụ cười nhếch mép của cậu ta tắt dần khi những người bạn xung quanh bắt đầu khúc khích.

Tôi hoàn toàn quên mất hôm đó, không giận dữ, không oán giận. Dù sao cũng là trẻ con không chấp, để bụng là lòng dạ hẹp hòi.

.

Tiếng chuông reo, phá vỡ không khí lớp học bằng tiếng chuông chói tai. Những chiếc ghế gỗ cọ xát mạnh vào sàn khi những đứa trẻ bật dậy khỏi chỗ ngồi như những chiếc lò xo xoắn.

Bên ngoài, sân trước sớm đã đông nghẹt trẻ em.

Những đứa trẻ ở lại sau giờ chơi trò đuổi bắt, đu trên xà và đuổi theo những quả bóng đá. Phần lớn chúng ở lại sau giờ học để chơi đùa trước khi đi bộ về, cũng không ngoại trừ một số đứa được người thân đưa đón nhưng vẫn ham vui.

Thật không ngờ có ngày tôi có thể quay lại thời điểm này, nghĩ lại có chút xúc động...

Tôi đi dạo giữa khung cảnh náo nhiệt. Một số đứa trẻ nhỏ hơn ngại ngùng vẫy tay với tôi, trong khi những đứa lớn hơn chào đón tôi bằng sự trêu chọc vui tươi

"Alice! Ở đây!"

Parker, đẫm mồ hôi và thở hổn hển, vẫy tay gọi tôi từ sân bóng rổ. Cậu ta lớp năm, là chó Dingo, được cái ưa nhìn, ăn nói khôn khéo với giỏi thể thao nên gái theo ầm ầm. Rõ ràng số đào hoa từ nhỏ.

"Có chuyện gì thế?" Tôi chạy bộ đến. "Vẫn cố thuyết phục mọi người rằng anh có thể lộn ngược từ chiếc xích đu đó à? Hay cú tiếp đất kia đã khiến anh tỉnh táo hơn rồi?"

Lũ trẻ gần đó bật cười. Bên mắt của Parker bắt đầu giật giật.

"Pfft—cứ đợi đến lần sau!" Cậu ta đáp trả, ưỡn ngực như thể mình không phải là người bị đập mặt xuống sân tuần trước.

"Lần trước anh cũng nói thế mà," Tôi chống nạnh. "Và tất cả chúng ta đều nhớ kết cục, anh ăn đất và thầy giáo lôi anh đến phòng y tá."

Parker xoa gáy, miễn cưỡng bật ra một tiếng cười ngượng ngùng. Để chữa quê, cậu ta chộp lấy quả bóng rổ và chuyên nghiệp xoay nó trên ngón tay.

"Thôi bỏ đi, không phải chuyện chính. Chúng ta cần một người chơi khác!" cậu ta tuyên bố, nở một nụ cười tự tin. "Alice tham gia đội của anh đi!"

Trước khi tôi kịp trả lời, có ai đó bỗng giật giật tay áo tôi, khiến tôi phải nhìn xuống.

Một cậu bé nhỏ tuổi hơn, đeo kính dày nhìn tôi một cách do dự. Đôi giày thể thao của cậu ấy xỉn màu, dây buộc bị sờn và không đồng bộ—một bên được buộc chặt, bên còn lại hầu như không còn nguyên vẹn.

"Alice, ừm, chị có thể giúp em không?" Cậu bé nói nhỏ. "Họ cứ chen hàng chơi xích đu."

Tôi do dự, liếc nhìn giữa hai cậu bé. Trong một giây, sự thất vọng của Parker chỉ thoáng nhẹ qua trong biểu cảm—chỉ đủ để tôi kịp bắt gặp, trước khi cậu ta che giấu nó bằng một nụ cười dễ dãi khác.

"Tui sẽ quay lại ngay, anh Parker. Phải xử lý một số công việc về xích đu đây ~" Tôi quay đi, gật đầu với nhóc Parker.

Parker đảo mắt nhưng cười toe toét—nhưng không giấu được sự gượng ép.

"Được rồi, nhưng nhanh lên! Bọn anh không thể thắng nếu thiếu em."

.

Xích đu nằm ở góc xa của sân chơi, mỗi khi chuyển động qua lại, những sợi xích rỉ sét liền kêu lên cót két. Cỏ bên dưới đã mòn, rải rác những nắp chai bị vứt đi và lon nước ngọt đã xẹp.

Khi tôi đến gần, tiếng cười lớn xen lẫn tiếng chửi thề vô tư lọt vào tai tôi. Một nhóm trẻ cá biệt—ồn ào và hung hăng, tôi sẽ so sánh với một bầy chó hoang nếu ở trong bối cảnh con người—đã chiếm hết những chiếc xích đu.

Ở trung tâm là Stephanie, trùm trường tự xưng. Chiếc áo khoác quá khổ của cô bé rộng thùng thình trên thân hình gầy gò. Cô bé ngồi nghiêng trên xích đu, lười biếng vặn sợi xích trong tay như thể đó là ngai vàng của riêng mình.

"Steph!" Tôi thân thiết gọi, nhận được một cái liếc mắt từ cô bé loài linh cẩu táo bạo.

"Ồ, nhìn xem ai kìa, nhỏ cáo bạch tạng đây sao?" Cô bé cười khẩy, chiếc răng cửa sứt mẻ khiến nụ cười kia trở nên hoang dã. "Có chuyện gì thế, Alice? Muốn ngồi với những đứa trẻ ngầu? Hay là quá bận đóng vai trò cưng của giáo viên với mấy đứa vắt mũi chưa sạch?"

:)

Này này, nhóc cũng mới là tiểu quỷ cấp một thôi đấy nhé...

Thay vì nổi giận, tôi cười tươi và ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ cũ bên cạnh chúng, không bận tâm đến lớp sơn bong tróc đâm vào chân. Tôi duỗi mình như thể bản thân thuộc về nơi này.

"Mọi người đang làm gì thế?" Tôi lịch sự chào hỏi, mang danh người lớn, không được làm tấm gương xấu cho trẻ con.

Một cậu bé khạc nước bọt, khuỷu tay đầy vết trầy xước và bầm tím đậm đen. "Đếm xem có bao nhiêu chiếc xe chạy qua mà không có nắp trục."

"Ồ? Cậu thú vị đấy," Tôi nhướng mày. "Muốn tham gia trận bóng rổ không? Đội của Parker đang cần người."

Jamal khịt mũi. "Parker à? Tên đó nghĩ mình là một gã ghê gớm."

Tôi nhún vai. "Có thể. Nhưng tôi cá là cậu có thể đánh bại anh ta. Thôi nào, sẽ vui lắm."

Cách cậu nhóc ấy liếc mắt về phía sân bóng rổ cho biết đã bị tôi nói trúng tim đen.

Trước khi người kia kịp trả lời, Stephanie đã đu chân khỏi xích đu.

"Và tại sao bọn này phải quan tâm?" Cô bé thách thức.

Tôi nở nụ cười tinh nghịch của trẻ con rồi nhún vai.

"Bởi vì nếu đại tỷ này đây để bọn trẻ chơi một lượt... Tôi có thể kể cho chị nghe chỗ của cửa hàng kẹo góc phố mới mở."

Điều đó thành công thu hút sự chú ý của chúng. Ở một thị trấn nghèo này, nơi tiền lẻ đã quý và đồ ngọt là tiền tệ, thì việc nhắc đến một cửa hàng kẹo mới thực sự là vàng.

Mắt của Stephanie nheo lại. "Kẹo gì cơ?"

"Kẹo dẻo. Nhập khẩu. Mềm. Hương nước ép trái cây." Tôi ngọt ngào mách nhỏ vào tai cô bé. "Nhưng trước tiên đại tỷ phải chơi công bằng."

Stephanie bắt đầu tính toán. Cô bé đủ thông minh để biết khi nào mình bị chơi—nhưng cũng đủ thông minh để biết mình không thể mất gì khi tham gia. Ít nhất là không phải hôm nay.

Sau một lúc lâu, cô bé cười khẩy. "Được thôi. Nhưng mày nên hứa rằng nó sẽ đáng đồng tiền đi."

"Nói xạo là trồng cây chuối!" Tôi giơ hai ngón tay lên với vẻ chân thành giả vờ, giương ánh nhìn ngây thơ nhất của mình.

Hài lòng, Stephanie hất cằm về phía xích đu. "Được rồi, bọn mày, đi nào. Nhưng nếu kẹo dẻo đó tệ, thì mày chết chắc đấy, Alice."

Bọn trẻ rời đi thong thả, xô đẩy nhau và khúc khích khi chúng tiến về phía sân bóng rổ.

Tôi quay lại nhìn cậu bé lúc nãy, đang nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi vừa thực hiện phép thuật thực sự. Không một lời, vội vàng chạy đến chiếc xích đu giờ đã vắng tanh, đôi giày thể thao cũ kỹ tung lên những đám bụi nhỏ li ti.

Liếc nhìn về phía Parker lần nữa, thay vì quay lại sân bóng rổ, tôi lững thững quay về phía ngược lại. Cổng phụ.

Xin lỗi nhé Parker, nhưng chị phải bùng kèo với nhóc rồi.

Hôm này là ngày họp chợ, tôi cần mua cải cho bà! Tôi sẽ đến muộn mất!

Cổng phụ đã rỉ sét, khung mắt xích của nó chùng xuống dưới những đám cây thường xuân rậm rạp. Ít trẻ em về nhà bằng cổng này—con đường dẫn đến khu dân cư gần đấy xa hơn. Bên cạnh đó, hầu hết trẻ em thích cổng chính, nơi những người bán hàng rong xuất hiện sau giờ tan học, bán đủ loại bánh kẹo giá rẻ và đồ chơi.

Đứng ngay bên ngoài cánh cổng, nửa ẩn nửa hiện dưới bóng cây cao khẳng khiu.

—Là Melon.

Hắn đang đợi tôi. 

Người kia không bao giờ đi cổng chính, có lẽ thuận đường về cô nhi viện như tôi thuận đường về nhà. Và cũng ít bắt gặp sự chú ý hơn.

"Chào buổi chiều!" Tôi lách qua cánh cổng bị hỏng, giữ thăng bằng trên mép bê tông nứt nẻ. "Cảm ơn vì đã đợi nhé, có phiền đi bộ về nhà cùng tôi nữa không?"

Tôi nói thêm, chuyển sang vẻ giả vờ nghiêm túc. "Cậu biết đấy, phòng trường hợp tôi bị bắt cóc hay gì đó. Loài bạch tạng đáng giá cả một gia tài trên thị trường chợ đen, lỡ tôi bị đem đi để... thỏa mãn một số thú vui kỳ lạ thì sao chứ!"

Melon chớp mắt — một cái chớp mắt chậm rãi, cố ý — rồi thở ra một hơi nhẹ, thích thú, gần giống như tiếng cười. Ngắn ngủi đến nỗi nếu không theo dõi chặt chẽ, tôi có thể đã bỏ lỡ.

"... Ồ?" Hắn đáp lại cụt lủn.

"Dù sao thì, phòng còn hơn. Nếu cậu đi cùng tôi, ít nhất cũng có một nhân chứng, đúng không?" Tôi cười toe toét.

.

Về phần đám nhóc nhiều ngày trước.

(Chương 4)

Chúng không hé răng nửa lời về chuyện hôm ấy, có lẽ lòng tự trọng bị tôi đả kích nặng nề. Tôi không biết liệu chúng còn làm gì nhóc Melon không, hắn không nhắc nữa nên tôi cũng không ép.

Nhưng mỗi khi đám ấy định tiếp cận tôi để báo thù, tôi đều cùng một công thức mà áp dụng.

Giả ma giả quỷ.

Ví dụ như lúc này đây, có lẽ chúng vừa đang định tiến lại phía của Melon, nhưng lại thấy tôi nên chỉ dám chực chờ từ xa.

Bộ lông rách rưới và khuôn mặt chim rớt cá đuối kia không thể lẫn đâu được. Ánh mắt ghét bỏ của chúng đều đồng loạt hướng về phía tôi.

Tôi thấy vậy hơi nghiêng đầu theo một góc có chủ ý, đón lấy ánh sáng cuối ngày. Bộ lông trắng nhợt nhạt của tôi sáng lên không tự nhiên, gần như ma quái.

Để tăng thêm hiệu ứng, tôi còn trợn to mắt, theo kiểu kém duyên nhất có thể, khóa chặt ánh nhìn vào một trong số các tên nhóc ấy như thể tôi là ma nữ đòi mạng. Mang theo thông điệp "Dám manh động thì tao sẽ nhai linh hồn từng người bọn mi".

Người nhỏ nhất trong đám giật mình, thúc khuỷu tay vào tên cầm đầu, lẩm bẩm điều gì đó khe khẽ. Chúng nán lại thêm một giây nữa, nhưng chỉ một giây, trước khi chửi thề và quay đi, biến mất vào một con đường khác.

Trẻ con ở đây thật dễ dọa mà, tôi thở dài một hơi chậm rãi. Khi quay lại nhìn Melon, tôi cứng đờ người.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm theo chúng, đúng hơn là tên cầm đầu—Ánh nắng mặt trời đang chiếu lên hắn phai dần, khiến hốc mắt trũng sâu kia trông càng u tối hơn.

Đôi mắt đen tuyền, tưởng như không cảm xúc ấy lại đang bùng cháy với thứ gì đó sai trái. Cái nhìn đó lạnh lẽo và nguy hiểm hơn nhiều, so với sự tức giận hay sợ hãi.

Giống như cách tôi từng thấy mèo hoang theo dõi chú chim bị dồn vào góc, đang quyết định xem cuộc rượt đuổi sẽ tốn bao nhiêu công sức.

Đó là một sự tập trung mãnh liệt, trống rỗng. Không phải là vẻ mặt của một đứa trẻ dè chừng—mà là vẻ mặt đang cân nhắc sự trả thù.

Nhưng khoảnh khắc đó biến mất nhanh như lúc nó đã đến.

Tôi hằng giọng, cố gắng xua tan sự khó chịu. "Khụ, vậy thì... về cuốn sách lịch sử đó," tôi nói nhẹ nhàng, hy vọng có thể thay đổi chủ đề. "Cậu có mang theo không?"

Muốn tìm hiểu thế giới này, trước tiên phải có kiến thức lịch sử lấy làm nền. Nhưng đây là khu dân cư nghèo, không có thư viện nào, cũng không có mạng internet tại nhà hoặc trường. Thêm mặc cảm tội lỗi nếu phải mua sách bằng tiền của ông bà Alice, nên tôi chỉ đành hỏi mượn chúng từ những người quen biết.

Melon không trả lời. Biểu cảm của hắn trở lại trạng thái trống rỗng như thể không có chuyện gì xảy ra, người kia đưa tôi một cuốn sách dày. Bìa sách có dấu hiệu bị nứt, gáy sách được giữ lại bằng băng keo.

Tôi nhận lấy, tranh thủ lôi một cây bút máy và cuốn sổ tay từ cặp. Những trang giấy đầy những ghi chú rải rác mà tôi đã thu thập được về nơi này—luật pháp, lịch sử, văn hóa dân gian. "Cảm ơn nhé! Cậu... có nhiều tài liệu lịch sử thật đấy! Sưu tầm chúng hay sao?"

"Tớ chỉ thích lịch sử." Giọng nói của hắn đều đều như thường lệ.

Gió thổi qua, làm xào xạc những tờ rơi rời rạc được dán bừa bãi trên các cột điện thoại. Hầu hết đều bị ố vàng vì thời tiết, một số là tìm người mất tích, một số khác thông báo về các hội chợ hoặc tiễn nhân viên mới đã qua từ lâu.

Lần theo các cạnh của cuốn sách lịch sử bằng ngón tay, tôi kẹp cuốn sổ tay ở trên rồi bắt đầu ghi chú. Nói về tấm thân không tài không cán này, kỹ năng hiếm có duy nhất của tôi chắc chắn là vừa đi vừa viết, tôi học được khi là còn một con người bận rộn ở thế giới cũ.

Tôi cũng không lo lắng việc gặp nguy hiểm, tôi bước bước lớn, không kéo lê chân lẹt xẹt, nên vấp ngã rất ít khả thi. Con đường ở đây cũng khá vắng vẻ, thậm chí có các ngày tôi còn không bắt gặp xe nào chạy ngang. Hơn thế nữa, từ khi đến đây, phản xạ của tôi trở nên nhạy bén kỳ lạ, tỷ như lần né đá như cao thủ kia, cho nên nếu có gì bất ổn, tôi sẽ lập tức né tránh kịp.

Cứ vài bước, tôi lại ghi thêm ghi chú vào sổ tay:

Lịch sử #32: Luật thương mại ở các vùng phía Bắc: Tranh chấp lãnh thổ gây ra...

Cây bút của tôi lơ lửng một lúc, bị phân tâm bởi sự hiện diện của Melon bên cạnh.

Lần đầu tiên tôi thấy hắn bị bắt nạt, tôi đã ngay lập tức cho rằng hắn cũng giống như tôi—chỉ là một đứa trẻ ít nói đang cố gắng sống sót ở một nơi việc trở nên "khác biệt" biến bản thân thành mục tiêu. Thật dễ dàng để nhìn thấy chính mình trong hắn—để nghĩ rằng có lẽ... tôi có thể giúp được.

Nhưng nếu tôi sai thì sao?

Tôi liếc nhìn hắn lần nữa. Lần này Melon bắt gặp tôi đang nhìn chằm chằm. Đôi mắt ấy bỗng trông sắc bén trong một phần giây—chỉ đủ lâu để tôi cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một vách đá dốc, tối tăm.

"Cậu đang làm gì vậy?" Melon bất chợt lên tiếng.

Không, tôi đã suy diễn quá nhiều. Trẻ con sao có thể được chứ.

"Ô? Cái này à?" Tôi lia mắt nhìn xuống cuốn sổ tay. "Tôi đang ghi nhớ, lát nữa về tôi phải đi chợ nên muốn tiết kiệm thời gian ấy mà."

"Ghi nhớ... gì cơ?" Hắn tò mò nhìn vào, rõ ràng bối rối.

"Ờm, sự kiện và nhân vật lịch sử?" Tôi khó hiểu.

"Chẳng phải đọc vài lần là nhớ ngay sao?"

"...." Câu nói ấy như dội hai tấn nước đá lên đầu tôi.

"Chà, các thông tin hơi lằng nhằng với tôi. Hơn nữa, tôi cũng muốn đảm bảo mình sẽ ghi nhớ các năm và chi tiết." Tôi dùng viết gãi má.

"...." Melon nghi hoặc nhìn xuống quyển sổ, rồi lại nhìn lên, rồi lại nhìn xuống quyển sổ.

Nhìn hắn hoang mang như vậy, đây hẳn là lần đầu tiên đấy nha...

"... Cậu không thể nhớ nếu không viết chúng ra sao?" Melon hỏi, giọng điệu không chứa ác ý, chỉ là... đang cố tiêu hoá thông tin (?)

Gần như thể khái niệm đó hoàn toàn xa lạ với hắn.

"Cậu không ghi chép à?" Tôi cau mày.

"Nếu đó không phải là bài tập."

Trong một lúc, tôi nhìn hắn chằm chằm, nửa tin nửa ngờ rằng người kia đang trêu tôi. Ai lại nhớ hời hợt mọi thứ mà không học—đặc biệt là lịch sử. Thông tin dày đặc, các cột mốc thời gian nhàm chán.

Nhưng không một tia kiêu ngạo hay sự khoe khoang nào thoáng qua vẻ mặt ấy. Như thể câu tuyên bố trời đánh đó là sự thật hiển nhiên, rằng biển thì sâu còn trời thì xanh.

"Được rồi... nếu cậu nghiêm túc thì chứng minh đi." Tôi khoanh tay, máu ăn ghen tức ở bắt đầu nổi lên.

Tôi lật mở cuốn sách lịch sử, đọc một đoạn có vẻ khó. "Được rồi, Melon—Các Tỉnh phía Đông đã ký Hiệp ước thống nhất lãnh thổ Trung tâm khi nào?"

Melon thậm chí không chớp mắt. "Kỷ nguyên thứ Ba. Được ký vào ngày thứ hai của Lễ Hội Trăng và phê chuẩn trong Hội đồng Hollow Peaks."

"Ngày tháng?"

"Ngày 16 tháng 4."

"Ai là những người đã ký kết?"

"Công chúa Destina'ë và Đại pháp quan Morva của Cộng Hoà Dawn."

"Được ký ở đâu?"

"Thành phố V'ystrom, dưới quyền Azure Spire."

Tôi chớp mắt. Tất cả các câu trả lời đều chính xác...

Tôi lật sang trang bên cạnh. "Trong nội chiến giữa họ mèo, Felidae. Ai đã chỉ huy cuộc bao vây ở Biên giới phía Đông?"

"Tướng Cinéris của Quân đoàn Ăalowkä. Nhưng ông ta thất thủ vì bị lực lượng quân đối địch áp đảo, cuối cùng bị xử tử vì tội phản loài vào năm 439."

Câu trả lời quá lưu loát!

Cây bút trong tay tôi run rẩy. "...Đúng."

Không thể nào, nhất định là ăn may!

"Hiệp định thương mại giữa các tỉnh miền Đông và miền Bắc sụp đổ vào năm nào?"

"Năm 1662, trong các cuộc đàm phán ngày đông chí." Hắn trả lời ngay lập tức, giọng đều đều, bắt đầu có dấu hiệu chán nản. "Cuộc tranh chấp là về tuyến đường thương mại phía bắc bị chặn bởi sông băng."

Tôi nhìn chằm chằm xuống cuốn sách, cảm thấy hơi choáng váng.

Có phải tôi mới vô tình nhặt được thần đồng xuất chúng?

Không, không—Ngẫm lại thì suốt 12 năm không có bạn. Nếu là tôi, ngoài học ra cũng không có gì làm, chắc chắn phải giỏi!

Có lẽ hắn rất, rất thích lịch sử, cho nên mới được đẳng cấp này!

"Khá đấy," Tôi lật cuốn sổ lại, "Chúng ta cùng thử sang lĩnh vực khác nhé."

"...."

Bắt gặp có người gato!

"Sinh học." Tôi gõ gõ bút. "Cơ quan nào giúp chim lọc không khí khi bay ở độ cao?"

"Hệ thống túi khí, kết nối với phổi của họ."

...Đúng.

"Địa lý." Giọng tôi sắc lại. "Thành phố Ferradion được thành lập vào năm nào?"

"Cuối những năm 1800, mặc dù tên ban đầu của nó là Ferris' Hold."

Đúng.

"Kinh tế học!" Tôi càng trở nên tuyệt vọng. "Nguyên lý cung cầu là gì?"

"Khi cung tăng, giá giảm. Khi cầu tăng, giá tăng."

ĐÚNG.

Tôi hấp hối. "V- vật lý! Định nghĩa khái niệm động lượng."

"Khối lượng nhân vận tốc. Đơn vị được đo bằng kilôgam mét trên giây."

Miệng tôi mở ra, khép lại, rồi lại mở ra...

Tôi đổi chiến thuật, tuôn đủ các câu hỏi về văn học, chính trị, thậm chí cả toán học. Hỏi câu nào người kia đều trả lời trúng phóc câu đấy!

Làm thế nào mà...?

Ngậm ngùi đóng quyển sách lại, tôi cảm thấy chính mình thật nhỏ bé...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro