Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. Bản Chất Thật Sự

Melon nghiêng đầu, đồng tử hơi thu hẹp một chút. "Được thôi. Ai cũng cần chút thư giản, phải chứ?"

Bất ngờ với việc người kia đồng ý dễ dàng như vậy, tôi ngờ vực hỏi lại. "Thật sao?"

"Tất nhiên rồi," Melon thấp giọng cười, bỗng, hắn liếc sang chiếc đồng hồ đeo tay của mình. "Nếu không nhầm thì bốn tiếng nữa mới đến giờ giới nghiêm, muốn qua chỗ anh một lúc không?"

Nơi ở của Melon là một căn hộ, kích thước không quá to cũng không quá nhỏ. Tôi đẩy cửa bước vào, không gian bên trong tối giản và sạch sẽ đến không ngờ. Đồ nội thất lẻ tẻ vài món, giống như nơi đây chỉ là một nơi ở tạm thời hơn là để sinh hoạt.

Không nhịn được mà đảo mắt một vòng xung quanh, tôi đột nhiên ớn lạnh. Càng quan sát, nơi này lại càng mang cảm giác không chút sức sống nào. Bốn bức tường trống trơn, đồ đạc chẳng có gì đặc sắc; Không ảnh gia đình, không vật dụng cá nhân.

Một không gian được sắp xếp cho có lệ.

"Cứ thoải mái như ở nhà nhé," Melon nói, chỉ đến chiếc ghế bên cạnh.

Tôi thận trọng ngồi xuống, tiếng tích tắc nhịp nhàng của đồng hồ vang lên, làm tăng thêm sự im lặng trong không khí. Dường như đang có một sự căng thẳng giữa cả hai.

Thú thật, tôi lúc đầu cũng không định có mặt ở đây. Tôi không thuộc dạng cứ vậy mà tùy tiện đến nhà người khác, nhưng ngay khi thấy tôi sắp từ chối, Melon liền ngang ngược khoác vai kéo tôi theo hắn.

"Cảm ơn," Tôi nặn ra một nụ cười lịch sự. "Cơ mà vì sao anh lại mời tôi đến đây? Ý tôi là, tôi rất cảm kích haha."

Melon không nói gì một lúc, âm dương quái khí nhìn tôi một cái rồi quay đi, khiến tôi lo lắng hơn. "Dạo này mọi chuyện sao rồi?"

Người kia luôn hỏi câu ấy mỗi khi gặp nhau, nhưng tôi lại chưa bao giờ thấy bất an như hôm nay. Tôi nuốt khan:

"Tốt."

Melon ngả người ra sau, rút từ đâu ra bản hợp đồng lúc trước, hắn nhẹ nhàng đẩy nó trước tôi. "Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, phải không? Tuy nhiên, hôm nay ở em có sự thay đổi. Một sự do dự, và miễn cưỡng."

"Chà, chuyện đã không như dự tính," Tôi cúi xuống nhìn lòng bàn tay mình, cẩn thận lựa chọn từ ngữ. "Tôi bắt đầu cảm thấy, như tôi đang đánh mất một phần của bản thân."

"Em đang ở ngã ba đường, Alice. Con đường lúc này mang lại sự ổn định, nhưng nó cũng kéo em ra khỏi cuộc sống mà em từng biết," Melon thản nhiên nói. "Anh cho em một sự lựa chọn. Tiếp tục đi theo con đường hiện tại. Hoặc, cuộc sống cũ của mình, tự do gặp gỡ với bạn bè và sự tự phát."

Tôi nhíu mày, hắn đang ám chỉ hợp đồng này.

Nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Melon đột nhiên phá lên cười. "Alice, lập lại điều khoản thứ hai."

"Người ký có nhiệm vụ mua vui, thuận theo mọi ý và giữ tâm trạng của chủ hợp đồng trong trạng thái tốt nhất có thể," Tôi mở miệng, bầu không khí lúc này như đang bóp nghẹt tôi. "Người ký không được làm trái yêu cầu của chủ hợp đồng... bất kể là điều kiện gì."

Có phải, tôi vừa phạm phải trọng tội?

"Và em đã làm trái với thỏa thuận lúc đầu. Yêu cầu của anh là gặp nhau vào mỗi Chủ Nhật, em không được đưa ra bất kỳ gợi ý khác," Melon đột nhiên đứng dậy, làm tôi giật mình lùi lại. Hắn bước đến, đầu ngón tay lướt qua sau gáy tôi. "Em không biết mình đang đòi hỏi gì đâu."

Bàn tay còn lại của người kia vươn đến, tóm lấy cổ tôi một cách mạnh mẽ. Không để tôi kịp phản ứng, hắn đã ép tôi đến bức tường gần đó rồi xách tôi lên. Ngực tôi thắt chặt, các cơ căng ra chống lại lực siết đang ngăn oxy tràn vào phổi mình.

Rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hắn lại đột nhiên bạo lực như thế?

Bây giờ tôi thật sự rất hận dòng máu loài thỏ vì chiếc cổ họng bé tí này, tôi không thể hét lên do không khí đã bị chặn lại. Tầm nhìn của tôi mờ đi, đầu đau như thể bị thứ gì đó bóp nát. 

Tôi sắp chết sao?

Chết...

Những ký ức kiếp trước lại lũ lượt kéo đến, tôi bất đắc dĩ cười khổ. Ha! Tôi cứ nghĩ mình đã quên mất cảm giác ấy từ lâu, những giây phút mà tôi nghĩ rằng sẽ không còn có ngày mai đó. Dưới cơn thịnh nộ của bố mẹ mỗi khi say xỉn hay thua trắng tay ván bài.

Tôi từng nghĩ rằng, không còn gì có thể đau đớn hơn những cú đá và đồ vật giáng lên người mình. Từng lời nói họ thốt ra chính là nhát dao khủng khiếp nhất.

Và rồi tôi sẽ trốn vào góc nhà, tự nhủ bản thân phải sống tiếp. Dù cho có là tận thế đi nữa, tôi phải sống.

Mọi người đều sợ hãi cái chết.

Ngay lúc này, trái tim tôi như bị xé toạt, khi nhận ra bản thân đã vướng vào chuyện gì. Không phải vì người kia là người tôi nghĩ mình biết, hay tin tưởng, mà là vì những hậu quả sắp đến.

Cảm nhận bàn tay kia càng lúc càng siết chặt hơn, một bản năng nguyên thủy thôi thúc tôi chiến đấu. Ngay khi tôi vừa đánh liều, cử động chân mình — Melon liền vung nắm đấm, nhắm thẳng vào bụng tôi, đầu óc tôi lập tức tối sầm lại khi cơn đau thấu xương chạy dọc lên não. Ngay lúc ấy, tay của hắn cũng nới lỏng rồi buông tôi xuống.

Ho sặc sụa, tôi quằn quại dưới đất, cổ giờ đã để lại một vết bầm tím. Melon quỳ một chân xuống đối diện, nắm đầu tôi lên, đôi mắt hắn lúc nào cũng như vậy, luôn luôn vô tình như thể không thứ gì có thể có thể đặt ra ranh giới:

"Hãy coi đó là một lời cảnh báo," Giọng người kia trầm xuống, mỗi từ đều ẩn chứa sức nặng của sự đe dọa. "Đừng đẩy anh đi quá xa, em sẽ hối hận." 

Tôi chuyển sang thở hổn hển, không nói gì mà chỉ nhìn Melon. Mọi lời nói muốn thốt ra cứ nghẹn vào trong.

Sau đó, với một tiếng thở dài sườn sượt, nét mặt người kia dịu lại. Hắn nắm lấy cánh tay tôi rồi nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, sự đụng chạm của hắn dịu dàng đến đáng ngạc nhiên khi hắn kéo tôi vào một cái ôm hờ hững.

Tôi giật mình, đây là lần đầu tiên tôi thật sự tiếp xúc thân mật với hắn. Nhưng tôi lại không thể tận hưởng cảm giác gần gũi lúc này. Nó rất — giả tạo.

"Xin lỗi, anh đã quá nóng nảy. Đây không phải là cách anh ưa thích để giải quyết mọi việc, em biết anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Đúng chứ?" Melon luồng tay qua bộ lông tôi, như đang vuốt ve một con vật nhỏ đang sợ hãi. "Cho anh thêm một cơ hội nữa, nhé?"

Melon nói thêm:

"Chủ Nhật tuần sau em cứ đi với bạn bè, hãy tận hưởng."

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, để yên cho người kia nhả ra con chữ cuối cùng mới dịch người đi, Melon thấy thế cũng buông tôi rồi đứng dậy. Vừa lúc ấy, điện thoại của hắn đổ chuông.

Melon liếc nhìn điện thoại của mình, sự căng thẳng trước đó được thay thế bằng bầu không khí thờ ơ khi người kia trả lời cuộc gọi.

Hắn thoáng nhíu mày. "Chậc, lũ đó ldai dẳng vậy sao?"

[Chịu, do chê ít ấy mà. Bọn cớm càng lúc càng đòi nhiều hơn]

"Được rồi, cứ cúng thêm tiền là êm thôi."

Sau một hồi trao đổi ngắn, Melon cũng kết thúc cuộc gọi và chuyển sự chú ý trở lại tôi:

"Hiện tại anh phải ra ngoài, nhưng cứ thoải mái ở lại đây và thư giãn nhé," Hắn nghiêng đầu mỉm cười, như thể lúc nãy chưa có gì xảy ra. "Tạm biệt."

Tôi không nói gì, nhìn theo Melon chộp lấy áo khoác và bước ra khỏi cửa. Nhiều cảm xúc đang xoáy trong tôi — sợ hãi, bối rối và cảm giác bất an ngày càng tăng.

Một mình trong căn hộ, tôi ngồi xuống chiếc ghế gần nhất, cố gắng xử lý mọi chuyện vừa xảy ra. Tôi sờ lên cổ mình, cơn đau nhói như đang nhắc nhở sự việc lúc nãy không phải là mơ. Hoàn toàn phá tan mọi ảo tưởng của tôi về bản chất mối quan hệ này.

Rốt cuộc, sự việc đã sai từ lúc nào vậy?

Không.

Không, ngay từ đầu, mọi thứ đã bao giờ ổn chưa?

-------o♡o-------


Vậy là bắt đầu ngược thôi 🥳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro