Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Sáu Năm Sau

"Có vẻ hai bộ gen cháu khá hòa hợp, phần lớn loài lai tạp đến tuổi cháu đều gặp phải các biến chứng về sức khỏe." Bác sĩ gia đình của tôi, Belle, là một cô lạc đà không bướu, cô ấy vừa nói vừa kiểm tra huyết áp. "Cháu thật may mắn."

"Vậy, không có gì đáng lo ngại đúng không ạ?" 

Nụ cười của bác sĩ Belle nhạt dần, thay vào đó là vẻ nghiêm túc hơn. "Phải, có thể nói là cháu như một con cáo mang phần thân của một con thỏ vậy. Nhìn bề ngoài, cháu giống như một con cáo điển hình, nên hầu hết mọi người sẽ không nhận ra điều gì kỳ lạ."

Những ngón tay của cô ấy gõ nhẹ vào cổ họng tôi, nhấn mạnh những lời tiếp theo.

"Nhưng về mặt sinh học... cơ thể cháu hoạt động giống như thỏ. Cụ thể là cấu trúc cổ họng của cháu. Nó mỏng manh hơn nhiều so với động vật ăn thịt—sụn nhỏ hơn, mềm hơn. Nếu cháu vô tình bị bóp cổ—một việc gần như vô hại với loài ăn thịt, cháu sẽ bị tổn thương."

Cổ họng nhỏ, khí quản mỏng manh. Một điểm yếu rõ ràng trong một thế giới mà con mồi kẻ săn mồi vẫn chưa bình đẳng, bất kể xã hội thích giả vờ như thế nào.

Tôi không trả lời mà chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

.

Cuộc sống làm loài lai tạp không dễ dàng.

Đó luôn là chủ đề bị làm ngơ. Đặc biệt trong giới chính trị và truyền thông. 

Mặc dù hôn nhân giữa các loài hiện đã hợp pháp, nhưng không ai ngăn được lời ra tiếng vào. Không ai ngăn được các trường học từ chối đơn nhập học của học sinh lai, hoặc bệnh viện tính gấp ba tiền điều trị cho họ. Lẫn phân biệt đối xử, quấy rối, bắt cóc, giết thịt diễn ra hằng ngày.

Thậm chí, phụ nữ khi phá thai sẽ dễ được sự chấp thuận hơn nếu đứa trẻ sinh ra từ một loài động vật khác. Phần lớn cái thai thường bị loại bỏ trước khi chúng kịp hít thở hơi thở đầu tiên. Bọn tôi được xem như ngôi sao chổi khỉ khô, hoặc đơn giản là "quá phức tạp".

Không được giáo dục. Không được chăm sóc y tế. Không được làm việc. Không được pháp luật bảo vệ. Không được cung cấp các dịch vụ cơ bản. Không được kết hôn nếu bỏ qua hàng tá thủ tục rắc rối. Mọi thứ đều có điều kiện. Định kiến ẩn giấu dưới lớp băng đỏ quan liêu.

Đôi khi, tôi tự hỏi liệu có tốt hơn nếu ở lại Willow Heights, khu dân cư đang suy thoái kia.

Nhưng số phận là thứ không thể quyết định.

Năm tôi gần mười tuổi, một người họ hàng thỏ lùn xa — đến theo ý của bà ngoại — bất ngờ xuất hiện, đề nghị nhận nuôi tôi. "Để bắt dầu cuộc sống tốt hơn", dì ấy bảo, "Hòng tạo một cơ hội cho tương lai thực sự".

Và tôi đã đồng ý.

Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó ngồi phía sau xe, đồ đạc cá nhân chất đầy xung quanh, tôi nhìn lối vào cũ kỹ, rỉ sét của Willow Heights thu hẹp dần về phía xa. 

Phòng tránh lưu luyến nơi ấy, tôi đã rời đi ngay ngày hôm sau, không chào tạm biệt bất kỳ một người bạn cũ nào. Trẻ con rất mau quên, sau này khi lớn, ký ức về tôi rồi cũng sẽ phai mất. Đến cuối cùng, tôi cũng sẽ là người duy nhất ôm những kỷ niệm. 

Chi bằng... bỏ qua tiểu tiết sẽ tốt hơn không.

Xe lăn bánh đều đều, lái khỏi bệnh viện thành phố. Chiếc radio phát ra tiếng rè rè yếu ớt, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Một người dẫn chương trình thời sự đang nói về tỷ lệ giết voi lấy ngà đang tăng. Âm thanh nghe thật xa xăm, gần như bị dòng nội tâm của tôi làm cho im bặt.

Tôi dựa vào cửa sổ, để làn gió ẩm ướt lướt nhẹ trên mặt. Mùi muối và hoa dâm bụt nở thoang thoảng trong không khí, hòa quyện với mùi vỉa hè nóng bức thường trực.

Bên ngoài cửa xe là khung cảnh những căn nhà nhỏ xinh với sắc hồng nhạt. Con đường bận rộn, người qua lại tấp nập, các sạp hàng rực rỡ sắc màu bày bán táo, cam, dứa. 

Thành phố Ferradion dựa lưng vào núi, hướng mặt ra sông, phát triển nhờ ngành du lịch, giao thông thuận lợi, các cửa hàng san sát. Kinh tế dường như rất phồn vinh nhưng không làm mất đi nhịp sống thư thái vốn có.

.

Lần đầu nghe đến từ Beastars là khi đến đây. 

Beastars, chức nghiệp cao nhất của thế giới này. Danh hiệu được trao cho những nhà lãnh đạo ưu túu, là tấm gương, là hình mẫu và là biển chỉ đường cho đức tính để tất cả mọi người theo đuổi sự thịnh vượng chung giữa các loài

Beastars, Paru Itagaki.

Có lẽ tôi không nên biết về bộ phim đó thì hơn.

Hồi đó tôi không bao giờ quan tâm đủ nhiều, nghĩ rằng đó chỉ là một chương trình đen tối, phức tạp khác chứa đầy những chủ đề mà tôi không có thời gian để quan tâm. 

Bản thân tôi thậm chí còn không thích furry, chứ đừng nói đến "anime về động vật biết nói". Nhưng một người bạn cũ, cùng là streamer ẩm thực ở thế giới kia lại rất thích; Không những thế, cậu ta còn ép tôi ngồi xem tận 2 phần anime liền...

Tôi không nhớ rõ nội dung phim, cũng mấy năm rồi, nếu có thì e rằng tôi sẽ là thần đồng mất. Nội dung đại khái là về một con sói và thỏ, có vẻ còn phần 3 nữa, nhưng lúc tôi xuyên đến đây phim vẫn còn chưa chuyển thể hết.

Tôi cũng nhớ cậu ta đặc biệt yêu thích một nhân vật phản diện trong truyện tranh—vì tính cách "phức tạp" của hắn. Hắn ta nguy hiểm. Xảo quyệt. Một kẻ giết người.

Để bảo toàn tính mạng, tôi nên né nhân vật này và con gấu đã giết thịt Tem càng xa càng tốt,  cho nên hắn là...

Phải nghĩ ra, nhất định phải nghĩ ra!

Đây là liên quan đến tiền đồ của tôi! Tiền đồ của tôi! 

Tôi đang bị mắc kẹt trong cùng thế giới nơi hắn tồn tại!

Cuối cùng, vì tôi chỉ là một con người bình thường, không phải thiên tài, nên sau lúc hành hạ đầu óc, tôi vẫn không có câu trả lời.

Đại khái là nửa thân hắn có đốm như báo, và còn một thứ gì khác... nhưng tôi quên mất rồi. Có lẽ là con lai? Tôi không hứng thú với sê ri cho lắm, làm sao có thể ghi nhớ ngoại hình của một nhân vật ảo chỉ thấy thoáng qua.

Nếu không lầm, người bạn cũ kia cũng có gì đó về việc tên phản diện ấy "sau khi biến đổi" và thích ngoại hình mới hơn. Còn lại thì...

Tôi quên sạch. "..." 

Không thể cuốn vào nội dung phim, những sự tình mà từ nguyên tác chạy ra nhất định sẽ làm tôi phát điên. Khiến tôi sinh ra một cảm giác nghi ngờ thế giới này không thật, tôi thật sự đang sống sao.

Nếu xui rủi gặp gỡ các nhân vật trong truyện tranh bằng xương bằng thịt, thật khó để có thế đối xử với họ như những người bình thường. Ý tôi là, hãy tưởng tượng tình cờ gặp Legoshi ở cửa hàng tạp hóa; liệu tôi sẽ hỏi cậu ta về thời tiết hay tình tiết mới nhất đây?

Bây giờ, nếu có thể thuận buồm xuôi gió vượt qua thì tôi cầu còn chẳng được...

Nhưng bạn biết đấy, người tính không bằng trời tính, một thành viên trong gia đình thỏ lùn của người họ xa kia lại là Haru.

Đúng vậy, Haru. Cô thỏ lùn, thường xuyên bị bắt nạt ở trường vì quan hệ tình dục bừa bãi. Cũng là nhân vật chủ chốt của sê ri. Và rõ ràng là... em gái tôi.

"...Ha ha."

Sự vô lý của tất cả những điều đó khiến tôi muốn cười—hoặc có thể là muốn khóc. Tôi thậm chí còn không phải là người hâm mộ sê ri này, vậy mà, tôi lại ở đây... sống trong đó. Hít thở trong đó.

Ngay sau khi rời khỏi khu dân cư Willow Heights, ngoài ông bà, tôi đã quyết định cắt đứt mọi liên lạc với quá khứ của mình — bao gồm cả những người bạn cũ. 

Tôi không thể không ngoái lại.

Dù chỉ một giây thôi. 

Có lẽ cách này sẽ tốt hơn. Dù đã là quá khứ, hãy để cho những kí ức và những thử thách đã qua ngủ yên.

"Đừng nhìn lại với sự hối tiếc," tôi thì thầm câu thần chú cũ với chính mình, những từ ngữ được lặp đi lặp lại một cách trơn tru. "Hãy đón nhận cái mới... và buông bỏ cái cũ."

Như thế thì dễ hơn. An toàn hơn.

Hoặc ít nhất, hãy để ký ức của thế giới này ngừng ám ảnh tôi như kiếp trước.

"Xin lỗi mọi người, nếu có duyên thì ta sẽ gặp lại nhau," Tôi nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm.

.

Lại là một ngày âm u, tôi cảm thán. 

Căn phòng tôi hiện đang ở  khá thoải mái, nơi này chia thành hai nửa. Mỗi bên là "lãnh thổ" của mỗi người, được một tấm rèm treo từ trần nhà đóng vai trò như một vách ngăn.

Phía bên tôi được tôi dày công trang trí một cách bóng bẩy nhất có thể. Thay vì là chiếc giường được tối giản hoàn toàn của Haru, giường bên tôi được  trải vải, trang trí bằng những chiếc đệm màu đỏ sâm panh. 

Các bức tường là ảnh người nổi tiếng, sự kiện tôi tham dự cùng bạn bè và các mẫu tạp chí yêu thích, nắm bắt những xu hướng và phong cách mới nhất. Một chiếc bàn trang điểm kiêu hãnh đứng gần cửa ra vào, được trang trí bằng dãy bảng màu trang điểm và những chai nước hoa lung linh. 

Ngược lại, phía phòng của Haru lại toát lên tình yêu làm vườn của cô, thể hiện ở mọi ngóc ngách. Những chậu cây trồng dọc bậu cửa sổ, bức tường tràn ngập những tấm hình minh họa về thực vật và những kệ chứa đầy những chậu cây có kích cỡ và chủng loại khác nhau. 

Một chiếc bàn nhỏ được giấu trong góc, luôn ngổn ngang những cuốn sổ phác thảo, chứa đầy những bức vẽ tỉ mỉ về hoa và kế hoạch cho những khu vườn trong tương lai.

RẦM!

Cánh cửa mở mạnh ra, đập vào tường với một tiếng động lớn khiến tôi giật mình.

"Này! Lần sau phải gõ cửa chứ!" Tôi quát, vặn vẹo trên ghế.

Vừa nhắc người, người liền xuất hiện.

Haru.

Con.thỏ.lùn.từ.Beastars.

Thấp, nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe, đang mặc một chiếc váy suông hơi phai màu. Cô đá cánh cửa đóng lại bằng gót chân, giữ thăng bằng một hộp các tông trên tay.

Trong khoảnh khắc, não tôi như bị chập mạch.

Mặc dù đã sống ở đây nhiều năm, nhưng thỉnh thoảng, nhìn thấy Haru vẫn có cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng Haru không được phép tồn tại bên ngoài màn hình TV hay một khung truyện tranh... nhưng cô lại ở ngay trước mặt tôi. Có thật! Thở! Sống!

Tôi nuốt cục nghẹn trong cổ họng, cố giữ vẻ mặt trung lập. Hành động bình thường là chìa khóa. Nếu tôi cứ nghĩ quá nhiều, thực tế của tôi sẽ sụp đổ.

"Ờ- em có cần giúp gì không?" Tôi đứng dậy hơi nhanh một chút, lập tức tụt huyết áp mà té cái rầm...

"...."

"Không sao đâu," Haru trả lời một cách thản nhiên, đặt chiếc hộp xuống đất với một tiếng thịch buồn tẻ. Đôi tai dài của cô hơi giật giật, điều chỉnh theo tiếng động nhỏ nhất từ ​​bên ngoài.

"Ai đó đã để lại nó trước cửa," cô nói thêm, phủi những sợi lông rụng trên váy. "Có vẻ được gửi cho chị."

"Cho chị á?"

"Đúng vậy. Sẵn thì tới giờ ăn rồi, mẹ mới gọi."

Tôi cau mày, bước lại gần hơn để kiểm tra gói hàng. Nó có kích thước khoảng một hộp giày, được gói gọn gàng trong giấy màu nâu trống trơn, với tên tôi được cắt ra từ tạp chí và ghép lại thành — "ALICE" — hòng tránh để lộ chữ viết tay.

"Không có tên người gửi à?" Tôi hỏi, cảm thấy một cảm giác lo lắng bắt đầu chạy dọc ngang sống lưng...

"Không." Haru nhún vai. "Hoàn toàn ẩn danh."

Tôi khoanh tay, do dự. "Em có thấy ai rời khỏi không?"

"Không. Camera nhà mới bị hư, nó thì nằm ở đó khi em ra ngoài."

"...Kỳ lạ," tôi lẩm bẩm, cúi xuống để kiểm tra hộp kỹ hơn. Giấy quá sạch, thoạt nhìn qua sẽ như hộp quà.

"Chúng ta có nên mở nó không?" Haru hỏi.

Căn phòng chìm vào sự im lặng, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng tích tắc nhẹ nhàng của chiếc đồng hồ treo tường.

Ngón tay tôi nán lại trên mép hộp.

Bản năng của tôi đang gào thét — có điều gì đó không ổn.

Nhưng sự tò mò luôn là một lời nguyền đối với tôi.

Tôi từ từ lột lớp băng keo đầu tiên ra. Âm thanh dính chặt có vẻ chói tai trong căn phòng tĩnh mịch. Haru lặng lẽ quan sát nhưng không can thiệp.

Tim tôi đập thình thịch như tiếng trống cảnh báo trong lồng ngực, bảo tôi dừng lại—nhưng tôi không thể.

Sau lần xé cuối cùng, nắp hộp cũng rời ra.

Bên trong hộp...

...là hoa?

"...."

"Tuyệt vời, tới giờ cắm hoa à?" Khoé mắt tôi co giật dữ dội.

Haru không cười. Cô lật tên của tôi được dán trên hộp ra và đọc lại, nét mặt căng thẳng, trông đang ghép những mảnh ghép cuối cùng của một câu đố mà mình hoàn toàn không muốn giải.

"Thu hải đường... và thược dược đen."

Tôi cố níu kéo ý cười. "Nghe tên có vẻ nguy hiểm thế?"

"...."

Haru cẩn thận đặt hộp giấy sang một bên, như thể ngay cả việc chạm vào nó cũng khiến cô không thoải mái.

"Alice." Giọng cô trầm, nghiêm túc— quá nghiêm túc. "Dạo này chị đắc tội với ai... đúng không?"

"Ý em là sao?" Tôi nhướng mày, chu choa mẹ ơi, tôi sống êm đềm như mặt hồ lúc rạng đông, sao động chạm tới thế sự được chứ.

Haru thở mạnh, véo sống mũi, chuẩn bị cho một bài giảng. "Thu hải đường tượng trưng cho những lời cảnh báo — vận rủi tiềm ẩn, bất hạnh đang rình rập."

Rồi cô chỉ vào bó hoa thứ hai, những cánh hoa dày, mịn như nhung của chúng gần như nuốt trọn ánh sáng.

"Hoa thược dược đen... tượng trưng cho sự phản bộitrả thù. "

Một thông điệp được viết mà không cần lời.

"...."

Tôi nhìn chằm chằm vào những bông hoa, ý nghĩa của chúng vang lên trong đầu tôi như hồi chuông báo động liên tục.

Vì một lý do nào đó, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là cách chúng được sắp xếp cẩn thận như thế nào—những bông thu hải đường đóng khung hoàn hảo cho những bông hoa tối màu, đầy ủ sầu của thược dược đen.

"Ồ..."

Tôi cố mỉm cười rồi cầm hai bó hoa lên, không nói gì. Nội tâm như bị hàng ngàn chiếc xe tải cán qua mà nằm ngổn ngang trước gió.

Tất nhiên rồi.

Bình yên là điều quá xa vời để hy vọng.

Xuyên vào làm loài bạch tạng thì thôi, không phải loài thuần chủng thì cũng thôi, tiền đồ đầy chướng khí thì thôi, không có bàn tay vàng cũng thôi, xuyên thành họ hàng của Haru thì cũng thôi luôn đi!!

Nhưng mắc mớ gì sắp bị đồ sát trong khi tôi chưa làm gì hết vậy!?!

XXXX ngươi mụ tác giả!!!!!!

.

Tôi mang vẻ mặt như vừa đớp phải ruồi, kéo ghế rồi ngồi xuống bàn ăn. Khung gỗ kêu cọt kẹt dưới sức nặng của tôi.

Mùi hương quen thuộc của súp đu đủ lan tỏa khắp căn bếp nhỏ ấm cúng, ngập tràn vị ngọt của rau củ nấu chậm và gia vị. Mẹ Haru ngân nga khe khẽ, múc súp vào những chiếc bát gốm.

Súp đu đủ—nổi tiếng là tốt cho lông thỏ. Không hẳn là dành cho loài lai cáo.

Không khí tràn ngập sự ấm áp và tiếng cười, giọng nói của họ hòa vào nhau khi gia đình Haru trò chuyện về hàng xóm, công việc nhà và những chuyện khác trong cuộc sống thường ngày.

Giữa cuộc trò chuyện vui vẻ, tôi, con cáo trắng lại xuất hiện trong một gia đình thỏ lùn. Một mảnh ghép không phù hợp nhồi nhét vào bức tranh hoàn hảo.

Tôi lấy chiếc thìa và sắn cục đu đủ đã được cắt vuông. Cho dù món ăn được nấu chín kỹ đến đâu, cho dù hương vị có mặn đắng đi nữa—tôi cũng không thể nếm được bất cứ thứ gì. Không phải vị ngọt nhẹ của đu đủ, không phải nước dùng đậm đà. Tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là kết cấu—độ xốp của nấm, độ mềm của cà chua, độ sánh mịn của súp.

Đu đủ...

Mềm mại. Mịn màng. Tan chảy như kem trên lưỡi tôi.

Tôi cẩn thận đặt chiếc thìa xuống, nhìn chằm chằm vào bát nước nghi ngút khói.

Thức ăn vẫn vô vị.

-------o♡o-------

Vậy là sang một bối cảnh mới rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro