[Chương 5] Cảm Giác
<Đêm Tối Và Cảm Giác Lạ>
Đêm xuống, căn phòng của Levi chìm vào sự yên lặng tuyệt đối. Mặt trời đã lặn từ lâu, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào tạo thành những vệt sáng nhạt trên nền đất lạnh. Mặc dù trong phòng không có gì chuyển động, không có âm thanh gì ngoài hơi thở của những người đang ngủ, nhưng đối với Siren, căn phòng này lại không bao giờ là nơi thật sự yên tĩnh. Cậu ngồi trên giường, đôi mắt mở to nhưng không nhìn gì, như thể đang chìm vào một trạng thái mơ hồ. Cậu cảm thấy cơ thể mình lơ lửng giữa hai thế giới,một bên là sự im lặng của đêm, bên kia là những cảm giác không thể lý giải, những thứ mà cậu không thể định hình rõ ràng.
Mái tóc trắng của cậu mềm mại và dài, rũ xuống như một làn mây sáng trắng, vắt qua gối và tựa vào nền. Những lọn tóc vương vãi trên gối, đôi khi dính vào làn da mịn màng của cậu. Siren cảm nhận được chúng, nhưng không buồn làm gì. Cảm giác dính tóc vào da lại là điều quen thuộc đối với cậu, một phần trong cuộc sống của cậu, nhưng chẳng bao giờ cậu chú ý đến.
Cảm giác đói lại đến, một cơn đói âm ỉ trong bụng khiến cậu không thể ngồi yên được. Cậu thở dài, lắc đầu một cách vô thức như thể đang tự xua đuổi suy nghĩ về cái bụng đói, nhưng không thể nào quên được. Cậu nhớ lúc trước có ăn một ít bánh mì, nhưng vẫn cảm thấy cơn đói chưa tan. Cảm giác này cứ quẩn quanh trong đầu cậu, như một cái gì đó luôn thôi thúc cậu tìm kiếm thức ăn.
Siren không hiểu rõ tại sao mình lại đói liên tục như vậy. Cậu không phải là người có thể ăn nhiều, nhưng lúc nào cũng thèm ăn. Dù thế nào, cậu cũng không thể ăn quá nhiều. Cơn đói là một thứ mà cậu không thể điều khiển. Có lẽ, đó là một trong những điều kỳ lạ mà cậu cảm nhận được về bản thân. Nhưng điều khiến cậu bối rối hơn là không hiểu tại sao mình lại đói liên tục, như thể cơ thể cậu không thể đủ no được. Đó là một cảm giác mà cậu không thể giải thích, không thể chia sẻ với ai, vì đơn giản là cậu không biết phải nói gì.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt không mấy sáng sủa nhìn vào không gian trong phòng. Mọi thứ vẫn yên tĩnh, không có gì thay đổi. Cơn đói dường như làm tâm trí cậu trở nên mơ màng, suy nghĩ rối bời. Tuy vậy, cậu không cảm thấy sợ hãi. Cảm giác trống rỗng trong lòng cậu không phải là sự hoang mang, mà chỉ là một trạng thái thụ động, như thể cậu đang bị cuốn theo một dòng chảy mà cậu không thể cưỡng lại.
Đột nhiên, có một tiếng động nhỏ từ phía cửa. Cánh cửa khẽ mở ra và một bóng dáng bước vào. Đó là Levi, như thường lệ, xuất hiện đúng lúc khi cậu cần nhất, mặc dù cậu không thể nói rõ mình cần gì. Levi đứng yên một lúc trước khi bước vào hoàn toàn, đôi mắt lạnh lùng của hắn quét qua căn phòng, rồi dừng lại ở Siren. “Lại đói à?” Giọng hắn không có chút cảm xúc nào, nhưng vẫn có một chút quan tâm ẩn sâu trong đó. Một câu hỏi đơn giản, nhưng chứa đựng ý nghĩa lớn.
Siren không trả lời ngay, chỉ nhìn hắn một lúc. Cậu không cần phải nói gì nhiều để Levi hiểu. Cảm giác đói trong cậu là một điều không thể che giấu, nhưng cậu không thể lý giải được tại sao lại như vậy. Siren chỉ thở dài một cách vô thức, một hành động nhỏ đầy mệt mỏi. Không cần phải nói thêm gì nữa, cậu cảm thấy như mọi thứ đã được hiểu.
Levi nhìn cậu trong một lúc, không vội vàng. Hắn đi đến chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, nơi đặt một vài vật dụng và đồ ăn dự trữ, rồi lấy ra một miếng bánh mì khô và một ít nước. Hắn không nói gì thêm, chỉ đơn giản là chuẩn bị thức ăn. Levi không bao giờ hỏi cậu tại sao, cũng không bao giờ trách móc cậu vì cơn đói ấy. Hắn chỉ lặng lẽ đưa cho cậu thứ mà hắn nghĩ là cậu cần.
Siren nhìn vào miếng bánh mì trong tay Levi, rồi lại nhìn vào mặt hắn, đôi mắt trống rỗng không hề thể hiện cảm xúc gì. Cậu nhận lấy miếng bánh, cảm giác nhẹ nhàng khi bàn tay của cậu chạm vào vật ấy, nhưng lại không có một phản ứng mạnh mẽ nào. Cậu từ từ nhai từng miếng một, không vội vã, chỉ nhắm mắt lại và cảm nhận sự yên bình khi có thức ăn trong miệng. Mỗi lần ăn như thế, cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cơn đói vẫn âm ỉ trong bụng, như thể cơ thể cậu không bao giờ có thể thỏa mãn.
Levi ngồi xuống bên cạnh cậu, vẫn giữ im lặng. Hắn nhìn Siren ăn một cách chậm rãi, không vội vàng, đôi mắt đầy suy tư. Một phần trong hắn cảm thấy bất lực vì không thể giúp cậu hiểu rõ hơn về chính mình. Mặc dù Siren không nói gì, không bày tỏ cảm xúc, nhưng hắn cảm nhận được một sự bất an nào đó trong cậu, một sự yếu đuối mà cậu không thể hiện ra ngoài.Những hành động của tên nhóc con này không thể không khiến hắn chú ý dù là một cử chỉ nhỏ.
Chợt Siren ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu vẫn đờ đẫn, không có cảm giác gì đặc biệt. “Khi nào ăn nữa?” Cậu hỏi, giọng khàn khàn như một câu hỏi vô hồn. Nhưng đó lại là điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến vào lúc này.
Levi không trả lời ngay, chỉ nhìn vào Siren một cách sâu sắc, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt ấy. Cuối cùng, hắn thở dài và đứng dậy, bước tới góc phòng để chuẩn bị thêm thức ăn cho cậu. “Khi nào cậu ăn hết,thì sẽ có thêm.” Hắn nói với giọng bình thản, như thể đó là điều hiển nhiên.
Siren chỉ gật đầu, tiếp tục ăn mà không nói thêm lời nào. Hắn đứng bên cạnh, quan sát cậu mà không cảm thấy mệt mỏi hay chán nản. Thực ra, điều này không phải là lần đầu tiên hắn thấy Siren như thế này, nhưng hắn vẫn không thể hiểu hết về cậu. Siren là một đứa trẻ khác biệt, không giống bất kỳ ai hắn từng gặp, và điều đó khiến Levi không thể nào bỏ qua cậu, dù cho hắn không thể hiểu được lý do.
Sau khi Siren ăn xong, Levi lại quay về phía giường của mình. “Ngủ đi,” hắn nói, giọng trầm lắng, không có chút do dự. Đó là mệnh lệnh quen thuộc mà Siren đã nghe quá nhiều lần, nhưng lần này, nó dường như có chút gì đó khác biệt. Cậu không đáp lại, chỉ lặng lẽ quay lại giường và nằm xuống. Mái tóc trắng của cậu lại vương lên gối, những lọn tóc mềm mại phủ trên gương mặt cậu.
Levi đứng đó, nhìn cậu nằm yên tĩnh trong bóng tối. Đột nhiên, hắn cảm thấy một sự tĩnh lặng lạ lùng trong căn phòng này. Dù không nói gì, nhưng cái sự hiện diện của Siren lại khiến căn phòng như trở nên ấm áp hơn. Một sự yên bình nhẹ nhàng tràn ngập khắp không gian. Levi không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng điều này đã khiến hắn cảm thấy một chút an tâm.
Siren ngủ yên lành, đôi mắt khép lại, mặc dù cơ thể cậu vẫn căng thẳng, nhưng cậu không còn nghĩ đến cơn đói nữa. Trong đêm tối, chỉ có tiếng thở đều đặn của cậu và Levi, giống như một thế giới khác biệt, một sự tồn tại bất động mà cả hai không thể lý giải được.
_________________
Aiyo thực sự ngọt ngào aa,tiểu tác giả này đang quặng quại trên chính câu chuyện của mình ư....chuyện tình giữa tiểu cự nhân thuần túy ngốc nghếch và Soái bá lạnh lùng cao ngạo ư,càng ngày càng phấn khích aa.
Nếu các độc giả nhỏ xinh thấy bé tiểu thụ này giống ai đó thì,cái này Cá cá là xin ý tưởng bé thụ của bộ Thuần Túy Thiên Nhiên Ngốc HxH a hay lắm đó!!! Các nàng thực sự nên đọc nhaa!! Bé thụ đáng iu cực ghiền lắm nha...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro