[Chương 14]
Thế giới ngầm, một nơi tối tăm và lạnh lẽo, nơi mà mọi người đều chật vật để sống sót. Levi, với ánh mắt luôn sắc lạnh, bước vào căn nhà nhỏ, tay cầm theo một túi đồ. Isabel và Farlan đang dọn dẹp, nhưng ánh mắt của cả hai ngay lập tức đổ dồn về phía anh.
"Anh trai Levi, hôm nay thu hoạch tốt chứ?" Isabel lên tiếng, cố gắng xua đi bầu không khí ngột ngạt trong nhà.
Levi không trả lời, chỉ đặt chiếc túi lên bàn, ánh mắt lướt qua căn phòng. Siren đang co ro trên tấm nệm cũ kỹ ở góc phòng, mái tóc trắng rối bù, vài lọn dính bết trên trán.
"Siren, lại đây," Levi gọi, giọng trầm thấp nhưng đầy uy lực.
Siren ngẩng đầu, ánh mắt lười biếng nhìn Levi, nhưng vẫn ngoan ngoãn bò dậy. "Gì?"
Levi lấy từ trong túi ra một viên kẹo nhỏ được bọc trong lớp giấy bóng mờ. Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn dầu phản chiếu lên viên kẹo, khiến nó trông giống như một viên đá quý. Anh đặt nó vào tay Siren.
"Cầm lấy," Levi nói.
Siren nhìn viên kẹo, ánh mắt pha lẫn tò mò và nghi hoặc. Cậu chưa từng thấy thứ gì như vậy trước đây.
"Đây là gì?" Siren hỏi, giọng đều đều.
"Kẹo," Levi đáp ngắn gọn, đôi mắt lạnh lùng thoáng dịu lại.
Siren tháo lớp giấy bọc, đặt viên kẹo vào miệng. Khi vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, cậu mở to mắt, một cảm giác mới mẻ len lỏi trong lòng.
"Ngọt," Siren nói khẽ, khuôn mặt trầm lặng thoáng nở một nụ cười nhẹ.
Levi nhìn cậu nhóc, trái tim anh bỗng dưng rung lên một nhịp. Anh chưa từng thấy Siren cười trước đây, và khoảnh khắc này khiến anh cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
Isabel bật cười. "Ôi trời, nhóc con này biết cười kìa! Hiếm thấy thật đấy!"
Siren không đáp, chỉ tiếp tục nhai kẹo, ánh mắt sáng lên lấp lánh.
Farlan bước lại gần, cười khẽ. "Levi, anh đổi tính rồi à? Tự nhiên lại mua kẹo cho Siren."
Levi lườm Farlan một cái, không buồn giải thích. Trong lòng anh, chính anh cũng không hiểu tại sao lại làm vậy. Có lẽ, chỉ là muốn thấy Siren vui vẻ hơn trong cái nơi u tối này.
Siren nhìn Levi, đôi mắt long lanh. "Còn nữa không?"
"Không," Levi đáp cộc lốc.
Cậu phồng má, giọng trách móc. "Keo kiệt."
Isabel cười lớn, ôm bụng. "Đúng là anh trai Levi mềm lòng rồi. Ai mà nghĩ anh lại chiều Siren như vậy!"
"Im đi," Levi lườm Isabel, nhưng không giấu nổi sự khó chịu trên mặt.
---
Ngày hôm sau, Levi dẫn Siren ra khu vực trống để tập luyện. Dù còn nhỏ tuổi, Siren đã tỏ ra nhanh nhẹn và có năng khiếu trong việc di chuyển.
"Đứng thẳng. Tập trung vào trọng tâm cơ thể," Levi chỉ dẫn, đôi mắt sắc lạnh quan sát từng cử động của cậu nhóc.
Siren gật đầu, ánh mắt nghiêm túc hiếm thấy. Cậu nhảy lên, dùng bộ động cơ ba chiều để di chuyển giữa các cột gỗ. Ban đầu còn loạng choạng, nhưng sau vài lần, cậu đã điều khiển được nó mượt mà hơn.
"Giỏi lắm," Levi khen, giọng không đổi, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự hài lòng.
Siren quay lại nhìn Levi, khuôn mặt không biểu cảm, nhưng đôi mắt sáng lên. Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, như ngầm cảm ơn.
Nhìn Siren, Levi chợt nhận ra một cảm giác lạ lẫm trong lòng. Anh không biết nó là gì, chỉ biết rằng mỗi khi thấy cậu nhóc tiến bộ hoặc vui vẻ, tim anh lại nhẹ nhõm hơn.
---
Tối hôm đó, cả nhóm quây quần bên nhau. Bữa tối đơn giản với bánh mì khô và chút rau củ. Siren ngồi cạnh Levi, lặng lẽ ăn phần của mình.
Đột nhiên, cậu nhìn Levi, ánh mắt lóe lên chút hi vọng. "Mai có kẹo không?"
Levi nhíu mày, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên. "Nếu làm tốt."
Nghe vậy, Siren không nói gì, chỉ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. Đối với cậu, một viên kẹo nhỏ không chỉ là vị ngọt mà còn là sự quan tâm của Levi, một người mà cậu luôn âm thầm dựa vào.
Trong đêm tối, Levi nhìn Siren ngủ say. Mái tóc trắng của cậu trải dài trên gối, ánh sáng từ ngọn đèn dầu hắt lên gương mặt ngây thơ ấy. Levi đưa tay, khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cậu, một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt thường ngày lạnh lùng.
"Cậu nhóc này... rốt cuộc có ý nghĩa gì với mình?" Levi tự hỏi, nhưng chẳng có câu trả lời.
Chỉ biết rằng, từng chút từng chút một, Siren đã chiếm một phần trong trái tim anh.
_________________
Aiyoo chán quá đi chẳng ai đọc cả ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro