Ta và Nàng (2)
2.
*"Thước hoảng cành nghiêng trăng sáng,
Nửa đêm gió mát ve than."
Gió khẽ lướt qua, lá cây xào xạc hòa theo tiếng ve kêu, nhưng chẳng thể cuốn đi sự bồn chồn trong lòng Văn Tiêu.
Ánh nến lung lay, Văn Tiêu cúi mình trên án thư, trên án có một bình hoa cắm nhành mai sáp. Anh Lỗi nói rằng, đây là loài hoa từng tồn tại từ thời Thần Nữ đời đầu, có lẽ được ban sức mạnh thần linh nên hàng vạn năm trôi qua vẫn không hề héo tàn. Thế nhưng nàng chẳng buồn thưởng thức, ánh mắt chỉ chăm chăm vào chiếc ô trước mặt.
Chiếc ô này còn lưu giữ yêu lực của Chu Yếm, bởi vậy nàng mới gặp phải giấc mơ kỳ lạ như thế. Đây là kết luận duy nhất nàng rút ra được sau nhiều ngày suy nghĩ. Giấc mơ đó mịt mờ như bị bao phủ bởi tầng tầng mây khói, có quá nhiều điều nàng không thể làm rõ. Hơn nữa, nàng vốn đã có chút tò mò với đại yêu Chu Yếm, nên lại càng muốn vào trong mộng tìm hiểu thêm. Nhưng dẫu nàng giữ cái ô này bên mình không rời, thậm chí ôm nó khi ngủ, giấc mơ đó cũng chẳng hề xuất hiện lần nữa.
Ve mùa hạ ngoài cửa sổ kêu không ngớt, âm thanh ồn ã khiến nàng càng thêm bực bội.
Văn Tiêu thở dài, thu chiếc ô lại, quyết tâm không nghĩ về chuyện này nữa.
Chu Yếm đã diệt vong cả vạn năm, dù nàng có tiếp tục mơ, thì cũng có ý nghĩa gì đâu?
Nàng bước ra sân, vươn vai một cái. Gió đêm hè mang theo hơi nóng hầm hập, nhưng tâm trạng nàng đã nhẹ nhõm hơn nhiều sau khi buông bỏ phiền muộn. Bỗng chốc, tiếng ve dường như trở nên du dương và êm tai hơn hẳn.
Nàng đưa tay chạm vào lệnh bài Bạch Trạch bên hông, lấy ra và áp lên môi, chầm chậm thổi.
Âm thanh vang lên, nhẹ nhàng mà như dòng suối mát lạnh giữa núi rừng, róc rách không ngừng. Dòng suối ấy như đang tuôn chảy qua cây ngọc tiêu, tranh nhau tràn ra, rồi hóa thành một luồng ánh sáng vàng rực từ từ bay lên trời.
Văn Tiêu thoáng sững sờ, ánh mắt nàng dừng lại nơi ánh sáng ấy, đầy vẻ nghi hoặc. Nàng rõ ràng chỉ đang thổi lệnh bài, không hề vận dụng thần lực của Bạch Trạch, vậy nguồn sức mạnh màu vàng kia từ đâu mà xuất hiện?
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, luồng ánh sáng vàng đã tụ lại trên không trung, rồi ánh sáng dần yếu đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất, hóa thành một miếng ngọc bội lơ lửng trong không khí.
Văn Tiêu đưa tay ra, ngọc bội nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay nàng.
Nàng thu lệnh bài Bạch Trạch lại, cẩn thận quan sát miếng ngọc. Đây là loại ngọc thượng hạng, hiếm thấy ngay cả ở Đại Hoang, nhưng kiểu dáng lại vô cùng bình thường. Mặt trước khắc hình một con khỉ trắng đơn giản, còn mặt sau lại có khắc vài dòng chữ nhỏ. Văn Tiêu chậm rãi đọc lên:
"Lòng này kiên định, trời đất dài lâu, sao phải bận lòng, bên nhau sớm tối."
Chưa đợi Văn Tiêu suy ngẫm, những dòng chữ trên bỗng phát ra ánh sáng chói lòa. Nàng vội nhắm mắt lại để tránh ánh sáng, đến khi mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Nơi này vẫn là Thần Nữ Phủ, nhưng khắp bốn bề giờ đây trắng xóa một màu, tựa như chìm trong lớp áo bạc của mùa đông giá rét, chẳng còn chút dấu vết nào của cái oi bức vừa rồi.
Cảnh vật trong sân cũng không giống như trước. Xích đu vẫn còn đó, nhưng khắp nơi lại trồng đầy cây đào. Có lẽ được yêu lực nuôi dưỡng, nên giữa trời đông giá rét, đào vẫn nở hoa kết trái.
Một cơn gió lạnh ào qua, nàng không kìm được mà rùng mình.
Bỗng cảm giác nặng trĩu trên vai, ai đó vừa khoác lên nàng một chiếc áo choàng. Nàng quay người lại đầy cảnh giác, áo choàng chưa kịp mặc ngay ngắn đã rơi xuống đất.
Nàng không vội nhặt lên, vì trước mắt còn điều khiến nàng kinh ngạc hơn nhiều.
Nàng nhìn thấy Chu Yếm.
Hắn vẫn còn giữ nguyên tay giữa không trung, chưa kịp thu lại. Nhìn thấy vẻ cảnh giác của nàng, hắn thoáng sững người, sau đó như chợt hiểu ra, cúi đầu cười khổ.
Hắn nói: "Khoác áo choàng vào đi, giờ đã là mùa đông rồi."
Văn Tiêu không để ý đến lời hắn, đầu óc nàng quay cuồng suy nghĩ. Đây chắc hẳn lại là một giấc mơ, nhưng vừa nãy nàng còn đang thổi lệnh bài Bạch Trạch để thanh tĩnh tinh thần, rõ ràng rất tỉnh táo, sao có thể mơ được?
Giữa mớ suy nghĩ hỗn loạn, nàng chợt nhớ ra hình như Chu Yếm từng nói tên hắn với nàng. Lời nói tới miệng rồi lại đổi thành ba chữ nghi hoặc:
"Triệu Viễn Châu?"
Nàng thấy Triệu Viễn Châu trước mặt khẽ gật đầu, ánh mắt lưu luyến dừng trên người nàng. Dù là mùa đông, nhưng ánh mắt ấy lại như chứa cả một hồ nước xuân, đong đầy dịu dàng.
Thế nhưng, nàng vẫn không thể xóa bỏ sự cảnh giác trong lòng. Dẫu sao lần trước gặp hắn trong mơ, hắn suýt chút nữa đã giết nàng. Nghĩ vậy, nàng cúi mắt, chậm rãi lùi lại vài bước.
Triệu Viễn Châu nhìn động tác của nàng, ánh mắt chứa đựng vẻ xuân tình dường như trở nên trầm lặng, như hồ nước lặng sóng trong một ngày đông lạnh giá. Hắn cố gượng cười, cúi xuống nhặt áo choàng dưới đất lên, đưa cho nàng mà không nói lời nào.
Lần này, Văn Tiêu nhận lấy. Bởi nàng vẫn đang mặc trang phục mùa hè trong Thần Nữ Phủ, lạnh đến run rẩy.
"Lần trước nàng gặp ta là khi nào?" Đợi nàng khoác xong áo choàng, Triệu Viễn Châu chậm rãi hỏi.
"Ngươi biết ta từng gặp ngươi?" Văn Tiêu ngạc nhiên. Mọi thứ ở đây chân thực đến mức khiến nàng khó phân biệt, mà người trước mắt còn biết nàng đã gặp hắn. Đây thật sự là mơ sao?
"Không biết." Triệu Viễn Châu trả lời. "Ta đoán thôi."
Hắn không nói dối. Hắn thật sự không chắc Văn Tiêu hiện tại đã từng gặp hắn hay chưa, nhưng hắn biết rằng, nàng nhất định sẽ gặp hắn trong tương lai.
"Được thôi." Văn Tiêu thở dài: "Ngươi đoán đúng rồi."
Nàng nhớ lại những gì Anh Lỗi từng nói với mình: Chu Yếm đã chết dưới tay Thần Nữ Bạch Trạch đời đầu khi hắn 34.000 tuổi. Vì vậy, nàng tiếp lời: "Nếu ta nhớ không nhầm, đó hẳn là khi ngươi 34.000 tuổi."
"34.000 tuổi sao?" Triệu Viễn Châu cúi đầu, không rõ là nên mong đợi hay lo sợ. Hắn khẽ thì thầm: "Lần nào cũng lâu đến vậy."
"Cái gì?" Văn Tiêu không nghe rõ lời hắn nói.
"Không có gì." Triệu Viễn Châu ngẩng đầu lên, đáp: "Ta năm nay 30.000 tuổi, còn 4.000 năm nữa nàng mới gặp ta lần đầu."
Văn Tiêu cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đang mơ thấy một Triệu Viễn Châu của thời điểm sớm hơn rất nhiều. Nhưng Triệu Viễn Châu trước mặt nàng bây giờ dường như rất khác với người đã siết cổ nàng điên cuồng 4000 năm sau.
"Trời tuyết lạnh giá, vào phòng uống chút trà đi." Triệu Viễn Châu cất lời, ngắt dòng suy nghĩ của nàng.
Một chén trà được đặt trước mặt nàng. Văn Tiêu vô tình liếc qua, phát hiện đó lại chính là loại trà nàng yêu thích nhất. Nàng ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, nhưng Triệu Viễn Châu không hề uống trà, mà đang uống nước từ chiếc bình trong tay hắn.
Chiếc bình ấy được bọc trong một lớp vỏ bằng da, khiến nàng không nhìn rõ hình dạng cụ thể. Trên cổ bình treo một quả cầu lông nhỏ. Điều khiến nàng bất ngờ hơn cả chính là chủ nhân của chiếc bình. Triệu Viễn Châu có vài sợi tóc trắng trên đầu và hai bên thái dương, từng cử chỉ đều toát lên vẻ điềm đạm và chín chắn. Khó ai có thể liên tưởng chiếc bình này với con người hắn.
Thấy nàng không uống trà, Triệu Viễn Châu dường như cho rằng nàng còn đề phòng, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười đầy cay đắng. Hắn nhấc chén trà trước mặt Văn Tiêu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Không có độc." Hắn đưa chiếc chén đã trống không ra trước mặt nàng, để nàng nhìn thấy đáy chén, sau đó thay một chén khác, rót đầy trà rồi đặt lại trước mặt nàng.
"Ta đâu có sợ ngươi hạ độc." Văn Tiêu nói.
"Ồ?" Triệu Viễn Châu như vui vẻ hơn hẳn, hứng thú hỏi lại: "Vậy tại sao nàng không uống? Không lẽ là không thích loại trà này?"
Hắn tuyệt đối không thể nhớ nhầm loại trà nàng yêu thích.
"Ta chỉ tò mò, trong bình nước của ngươi đựng gì vậy?" Văn Tiêu hỏi.
Triệu Viễn Châu nghe xong khẽ cười, ánh mắt dừng trên chiếc bình: "Là ngọc thủy," hắn đáp. "Có người nói với ta rằng uống vào có thể tăng cường tu vi."
Văn Tiêu nhíu mày. Thật sự có chuyện như vậy sao? E rằng đây là tà thuật. Nàng đọc vô số sách, nhưng chưa từng nghe qua. Vì thế, nàng nói: "Người đó chắc không phải đang lừa ngươi đấy chứ."
Ở góc độ nàng không nhìn thấy, ánh mắt Triệu Viễn Châu lặng lẽ dừng trên người nàng. Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, mà chuyển đề tài: "Nhắc đến mới nhớ, ta còn thiếu nàng ấy một miếng ngọc bội."
Hắn nói tiếp: "Ngọc thượng hạng ta đã tìm được rồi, chỉ là hiện tại, ta muốn khắc nó cẩn thận một chút."
"Làm tín vật định tình tặng cho nàng ấy."
Văn Tiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với ánh nhìn của hắn.
Lại là ánh mắt nóng rực ấy, thiêu đốt nàng đến mức toàn thân không yên. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Văn Tiêu cúi đầu, tránh đi ánh mắt đó, rồi khẽ nói: "Vậy chúc hai người có tình sẽ thành đôi."
"Đa tạ lời chúc của nàng." Nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Triệu Viễn Châu vang lên.
Hôm nay trời không có tuyết. Văn Tiêu ngồi trên chiếc xích đu, nhìn Triệu Viễn Châu bước đến bên cây đào, hái hai quả. Những cành đào rung lên vì động tác của hắn, tuyết đọng rơi xuống phủ đầy người hắn.
Nhìn hắn như vậy, đúng thật là trông rất giống một con khỉ, nàng thầm nghĩ.
Nàng đã ở đây nửa tháng, cuối cùng cũng hiểu ra nơi này không phải Thần Nữ Phủ, mà là nhà của Triệu Viễn Châu. Sống chung với hắn ngày đêm, nàng thấy ngạc nhiên rằng hắn chẳng hề hỏi nàng từ đâu đến, muốn đi đâu. Hắn chỉ đơn giản chấp nhận một cô nương xa lạ xuất hiện trong nhà mình, cùng ăn cùng ở như thể điều đó hoàn toàn bình thường.
Văn Tiêu ban đầu nghĩ rằng con yêu quái này đang giở trò gì, nhưng dần dần, nàng cảm thấy rõ ràng rằng bản chất của hắn thuần khiết và thiện lương. Có lẽ những lời đồn đại của những người kể chuyện dân gian và các truyền thuyết ở Đại Hoang đều là chuyện hoang đường, hoặc có thể nàng đang mơ mộng một cách bừa bãi.
Đây thật sự là một giấc mơ sao? Văn Tiêu lại nghĩ đến câu hỏi trong lòng mình. Nơi này rõ ràng rất thực, nhưng nếu không phải là mơ, tại sao nàng lại có thể đến đây?
Hơn nữa, lần trước gặp hắn, hắn rõ ràng rất tàn ác, suýt nữa đã giết nàng.
Văn Tiêu thở dài, không nghĩ ra thì tạm thời bỏ qua. Nàng ngẩng đầu lên, thấy con "khỉ" ấy chẳng quan tâm, phủi phủi tuyết trên người, lau quả đào lên thân mình, rồi bước đến bên nàng, đưa cho nàng quả đào lớn nhất.
Nàng miễn cưỡng nhận lấy. Mùa đông ăn đào lạnh là một lý do, lý do lớn hơn là, quả đào này chẳng có hương vị gì cả!
Không biết cây đào này do ai trồng, có lẽ vì trồng vội vàng, muốn chúng nhanh chóng ra quả, dùng pháp lực thúc đẩy khiến rễ cây bị hư hại, dù có dùng yêu lực chăm sóc, cũng không thể ra quả ngon được.
Văn Tiêu quay đầu, nhìn thấy Triệu Viễn Châu ăn ngon lành.
"Quả đào này thật sự không ngon!" Nàng chịu đựng suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng nói ra.
"Ngon mà." Triệu Viễn Châu hình như rất thích.
Văn Tiêu nhận ra, con khỉ này không có vị giác. Nàng nhìn vào hành động của hắn, cảm giác nghi hoặc trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Hắn rốt cuộc là người tốt hay xấu? Nhìn người phải dùng trái tim, nàng cảm thấy Triệu Viễn Châu không xấu, nhưng lần trước hắn rõ ràng phát điên, như mất kiểm soát mà siết cổ nàng. Liệu những lời đồn đại về hắn sau này có thật sự chỉ là lời nói suông?
Văn Tiêu tức giận ném quả đào trong tay đi, đứng dậy từ xích đu, bước đến trước mặt hắn: "Ngươi có biết ta là ai, từ đâu đến không? "
Triệu Viễn Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với nàng, sau đó nhìn xuống quả đào trên mặt đất, có chút tiếc nuối. Hắn bước qua nhặt quả đào lên, nhẹ nhàng nói: "Anh hùng không hỏi xuất thân."
Văn Tiêu thay đổi giọng điệu, trở nên sắc bén: "Ta là thần nữ Bạch Trạch, bảo vệ Đại Hoang bình yên, trừ khử yêu ma hung ác. "
"Vậy sao?" Triệu Viễn Châu hỏi lại, không có chút sợ hãi hay bất ngờ, giống như đang hỏi nàng quả đào này có ngon không.
Câu hỏi đó khiến Văn Tiêu sửng sốt. Nàng vốn chỉ muốn thử thái độ của Triệu Viễn Châu, ai ngờ hắn lại chẳng chút lo lắng hay sợ hãi. Hắn tiếp tục nói: "Nếu nàng muốn, bây giờ có thể động thủ."
Nếu không phải Triệu Viễn Châu trong tay ôm một quả đào, giọng điệu lại thành thật, Văn Tiêu thật sự sẽ nghĩ hắn đang khiêu khích nàng.
"Vì sao ta phải giết ngươi?" Cuối cùng, Văn Tiêu cũng nghĩ ra cách trả lời, giọng nói mang theo một chút bất lực.
"Ta chính là ác yêu Chu Yếm, ta giết người, giết yêu, hành động ác độc, tội lỗi vô số, đáng lẽ ra ta phải chết từ lâu rồi."
Văn Tiêu kinh ngạc, nàng đã nghĩ qua rất nhiều kết quả, có thể hắn sẽ thắc mắc tại sao nàng muốn giết hắn, hoặc có thể hắn sẽ phủ nhận những tội ác mà mình đã phạm phải. Nhưng nàng thật sự không thể hiểu được, sao hắn lại thản nhiên thừa nhận như vậy.
Nàng thở dài, "Ta chỉ tin vào những gì ta thấy, ta chưa từng thấy ngươi hại người vô tội, ngươi cũng.."
Nàng cúi đầu, toàn thân tỏa ra tà khí đỏ rực, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Triệu Viễn Châu đang siết chặt cổ mình, hình ảnh đó hiện lên rõ mồn một trước mắt nàng, cảm giác ngạt thở ấy vẫn còn rõ ràng trong ký ức.
"Ngươi cũng không đe dọa tính mạng của ta, ta không có lý do gì để giết ngươi."
"Đe dọa tính mạng của nàng sao?"
"Đúng vậy, ta sợ chết." Văn Tiêu nói một cách thẳng thắn, chẳng hề e dè.
Triệu Viễn Châu khẽ cúi đầu, nở nụ cười, nụ cười ấy kéo theo vài giọt nước mắt. Cuối cùng, hắn cũng thấy được một chút gì đó quen thuộc ở nàng.
"Nàng không sợ đâu." Hắn chậm rãi nói, giọng nói đầy vẻ cay đắng.
"Ta không sợ cái gì?"
"Nàng không sợ chết."
"Sao ngươi biết?"
"Biết thì biết thôi."
Ở đây đã một tháng, cuối cùng suy đoán trong lòng Văn Tiêu cũng dần dần được xác nhận — đây không phải là giấc mơ.
Đã đến thì cứ yên tâm mà sống, nàng lại chẳng vội vàng gì, Triệu Viễn Châu không có ác ý với nàng, hơn nữa trong lòng nàng có vẻ mơ hồ cảm nhận được, nàng sẽ không ở đây suốt cả đời. Tuy vậy, điều nàng cần làm rõ lúc này là, nếu không phải giấc mơ, thì đó là gì, có phải là xuyên không?
Lại bắt đầu có tuyết rơi, nàng ra sân, hái một quả đào từ trên cây và cắn một miếng, theo sau con khỉ kia lâu rồi, nàng đã dần dần bị hòa nhập, cảm thấy quả đào này hình như cũng không tệ lắm.
Con khỉ trong phòng đi ra, cầm chiếc ô của hắn, che cho Văn Tiêu khỏi tuyết. Hắn thấy nàng đang cắn quả đào không có mùi vị, vẻ mặt thất thần, liền cúi đầu cố giấu nụ cười trên mặt, nói: "Trên sườn núi phía Bắc có một vườn đào, quả ở đó ngọt lắm, nàng có thể đi thử."
"Vậy sao ngươi không đi?" Văn Tiêu liếc nhìn hắn, ngạc nhiên phát hiện ra hắn có khẩu vị, biết quả nào ngọt.
"Ta thấy quả đào này ăn cũng khá ngon."
Văn Tiêu thở dài, thôi được, hắn vẫn không có khẩu vị lắm. Nàng không nghĩ rằng quả đào mà Triệu Viễn Châu thấy ngon sẽ có thể ngon đến mức nào, nhưng dù sao ở đây chẳng có việc gì làm, nàng quay đầu, đưa nửa quả đào đã ăn dở vào tay Triệu Viễn Châu, "Vậy ta đi xem thử."
Triệu Viễn Châu nhìn quả đào đột nhiên được nhét vào tay mình, hơi ngẩn người, khi hắn ngẩng đầu lên, Văn Tiêu đã đi được một đoạn.
"Đợi một chút."
Triệu Viễn Châu đặt quả đào trong tay lên một đống đá giả bên cạnh, rồi tiến lên trước, nắm lấy tay Văn Tiêu, từ trong ngực lấy ra một chiếc ngọc bội đeo vào cổ tay nàng.
Văn Tiêu nhìn chiếc ngọc bội, cảm thấy có chút quen mắt, sau đó nàng nhìn thấy một dòng chữ nhỏ:
"Lòng này kiên định, trời đất dài lâu, sao phải bận lòng, bên nhau sớm tối."
Đây chính là ngọc bội được hóa ra từ thần lực Bạch Trạch.
Triệu Viễn Châu nắm lấy cổ tay nàng, mở miệng, giọng nói khàn khàn,: "Đây là tín vật đính ước mà ta đã hứa với nàng."
Văn Tiêu trợn tròn mắt, tín vật đính ước!? Đưa cho nàng!?
"Đây là do bản đại yêu tự tay khắc, trời đất rộng lớn, chỉ có một chiếc này thôi."
Văn Tiêu lúc này đầu óc như bùng nổ, nàng mở miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào.
Hắn nói, "Mang theo nó, coi như là ta luôn ở bên cạnh nàng."
Xung quanh tĩnh lặng, trong đầu Văn Tiêu như có một tiếng nổ lớn, nàng chỉ cảm thấy có một thứ gì đó bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Triệu Viễn Châu nói rằng tín vật đính ước của hắn dành cho kẻ thù lại là dành cho nàng!
Cuối cùng nàng cũng ổn định lại được lời nói, khàn khàn mở miệng: "Triệu Viễn Châu, trước đây ngươi có phải đã gặp ta rồi không?"
Triệu Viễn Châu chăm chú nhìn nàng thật lâu, như thể có điều gì đó không nỡ rời xa, cuối cùng hắn mở miệng: "Nàng sẽ biết thôi, sau này sẽ biết."
Cuối cùng nàng cũng phản ứng lại, Triệu Viễn Châu ba mươi bốn nghìn tuổi, ba mươi nghìn tuổi! Đây không phải là giấc mơ! Đây là xuyên không! Là xuyên không ngược!
Khi suy nghĩ của nàng trở lại tỉnh táo, nàng đã ở một vùng hoang dã, nhìn về phía Bắc, nàng thấy vườn đào mà Triệu Viễn Châu đã nhắc đến. Tuy nhiên, trong lòng nàng không còn tâm trí để ngắm nhìn nữa, sao Triệu Viễn Châu lại đưa nàng đến đây?
Nàng không dám lãng phí thời gian nữa, lập tức chạy về phía hướng của thần nữ phủ, chưa chạy được bao lâu, nàng đã nhìn thấy từ xa nơi đó, yêu khí đỏ rực cuồn cuộn, phản chiếu ánh trăng tròn trên cao.
Ký ức lại nổi lên trong đầu nàng, nàng nhớ lần đầu tiên gặp Triệu Viễn Châu, hắn cũng bao phủ mình trong ma lực đỏ rực, muốn lấy mạng nàng.
"Đùng—đùng—đùng."
Triệu Viễn Châu nghe thấy tiếng đập cửa, lý trí còn sót lại một chút, hắn không dám vui mừng, lòng đầy tuyệt vọng. Hắn sợ cơn ác mộng sẽ tái diễn, sợ sẽ lặp lại vết xe đổ, hắn chỉ mong nàng giữ lời, khi hắn đe dọa đến tính mạng nàng, nàng sẽ ra tay giết chết hắn.
Hắn hy vọng nàng giết hắn. Đây là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi hoàn toàn mất lý trí.
Bên kia, Văn Tiêu không đập được cửa, nàng liền lấy ra lệnh bài Bạch Trạch, thần lực của Bạch Trạch vẫn còn yếu ớt, nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng phá cửa, cửa vừa mở ra, cảnh tượng đầu tiên nàng nhìn thấy là Triệu Viễn Châu quỳ giữa tuyết.
Toàn thân hắn đã bị một sức mạnh tà ác nuốt chửng, thấy có người xông vào, hắn từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như máu.
Đôi mắt đỏ giống như ngày hôm đó.
Văn Tiêu trong lòng cảm thấy không ổn, nàng quay người định chạy trốn, nhưng cuối cùng không thể thoát khỏi sức mạnh tà ác mạnh mẽ, một luồng ma lực đỏ rực hòa lẫn với gió bão ập đến.
Nàng không thể tránh được, đây là cảm giác đau đớn mà nàng tưởng tượng trước khi nhắm mắt. Khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã ở trong thần nữ phủ quen thuộc.
Tiếng ve kêu, chiếc xích đu, vài cây đào và chiếc ngọc bội trong tay nàng đều như báo cho nàng rằng nàng đã trở lại. Ánh mắt nàng rơi vào chiếc ngọc bội, sau đó mới nhận ra, đây chính là tín vật đính ước mà Triệu Viễn Châu đã đưa nàng khi xuyên không.
Nghĩa là nàng sẽ yêu Triệu Viễn Châu trong cả quá khứ và tương lai sao?
Nhưng nàng vẫn còn sợ hãi, đôi mắt đỏ như màu máu, lệ khí đỏ thẫm, Triệu Viễn Châu mất kiểm soát, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, mỗi lần đều không kịp phản ứng.
Chờ đã, mất kiểm soát? Lệ khí đỏ thẫm?
Trong đầu Văn Tiêu, có một điều gì đó đang dần dần trở nên rõ ràng.
_
* Gốc: 明月别枝惊鹊,清风半夜鸣蝉。
Trích trong bài thơ " Tây Giang Nguyệt" của Tân Khí Tật
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro