Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Thụ yêu

Thiên Hoan không hề biết gì về kế hoạch của Triệu Viễn Châu, sau ngày hôm đó, nàng chỉ thấy tên yêu quái già kia không ngừng lảng vảng xung quanh nàng, không ngừng lải nhải bên tai nàng đủ thứ chuyện, làm Thiên Hoan nhức đầu không thôi. Đến nỗi Thiên Hoan không chịu nổi nữa, nàng hét lên.

"Nếu người còn không im mồm, ta sẽ cho người đuổi ngươi ra khỏi Thượng Thanh."

Triệu Viễn Châu ngồi vắt vẻo trên cành cây, nhìn xuống thiếu nữ đang ngồi trên xích đu ngay bên dưới, hắn nở nụ cười tà mị nhưng ánh mắt nhìn nàng lại dịu dàng vô cùng.

"Cô đâu phải chủ nhân của Thần vực Thượng Thanh, cô không có quyền đuổi ta đi."

Thiên Hoan ngước nhìn tên yêu già kia, hừ lạnh một tiếng.

"Cha ta trước đây là chủ nhân nơi này, giờ ông ấy đang bế quan, quyền lực mới giao lại cho Minh Dạ ca ca. Cha ta nói, sau này Minh Dạ ca ca cưới ta, ta sẽ là nữ chủ nhân của nơi này. Sớm muộn gì ta cũng là chủ, ta có thể đuổi ngươi đi."

Triệu Viên Châu lăn từ trên cây xuống, đứng trước mặt nàng, vẻ mặt khó tin.

"Cô sẽ thành thân với Minh Dạ?"

Thiên Hoan ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc ý, kiêu ngạo.

"Tất nhiên, ta và huynh ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ huynh ấy đã chăm sóc ta. Cha ta cũng nói chỉ tin tưởng huynh ấy bảo vệ được ta."

Triệu Viễn Châu mím chặt môi, áp chế cảm giác bỏng rát trong lòng. Trước đây có một trúc mã Tiểu Trác còn chưa đủ, bây giờ lại có thêm Minh Dạ ca ca gì đó nữa, ông trời thấy hắn chưa đủ khổ, muốn tạo thêm thử thách cho hắn đúng không?!?

"Ta còn mạnh hơn Minh Dạ ca ca của cô nhiều." Triệu Viễn Châu âm dương quái khí nói.

Thiên Hoan cười phá lên, không để ý đến gương mặt đen như đít nồi của Triệu Viễn Châu.

"Ngươi sao? Mạnh hơn Minh Dạ ca ca sao? Tên yêu già nhà người không chỉ tuổi tác lớn mà khả năng ba hoa cũng lớn lắm."

Triệu Viễn Châu không thèm để ý đến nàng, hất vạt áo sang một bên, nhảy lại lên cây, ánh mắt nhìn xa xăm, như chìm đắm trong quá khứ.

"Một tiểu thú có mấy trăm năm tu vi như cô sao biết được quá khứ tung hoành khắp Đại Hoang của bổn đại yêu chứ. Cô không biết, năm xưa ta cùng với thần nữ Bạch Trạch đã cùng nhau chiến đấu để bảo vệ thiên địa như nào đâu."

Câu nói này đã đánh trúng vào tâm lý tò mò của Thiên Hoan, từ nhỏ nàng đã được nghe phụ thân kể về trận chiến giữa thần nữ Bạch Trạch và một tên yêu ma đại gian đại ác. Nghe phụ thân cảm khái về sự thông minh, thiện lương của thần nữ ra sao. Đến tận khi nàng lớn lên, phụ thân thỉnh thoảng vẫn nói với nàng mấy câu đại loại như "năm xưa ta có phúc khí được gặp thần nữ", nên trong mắt Thiên Hoan, thần nữ Bạch Trạch của một vạn năm trước chính là một nữ thần cao cao tại thượng, xinh đẹp cao quý, đứng trên vạn vật, bảo vệ chúng yêu.

Lúc này, nghe thấy tên yêu già này nói hắn từng sát cánh cùng thần nữ chiến đấu, Thiên Hoan không nhịn được mà hỏi.

"Ngươi thật sự đã từng cùng thần nữ chiến đấu?"

Triệu Viễn Châu liếc mắt nhìn nàng, thấy vẻ mặt vừa tò mò vừa mong chờ nhưng vẫn cố tỏ ra thờ ơ của nàng, hắn cố nhịn cười, tỏ ra thần bí.

"Đúng vậy. Năm xưa ta may mắn được cùng thần nữ đại nhân chiến đấu. Nàng ấy à, xinh đẹp cực kỳ, lại còn dịu dàng thiện lương, sức mạnh vô song. Năm đó chiến đấu ác liệt vô cùng, cùng là nhờ lệnh bài Bạch Trạch của thần nữ, mới chuyển nguy thành an. Chỉ tiếc là..." 

Triệu Viễn tỏ ra thần bí, ánh mắt vẫn liếc nhìn Thiên Hoan.

"Chỉ tiếc cái gì, ngươi mau kể nốt đi."

Thấy Thiên Hoa gấp đến độ đứng hẳn lên, gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều cũng vì vậy mà đỏ ửng, Triệu Viễn Châu không trêu chọc nàng nữa. Hắn nói.

"Thần nữ Bạch Trạch dù có sức mạnh Bạch Trạch nhưng bản thân thần nữ vẫn là một người phàm. Năm xưa, khi thần nữ tạ thế, hồn phách của nàng vì tổn hại nặng nề mà bị chia cắt. Vốn dĩ ta và Trác Dực Thần có cách giúp nàng sống lại, nhưng vì hồn phách khuyết thiếu cũng chỉ đành lực bất tòng tâm."

Nghe được những lời này, đôi lông mày thanh tú của Thiên Hoan hơi cau lại, vẻ mặt tiếc hận.

"Đáng tiếc, thần nữ Bạch Trạch cả đời cứu vớt chúng sinh, lại không thể chết nguyên vẹn. Ta cũng thật lòng tiếc cho nàng."

Nghe được những lời này của Thiên Hoan, Triệu Viễn Châu không bày tỏ thái độ gì, hẵn vẫn mỉm cười ung dung. Nhưng một lúc sau, hắn lại nói.

"Thật ra vẫn còn một cách."

Thiên Hoan quay lại nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc.

"Cách gì?"

"Cô đã từng nghe đến đèn kết phách chưa? Nếu có thể tìm đủ hồn phách của thần nữ, dùng đèn kết phách tu sửa được hồn phách của nàng ấy. Khi đó ta dùng yêu lực tu luyện thần thức, hồi sinh thần nữ."

Thiên Hoan không dấu được vẻ kinh ngạc, kêu lên.

"Đèn kết phách! Cha ta nói món bảo bối đó đã thất truyền từ lâu, nó có thể giúp ta..." Thiên Hoan không nói tiếp chỉ quay đầu đi, nhìn dáng vẻ như muốn dấu diếm.

Triệu Viễn Châu nhếch một bên mày nhưng không truy vấn. Hắn thản nhiên nói.

"Sáng mai ta và Trác đại nhân sẽ lên đường đi tìm đèn kết phách cũng như tìm kiếm tàn hồn của thần nữ.

Hôm nay, ta đến đây cũng là cáo biệt thánh nữ. Đa tạ thánh nữ đã tiếp đón chu đạo chúng ta trong những ngày qua."

Nói rồi, Triệu Viễn Châu nhảy từ trên cây xuống, làm động tác chắp tay cảm tạ, rồi quay người muốn đi.

Thấy Triệu Viễn Châu chuẩn bị rời đi, Thiên Hoan không dấu được sự nóng vội, nàng khẽ cắn đôi môi hồng nhuận, gương mặt kiều diễm hơi đỏ ửng lên, vẻ mặt đấu tranh dữ dội, ánh mắt gắt gao nhìn vào tấm lưng đang rời đi của Triệu Viễn Châu.

"Ngươi đứng lại đấy!" Thiên Hoan vội hét lên.

Nghe thấy giọng nói nôn nóng của nàng, Triệu Viễn Châu chậm rãi dừng chân, hắn âm thầm nở một nụ cười đắc ý rồi quay đầu nhìn lại.

Trong đôi mắt đào hoa của hắn lúc này lộ ra sự đắc ý khiến Thiên Hoan dù tức nhưng vẫn phải nhịn xuống, chạy nhanh đến chỗ hắn.

"Ta muốn nhờ ngươi một việc."

Thấy Triệu Viễn Châu định nói gì đó, Thiên Hoan ngay lập tức cắt ngang.

"Im lặng, để ta nói nốt.

Khi ngươi tìm được đèn kết phách tu bổ được hồn phách cho thần nữ xong có thể mang về đây cho ta mượn được không?"

Đôi mắt trong veo của Thiên Hoan chăm chú nhìn Triệu Viễn Châu, một tầng hơi nước bắt đầu dâng lên quanh mắt, đôi mắt phiếm hồng. Hai bàn tay nàng gắt gao nắm chặt, cố kìm nén không rơi nước mắt, nhìn vừa quật cường vừa đáng thương.

Bộ dạng này của nàng chọc cho trái tim vốn phẳng lặng mấy nghìn năm của Đại Yêu khẽ nhói đau, làm hắn nhớ đến lần cuối bên nàng, nàng cũng ôm hắn mà khóc như vậy.

Triệu Viễn Châu không muốn nàng khóc.

Dù Thiên Hoan không mở lời, Triệu Viễn Châu cũng nhất định sẽ mang đèn kết phách trở về tìm Thiên Hoan.

"Được, ta nhất định sẽ mang đèn kết phách về tìm cô."

---

Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Triệu Viễn Châu và Trác Dực Thần đã chuẩn bị rời đi. Cả hai đi đến cổng Thượng Thanh thần vực thì bắt gặp Thiên Hoan và Minh Dạ đã đứng chờ ở đó từ bao giờ.

Nhìn thấy hai người, Trác Dực Thần có hơi ngạc nhiên.

"Hai người không cần tiễn bọn ta."

Thiên Hoan đi đến bên cạnh Trác Dực Thần, trên tay nàng là một dải lụa trắng lấp lánh nguyệt quang. Nàng đưa nó cho Triệu Viễn Châu, ánh mắt tiếc nuối nhưng vẫn không ngần ngại đặt vào tay hắn.

"Đây là Cẩm Vụ lăng, dùng mây cùng sương mù dệt thành, có thể sử dụng linh khí trời đất để bảo vệ thân thể, tà khí bất xâm. Nó vốn theo ta từ nhỏ. Giờ ta đưa nó cho ngươi, hy vọng ngươi njanh chóng tìm được đèn kết phách hồi sinh thần nữ."

Triệu Viễn Châu nhận lấy tấm lụa, xúc cảm mát lạnh, trơn nhẵn như dòng suối chảy qua làn da hắn.

Hắn ngước lên nhìn cô gái nhỏ trước mắt, vẻ ngoài nàng giống Văn Tiêu đến tám chín phần. Vẫn là dung mạo yêu kiều, thanh nhã như xưa nhưng con người bên trong lại không giống Văn Tiêu chút nào.

Văn Tiêu dịu dàng, thông minh, đối xử với ai cũng nhẹ nhàng lại tinh tế, giống như đóa hoa lan trong rừng sâu, mềm nhẹ tỏa hương sắc nhưng cốt cách cứng cỏi kiên cường.

Còn Thiên Hoan lại trái ngược với nàng, Thiên Hoan từ nhỏ được nuông chiều, tính tình ương bướng lại nghịch ngợm, không chịu thua ai bao giờ.

Rõ ràng là cùng một khuôn mạo nhưng Triệu Viễn Châu hiểu rõ, họ là hai người khác nhau.

Hắn nắm chặt dải lụa rồi thu vào trong thức hải. Xong xuôi, hắn làm ra động tác thi lễ hướng về phía Thiên Hoan và Minh Dạ.

"Cảm tạ hai vị đã tiếp đãi chu đáo những ngày qua. Chu Yếm ta xin cáo biệt. Nếu có ngày tìm được đèn kết phách, nhất định sẽ quay trở lại trả nợ ân tình với Thánh nữ."

Sau đó, Trác Dực Thần cũng từ biệt Minh Dạ rồi cùng Triệu Viễn Châu rời đi.

---

Rời khỏi Thượng Thanh thần vực, Trác Dực Thần mới hỏi.

"Triệu Viễn Châu, chúng ta đi đâu bây giờ. Trời đất rộng lớn, biết đi đâu để tìm được đèn kết phách."

Triệu Viễn Châu thản nhiên cười.

"Trước đây, ta từng nghe Ly Luân nói qua, đèn kế phách được thần linh tạo ra bởi Thượng cổ thụ yêu cùng ánh sáng của mười mặt trời. Mà thượng cổ thụ yêu chính là thủy tổ của tộc Thụ yêu ngày nay. Ta nghĩ chúng ta nên đến vùng đất của Thụ yêu biết đâu lại có manh mối."

Trác Dực Thần nghe vậy cũng không nhiều lời, cả hai nhanh chóng lên đường đi đến lãnh địa của Thụ yêu.

---

Sau nhiều ngày di chuyển, Triệu Viễn Châu cùng Trác Dực Thần đã đến một khu rừng già, xung quanh cây cối rậm rạp. Những cây cổ thụ cao lớn, cành lá xum xuê khiến ánh nắng mặt trời cũng khó lòng chiếu xuống được, làm cho cả khu rừng âm u, quỷ dị.

"Ta cảm nhận được yêu khí!" Trác Dữ Thần khẽ nói.

"Đúng vậy! Đây là vùng đất nối liền giữa cấm địa thụ yêu và phần còn lại của nhân gian. Đi hết khu rừng này chúng ta sẽ đến vùng đất của thụ yêu.

Tiểu Trác ta nhắc nhở ngươi, thụ yêu sống tách biệt với chúng yêu cùng loài người, lại sống lâu năm nên tính tình cổ quái. Chúng ta tốt nhất nên tránh nặng tìm nhẹ, không cần thiết thì đừng để xảy ra tranh chấp với họ.

Trác Dực Thần âm dương quái khí liếc hắn, hừ một tiếng bất mãn.

"Ngươi là đại yêu, ta cũng là đại yêu! Không cần ngươi lên lớp dạy dỗ ta."

Triệu Viễn Chu mím chặt môi, chỉ biết ngậm chặt miệng. Từ xưa đến nay chỉ có Văn Tiêu là trị được Tiểu Trác đại nhân, hắn vẫn là im miệng thì hơn.

Hai người lại im lặng tiếp tục tìm đường ra khỏi khu rừng, họ đi thêm nửa canh giờ nữa. Đột nhiên, Triệu Viên Châu dừng lại, hắn tiến tới một cành cây gần đó, đưa tay chạm vào một cành cây nhỏ bị gãy, dấu vết vẫn còn mới, nhựa cây vẫn đang chảy ra không ngừng.

Trác Dực Thần thấy vậy, nghi ngờ hỏi.

"Triệu Viễn Châu, có vấn đề gì sao?"

Triệu Viễn Châu quay người lại, vẻ mặt ngưng trọng.

"Vừa nãy ta bẻ cành cây này để đánh dấu. Bây giờ chúng ta lại quay lại đây, điều đó có nghĩa từ nãy đến giờ chúng ta chỉ đi quanh quẩn một vòng tròn."

Nghe đến đây, vẻ mặt Trác Dực Thần cũng trở nên nghiêm trọng, hắn nắm chặt kiếm Vân Quang trong tay, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

"Ta nghi ngờ đây là một trận pháp. Chúng ta phải tìm được mắt trận mới có thể thoát khỏi đây."

Nghe đến đây, Trác Dực Thần không nhiều lời mà rút Vân Quang kiếm ra.

Lưỡi kiếm sắc bén, tỏa ra thứ ánh sáng xanh lam lóa mắt, mang theo hàn khí rét lạnh. Hắn đưa tay lên kiếm, dùng máu yêu tế kiếm, vận động linh lực, dồn sức mạnh vào lưỡi kiếm.

Kiếm Vân Quang được truyền yêu lực tỏa ra sát khí nồng đượm như muốn trảm yêu trừ ma, cây cối xung quang bị sát khí ngút trời đó làm cho lay động xào xạc, đất trời rung chuyển.

Ngay lúc đó, ánh mắt Trác Dực Thần lóe sáng, nhanh như cắt, hắn chĩa múi kiếm về một hướng, sát khí cùng yêu lực bắn về phía đó. Luồng khí mạng mẽ khiến cây cỗi xunh quang đổ rạp, gió mạnh thổi tung mọi thứ xung quanh.

"Á!" Một tiếng hét vang lên giữa không gian vắng lặng.

Nghe được thanh âm đó, Trác Dực Thần thu kiếm lại, sát khí cũng dần tiêu tán nhưng kiếm Vân Quang vẫn tỏa sáng rực rỡ.

"Yêu khí!"

Ngay khi nghe thấy tiếng hét, Triệu Viễn Châu nhanh chóng phi thân về hướng phát ra âm thanh.

Lúc này, trước mặt hắn là một khối cơ thể đang chật vật trên mặt đất, bị y phục cùng cây cỏ xunh quanh quấn thân, vật lộn để đứng dậy.

Triệu Viễn Châu nổi lòng từ bi, đưa tay ra đỡ người kia đứng dậy.

Nhưng ngay khi người đó đứng thẳng, ánh mắt Triệu Viễn Châu co rút, ngẩn người.

"Các ngươi là ai mà dám xâm phạm lãnh địa thụ yêu bọn ta!"

Giọng nói non nớt vang lên kèm theo là một đạo ánh sáng màu xanh lục bay đến.

Trác Dực Thần vừa chạy đến, nhanh tay đánh tan linh lức đó. Hắn nhìn về phía người ra chiêu, vẻ mặt không dấu nổi kinh ngạc.

Trước mặt bọn hắn là một thiếu nữ chỉ độ mười sáu tuổi, vẻ mặt non nớt, đường nét trẻ con vẫn còn vương trên đôi mắt của nàng.

Gương mặt nhỏ nhắn, dù tuổi còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra là một mỹ nhân. Đôi môi hồng nhuận như cánh hoa đào, đôi mắt to tròn tinh nghịch. Giữa trán được đính một viên ngọc trai lấp lánh.

Hai bím tóc dài của nàng được thắt hai bên, trên đầu là trang sức bằng ngọc lục bảo sáng lấp lánh, nhìn vừa kiêu sa, diễm lệ lại vừa thanh thuần động lòng người.

Nhưng điều quan trọng nhất là, cô nương trước mặt, chẳng khác thiếu nữ Văn Tiêu độ mười sáu tuổi khi xưa là mấy. Khiến Triệu Viễn Châu có ảo giác rằng, hắn đang quay lại vạn năm trước, khi vẫn ở Đại Hoang, hắn giúp tiểu cô nương đó đẩy xích đu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro