[Edit] Đào Hoa Kiếp 3
Dịch vì vã Ly Chu cực mạnh 😇
Sẽ dịch hết fic này nếu không bị lười.
___________
Chương 3. Chu Yếm, đứa trẻ này không thể giữ
Ly Luân biến mất sau ngày thứ năm, Bạch Trạch thần nữ đi vào tiểu viện.
Sau mưa lớn, mấy ngày liên tiếp bầu trời đều trong xanh, gió ngày thu man mát, Uyển Nhi cùng Triệu Viễn Châu ngồi đối diện nhau, trong viện bày biện bàn nhỏ, một cái lò than, trà nóng đang sôi sùng sục, lửa than bên trên nướng mấy quả quýt, bên trên bàn nhỏ bày đầy hoa quả khô ăn nhẹ, nắng ấm vàng rực xuyên qua nhánh cây chiếu vào trên hai người họ.
Triệu Viễn Châu vung lên thêu kim đính châu váy dài, đem chén trà nhẹ đặt ở thần nữ trước mặt, "Hôm nay rảnh rỗi đến đây, là có tin tức của Ly Luân sao?"
"Không có, tìm không thấy bất kỳ tung tích nào."Bạch Trạch thần nữ nhấp một ngụm trà, từ rương lớn bên trong lấy ra bình thuốc cho Triệu Viễn Châu, "Đây là thuốc áp chế lệ khí, vừa mới làm tốt."Triệu Viễn Châu tiếp nhận thuốc, Uyển Nhi dặn dò nói, "Đừng quên uống, về sau mang theo bên mình, khi nào sắp hết nhớ gửi thư cho ta."
"Được."Triệu Viễn Châu mở ra cái bình, thuốc vừa mới cho vào miệng, cả khuôn mặt của y đều nhíu lại, mất tự nhiên mà đem thuốc nuốt xuống, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía thần nữ, "Đây là cái gì? Cũng quá khó uống."
Uyển Nhi bưng chén trà trừng y, "Yêu quái vạn năm còn sợ đắng?"
"Lão yêu quái liền không thể sợ đắng sao."Triệu Viễn Châu dò xét lọ thuốc đầy ắp trong tay, lại nhìn về phía bên chân tràn đầy một rương, lập tức khóc không thành tiếng, "Cô không có tính sai đi, thứ gì chịu nổi đống này chứ."
"Thuốc đắng dã tật."Thần nữ xụ mặt, "Đắng cũng phải uống, thuốc này chuyên trị tật xấu của ngươi."
Triệu Viễn Châu cau mày, giơ bình thuốc nhắm mắt hung ác mà rót vào miệng, lại móc ra tùy thân bầu rượu, một mạch uống cạn chất lỏng trong đó.
Chờ cho đến khi vị đắng trong miệng tan đi, Triệu Viễn Châu than thở đem thuốc rót vào bầu rượu trống không, "Bầu rượu a bầu rượu, ngươi theo ta lâu như vậy, rượu ngon nào chưa từng chứa qua, đáng tiếc từ nay về sau chỉ có thể đựng thứ đồ khó uống này."
Uyển Nhi nhìn qua y như có điều suy nghĩ, nàng nuốt xuống ngụm trà nóng cuối cùng, đột ngột mở miệng, "Thư của ngươi ta đã xem, Chu Yếm, đứa bé này không thể giữ."
Triệu Viễn Châu một tay cầm bầu rượu, không giương mắt hỏi, "Vì cái gì."
Bếp than kêu lên lách tách, gió thổi tung chiếc váy sa màu trắng trơn chạm sàn, Uyển Nhi hạ giọng thuyết phục, "Lệ khí bất ổn, ngươi bây giờ yêu lực vốn là khống chế không nổi, giữ đứa bé này sẽ khiến ngươi rất khó chịu."
"Có bao nhiêu khó chịu đâu."
Uyển Nhi lắc đầu thở dài, không nói gì.
"Khó chịu chút cũng không sao."Triệu Viễn Châu để bầu rượu xuống cúi đầu múc trà, nước trà nghi ngút hơi nóng được rót vào chén của thần nữ.
"Tại sao muốn giữ nó lại? Ngươi nghe ta khuyên một câu đi."Uyển Nhi âm thầm đau lòng nói, "Muốn ứng phó sự tình đã đủ nhiều, lúc này mang thai thân thể của ngươi làm sao chịu được, ngươi đây là tự tìm tử lộ."
"Nay đã đạp lên tử lộ, còn có cái gì không chịu được."Triệu Viễn Châu nói đến điềm nhiên như không có việc gì, một tay nhặt lên chén trà đem nước trà uống một hơi cạn sạch, lại cho mình châm một chén, "Giữ lại đứa bé này, ta chết đi cũng có thể có người tiếp tục coi chừng Ly Luân."
"Thế nhưng là ngươi làm sao lại..."Uyển Nhi sốt ruột, nhưng cái này dù sao cũng là việc riêng của người ta, nàng không tiện nói nhiều, vẫn là muốn nói lại thôi, "Thân thể ngươi vốn là kì lạ, làm sao không chú ý chút, hết lần này tới lần khác ở thời điểm này... Vẫn là cùng hắn ——"
"Là ngoài ý muốn."Triệu Viễn Châu mềm giọng đánh gãy nàng.
"Thật không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, coi như giữ lại đứa bé này, hắn cũng không nhất định niệm tình ngươi tốt."Gặp Triệu Viễn Châu trong bóng tối che chở người kia, Uyển Nhi lời nói lạnh nhạt, "Chúng ta phong ấn hắn 8 năm, bị nhốt trong hang tối không thấy ánh mặt trời suốt 8 năm, ngay cả khối cự thạch đều không chịu nổi, lấy tính nết của hắn, thoát phong ấn về sau không có ngay lập tức giết tới trước mặt ta, ta đều nghĩ nói hắn một tiếng đa tạ."
"Muốn giết cũng nên trước hết giết ta."Triệu Viễn Châu từ lửa than bên trên cầm qua nướng nóng quýt, lột ra vỏ ngoài, một nửa cho thần nữ, một nửa giữ cho mình.
Nuốt xuống miếng quýt ấm chua ngọt cuối cùng , Triệu Viễn Châu cúi đầu hỏi, "Ta gần đây luôn luôn muốn gặp hắn, có chút không bình thường, đây là vì cái gì?"
"Muốn gặp ai, "Uyển Nhi vừa hỏi ra lời liền nghĩ đến đáp án, "Ly Luân?"
"Ừm."
"Là mang thai phản ứng, lúc này người cha ở bên người ngươi sẽ thấy dễ chịu hơn chút, đời sau của yêu thú vốn là trời sinh cường đại, huống chi ngươi cùng Ly Luân đều là tu luyện vạn năm thượng cổ đại yêu. Đứa nhỏ này rất khó ứng phó, còn nhỏ như thế liền đã biết tranh đoạt yêu lực của ngươi."Uyển Nhi nhíu lên đôi mi thanh tú, "Việc này ngươi còn không có ý định nói cho hắn biết?"
Triệu Viễn Châu lại lột một quả quýt, liên tiếp hướng trong miệng nhét liền mấy múi, mập mờ đáp, "Nói sau đi."
"Về sau đồng dạng không giấu được, dùng huyễn thuật che lấp ngược lại là có thể lừa qua người bên ngoài, người bình thường nhìn không thấy thân hình của ngươi biến hóa, nhưng Ly Luân có Phá Huyễn Chân Nhãn của ngươi, ngươi làm sao lừa được hắn? Chẳng lẽ muốn gạt hắn đây là ngươi cùng người khác hài tử?"Bạch Trạch thần nữ ngẫm lại đều cảm thấy phát sầu, "Phá Huyễn Chân Nhãn là pháp khí vốn có của ngươi, có thể nhìn ra tất cả pháp thuật phân biệt chân thân, chuyên khắc Ly Luân ký sinh thuật cùng ẩn tàng thuật, ngươi cũng thật hào phóng, tuỳ tiện liền đưa ra ngoài, bây giờ tốt rồi, ai cũng tìm không thấy hắn."
Triệu Viễn Châu nhai quýt, ngẩng đầu nhìn về phía trong viện rơi sạch lá cây cây đào, "Đưa cũng đã đưa, lâu như vậy rồi, hắn không phải cũng cho ta một kiện bảo vật sao."
"Ly Luân mấy ngày nay cũng không có nhàn rỗi, hắn đã tra được chuyện ngươi cùng Tập Yêu Ti hợp tác."
"Nhanh như vậy?"Triệu Viễn Châu trầm giọng khẽ nhíu mày.
Uyển Nhi gật gật đầu: "Hắn tựa hồ hiểu lầm, cho là ngươi hiện tại nghe lệnh của nhân loại, hắn đã đả thương vài người của Tập Yêu Ti, nếu cứ tiếp tục như vậy, khoảng cách Tập Yêu Ti lần thứ hai diệt môn cũng không xa."
Triệu Viễn Châu nhấp một ngụm trà, không phản bác được.
"Vì Ly Luân trốn thoát phong ấn sự tình, Tập Yêu Ti rất nhanh liền sẽ tìm đến ngươi, ta được Bạch Trạch lệnh triệu hoán muốn đi điều tra một số việc, nơi này chỉ có thể dựa vào chính ngươi đến giải quyết."
"Là Sùng Vũ doanh bên kia có động tĩnh sao?"Triệu Viễn Châu hỏi.
"Ôn Tông Du có hành động, Bạch Trạch lệnh cảm nhận đến, rất yếu ớt, không tầm thường, ta phải đi điều tra thêm."
“Được.” Triệu Viễn Châu trầm giọng bổ sung “Ly Luân thoát khỏi phong ấn không nằm trong kế hoạch, sự tình chúng ta muốn biết tuyệt đối không thể để hắn phát hiện.”
“Ngươi yên tâm, việc này ta biết ngươi biết, không có người thứ ba biết được.” Uyển Nhi nhìn Triệu Viễn Châu ngồi đối diện mặc hoa phục, khoác áo lông thú trên vai, muốn nói thêm chút gì “Đứa bé này, ngươi….”
Triệu Viễn Châu kiên định trả lời “Ta có thể bảo vệ tất cả mọi người, bao gồm đứa trẻ này.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta?” Triệu Viễn Châu cười khổ “Ta thì quên đi.”
Lúc này, cửa tiểu viện cọt kẹt mở ra, một bóng người mặc váy xanh nhạt từ bên ngoài đi vào, khi gió thổi qua, váy áo trên dưới tung bay, thân hình thiếu nữ khi chạy như một con bướm nhỏ đang vỗ cánh hướng lên bầu trời.
Nhìn thấy thiếu nữ vào cửa, suy nghĩ của Uyển Nhi càng trở nên nghiêm túc hơn: "Nếu ngươi chết, Văn Tiêu rất có thể cũng sẽ đau lòng mà chết."
Triệu Viễn Châu vẫn không động tâm, cụp mắt xuống nói “Thương tâm một hồi, rồi sẽ qua thôi.”
"Văn Tiêu chỉ là con gái nuôi, nhưng đứa bé này là huyết mạch của ngươi, nếu ngươi chết thì nó sẽ ra sao? Nếu ngươi muốn nó thì dừng lại kế hoạch, sinh ra nó và nuôi nó. Bây giờ cũng không muộn. "
Thấy Triệu Viễn Châu vẫn im lặng, Uyển Nhi nhắm mắt lại, thở dài: "Tám năm nay ngươi đã nuôi dạy Văn Tiêu rất tốt. Nói thật, ta không ngờ tới điều đó."
Triệu Viễn Châu quay đầu nhìn thiếu nữ đang chạy về phía bọn họ dưới ánh nắng chói chang, "Cảm ơn cô đã đưa nàng đến bầu bạn với ta. Có nàng ấy ở đây, mấy năm nay ta cũng khá hơn."
Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, nói có chút không dễ nghe, "Ta đưa nàng tới là để ngươi hỗ trợ dạy bảo, ai nói là đưa tới cho ngươi làm bạn."
"Được được được, "Triệu Viễn Châu lại cho Uyển Nhi châm một ly trà, "Bất kể như thế nào đều cảm ơn ngươi, thần nữ đại nhân."
Uyển Nhi đảo mắt nhìn toà này không lớn không nhỏ viện tử, không cao lắm tường viện, tựa như cầm tù chim bay chiếc lồng.
"Từ ngươi 8 năm trước tới đến nơi đây về sau, ngoại trừ cùng Tập Yêu Ti tiếp xúc, ngẫu nhiên đi xem Ly Luân, những năm gần đây ngươi từ nơi này từng đi ra ngoài mấy lần? Ngươi đem mình tù tại trong viện này, không trở về Đại Hoang, không gặp thế nhân, ngươi cũng không thể luôn luôn một người ở lại, liền người nói chuyện cũng không có."
Triệu Viễn Châu bọc lấy áo choàng rộng thùng thình, ngẩng đầu nhìn sang tường viện vây quanh bốn góc tứ phương trời, nhàn nhạt nói câu, "Ta ở chỗ này sống rất tốt."
"Sự tình 8 năm trước cũng không phải tất cả đều là lỗi của ngươi, "Uyển Nhi nói, "Ngươi sinh ra chính là gánh chịu lệ khí vật chứa, tự nhiên cũng có lúc không thể khống chế, lúc ấy Tập Yêu Ti người ở đây hoàn toàn là trùng hợp."
"Không cần vì ta giải thích, nói cho cùng đều là ta phạm vào tội nghiệt, "Triệu Viễn Châu dùng lãnh đạm, không có tình cảm âm điệu nói: "Là ta giết hại biết bao yêu thú Đại Hoang, là ta đem Tập Yêu Ti giết đến gần như diệt môn, đến bây giờ tình trạng này, đều là ta báo ứng."
Uyển Nhi thuyết phục không được, thở dài một hơi.
Lúc này Văn Tiêu đã chạy đến trước mặt bọn họ, nàng lớn nhanh như mầm lá, càng lớn càng trở nên xinh đẹp.
"Sư phụ, cha, hôm nay ở phiên chợ có thật nhiều thứ chơi vui cùng đồ ăn ngon, hai người mau nếm thử, xem cái nào ăn ngon hơn."
Văn Tiêu dẫn theo mấy dạng đồ vật, móc ra các gói mứt nhỏ, đồ ăn, đưa đến trên bàn nhỏ.
Chén trà đã thấy đáy, Triệu Viễn Châu thói quen pha một ấm trà khác, nhìn xem Văn Tiêu thần sắc càng phát ra nhu hòa, "Không phải nói, lúc có người muốn gọi tên ta sao."
"Sư phụ cũng không phải người ngoài, "Văn Tiêu vung lên váy áo, ngồi trước bàn nhỏ, ngang nhiên mà hướng Uyển Nhi dịch qua.
Triệu Viễn Châu nghiêng đầu xem kỹ nàng, Văn Tiêu ôm thần nữ cánh tay làm nũng một hồi, rốt cục lại kéo dài thanh âm nói, "Biết rồi, biết rồi, Triệu, Viễn, Châu."
Triệu Viễn Châu lúc này mới lắc đầu cười cười, cầm qua sấy khô quýt quen tay mà lột ra, một tay đặt ở rủ xuống váy dài, đem lột tốt thịt quýt để đến trước mặt Văn Tiêu.
Văn Tiêu còn chưa nuốt xong một viên hạt dẻ, Triệu Viễn Châu hai tay không ngừng, tiếp theo lột tốt trong vắt màu vàng màu nâu hạt lại đặt xuống trước mặt nàng.
Ấm trà trên lò than đã sôi, Văn Tiêu thuần thục cho bọn họ châm trà, lại lựa lấy trên bàn nhỏ đồ ăn, mứt quả đưa tới trước mặt hai người, "Sư phụ, cha, hai người mau nếm thử xem."
Uyển Nhi nhấp miếng trà cuối cùng, từ trước bàn đứng lên, "Ta không ăn, ta phải đi."
"Sư phụ phải đi rồi sao?"Văn Tiêu nuốt xuống hạt dẻ, hỏi.
"Ta còn có chút sự tình, gần nhất cũng không thể tới thăm con, "Uyển Nhi xoa xoa đầu Văn Tiêu, tinh tế dặn dò, "Con đi theo Chu Yếm học tốt pháp thuật, cũng đừng lười biếng, còn phải nhớ tốt pháp quyết."
Văn Tiêu luôn luôn nhu thuận, liên tục gật đầu.
Triệu Viễn Châu lấy từ bên trong đồ vật Văn Tiêu mang về một khối mứt nhét vào trong miệng, mơ hồ hướng về phía Uyển Nhi nói, "Đi thong thả không tiễn."
Sau khi Uyển Nhi đi khỏi, Văn Tiêu cùng Triệu Viễn Châu nằm phơi mình trong ánh nắng ấm áp, ngắm cảnh uống trà, rất là vừa ý, ngắm cả một buổi chiều, ấm trà đầy không biết đã thay mấy lần, thức ăn trên bàn vơi đi một nửa, Văn Tiêu đột nhiên nhớ tới cái gì, buông xuống ấm trà mà vớt từ trong ngực ra một chiếc trâm cài.
“Cha, người nhìn cái này có được hay không.”
Triệu Viễn Châu nhận lấy cây trâm quan sát, làm bằng bạc, kiểu dáng đơn giản, chạm rỗng vân văn, rủ xuống ba cái tua rua.
"Đẹp mắt, nhưng mà đơn giản quá rồi" Triệu Viễn Châu đem kia trâm cài tóc trả lại, Văn Tiêu lại không đưa tay, "Nếu là phiên chợ không còn cái đẹp hơn, ta sẽ——"
"Không phải cho ta cài, " Văn Tiêu hai tay chống đỡ, mi cong cong đối Triệu Viễn Châu nói, "Cái trâm này là mua cho người."
"Hả. . ." Triệu Viễn Châu thu tay lại, phát sầu ở ngân trâm lại dò xét một phen, "Đây là trâm cài tóc, là nữ mang."
Văn Tiêu trợn to con ngươi, "Ta biết mà, bất quá cha cài lên khẳng định so với các nàng càng đẹp mắt, cha cài lên cho con xem."
"Không thích hợp đi."
"Mang một chút đi mà ~"
Triệu Viễn Châu chống cự không nổi Văn Tiêu liên tục làm nũng, cuối cùng vẫn là tùy ý dưỡng nữ hạ hắn bên trên cái kia mang theo thật lâu Xích Kim trâm, thay đổi thành trâm bạc.
Những chiếc tua bạc đung đưa giữa mái tóc đen xen lẫn trắng, rũ xuống bên tai tóc mai, làm khuôn mặt của Triệu Viễn Châu càng thêm tuấn mỹ.
Văn Tiêu hai tay chống đỡ để Triệu Viễn Châu vừa đi vừa xoay mặt cho mình xem, khen không ngớt miệng, "Cha dáng dấp thật là dễ nhìn, mang theo đi, mang theo đi."
Triệu Viễn Châu cố ý sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn đến đùa nàng, "Nam sao có thể mang thứ này, ta nhiều nhất. . . Mang đến trời tối, không thể lại tiếp tục mang được."
Văn Tiêu vui đến nhảy cẫng, đem đồ ăn mình mua về đều đẩy lên trước mặt y, Triệu Viễn Châu cười một tiếng, đại yêu doạ người uy thế đều tan đi, "Lúc này hài lòng?"
Văn Tiêu dùng lực, "Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, có rất nhiều hội chùa, chúng ta cùng nhau đi một chút đi, đi dạo chơi."
"Con đi đi, ta không đi được." Triệu Viễn Châu tua rua cùng theo lắc lư, màu sắc nhẹ nhàng hoàn toàn không tương xứng với thâm trầm áo bào.
"Vì cái gì?" Văn Tiêu nhíu mày nghi hoặc: "Người suốt ngày đều không ra cửa, hôm nào cũng ở tiểu viện ngẩn người, ngay cả bằng hữu trò chuyện đều không có."
"Ta không cần." Triệu Viễn Châu nhấp một ngụm trà nói, "Đi cũng không có ý nghĩa, ta trong mắt bọn họ chính là thứ mang đến tai hoạ."
"Nhưng bọn họ không biết cha chính là Chu Yếm, cha đẹp mắt như vậy, tất cả mọi người sẽ thích người thôi."
"Thích cũng tốt, không thích cũng tốt, ta cuối cùng đều sẽ hại chết bọn họ."
Văn Tiêu mặt run lên, "Làm sao lại. . . ."
Triệu Viễn Châu thu hồi ý cười, mặt không thay đổi nói: "Đừng để vẻ ngoài lừa gạt, ta là Chu Yếm, là hung thú mang đến tai họa , cái này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Ta chỉ là muốn mang người đi tìm chút bạn mới." Văn Tiêu rủ xuống chống đỡ khuỷu tay.
Triệu Viễn Châu vung lên ống tay áo, cách bàn nhỏ đưa tay tới sờ sờ tóc nàng, "Ai nói ta không có bằng hữu."
"Ai?" Văn Tiêu nhìn y hỏi, nghĩ nghĩ, còn nói, "Ly Luân?"
"Ừm."
**
Đêm, ngày mùa thu gió thật lạnh, Văn Tiêu dắt theo Triệu Viễn Châu, cho nàng kể chuyện trước khi ngủ.
"Được, con đi trước, " Triệu Viễn Châu cười dỗ dành, "Ta đợi chút nữa liền qua."
Văn Tiêu vừa về phòng ngủ, Triệu Viễn Châu trên mặt tươi cười phút chốc đã không thấy tăm hơi.
Y chuyển hướng đi đến tiểu viện hẻo lánh, tay vừa nhấc, yêu lực chợt hiện, trước tường viện bóng đen ứng thanh rơi xuống, ngã trên mặt đất che lấy kêu đau, Triệu Viễn Châu giơ tay lên, trong hư không làm động tác bắt lấy , người kia bị liền bị lực lượng vô hình một đường lôi kéo đến dưới chân.
Triệu Viễn Châu đạp ở người kia trên bờ vai, sức lực lớn đến mức người áo đen không thể động đậy, "Nghe góc tường cũng không phải nghề gì tốt, cũng không biết giấu chặt chẽ. Ôn Tông Du phái ngươi đến?"
Người áo đen ấp úng, Chu Yếm hung danh bên ngoài, hắn sợ mình máu tươi tại chỗ, "Ta. . . Ta chỉ là phụng mệnh đến giám thị ngươi, ta cái gì cũng không có! Nơi này bố trí kết giới nên ta chỉ có thể leo đến trên tường nhìn xem, ta thật cái gì cũng không có."
"A, giám thị ta?" Có thể coi là hắn không nói, Triệu Viễn Châu cũng đoán được người này giám thị hắn cái gì, "Giấu cũng sẽ không giấu, muốn lấy ta nội đan cũng không tìm cái lợi hại đến, Ôn Tông Du dưới tay người liền bản lãnh này?"
Người áo đen dắt lấy chân của y, dùng hết khí lực cũng không tránh thoát, bản sự không lớn, cốt khí thật không nhỏ, gập ghềnh gào thét: "Chu. . . Chu Yếm, ngươi, ngươi làm trái thế gian, sớm tối chết không yên lành!"
"Còn có sức lực gào với ta? Ngươi bây giờ chính là đang tìm cái chết." Triệu Viễn Châu gắt gao đạp lên hắn, tiếng xương vang lên răng rắc, giống như là đã gãy mất.
Người áo đen liều mạng giãy dụa cũng không làm nên chuyện gì, Triệu Viễn Châu nhướng đuôi lông mày, bên trong mang ý mỉa mai, "Bất quá ngươi vận khí không tệ, ta hôm nay tâm tình tốt, tha cho ngươi một đầu tiện mệnh, trở về nói cho Ôn Tông Du, muốn ta nội đan, hắn tự mình đến lấy."
Triệu Viễn Châu buông ra chân, người áo đen chật vật từ dưới đất bò dậy, luống cuống cực kì leo tường trốn.
Nhưng không khéo chính là, không có chạy bao xa, tại một nơi hẻo lánh bên trong Thiên Đô Thành, người áo đen bị một đoàn hắc vụ ngăn lại, một cái như quỷ mị bóng người hiện tại chắn hắn trước mặt, chấm đất tóc dài bên trong rủ xuống tua rua kim diệp, hắc sắc áo bào trong bóng đêm loang loáng.
"Ngươi là. . . . . A! ... . ."
Không đợi người áo đen nói gì, bả vai liền bị vô hình lưỡi đao xuyên qua, thực lực khác xa quá lớn, hắn vốn không có sức đánh trả.
Người áo đen che đi bả vai đầy máu, rốt cuộc nhận ra đây là đại yêu, nhất thời sợ hãi đứng lên, "Hòe quỷ Ly Luân. . . . . Ngươi, ngươi từ phong ấn thoát ra!"
"Ngươi nếu biết ta, kia cũng hẳn biết ta cùng Chu Yếm bất đồng, y không giết ngươi, không có nghĩa là ta không giết ngươi, cho nên, ta hỏi ngươi cái gì tốt nhất thành thật trả lời ta."
Ly Luân không nói nhảm nhiều, hắn một tay đem người áo đen từ dưới đất nhấc lên, người áo đen hai chân cách mặt đất, tứ chi rụt lại không dám động bừa, tay của Hòe quỷ như sắt kiềm, như muốn sống sờ sờ bóp gãy hắn xương vậy.
"Ngươi làm sao biết Chu Yếm ở chỗ này." Ly Luân hỏi.
Người áo đen nắm lấy tay Ly Luân, trong miệng không ngừng gào lên thống khổ, "Ta. . . . . Ta phụng mệnh tới dò xét tin tức, việc khác ta cái gì cũng không biết."
Ly Luân lại hỏi: "Phụng mệnh của ai?"
"Là. . . Là Sùng Vũ doanh."
"Các ngươi tìm Chu Yếm làm cái gì?" Người áo đen đã bị bóp đến miệng phát ra không rõ thanh âm, thấy hắn không nói lời nào, Ly Luân lần nữa thu tay, "Nói!"
Người áo đen sợ chết, lúc này mới đem Sùng Vũ doanh chủ nhân Ôn Tông Du mơ ước Triệu Viễn Châu nội đan sự tình đều nói ra sạch sẽ, Ly Luân sau khi nghe xong tức giận đến mức không khống chế được liền bóp chết hắn.
Loài người thấp kém cũng dám mơ ước A Yếm nội đan?
Thật là mộng tưởng hão huyền!
Nếu là lúc trước, Ly Luân không nói hai lời tại chỗ phải muốn cái mạng này, nhưng là bây giờ. . . . .
—— "Ngươi ghét loài người, nhưng ta ghét yêu quái lạm sát người."
Nhớ tới lời này, Ly Luân hừ một tiếng tức giận, đem nửa chết nửa sống người áo đen ném xuống đất, làm phép thủ tiêu hắn tất cả trí nhớ.
Nhưng cứ như vậy, Ly Luân thật sự không cách nào nguôi giận, trong lòng như có lửa đốt, khiến hắn nhất thời khó chịu không thôi.
Người áo đen mơ màng tỉnh lại, nằm trên đất khịt mũi, Ly Luân hừ lạnh một tiếng, khẽ duỗi tay, trong hư không lần nữa đem hắn kéo lên, giống như kéo một con chó chết mà đem người nọ một đường kéo dài tới không xa bờ sông.
Ly Luân vung tay lên, đem người áo đen ném vào nước sông lạnh như băng, nhìn hắn mãnh liệt giãy giụa trong làn nước, Ly Luân đứng ở bên bờ sông nhướng chân mày, hài hước nói, "Chết chìm cũng không nên trách ta, là chính ngươi vô dụng, ta cũng không giết ngươi."
Cùng lúc đó, trong sân nhỏ.
Triệu Viễn Châu nghiêng người nằm trên giường Văn Tiêu, mái tóc dài giống như mây đen đắp ở trên gối, dài nhất một mảnh tóc trắng rủ xuống mép giường.
Triệu Viễn Châu quần áo đơn bạc, lụa mỏng khai đến bụng, chỉ có một chiếc nút áo ở xương quai xanh, ở lụa trắng bên ngoài hồng trù quần áo đen cũng là lỏng lẻo, vừa nằm xuống lụa mỏng đã mở một nửa, để lộ một mảng màu trắng, núm thù du ẩn hiện như có như không.
Triệu Viễn Châu sống quá lâu, chỉ coi Văn Tiêu như một đứa trẻ, có thể loài người tuổi tác Văn Tiêu đã có thể cưới gả, cũng không phải cái gì cũng không hiểu tiểu nha đầu, thấy Triệu Viễn Châu bộ dáng này nằm ở trước mặt, khó hiểu cảm thấy đỏ mặt.
"Cha, người quần áo..."
"Cái gì?" Triệu Viễn Châu hạ mắt nhìn một cái, nhanh chóng kéo lại rộng mở quần áo ngủ, cười nói, ?"Ta cũng quên, con đã trưởng thành."
“Tóc của cha so với ta còn dài hơn, thật là đẹp." Văn Tiêu kéo mấy sợi tóc dài màu đen trắng rơi trước ngực Triệu Viễn Châu, thuần thục dây dưa ở trong tay chơi đùa, "Tại sao phải chuyển sang màu trắng? Chu Yếm không phải thọ cùng trời đất sao? làm sao có thể mọc tóc trắng."
Triệu Viễn Châu ôm đầu nói, "Lão bất tử tự nhiên sẽ sinh tóc trắng, đây là màu tóc vốn có của ta.”
Văn Tiêu vuốt tóc y, nhìn vẻ mặt có chút không yên.
"Sao vậy?" Triệu Viễn Châu hỏi.
Văn Tiêu tỏ ra tâm tư nặng nề, cùng bình thường rất không giống nhau, "Cha, người nói qua Ly Luân là bạn của người, vậy hắn là người xấu sao?"
Triệu Viễn Châu nhìn chăm chú nàng một hồi lâu, suy nghĩ một lúc mới trả lời, "Khó mà nói, ở loài người trong mắt thì hắn đích xác là người xấu, nhưng ở yêu thú trong mắt, hắn là anh hùng."
"Vậy người cảm thấy hắn là cái gì?" Văn Tiêu nhìn chằm chằm vào Triệu Viễn Châu hỏi, "Là người tốt, hay là người xấu?"
Triệu Viễn Châu rất khó trả lời cái vấn đề này, chẳng qua là mập mờ đôi chút nói, "Hắn là bằng hữu của ta, ta sẽ không để cho hắn biến thành người xấu."
"Người nói ta không hiểu, " Văn Tiêu mông lung, "Nhưng mọi người đều nói hai người chơi với nhau, đều là người xấu, cha tại sao cùng hắn dính vào nhau?"
"Bởi vì chúng ta là bạn." Triệu Viễn Châu vẫn là câu trả lời này, "Ta cùng Ly Luân ngây ngô thời gian ở chung với nhau, so với bất kỳ người, so với tất cả mọi người đều nhiều hơn, thành thiên thượng vạn năm, ta đều đã đếm không hết, đây là chuyện loài người rất khó hiểu."
Văn Tiêu lại hỏi: "Vậy người và Ly Luân ai lợi hại hơn?"
"Ta nha." Triệu Viễn Châu hơi có vẻ kiêu ngạo nói.
"Thật?" Văn Tiêu kinh ngạc cười lên, "Bọn họ đều nói Ly Luân rất lợi hại, cha so với hắn lợi hại hơn sao?"
"Dĩ nhiên." Triệu Viễn Châu cho Văn Tiêu dịch dịch góc chăn, nói: "Trong tu luyện Ly Luân so với ta dụng công, nhưng là hắn không đánh lại ta, từ nhỏ đều thế, đều là ta nhường hắn. Khi còn bé chúng ta mỗi lần đánh cuộc tỷ thí, nếu thắng thì phải gọi người kia là cha, mỗi lần đều là ta thắng, Ly Luân nhiều lần chơi xấu không được, còn phải tức giận."
Triệu Viễn Châu vừa nói vừa cười ha hả, Văn Tiêu rất ít khi thấy y cười như vậy, phần lớn thời điểm, y đều là một người chắp tay đứng ở dưới hành lang, ngẩn người nhìn cây đào trong viện, coi như chọc cười y, nụ cười cũng chỉ là thoáng qua ở trên mặt, cũng không giống như bây giờ, ý cười đều ở trong đáy mắt.
"Cha, cùng ta nói một chút các ngươi câu chuyện đi." Văn Tiêu đột nhiên nói, "Ta muốn biết các ngươi câu chuyện."
"Câu chuyện này có thể rất dài."
Văn Tiêu nghe đến hứng thú, hoàn toàn không buồn ngủ.
"Được rồi, " Triệu Viễn Châu sắp xếp ý nghĩ một chút, chậm rãi nói, "Ta cùng Ly Luân ở đại hoang cùng chung ra đời, trời sinh đất dưỡng, không cha không mẹ, chúng ta là đại hoang lợi hại nhất trẻ tuổi nhất đại yêu, chúng ta cùng nhau tu luyện, cùng đi nhân gian, cùng nhau chơi, cùng nhau luyện thuật pháp. . . . ."
Văn Tiêu hết sức kinh ngạc, "Chính là nói, trừ Ly Luân bị phong ấn 8 năm kia, từ ra đời đến nay các ngươi vẫn luôn chung một chỗ mấy chục vạn năm?"
" Đúng, loài người tuổi thọ có hạn, cho nên rất khó hiểu, chúng ta không chỉ là bạn, có lẽ càng giống như chí thân."
"Các ngươi chung một chỗ lâu như vậy, các ngươi. . . . Chỉ là bạn sao? Là người thân? Các ngươi chẳng lẽ giống trong sách tranh. . . . . Cái kia... ."
Văn Tiêu vừa nói vừa đỏ mặt, cũng may Triệu Viễn Châu hiểu ý của nàng.
"Không có, " Triệu Viễn Châu mặt vô biểu tình, lại có chút bình tĩnh trả lời, "Chúng ta chỉ là bạn, sẽ không thay đổi."
Nói rất lâu câu chuyện, Văn Tiêu dần dần thiếp đi, Triệu Viễn Châu cho nàng đậy kín chăn, tâm tư nhưng đã sớm không biết bay đi nơi nào.
Y cùng Ly Luân chỉ là bạn sao, vĩnh viễn sẽ không thay đổi sao?
Vậy đứa trẻ này là sao chứ ?
Phong ấn 8 năm sau Ly Luân đã đối với mình hận đến xương tủy, có lẽ đã sớm không đem mình làm bạn, chỉ là đã từng quen nhau người thôi, hôm nay Ly Luân lại thành cha của đứa trẻ trong bụng y, thật là hoang đường đến buồn cười.
Uyển Nhi nói không sai, lưu lại cái này hài tử Ly Luân không nhất định đối với mình tốt lên, có thể mình một khi không có ở đây, không người có thể nhìn hắn, mình sau khi chết Ly Luân sẽ làm ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây Triệu Viễn Châu liền bật cười.
Có lẽ hết thảy chuyện này là y buồn lo vô cớ, nghĩ ngợi quá nhiều.
Nghe được tin mình chết Ly Luân có lẽ sẽ không làm gì, sẽ không khổ sở, sẽ không nổi điên, cũng sẽ không vì mình chết mà phẫn nộ tàn sát loài người, họa nhân gian. Có lẽ... Ly Luân ngược lại sẽ vui mừng, vui mừng vì sau khi y chết sẽ không còn có người có thể áp chế hắn, hắn sẽ là thế gian này lợi hại nhất đại yêu.
Triệu Viễn Châu nằm nghiêng ở trên giường, ngẩn người nhìn dưỡng nữ.
Tối nay người của Sùng Vũ doanh đã tìm được nơi này, tiểu viện không an toàn nữa, phải nhanh đem Văn Tiêu đưa đi, tuổi của nàng cũng không nên ở bên y nữa, bây giờ Uyển Nhi không có ở đây, Sùng Vũ doanh chết sống đối lập là Tập Yêu Ti chắc chắn là nơi an toàn nhất.
Triệu Viễn Châu ở phòng ngủ của Văn Tiêu một lúc lâu, cũng không có phát giác bên ngoài đứng một bóng người, Ly Luân ở sau cửa nghe được bọn họ tất cả đối thoại.
Ngay lúc Triệu Viễn Châu hướng Uyển Nhi nói rõ bọn họ cùng nhau vượt qua mấy vạn năm, Ly Luân cũng đã lâu không nhớ lại thời gian vui vẻ trong quá khứ.
"A Yếm."
Ly Luân hóa thành màn sương dày bay đến trong nhà, không tiếng động hiện ra, khiến Triệu Viễn Châu đang nằm cạnh Văn Tiêu giật mình.
"Ly Luân!" Triệu Viễn Châu đứng lên vừa muốn mắng hắn, suy nghĩ một chút Văn Tiêu vẫn còn ở, lập tức đè xuống thanh âm, "Ngươi mấy ngày nay chạy đi nơi nào?"
Ly Luân đã sớm không phải ăn mày hình dáng, màu đen áo choàng dài rơi xuống đất, uy phong lẫm lẫm sừng sững đứng ở trước mặt y.
"Đến đến đi đi. Ngươi đuổi hết đại hoang tất cả yêu thú, tại sao? Những thứ kia dù sao đều là theo chúng ta cùng nhau tu luyện ngàn năm yêu, đại hoang là nơi bọn họ sinh ra, là nhà của bọn họ."
"Đại hoang cũng là nơi ta sinh ra, cũng là nhà của ta!" Triệu Viễn Châu vẻ mặt dừng một chút, lòng như tê dại, hết sức đè thanh âm nói, "Không đem bọn họ đuổi đi, chẳng lẽ chờ ta lần sau lệ khí phát tác đem bọn họ đều giết sạch sao? !"
Ly Luân khẽ vuốt cằm, yên lặng một hồi, "Vậy ngươi tại sao lại nghe lệnh của Tập Yêu Ti, nghe lệnh của loài người, ngươi còn là Chu Yếm ta biết sao? mới mấy năm mà thôi, ngươi sao lại trở nên hèn nhát như vậy? Tập Yêu Ti rốt cuộc bắt thóp được gì của ngươi?"
"Chúng ta ra ngoài rồi nói."
Triệu Viễn Châu thở dài một hơi, ngại vì Văn Tiêu vẫn còn ở, không muốn ở chỗ này cùng Ly Luân tranh chấp, y đi ra ngoài cửa, lúc đi qua Ly Luân, từ trên người hắn ngửi thấy một tia huyết khí.
Triệu Viễn Châu sắc mặt đại biến, "Ngươi lại giết người?"
Ly Luân cũng không giải thích, khiêu khích nói, "Không sai, ta giết."
Ly Luân nói đến ung dung, thật giống như giết người đối với hắn như uống chén rượu ăn miếng cơm, Triệu Viễn Châu vẻ mặt khó coi, vung tay áo một cái, bỏ lại hắn một mình rời đi.
"Đi đâu?" Ly Luân kéo y.
Triệu Viễn Châu chợt hất tay của hắn ra, "Buông ra!"
Thanh âm y hơi lớn một chút, Văn Tiêu đang ngủ tựa hồ bị kinh động đến, ở giường lật người một cái, lại ngủ mất.
"Đây chính là ngươi dưỡng nữ, thật không tệ a, dáng dấp không thể so với những thứ kia nữ yêu kém, ta nhìn cũng thấy thích " Ly Luân âm trầm đánh giá Văn Tiêu, vẻ mặt càng ngày càng trầm thấp, "Phía trước có Bạch Trạch thần nữ, phía sau lại là nàng, Triệu Viễn Châu , ngươi thích các nàng vậy sao?"
"Không sai, ngươi nói đúng, " Triệu Viễn Châu đã không muốn cùng hắn nói thêm nữa, coi như muốn ồn ào cũng không nên ở Văn Tiêu trong phòng, y sâu kín nhìn về phía Ly Luân, ánh mắt của y làm cho người không lạnh mà run, "Ta thích nhân loại nữ nhân, vậy thì thế nào?"
Thừa dịp Ly Luân phản ứng có chút chậm chạp, Triệu Viễn Châu một tay bắt pháp quyết, niệm lên pháp chú, Ly Luân trong nháy mắt bị định, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Ngươi rốt cuộc có giết người hay không, khoảng thời gian này làm cái gì, ta nhìn một cái liền biết."
Dứt lời, ngón tay Triệu Viễn Châu chạm nhẹ vào trán Ly Luân, trên trán hắn lộ ra quỷ dị chú pháp kim văn, Triệu Viễn Châu động pháp thuật, Ly Luân trong đầu phức tạp trí nhớ trong khoảnh khắc tràn vào trong đầu y.
Từ phong ấn thoát ra hắn liền trở lại đại hoang, nơi không có bất kì thú vật cùng một mảnh vắng lặng; tìm kiếm Tập Yêu Ti thủ hạ, đánh bọn họ sau đó lấy chân ngôn pháp quyết hỏi bọn họ cùng y quan hệ; Tập Yêu Ti người đối với y nói mấy câu không tốt, Ly Luân liền đánh gãy một cái răng của hắn, Ly Luân hạ gục một người khác; hắn hỏi y theo mệnh lệnh của Tập Yêu Ti giải quyết mấy chuyện; tiếp theo chính là dạo đến Thiên Đô, lúc canh giữ ở bên ngoài tiểu viện, nhìn thấy hắc y nhân chạy trốn, một kích xuyên qua người nọ bả vai, bóp cổ giơ lên giữa không trung.
Chính là cái này.
Triệu Viễn Châu dừng lại lục soát trí nhớ, lần nữa tua lại đoạn này.
Ly Luân đuổi kịp người áo đen, đánh hắn rồi hỏi nguyên nhân tới đây, người áo đen nói Ôn Tông Du mơ ước yêu đan của y, Ly Luân suýt nữa đã bóp gãy cổ hắn, nhưng không, người áo đen còn sống, Ly Luân đem hắn ném tới trên đất, một cước đạp, thủ tiêu trí nhớ, lại kéo hắn ném vào trong nước.
"Chết chìm cũng không nên trách ta, là chính ngươi vô dụng, ta cũng không giết ngươi."
Ly Luân ở bờ nhìn người áo đen ra sức vùng vẫy trong làn nước, nhiều lần người nọ đều phải chìm, biến thành ma đuối nước.
Nhưng cuối cùng người áo đen giùng giằng bò lên bờ, bị thương nặng trí nhớ hoàn toàn không có, nhưng là không có chết.
Ly Luân toàn bộ quá trình ở bờ sông quan sát, "Hừ, mạng cũng lớn thật."
Thấy vậy, Triệu Viễn Châu trong lòng bình tĩnh nhất thời nhẹ nhõm, tức giận mà cắn răng.
Không giết người liền không giết người, tên này còn phải nói láo, thật là ấu trĩ.
Ngay lúc Triệu Viễn Châu định ra khỏi trí nhớ của Ly Luân, những mảnh ký ức hỗn tạp đột nhiên mất khống chế, mấy ngàn năm ký ức tất cả đều hướng y vọt tới, hỗn loạn mà tràn đầy đầu óc y.
Triệu Viễn Châu đau đầu kịch liệt, vội vàng muốn dừng lại pháp quyết, có thể những mảnh ký ức kia không thuận theo không buông tha, liên tục đi vào trong đầu y.
Bọn họ ở trong đại hoang tu luyện; hai người cắt lòng bàn tay, ở trước tấm bia đá thề; nhân gian ngày lễ, phi thường náo nhiệt, đường phố tràn đầy giấy dầu dù, Ly Luân ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sắc màu rơi vào trên người y một thân áo trắng, tóc bạc rủ xuống trên bóng lưng; khi bị phong ấn ở nơi tối tăm không thể thấy được ánh sáng, vô số lần cầm lên trống bỏi, hằng ngày không có việc gì làm nên chỉ có thể chơi với chiếc chuông treo trên nó... . . .
Ly Luân trí nhớ mảnh vụn nhiều như vậy, đánh vào Triệu Viễn Châu trong đầu thoáng qua, để cho y thấy được một ít mình vốn không nên thấy cảnh tượng.
Triệu Viễn Châu nhìn thấy mình duỗi người ôm lấy Ly Luân bả vai, nắm hắn tả tơi hắc bào; hai người ướt đẫm mồ hôi, mái tóc dài dây dưa chung một chỗ, dán chặt vào nhau, Ly Luân hôn lên cổ y, như dỗ hài tử mà an ủi xao động bất an chính mình; lại vững vàng đem y đè ở dưới thân, nặng nề đâm về phía trước; thứ kia cơ hồ xuyên qua cả thân thể y, Ly Luân không ngừng đâm rút mãnh liệt, tiếng rên rỉ của y ngày càng không thể kìm nén mà trào ra khỏi cổ họng...
"Ư a. . . . Dừng. . . . . Dừng lại. . . . . A... . Ly Luân..."
"Nhẹ một chút... A a... Nhẹ một chút. . . . . Không muốn..."
Triệu Viễn Châu kinh hoảng thất thố, đây là pháp thuật cắn trả, thực lực của y không ổn định, Ly Luân lại quá mức cường đại nên dẫn đến ký ức phản tác dụng.
Triệu Viễn Châu bị buộc nhìn trong ký ức chính mình bị Ly Luân cắm rút đến chảy nước liên tục, sau đó bị cơn sướng mãnh liệt làm cho thần hồn điên đảo.
Đợi ký ức rốt cuộc có chút dãn ra, Triệu Viễn Châu đổ mồ hôi đầy trán, nhanh chóng rút khỏi mớ hỗn độn này.
Ở thực tại, trong phòng ngủ của Văn Tiêu, Triệu Viễn Châu mở mắt ra, Ly Luân ngước mi, mặt đầy kiêu căng, "Nhìn thấy đi, đều chết cả rồi."
"Đúng đúng đúng, " Triệu Viễn Châu trợn mắt, tùy ý nói "Chết thật thảm."
Triệu Viễn Châu hoảng sợ muốn ra khỏi cửa, Ly Luân bỗng nhiên níu lại y, kéo đến trong ngực hắn, ôm chặt không buông.
"Ngươi làm cái gì?" Triệu Viễn Châu thấp giọng kêu lên.
"Suỵt, ngươi không muốn đem dưỡng nữ đánh thức đi." Bàn tay của Ly Luân chạm vào khe hở của đồ ngủ kéo đến bụng, ngón tay xoa nắn bộ ngực săn chắc của Triệu Viễn Châu, "Mặc như vậy là đang đợi ta sao?"
Triệu Viễn Châu còn không có từ trong ký ức chuyện kia phục hồi tinh thần lại, y đẩy ra cánh tay đang ôm eo mình của Ly Luân, thấp giọng nói, "Mấy ngày nay thân ảnh ngươi đều không thấy được, ta đợi ngươi làm cái gì?"
Ly Luân ở phía sau y nhẹ nhàng cười, vòng tay càng siết chặt hơn, trầm thấp tiếng cười càng ngày càng gần, nhẹ nhàng mà vang lên bên tai Triệu Viễn Châu.
"A Yếm, em như vậy thật là đẹp mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro