Chương 9
Edit by Cam
"Khi phát sinh cuộc đối thoại với Lộc tiên sinh tôi chưa ốm đau như tình hình hiện tại. Tôi từng hoài nghi có phải do mình không biết có ngày hôm nay nên mới nói mạnh miệng đến thế, rốt cuộc thì khi đó tôi căn bản không tưởng được cuối cùng kết quả lại là như vậy. Chính là hiện tại, khi mà tôi thật sự bước vào con đường cuối cùng của địa ngục đời người, quay đầu nhìn lại, ước nguyện ban đầu như cũ không thay đổi.
Đúng vậy, dù cho khi Răng Vàng tìm đến đã biết được chung cuộc thì tôi vẫn sẽ lựa chọn đi đến Lỗ Vương cung, sẽ ở dưới lầu nhà chú Ba cùng Tiểu Ca thoáng qua, sau đó cùng y đồng hành, ở trong ước hẹn 10 năm giãy giụa chờ đợi..."
"Tôi không tiếp tục truy vấn Lộc tiên sinh chỉ yên lặng cúi đầu, giống như một thiết bị điện tử đột ngột bị cắt mất nguồn điện lâm vào trầm mặc. Lộc tiên sinh nhìn tôi tựa hồ lại thở dài, thấp giọng nói hôm sau còn đến rồi xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba hắn đều đến cửa hàng, tôi chuẩn bị loại trà ngon nhất, đốt loại hương liệu tốt nhất chiêu đãi hắn, cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất, tiếp thu trí tuệ của hắn, học tập bình đạm của hắn nhưng không lại đề cập sự kiện bản dập kia nữa, càng không hỏi tương lai như thế nào.
Tôi nghĩ hắn là một người thầy tốt một người bạn tốt chứ không phải một người bói toán nào đó xa lạ, bất kể bổn sự của hắn có phải là như vậy hay không."
"Tôi kỳ thật không có khả năng biết được tương lai rốt cuộc phát sinh cái gì, ít nhất không có khả năng mọi chuyện đều biết.
Ngày thứ ba Lộc tiên sinh nói với tôi như thế.
Tôi nghĩ như vậy mới hợp lý, nếu không hắn sẽ sống rất mệt mỏi và tuyệt vọng. Biết được tương lai tương đương dập tắt toàn bộ hy vọng, cho nên mới nói tiên tri luôn thống khổ. Mà ở một ý nghĩa nào đó, mất đi hy vọng thì chẳng khác nào là đã chết đi?
Sau ba ngày Lộc tiên sinh cùng tôi từ biệt, nói có rảnh sẽ lại ghé thăm, ông chủ Ngô là một người tốt. Tôi không hỏi hắn đi nơi nào chỉ nói bảo trọng, có cơ hội sẽ giới thiệu bạn bè cho hắn biết.
Người tôi tính toán giới thiệu cho hắn tất nhiên là Tiểu Ca, tôi nghĩ Lộc tiên sinh uyên bác như vậy có lẽ sẽ biết lai lịch Trương gia, thậm chí biết được đối sách cho thất hồn chứng. Nếu có thể trị được tật xấu này cho Tiểu Ca, để y không phải chịu nổi thống khổ ấy nữa thì tốt biết mấy."
Dựa vào đệm mềm trên ghế, Ngô Tà cảm nhận có một lực lượng chống đỡ phần lưng làm hắn thả lỏng, cũng sẽ không rơi vào vực sâu hôn mê.
Thuyền ở không trung an tĩnh mà đi, sau khi rời khỏi ngọn núi không biết tên kia, vách thuyền mở ra che chắn toàn bộ phong cảnh phía sau và hai bên mạn sườn, chỉ để lại phong cảnh nở rộ trước mặt bọn họ.
Phía trước khoang thuyền không có đồ vật nhưng cũng không có bất kỳ ngọn gió nào được rót vào. Ngô Tà suy đoán trước mặt bọn họ là một tần trong suốt đem bọn họ che ở phía sau, nhìn rõ bên ngoài nhưng sẽ không gì có thể xâm nhập vào.
Xung quanh thật an tĩnh, Muộn Du Bình bên cạnh không nói lấy một lời. Tay phải y lôi kéo tay của hắn, ngón tay ngẫu nhiên sẽ ở lòng bàn tay lướt qua. Dựa vào vị trí phía trên chính là thanh niên bộc thảm ngủ ngon lành.
"Tiểu Ca..." Do dự một lát, Ngô Tà mở miệng nói: "Anh có muốn nghỉ một chút hay không?"
"Không cần." Tiếng nói Muộn Du Bình trầm thấp, âm thanh nhu hòa. Nói xong câu đó y lôi kéo tay Ngô Tà nắm thật chặt rồi một lần nữa kiểm tra mạch đập, cảm nhận nhịp đập chạm chạp bên dưới làn da.
Ngô Tà không phát hiện những chi tiết này che giấu không ổn và bất an, hắn cái gì cũng không nhớ, bất luận là quá khứ của chính mình hay là Trương Khởi Linh, là quyền mưu rối rắm, nhân tâm khó lường hay vận mệnh chức trách không thể lý giải.
Đối với Ngô Tà hiện tại mà nói, tất cả cũng chỉ là đỉnh thái dương xa xôi*── nó ở nơi đó sáng lên nóng lên, nhưng nếu ngươi không chịu được phân nhiệt lượng này, cứ việc dời vị trí đi là được.
* Ý là Ngô Tà ảnh không nhớ mọi chuyện, giờ mà đụng âm mưu dương mưu gì mà chịu không nổi thì chuồn thôi, dù sao cũng không liên quan đến ảnh của hiện tại.
Ngô Tà chỉ cảm thấy người đàn ông gọi là Trương Khởi linh bên cạnh này có chút lạnh lùng không thích nói chuyện, cũng không muốn phản ứng lại mình, ngẫu nhiên còn khiến hắn cảm thấy sợ hãi khó hiểu.
So sánh với con nuôi của y, người thanh niên đang ngủ say hình như dễ ở chung hơn nhiều.
Có lẽ hắn nên cùng con nuôi y tâm sự nhiều chút, hỏi thêm ít chuyện về quá khứ. Bất luận như thế nào, vừa không biết mình là ai cũng không biết mình sắp tới sẽ phải đối mặt với cái gì là một điều vô cùng đáng sợ.
Nghĩ đến đây Ngô Tà nhìn về phía bên phải, thanh niên giật giật tựa hồ ngủ có hơi không an ổn.
Ngô Tà mong cậu ta tỉnh dậy mau một chút, như vậy hắn có thể cùng cậu ta nói chuyện, tránh xa Trương Khởi Linh và trầm mặc đáng xấu hổ ở chỗ này. Nhưng thanh niên không có tỉnh dậy khiến Ngô Tà hơi thất vọng, cơ mà cũng không thể nhìn chằm chằm bên kia mãi được, hắn chỉ đành dời mắt nhìn về phía trước.
Bọn họ rời khỏi rừng núi tiến vào một vùng đất hoàn toàn mới, bình nguyên với diện tích rộng lớn kéo dài, rạng rỡ không ngớt dưới bầu trời phía đông, nơi xa giăng đầy ánh sao tựa như vô số ngôi sao từ trên trời giáng xuống, dừng trên mặt đất.
Thuyền bay càng cao, cơ hồ đã không thể thấy rõ tướng mạo của mặt đất, rất nhiều đồ vật ở dưới đều chỉ còn là hình ảnh chợt lóe qua rồi biến mất.
Ngô Tà cái gì cũng không nhìn thấy, thân tàu trước mắt một lần nữa khôi phục, những đồ vật nhỏ gọn kia một lần nữa từ trong không gian im lặng khôi phục, hết thảy trở lại hình dạng nguyên bản của con thuyền.
Bây giờ thì cảnh gì cũng không thể nhìn nữa, Ngô Tà chỉ cảm thấy không khí xung quanh trầm mặc đến ngưng đọng lại.
Hắn đã cảm giác được Trương Khởi Linh là loại người dù cả đời không mở miệng nói chuyện cũng có thể sống ngon lành, nhưng chính mình tựa hồ không được. Trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, còn có yên lặng phát sinh sợ hãi và bất lực.
Hắn thở sâu, quyết gom đủ dũng khí hỏi một vấn đề, một vấn đề vừa rồi hắn muốn hỏi.
"Anh... Có phải anh chán ghét tôi không?" Suy nghĩ, Ngô Tà hỏi những lời này.
Muộn Du Bình quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt trống rỗng của Ngô Tà, mày hơi nhăn lại. Ngô Tà cho rằng mình chọc giận y, vội vàng bổ sung: "Không, tôi nói là... Tôi, tôi trước kia có phải là một người rất đáng ghét hay không?"
Cho nên anh mới trầm mặc như vậy, cái gì cũng không nói cho tôi, thậm chí không muốn cùng tôi nói chuyện?
"Không phải." Muộn Du Bình cảm giác trong lòng chấn động, như cái gì đó vừa vỡ ra, nhìn thấy mạch nước ngầm chảy ra róc rách. Mấy thứ này là bùi ngùi, khổ đau, nhưng lại mang theo hương vị ngọt ngào ôn nhuận. Y không tự chủ được duỗi tay sờ vào gương mặt Ngô Tà, cảm nhận da thịt trơn bóng dán vào lòng bàn tay.
Ấm áp, tràn ngập co dãn, tuyệt đối không phải bên ngoài hủ bại tanh tưởi của bánh tông. Trong ánh mắt Muộn Du Bình hiện lên đau đớn không người biết, thấp giọng nói: "Cậu rất tốt."
"Vậy... Vì sao anh lại trầm mặc như thế? Tôi cho rằng anh không muốn để ý đến tôi." Ngô Tà đem vấn đề nghẹn trong lòng hỏi ra.
Nghe câu hỏi đó Muộn Du Bình hình như cũng không ngoài ý muốn, y dừng một chút, khóe miệng mang theo một tia cười khổ như có như không, phá vỡ biểu tình yên tĩnh. Ngô Tà sửng sốt cho rằng bản thân nhìn lầm rồi, ngay sau đó bả vai động đậy, cả người bị Muộn Du Bình ôm vào trong ngực.
Cánh tay phải hữu lực của Muộn Du Bình vòng qua eo Ngô Tà, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, âm thanh đè nén tựa như dùng hết toàn bộ sức lực để thốt ra.
"Tôi không biết nên cùng cậu nói cái gì, Ngô Tà..."
Tôi có rất nhiều lời muốn cùng nói với cậu, có rất nhiều chuyện muốn nói cho cậu nghe, có rất nhiều sự vật muốn cho cậu biết, nhưng...
Ngô Tà cảm thấy lòng ngực như muốn mở tung, một lực lượng khó hiểu khống chế từ trên đỉnh đầu hắn chạy thẳng đến lòng bàn chân, đây là một loại cảm xúc vô cùng mãnh liệt, là linh hồn vô pháp xóa mờ màu sắc cho dù bị tra tấn ở dòng thời gian hay thay đổi. Hai mắt Ngô Tà phát đau, cũng giống như Muộn Du Bình ôm chặt lấy y, nghe y ở bên tai không ngừng gọi tên chính mình.
Y gọi: Ngô Tà, Ngô Tà...
Y gọi cái tên Ngô Tà vô cùng quen thuộc dưới đáy lòng, thực tế lại là một cái tên đã cách biệt trăm năm. Trong lòng ngực sóng biển quay cuồng, hận không thể đem người trong lòng khảm vào thân thể, không cách chia lìa.
Ngô Tà rất an tĩnh cũng rất phối hợp, đối với cái ôm đột ngột mất khống chế của y không có bất kỳ sự phản kháng nào, hơn nữa cũng ôm lại y, vỗ về giống như trấn an, càng giống một hứa hẹn không bằng lời nói.
Y giống như nghe được Ngô Tà ở trong lòng nói với y: Tiểu Ca yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh, không đi đâu hết.
"Ngô Tà..."
Muộn Du Bình hít sâu hơi thở phát ra từ trên người Ngô Tà: Một chút mùi hương của bùn đất và cỏ cây, thanh hương được thời gian hỗn hợp tạo thành. Hơi thở này dày đặc mà tươi mát, giống như quỳnh tương ngọc dịch, rượu mạnh say mê lòng người, cơ hồ muốn làm y say mê trong niềm vui sướng cửu biệt trùng phùng.
Y cảm thấy trong sinh mệnh lê thê của mình chưa từng có khoảnh khắc nào thỏa mãn như bây giờ, áp chế toàn bộ sầu lo và cố kỵ, tự nhiên hưởng thụ khoảnh khắc hiện tại, không thèm suy nghĩ hắn rốt cuộc là cái gì, hắn thật sự chính là Ngô Tà, là Ngô Tà mà y tâm tâm niệm niệm kia sao?
Y đương nhiên vô cùng hy vọng đây là Ngô Tà của y, không có nhưng nhị gì cả. Nhưng, chức trách dung nhập vào cốt tủy và gút mắt vận mệnh như dòi bọ trong xương, thời thời khắc khắc đều vang lên hồi chuông cảnh báo trong đầu y, điều này thậm chí làm y lần đầu tiên sinh ra cảm giác chán ghét đối với thân phận chính mình.
Năm đó cho dù ở khe hở kia giao ra Quỷ tỉ, khi cùng Ngô Tà cáo biệt, y cũng chỉ thấy tiếc nuối mà không hề chán ghét. Bởi vì khi đó y còn có hy vọng, y cho rằng chính mình còn có thể gặp lại Ngô Tà, mười năm, chỉ cần mười năm.
Nhưng mà, vận mệnh đã không cho người này mười năm.
Vô số xung đột băn khoăn làm cho Muộn Du Bình không biết nên làm sao bây giờ, vì thế y chỉ có thể lựa chọn bất động thanh sắc, im lặng cùng với Ngô Tà mới thức tỉnh. Trong cái ôm, dư quang của y nhìn đến bút ký trên bàn, trong ấy bút ký ghi lại rõ ràng tỉ mỉ một chút hy vọng xa vời cuối cùng trong sinh mệnh Ngô Tà xuất hiện.
"Ông chủ Ngô, hơn một năm không gặp sao lại thành tình trạng như vậy?
Nghe được những lời này của Lộc tiên sinh trong đầu tôi còn có chút không kịp xoay chuyển, thân thể không tốt, tư duy khó tránh khỏi trở nên trì độn.
Tôi miễn cưỡng trưng ra nụ cười khổ, nói có chút bệnh, không việc gì.
Hắn bỏ tay tôi ra, trên dưới nhìn một lượt sau đó lắc đầu ngồi xổm xuống nhìn vào hai mắt tôi, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc. Tôi có hơi sợ, chưa từng thấy qua sắc mặt nghiêm túc như vậy của Lộc tiên sinh, nhưng cũng không quan hệ với tôi, chung quy tất cả đều chỉ có một kết cục là chết, điều này tôi đã sớm biết rõ. Hắn nhìn tôi một trận, nhỏ giọng nói: Đã bao lâu?"
"Bao lâu... Phải trả lời như thế nào đây? Nghiêm khắc nhắc đến, có lẽ là khi tôi còn chưa cáo biệt Tiểu Ca, chưa nhận thức Lộc tiên sinh tình trạng đã mơ hồ xuất hiện, chẳng qua là do tôi không phát giác.
Đã hơn một năm không gặp Lộc tiên sinh, mặc dù nhìn hắn vẫn bác học ôn hòa như vậy nhưng đối với vấn đề trọng đại, tôi vẫn như cũ cảm thấy khoảng cách và sợ hãi, huống hồ đây thật sự là một vấn đề khó nói hết. Nói trở lại, tôi là người phải chết, tôi đã nổ lực làm hết khả năng: Hết thảy các loại, mọi thứ tôi có thể nghĩ đến, không nghĩ đến, hợp với lẽ thường, khiêu chiến cực hạn... Hết thảy biện pháp bảo toàn sinh mạng tôi đều dùng hết.
Tôi không tìm thấy con đường có thể cứu vớt tính mạng của mình, Lộc tiên sinh hơn phân nữa cũng không thể, một khi đã như vậy cần gì phải nói cho hắn, để hắn hiểu rõ rồi lo lắng sao?"
"Tôi dời ánh mắt lâm vào trầm mặc, Lộc tiên sinh lại nhất quyết không nhượng bộ nhìn thẳng vào tôi. Tôi bị hắn nhìn đến trong lòng từng trận khó chịu, giống như một con dê chờ đợi bị làm thịt, phô bày toàn bộ sự bất lực đáng thương của chính mình ra ngoài, không thể hiện bất kỳ một tác dụng tích cực nào.
Tôi rất muốn nói với hắn đừng nhìn nữa, cho dù nhìn thủng ra hai cái lỗ trên mặt tôi cũng không thể chuyển biến tốt đẹp nổi."
"Ở lúc tôi suy nghĩ như vậy thì trước mắt đột ngột trở nên mơ hồ, đồ vật trong tầm nhìn biến thành màu đỏ, là đôi mắt xuất huyết. Máu theo khóe mắt tôi chảy xuống, giống như nước mắt, lại giống như hai dòng sông máu uốn lượn, ngăn không được, thu không về.
Tôi đã quá quen thuộc máu trong cơ thể lũ lượt rời đi, quá quen cảm giác ấm nóng trượt trên làn da.
Đúng vậy, tôi đã hình thành thói quen, loại cảm xúc không bình thường này đối với tôi mà nói bây giờ đã giống như ăn cơm đi ngủ, chúng nó tùy thời có thể phát sinh, chúng nó mới là chủ nhân của thân thể này, mà tôi, bất quá chỉ là một kẻ đáng thương rất mau sẽ bị nghiền nát bị vứt bỏ."
"Tôi nhớ không rõ đây là lần thứ mấy mình có suy nghĩ như vậy, tôi đã trải qua vô số lần hy vọng rồi lại thất vọng, trong đó cùng với phấn đấu, nổ lực, tinh thần sa sút cùng với từ bỏ, tôi ở trong sự tuần hoàn thống khổ lần lượt tiêu hao chính mình, tra tấn tinh thần thể xác chính mình. Một lần lại một lần, sự tình đều sẽ làm tôi cho rằng mình có hy vọng, sau đó liền đi làm, đi nổ lực, đi phấn đấu trăm phần lực, mưu toan dù là một phần trăm khả năng cũng là cơ hội. Nhưng, mỗi lần tôi phấn đấu đến cùng đều là không có khả năng."
"Khoảng thời gian đi truyền máu lúc trước bác sĩ dùng ánh mắt thực bất đắc dĩ nhìn tôi, nói, Ngô tiên sinh cậu biết không? Trong cơ thể cậu hiện tại đã không còn lượng máu vốn có, toàn bộ đều là số máu được truyền vào.
Tôi nói, thân thể con người thông thường không phải đều có khả năng tạo máu sao? Kiểm tra biểu thị, thân thể tôi cũng không phải hoàn toàn đánh mất khả năng tái tạo máu.
Hắn cười rộ lên, nói đúng nhưng sẽ cần thời gian, càng cần là sự tích lũy. Như cậu bây giờ, nơi nào tạo nổi? Huống chi... Hắn dừng một chút, lé mắt nhìn tôi nhỏ giọng nói: Huống chi cậu có từng suy xét truyền máu nhiều khả năng sảy ra nguy hiểm? Vạn nhất... Lời tiếp theo hắn không có nói hết nhưng tôi hiểu rõ ý của hắn, không ngoại trừ các loại bệnh truyền nhiễm, nếu không may tôi truyền máu mà cảm nhiễm HIV, đó với tôi chỉ là chuyện không may còn đối với bệnh viện mới là tổn hại lớn.
Ngoài ra, ý nghĩa càng sâu hơn của lời này tôi cũng hiểu, ý ngầm của hắn là: Ngươi đáng chết, đừng làm mấy cái việc vô dụng này nữa, vẫn là thành thật chịu chết đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro