Chương 8
Edit by Cam
Ngô Tà đột nhiên hiểu rõ vì sao thanh niên nói với mình đây là thuyền. Bây giờ, con thuyền này đang ở trên dòng khí hải dương không tiến động khởi hành, bỏ lại phía dưới um tùm gió xanh mà lướt tới. Rất nhanh thuyền đã thoát khỏi lãnh sơn vô danh, khỏi hành về một phương xa không biết tên.
"Chúng ta hướng về phía bắc." Thanh âm Muộn Du Bình vang lên bên tai, Ngô Tà đờ đẫn gật đầu, hơi hơi xoay người muốn một lần nữa nhìn về địa phương nơi mình từng ở. Cái chắn phía sau thân tàu đã biến mất, nhưng mà dù cho Ngô Tà nổ lực thế nào cũng chỉ có thể trông thấy rừng xanh bát ngát tựa biển, những dãy núi nguy nga tráng lệ, nơi bảo vệ hắn, huyệt mộ nơi hắn ra đời bị tầng lớp xanh thẳm che chắn, một chút giấu vết cũng không còn xót lại.
Điều này làm cho hắn cảm thấy thật bi thương, tựa hồ đồ vật duy nhất thuộc về hắn, để hắn dựa vào trên thế giới này đã biến mất.
Nhìn động tác của Ngô Tà thâm tâm Muộn Du Bình nổi lên từng trận đau đớn, đã rất lâu rất lâu không có bất luận thứ gì có thể đi vào tâm trí y, làm y sinh ra cảm giác đau đớn. Y hiểu rõ ý nghĩ và cảm thụ của Ngô Tà, cũng biết rõ giờ phút này dù có nói gì cũng đều là vô dụng. Y chỉ có thể ôm Ngô Tà thật chặt, để hắn dựa vào trên đầu vai y, bàn tay trên cổ tay cũng trượt xuống bên hông hắn.
Y đột nhiên nghĩ không ra, có phải năm đó khi mình mất đi trí nhớ Ngô Tà cũng đã ôm lấy mình như bây giờ không, có phải cũng thấy lòng đầy áp bách như bây giờ nhưng lại thật cẩn thận ôm lấy y, hy vọng có thể ở cái ôm này truyền lại tin tưởng và hứa hẹn qua đi.
Y ôm Ngô Tà, trong đầu lại nghĩ đến quyển bút ký kia, khi mà Ngô Tà cảm thấy hy vọng quá mức xa vời...
"Câu chuyện ở ký lục này bắt đầu, trước kia tôi chăm chước thật lâu, rốt cuộc nên kể lại chuyện đó thế nào.
Nếu mọi chuyện thành công, câu chuyện trong ký lục sẽ giống như một đoạn truyền kỳ; nếu thất bại, tất cả bất quá chỉ là một câu chuyện xưa hoang đường. Nhưng bất kể kết quả thế nào tôi đã quyết định đem nó kỹ càng viết lại.
Đôi mắt có chút đau, gần như đã đổ máu. Thị lực mơ hồ, cả người vô lực cộng thêm choáng váng ngày càng trở nên thường xuyên, nhưng kế hoạch này tuyệt đối không thể xây dựng trong một ngày, cho dù tập hợp toàn bộ nhân lực cũng phải mất ít nhất một năm rưỡi thời gian. Có lẽ tôi nên nghĩ thêm một ít biện pháp kéo dài sinh mệnh, tỷ như số dược vật kia, nghe nói tổ chuyên gia đang cải tiến nó... Di chứng tổn hại thần kinh cũng không sao cả, tôi không muốn tương lai gì, tương lai chính là tôi hiện tại."
"Tôi nhớ rất rõ một ngày kia là ngày 26 tháng 8. Tôi đến cửa hàng từ sáng sớm, đã rất nhiều ngày không có tới, khó có khi cảm thấy cả người thanh nhàn liền đi qua ngồi một lúc.
Tôi hiện tại cũng chỉ có thể ngồi, không làm được bất kỳ việc gì khác.
Chi tiết trên bản dập sớm đã không còn nhìn rõ, Sấu Kim Tiểu Triện không có lực viết, tay run đến độ đồ sứ cũng chẳng dám sờ vào.
Vương Minh lén đem chén trà của tôi đổi thành đồ nhựa, khá tốt, mấy lời bình an này nọ nói một lần là được rồi, nói nhiều thì lại thành lừa mình dối người mất. Mà tôi bây giờ, không cần nhất chính là tự mình lừa gạt, tình hình đi đến nước này mấy lời dễ nghe cũng chỉ là để dỗ ngọt mà thôi."
"Rất mau đã đến giữa trưa, tôi tùy tiện ăn hai ngụm đồ vật, lúc dựa vào ghế mơ mơ màng màng sắp ngủ thì nghe được âm thanh vang lên, có người đi tới. Tôi ngước mắt nhìn, à, hóa ra là Lộc tiên sinh đến."
"Lộc tiên sinh đến, Vương Minh chạy ra đón tiếp, châm trà rót nước mười phần nhiệt tình. Lộc tiên sinh là một vị trí giả rất thú vị, tôi cũng muốn nghênh đón hắn như vậy nhưng tôi không thể giống Vương Minh mau lẹ lại có sức có lực, nằm trên ghế mây giãy giụa nữa ngày mới miễn cưỡng đứng dậy đi không tới hai bước, đứng lại, suýt nửa là đã quỳ xuống.
Vương Minh quăng khay trà chạy tới đỡ tôi, đạo đãi khách gì đó cũng quăng theo khay trà nốt. Vì chuyện này tôi đành ngồi trở lại, hướng Lộc tiên sinh mỉm cười xin lỗi.
Lộc tiên sinh nhìn tôi vài giây sau đó đi tới dò mạch đập, hắn hỏi: Ông chủ Ngô, một năm không gặp sao lại thành thế này?"
"Nói thật, tôi cũng không phải rất hiểu thân thế của Lộc tiên sinh, chỉ biết rằng hắn họ Bạch.
Đến nỗi hắn xuất thân nơi nào, số tuổi là bao nhiêu, nghề nghiệp là gì, tất cả đều không rõ ràng.
Nhưng mà không quan trọng, mỗi người đều có một bên không muốn để người khác biết, cũng có rất nhiều người không muốn người khác biết câu chuyện xưa của bản thân, chỉ cần hắn giao lưu cùng tôi không có ác ý là được.
Huống chi mấy năm này cùng Lộc tiên sinh tiếp xúc tôi phác giác hắn là một vị phẩm hạnh đoan chính, tài hoa uyên bác lại tràn ngập trí tuệ, vì thế càng thêm tôn trọng bội phục hắn. Trên thế giới này có một số người đáng giá để kết giao sâu đậm, có một số người đáng để học tập, mà Lộc tiên sinh không thể nghi ngờ chính là một người vừa đáng kết giao vừa đáng học tập. Thỏa mãn hai điểm đó, hắn rốt cuộc là người nào cũng không còn quan trọng nữa."
"Lần đầu tôi gặp Lộc tiên sinh là vào 5 năm trước, hắn tham quan Tây Hồ rồi ghé qua cửa hàng tùy tay lật xem bản dập. Lúc ấy tôi nhàn rỗi không có việc gì làm nên trộm quan sát xem hắn nhìn cái gì.
Lúc đầu tôi cho rằng hắn chỉ là một quần chúng có hơi tò mò, cũng không biết rõ ưu khuyết của bản dập. Kết quả rất nhanh liền phát hiện hắn không giống không phải người trong nghề.
Người làm cái nghề này đều biết rõ, đồ vật đặt trên giá không thể hoàn toàn là đồ thật, vừa không an toàn cũng không đáng tin cậy, lúc này lậu hay không chỉ bản thân mình biết, thứ hai đối với người khác cũng là không đủ tôn trọng.
Trong tiệm của tôi tự nhiên cũng tuân theo quy tắc này.
Bản dập có hàm lượng kim cao thì chỉ để cho đẹp, hoàn toàn không có một đồng giá trị nào. Đối với người ngoài nghề mà nói cảm xúc chúng mang đến đều như nhau, tựa như một đống mè đen khó mà phân biệt xem bên trong hạt nào bất đồng. Mà vị khách nhân này cơ hồ chỉ cần quét mắt một cái liền có thể phát hiện hạt mè nào khác biệt. Hắn dừng mắt ở những bản dập có giá trị, cẩn thận đọc, liên tục gật gù. Ngược lại đối với mấy thứ khác cơ hồ là khinh thường nhìn tới."
"Tôi rất lâu không có gặp vị khách trong nghề nào tự tại như vậy, đặt biệt hắn còn là một gương mặt mới.
Tiếp quản bàn khẩu mấy năm, Hàng Châu, Trường Sa, Bắc Kinh mỗi nơi đều có những tuyến người trong nghề nhất định. Tôi không dám nói mỗi người mình đều nhận thức rõ nhưng ít nhất cũng biết đến chín mười phần, lại chưa từng nghe nói qua nhân vật nào như vậy.
Tôi có hứng thú cẩn thận đánh giá vị khách nhân này, nhìn hắn tuổi cũng không lớn, quần áo sạch sẽ lịch sự lại tao nhã, trên người có một loại khí chất rất đặc biệt, tôi không hình dung ra được nhưng tôi có thể khẳng định đó không phải loại có thể tùy tiện nhìn thấy trên đường.
Lúc đó tôi đoán hắn không phải thường nhân, càng giống như một món đồ cổ làm người yêu thích. Đồ vật trên giá bị hắn xem hết một lượt, cuối cùng nhìn thẳng vào một kiện hấp dẫn trong góc: Phục kiện bản dập của Lỗ Vương cung. Đây chỉ là bản sao chép từ Răng Vàng, giá trị văn vật kỳ thật không đáng nhắc tới, nhưng tôi hiểu rõ giá trị thật sự sau lưng thứ này có bao lớn.
Tôi cho rằng chỉ có tôi và chú Ba, cùng với những người tham dự sự kiện năm đó mới biết đến điểm này. Kết quả người khách này ở đó dừng bước, nâng bản dập lên nhìn thật lâu, khóe miệng lộ ra tươi cười gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
Đến nước này tôi thật sự ngồi không yên được, bước qua cùng hắn nói chuyện."
"Lần nói chuyện này là nói đến khi trời ngã về tây, tôi cảm thấy mình đã gặp được một quyển bách khoa toàn thư biết đi, không có thứ gì mà vị Lộc tiên sinh này không biết.
Thái độ hắn khiêm tốn, lời nói bình tĩnh tựa hồ vĩnh viễn không có cảm xúc làm người nghe hắn nói như được gió xuân tạt qua.
Trong thời gian chuyện trò, hắn cơ hồ nói với tôi toàn bộ lai lịch của mỗi đồ vật trong tiệm, điều này làm cho tôi cảm thấy vừa bội phục vừa sợ hãi. Mà điểm này hình như hắn cũng đã nhìn ra, lặp tức mỉm cười xin lỗi nói vì đã lâu không gặp người hợp ý, nhất thời lắm miệng khinh cuồng.
Hắn càng khách khí lễ phép tôi lại càng ngượng ngùng, liên thanh nói là mình kiến thức hạn hẹp, không nghĩ đến còn có người bác học như Lộc tiên sinh, cũng mời hắn đi Lâu Ngoại Lâu dùng bửa tối, hắn không từ chối hào phóng tiếp nhận."
"Tôi lúc ấy cũng không nghĩ đến, Lộc tiên sinh sẽ ở thời điểm cuối cùng của sinh mệnh cho tôi chỉ dẫn.
Nguyên bản tôi cho rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên xa hoa, hắn là một vị khách nhân bất phàm và là một bằng hữu khiến người kính sợ nhất của tôi. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật mấy năm gần đây Lộc tiên sinh không có từ tay tôi mua bất kỳ thứ gì, cũng không cùng tôi có quá nhiều tiếp xúc.
Tính ra thì mấy tháng chúng tôi mới gặp nhau một lần, tâm sự đồ cổ, nói chuyện nhân sinh, nghe hắn chỉ điểm chút phong thủy mệnh lý tin đồn thú vị, nhưng không nói về việc tư của nhau. Dựa theo tiêu chuẩn này Lộc tiên sinh vừa không phải khách nhân của tôi vừa không giống bạn bè bình thường.
Có lẽ đây cũng là một loại vận mệnh, cả đời chúng ta sẽ gặp vô số người, có người ngươi nghĩ là bạn tốt là tri kỉ kỳ thật chỉ là một vị khách qua đường; mà có một số người ngươi cho rằng không quan trọng, hắn lại giống đá quý cứng cỏi mà trầm mặc, rạng rỡ vinh quang, ở thời khắc mấu chốt cho ngươi quyết định."
"Bữa ăn ở Lâu Ngoại Lâu được tiến hành, cùng Lộc tiên sinh trò chuyện không hề nghi ngờ chính là một loại hưởng thụ, làm cho quên cả thời gian. Ăn được một nửa, tôi mới kinh ngạc phát hiện ra bàn chúng tôi ngồi chính là cái bàn năm xưa cùng Tiểu Ca cáo biệt.
Phát hiện này nhất thời làm tôi trầm mặc, Lộc tiên sinh nhìn ra, nói, ông chủ Ngô có tâm sự.
Đây không phải câu hỏi, tôi cũng không biết nên đáp lời thế nào, hắn tựa hồ cũng không cần câu trả tời từ tôi, chỉ cùng tôi im lặng. Ở trước mặt người bạn mới kiêm bác học này tôi phát giác bản thân trở nên thật yếu ớt, kiên cường bấy lâu bao trùm thể xác và tinh thần vỡ vụn, tôi giống như một đứa nhỏ tay chân luống cuống thậm chí còn không dám nhìn mặt hắn, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên bàn của hắn. Bàn tay này thon dài trắng nõn, khớp xương mượt mà hình dáng đẹp đẽ, có chút giống tay Tiểu Ca, nhưng nó không có ngón tay khác biệt, cũng không giống đường nét thô ráp do bị thời gian và phong sương mài giũa của Tiểu Ca."
"Trong khoảng thời gian làm người xấu hổ tôi nhìn thấy bàn tay này từ trên mặt bàn nâng lên, ở trên hư không điểm nhẹ va chạm lẫn nhau, ngón tay cái ở trên bốn ngón khác điểm nhẹ, sau đó gặp ngón út cùng áp út, ngón trỏ và ngón giữa khép lại lắc lắc rồi buông ra... Hoạt động của tay không lớn, làm hết sức tự nhiên, ưu nhã như một điệu múa.
Tôi nhìn chằm chằm động tác của hắn, trực giác nói hắn đang làm một cái gì đó mà người thường sẽ không biết được. Lúc này hắn mở miệng, âm thanh nhu hòa nói với tôi: Không cần canh cánh trong lòng, ly biệt tuy làm người thống khổ nhưng nhất định sẽ có ngày gặp lại."
"Thoáng chốc tôi sửng sốt, không dám tiếp lời hắn, chính mình ở trong lòng cũng hỗn loạn suy nghĩ một trận, do dự hỏi hắn có phải biết xem bói hay không? Mới vừa nãy...
Lộc tiên sinh không có phủ nhận, chỉ hơi hơi mỉm cười khiêm tốn nói hiểu một chút da lông, nhưng tôi nghĩ trình độ của hắn tuyệt đối xa hơn "một chút" mà hắn nói. Ngay sau đó trong lòng tôi bốc lên một nổi thiết tha, tôi muốn hỏi hắn có thể biết được tình huống của Tiểu Ca không? Tiểu Ca hiện tại thế nào, cứ như vậy ngây ngốc sau cánh cửa sao? Cần thời điểm nào mới có thể đi ra, thật sự phải chờ mười năm sao?
Rất nhiều vấn đề bùng nổ trong lòng tôi, nhưng nhìn mỉm cười trên mặt Lộc tiên sinh, tôi liền biết hắn sẽ không nói cho tôi. Huống chi chúng tôi hôm nay mới nhận thức nhau, hắn căn bản không biết Tiểu Ca là ai, cho dù có tâm giúp tôi đoán thì muốn bắt đầu từ đâu?"
"Trước khi chia tay, tôi đoán Lộc tiên sinh đại khái là thích bản dập sao chép của Lỗ Vương cung kia, tính đoán đưa cho hắn nhưng bị hắn uyển chuyển từ chối, nói đồ vật không may nhìn ngắm một chút là được rồi, mang theo thì miễn đi, oing chủ Ngô cũng đừng nên luôn để nó trong tiệm. Những lời này ban ngày tôi hỏi nhưng hắn không chịu đưa ra đáp án, ở thời khắc sắp kết thúc một ngày này cuối cùng nghe thấy được, tuy rằng kết quả có hơi ngoài dự kiến của tôi── tôi vốn tưởng rằng Lộc tiên sinh luôn nhìn chằm chằm bản dập kia là vì hắn thích, hóa ra là vì không may."
"Chiều nay khi tôi toan tiến lên bắt chuyện với hắn cũng là vì bản dập này. Bởi vì trực giác người này rất đặc biệt, có lẽ không nói nhiều với người không quen nên tôi quan sát một trận rồi mới cẩn thận bước qua, nói tiên sinh thật thích bản dập này nhỉ? Nhìn ra cái gì sao? Lộc tiên sinh nghe vậy chuyển ánh mắt qua nhìn tôi, khóe miệng cong cong nói chào ông chủ, sau đó hợp lại bản dập trả về vị trí cũ. Lúc hỏi câu hỏi đó tôi thật sự rất tò mò vì sao hắn muốn nhìn chằm chằm bản dập kia. Nhưng lúc ấy hắn không có trả lời tôi mà là không dấu vết đem đề tài dời đi, cùng tôi nói đến cái khác."
"Lộc tiên sinh phải cáo từ, tôi đột nhiên có chút sợ hãi, cảm thấy hôm nay tình cờ gặp gỡ chỉ như một giấc mộng, mà giấc mơ này lại mang một màu sắc quỷ dị không thể tả nhưng cũng rất hoa mỹ, thần bí lại mông lung.
Tôi nhìn Lộc tiên sinh, trong đầu lặp lại lời hắn nói vừa rồi, hắn nói bản dập Lỗ Vương cung kia không may mắn, đây là có ý gì? Rốt cuộc tôi vẫn gọi hắn lại, thỉnh hắn dừng bước và cũng đưa ra vấn đề này.
Lần đầu tiên Lộc tiên sinh do dự hai giây, lẳng lặng nhìn tôi, trong ánh mắt tựa hồ có chút thương xót. Tôi bị hắn nhìn đến nổi da gà, muốn từ bỏ lại không cam lòng từ bỏ, cố lấy dũng khí cùng hắn đối diện. Vì thế Lộc tiên sinh khẽ thở dài, nói ông chủ Ngô, tôi cũng không có ý gì đặt biệt cả, chỉ là cảm giác bản dập kia tổn thương sâu sắc đến cậu, cậu có ngày hôm nay cũng là duyên cớ từ nó, là tốt hoặc là xấu."
"Những lời này giống như ma chú đánh thẳng vào lỗ tai tôi, làm toàn thân tôi rét run xương cốt phát lạnh, nhưng máu lại sôi trào như nước sôi, ép buộc trái tim điên cuồng kinh hoảng. Tôi đột nhiên hiểu được cái gì đó, thời gian mấy năm trước điên cuồng quét qua trong đầu tôi, lập lòe như ngọn lửa sẽ xé toạt con người.
Mấy lời Lộc tiên sinh nói một chút cũng không sai, chính là nó, là nó mở ra hết thảy, mang đến hết thảy, cơ duyên của tôi bây giờ có được đều là do nó khống chế... Nó quả thật đã tổn thương tôi một cách sâu sắc, nhưng cho dù khi bắt đầu tôi biết được kết quả thì tôi sẽ lãng tránh một hồi gặp gỡ kia sao? Tôi nghĩ mình sẽ không."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro