Chương 6
Edit by Cam
"Cha mẹ đến, lúc trước tôi ngàn dò vạn dặn Vương Minh không được kể tình hình của tôi cho họ nghe, kết quả ở lần náo động này mọi chuyện bại lộ.
Anh ta nói ông chủ cậu muốn chết thì tốt xấu gì cũng nên để cha mẹ nhìn cậu lần cuối, tôi thấy anh ta nói cũng có lý. Cha mẹ vọt vào phòng bệnh, đầu tiên là ôm tôi khóc sau đó mới miễn cưỡng cười, nói không có việc gì mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, không cần làm gì hết cứ yên tâm dưỡng bệnh là được.
Bọn họ cùng tôi nói chuyện, tận lực trấn an tôi, mà tôi thì chỉ nhìn bọn họ hết khóc lại cười trong lòng không có cảm giác gì quá lớn. Thậm chí đối với hết thảy việc này còn cảm thấy có chút hoang đường."
"Tôi biết bọn họ là cha, là mẹ của tôi, chúng tôi đã sống cùng nhau rất nhiều năm, chính là đối với nhiều việc họ kể, tỷ như khi tôi còn nhỏ thế nào, lúc đi học ra làm sao tất cả tôi đều không có chút ấn tượng.
Tôi tin tưởng lời bọn họ nói là sự thật, chỉ là tôi đã quên mất.
Dị biến từ thể xác và tinh thần tựa như đồng hồ cát, mỗi thời mỗi khắc yên lặng không tiếng động từng chút đem ký ức của tôi cướp đi cũng bóp méo nó. Ốm đau suy yếu làm tôi vô pháp phối hợp đáp lời họ, vì thế rất nhanh bọn họ trở nên trầm mặc, nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Tôi nhìn bọn họ, cuối cùng nhẹ giọng nói một câu thực xin lỗi."
"... Ở bệnh viện một tháng tình trạng nguy kịch của tôi cuối cùng cũng được giải trừ. Nhưng thân thể tôi rõ ràng đã giảm xuống, tình huống cụ thể kể cả ngày cả đêm có lẽ cũng không xong. Bác sĩ không kiến nghị tôi xuất viện nhưng tôi cần phải đi, ở lại đây không hề có tác dụng.
Vì sao trở thành như ngày hôm nay tôi so với ai khác đều rõ ràng hơn, thời điểm hai vị chuyên gia đưa dược cho tôi đã có nói qua, dược này nói trắng ra chính là thuốc độc, nó không có bất kỳ tác dụng chữa khỏi nào mà là mạnh mẽ áp chế phản ứng của cơ thể, tác dụng phụ nghiêm trọng nhất của nó chính là hại thần kinh đại não, mà loại tổn hại này không thể nào chữa trị.
Đồng thời bởi vì là dược phẩm thử nghiệm nên đối với tình hình kháng thuốc không có bất kỳ kết luận, một khi thân thể bắt đầu thích thì ứng số lượng thuốc cần dùng phải tăng lên. Lượng thuốc sử dụng càng nhiều, áp lực thân thể phải gánh chịu sẽ càng lớn.
Uống thuốc độc giải khát, có vay có trả, một khi ngừng sử dụng thuốc phản phệ mà thân thể gánh chịu sẽ tăng lên gấp trăm lần, đem tất cả ốm đau lâu nay phóng đại lên.
Cho nên bất luận ra làm sao cũng không đề xuất sử dụng loại dược vật này, dù là ngàn vạn bất đắc dĩ. Liều lượng khi dùng cần được khống chế, khoảng cách giữa các lần sử dụng cũng phải kéo dài, ngoài việc cần tĩnh dưỡng thì còn có không được vận động kịch liệt dẫn đến kích phát phản ứng quá khích, đáng tiếc đến một cái tôi cũng không nghe theo. Có thể rơi đến tình trạng ngày hôm nay mà chưa chết bất đắc kỳ tử, tôi thật sự cảm thấy mình đã rất may mắn."
Thanh niên lần nữa tạm dừng, có chút không muốn đọc đoạn bút ký tiếp theo, nội dung kế đó... Cậu ta quay đầu đi, nhìn về hướng nơi Ngô Tà nằm. Trong giây phút này, Ngô Tà vẫn luôn hôn mê rốt cuộc cựa quậy, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hắn tỉnh.
Như một tia chớp bổ ngang bầu trời đêm yên tĩnh, thanh niên nghe thấy trái tim mình đập nhanh hơn, tựa như một buổi trình diễn xuất sắc rất nhanh phải bắt đầu. Ngay lặp tức cậu ta quay đầu nhìn tộc trưởng, thấy y tựa hồ lâm vào trầm tư, thậm chí không có phát hiện Ngô Tà đã thanh tỉnh. Suy xét một giây, thanh niên buông xuống bút ký, đi đến bên người Ngô Tà.
"Anh cảm thấy thế nào rồi?" Thanh niên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt Ngô Tà nhẹ giọng hỏi. Ánh mắt Ngô Tà so với lúc mới thức tỉnh linh hoạt hơn không ít, ánh mắt lưu chuyển, tựa như có dòng lân quang quét qua. Lân quang này ẩn sau ánh lửa như có như không, nếu không phải cậu ta tiếp nhận huấn luyện khắc nghiệt mà tỉ mỉ của tộc trưởng, sức quan sát và tốc độ phản ứng đều hơn xa người thường thì nhất định đã khó mà phát hiện điểm nhỏ này.
Ngô Tà nhìn chằm chằm thanh niên, thần sắc mờ mịt. Một lát sau hắn mới phát ra âm thanh mỏng manh, hỏi: "... Đây là nơi nào?"
"Trên núi, thuyền ở bên ngoài, sau hừng đông chúng tôi sẽ mang anh về nhà."
"Thuyền?" Ngô Tà hỏi lại nhưng thanh niên không có giải đáp, cậu ta đoán chừng có giải thích thì Ngô Tà cũng không hiểu được bởi vậy chỉ cười cười. Nhận ra suy nghĩ muốn ngồi dậy của Ngô Tà, thanh niên liền dìu hắn dậy, mở cái giá ra để hắn tựa vào. Khi tiếp xúc, Ngô Tà quay đầu nhìn thoáng qua tựa hồ kỳ quái thứ sau lưng mình là gì.
Thanh niên không nhiều lời, dù gì hắn cũng là người đã mất đi trăm năm đời người mà. Trăm năm trước khoa học kỹ thuật đã như vũ bão mạnh mẽ lao về phía trước, huống chi thời gian lại qua lâu như vậy.
Tuy rằng cũng có xảy ra ít chuyện khiến người ta uể oải thậm chí tạo thành hệ quả thụt lùi, nhưng tổng thể mà nói, xã hội loài người vẫn đang không ngừng tiến về phía trước, hướng chỗ cao mà bay.
Thế giới hiện giờ cùng thế giới khi đó của Ngô Tà đã cách biệt rất lớn. Ở đủ loại khác biệt, cứ nói kỹ thuật dẫn đầu hiện tại đã đủ khiến người ta khó mà lý giải, thậm chí đầu váng mắt hoa.
Ngô Tà vừa mới sống lại, đã quên hết mọi chuyện mình từng biết cho nên những chuyện này không vội nói với hắn, trước tiên vẫn là để hắn rõ ràng mình là ai, dưỡng phụ là ai, cùng với những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ.
Ngô Tà không nói gì mà chỉ chậm rãi nâng tay đặt lên trước ngực, đè lại nhịp đập thong thả nơi này. Thanh niên luôn cẩn thận quan sát biểu hiện của hắn, nhìn thấy động tác này thì cho rằng hắn không thể thích ứng với không khí bên ngoài, lặp tức lấy ra bình ôxi muốn hắn mang lên. Ngô Tà cả kinh, đang muốn giãy giụa thì bị ngăn lại.
"Đừng khẩn trương, tôi đã ở huyệt mộ anh thu thập ít mẫu vật sau đó phục chế thành phần không khí bên trong trộn với bên ngoài này. Từ từ tới, đột ngột thay đổi môi trường tôi nghĩ anh cần có thời gian thích nghi, đây là quá trình bình thường."
Đại khái luồng không khí mới hòa hoãn cảm giác không khỏe của Ngô Tà, hắn nghe thanh niên giới thiệu dần dần thả lỏng, sau đó quay đầu nhìn về phía người vẫn luôn trầm mặc từ đầu tới giờ.
Ngô Tà nhớ rõ, là người này đã mang hắn ra ngoài, y nói y đến đây để mang hắn về nhà, chỉ là... Vì sao hiện tại y một chút phản ứng cũng không có?
Bây giờ, người đàn ông này chỉ lặng lẽ ngồi bên đống lửa không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, cả người bao phủ bởi một loại trầm mặc mà Ngô Tà xem không hiểu. Có điều theo bản năng, hắn cảm giác loại trầm mặc này hơi đáng sợ, giống như đem vô số cảm xúc nùng liệt đè ép thành một khối cầu đặt bên người. Nhưng chỉ cần một chút kích thích, khối cầu nhỏ này liền ầm ầm nổ tung, biến thành luồng hỏa diễm cuồng loạn đem người đốt cháy thành tro.
"... Y là ai?" Ngô Tà cảm thấy đáy lòng một trận run rẩy, quay đầu nhìn thanh niên nhỏ giọng hỏi.
"Y..." Thanh niên có chút do dự, suy xét nên làm sao giải thích cho Ngô Tà, cậu ta cảm thấy chính mình thế nào cũng không có tư cách tùy tiện định nghĩa quan hệ giữa dưỡng phụ và Ngô Tà.
Nghĩ rồi, cậu ta quyết định uyển chuyển một chút mà ăn ngay nói thật: "Y là dưỡng phụ của tôi, cũng là người quen cũ của anh."
"Người quen cũ? Vậy các người biết tôi là ai sao?" Ngô Tà hỏi.
"Ừ." Thanh niên gật gật đầu, tận lực điều chỉnh âm thanh bình tĩnh nói: "Anh gọi là Ngô Tà, anh... Bởi vì việc nào đó mà rời đi một đoạn thời gian, hiện tại đã trở lại cho nên chúng tôi chuẩn bị đưa anh về nhà, theo ý của dưỡng phụ, về sau anh sẽ sống cùng chúng tôi."
Những lời này hẳn không tính là đang bao biện nhỉ, thanh niên tin tưởng tộc tưởng trong lòng cũng đang dự tính như vậy, y không có khả năng lần thứ hai từ bỏ Ngô Tà, càng không thể dưới tình huống này thả Ngô Tà đi.
"Sống cùng nhau?" Ngô Tà hình như có chút ngoài ý muốn, trộm liếc nhìn Muộn Du Bình sau đó hỏi: "Trước nay vẫn luôn như vậy sao?"
"Không phải." Giọng nói thanh niên có chút chìm xuống, châm chước nói: "Thời gian anh rời đi tương đối lâu, lúc đó tôi vẫn chưa được dưỡng phụ nhận nuôi cho nên đối với chuyện quá khứ của hai người không phải quá hiểu rõ, quay về rồi để tộc trưởng giải thích sẽ tương đối tốt hơn cho anh."
"Tộc trưởng, ai vậy?"
"Chính là dưỡng phụ của tôi, Trương Khởi Linh."
Hóa ra y gọi là Trương Khởi Linh... Ngô Tà lại nhìn về phía y, người đàn ông vẫn trước sau như một trầm mặc nhưng Ngô Tà cảm thấy ánh lửa nhảy nhót trong mắt y tựa hồ càng trở nên nóng bỏng.
Không trung ẩn ẩn sắc trắng, trời đã sáng. Ngô Tà không tiếp tục hôn mê, dựa trên đệm câu được câu không cùng thanh niên trò chuyện.
Thanh niên không tiện nói quá nhiều, đối với mọi nghi vấn của Ngô Tà đều qua loa có lệ đáp hoặc trả lời một cách hời hợt.
Mà Ngô Tà tuy rằng mất đi trí nhớ nhưng tâm trí vẫn nhạy bén thông tuệ như cũ, rất nhanh đã cảm nhận được thanh niên không muốn nói rõ cho mình vì thế rất biết điều không hỏi nữa, trầm mặc nhìn không trung trống trải. Hiện tại hắn cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, toàn bộ thế giới đều là một mảnh mờ mịt. Đối với mọi việc có liên quan đến chính mình, liên quan đến xung quanh mình đều nằm trong tay hai người này, việc đó làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Nếu hai người này muốn làm điều bất lợi với hắn, hắn hoàn toàn không có biện pháp đối phó; dù cho bọn họ không làm điều bất lợi thì hắn cũng đồng dạng không có biện pháp. Hắn ngay cả mình là ai cũng không biết, từng có quá khứ ra sao cũng không rõ, hết thảy đều do hai người kia nói cho hắn nghe.
Hắn cảm thấy mình giống như một cô nhi bị thế giới vứt bỏ, mà hai nam nhân đột nhiên xuất hiện này nói về sau mình sẽ sống cùng họ.
Sống cùng nhau... Nghe như thế nào cũng không phải một việc đơn giản.
Hắn hồi tưởng chính mình như thế nào đi đến nơi đây, chỉ nhớ rõ bản thân ở trong một không gian đen kịt thì đột nhiên nhìn thấy bọn họ, sau đó bị mang ra ngoài, ở dưới ánh hoàng hôn hôn mê, khi tỉnh lại lần nữa chính là tình cảnh hiện tại.
Ngô Tà ôm lấy đầu gối, co bả vai hình thành một tư thế tự bảo hộ mình, giống như một con thú nhỏ bất lực.
Thanh niên nhìn hắn, những khủng hoảng và mờ mịt trong lòng Ngô Tà không phải cậu ta không nghĩ đến, chỉ là không có biện pháp nào tốt. Xét đến cùng việc này không phải là việc cậu ta có thể nhúng tay, càng không có quyền lực can thiệp, mấu chốt vẫn là ở chỗ tộc trưởng...
Cậu ta quay đầu nhìn chằm chằm dưỡng phụ, thấy y cầm lên quyển bút ký mà mình đã ném xuống chầm chậm đi về phía này.
Rốt cuộc cũng lại đây, cảm thán một tiếng thanh niên trở lại bên cạnh đống lửa, đem không gian nhường cho hai người bọn họ.
Muộn Du Bình đi đến bên cạnh Ngô Tà ngồi xuống, cả người Ngô Tà chấn động, có chút khẩn trương mà dịch ra một khoảng cách. Muộn Du Bình phát hiện động tác của hắn nhưng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đem tay đặt lên vai hắn, hơi dùng lực một chút kéo Ngô Tà dựa đầu qua vai mình.
Hành động này chọc Ngô Tà cả người căng chặt, Muộn Du Bình nhẹ nhàng vỗ về đầu vai hắn, ở bên tai thở dài một tiếng nói: "Trời rất mau sáng, chờ một lát sẽ về nhà."
Ngô Tà mờ mịt thân thể cứng đờ, không dám nói được cũng chẳng dám nói không, hắn vốn dĩ không hề có nguyên do mà tín nhiệm người nam nhân này: Lần mở mắt đầu tiên nhìn thấy chính là y, nói muốn mang hắn về nhà cũng là y.
Nhưng mà, áp lực trầm mặc trên người Trương Khởi Linh làm hắn cảm thấy nguy hiểm, cũng làm hắn không dám ở trước mặt người này thả lỏng. Giờ phút này, chính mình và y dựa gần như vậy, từ rên người y giống như truyền qua một dòng điện lưu, kích thích tế bào toàn thân Ngô Tà run rẩy.
Muộn Du Bình cảm nhận được sự khẩn trương của Ngô Tà, y muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng lựa chọn từ bỏ. Có điều động tác vỗ về vai Ngô Tà của y vẫn không ngừng, tựa hồ muốn thông qua đó yên ổn cảm xúc của hắn. Thật hiển nhiên, y không hề am hiểu loại việc như an ủi người khác này.
Cả hai giằng co một hồi lâu, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa Ngô Tà mới lấy hết dũng khí run rẩy lên tiếng: "Trương... Trương Khởi Linh?"
Vốn dĩ không phải hắn muốn nói cái này, hắn có đầy những nghi hoặc muốn được giải đáp nhưng lại không dám tùy tiện hỏi ra miệng.
Muộn Du Bình sửng sốt vài giây, trả lời: "Cậu vẫn luôn gọi tôi là Tiểu Ca."
"Ờm, Tiểu... Tiểu Ca." Ngô Tà tiếp nhận cách gọi mới, quyết định về sau sẽ gọi y là Tiểu Ca.
"Ừ." Muộn Du Bình khẽ gật đầu, không chớp mắt chăm chú nhìn Ngô Tà, ánh mắt của y thâm thúy, tựa như có thể nhìn thấu nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn của hắn. Tay Muộn Du Bình cũng từ vai chậm rãi thay đổi đến trên đầu Ngô Tà, vì hắn chải vuốt mái tóc rối loạn khi ngủ dậy. Sau đó bàn tay trượt dần xuống gương mặt láng bóng mà mơn trớn, cuối cùng dừng ở trên cổ.
Ngô Tà ngừng thở, nhìn vào đôi mắt tựa như ánh sáng bị hố đen nuốt chửng của y. Lúc này Muộn Du Bình hơi hơi lộ ra mỉm cười, sau đó thấp giọng nói:
"Ngô Tà, nếu cậu là bánh tông tôi sẽ vặn gãy nơi này."
Nếu hắn là bánh tông, y sẽ lặp tức giết chết hắn.
Ngô Tà cảm thấy bàn tay đang đặt trên cổ mình thật là nóng, nóng như một ngọn lửa bỏng cháy làn da, thình thịch nhảy lên dữ dội. Nhưng cùng với nó, bàn tay này cũng thực lạnh. So với ký ức duy nhất mà hắn có về tầng mộ dưới đáy kia còn lạnh lẽo hơn, cái lạnh này ăn sâu vào cốt tủy của chính mình, giống như dây thừng quấn chặt yết hầu, làm hô hấp của hắn càng thêm khó khăn.
Ngô Tà động đậy hầu kết, miễn cưỡng phát ra chút âm thanh nhỏ nhoi: "... Bánh tông là cái gì?"
Muộn Du Bình bỏ tay xuống khỏi cổ Ngô Tà, nhìn vào mắt hắn thấp giọng nói: "Quái vật."
Đáp án này quá mơ hồ cũng không quá chính xác, vì vậy Ngô Tà nhìn y chờ y giải thích rõ ràng hơn, nhưng hình như Muộn Du Bình không muốn tiếp tục đề tài này nữa, y duỗi tay niết nhẹ cổ Ngô Tà, nhìn sắc trời dần dần sáng lên nói: "Cậu không biết cũng tốt."
"... Vậy là có ý gì?" Không giải thích rõ với hắn cái này, Ngô Tà đột nhiên trở nên nóng nảy, vừa rồi nói chuyện với con nuôi y hắn bị cậu ta trả lời qua loa có lệ, bây giờ đến phiên y qua loa lấy lệ với hắn?
Ngô Tà nhíu mày, nhịn không được truy vấn: "Anh, Anh biết chuyện quá khứ của tôi đúng không? Các anh đều biết, quá khứ của tôi là thế nào!? Vì sao lại biến thành như hiện tại? Tôi... Tôi cái gì cũng không nhớ được, các anh nói hừng đông chúng ta phải rời đi, các anh muốn mang tôi đến chỗ nào? Còn có, cái gì gọi là tôi sống cùng các anh?! Các anh muốn làm cái gì!?"
Mờ mịt, lo âu, sợ hãi... Cảm xúc vẫn luôn dồn nén trong lòng hắn lúc này rốt cuộc bộc phát, thanh âm cũng trở nên cao hơn. Thanh niên nhanh chóng đi đến nhẹ giọng an ủi, muốn ổn định cảm xúc của Ngô Tà đồng nháy mắt ra hiệu với dưỡng phụ, để y mau mau nói cái gì đó. Nhưng Muộn Du Bình lại không nói lời nào, quanh quẩn trong tâm trí y lúc này đều là những nghi vấn của Ngô Tà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro