Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Edit by Cam

"Ai?!" Cả người Xuân Đường căng chặt, tức khắc huy đao qua, người tới lại cầm chặt cổ tay anh.

"Là tôi." Giọng người đàn ông có hơi suy yếu.

Hóa ra là hắn. Xuân Đường cảm thấy an tâm khó hiểu, thở dài một hơi, đáy lòng thậm chí có một tia vui sướng. Chi đội ngũ đáng thương này tốt xấu không có chết hết.

"Những tiểu nhị khác đâu?" Xuân Đường nhỏ giọng hỏi.

Người đàn ông trong bóng đêm lắc đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Xuân Đường, thấp giọng nói: "Hẳn đã bị người Trương gia giết, bọn họ không cần nhiều người tiến vào như vây."

"Anh mẹ..." Xuân Đường muốn chửi nhưng lại phát hiện không thể nói ra một chữ, cuối cùng hung hăng dậm chân, suy sụp ngồi xuống mặt đất. Người đàn ông đứng bên cạnh anh nhìn vào chỗ bóng đêm sâu thẳm xuất thần, trong nhất thời nơi này chỉ còn quanh quẩn tiếng hai người hít thở.

"... Chúng ta chỉ có thể đi về phía trước." Hồi lâu sau người đàn ông đánh vỡ trầm mặc.

Xuân Đường tựa hồ vẫn còn tức giận, hừ một tiếng cười lạnh: "Tiếp tục thuận theo ý Trương gia?"

"Bằng không chết ở chỗ này cũng không tệ." Người đàn ông đột nhiên cười, "Xuân Đường, nếu chúng ta không ra được anh có nghĩ tới bây giờ làm sao không?"

"Con đường này vốn chính là gian nan, nếu chôn thân nơi này, điều duy nhất khiến tôi tiếc nuối là chưa được ngắm biển."

"Biển?" Người đàn ông sửng sốt, tựa hồ kỳ quái đề tài anh dời qua này.

Xuân Đường vỗ vỗ lên cánh tay, trong miệng "hừ hừ" thở dốc, nhịn đau thấp giọng nói: "Nếu lần này có thể đi ra ngoài tiếp theo tôi sẽ ra biển, tìm một loại đồ vật."

"... Là nữ quái vật mang trên người mùi hương* hả?" Người đàn ông hỏi. 

*Cho ai không biết thì đây là Cấm Bà nha ^3^

Trong lòng Xuân Đường chấn động, vốn tưởng rằng mùi thơm lạ lùng đó chỉ có người nhà mình biết, không nghĩ tới... Anh liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, không có trả lời mà dùng kỹ năng "trước khi nói phải nhìn cho kỹ" dời đề tài này đi một cách có lệ. Người đàn ông không tiếp tục truy hỏi, hai người dùng tốc độ đi dạo tiến vào chỗ bóng tối.

Năm đó trong lỗ trống vẫn chưa tích tụ nhiều nước như vậy, cũng không có thấy mẫu xà. Hai người họ nâng đỡ nhau trong bóng tối sờ soạng, cuối cùng thứ nhìn thấy làm cho bọn họ kinh hồn táng đảm.

"Là Vẫn Ngọc." Ngô Tà nhẹ giọng nói.

"Chính là nó." Lộc tiên sinh cười khổ, "Người nhà họ Trương quan sát họ một đường, tựa hồ thực hiểu mục đích cùng tính tình của tổ tiên tôi, biết ông ấy tuyệt đối sẽ không chỉ nhìn rồi đi, bởi vậy thập phần kiên nhẫn ở bên ngoài chờ đợi. Quả nhiên, Xuân Đường nhìn thấy Vẫn Ngọc ngoại trừ khiếp sợ thì cũng nổi lên tâm tư khác: Ông ấy muốn mang thứ này ra ngoài. Người đàn ông khuyên ông ấy không nên làm việc xúc động, Xuân Đường lại nói─── ông ấy khi đó đã không xem người đàn ông là đối thủ cạnh tranh hay kẻ địch, vì thế nói cho người đàn ông kết quả tìm kiếm nhiều năm của gia tộc. Trường sinh cần Vẫn Ngọc phối hợp, nuốt Vẫn Ngọc cùng Kỳ Lân Kiệt, đều là bộ phận không thể thiếu của việc tạo thành trường sinh."

"Cho nên... Ông ấy nuốt cả Vẫn Ngọc và Kỳ Lân Kiệt?" Ngô Tà hỏi.

"Không, ông ấy không có." Lộc tiên sinh lắc đầu: "Xuân Đường bò lên trên Vẫn Ngọc, từ phía trên quét ra một ít bột phấn mang đi. Quá trình này kỳ thật gian nan, tài chất Vẫn Ngọc không phải kim cũng chẳng phải thiết, kiên cố vô cùng, vũ khí bình thường khó mà lay động. Ông ấy mài trong khoảng thời gian vài ngày, mài từng chút một, rốt cuộc thì con dao nhỏ ông ấy mang theo bên người chẳng để lại dấu vết đáng kể gì cho Vẫn Ngọc, thứ đó là kiệt tác do cổ thần để lại. Trong suốt quá trình đã vài lần Xuân Đường trở nên mơ hồ mất đi khống chế, không tự chủ được bò về phía những hang động trên Vẫn Ngọc. May mắn người đàn ông đã buộc dây trên lưng ông ấy, tùy thời đứng dưới mặt đất quan sát, nếu phát hiện không thích hợp lặp tức đem người kéo xuống. Cứ như vậy Xuân Đường thành công thu thập được bột Ngọc Vẫn, sau đó... Sau đó bọn họ bắt đầu lần mò ra bên ngoài."

"... Bọn họ bình an đi ra ngoài sao?" Dừng một giây, Ngô Tà lại hỏi.

"Không." Lộc tiên sinh đưa ra đáp án phủ định, tiếp tục nói: "Lúc rời đi người đàn rốt cuộc thổ lộ tiếng lòng với Xuân Đường, hắn nói mình đi theo chỉ thị của người ta, đến nơi này là vì tìm kiếm pháp môn trường sinh trên người người nào đó. Xuân Đường đã đoán được điều này nhưng ngược lại cũng bất giác thấy ngoài ý muốn, chỉ nói cho hắn, 'nếu anh muốn cầu trường sinh cho người khác, vậy tôi cũng không có khả năng giao Kỳ Lân Kiệt và bột Ngọc Vẫn cho anh'.

"Nếu tôi nói là vì bản thân, anh sẽ cho sao?" Người đàn ông đột ngột hỏi.

Xuân Đường im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu nói tôi không biết.

Trèo lên Côn Luân ăn hoa ngọc, thọ sánh cùng đất với trời, tranh sáng cùng trời với trăng── Hơn hai ngàn năm trước, trong bài thơ 《Thiệp Giang》của Khuất Nguyên* đã bày tỏ như thế. Côn Luân, quỳnh ngọc, trường sinh, đủ loại sự vật mỹ diệu đã được người xưa gắn liền với trường sinh, muôn đời thế hệ ca tụng. Cũng có rất nhiều người thật sự từ trên mặt đất trèo lên Côn Luân nguy nga, tìm kiếm khối thần ngọc trong lòng bọn họ, mong đợi một bến bờ vĩnh sinh. Đoạn lịch sử này rốt cuộc là trùng hợp hay là một người vô tâm không chút để ý đùa vui, thậm chí là thiên cơ thần tiên cố tình tiết lộ?

*Khuất Nguyên là một nhà thơ yêu nước nổi tiếng thời Chiến Quốc thuộc nước Sở Trung Quốc. Ông cũng chính là nhân vật trong sự tích tiết Đoan Ngọ ngày nay. Thiệp Giang có nghĩa là "Qua Sông". 

Không thể hiểu hết.

Người chỉ biết truy đuổi trường sinh mờ ảo lại chưa từng nghĩ đến nó phải trả giá bao nhiêu nỗ lực, chịu đựng bao nhiêu đau đớn, thậm chí phá vỡ bao nhiêu sinh mệnh quý giá độc nhất vô nhị.

Trong đường ngầm gập ghềnh trắc trở Xuân Đường và người đàn ông sờ soạng đi đến bên ngoài, bọn họ đi rất chậm. Mấy ngày công tác khai quật Vẫn Ngọc đã làm hao tổn phần lớn nguyên khí của bọn họ, nhưng cùng lúc đó cũng vô cùng kỳ lạ giúp bọn họ sống sót dưới tình huống đồ ăn viện trợ hữu hạn. Vẫn Ngọc tựa hồ có một lực lượng thần kỳ nào đó làm cho bọn họ không cảm thấy mệt mỏi, cũng không cảm thấy đói khát. Thời gian ở cạnh nó phảng phất như tạm ngừng... Nhưng theo khoảng cách càng ngày càng xa với Vẫn Ngọc, mệt mỏi cùng đói khát giống như thủy triều rời khỏi đá ngầm trên bãi biển. Xuân Đường cảm giác chân không còn nghe theo ý mình nữa, người đàn ông hiển nhiên cũng mệt lã, bọn họ càng đi càng chậm, con đường trước mặt tựa như trở thành tra tấn vô tận.

"Nghỉ ngơi một lát..." Xuân Đường quỳ rạp trên mặt đất, cảm giác cả người sắp rã ra thành mảnh nhỏ. Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh anh nhắm hai mắt lại, tận lực làm giảm mệt mỏi bất kham trên thân thể. Bọn họ đã đi rất xa chỗ Vẫn Ngọc, theo tính toán thì không xa phía trước sẽ là chỗ bọn họ đi vào.

Nghỉ ngơi một lát người đàn ông đứng lên sờ soạng mặt bên. Hắn nhớ rõ từng có tiểu nhị ngã ở phía trước, mà balo của gã cũng rơi ở phụ cận. Nếu may mắn bên trong có lẽ sẽ còn đồ ăn. Thực may, người đàn ông tìm được balo kia và đồ ăn bên trong cũng chưa hỏng hốc gì cả, hai người chia nhau ăn rồi uống nước. Cảm giác mệt mỏi cuối cùng đã hoãn lại một chút.

"Chúng ta còn phải ra ngoài." Xuân Đường thở một hơi dài, thả lỏng thân thể nằm xuống.

"Đừng ngủ." Người đàn ông nhắc nhở anh: "Càng đến gần cửa ra chúng ta sẽ càng nguy hiểm."

"Tôi biết." Trong tiếng nói của Xuân Đường không giấu được cảm giác mệt mỏi, anh xoa xoa giữa mày thở dài nói: "Đám chó nhà họ Trương hơn phân nửa đang chờ bên ngoài. Chúng ta lần này chính là thay bọn họ bán mạng, bọn họ không muốn tự mình đi vào liền bắt chúng ta đi vào chịu chết, thứ kia, cái khối ngọc cực lớn ấy hơn phân nửa chính là thứ bọn họ muốn... Tôi cũng ngu thật, chủ động thay bọn chúng mang ra."

"Nơi này không có lối khác, không đi ra chỉ có đường chết đói. Đến lúc đó bọn họ đi vào nhặt xác chúng ta cũng vậy thôi." Ngữ khí người đàn ông thường thường, cho dù nói đến chuyện sống chết cũng không có nửa phần nao núng, như là không để chuyện ấy vào mắt.

"Cho nên... Anh kéo tôi làm cái gì?" Xuân Đường cười lạnh lười nhác tự giễu: "Trên khối ngọc nhiều lỗ như vậy, anh làm sao biết đi vào rồi bên kia không phải là thế giới cực lạc? Nếu anh thả tôi bò vào trong, không chừng bây giờ còn đang bận ở trong hưởng phúc đấy..."

Người đàn ông nghe vậy cười cười, lắc đầu nói: "Đó không phải đồ vật thế gian, cũng vượt quá năng lực con người có thể chịu đựng."

Nói xong câu đó hắn nhìn bóng tối xung quanh, nền đất bên dưới giống như nhịp cầu nối liền nhân gian và minh giới, tối như vậy, yên tĩnh như vậy. Người đang ở trong đó giống như được toàn bộ vũ trụ quay quanh, chỉ còn nghe được tiếng tim đập cô độc của bản thân. Đối mặt với khối thần thạch nằm ngoài vũ trụ kia, cũng như đối mặt với đường đến Hoàng Tuyền tiếp nhận quyết định phát quyết: Người yếu đuối sẽ không chịu nổi một giây, người dũng cảm sẽ thấy toàn thân tràn đầy lực lượng. Người có dục niệm sẽ sử dụng khát cầu dưới đáy lòng, mà người tâm như tro tàng sẽ ngày càng mai một ánh lửa.

Thứ đó rõ ràng không thuộc về trần thế nhưng đồng thời cũng tồn tại trong lòng mỗi người, khiến người ta không kiềm được so sánh với bản thân, rón rén hình dung một bản thân chôn giấu.

Nếu nó thật sự là một bộ phận tạo nên sự trường sinh, như vậy, khi chân chính đối mặt với nó, còn mấy người sẽ tiếp tục truy đuổi thứ không hề có ý nghĩa kia, tiếp tục một cuộc đời tục tằng bất kham mãi mãi?

Hắn đắm chìm trong suy nghĩ, nghĩ đến mê mẩn. Nhất thời không nghe được Xuân Đường đang gọi mình, thẳng đến khi bàn tay Xuân Đường đặt trên vai hắn mới hồi phục tinh thần.

"... Nghe được không?"

"Cái gì cơ?"

Xuân Đường do dự, tựa như suy xét có nên lặp lại một lần nữa hay không. Cuối cùng anh vẫn nói lại chuyện kia một lần nữa: "Tôi nói là... Nếu không hai chúng ta làm một trận lớn đi, anh đi theo tôi, đừng bán mạng cho phía trên kia nữa, bọn họ sẽ không buông tha cho anh. Anh đi theo tôi, hai chúng ta liên thủ, về sau được cái gì đều chia đôi. Còn việc kia... Dù cho chuyện kia có thành hay không tôi cũng sẽ không độc chiếm, càng sẽ không hại anh. Một người sống lâu quá thì còn ý tứ gì, dù sao cũng cần có người bạn phải không?"

"A..." Người đàn ông mỉm cười, trong bóng tối đen kịt người đàn ông cười có vẻ phá lệ lóa mắt, giống như mặt trời ban trưa. Xuân Đường nhìn hắn như vậy không khỏi rụt bả vai lại, giông như bị ánh mặt trời đâm vào sinh ra sợ hãi.

"Anh so với tưởng tượng của tôi thế mà tốt bụng hơn." Người đàn ông cười lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Anh nói đúng, bên trên sẽ không tha cho tôi. Tôi đến nơi này đã nghe được tiếng gió, người nhà bị giam giữ đã không còn nữa, cho dù tôi mang theo đồ trở về thu được cũng chính là đoàn tụ với người nhà."

Xuân Đường ngẩn ra, chỉ thấy trong ngực như bị cái gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu. Anh vốn muốn hỏi người này vì sao vẫn muốn thay chúng làm việc, trong lòng lại biết đây là một vấn đề vô cùng ngu ngốc nên mới không hỏi ra miệng. Lúc anh còn đang giãy giụa giữa hỏi và không hỏi thì đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Âm thanh đột ngột này giống như hồi trống Tử Thần, từng nhịp từng nhịp đánh thẳng vào tim, ra lệnh cảm xúc đã căng chặt của hai người lần nữa đạt đến cực điểm, giống như biểu thị thời khắc kia cuối cùng vẫn sẽ đến.

Xuân Đường đối mặt với con đường đen nhánh phía trước, tay không tự chủ được đè trên lòng ngực, nơi đó cất giấu hai món đồ bọn họ dùng sinh mệnh quý báu lấy ra từ nhiều lần cửu tử nhất sinh.

Người đàn ông ở bên cạnh anh nhìn chằm chằm phương hướng phát ra âm thanh không nói một lời.

Không biết là ai đã đem mồi lửa cháy to hơn, bóng tối xung quanh nhường chỗ cho ánh sáng, chiếu rọi từng gương mặt từ quen thuộc đến xa lạ. Xuân Đường nhìn thấy những người vẫn luôn theo sau đội ngũ của mình, Trương gia thần bí cùng đi trên một lữ đồ với bọn họ. Anh lui một bước, nhích đến gần vị trí của người đàn ông hơn. Tựa hồ bản năng muốn đem người đồng bạn duy nhất đứng chung chuyến tuyến với mình bảo hộ sau lưng. Nhưng động tác của người đàn ông rõ ràng nhanh hơn anh, hắn vịn lấy vai anh, sau đó người đã chắn phía trước, ngẩng đầu nhìn thẳng những kẻ đột nhập nguy hiểm.

Bất luận xem xét từ gốc độ nào hai người đều không có khả năng đột phá vòng vây. Trương gia đến chín người, nói không chừng bên ngoài vẫn còn nhiều người hơn thế nữa. Chín gương mặt này không chút biểu tình, nhuyễn giáp mềm dẻo bao bộc thân người tràn đầy lực lượng của bọn họ, trong tay cầm chặt vũ khí. Sau khi bọn họ tiến vào thông đạo đã lập tức chia ra, đem hai người vây chặt dưới bóng đổ như ác ma. Những người này im lặng nhìn Xuân Đường và người đàn ông, như người chăn nuôi bàng quang đứng nhìn lũ dê tiến vào đường chết.

Tử Thần của bọn họ đến.

Trầm mặc che kín toàn bộ không gian, không có bất kỳ ngôn ngữ hay động tác, sát ý bành trướng làm người ta hít thở không thông. Đúng lúc này, một giọng nói mềm nhẹ phát ra từ sau lưng người Trương gia.

"Đưa đồ cho tôi."

Xuân Đường sửng sốt, cảm thấy trong lòng phát hoảng. Rõ ràng hoàn cảnh hung hiểm mười phần nhưng khi giọng nói này truyền vào, tựa hồ có gì đó đã trở nên khang khác. Anh đưa mắt nhìn, một người phụ nữ bước tới─── Người phụ nữ bọn họ từng chú ý nhanh nhẹn bước ra từ sau đám người, giống như cánh bướm xẹt qua bức màn phồn hoa, đáp trước mặt bọn họ.

Gương mặt trắng nõn của ả dưới ánh lửa như phủ một tầng băng mỏng, không hề có độ ấm. Mỉm cười khe khẽ chỉ càng làm người ta sợ hãi run rẩy. Ả nhìn Xuân Đường chăm chăm, rồi lại nhìn về phía người đàn ông, lặp lại một lần nữa.

"Đưa đồ cho tôi."

Nói xong ả bước tới hai bước, đứng trước mặt đám người Trương gia. Rất rõ ràng, ả chính là thủ lĩnh của nhóm người này.

Xuân Đường nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận đánh giá ả. Lúc ở quán rượu anh đã chú ý đến người phụ nữ này, ả rất xinh đẹp, giống như đại đa số người Trương gia đoan trang mà diễm lệ. Song trên người ả lại mang theo một hơi thở làm người ta sợ hãi thậm chí là chán ghét. Trước đây Xuân Đường không biết đó là cái gì, nhưng giờ phút này, sau khi đã trải qua mấy phen hung hiểm bị người Trương gia dồn vào tuyệt cảnh, anh nhạy bén nhận ra bộ dạng thật sự của hơi thở này.

Là hương vị của tử vong.

Trên người người phụ nữ này và Trương gia, đều có một cổ khí vị tử vong.

Nhận thức này làm cả người anh phát run. Anh khát cầu chính là trường sinh, là năng lực siêu việt, là vĩnh viễn thoát khỏi uy hiếp tử vong. Nhưng, những người này giống như ác quỷ bỏ ra từ trong địa ngục, toàn thân họ đều khiến anh cảm thấy sợ hãi, là đồ vật anh muốn tránh xa nhất, càng không nói đến lực lượng kinh người mà bọn họ nắm giữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro