Chương 27
Edit by Cam
"... Bọn họ hẳn đang ở phụ cận." Người đàn ông nhẹ giọng nói với Xuân Đường: "Tôi có một ý tưởng, thủ lĩnh anh xem xem thế nào?"
"Anh tính toán làm gì?" Trong lòng Xuân Đường dâng lên cảnh giác, người đàn ông này có thói quen ra lệnh, trong lời nói mơ hồ mang theo áp bách làm người khác không thể không nhận lời. Hắn tham gia đoàn đội bất quá nửa năm, ngày thường gắng sức điệu thấp nhưng vẫn không giấu nổi hào quang, có lẽ là khí thế thấm dần trong hoàng cảnh đặc biệt nào đó.
Chẳng lẽ... Kỳ thật hắn không phải đạo tặc?
Không kịp suy nghĩ nhiều, người đàn ông đã ở bên tai nói ra kế hoạch của hắn cho Xuân Đường.
"Tuy không nhìn thấy bọn họ nhưng tôi có thể cảm giác được, người nhà họ Trương vẫn luôn giám sát chúng ta. Dù theo vào nơi này rồi bọn họ cũng hề không do dự, cho nên bọn họ hẳn rất hiểu biết đến nơi này...Thậm chí rất có khả năng bọn họ biết được đích đến. Cho nên tôi cho rằng, thay vì mù quáng tìm đường chi bằng lợi dụng bọn họ."
"... Anh dự định tìm ra tung tích bọn họ?" Xuân Đường sửng sốt, hiểu ra ý định của hắn.
Người đàn ông khẽ gật đầu, nói: "Tôi nghĩ hiện tại chúng ta đã đi lầm đường cho nên mới không phát hiện tung tích bọn họ. Nếu chúng ta quay ngược trở lại, một bên tìm kiếm bọn họ một bên đi tiếp, hẳn có thể làm ít công to."
Xuân Đường nghe vậy trầm tư một lúc, sau đó kêu gọi thủ hạ tụ lại bắt đầu cẩn thận trao đổi.
Anh khẳng định địa vị của người đàn ông này rất không tầm thường nhưng cũng không có hơi sức đi tìm tòi nghiên cứu rốt cuộc hắn là ai. Rất có quyết đoán, nhìn nhận sự việc cũng rất tinh chuẩn. Rừng cây này nguy cơ tứ phía cũng khó mà phân biệt phương hướng, nếu chấp nhất đối đầu cuối cùng kết quả không hề nghi ngờ chính là chết không có chỗ chôn. Mà trong lòng Xuân Đường, bản thân chắc chắn là người đỉnh nhất trong đám người theo đuổi bí mật Chung Cực, tuyệt đối không thể chết như vậy.
Muốn đạt được mục đích, rất nhiều lúc cần thiết hạ cái tôi xuống. Xuân Đường mặc niệm bí mật trong lòng, nghe theo kiến nghị của người đàn ông.
"... Tôi nghĩ, bọn họ vẫn là không nên tìm được đích đến kia mới tốt." Ngô Tà vẫn luôn ngơ ngác nghe, đột nhiên xen miệng: "Chỗ kia không phải nơi con người nên tới."
"Cậu nói đúng, ông chủ Ngô." Lộc tiên sinh thở dài nhẹ nhàng gật đầu, "Cho nên... Sau này xảy ra sự kiện kia."
Điềm báo cho sự việc này đã sớm lộ diện từng chút trong bóng đêm, giống như rắn độc không chút tiếng động bò tới. Sinh mệnh bước đi dưới ánh mặt trời là tốt đẹp như vậy, phảng phất có thể đi tiếp tới thiên trường địa cửu, song chỉ cần thời gian một nháy mắt hay so với nháy mắt càng ngắn hơn, hết thảy đều có khả năng ầm ầm đổ sập, tất cả kết thúc. Cát bụi về với cát bụi, không còn bất kỳ thứ gì gọi là khả năng.
Rất nhiều người sẽ ở câu chuyện xưa vẽ lên vài nét để câu chuyện xưa này nhiều thêm đôi phần may mắn, nhưng lại để vạn phần bất hạnh kéo dài, lâu dài mà lại dài lâu cắm rễ với thời gian...
Xuân Đường dẫn dắt mọi người vượt qua rừng rậm, đội ngũ lần thứ hai đối diện với cổ gà rừng nhưng đều may mắn đánh lui chúng nó─── cũng không hoàn toàn là dựa vào may mắn, thời đại đó sa mạc vẫn chưa tàn sát diện tích lãnh thổ rộng lớn giống như hiện giờ. Trên núi cây tùng sinh trưởng tươi tốt, đồng thời cũng có vô số cây bụi thấp bé, mùa mưa ngắn ngủi mười năm một lần chính là thời thế chúng nó sinh trưởng nở rộ, hái những đóa hoa xuống, cùng gừng tươi, bổ cốt chỉ, cam thảo, long cốt và bạch chỉ trộn lẫn bào chế. Cuối cùng cho thêm hùng hoàng vào sẽ chế thành thuốc phòng độc, đây chính là khắc tinh của rắn trong rừng rậm.*
*Các vị thuốc đông y (chú thích hơi dài nên mình để ở cuối chương nha)
Nơi có rắn ắt có đồ vật khắc chế, cũng như sinh mệnh ắt có tử vong. Người nghịch thiên theo đuổi trường sinh chú định lưng mang theo cực độ thống khổ, trải qua gian nan cùng cực.
Có lẽ đây chính là bí mật lớn nhất liên quan đến sinh mệnh, thanh bạch và thản nhiên, nhìn một cái thì đã chẳng sót lại thứ gì. Nó ở nơi đó nhưng không ai có thể làm được, muốn đi ngược lại với nó cũng tương tự theo đuổi một việc vô ý nghĩa uổng công.
Dân bản xứ nói cho Xuân Đường phương pháp đuổi rắn, đồng thời cũng báo cho bọn họ không nên đi vào, rắn kia chính là mối nguy hiểm lớn nhất của rừng già. Xuân Đường hiểu chứ, nhưng khát cầu đã áp đảo sợ hãi, anh sai người suốt đêm chặt những bụi cây, sau đó đốt cháy triền núi xác định không còn một bụi cây nào còn tồn tại mới thôi.
"... Anh thế này chỉ là thấy cái lợi trước mắt, sẽ không có kết quả tốt." Ngữ khí người đàn ông lạnh nhạt nhưng câu chữ là khuyên nhủ thiện ý.
Xuân Đường nghe nhưng chỉ im lặng, một lát sau anh nhìn ánh lửa bốc cháy, thấp giọng nói: "Tôi biết, nhưng không chặt chúng nó chẳng lẽ để những kẻ khác tiện nghi sao? Tỷ như những kẻ Trương gia đó."
"Không cần thứ này, hơn phân nửa bọn họ vẫn có cách khác. Như vậy anh còn có thể minh chứng bản thân thành công sao?"
"Tôi không xác định, nhưng tôi chỉ có cơ hội lúc này."
Người Trương gia yên lặng theo đuôi đội ngũ này một đường hướng tây, Xuân Đường và người đàn ông cơ bản đã xác nhận sự tồn tại của bọn họ, từ trong rừng rậm vòng quanh, chậm rãi lần mò con đường chính xác. Ngẫu nhiên người nhà họ Trương tựa như cố tình quấy rối, dẫn dụ một ít rắn đến tấn công làm đội ngũ thay đổi phương hướng tiến lên, hoặc là cản trở bọn họ đi về một hướng nào đó. Nhưng tất cả đều đến điểm thì dừng, chưa từng chân chính tạo thành đả kích trí mạng. Điều này càng làm người ta thêm đứng ngồi không yên.
Một bên cố tình truy tìm đi theo, một bên ẩn nấp trong bóng tối tăng thêm ám chỉ, nhìn như hợp tác lại là ngấm ngầm đối kháng. Mà trong tình trạng giằng co vi diệu này, con đường chính xác lại tựa như càng ngày càng rõ ràng, nơi phương hướng chỉ đến, sẽ là ở đâu?
"Tôi nghĩ anh nói đúng, bọn họ đang lợi dụng chúng ta..." Đêm nay khi hạ trại, Xuân Đường nói với người đàn ông đối diện: "Tôi cảm giác chúng ta giống như một đàn dê còn bọn họ chính là người chăn dê, xua đuổi chúng ta đi về phương hướng bọn họ mong muốn."
Dưới mấy ngày này bọn họ đã mất đi phần lớn địch ý, vì hợp tác mà chuyển sang câu thông. Rốt cuộc thì ở đâu đó, quá mức chấp nhất lập trường bản thân ngược lại chỉ còn khả năng lưỡng bại câu thương.
Người đàn ông chăm chú nhìn ánh lửa sáng sáng tối tối ngoài trướng, người gác đêm không chút để ý nhìn lén xung quanh, nghĩ nghĩ hắn nói: "Anh có phát hiện ra không, người Trương gia xua đuổi chúng ta là có tính toán."
"Nói thế nào?" Trong lòng Xuân Đường nhấp nhỏm, dự cảm xấy càng ngày càng dày đặt.
Người đàn ông không vội vã nói chuyện, hắn nhăn mày suy nghĩ một hồi, lát sau hắn cầm lấy nhánh cây, ở trên mặt đất ẩm ướt bên cạnh vẽ ra mấy đường cong:
"Đây là đường ngày hôm nay chúng ta đi qua, đường ngày hôm qua đi ở chỗ này." Hắn chỉ bên phải, "Giữa chỗ này đều là cây cối, không có đường nhưng đi qua cũng không sao. Nhưng anh nhớ rõ chứ, ngày hôm qua chúng ta nghe được tiếng động... Nước, không sai, là tiếng nước. Âm thanh không nhỏ, tôi đoán lân cận hẳn có một cái thác nước. Như vậy, nếu chúng ta lại đi qua đó một chút, rất gần, không quá nửa dặm* đường có phải sẽ nhìn thấy thác nước kia không? Nếu chúng ta thuận theo thác nước ngược dòng đi lên, tự nhiên sẽ gặp được dòng sông, như vậy..."
*1 dặm Trung Quốc = 500m.
"Rắn đột nhiên xuất hiện." Xuân Đường thấp giọng nói.
"Ừ, bầy rắn đột ngột tấn công về phía này, bắt buộc chúng ta phải rời đi, không hể nhìn thấy thác nước và con sông có thể tồn tại đấy."
"... Ý anh là nói, người nhà họ Trương cố ý ngăn không cho chúng ta đến gần con sông?!" Xuân Đường hạ giọng, cơ hồ rống lên, "Đám ô hợp này đùa bỡn chúng ta, nhưng... Không đúng, chũng ta cũng đến gần một con sông khác, còn dùng nước bên trong..."
"Anh xác định bên trong nước không có vấn đề?" Ngữ khí người đàn ông càng thêm ngưng trọng, "Ngày hôm qua có hai tiểu nhị nói rằng đau bụng tụt lại phía sau, lúc ấy chúng ta vội vã tìm kiếm nơi an toàn để hạ trại nên để bọn họ ở lại chỗ đó chờ. Sau đó anh phái người đi tìm nhưng không tìm được, chỉ thấy trên đường có dấu vết bị kéo lê..."
Xuân Đường nhớ rõ, dấu vết kia thật sự rất dọa người, so với vết xe kéo còn muốn to hơn rất nhiều. Từ những vât trong rừng rậm này và dấu vết sót lại phân tích, đó hẳn là dấu vết của một con rắn rất to...
Trong lúc suy tư người đàn ông nói tiếp: "Nói đến người nhà họ Trương, anh vừa mới nói chúng ta tới gần dòng sông khác bọn họ chưa từng ngăn cản, như vậy, chẳng lẽ trong dòng sông hôm qua có đồ vật gì đó đặt biệt? Bọn họ không muốn chúng ta nhìn thấy vật đó, hơn nữa... Ngày hôm qua thẳng đến khi nghe được tiếng thác nước trên đường cũng chưa gặp qua mấy con rắn, sao lại đột ngột xuất hiện nhiều như thế? Là do trong sông kia ẩn chứa rất nhiều rắn, hay là nói kỳ thật là đồ vật gì đó liên quan mật thiết đến rắn..."
Xuân Đường không nói, anh nghe trái tim trong ngực mình đập liên hồi, thoáng như một khúc chiến ca thúc giục người nghe không tự chủ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Trong phiến rừng này ẩn chứa quá nhiều bí mật, kất kể là tượng điêu khắc thần bí ven đường hay là khe rãnh huyệt đạo nước chảy tung hoành. Còn có cơ quan dù rằng mất đi người trông coi nhưng vẫn như cũ yên lặng phát huy. Những dấu vết cho một nền văn minh xa xôi lưu lại ở khắp mọi nơi. Những gương mặt điêu khắc mang đầy trào phúng, cười nhạo những kẻ xâm nhập không biết tự lượng sức mình.
"Nơi này còn có loại rắn khác." Sau trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông lại nói: "Trừ bỏ cổ gà rừng còn có một loại rắn càng hung ác đáng sợ hơn, thậm chí là vài loại..."
"Tôi cũng phát hiện." Xuân Đường cười khổ, "Lúc mới vừa nhìn thấy tôi còn tưởng mình hoa mắt, đường nhỏ chỗ xa sao còn di động? Sau đó cẩn thận nhìn lại mới phát hiện... Cư nhiên có rắn lớn như vậy, nơi này thật sự đi không được."
"A, tôi còn tưởng rằng anh sẽ nhịn không được gào lên, làm những người khác biết được chỗ này không có gì tốt." Người đàn ông cười khẽ.
"Anh cũng xem thường tôi quá." Xuân Đường xoa giữa hai mày, thờ ơ nói: "Tuy không bằng anh nhưng tôi tốt xấu gì cũng có chút thanh danh, song tôi cảm thấy anh so với tôi càng thâm trầm hơn, nói thật, anh rốt cuộc là người nào?"
"Nơi này gọi là Tháp Mộc Đà." Người đàn ông không trả lời, quay đầu nhìn về bóng đêm đặc quánh ngoài trướng, hắn đè thấp âm thanh, giống như sợ hãi người thứ ba nghe được, "Nghe đồn Côn Luân hoa viên của Tây Vương Mẫu nằm ở chỗ này, năm xưa Chu Mục Vương cầu trường sinh từng bái phỏng..."
Trường sinh...
Xuân Đường trầm mặc, sau khi lời nói người đàn ông qua đi nơi này chỉ còn dư lại âm thanh lách tách của lửa trại. Ngoài trướng khe khẽ nói chuyện giống như cánh chim trong mơ chợt xa chợt gần. Anh nhìn ra ngoài, tiểu nhị gác đêm nhìn xung quanh nơi này, tựa hồ tò mò bí mật của thủ lĩnh. Xuân Đường đưa ánh mắt ngừng ở đầu vai tiểu nhị, chăm chú nhìn tầng tầng tầng lớp lớp tán cây cùng di tích sụp đổ sau lưng gã. Đôi mắt thích ứng với bóng đêm rất nhanh đã phát hiện, trong đêm đen tựa như có gì đó nhúc nhích cử động.
Không nơi nào mà rắn không ở, chỗ tối nơi Trương gia ẩn núp cũng không ngoại lệ.
"Trương gia..." Âm thanh Ngô Tà trầm thấp như người trong câu chuyện xưa.
"Ông chủ Ngô nhất định hiểu rõ người Trương gia hơn so với tôi." Lộc tiên sinh cười điềm đạm, nói: "Nói thật tôi trước kia vẫn luôn không hiểu vì sao người Trương gian ngăn không cho đội ngũ tổ tiên tôi tiến gần thác nước. Thẳng đến khi nghe được câu chuyện của cậu, cuộc gặp tình cờ của các cậu đã giải đáp vấn đề này cho tôi."
Ngô Tà gật gật đầu, mặt không biểu tình mà nói: "Thứ chân chính cần lãng tránh không phải thác nước mà là dòng sông trên thác nước. Con sông kia nhất định là nơi cổ gà rừng đẻ trứng, chúng nó bắt người và động vật thả vào sông, để họ trở thành nơi ấm trứng, tựa như tôi thấy năm đó."
"Hẳn là như vậy." Lộc tiên sinh nói: "Vì sao Trương gia làm như vậy, ông chủ Ngô có suy nghĩ gì không?"
"Tôi suy đoán đại khái có hai nguyên nhân. Trên quan điểm khách quan thì thứ nhất là để bảo hộ bọn họ, thứ hai cũng là sợ bọn họ nhìn thấy tình cảnh này sẽ sinh ra ý định rút lui. Rốt cuộc thì việc Trương gia mong muốn bọn họ vẫn chưa hoàn thành." Ngô Tà thở dài chậm rãi nói: "Chính bản thân bọn họ còn nói Trương gia là người chăn dê, xua đuổi bọn họ tiến về nơi nào đó. Có lẽ khi đó Trương gia thật sự muốn lợi dụng bọn họ làm chút gì đó."
"Ông chủ Ngô vẫn lý trí như vậy." Lộc tiên sinh thở dài, trầm mặc một lát mới suy tư nhìn Ngô Tà nhẹ giọng nói: "Tôi vốn tưởng rằng trải qua nhiều gian nguy như vậy, lại gặp nhiều tuyệt cảnh không thể cứu vãn ông chủ Ngô đã sớm không còn là ông chủ Ngô chân chính, kết quả cậu vẫn luôn là như vậy..."
"Tôi cho dù chết cũng muốn chết trong sạch không thẹn với lòng." Ngô Tà lắc đầu, cười rộ lên, "Trên người bệnh nặng không trị được nhưng trong lòng cũng không thể bị bệnh theo... Anh tiếp tục câu chuyện đi."
Lộc tiên sinh tiếp tục kể ra, lời nói êm tai giống như ánh đèn chiếu sáng lịch sử mờ mịt mêng mang. Xuân Đường cùng người đàn ông mang theo đội ngũ tiếp tục đi về chỗ sâu trong Tháp Mộc Đà, cũng tiếp tục ở dưới chỉ dẫn cố ý vô tình của người Trương gia tới gần nơi vận mệnh nhắc đến. Cuối cùng, khi bọn họ mình đầy thương tích đứng dưới nền đất, Trương gia phát động tấn công.
Người chăn dê múa may roi dài, xua đuổi đàn dê hướng về bóng đêm chính bọn họ cũng không dám đặt chân.
Rừng cây nguy cơ tứ phía, nền đất tối tăm quỷ dị, ai cũng không thể dễ dàng thi triển thân thủ trong hoàn cảnh đặc biệt. Địch trong tối ta ngoài sáng, chi đội ngũ này cũng không phải hoàn toàn là cao thủ, ở lực lượng, tốc đồ hay là kinh nghiệm phản ứng đều kém xa người Trương gia. Bọn họ giống như cừu đối diện sói, không hề có phần thắng. Xuân Đường trơ mắt nhìn từng người xung quanh ngã xuống, chỉ có thể lựa chọn mang theo vết thương đào vong. Dưới mưa tên sắc bén bức bách, bị ép vào con đường hy sinh.
Liều mạng tránh thoát mũi tên bắn lén cuối cùng, Xuân Đường lăn trên mặt đất rồi nhảy dựng lên chạy như điên vào con đường phía trước. Mơ hồ anh nghe được sau lưng truyền đến âm thanh sụp đổ, đường lui bị chặt đứt. Hồi lâu sau anh dừng bước chân, bốn phía đen nhánh trừ bỏ tiếng hít thở của bản thân thì chẳng còn gì.
Anh im lặng đứng sừng sững trong đêm đen, tự hỏi bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ. Lúc này, đột ngột có người vỗ lên vai anh một cái.
*Các vị thuốc và một số công dụng:
Bổ cốt chỉ có nguồn gốc từ Ấn Độ và di thực vào Trung Quốc và Việt Nam. Bộ phận sử dụng chính là hạt phơi khô. Có nhiều công dụng dược lý như giúp giãn động mạch vành, tăng cường co bóp tim, thúc đẩy tăng lượng máu của động mạch vành. Kích thích tăng trưởng tế bào bạch cầu hạt...
Hình minh họa cây Bổ Cốt Chỉ
Hạt Bổ Cốt Chỉ
Cam thảo là một loài thực vật có hoa bản địa châu Á, một trong khoảng 18 loài của chi Cam thảo. Có tác dụng long đờm giảm ho, bồi bổ sức đề kháng và hệ miễn dịch, thanh nhiệt làm mát cơ thể...
Hình minh họa cây Cam Thảo
Long cốt là xương của động vật thời cổ đại chôn dưới đất lâu năm. Long cốt có thể do nhiều loài động vật cổ đại khác nhau như tê giác Trung Quốc Rhinoceros sinensis Owen hay một loại tê giác khác Rhinoceros indet, loài hươu Cervidae indet. loài trâu Bovidae Indet v.v… Nó sẽ hóa đá với sắc trắng, cứng chắc, nhiều loại sắc hơi nâu, vàng, xanh hay có lốm đốm. Có tác dụng dược lý như trị ra mồ hôi trộm, tiêu chảy, mất ngủ hồi hộp, làm kín các vết thương ngoài da.
Hình minh họa Long Cốt
Bạch chỉ là một loài thực vật thuộc họ Hoa tán phân bố nhiều ở Đông Siberi, đông bắc Trung Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản. Trong đông y thường sử dụng rễ bạch chỉ làm thuốc. Có tác dụng giảm đau, trừ mủ. chống viêm kháng khuẩn, chữa cảm cúm, viêm xoang, viêm tuyến vú.
Hình minh họa hoa và rễ Bạch Chỉ
Hùng hoàng xuất hiện phổ biến nhất như là khoáng vật của mạch diệt dịch nhiệt độ thấp gắn liền với các khoáng vật arsenic và antimon khác. Nó cũng xuất hiện dưới dạng các thăng hoa núi lửa và trong các trầm tích suối nước nóng. Có năng lực thẩm thấp, sát trùng, giải độc, chữa ghẻ, đau mắt, thịt mọc trong mũi, trừ nọc rắn, tràng nhạc, nọc giang mai, sốt rét, trừ đờm.
Hình minh họa Hùng Hoàng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro